Giang Trạm, một thí sinh lúc đánh giá sơ cấp bị công khai nghi ngờ, chỉ dựa vào một chút giá trị sức mạnh leo cầu thang, ngay ngày đầu tiên tập hợp ký túc xá đã thu hoạch được mỹ danh “Trạm ca”.
Chờ hắn tạm thời buông hành lý, quay người xuống tầng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, sàn gác gian cầu thang suýt chút nữa bị tiếng ồn nổ cho lật ngược.
Như những đứa trẻ to xác làm ầm ĩ, trăm miệng một lời mà gào hét: “Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!”
Giang Trạm đứng trên cầu thang, Phí Hải ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống một đám con trai trên cầu thang: “Tôi chỉ có một người, hai cái tay, các cậu gọi tôi ông nội cũng vô dụng, năng lực có hạn.”
Giang Trạm: “Như vậy đi, các cậu truyền lời xuống từng tầng một, bảo người bên dưới đừng kéo vali lên nữa. Mọi người ở mỗi tầng đứng vài người, bất kể là vali của ai, cứ chuyển vali từ dưới lên trên, như vậy mọi người đều góp sức, cũng không mệt, vali lại còn được chuyển lên tầng hết. Như thế có được không?”
Phí Hải suýt nữa quỳ lạy Giang Trạm luôn: “Được được được, cực kỳ được.”
Biện pháp này vừa đơn giản vừa ít tốn sức lại thao tác dễ dàng, được mọi người nhất trí tán thành. Lời nói được truyền xuống từng tầng từng tầng, không bao lâu sau, mỗi tầng đều đã có người đứng.
Bởi vì tổng số người nhiều, mỗi tầng đứng không ít, cứ như vậy, mọi người đều nhẹ nhàng, hiệu suất cũng cao hết sức ngoài dự đoán, một đống vali như là băng chuyền vậy, được mang từ tầng một lên hơn mười tầng.
Ê-kip kinh ngạc, còn có cách làm kiểu này sao?
Vẫn chưa chuyển vào ở đâu, đã có ý thức tập thể rồi?
Tổ đạo diễn bên kia lập tức hô gọi VJ riêng của Giang Trạm trong tai nghe, hỏi Giang Trạm hiện giờ đang làm gì.
VJ: “Đang chia nước.”
Tổ đạo diễn: “?”
VJ: “Gian cầu thang nóng, mọi người đều đổ mồ hôi, cậu ấy để mấy cậu con trai lên tầng gom nước bày ở trên bàn của từng ký túc xá, chuyển từng chai xuống phân chia.”
Tổ đạo diễn: “…… “
VJ: “Thậm chí không quên chia cho cameraman một ít.”
Tổ đạo diễn: “…..”
Cứ như vậy, toàn bộ vali được chuyển hết lên tầng, một đám thanh niên cả người nhẹ nhàng mà chạy vội lên, tìm vali của mình, tìm ký túc xá của chính mình.
Giang Trạm cùng những người khác trở lại tầng 14, lấy vali của bản thân đằng sau cửa cầu thang, đi vào khu ký túc xá.
Vừa đi vào trong, Giang Trạm liền kinh ngạc.
Không thể không kinh ngạc.
Ký túc xá khu A toàn bộ đều là màu hồng nhạt.
Nền nhà màu hồng nhạt, tường hồng nhạt, ngay cả cánh cửa cũng là hồng nhạt.
Tìm được ký túc xá dán tên của mình, vừa bước vào liền thấy thảm trải sàn hồng nhạt, giường hồng nhạt, ngay cả bóng đèn trên trần nhà cũng là màu hồng nhạt nốt.
Bên cạnh còn đứng một người bạn cùng phòng đã gấp không chờ được mà thay đồng phục đội —
Cũng là màu hồng nhạt.
Giang Trạm: “…..”
Hắn đời này, bắt đầu từ 0 tuổi, chưa từng mặc màu hồng nhạt.
Mà người bạn cùng phòng đã thay đồng phục hồng nhạt kia còn đặc biệt nhiệt tình, thấy Giang Trạm kéo vali vào cửa, lập tức chạy tới cầm một bộ đồng phục của đội nhét vào: “Trạm ca, đây là của anh.”
Giang Trạm cúi đầu nhìn một cái, trên đồng phục đội được gấp gọn gàng ngay ngắn, bảng tên cũng là màu hồng nhạt.
Lúc này, có người ở ký túc xá khác đến thăm.
Vừa vào cửa liền cảm thán: “Oa, màu này quá dịu (mềm mại) rồi đó!” “Chỗ các cậu rộng rãi thật.” “Đãi ngộ của lớp A đúng là khác bọt.”
Giang Trạm quay lại hỏi họ: “Ký túc xá với đồng phục đội của các cậu là màu gì?”
“Màu xanh da trời.”
“Của tôi là màu tím.”
“Màu xanh lục.”
“Lớp F tôi biết, là màu xám.”
Giang Trạm có chút khó có thể tiếp thu màu hồng này, cho dù hắn không phải thẳng nam đi chăng nữa.
Nhưng mà cấp bậc là A, A chính là hồng nhạt, không được lựa chọn.
Hắn vào nhà vệ sinh mặc thử quần áo, soi gương, nhìn thấy mình trong gương hồng nộn nộn…..
Đây đúng là một đột phá lớn của đời người.
Giang Trạm ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa lộ mặt, một đám con trai đứng ở ký túc xá bọn họ lại bắt đầu hô tô gọi nhỏ với hắn.
“Đẹp đẹp đẹp!”
“Màu sắc này làm người trông càng non hơn!”
Động tĩnh này lập tức thu hút mấy VJ ở hành lang lại đây.
Ba máy quay vào cửa, đồng thời nhắm chuẩn Giang Trạm.
Một ống kính trong đó còn quét từ đầu đến chân Giang Trạm.
Giang Trạm đúng lúc nhìn được, dở khóc dở cười, nói với VJ lão sư sau ống kính: “Đừng quay như vậy.”
VJ lão sư đè thấp giọng: “Đừng ngượng ngùng, đẹp lắm.”
Giang Trạm: “…… Tôi không ngượng ngùng.”
VJ lão sư lại đem ống kính quét từ đầu đến chân hắn một lượt.
@
Phòng ngủ căn cứ theo đánh giá sơ cấp, tổng hợp lại phân chia làm năm loại ABCDF, đánh giá sơ cấp càng cao, điều kiện phòng ngủ càng tốt, học viên lấy được cấp bậc A mới đủ tư cách vào phòng A ở, cứ như vậy suy ra, các học viên vào ở loại phòng ngủ nào, hoàn toàn dựa vào cấp bậc đánh giá sơ cấp là gì.
Đánh giá sơ cấp của Giang Trạm là A, ký túc xá chính là A, bạn cùng phòng của hắn cũng đều là A.
Có thể lấy A, trình độ đều không thấp, ba người bạn cùng phòng lớp A của Giang Trạm đương nhiên rất mạnh —
Ngụy Tiểu Phi, thực tập sinh đã huấn luyện hơn một năm tạm thời còn chưa debut, một cậu bé trắng nõn nà, vũ đạo cực kỳ có sức bật, sân khấu đánh giá sơ cấp không cẩn thận để lộ cơ bụng tám múi, được thông qua bởi toàn bộ bốn phiếu A của tổ Mentor, nhỏ tuổi nhất phòng ngủ, năm nay mới tròn 17.
Tùng Vũ, thành viên một nhóm nhạc nam đã debut được hai năm, đảm nhiệm rapper, thực lực tổng hợp rất mạnh, sân khấu đánh giá sơ cấp với mái tóc màu vỏ quýt, phong cách trình diễn cực cháy, cũng mới 20 tuổi.
Chân Triều Tịch, 21 tuổi, là leader trong nhóm của chính mình, phát huy cân bằng và ổn định, ổn định đến mức không thể bắt bẻ, còn rất bao che người nhà, trên sân khấu đánh giá sơ cấp Đồng Nhận Ngôn suýt chút nữa phê bình một nam sinh trong nhóm họ đến bật khóc, Chân Triều Tịch trực tiếp cầm micro bảo Đồng Nhận Ngôn đừng nói nữa.
Ba chàng trai biểu hiện trên sân khấu ưu tú vượt trội, mỗi người một nét đặc sắc riêng, tính cách dưới sân khấu lại không quá phô trương, đều rất không tồi.
Ba người cũng rất tự giác, một tiếng “Trạm ca”, rồi liên tục “Trạm ca”, từ lúc Giang Trạm vào cửa chỉ cần có người mở miệng, xưng hô đều là Trạm ca.
Chân Triều Tịch điềm tĩnh mà phân chia giường ngủ: “Trạm ca, bốn bọn mình thương lượng một chút, xem ai ngủ giường trên ai ngủ giường dưới đi.”
Tùng Vũ lúc Giang Trạm mặc thử đồng phục đội hồng nhạt hô to thét chói tai đủ kiểu: “Trạm ca, đẹp trai quá đi, Trạm ca đẹp trai quá, đẹp điên mất thôi!”
Ngụy Tiểu Phi trắng nõn sạch sẽ, nhỏ tuổi nhất, cũng thẹn thùng nhất, vào ký túc xá rồi vẫn không nói bao nhiêu, Giang Trạm hỏi cậu muốn ngủ giường trên hay giường dưới, cậu nhóc lắp bắp ấp úng nói: “Đều, đều được ạ, Trạm ca.”
Đó thật sự là cuộc sống tập thể của phòng ngủ con trai đã lâu không trải nghiệm.
Mà tòa phòng ngủ hôm nay xác định sẽ vô cùng náo nhiệt.
Ký túc xá một đám con trai chạy tán loạn, nói chuyện phiếm, sắp xếp lại hành lý.
Còn có người lấy đặc sản với quà nhỏ mang theo ra chia.
Giang Trạm được chia N hộp đặc sản, hạt dưa, kẹo, mặt nạ, N kiểu đồ vật này nọ, có thứ là người ký túc xá mình cho, cũng có rất nhiều là người ký túc xá khác có lòng mang sang cho hắn.
Mọi người chào hỏi qua lại, cười cười nói nói, cực kỳ giống với phòng ngủ con trai lúc đi học.
Giang Trạm đã rất lâu rồi không trải qua cảnh tượng náo nhiệt như thế này, cứ có một loại ảo giác, giống như quay trở về thời kỳ học sinh vô lo vô nghĩ trước kia.
Ngay cả tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm vui sướng.
Sắp giữa trưa, radio của tòa ký túc xá vang lên âm nhạc.
Mọi người an tĩnh trở lại.
Giang Trạm ngừng động tác sắp xếp hành lý trong tay.
Radio: “Các bạn học viên, buổi sáng tốt lành.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên vào ở phòng ký túc, chắc hẳn mọi người đều đã tìm được ký túc xá và giường ngủ của mình, thu xếp ổn thỏa.”
“Tại đây, trước hết muốn chúc mừng các bạn, đoạn thời gian tiếp theo, các bạn sẽ được huấn luyện hát nhảy có hệ thống và chuyên nghiệp, đối với tất cả mọi người đây có thể nói là một lần trải nghiệm vô cùng quý giá.”
“Từ tối nay trở đi, xuyên suốt cho đến ngày 20, các bạn sẽ được huấn luyện khép kín trong thời hạn bảy ngày. Nội dung của huấn luyện khép kín sẽ được thông báo từ radio mỗi buổi sáng.”
“Trong lúc huấn luyện khép kín, nộp lại tất cả các công cụ truyền tin, không được ra ngoài, không được xin nghỉ.”
“Huấn luyện khép kín chỉ có một tuần, thời gian quý giá, cũng rất gấp gáp, mong các học viên tự bố trí cuộc sống sắp tới hợp lý.”
Radio này không thể nghi ngờ đã gõ cảnh tỉnh nhóm học viên đang hưng phấn, bấy giờ tất cả mọi người không còn hưng phấn nổi, ngoan ngoãn thu thập hành lý, thu dọn lại giường đệm.
Giang Trạm đang chuẩn bị treo quần áo vào trong tủ, Phí Hải cùng với hai cậu trai lớp B đến.
Chân Triều Tịch hỏi họ: “Các cậu không thu dọn đồ đạc mà chạy lung tung làm gì.”
“Add nhóm nha.”
“Nhóm gì?”
“Đương nhiên là nhóm wechat.”
Phí Hải cầm di động, đi đến bên cạnh Giang Trạm, hỏi: “Trạm ca, anh add nhóm này chưa?”
Giang Trạm vừa nhìn, tên nhóm: [Sân khấu cuồng nhiệt các anh đẹp trai trai trai trai trai (41)]*
*hình nam – 型男: người con trai từ 18t trở lên chú trọng đến thời trang và làm đẹp, dẫn đầu xu hướng, tóm lại là đẹp trai. Nguyên văn 大型男男男男男激情舞台- tui cũng không rõ dịch như vậy ổn chưa thấy vẫn hơi cấn cấn á, mn góp ý nhé ƪ(˘⌣˘)ʃ
Giang Trạm: “…… Chưa add.” Phản ứng lại, “Đây là group thí sinh?”
Phí Hải: “Đúng nha, tất cả thực tập sinh đều ở trong đó, em add anh vào nhé.”
Giang Trạm: “Được.”
Phí Hải add vào group, Giang Trạm tìm di động, trượt màn hình mở khóa.
[Sân khấu cuồng nhiệt các anh đẹp trai trai trai trai trai (58)]
[Phí Hải: @All, mọi người sửa lại biệt hiệu, sửa thành tên của mình.]
[Phí Hải: @Giang Trạm đây là Trạm ca, mọi người đừng nhận nhầm.]
[Trạm ca!]
[Trạm ca anh tới rồi!]
[Trạm ca! Em add anh, chấp nhận cái nha.]
[Trạm ca, tôi cũng add anh rồi.]
Giang Trạm thoát khỏi group chat, quả nhiên không ít tin chờ xác minh, hắn chấp nhận từng người một, biết là ai thì sẽ sửa lại biệt hiệu, không biết là ai cũng không sao, mới ngày đầu tiên, về sau sẽ biết thôi.
Phí Hải kéo xong Giang Trạm, lại add thêm wechat của ba người khác trong ký túc xá bọn họ, lúc này mới rời đi.
Hắn vừa đi, bốn người trong ký túc xá bắt đầu add wechat nhau.
Ba người kia đều đang kinh ngạc wechat của Giang Trạm là số mới.
Chân Triều Tịch: “Trước kia anh thật sự không dùng wechat?”
Giang Trạm: “Ừ, vừa mới đăng ký.”
Tùng Vũ: “Vậy wechat của Bối Bối lão sư anh đã add chưa?”
“…….” Giang Trạm: “Đấy không phải nói đùa sao hả.”
Chân Triều Tịch: “Còn Đan Hách lão sư nữa, cũng bảo muốn add wechat của anh.”
“Đồng Nhận Ngôn thì sao? Bách Thiên Hành thì sao?”
Giang Trạm biết bạn cùng phòng không phải đang cười nhạo hắn, là thật sự tò mò, hắn trả lời: “Chưa, Mentor cũng chưa add.”
Tùng Vũ: “Đều chưa add sao? Bách đạo cũng chưa? Nhưng anh ấy đứng trên sân khấu tự mở miệng xin anh Wechat mà.”
Giang Trạm nhún vai.
Chân Triều Tịch: “Đàn ông đều là móng heo lớn.”
Vẫn luôn không nói chuyện – Ngụy Tiểu Phi: “Đúng!”
Giang Trạm tự cảm nhận một chút, thật sự là, một chút cũng không sai, mùi vị rất giống ký túc xá nam sinh hồi đại học.
Đơn thuần lại náo nhiệt.
Loại cảm giác này, thật là tốt.
Mọi người tiếp tục thu thập hành lý, thỉnh thoảng sẽ có VJ đi vào quay chụp, hành lang ngoài cửa lúc nào cũng rất náo nhiệt, ồn ào ầm ĩ.
Đã đến trưa, trong radio có nhân viên công tác nhắc nhở căn tin ở tầng chín, một đám con trai đông đúc lại toàn bộ lao về phía cầu thang.
Phòng Giang Trạm bọn họ vừa ra ngoài, đã gặp được Phí Hải và hai người cùng phòng lớp B, bảy người cùng nhau xuống tầng.
Giang Trạm thấy ký túc xá bọn Phí Hải chỉ có ba người, còn thắc mắc: “Ký túc xá các cậu chỉ có ba người.”
Phí Hải: “Không a, cũng bốn người.” Dừng lại một chút, “Hầy, đừng nói nữa, có người không cùng với bọn em, sắp xếp đồ đạc xong liền đi tìm đồng đội cùng công ty cậu ta rồi.”
Chân Triều Tịch: “Người lớp B tôi quen rất nhiều, cậu đang nói ai?”
Phí Hải: “Sở Mẫn.”
Tùng Vũ: “À, tôi biết, người đầu tiên nhận thẻ nghịch chuyển, cái người từ C lên B đó.”
Phí Hải: “Đúng, là cậu ta.”
Ngụy Tiểu Phi nghi hoặc: “Anh ta không đi cùng các anh à?”
Phí Hải bĩu môi: “Ai biết được, trước khi phát radio bữa trưa, người ta đã đi mất rồi. Mặt nạ với đồ ăn vặt tôi chia cho cậu ta, cậu ta không lấy cái nào cả, còn để lên bàn, chắc là không thích.”
Bảy người nói chuyện, đã đến tầng chín rồi.
Đang muốn xếp hàng lấy cơm, radio lại vang lên.
Nhân viên công tác: “Thang máy đã hoạt động trở lại, có thể sử dụng bình thường.”
“Thang máy đã hoạt động trở lại, có thể sử dụng bình thường.”
Cũng không biết là ai ồn ào trêu đùa hô lên: “Cần gì thang máy, chúng ta có Trạm ca!”
Tùng Vũ cầm đầu phất tay cổ vũ: “Trạm ca!Trạm ca!”
Nhóm thực tập sinh xếp hàng lấy cơm: “Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!”
Giang Trạm: “?”
Vốn nhóm thực tập sinh xuống tầng dưới ăn cơm, cũng không lấy làm tư liệu thực tế để cắt nối biên tập, VJ lão sư và trợ lý đạo diễn đều không đi theo, xem chừng không phải là đi họp thì cũng là đi nghỉ ngơi ăn cơm.
Kết quả mọi người vừa mới hân hoan kích động hô hai tiếng, các VJ lão sư giống như xuất hiện từ trong không khí, chạy vội vàng trong căn tin.
Trong đó có ba người trực tiếp xông thẳng đến bên cạnh Giang Trạm, cầm máy móc trong tay, từ ba góc độ khác nhau nhắm vào hắn.
Giang Trạm: “…..”
Đám ma quỷ các anh.
Càng kỳ dị hơn chính là, thanh âm của Bách Thiên Hành đột nhiên truyền ra từ radio.
“Nghe nói các bạn đều không cần thang máy, chỉ cần “Trạm ca”?”
Bách Thiên Hành: “Ê-kip chương trình vì để hưởng ứng lời kêu gọi của các bạn, đã đình chỉ hết thang máy, hiện giờ tôi không lên được, các bạn nói xem phải làm thế nào.”
Làm? thế? nào?
“Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!”
“Trạm ca! Đi đón! Trạm ca! Đi đón!”
Hết chương 13.