Giang Trạm lái xe trở về, quãng đường có chút xa, về đến nhà đã là gần bốn giờ.
Bốn giờ, một thời điểm mà trong quá khứ tuyệt đối không có người tìm hắn, thì động tĩnh di động hôm nay hơi bị lớn, tất cả đều là lời mời add wechat.
Hắn chấp nhận từng người từng người một, phát hiện đều là thí sinh hôm nay cùng quay show, từ Phí Hải bắt đầu trước tiên, lục tục add thêm có tổng cộng mười mấy người.
Add xong wechat, Giang Trạm đi tắm rửa một cái, lúc đi ra không động đến điện thoại, mở máy tính.
Không ngoài dự liệu, có tin nhắn để lại của Vương Phao Phao.
Vương Phao Phao muốn lái máy bay lớn: P à! Bách của tui! Nam thần của tui! Hình như sắp hoạt động trở lại!! ẩn thân một năm, rốt cuộc sắp có công tác mới!!!
Vương Phao Phao: Anh ấy rốt cuộc nghĩ thông suốt quyết định không nghỉ hưu!!! Nhất định là tâm kính nghiệp của anh ấy vượt qua hết thảy!! Nhất định là như vậy!!
Vương Phao Phao: Tui cảm giác tui sống lại rồi!! Thể xác! Linh hồn! Hô hấp! Tất cả đều sống! Tui phải bao hết thời gian biểu của ông, p ảnh cho nam thần của tui!!!
Vương Phao Phao: Á, quên mất, ông bận việc không online.
Vương Phao Phao: dù sao ông rảnh thì chọc tui, tui phải bao ông giá cao, tự tay tặng cho nam thần của tui!
Vương Phao Phao: Onl?
Vương Phao Phao: Hay là không onl vậy?
Vương Phao Phao: p???? Đồ thần?
Tin nhắn mới nhất đã là của hai ngày trước.
Giang Trạm nhìn tin nhắn, không trả lời.
Hôm nay đã là ngày 12 rồi, ngày 13 sẽ dọn đến ký túc xá tập thể của ê-kip, tương đương với ngày mai phải đi.
Lúc trước hắn đã dặn dò Vương Phao Phao, sau này cũng không có thời gian, liền tạm thời không trả lời vội.
Chờ quay chương trình xong hãy nói tiếp.
Giang Trạm tắt máy tính, uống ngụm nước, ngồi trước bàn sách, không thấy buồn ngủ, cũng không có gì để làm.
Nhớ lại mười mấy tiếng đồng hồ ghi hình này, trải nghiệm những sự mới mẻ và sống động, còn thình lình gặp được Bách Thiên Hành trên sân khấu.
Bạn học cũ còn thổi cho hắn một đống rắm cầu vồng.
Giang Trạm nghĩ lại đều cảm thấy thú vị.
Hắn còn cười một mình, đứng dậy về phòng ngủ bù.
@
Ngày 11 quay mãi đến rạng sáng ngày 12 mới kết thúc, ngày 13 sẽ tập hợp ký túc xá, chẳng khác nào nói, chỉ còn lại chưa đến một ngày.
Chưa đến một ngày, không làm được cái gì, cũng không cần làm gì.
Hành lý của Giang Trạm đã sớm thu thập xong rồi, hai cái vali một lớn một nhỏ, đồ dùng hàng ngày quần áo giày mũ đều đầy đủ hết, máy tính không được mang, trong túi chỉ nhét cái pad.
Vi Quang Khoát đặc biệt sang bên này xem Giang Trạm, như một bà mẹ già, một bên nhét đồ này nọ vào trong túi của Giang Trạm, một bên lải nhải cằn nhằn dặn đi dặn lại, rất giống một người mẹ già tiễn con trai ra chiến trường.
“Mang nhiều quần áo chút, đến lúc đó huấn luyện vừa hát vừa nhảy, đầy người mồ hôi, đừng để không đủ thay. Hôm qua lúc con quay show cậu đã nghĩ không được rồi, cố ý đi trung tâm mua sắm dựa theo size của con mua hơn mười bộ, con mang theo hết đi.”
“Sản phẩm chăm sóc da con không có đúng không? Cậu biết ngay con chắc chắn không chuẩn bị. Nè, cậu mua giúp con hết rồi, hai bộ, đủ dùng, con thỏa sức mà dùng.”
“Còn có mặt nạ, đồ bịt mắt, nút bịt tai, con đã nhiều năm không ở ký túc xá rồi nhỉ, đừng không quen, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi đủ.”
“Cậu còn mua cho con hai cái túi, đến lúc đó con chạy tới chạy lui ghi hình, huấn luyện, còn có túi để đựng đồ này nọ đeo.”
“Tiền đủ không? Tuy là bao ăn bao ở, lúc thiếu đồ vật này nọ vẫn phải mua, à, gọi điện cho cậu cậu chuyển qua giúp con, thật sự không được thì còn Tề Manh, cậu bảo cậu ta đưa cho con.”
Giang Trạm dở khóc dở cười: “Đủ rồi đủ rồi, nếu vòng đầu tiên con bị loại, nhiều nhất một tháng là trở về rồi, cần gì mang theo nhiều đồ đạc như vậy.”
Vi Quang Khoát: “Đừng nói hươu nói vượn! Show cũng đã tham gia rồi, gì mà vòng đầu tiên bị loại? Trước kia con tùy tiện đi học múa dân tộc còn múa xếp hạng nhất trong số nam sinh đó thôi, hiện tại thi đấu chính thức như vậy, không nói C vị, cũng phải được trước 20 đi?”
Giang Trạm biết nghe lời: “Vâng vâng vâng, trước 11, trước 11.”
Vi Quang Khoát: “Vậy còn được.”
Cậu guột lải nhải xong về hành lý, lại bắt đầu lải nhải về cuộc sống tập thể.
“Bọn nhỏ thực tập sinh, nhất là mấy nam sinh trẻ tuổi, tuổi đều chưa lớn, luôn học hát học nhảy, mục tiêu xác định rõ ràng, hầu hết là tương đối đơn thuần. Con lớn hơn bọn chúng thì càng phải hiểu chuyện hơn một chút, chung sống cho hòa hợp.”
“Đến lúc đó còn có rất nhiều PD, VJ lão sư, con khách khí một chút, có lúc nhờ họ giúp chút việc nhỏ bọn họ cũng tình nguyện.”
“Tuyển tú rất tàn khốc, vòng đầu tiên đã loại hàng chục người, tất cả mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, đừng quá để ý nếu gặp phải người không dễ sống chung, rời khỏi show không chừng về sau còn sẽ gặp lại nhau.”
Giang Trạm nghe không sót chữ nào, trong lòng nghĩ: cậu vẫn xem con như con nít.
Vi Quang Khoát nói xong hết mọi chuyện, thanh âm thấp đi, bỗng nhiên nói: Ba mẹ con không còn, chỉ còn lại người cậu này, cái gì cậu có thể quan tâm đương nhiên phải quan tâm hết.”
Giang Trạm không nói gì, nhìn bóng dáng Vi Quang Khoát đang ngồi xổm trên mặt đất, nhét đồ đạc vào trong vali.
Đổi thành những người khác, hơi cảm tính một chút có khi đã khóc rồi.
Giang Trạm thì không hề.
Hắn ngược lại đùa giỡn: “Nếu có mợ, còn có em trai em gái họ linh tinh, con còn có thể có thêm vài mối quan hệ nữa cơ. Bây giờ chỉ có một người già độc thân, đúng là không có lời.”
Chút lòng trắc ẩn vừa rồi của Vi Quang Khoát chưa kịp dâng trào, nháy mắt đã sụp đổ.
Ông đứng lên, giơ chân đá Giang Trạm một cái: “Thằng nhóc thối! Ta độc thân liên quan cái r*m gì đến con?”
Giang Trạm nhảy đi: “Cho dù có nói làm cậu đau lòng, cũng không thể động chân nha.”
Vi Quang Khoát lại đá: “Đá không chết con!”
Ngày kế, Giang Trạm mang theo hai vali lớn, lái xe đến tòa ký túc xá.
Đó là khu chung cư độc lập cho thuê tạm thời của ê-kip chương trình, tường xanh ngói đỏ, nhìn từ bên ngoài vừa to vừa đẹp.
Giang Trạm dựa theo thời gian hẹn trước đến, sau khi đến còn có nhân viên công tác tiếp đón, nghiệm chứng thân phận.
Nhưng tạm thời vẫn chưa thể đi vào, đoàn người cùng nhau chờ, vj chuẩn bị xong, vừa quay phim vừa tiến vào, nói là nội dung đoạn tập hợp ký túc xá này cũng sẽ cắt nối biên tập cho vào trong chương trình.
Giang Trạm liền cùng các học viên đã tới khác đợi ở dưới tòa nhà lớn, khi đang đứng đợi, xung quanh là nửa vòng tròn camera, nhân viên công tác còn cầm theo kẹp micro đến bảo tất cả học viên đeo lên.
Giang Trạm trong lòng hiểu rõ, khoảng thời gian sau này, ống kính máy quay và micro là không thể thiếu.
Không bao lâu sau, thí sinh đã đến đông đủ, một đám người rộn ràng nhộn nhịp, còn có một đống vali màu sắc rực rỡ.
Chỉ mang theo hai vali một túi như Giang Trạm được xem như giản dị gọn gàng, có thí sinh mang theo năm sáu cái vali, tự mang xuống xe không nổi, tất cả đều là trợ lý, nhân viên công tác giúp đẩy lại đây.
Người đủ cả rồi, đạo diễn nói hai câu, bắt đầu quay.
Giang Trạm đẩy hành lý theo dòng người đi đến cửa tòa nhà, có một VJ trên tay mang camera, luôn không xa không gần đi theo hắn.
Giang Trạm còn chưa hiểu hết các mánh khóe, nghĩ rằng hắn cứ đi như thế nào, vj lão sư liền quay như vậy là được rồi, cho đến khi hai chàng trai bên cạnh bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thán phục, vừa ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn vừa hô: “Oa! ký túc xá trông cao cấp quá!”
Đằng sau lại có người hưng phấn nhảy lên: “Ký túc xá này quá tuyệt vời luôn!”
Giang Trạm: Hiểu rồi, phải diễn một chút.
Nhưng mà hắn cũng sắp đi đến cửa tòa nhà rồi, phần này bỏ qua thôi, trước tiên không diễn.
Kết quả vừa kéo vali hành lý vào đến sảnh lớn tòa nhà, nhóm thực tập sinh lại kêu lên ngạc nhiên.
Lần này không phải diễn, là hoàn toàn phát ra từ trong lòng —
“Thang máy hỏng rồi? leo bộ ư? Giỡn đấy à!?”
Tòa nhà ký túc xá này vừa mới xây xong, vừa đưa vào sử dụng đã thành ký túc xá của <Cực hạn thần tượng>, vốn dĩ điều ngoài ý muốn này không nên xảy ra, dù sao phần cứng và phần mềm tất cả đều là đồ mới, riêng thang máy của tòa nhà mấy ngày trước bảo trì vẫn chưa xong, hôm nay thang máy vẫn chưa sử dụng được.
Ê-kip nhận được thông báo cũng nghĩ xong đối sách rồi: không đi được thang máy vậy thì đi thang bộ, để thực tập sinh tự kéo hành lý leo lên, VJ đi theo đằng sau quay, coi như cống hiến tư liệu thực tế cho show.
Nhưng nhóm học viên đều cực kỳ phản đối quy trình này.
Đạo diễn chương trình giơ loa phóng thanh lên, ra hiệu mọi người cùng đi đến chỗ cầu thang, rất nhiều người đều vẻ mặt không muốn.
Đùa kiểu gì vậy, không phải chỉ có người đi lên, còn có vali hành lý nữa mà, lại không phải chỉ một cái!
Ê-kip bắt đầu động viên: “Cố lên! Các bạn đều là đại trượng phu phải tham gia tuyển tú! Cầu thang cũng không leo được, còn leo lên C vị cái gì!”
Một trăm thực tập sinh chỉ có thể đẩy vali đi về phía cầu thang.
Nhưng cho dù có động viên và khích lệ, cũng phải cân nhắc đến tình huống thực tế.
Mọi người cơ bản đều mang vali to, 28 tấc trở lên (1 tấc = 10cm), một cái vali ít nhất cũng phải mười kg, khiêng vali nặng như vậy lên tầng, ký túc xá lại còn trên 10 tầng, thế này làm sao mà leo?
Đúng là đàn ông không sai, đàn ông chắc chắn khỏe hơn phụ nữ, nhưng vấn đề là, nhóm thực tập sinh đa số đều rất gầy, trên người chẳng có mấy thịt, ngày thường luyện nhảy, luyện chủ yếu là sức bật tứ chi, còn sức mạnh cơ bắp và sức bền của cánh tay cũng không quá tốt, kéo theo vali to leo hơn mười tầng lầu, đây không phải là muốn mạng già của mọi người sao.
Ê-kip thấy thế liền thay đổi lời cổ vũ: “Không sao, các cậu từ từ đi lên, có thể tự mình lên thì từ mình lên, không thể tự mình lên thì hai ba người giúp đỡ lẫn nhau cũng được, đoạn này chắc chắn sẽ cho vào chương trình phát sóng, đừng quên còn có hậu trường, biểu hiện cho tốt nhé, cố lên!”
Tham gia tuyển tú, đối với nhóm thí sinh mà nói, từ một khắc bắt đầu ghi hình kia, từ một khắc ống kính nhắm vào mình kia, chương trình đã bắt đầu rồi.
Tất cả mọi người đều muốn có cảnh, đều muốn thể hiện tốt, đều muốn được chú ý đến.
Loại chuyện leo cầu thang này, trong lòng cho dù không nguyện ý cũng phải xem như một pháo đài cần chinh phục, gắng hết sức mà vượt qua.
Vì thế nhóm thực tập sinh có thể tự mình mang hành lý đều tự mình mang, mang không nổi hai vali thì mang trước một cái, ít nhất bảo đảm được biểu hiện của mình trong máy quay.
Mang không nổi, cùng lắm thì dừng lại thở dốc một ngụm, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục leo.
Từng tầng một leo lên, hơn mười tầng mà thôi, kiểu gì cũng đến đích.
Vì thế hành lang cầu thang từ dưới lên trên đều là thí sinh, vali, cùng nhóm VJ.
Tầng càng cao, leo càng vất vả, mà ở lối lên cầu thang tầng một, xung quanh còn một đám con trai lôi kéo vali hành lý chầm chậm đi vào trong.
Người chưa bắt đầu leo cầu thang nói thầm: “Đằng trước sao chậm thế.”
“Này cũng có thể tắc đường?”
“Cầu thang hẹp.”
“Vali nặng như vậy, chắc chắn là vừa đi vừa nghỉ a, trên cầu thang thế nào cũng toàn là người, tốc độ không nhanh nổi.”
“Cũng đúng.”
Những chàng trai đang thảo luận này, Giang Trạm ở ngay phía trước họ.
Thật vất vả tiến vào gian cầu thang, người đến lối lên cầu thang đều tự giác chỉ để lại một chiếc vali, vali còn lại dựng thẳng đẩy đến chỗ trống trong góc.
Lúc đến lượt Giang Trạm, hắn áng chừng độ rộng của cầu thang, gạt tay kéo xuống, xách ngang vali lên, hướng trên tầng đi.
Mỗi tay một chiếc, sau lưng còn có một cái túi.
Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng, ngoại trừ cánh tay duỗi thẳng căng chặt cùng với thỉnh thoảng cần nghiêng người tránh đường cho một vài thí sinh khác cũng mang hành lý lên cầu thang, toàn bộ hành trình đều im lặng không lên tiếng leo cầu thang, không kêu mệt, không dừng chân.
VJ nhắm mắt theo sát sau hắn, camera vẫn luôn đuổi theo bóng dáng hắn.
Mấy tầng đầu còn tốt, nhiều nhất chỉ là có học viên kinh ngạc có người có thể mỗi tay một vali lên tầng, sau này đến tầng sáu trở lên, trong gian cầu thang bắt đầu vang vọng tiếng kinh hô.
“Này cũng được? Hai cái vali kia của anh ấy to như vậy!”
“Vali trống sao?”
“Đây là năng lực thần kỳ gì vậy!”
Giang Trạm: “……”
Này cũng đáng phải thán phục? Nhớ trước kia nhập học, không phải đều leo cầu thang như vậy à.
Mà đánh giá sơ cấp của Giang Trạm là A, ở tầng cao hơn một chút so với rất nhiều người, tầng mười bốn.
Mười bốn tầng, đối với hắn mà nói cũng không khó khăn, đi đến tầng mười thì đặt vali xuống thả lỏng cổ tay, thở gấp một hơi, tiếp tục đi.
Không bao lâu liền đến tầng mười bốn rồi.
Đúng lúc một học viên trong nhóm lên tầng trước đó cũng đến tầng mười bốn, cậu ta nhìn thấy Giang Trạm mang theo hai cái vali không hề thở gấp mà tiếp tục đi lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Giang Trạm đem vali hành lý đặt trên mặt đất, rút tay kéo lên, đổi thành đẩy đi, thấy cậu trai kia nhìn mình, lễ độ mà nhìn lại, gật gật đầu.
VJ đằng sau lập tức đuổi kịp, xoay người, ống kính đối diện Giang Trạm.
Giang Trạm theo bản năng nhìn vào ống kính, nâng tay vuốt mồ hôi trên trán, vốn không định nói gì, lại nghĩ đang quay chương trình, mỗi một thí sinh đều nhất định phải có tư liệu thực tế sử dụng được, bấy giờ mới hơi nhướng mày với ống kính: “Chút tấm lòng.”
Không hề cảm thấy đây là chút tấm lòng – VJ lão sư: “…….”
Cậu trai gian nan lôi vali leo lên đến tầng mười bốn mệt như chóa chết: “……”
Đúng lúc này, thang lầu vang vọng từ dưới lên trên một tiếng hô: “Trạm ca! HELP! Giúp em!”
Giang Trạm sửng sốt, quay đầu lại.
Hắn lập tức nhận ra, đây là tiếng của Phí Hải.
Mà Phí Hải chỉ hô một tiếng này, tiếng thứ hai bắt đầu, chính là của những người khác.
“Trạm ca! HELP!”
“Trạm ca! Giúp tôi!”
“Trạm ca! anh trai guột của em!”
“Trạm — ca –!”
Giang Trạm nhướng mày, camera của VJ lập tức sáp lại đây, hắn quay đầu lại, nhìn về phía ống kính: “Tân thủ thôn nhiệm vụ, mời giúp đỡ tiểu đồng bọn của ngươi mang vali lên tầng.”
Hết chương 12.