Ba ngày sau, giải trí Dương Phàm, văn phòng tổng giám đốc.
Tống thiếu gia ngồi trên ghế salon, hai chân vắt chéo, lật bản kế hoạch E-WIN trong tay, Trương đặc trợ ở bên cạnh giúp anh pha trà.
Cách một bàn trà nhỏ, Dương tổng của giải trí Dương Phàm ngồi nghiêm chỉnh chờ kim chủ nhà hắn lên tiếng.
Tống thiếu gia vừa lật vừa nói: “Tôi đặt ra cho anh cái mục tiêu nho nhỏ.”
Dương tổng nghiêm túc nói: “Là gì?”
Tống Hữu: “Đừng khẩn trương, yêu cầu không cao.”
Dương tổng suy nghĩ một chút: “Một trăm triệu?”
Tống Hữu yên lặng vén mí mắt, Dương tổng lập tức đổi lời: “Hai trăm triệu?”
“Nghĩ gì thế?” Tống Hữu ném bản kế hoạch của E-WIN trở lại trên bàn trà, lười biếng nói: “Tôi không có tiền sao?”
Dương tổng không hiểu: “Vậy…?”
“Đã nói rồi, tôi yêu cầu không cao.” Tống Hữu ngồi thẳng trên ghế salon, ung dung thong thả nhận lấy hồng trà từ trong tay Trương đặc trợ, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Chỉ một yêu cầu– Dương Phàm văn hóa, không được vỡ nợ.”
Ba tháng sau.
Fan-meeting cả nước kéo dài gần ba tháng của E-WIN sẽ chính thức hạ màn.
Show tạp kỹ theo nhóm <Eleven 1> <Eleven 2> kết thúc.
Thời gian này, hoạt động nhận theo nhóm của E-WIN có quảng cáo sáu cái, đại ngôn tám cái, tạp chí năm cái, chương trình giải trí phát sóng trên kênh vệ tinh bốn cái, vô số kênh, EP đặc biệt đầu tiên <Win> sắp trình làng, sân khấu concert đầu tiên dịp cuối năm đang trong quá trình chuẩn bị.
Đây là một nhóm 11 người vô cùng thần kỳ, thành đoàn ba tháng, các fandom chưa bao giờ battle, giữa đôi bên vô cùng hữu hảo. Dương Phàm văn hóa cũng không khơi thông bất kỳ con đường solo nào của các thành viên trong nhóm, quảng bá là nhóm E-WIN, link mua tạp chí đều là nhóm E-WIN, Weibo giới thiệu vắn tắt: Không muốn vỡ nợ!
Cái gì? Dương Phàm văn hóa vỡ nợ rồi?
Fans: Nhóm nhà cô phá hỏng kinh tế công ty mới có thể vỡ nợ ok? Dương Phàm của chúng tôi chưa bao giờ làm màu, đối tốt với thành viên nhóm, cũng đối tốt với nhóm, có tài nguyên thì liều mạng giành lấy cho nhóm, chưa bao giờ thiên vị ai, độ nổi tiếng của E-WIN tăng cao lên theo ngày, show tạp kỹ theo nhóm cũng đã ra hai tập, đại ngôn quảng cáo nhận mềm cả tay, còn không lấy fans làm rau hẹ, công ty quản lý như thế này vì sao phải sập? Giới giải trí sập Dương Phàm cũng không thể sập!
Ba tháng sau, các chàng trai nhóm E-WIN mới bắt đầu chạy lộ trình cá nhân.
Sẽ không vỡ nợ – Giải trí Dương Phàm vẫn không hề thiên vị thông báo trên Weibo Official nhật trình cá nhân của tất cả các thành viên trong nhóm, đồng thời còn tri kỷ mà tặng lời chúc phúc. Ngoại trừ…
Giang Trạm.
Nhà Trạng Nguyên: Từ từ, Tiểu Dương! Anh nhà chúng tôi đâu!? Đội trưởng mà cậu cũng dám quên?
Giải trí Dương Phàm sẽ không vỡ nợ reply: Đội trưởng nghỉ phép nha, lộ trình cá nhân phải tới tháng sau á.
Hậu viện hội học muội toàn quốc của Giang Trạm: E-WIN hoạt động đoàn đội ba tháng, đàn anh của chúng ta ba tháng không hề nghỉ ngơi, lần này rốt cuộc cũng nghỉ ngơi rồi~ đàn anh nghỉ ngơi cho khỏe, các học muội cũng phải cố gắng học tập, làm việc cho tốt ha~
Group Wechat: [ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết đài Dog (11) ]
@Phí Hải: Tôi xong rồi tôi nói cho các cậu biết, so thử các loại gà tôi ăn, thì lên cái show e-sport này có nghĩa lý gì, thông qua “vừa nhảy dù xuống đã thành hộp tro cốt” “Bị một súng bể đầu” “Chạy độc thất bại” để hút fans sao?
@Kim Lục Tiêu: Biết thỏa mãn đi ông ơi, cậu dù gì cũng là show e-sport, không biết ăn gà cũng biết mò phím chứ, tôi đây cmn còn là show yêu đương, đến giờ tôi vẫn không hiểu cô gái trong này có ý với chàng trai nào nữa! Cẩu độc thân từ trong trứng thật sự nhìn không ra!
@Kỳ Yến: Tạp chí lần này của tôi, cởi hơi nhiều quần áo á.
@Trình Thần: Tôi vừa mới quay phim treo dây cáp này, quá cmn thú dị! Bay lên!
@Ngụy Tiểu Phi: Tại sao lại chỉ có mỗi em đang dựng vũ đạo vậy!?
…
Ban ngày, chỉ cần rảnh rỗi là trong nhóm sẽ có người tán dóc.
Giang Trạm lái xe cao tốc hơn hai tiếng đồng hồ, lúc đến khu phục vụ nghỉ ngơi mới xem được nội dung trong nhóm.
Hắn tắt máy xe, ngồi ở sau tay lái khẽ trượt trượt, thoát khỏi Wechat mở Q ra, lại là một đống tin.
@Vương Phao Phao: Ông thật sự không nhận ảnh của nhà XXX sao? Nhà họ cho cái giá cao cực kỳ, nhất định đòi ông sửa, trông có vẻ là muốn hợp tác lâu dài đó, nể mặt đồng tiền hay là chúng ta nhận đơn?
@Vương Phao Phao: Nếu như thời gian của ông bí quá không kịp sửa, tôi có thể tranh thủ thêm ít thời gian giúp ông, dù sao bọn họ cũng không gấp.
@Vương Phao Phao: Còn nữa nếu ngoài đời ông đã bận rộn công việc, hay là nghỉ ngơi một thời gian đi, tạm dừng nhận ảnh? Tui thấy trong vòng đã có người oán trách rồi, nói gần đây ông quá mức bất công, chỉ sửa ảnh cho Giang Trạm, còn nói gì mà “P bây giờ không phải là P năm đó nữa”, gì mà “Trước kia P là nửa giang sơn giới fans, bây giờ P là nửa giang sơn của Giang Trạm.”
…
Xem xong tin nhắn mới Vương Phao Phao chọt cá nhân mình, lại ấn vào xem nhóm fan đầu não.
[ SS Thuốc trừ sâu DDVP: Theo đuổi E-WIN ba tháng, giờ phút này khi Trạm ca nghỉ phép, đột nhiên tui cảm thấy linh hồn của mình bị móc rỗng. ]
[ XXX: Móc rỗng +1 ]
[ XXX: Móc rỗng cộng 2 ]
[ SS Thuốc trừ sâu DDVP: Tui cũng không có cách nào để che đậy bản thân nữa, chỉ có thể đối mặt với thực tế đẫm máu — A! Tuyệt Mỹ, Tuyệt Mỹ của tôi nơi đâu! Nơi đâu! ]
[ Vương Phao Phao:… ]
[ Vương Phao Phao: Đừng diễn lố có được không, chẳng phải đã sớm thảo luận rồi còn gì, Bách Thiên Hành phải bận quay phim, Giang Trạm hoạt động đoàn đội rất nhiều, Cực Hạn vừa kết thúc hai người cơ bản chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. ]
[ SS Thuốc trừ sâu DDVP: Chắc là tôi có thể mong đợi một chút vào công việc cùng chung sân khấu của hai người sau này? ]
[ Vương Phao Phao: Việc này chắc cũng không có khả năng, cũng thảo luận qua rồi còn gì, không có gì bắt buộc phải làm chung với nhau, là thật sự tuyệt đối không thể lộ diện cùng khung, hai người đều ở trong giới giải trí, đều có công việc, ai cũng không muốn bị phong sát nha, có qua lại cũng chắc chắn là lúc không có ai. ]
[ SS Thuốc trừ sâu DDVP: Được rồi, dựa vào những lời này của bà, tui cắn được rồi, cảm ơn nha. ]
[ XXX: Cảm ơn Phao, cắn được rùi. ]
[ XX: Cắn được rùi. (hèn mọn.jpg) ]
[ Vương Phao Phao:… Cảm ơn bản thân tui, tui cũng cắn được rồi. (khóc lớn) ]
Giang Trạm đều sắp đẩy cửa xuống xe rồi, đọc được đoạn này mà suýt chút nữa bật cười.
Sau khi Cực Hạn kết thúc, fans nghênh đón giai đoạn cắn đường đỉnh cao, ngay cả chuyện Bách Thiên Hành tháo nhẫn ngón út cũng cắn một đợt, đáng tiếc tiếp theo lại là nhật trình Bách Thiên Hành vào đoàn quay phim và E-WIN hoạt động đoàn đội, hai người không hề có lấy một chút khả năng cùng xuất hiện, càng không có đường mới, cộng thêm CP trong giới giải trí mới cũ thay thế luân phiên, nhiều ngôi sao nhiều đề tài câu chuyện, fans cắn xong Tuyệt Mỹ thì tiếp tục đi cắn cái khác, thời gian ba tháng trôi qua, Tuyệt Mỹ mất đi đề tài, tựa như đã là chuyện của thế kỷ trước rồi.
Giang Trạm gần ba tháng bận bịu công việc, nếu như không phải còn có nhóm fan đầu não luôn luôn nhắc nhở, chính mình cũng sắp quên mất cái CP với Bách Thiên Hành này luôn rồi.
Trên thực tế, khoảng thời gian này hắn tổng cộng chỉ gặp Bách Thiên Hành có ba lần, trùng bình một tháng một lần, lần nào cũng hết sức vội vàng.
Vất vả lắm cuối cùng mới được nghỉ, mới có cơ hội xông tới đất khách đi gặp bạn trai một chuyến đây này.
Giang Trạm đeo khẩu trang với mũ lên, đẩy cửa xe ra.
Mới vừa ra khỏi phòng vệ sinh, điện thoại của ông chủ Tống đã gọi tới.
Tống Hữu: “Được nghỉ mày không về nhà còn chạy đi đâu?”
Giang Trạm vừa đi vừa cười sau lớp khẩu trang: “Còn có thể đi đâu?”
Tống Hữu bất mãn nói: “Ê! Mày bị cái thói gì vậy, trọng sắc khinh bạn!?”
Giang Trạm đi ngược lại dòng người trong trạm phục vụ: “Cháu trai lớn à, Mày thông cảm cho ông nội của Mày tí đi, một nắm tuổi rồi vất vả lắm mới yêu đương một lần, còn là yêu nơi xứ lạ, tao cũng không dễ dàng, ok?”
Tống Hữu theo thói quen há mồm liền bác bỏ: “Họ Bách đó có gì tốt?”
Giang Trạm: “Có tốt hay không mày cũng phải nhận thôi.”
Tống Hữu: “Tao nhận nó cái shi.t! Ba năm cấp ba ông đây phải nhìn sắc mặt nó bao nhiêu rồi hả?”
Giang Trạm không khỏi tức cười: “Các người tám lạng nửa cân cả thôi biết chưa, cậu ấy cũng chịu đựng mày không ít đâu.”
Tống Hữu bật thốt lên: “Người nhà mẹ đẻ như tao không xứng cho nó sắc mặt?”
Giang Trạm: “Xứng xứng xứng, dù sao mày cũng là thằng cháu ruột của tao.”
Tống Hữu: “Mẹ cha mày! Mày mới cháu trai!” Đoạn nói: “Mày chú ý chút đi, cẩn thận bị chụp!”
Giang Trạm: “Rồi.”
Tống Hữu: “Mẹ lại gửi đồ ăn cho mày đấy, bà ấy ở nước ngoài, mày nhận được thì gửi tin trả lời cho bà.”
Giang Trạm: “Ừ, tao biết rồi, sáng nay vừa video với bà.”
Tống Hữu: “?? CMN tao còn là con ruột sao? Tao buổi sáng gọi điện thoại cho bà ấy bà trực tiếp treo máy tao luôn!”
Bộ phim Bách Thiên Hành quay ba tháng kia còn chưa đóng máy, hai ngày này không có nhật trình quay chụp của y, đúng lúc đi thành phố C quay một buổi talk show.
Trong studio, Bách Thiên Hành cùng với phóng viên phụ trách talk show lần này vẫn đang trong quá trình thu.
Cư Gia Tạ cách cửa thủy tinh, thò đầu liếc mắt vào trong rồi thu lại tầm mắt, yên lặng cầm điện thoại di động lên, dùng tin nhắn voice: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi đó, cậu đi thẳng tới nhé.”
Đặt điện thoại xuống, Cư Gia Tạ dựa vào tường, xiết chặt áo khoác, lẳng lặng ngửa đầu than thở: Rốt cuộc, rốt cuộc hắn cũng đã giống quản lý giống trợ lý nhà người ta rồi, yểm hộ cho ông chủ đi yêu đương.
Cư Gia Tạ: Cái vụ lén lén lút lút này, cũng thú vị ra phết.
Lại nghĩ đến việc lát nữa Giang Trạm tới có thể dọa người nào đó giật bắn mình, Cư Gia Tạ từ trong thâm tâm cảm thấy: sung sướng!
Cái cảm giác “Ông chủ chẳng hay biết gì, tôi thì cái gì cũng biết” này đúng thích.
Khà khà khà!
Trong phòng thu đã tiến hành thu đến phần cuối.
Phụ trách talk show lần này là một phóng viên thích khai thác chiều sâu nghệ sĩ, so với câu hỏi mang tính giải trí, người phỏng vấn càng thích thông qua một loạt các vấn đề để nghiên cứu sâu về bản thân nghệ sĩ hơn.
Đang hỏi cái nhìn của Bách Thiên Hành đối với scandal khắp người vào hơn một năm trước, cùng với việc tại sao đột nhiên lại mất đi kiên trì đối với kiếp sống nghệ thuật, phóng viên lại hỏi tiếp–
“Thời gian rời khỏi là hơn một năm, tương đương với trong một năm đó không có công tác, đều ở nước ngoài sao?”
Bách Thiên Hành gật đầu: “Gần như vậy.”
Phóng viên: “Vì sao quyết định trở lại? Hoặc hỏi theo cách khác, là bởi vì điều gì, khiến cho anh quyết định về nước?”
Bách Thiên Hành nhìn phóng viên, vẻ mặt thả lỏng, không hề phòng bị, nhưng cũng không nói chuyện.
Phóng viên không từng bước ép sát, mà chỉ thăm dò: “Không dễ trả lời sao?”
Bách Thiên Hành lắc đầu: “Không có. Dễ trả lời.”
Phóng viên cười: “Vậy là có gì đó không tiện mở lời?”
Bách Thiên Hành cũng cười: “Chỉ là tôi cảm thấy, tôi đáp rồi, các anh cũng không thể phát sóng.”
Phóng viên thoáng sửng sốt.
Đổi làm phóng viên bình thường, lúc này liền sẽ bắt đầu đào sâu rồi, nhưng phóng viên talk show thì khác, người phỏng vấn chuyên nghiệp đều là từng bước một nắm bắt tiết tấu talk show trong tay, để đảm bảo được toàn bộ nội dung cùng với tính hoàn chỉnh của talk show.
Hiển nhiên, phóng viên phỏng vấn hôm nay vô cùng chuyên nghiệp.
Anh ta không hỏi Bách Thiên Hành “Cái gì không thể phát sóng” “Tại sao không thể phát sóng”, càng không hề khuyến khích Bách Thiên Hành nói ra cái nội dung gọi là không thể phát sóng trong miệng y, mà lại đổi trọng tâm câu chuyện–
“Sau khi về nước tham gia ghi hình <Cực Hạn Thần Tượng>?”
Bách Thiên Hành: “Đúng.”
Phóng viên: “Quay thấy thế nào, vui vẻ chứ?”
Bách Thiên Hành: “Đương nhiên.”
Phóng viên: “Quyết định tham gia show <Cực Hạn Thần Tượng> này, là trước khi về nước, hay là sau khi về nước?”
Bách Thiên Hành: “Sau khi về nước.”
Phóng viên: “Cho nên không phải là vì công việc nên mới đột ngột quyết định trở về?”
Bách Thiên Hành: “Không phải.”
Phóng viên: “Nhưng show này đối với anh mà nói, quả thật xác thực là một bước mấu chốt trở lại giới giải trí, đúng không?”
Bách Thiên Hành gật đâu, đồng ý với cách nói này.
Phóng viên: “Nhưng thực ra hình thức và nội dung của show <Cực Hạn Thần Tượng> này, so với gameshow tuyển tú nhóm nhạc nữ trước đó anh làm mentor, là có rất nhiều tính trùng lặp.”
Bách Thiên Hành một lần nữa gật đầu.
Phóng viên: “Cho nên tôi có thể hiểu thế này được không, anh không phải bởi vì <Cực Hạn> mà về nước. Bản thân chương trình <Cực Hạn> này đối với anh mà nói, không phải là nhất định phải chọn nó, nhưng toàn bộ chương trình đối với anh mà nói, quả thật ý nghĩa rất không bình thường.”
Bách Thiên Hành: “Phải.”
Phỏng vấn cũng không yêu cầu nhất định người được phỏng vấn nói quá nhiều nội dung, càng nhiều hơn chính là cần người được phỏng vấn buông bỏ phòng bị, chân thành một chút. Hiển nhiên hôm nay Bách Thiên Hành hết sức thẳng thắn.
Phóng viên vô cùng vui vẻ khi thấy thái độ như vậy, anh ta gật gật đầu, nói với Bách Thiên Hành: “Cảm ơn anh đã giải đáp.”
…
Sau khi talk show kết thúc, Bách Thiên Hành kết thúc công việc.
Cư Gia Tạ mời studio trà chiều, phát đồ xong liền rời đi theo Bách Thiên Hành, vừa đi vừa gạch bỏ lịch trình hôm nay trên cuốn sổ nhỏ ghi chép công việc hàng ngày của mình: “Xong việc!”
Hai người vào thang máy, Bách Thiên Hành nhìn hắn: “Chương trình giống như talk show, trước kia không phải đều nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình sao, lần này lại yên tâm thế, không sợ tôi nói bậy nữa à?”
Cư Gia Tạ cất sổ nhỏ với bút của mình đi, mặt đầy vẻ rộng lượng: “Ài, giờ khác trước kia mà trước kia cậu một tên cẩu độc thân, không vướng không bận cái gì cũng dám nói, bây giờ có gia có thất rồi, cho cậu lá gan đưa mic đến bên miệng cậu cậu cũng chắc chắn sẽ không nói bậy bạ.”
Bách Thiên Hành đem bốn chữ “Có gia có thất” thưởng thức một phen, hỏi ngược lại: “Trông tôi giống à?”
Cư Gia Tạ không phản ứng kịp: “Hở?” Gì cơ?
Bách Thiên Hành: “Giống như “có gia có thất”?”
Cư Gia Tạ không hiểu nổi câu hỏi này, quá đột ngột, hắn hỏi ngược lại: “Không giống sao?”
Bách Thiên Hành nói yếu ớt: “24 ngày.”
Y lại thêm 24 ngày không được gặp Giang Trạm.
Lần gặp trước, còn là Giang Trạm có cuộc fanmeeting địa điểm ở cách thành phố y quay phim không xa, y tranh thủ thời gian đi qua một chuyến, mà suốt hành trình bên cạnh Giang Trạm toàn người là người, hai đứa chỉ cùng ăn một bữa, trò chuyện chốc lát, lúc đi mới lặng lẽ nắm cái tay, hôn cũng không hôn được.
Thế này cũng gọi là “Có gia có thất?”
Bách Thiên Hành thở dài thườn thượt.
Cư Gia Tạ kịp thời phản ứng lại: “Ài, đều vậy mà, trong giới chúng ta yêu đương chẳng phải đều như vậy sao, cậu xem những ngôi sao trong gameshow yêu đương kia đi, cũng là bình thưởng phải làm việc, ngày ngày yêu xa, quay cái gameshow mà còn phải đối chiếu lịch trình với chương trình đó thôi.”
Bách Thiên Hành hai tay cắm túi, giương ánh mắt lên, dáng vẻ nghĩ suy.
Cư Gia Tạ rất sợ vị này suy nghĩ một hồi lại suy ra ý tưởng “Bằng không hay là về hưu đi”, lập tức ra sức đổi chủ đề: “Thật ra thì vẫn là yêu xa tốt lắm. Ngày nào cũng gặp sẽ cãi nhau, chút chuyện nhỏ xíu cũng phải cãi vã, nếu là không gặp nhau mỗi ngày thì một khi gặp mặt liền thành tiểu biệt thắng tân hôn, ngọt ngào biết bao nha.”
Bách Thiên Hành không nhanh không chậm nói: “Ở chỗ tôi, ngày ngày gặp mặt cũng có thể ngày ngày là “tân hôn”.”
Cư Gia Tạ: “Không phải mà…” Đột nhiên kẹt cứng, “!!!” “Tân hôn” tôi nói là “tân hôn” đó của cậu đấy à?! Tên sếp này có thấy đồ.i trụy hay không hả!?
Thang máy đi ra, Cư Gia Tạ quyết định ngậm miệng.
Xe bảo mẫu đã đợi ở cửa thang máy, hai người đi ra khỏi thang máy, kéo cửa xe– Bách Thiên Hành không thích mang theo trợ lý, thường ngày đều là một mình y ngồi ở hàng ghế sau, tài xế lái xe, Cư Gia Tạ ngồi ghế phó lái.
Hôm nay Bách Thiên Hành lên xe, Cư Gia Tạ cũng lên hàng sau theo.
Bách Thiên Hành mới đầu không để ý, sau khi ngồi xuống lấy điện thoại di động gửi cái tin cho Giang Trạm, mới quay đầu nhìn Cư Gia Tạ.
Cư Gia Tạ đưa chai nước cho y: “Uống không?”
Bách Thiên Hành nhìn hắn không nói gì, loại chuyện nhỏ như ngồi ở đâu này, y lười quản, lại thấy Cư Gia Tạ tiếp tục đưa nước cho ghế tài xế ở hàng trên: “Lão Trần, uống không?”
Tài xế lão Trần nhận lấy, Bách Thiên Hành thu hồi tầm mắt cúi đầu xem điện thoại di động.
Cư Gia Tạ lại lấy ra một chai nước khác, đưa cho ghế phó lái trước mặt: “Uống không?”
Bách Thiên Hành đột nhiên ngước mắt lên, vừa vặn thấy Giang Trạm ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại, vừa đưa tay nhận nước, vừa nhìn y, cười nói: “Uống chứ.” Nhận lấy nước, đưa về phía y: “Thầy Bách không uống à?”
Bách Thiên Hành mặt không đổi sắc nhìn hắn.
“À.” Giang Trạm cầm nước chuẩn bị xoay người, Bách Thiên Hành thò một tay ra chụp lấy thân chai. Giang Trạm: “Ai vừa nói không uống?”
Bách Thiên Hành: “Ai nói hôm nay không đến ngày mai mới đến?”
Giang Trạm cười: “Tôi có nói ngày mai sao?”
Bách Thiên Hành nói theo: “Tôi có nói không uống sao?”
Hai người đối mặt cười rộ.
Cư Gia Tạ ngồi ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình này, cảm giác trong mắt đều là cẩu lương, chua chát phát khiếp, hắn mở cửa xe chuẩn bị đổi sang phó lái, chân trước vừa mới xuống xe, Bách Thiên Hành chân sau liền đi xuống theo.
Cư Gia Tạ: “Ài cậu…”
Ghế phó lái cũng mở cửa, Giang Trạm xuống xe.
Cư Gia Tạ kinh hãi, hai người này làm cái gì!
“Sẽ bị chụp đó!”
Giang Trạm đội mũ lên, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi đổi xe rồi.”
Đổi xe thì sao? Chuyện bị chụp này chẳng lẽ còn lấy biển số xe của cậu để dời đi sao!?
“NÀY NÀY NÀY!”
Bách Thiên Hành để lại một câu “Chúng ta về nhà”, dắt tay Giang Trạm đi mất.
Cư Gia Tạ đầu phát trọc, lo lắng nhìn bóng lưng hai người, kéo cửa phó lái ra trợn mắt nhìn tài xế lão Trần, hỏi: “CMN như thế này cũng được?”
Lão Trần bình tĩnh nhún vai: “Yêu đương không phải đều vậy sao?”
Cư Gia Tạ: “Sẽ bị chụp được!”
Lão Trần tiếp tục nhún vai, vô cùng thờ ơ: “Thế thì… bị chụp thôi. Sống chết không nhận là được.”
Cư Gia Tạ: “???” Ông tới đây, tới làm luôn người đại diện này!
Giang Trạm không lái chiếc BMW của cậu hắn mà đổi chiếc Jeep Grand Cherokee màu đen biển số nơi khác, xe to không gian rộng, cửa kính trước sau trái phải đều dán lớp chống chụp hết.
Bách Thiên Hành rất hài lòng với chiếc xe này, vừa lên xe liền kéo Giang Trạm lại, hôn mấy cái trên môi hắn: “Học gì không học, lại học âm thầm bất chợt cho tôi kinh hỉ thế này.” Nói tiếp: “Lần sau không cho làm vậy.”
Giang Trạm mắc cười: “Tôi thấy cậu vui lắm mà?”
Bách Thiên Hành nghiêng người sang, lại hôn thêm hai miếng: “Ừ, vui lắm luôn.”
Giang Trạm cảm thấy nóng, nghiêng đầu không cho Bách Thiên Hành hôn tiếp nữa, hỏi y: “Đi đâu?”
Bách Thiên Hành lại nghiêng người qua thêm một chút, nắm lấy cằm Giang Trạm, xoay người ta lại hôn nữa: “Chờ lát nữa cho cậu địa chỉ.” Vừa hôn vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve cái cổ dưới lòng bàn tay.
Giang Trạm cảm thấy nhột, gạt tay y ra: “Được rồi, không phải về nhà sao, đi trước đi.”
Loài người thích mua sắm bất động sản, là bản năng đơn thuần, khách sạn có cao cấp thoải mái thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng hang ổ có cảm giác thuộc về mình.
Bách Thiên Hành trước kia mua một ít nhà ở thành phố thường tới, cũng là vì ngoài lúc quay phim, có lịch trình ra thì có nơi của mình để đi, bắt đầu từ ba tháng trước lại lục tục lấy danh nghĩa công ty mua chút bất động sản ở các tỉnh lị, thành phố bậc hai. Dẫu sao khách sạn bất tiện, ra ra vào vào quá dễ bị chụp.
Thành phố C không lớn, căn hộ này ở ngoại ô, tiểu khu là khu dân cư cao cấp mới xây dựng, không nhiều hộ cư trú.
Vừa vào cửa là có thể thấy một mặt cửa sổ sát đất thật to hướng nam, còn có bình hoa thủy tinh bày trên bàn dài trước cửa sổ, một bó hoa hướng dương mới mua cắm trong bình.
Giang Trạm sau khi vào cửa thấy được, trong lòng thoáng động, quay đầu lại nhìn Bách Thiên Hành.
Bách Thiên Hành đổi giày, xoa nhẹ mặt hắn, hỏi: “Lái xe bao lâu rồi, muốn ăn chút gì không?”
Giang Trạm: “Ăn cái gì?”
Bách Thiên Hành xoay người về phía hắn, cản lại ánh sáng xuyên qua cửa sổ tiến vào, đem người đè ở trước tủ huyền quan, dùng ánh mắt bốc hỏa miêu tả mặt mũi, dáng môi của người trước mắt này, hơi thở khẽ thay đổi, nói rất nhẹ: “Nói sai rồi, là ăn cải trắng.”
Giang Trạm không nhịn được cười: “Liên quan gì tới cải trắng với heo…”
Bách Thiên Hành trực tiếp hôn lên hắn, dùng hôn môi xoa dịu 24 ngày không thấy. Lúc này nào còn để ý ai là heo ai là cải trắng nữa.
…
Cải trắng lần này bị heo ủn đến cả người tê dại, khi kết thúc trước tủ huyền quan, người tựa như vớt lên từ trong nước, lại là mồ hôi đầy lưng.
Giang Trạm nhe răng về phía Bách Thiên Hành, hiện vẻ hung hăng: “Vào cửa trước có được không!”
Bách Thiên Hành nói câu không đau không ngứa: “Vào cửa chính là phòng ngủ, heo thì không vấn đề, mà phòng ngủ đối với cải trắng mà nói có chút nguy hiểm.”
Giang Trạm: “Muốn trở mặt đánh nhau hả?”
Bách Thiên Hành đưa tay kéo hắn vào trong nhà, xoa xoa hai cái trên tấm lưng ẩm ướt của hắn: “Không đánh với cậu, đi tắm.”
Giang Trạm dùng ánh mắt chất vấn nhìn người nào đó, Bách Thiên Hành: “Yên tâm, cậu tắm, tôi không vào đâu.”
Giang Trạm nhướn mi: “Nếu cậu mà đi vào, thì thế nào?”
Bách Thiên Hành như cười như không: “Vậy thì thật sự phải “đánh” rồi.”
Giang Trạm yên lặng thẩm thấu cái chữ “đánh” này, cạn lời nhìn về phái Bách Thiên Hành, Bách Thiên Hành cười thành một tên hư hỏng.
Mà sự thật chứng minh, Bách Thiên Hành quả là rất biết yêu đương.
Y chẳng những kiếm được căn hộ này, trong nhà còn dày công chuẩn bị đồ Giang Trạm thích– mô hình.
Suốt ba tháng hoạt động đoàn đội, Giang Trạm chưa từng nghỉ môt ngày, rốt cuộc được nghỉ, mất nửa ngày chạy qua đây, tắm rửa thay quần áo khác, ngồi xuống là có thể mân mê mô hình, quá là khoan khoái.
Hắn thả lỏng thả lỏng bả vai, ngồi trên mặt đất lắp ráp, Bách Thiên Hành gọi đồ ăn về, nằm bên cạnh hắn cùng nhau ráp lại.
Hai người vẫn luôn ráp đến khi mặt trời xuống núi, ánh sáng trong phòng tối lại mới coi như kết thúc.
Giang Trạm ngả về sau, dựa lên đệm salon, duỗi người: “Lâu lắm rồi không ráp.” Lại hỏi Bách Thiên Hành: “Chiếc Hàng không mẫu hạm lần trước còn chưa ráp xong chứ?”
Bách Thiên Hành: “Kết thúc Cực Hạn chuyển vào trong nhà rồi.”
Giang Trạm: “Nhà nào?”
Bách Thiên Hành: “Căn chơi bóng rổ đó.”
Giang Trạm gật gù, nghĩ đến trong căn nhà Grand xịn xò có một tầng chuyên biệt dùng để chứa mô hình ấy, trong lòng liền ngứa ngáy.
Ngày khác hắn cũng phải làm một cái.
Bách Thiên Hành giống như là biết hắn đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên nói: “Chính là của cậu.”
Giang Trạm khựng một cái, nghiêng đầu: “Hử?”
Bách Thiên Hành: “Phòng mô hình là của cậu.”
Giang Trạm: “Của tôi?”
Bách Thiên Hành hỏi hắn: “Từ góc độ của cậu xem, tôi thích mô hình lắm sao?”
Giang Trạm suy nghĩ một chút, Bách Thiên Hành và hắn quả thực là không giống nhau cho lắm, hắn là kiểu rất nhiều thứ chưa từng nếm thử qua thì sẽ rất muốn nếm thử, đối với cái gì cũng tò mò, Bách Thiên Hành thì không, cậu ấy không thích như vậy, cũng sẽ không muốn nếm thử như vậy, nhưng chỉ cần bắt tay vào chơi, rất nhanh là có thể học được, còn đều chơi rất khá nữa, bóng rổ là như thế, mô hình cũng vậy.
Giang Trạm còn chưa đáp, Bách Thiên Hành ráp mô hình, chậm rãi nói: “Vốn dĩ chính là của cậu. Nhà là của cậu, phòng là của cậu, mô hình là của cậu, đều là của cậu hết.”
Ngoài phòng hôn ám bị mấy tấm rèm cửa sổ ngăn cách với bên ngoài, đèn đuốc trong phòng sáng trưng.
Dáng vẻ Bách Thiên Hành ráp mô hình rất nghiêm túc, dáng vẻ nói những lời này cũng rất nghiêm túc.
Giang Trạm đều cảm nhận được hết. Hắn đột nhiên nhớ tới bộ mô hình mình bán đi sau đó sang tay đến trong tay Bách Thiên Hành trong phòng mô hình đó.
Đại khái thật sự tồn tại thứ gọi là “Không thể tránh được”.
Không thể tránh được, là phải ở bên nhau.
Giang Trạm giọng điệu tùy ý, “À” một tiếng, cũng vừa ráp lại mô hình vừa nói: “Thế người thì sao?” Người có phải là của hắn?
Bách Thiên Hành ngước mắt lên, thăm dò tìm tòi nhìn hắn, có lẽ là nghĩ đến gì đó, ánh mắt có chun chút thay đổi: “Người… nếu như cậu sốt ruột “muốn”, thì bây giờ cũng được.”
Tay lắp ráp mô hình của Giang Trạm khựng lại, tạch cái ngước mắt lên, đụng phải một chỗ với tầm mắt của Bách Thiên Hành.
Một giây, hai giây, ba giây…
Giang Trạm ném linh kiện xuống đứng bật dậy, Bách Thiên Hành duỗi dài cánh tay ra bắt người, trượt mất không trúng, không bắt lại được để người chạy mất, đứng dậy đuổi theo.
Giang Trạm chân trần vòng qua ghế salon, quát lên: “Bách Thiên Hành!”
Bách Thiên Hành cách bộ bàn trà bình tĩnh nhìn hắn: “Tới đây, bây giờ “làm” người của cậu luôn, tôi OK, tôi được hết, tôi chuẩn bị xong rồi, có thể.”
Giang Trạm: “…”
Ánh mắt Bách Thiên Hành khích lệ: “Tới luôn.”
Giang Trạm cười sảng, đứng song song với y cách một chiếc ghế, chưởi y: “Đừng náo loạn nữa!”
Bách Thiên Hành đạp lên ghế salon: “Ai đùa với cậu.”
Giang Trạm chạy đi cách xa ghế salon, nghiêm mặt nói: “Không làm loạn nữa, được không, ăn cơm tối.”
Bách Thiên Hành xuống khỏi ghế salon: “Nên là lúc tôi chứng tỏ bản thân rồi.”
Giang Trạm không nhịn được cười: “Không cần cậu chứng tỏ, ok chưa.”
Hai người đùa giỡn một hồi, lấy việc Bách Thiên Hành đè Giang Trạm trên ghế salon hôn ba phút đồng hồ, lại lấy việc Giang Trạm phản kích đè Bách Thiên Hành trên ghế salon hôn ba phút rưỡi làm kết thúc.
Sau bữa tối, Giang Trạm ôm laptop vùi trên ghế salon sửa ảnh.
Vừa mới đăng nhập Q, lại đều là tin nhắn của Vương Phao Phao.
Tin nhắn nửa phần trước đều là Vương Phao Phao khuyên Giang Trạm nhận vụ làm ảnh cô nhắc tới trước đó, tổng kết một câu: Anh trai à, nhiều tiền, tôi không làm khó dễ tiền được, ok không!
Nửa phần sau, Vương Phao Phao đều mắng chửi… anti-fan của Bách Thiên Hành.
@Vương Phao Phao: Anti-fan nhà Mộc Bạch không biết xấu hổ! Hồi Cực Hạn nói Giang Trạm cọ nhiệt Bách Thiên Hành, Cực Hạn đã kết thúc cả ba tháng rồi, bây giờ lại sửa miệng, nói Bách Thiên Hành cố ý xào CP với bạn học cũ hotboy học bá tẩy trắng bản thân.
@Vương Phao Phao: Tui chỉ thấy bức bối Bách Thiên Hành rốt cuộc là tẩy trắng cái gì, tẩy trắng bản thân trên sân khấu chung kết phanh cửa tủ sao?!
@Vương Phao Phao: Tức chứ, tức nửa ngày tui mới nhớ ra, dù gì tui cũng từng bò đầu tường của Bách Thiên Hành.
“Ai?”
Bách Thiên Hành thu thập sạch sẽ bàn ăn xong, ngồi xuống bên cạnh ghé vào muốn xem ảnh hắn sửa một hồi, vừa vặn thấy được khung chat với Vương Phao Phao.
Giang Trạm không che màn hình, bưng laptop lên để cho Bách Thiên Hành thấy rõ ràng hơn, “long trọng” giới thiệu: “Người đại diện của tôi.”
Bách Thiên Hành: “?”
“Người đại diện nghề sửa ảnh.” Giang Trạm giải thích: “Trong giới tìm P đồ sẽ tìm không được, đều là tìm cô ấy.”
Bách Thiên Hành nhìn ba chữ “Vương Phao Phao” trên khung chat: “Tên này có chút quen quen.”
Giang Trạm đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười phá: “Cái Hotsearch Weibo nhẫn ngón út đó của cậu, là cô ấy dùng nick chính bóc ra.”
Bách Thiên Hành kiếm điện thoại đăng nhập Weibo, search ra được nick chính của Vương Phao Phao, lội lội một lúc, không chỉ lội tới Weibo bóc nhẫn ngón út, còn lội tới “Full điểm khai thác logic” gắn mác y trở về nước là vì Giang Trạm.
Bách Thiên Hành thành thực cảm khái: “Thì ra là người mình.” Vừa nói vừa nâng một tay lên sau vai Giang Trạm, nửa ôm người, hỏi: “Từng gặp chưa?”
Giang Trạm: “Đương nhiên chưa từng gặp, cô ấy không biết tôi là ai.”
Bách Thiên Hành: “Bạn bè?”
Giang Trạm gật đầu: “Ừ, lúc ở nước ngoài đã luôn là cô ấy giúp tôi nhận đơn.”
Bách Thiên Hành nhìn nhìn trang PS mở đằng sau khung chat: “Còn đang sửa ảnh?”
Giang Trạm: “Của chính tôi.”
Bách Thiên Hành: “Của tôi không sửa nữa?”
Giang Trạm cười: “P đồ không sửa của tất cả những người khác, chỉ sửa của Giang Trạm với Bách Thiên Hành thôi, sắp bị chụp mác fan CP rồi.”
Bách Thiên Hành: “Cậu không phải fan CP sao?”
Giang Trạm: “?”
Bách Thiên Hành bừng tỉnh: “Cậu là C của CP.”
Giang Trạm thụi cho một cái, quay đầu nhìn màn hình laptop, bắt đầu trả lời Vương Phao Phao.
@P đồ: Công việc quá bận, không nhận.
Vương Phao Phao đáp trong giây lát: Tiền cũng không thể khiến ông hồi tâm chuyển ý?
@P đồ: Thật sự có quá nhiều việc.
@Vương Phao Phao: Thôi được.
@Vương Phao Phao: Gần đây ông vẫn bận lắm à?
@P đồ: Khoảng thời gian trước là vậy, hai ngày nay khá hơn chút rồi.
@Vương Phao Phao: Ò, cũng đúng, tháng mười rồi, con trai ông đi nhà trẻ rồi ha, đúng là rảnh được đôi chút rồi.
@P đồ:…
@Vương Phao Phao: Chuẩn bị sinh đứa thứ hai chưa, sinh đứa thứ hai bận rộn hơn đấy nhỉ, cái giới này của chúng ta, tất cả đều là kết hôn có con rồi lùi lại phía sau, ông thân là nửa giang sơn cũng không thể may mắn tránh khỏi nha.
Giang Trạm bình tĩnh xem xong mấy câu bậy bạ vô căn cứ của Vương Phao Phao, quen rồi, còn quay đầu giải thích cho Bách Thiên Hành: “Giống kiểu tôi với Tống thiếu gia gọi nhau cháu trai đó.”
Bách Thiên Hành tiêu hóa “con trai” “đứa thứ hai”, sâu kín nói: “Tiêu chuẩn nói chuyện phiếm của cậu với người quản lý đơn ảnh của cậu, còn rất là phối hợp với chính sách quốc gia.”
Giang Trạm: “Cảm ơn.” Vừa nói hai tay treo trên bàn phím, đáp lại Vương Phao Phao.
@P đồ: Không sao, chờ con trai tôi lớn, tôi liền rảnh rồi, lại có thể trở về sửa ảnh tiếp.
@Vương Phao Phao: Đến lúc đó ông sẽ nói cho nó về chiến tranh tình yêu phập phồng sóng gió giữa ông với Trạm Trạm, Bách Thiên Hành chứ? Mà trong đoạn quan hệ này, ông cuối cùng lấy tình bạn tào phớ với Bách Thiên Hành tuyên bố rút lui, thành toàn cho tình yêu Tuyệt Mỹ của hai người kia.
@Vương Phao Phao: A~ Nước Tây hồ ~ Lệ của P~~
(*Bài Ngàn năm chờ đợi)
Giang Trạm: “…”
Bách Thiên Hành: “…”
@Vương Phao Phao: Nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà!
Sự phẫn nộ của Vương Phao Phao cách màn hình phun tới: Bách Thiên Hành cái tên móng heo lớn này! Trận chung kết Cực Hạn ôm Trạm Trạm xong rồi, oanh oanh liệt liệt mở phanh một lần cửa tủ, liền tháo chiếc nhẫn cho Tuyệt Mỹ ending!
@Vương Phao Phao: Chưa từng thấy nam nhân nào vô tình vô nghĩa lòng dạ ác độc như vậy!
@Vương Phao Phao: Tên móng heo lớn này không xứng với Trạm Trạm nhà chúng ta! Trạm Trạm nhà chúng ta sau này sẽ có gay Harvard Yale Cambridge! Sẽ có!
“Gay Harvard Yale Cambridge?” Âm điệu Bách Thiên Hành cao luôn rồi.
Giang Trạm vội vàng quay đầu vuốt lông: “Nói chơi thôi.”
@Vương Phao Phao: [ảnh][ảnh][ảnh] P ông xem, chính là anh chàng này, thời gian trước tham gia một show giải trí, Hoa kiều, Ivy League trường danh giá, nhị đại gia đình xí nghiệp, biết bốn thứ tiếng ngoại ngữ, còn nghe hiểu được rất nhiều tiếng địa phương trong nước, cũng chưa tới 30, có phải là rất xứng đôi với Trạm Trạm nhà chúng ta không? Hừ! Tức chết Bách Thiên Hành, tức chết Bách Thiên Hành!
(*Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm 8 trường đại học nghiên cứu tư nhân ở Đông Bắc Hoa Kỳ)
Bách Thiên Hành buông cánh tay ôm Giang Trạm xuống muốn ngồi dậy, bị Giang Trạm ấn trở về.
Giang Trạm đều sắp cười chết rồi: “Được rồi được rồi.”
Bách Thiên Hành mặt đầy cạn lời: “Người đại diện nhà cậu trừ nghiệp vụ đơn ảnh, còn phụ trách làm bà mai nữa?”
Giang Trạm: “Cô ấy còn không biết tôi rốt cuộc là ai, bình thường lúc không có ai đều giỡn vậy đó.”
Bách Thiên Hành nửa thật nửa giả nói nghiêm túc: “Tới, gọi video.”
Giang Trạm: “Được rồi được rồi.”
Vương Phao Phao còn đang chờ P đồ trả lời, lại gửi thêm cái tin nhắn tới: Đẹp trai không? Anh gay Ivy này có đẹp trai không?!
Bách Thiên Hành lạnh lùng khẽ xùy về phía màn hình.
@P đồ: Đẹp!
Bách Thiên Hành: “???”
Giang Trạm cười ngã ngửa, Bách Thiên Hành chụp lấy laptop trên đùi hắn ném qua một bên, Giang Trạm giơ chân đá, “Chớ động thủ!”
Bách Thiên Hành đè lại cái chân đá tới, đè người qua: “Cậu động thủ trước.”
Giang Trạm còn cười: “Tôi không có, tôi rõ ràng động cước.”
Bách Thiên Hành hung ác nói: “Cậu không có động thủ, vậy “đẹp” là do tôi gõ bàn phím trả lời?”
Giang Trạm: “Hahahahaha.”
Bên ngoài rèm cửa sổ, ánh trăng tò mò đến thăm dò, thấy được động tĩnh trong nhà, bèn thẹn thùng lóc cóc tránh đi.
…
Hết chương.