Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 95: Chính Văn Kết Thúc (2)



Laptop rớt xuống ghế salon, màn hình tối đi.

Bách Thiên Hành ngừng ở một điểm rất khéo léo, nếu như lại thêm một chút nữa, liền phải bốc cháy.

Cánh tay Giang Trạm treo sau lưng y xê dịch, năm ngón tay cuộn tròn khẽ nắm lấy áo y một tí, thanh âm khàn khàn: “Dậy.”

Bách Thiên Hành chống cánh tay rũ mắt nhìn xuống, trên trán toàn là mồ hôi, y cúi đầu, trán kề trán, nhẹ nhàng cọ cọ, nói: “Cái tật xấu hễ hôn là run rẩy này của cậu, có phải sắp được tôi chữa khỏi rồi không.”

Giang Trạm nhìn y: “Đúng vậy, linh đan thần dược “Bách Thiên Hành”.”

Bách Thiên Hành đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán hắn: “Nghe lời dặn của bác sĩ không?”

Giang Trạm biết mấy lời lẳng lơ của y lại sắp tới nữa rồi: “Đừng có kê đơn bậy bạ.”

Bách Thiên Hành: “Linh đan thần dược “Bách Thiên Hành”, mỗi lần một viên, một ngày ba lần.”

Ba lần…

Giang Trạm chửi: “Đứng dậy, cút xéo!”

Bách Thiên Hành: “Đang cứng đây này, đợi lúc nữa đi, ôm ôm trò chuyện chút.”

Giang Trạm mền mệt, nhắm mắt lại: “Nói không nên lời nữa rồi.”

Bách Thiên Hành lách mình, nằm vào mặt trong ghế salon, đổi tư thế khác ôm hắn: “Thế thôi không nói.”

Hai người chen chúc nằm trên ghế salon, Giang Trạm nhắm mắt lại, Bách Thiên Hành cho là hắn ngủ, một lát sau, Giang Trạm cong một chân dậy gác lên cẳng chân Bách Thiên Hành, cánh tay vắt trên trán, giọng tán dóc: “Nhảy vũ đạo tới tê chân luôn.”

Bách Thiên Hành ở sau lưng hắn, cánh tay chống đầu, trong tầm mắt là đường nét vành tai của Giang Trạm: “Cuối năm có concert à?”

Giang Trạm còn đang nhắm mắt: “Ừ.”

Bách Thiên Hành: “Mấy cái?”

Giang Trạm: “Tạm thời xác định ba cái, cũng có thể là năm.”

Bách Thiên Hành: “Tháng sau có lịch trình gì?”

Giang Trạm: “Vào đoàn quay phim, có một bộ phim, nhân vật phụ, quay không đến mấy ngày.”

Bách Thiên Hành nhìn chằm chằm vành tai trắng trắng nộn nộn kia hồi lâu, lòng vừa động liền tiến lên cắn một cái: “Biết đóng không?”

“Đừng cắn.” Giang Trạm: “Chưa từng đóng.”

Bách Thiên Hành: “Kịch bản thì sao.”

Giang Trạm mở to mắt, ngoái đầu nhìn lại: “Anh trai à, chỉ là một nhân vật phụ tổng cộng có mỗi mấy cảnh diễn, lấy đâu ra kịch bản chứ.”

Bách Thiên Hành chẳng quan tâm được những thứ khác nữa rồi, nhìn chằm chằm môi đỏ răng trắng khép khép mở mở kia, thời gian có mỗi tí như này, sao mà có thể lãng phí cho được, lại trực tiếp hôn lên.

Chân đạp y của Giang Trạm dùng sức, Bách Thiên Hành ăn đau, để kệ hắn đạp, hai cánh tay tựa như cây kìm kẹp chặt lấy, đem người ấn vào trong ngực hôn.

Giang Trạm: “Linh đan thần dược cứ ăn thế này sẽ chết người đó?”

Bách Thiên Hành híp mắt lại, cười thành một con sói đuôi to: “Ca ca mang em thăng thiên.”

Buổi tối vệ sinh cá nhân xong, Bách Thiên Hành cúp điện thoại của Cư Gia Tạ, ngồi ở đầu giường dùng điện thoại xem kịch bản bản điện tử, Giang Trạm ở một bên sửa ảnh.

Lúc Giang Trạm sửa ảnh xong, Bách Thiên Hành hãy còn đang xem.

Động tĩnh cất máy tính khiến cho Bách Thiên Hành nâng mắt lên, y ra hiệu ánh mắt, Giang Trạm đi qua ngồi, dựa vào y: “Gì thế?”

Bách Thiên Hành: “Hai cái kịch bản, phim văn nghệ, đề tài đồng tính.”

Giang Trạm bất ngờ: “Cậu nhận loại phim này?”

Bách Thiên Hành: “Trước kia chưa từng nhận, kiểu giống thế này không chiếu trong nước được, đều là nhắm đến đoạt giải thôi.” Vừa nói vừa đưa hai phần kịch bản trên điện thoại di động ra: “Đều là đề tài hiện đại. Một bộ kể về “Trưởng thành”, một bộ kể về “Từng trải”.”

Giang Trạm liếc nhìn màn hình điện thoại, không có nhận lấy xem, hỏi: “Cậu muốn nhận không?”

“Xem tình huống.” Bách Thiên Hành: “Bộ “từng trải” đằng sau đã bị tôi từ chối rồi. Kịch bản trước thì khá là đặc biệt, có thể sẽ muốn thử một chút xem sao.”

Giang Trạm gật gật đầu.

Giường của Bách Thiên Hành rất mềm, đúng là cảm xúc mà hắn thích, hắn mới dính vào một chút đã cảm thấy buồn ngủ.

Ban đêm, Giang Trạm tỉnh một lần.

Kiểu tỉnh lại bất thình lình thế này, là cơ thể, tinh thần, não bộ phối hợp sản sinh ra ý thức trong nháy mắt, giống như trạng thái một người nhắm mắt giả vờ ngủ lúc tỉnh lại vậy, không có một chút buồn ngủ nào, vô cùng tỉnh táo.

Trong nháy mắt tỉnh lại, Giang Trạm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, sát vào hắn, nằm nghiêng ngủ ở bên cạnh, một cánh tay khoác lên người hắn.

Giang Trạm ngồi dậy, Bách Thiên Hành thoáng tỉnh, “Ưm” một tiếng, tay sờ soạng trên chăn một cái, cầm tay hắn.

Giang Trạm thấp giọng nói: “Tôi đi vệ sinh.”

“Ừ.” Bách Thiên Hành buông tay ra.

Phòng ngủ không có nhà vệ sinh, Giang Trạm đẩy cửa ra, đi vệ sinh xong, lúc xoay người trở về, Giang Trạm dừng lại bước chân, tiến ra mấy bước, ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.

Đèn sàn rọi sáng trong bóng tối, rèm cửa sổ rủ xuống chiếc bàn lùn nhỏ, hoa hướng dương lẳng lặng đứng trong bình thủy tinh.

Giang Trạm ôm lấy cánh tay, dựa tường nhìn.

Nhìn một lúc, hắn xoay người trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Bách Thiên Hành lâm thời quyết định ra ngoài gặp mặt người khác, dẫn cả Giang Trạm theo.

Đến nơi, chào hỏi đơn giản xong Giang Trạm liền tự mình hoạt động, Bách Thiên Hành ở trên lầu trò chuyện công việc với người ta.

Quán trà bên hồ cơ bản không có người, lầu hai uống trà lầu một câu cá, ông chủ cho Giang Trạm chiếc cần câu cá, Giang Trạm đội mũ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chân dài duỗi xuống, cánh tay chống đầu gối, ngồi ở ven hồ.

Bách Thiên Hành cùng đạo diễn Hứa ngồi đối diện nhau, cùng nhìn xuống dưới lầu, chàng trai câu cá ngồi yên một hồi, chân dài duỗi ra đỡ trọng tâm, ghế đẩu nhỏ dưới mông lắc lư lắc lư, lại nghiêng đầu, nhìn về một bên, nước hồ trong văn vắt khúc xạ nắng ban mai ngày mùa thu, sự tốt đẹp toàn bộ ngự tại bóng hình trong đôi mắt kia.

Hứa đạo chậc chậc than thở không ngớt, bưng trà nhấp một ngụm, sẵng giọng: “Hời cho cậu rồi.”

Bách Thiên Hành thu hồi tầm mắt, nói một cách thờ ơ: “Đừng nói như thể tôi ép mua ép bán thế chứ.”

Hứa đạo: “Vâng vâng vâng, tuổi dậy thì, trúc mã trúc mã, là tôi bỉ ổi rồi.”

Đề tài vừa chuyển là nói tới chủ đề chính: “Thấy kịch bản thế nào? Muốn nhận không?” Có thể là sợ bị cự tuyệt, Hứa đạo nói tiếp ngay: “Bộ cậu từ chối ấy, Phương Lạc Bắc nhận rồi. Phim văn nghệ tăng địa vị trong giới, còn có thể đoạt giải, cậu ta là người thông minh, vừa bắt được kịch bản liền gật đầu.”

Bách Thiên Hành từ chối cho ý kiến.

Hứa Đạo không nói thêm nữa, ngược lại lại nhìn xuống dưới lầu thêm một cái, hỏi: “Lá gan cậu cũng to lắm, cứ thế mang người theo à?”

Bách Thiên Hành: “Có gì mà không thể mang.”

Hứa đạo: “Không sợ sao?”

Bách Thiên Hành: “Sợ cái gì?”

Hứa đạo đột nhiên nghĩ đến gì đó, gật gù liên tục cười không ngừng: “À à à, tí thì quên mất, tháng trước gặp được mấy người chú cậu trên bữa tiệc còn nhắc đến nữa đấy, nói mấy kẻ vai vế dưới nhà các cậu tính ra chi có cậu là có mắt nhìn, người khác đều đang cua Idol mạng, nước đi này của cậu quá chính đáng rồi.”

Lại chỉ chỉ bờ hồ, hỏi: “Đóng phim không?”

Bách Thiên Hành: “Nghe cậu ấy.”

Hứa đạo: “Eo eo eo, nghe cái giọng điệu kìa.” Là thích biết bao nhiêu.

Bách Thiên Hành giương mắt: “Anh tới để hóng hớt hay là tới bàn chuyện công việc đây?”

Hứa đạo cười: “Bàn bàn bàn, tôi đây chỉ tiện thể hóng tí thôi chứ gì đâu.”

Trên bờ hồ, Giang Trạm một tay cần câu, một tay điện thoại di động.

Group Wechat: [ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết đài Dog (11) ]

@Phí Hải: Hôm qua làm hộp vô số lần xong, tui phục rồi.

@Kim Lục Tiêu: Tôi xin ban bớt show tình yêu rồi, đến giờ tôi vẫn chưa phân rõ mấy cô gái trong đó là ai với ai.

@Ngụy Tiểu Phi: Về đây xếp hàng tập nhảy hết đi, về đây!

@Tùng Vũ: Đội trưởng Giang Trạm thì sao, người nghỉ phép đâu rồi?

Giang Trạm chụp một tấm ảnh phong cảnh bên hồ, gửi vào trong nhóm.

@Bành Tinh:…

@Trình Thần:…

Những người còn lại:…

@Tưởng Đại Chu: Đều là chó, dựa vào cái gì anh phong độ thế này?

@Giang Trạm: Anh đang câu cá.

@Tùng Vũ: Câu được mấy con rồi?

Giang Trạm chụp một tấm cái thùng rỗng chỉ có nước: 0 con.

@Kỳ Yến: Cá không cắn câu sao?

@Bành Tinh: Đội trưởng gà thế.

@Tưởng Đại Chu: Đội trưởng gà.

Những người khác: Đội trưởng gà.

Giang Trạm xoay người, giơ điện thoại di động lên hướng về phía cửa sổ phòng trà lầu hai chụp một tấm: Chủ yếu là đang đợi người.

Ấn vào hình thấy Bách Thiên Hành – Các đồng đội:…

@Phí Hải: Tui có thể! Tui có thể! Tui có thể!!! Trạm ca em có thể!! Anh chụp tấm nữa đi, em vẫn muốn xem!

@Kỳ Yến: Chào Mentor Bách ạ.

@Bành Tinh: Nhất thời tôi lại không biết nên nói cái gì bây giờ.

@Kim Lục Tiêu: Nói gì mà nói, vỗ tay đê.

@Sở Mẫn: Vỗ tay cái chi?

@Kim Lục Tiêu: Chúc mừng đội trưởng có thời gian câu cá bên bờ hồ nha.

Trong nhóm là một loạt meme vỗ tay.

Đội trưởng gà mờ trong nháy mắt biến thành đội trưởng ngầu lòi.

Cùng ngày, Đồ đã lâu không có động tĩnh nay update Weibo rồi. (Chắc ý tác giả là P Đồ)

Ảnh: Một cái ghế, một cần câu, một thùng nhỏ.

Nghiệp vụ dần dần bỏ bê – Vương Phao Phao: Đã nhìn ra, là một lão đàn ông trung niên cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Trên đường trở về, Giang Trạm hỏi Bách Thiên Hành: “Thảo luận xong rồi à?”

Bách Thiên Hành: “Vẫn chưa xác định, cả bộ phim vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, còn phải quan sát thêm.”

Giang Trạm: “Ngày mai về đoàn phim?”

Bách Thiên Hành: “Về.”

Việc chuẩn bị để trở về đã được Cư Gia Tạ làm xong xuôi rồi: Muốn vẹn toàn không bị chụp được là không thể nào, như lời của lão Trần thì là, chụp thì chụp, đánh chết cũng không nhận, cũng chẳng phải là một nam một nữ dễ truyền ra scandal, hai tên con trai lại còn là người quen sẵn, bị chụp được thì thế nào.

Huống chi, thật sự bị chụp phải nội dung không thể công khai, người chụp cũng sẽ không trực tiếp tung ra, quy củ trong giới đều là phải trước tiên đánh tiếng trước, mua ảnh thôi mà, dù sao ông chủ Bách đầy tiền.

Vì vậy ngày tiếp theo, Giang Trạm liền đi theo Bách Thiên Hành cùng nhau trở về đoàn phim.

Hai người không ở khách sạn mà ở nhà Bách Thiên Hành mua, tư sinh hay bọn hoàng ngưu chụp thuê không chụp được, đi ra đi vào cũng đều ngồi xe, ra ra vào vào hai ngày, ngoại trừ người trong đoàn phim thì căn bản chẳng ai biết Giang Trạm tới.

Giang Trạm liền quang minh chính đại mà làm ổ trong đoàn phim của Bách Thiên Hành “nghỉ phép”.

Bách Thiên Hành quay phim, hắn cùng những diễn viên khác và staff nói chuyện phiếm, tám chuyện cười. Bách Thiên Hành có rảnh thì những diễn viên khác cùng staff nói chuyện phiếm tám chuyện cười với hai người bọn họ. Mọi người cùng nhau giết thời gian rảnh rỗi đơn điệu ở đoàn phim.

Bộ phim Bách Thiên Hành đang quay này là một bộ điện ảnh cổ trang, thường ngày tạo hình đều là đội tóc giả, mặc trường bào, Giang Trạm nhàn rỗi nhàm chán từng cùng đi theo làm tạo hình một lần vào sáng tinh mơ, quá trình dài đằng đẵng đến mức ngủ gà ngủ gật, còn từng theo một lần diễn đêm nữa, quả thực quá mức nhàm chán, đành vùi mình trên ghế lắp ráp mô hình, ánh đèn sân tối mù mờ, ngồi lắp mà muốn mù cả mắt.

Như lời Cư Gia Tạ nói: Là chân ái rồi, không phải chân ái thì ai đi theo cậu tạo hình, theo cậu quay cảnh đêm miễn phí?

Bách Thiên Hành im lặng nhìn Cư Gia Tạ một cái.

Cư Gia Tạ: “Ơ kìa! Đừng nhìn tôi! Mặc dù tôi đi theo, nhưng mà tôi thu tiền!”

Bách Thiên Hành nhắc nhở sâu kín: “Nói chuyện chú ý một chút.” Quay đầu nói với Giang Trạm: “Anh ta như thế gọi là “nghĩa vụ của nhân viên”, không thể gọi là “đi theo” được.”

Cư Gia Tạ: “…” Tư bản vô tình vô nghĩa.

Giang Trạm cười, cho Cư Gia Tạ cái bậc thang: “Tôi cũng không thể gọi là “đi theo” được, tôi đây là “nghĩa vụ của bạn trai”.”

Cư Gia Tạ: Fan rồi fan rồi fan rồi.

Trường quay bên này bởi vì liên quan đến Bách Thiên Hành nên mọi người rất nể mặt Giang Trạm, Giang Trạm bởi vì vốn dĩ bản thân đã có nhân duyên tốt, bởi vậy đều có thể trò chuyện với diễn phim đoàn phim bên này.

Mọi người từ đó mà phát hiện, thầy Bách không dễ thân cận là thật, Giang Trạm rất dễ thân cận cũng là thật.

Nữ chính phim này lại còn tâm phục khẩu phục với nhan sắc của Giang Trạm dữ lắm, gay hay không gay, có phải quan hệ bạn học cũ đơn thuần với Bách Thiên Hành hay không, cô nàng cũng chẳng quan tâm, chỉ để ý đúng một điều: Cậu dùng serum hãng gì vậy?

Giang Trạm: “Nhà sản xuất của đại ngôn tặng đấy, cậu muốn thì tôi bảo người gửi cho cậu.”

Nữ chính: “Cậu tặng thầy Bách rồi à?”

Giang Trạm: “Không, tự cậu ấy có đại ngôn mỹ phẩm dưỡng da cao cấp mà, bên nhà sản xuất cũng sẽ tặng.”

Nữ chính: “Nhà các cậu tiết kiệm thế? Có đại ngôn là dùng đại ngôn à?”

Giang Trạm nói đương nhiên: “Không thì sao, có thể không tiêu tiền đương nhiên là không tiêu tiền rồi.”

Nữ chính:?? [Bách Thiên Hành không có tiền sao.jpg]

Trong lúc nhất thời, meme nổi tiếng “Tôi không có tiền sao” thịnh hành trong đoàn phim.

Bách Thiên Hành mỗi ngày đều có thể từ trong nhóm diễn viên đoàn phim nhìn thấy meme của mình bay tới bay lui.

Trong thời gian này có truyền thông tham ban đoàn làm phim, Giang Trạm cũng không hề tránh hiềm nghi, lúc Bách Thiên Hành và những diễn viên khác nhận phỏng vấn, Giang Trạm liền làm ổ tại chỗ diễn viên nghỉ ngơi lắp ráp mô hình.

Truyền thông cũng kinh ngạc, từng người bị Cư Gia Tạ nhét bao lì xì vào chặn miệng.

Ông chủ Cư khách khí tiễn truyền thông: “Không có gì không có gì, Giang Trạm nghỉ phép tới tham ban thầy Bách tí, giữa bạn bè với nhau chẳng phải đều vậy à.”

Mãi thẳng tới ngày thứ chín Giang Trạm đến đoàn phim, các diễn viên hẹn kèo tụ họp ăn cơm thì bấy giờ Giang Trạm mới bị tư sinh ngồi canh đoàn phim chụp được ở lân cận phòng ăn.

Thông thường tư sinh chia làm hai loại: Loại nghề nghiệp và loại dựa vào tình yêu mà phát điện.

Dựa yêu phát điện chính là người ngồi canh hoàn toàn bằng sở thích, chụp được cái gì liền thả vào ngay trong vòng nhỏ tư sinh của mình.

Nghề nghiệp thì tương đương với paparazzi, chụp được sẽ không lan truyền đi trước, mà sẽ xem thử một chút xem có “giá trị” hay không, có giá trị thì tìm phía nghệ sĩ để “thương lượng giá thị trường”.

Chụp được Giang Trạm vừa đúng lúc là một tư sinh dựa yêu phát điện, vừa chụp được là gấp không chờ nổi chia sẻ với người cùng sở thích.

Đám tư sinh này không phải fan Bách Thiên Hành cũng không phải fan Giang Trạm, nhưng chụp được nội dung “Kính bạo”, cảm xúc đến vừa nhanh vừa chân thực–

*Kính bạo: Nội dung hot vừa gây sốc vừa giật gân một khi tung ra sẽ khiễn MXH bùng nộ.

Chửi rủa Bách Thiên Hành: Sân khấu Cực Hạn đã mở cả cửa tủ, nhà anh ta cũng ngầm thừa nhận là gay rồi, quả nhiên là một thằng gay chết tiệt, có tâm sự nghiệp cái cục c*t, về nước chính là để làm đàn ông!

Mắng Giang Trạm: C vị dựa vào Bách Thiên Hành mới đoạt được, một khi nghỉ phép dĩ nhiên phải nhanh chóng tới phục vụ kim chủ, lăng xê hotboy IQ cao trường danh tiếng cái khỉ gì, mặt mũi Đại học A cũng bị hắn vứt sạch rồi, buồn nôn!

Mắng Tuyệt Mỹ: Thật gì mà thật, chính là giao dịch của thằng gay thôi, quy tắc ngầm bẩn thỉu.

Tư sinh ở trong bè đảng dùng khí thế sục sôi mắng mỏ bằng cảm xúc chân thành xong, lại ném bức ảnh cho nhà Mộc Bạch, Trạng Nguyên, Tuyệt Mỹ như ném mìn– Các người nhìn cho rõ thực tế đi!

Kết quả–

Mộc Bạch tỷ tỷ:!!! Chẳng trách ở tuyến trước có fans nói Bách Thiên Hành đi tham gia liên hoan chung của các diễn viên rồi! Đã nói rồi mà, tự anh ấy sao có thể đi dự liên hoan được, thì ra là có Giang Trạm. Giang Trạm thật sự phải dắt Bách nhà tụi tui đi nhiều nhiều nha, bằng không liên hoan cũng không tham gia sẽ mãi tách rời khỏi hoạt động tập thể mất.

Trạng Nguyên tỷ tỷ: À há, đi tham ban rồi à, đúng lúc tháng sau phải quay phim, ở đoàn phim học tập các tiền bối nhiều một chút cũng tốt.

Tuyệt Mỹ:!!!! Ba tháng!! Ba tháng!! Cuối cùng! Cuối cùng cũng có đường tiếp rồi! Cắn cắn cắn, cắn lên các chị em!

Tư sinh:???? Ba nhà các người bị sao vậy?! Cãi nhau đi chứ, war nhau đi, battle nào, tinh phong huyết vũ đi chứ!!

Ba nhà: Không một gợn sóng.

Cuối cùng chuyện khiến ba nhà cùng nhau gợn sóng, là một nam diễn viên trung niên trong đoàn phim đăng ảnh chụp liên hoan lên Weibo.

Trong hình, buổi liên hoan hôm ấy đông đủ tất cả mọi người, mọi người chen chúc thành một hàng ngồi sau bàn, Bách Thiên Hành ngồi ở vị trí trung tâm bên phải, mắt nhìn ống kính, thân thể khẽ nghiêng cánh tay ngoắc lấy bả vai Giang Trạm, Giang Trạm đặt khuỷu tay lên cạnh bàn, cười nhìn ống kính.

Nhà Mộc Bạch: Lần đầu tiên ăn liên hoan với đoàn phim chưa từng có trong lịch sử!!! Mẹ già gớt nước mắt kích động!!!

Nhà Trạng Nguyên: Đàn anh nghỉ phép trông rất vui vẻ, hôm nay liên hoan nhất định phải ăn nhiều chút nha!

Nhà Tuyệt Mỹ: Cắn! Cắn luôn!

Người qua đường: Quan hệ của đoàn phim tốt thật đó, quan hệ của Bách Thiên Hành với Giang Trạm cũng rất tốt nữa, sau Cực Hạn lại gặp mặt rồi nè.

Tài khoản chính Vương Phao Phao đã rất lâu không có động tĩnh, rốt cuộc vào ngày hôm ấy đã post lên một bài Weibo.

Cô repost bức ảnh liên hoan chung, để lại comment rằng: Tình cảm tốt, đại khái chính là vậy đó, có thể khiến cho bản thân và đối phương đều trở thành một người tốt hơn.

Tối hôm đó.

Từ khóa hotsearch # Tình cảm tốt #

Bách Thiên Hành lái xe, Giang Trạm uống chút rượu ngồi ở ghế sau lướt đến bài đăng Weibo này, suýt chút nữa cho rằng mắt mình hoa rồi, nháy nháy mấy cái, sau khi lặp đi lặp lại ấn mở rồi thoát ra hotsearch, xác định quả thực là Weibo của Vương Phao Phao thì–

Giang Trạm dở khóc dở cười, trong lòng than to một tiếng: Bà cô của tôi ơi!

Ba ngày sau, kỳ nghỉ của Giang Trạm kết thúc trở về nhóm.

Sau khi trở về công việc đầu tiên là tuyên truyền EP, tiếp nhận buổi talk show của nền tảng âm nhạc nào đó.

(*EP: Extended play viết tắt là EP, hay còn gọi là đĩa mở rộng, là loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. -Nguồn: Wikipedia)

Dựa theo thông lệ, 11 chàng trai ngồi thành một hàng, cùng nhau nhận phỏng vấn, Giang Trạm thân là đội trưởng ngồi ở trung tâm, phụ trách cầm mic có gắn logo.

Mấy câu hỏi trước đều xoay quanh EP, rất dễ trả lời, hỏi được một lúc, cô gái phỏng vấn nói: “Trong EP đầu tay của E-Win lần này, tổng cộng thu sáu bài hát, sáu bài có ba bài là tình ca. Nhắc tới tình ca thì phải nói đến tình cảm và vấn đề tình cảm, vậy các thành viên trong nhóm cảm thấy, tình cảm kiểu nào có thể xưng là “Tình cảm tốt”.”

E-Win: “…”

Cô gái phụ trách phỏng vấn: “Ai trả lời trước ạ? Vẫn là đội trưởng sao?”

Giang Trạm bình tĩnh cầm micro, Sở Mẫn bên cạnh muốn nói, Giang Trạm chuyển micro qua, Sở Mẫn: “Ba bài đó của tụi mình đều là tình ca thất tình.”

Kim Lục Tiêu: “Đúng thế!” Giang Trạm lại đưa micro về bên kia, Kim Lục Tiêu: “Nếu như là thất tình, hẳn là nên thảo luận xem “Tình cảm không tốt” là gì.”

Tùng Vũ: “Thế thì nhiều lắm, ví dụ như cãi nhau, tam quan không hợp, đều là tình cảm không tốt.”

Ngụy Tiểu Phi: “Nhưng nếu là thất tình chân thực thì không thể chỉ một mặt đổ lỗi đây là tình cảm không tốt, mà còn nên ngẫm lại tổng kết, xem trong đoạn quan hệ này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.”

Cô gái phỏng vấn định kéo đề tài trở về: “Ý tôi là…”

Bành Tinh tiếp lời Ngụy Tiểu Phi thật nhanh: “Xảy ra vấn đề đương nhiên phải giải quyết, nghĩ biện pháp giải quyết…” Nói xong quay đầu nhìn Kỳ Yến.

Kỳ Yến: “Giải quyết… giải quyết đầu tiên phải… phải… phải cần hai người đều có thành ý.”

Ngô Hạo: “Đúng, thành ý rất là then chốt, không có thành ý thì vấn đề không thể giải quyết được.”

Phí Hải: “Không giải quyết được vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết.”

Trình Thần: “Lại không giải quyết được nữa thì cố gắng nỗ lực một chút.”

Tưởng Đại Chu: “Cố gắng vẫn không được… vẫn không được…”

Giang Trạm thuận lợi đón lời: “Vậy thì tới nghe bài hát mới của chúng mình, mặc dù là tình ca chủ đề thất tình nhưng ca từ rất tích cực hướng về phía trước, thích hợp nghe lúc thất tình, nghe xong hy vọng có thể mang đến cho mọi người một chút năng lượng tích cực.”

Cô gái phỏng vấn: “…” Đề tài xoay quanh nhóm cuối cùng vẫn có thể quanh quẩn trở về việc tuyên truyền cho EP được, phục.

Cô phóng viên không buông tha: “Trò chuyện xong về thất tình, lại nói tiếp một chút về tình cảm tốt…”

Quản lý quyết đoán dứt khoát: “Được rồi, câu hỏi kế tiếp.”

Phỏng vấn kết thúc, [ Anh đẹp trai trai trai nhiệt huyết đài Dog ] lại bắt đầu náo nhiệt.

@Phí Hải: Tưởng Đại Chu chó Tưởng ông có được hay không vậy? Tán gẫu mà ông cũng không biết sao?”

@Tưởng Đại Chu: Chó Hải ông làm cho rõ ràng vào, ông không tốt hơn tôi là mấy đâu được chứ! “Không giải quyết được thì vẫn phải nghĩ cách giải quyết”? Mù mà đòi đếm chữ gì chứ!

@Sở Mẫn: Phỏng vấn chính là một cái hố.

@Tùng Vũ: Quen rồi, hòng hóng hớt chứ gì nữa.

@Bành Tinh: Không hòng hóng hớt thì cũng là cái hố.

@Trình Thần: May mà nhiều người, có thể phân tán hỏa lực.

@Giang Trạm: [bao lì xì] [bao lì xì] [bao lì xì]

Các thành viên giật bao lì xì xong: Cảm ơn ông chủ, ông chủ là người tốt.

Tháng sau, Giang Trạm vào đoàn.

Đoàn phim hắn vào tên là, kể về câu chuyện mấy sinh viên đại học cuối thập niên 90 từ ghế nhà trường tiến về phía xã hội, vấp phải làn sóng phập phồng của nền kinh tế phát triển nhanh đang mở rộng.

Phim này bởi vì kịch bản tốt, đề tài tốt, lại là hài kịch nhẹ nhàng, hơn nữa vai chính đều có thể gánh được phòng vé nên đã sớm chốt đơn trước vào kỳ nghỉ hè năm sau, mục tiêu phòng vé ít nhất 1 tỉ, là một “phim lớn” hàng thật giá thật.

Giang Trạm trong số các vai phụ là một nam thần mà nữ chính thầm mến, hoàn toàn là một nhân vật làm nền, cơ bản không có lời thoại, yêu cầu đối với bản thân diễn viên cũng không nhiều, chỉ một điểm mấu chốt, theo lời của đạo diễn thì là: Đẹp trai, nhất định phải đẹp trai, chính là kiểu đẹp trai vô địch thiên hạ không đâu có được.

Lại đại khái giải thích cho Giang Trạm phương pháp biểu diễn nhân vật của hắn.

Ngoài miệng Giang Trạm không nói gì, trong lòng nghĩ: Này chính là thuần túy tới đây cọ tài nguyên phim ảnh.

Còn không đợi đến lúc quay, chưa kịp tạo hình, Bách Thiên Hành đã tới.

Phim trường của hai đoàn làm phim quay ngay gần sát nhau, Bách Thiên Hành để nguyên trang điểm, chưa tháo tóc giả cổ trang, mặc quần áo của chính mình, trực tiếp tới tham ban.

Nữ chính của quen biết Bách Thiên Hành, đạo diễn cũng có giao hảo với y, cũng cho rằng là người quen cũ lủi qua đoàn phim chơi.

Kết quả Bách Thiên Hành vừa tới đã đi tìm Giang Trạm trước tiên.

Giang Trạm thấy y còn hóa trang thì hỏi: “Sao cậu qua đây rồi? Hôm nay còn chưa quay xong mà.”

Bách Thiên Hành: “Đối diễn với đạo diễn rồi à?”

Giang Trạm: “Ừa, đối diễn rồi.”

Bách Thiên Hành bấy giờ mới quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chung quanh một lượt, ra hiệu Giang Trạm đi theo y: “Qua đây nào, dẫn cậu đi làm quen chút.”

Bách Thiên Hành giới thiệu Giang Trạm với đạo diễn và nữ chính, giới thiệu xong, nói với bọn họ: “Người mới, chăm sóc giúp tôi một chút.”

Vòng phim ảnh nhỏ vô cùng, nhất là vòng điện ảnh, mọi người đều là bàn tình cảm có qua có lại, Bách Thiên Hành bảo “chăm sóc một chút”, vậy đương nhiên phải “chăm sóc một chút” rồi.

Huống chi lúc Bách Thiên Hành giới thiệu Giang Trạm còn cố ý hướng mặt về phía hắn, tay treo sau lưng hắn, hoàn toàn là dáng vẻ “Người của tôi đấy”.

Đợi Bách Thiên Hành đi rồi, đạo diễn liền ngoắc ngoắc tay với Giang Trạm gọi hắn qua: “Tiểu Giang, tới đây nào, tăng thêm mấy cảnh cho cậu, thêm chút lời kịch nữa, cậu nhớ chút nhé.”

Hết chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.