Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 80: 80: Mở Cửa Hàng Đi



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– .-..- — -.

–…- -.-……!-…..!-.–.

-..-.-.-.– —.-.

-…–..-………-.-.- -.-.

— —
Anh ngồi nghỉ một lát, Lận Thành Duật cũng đi xuống từ tòa nhà phía đối diện.

Y đặt áo mưa sang một bên, cởi cả áo khoác ra, cứ vậy ngồi sang bên cạnh Khương Tiêu.
Khương Tiêu nhìn qua y, cho y một chai nước.

Anh suy nghĩ, lại lục lọi trong túi ra một phần đồ ăn vặt chia cho y.
“Cảm ơn cậu nhé.” Khương Tiêu nói.
Cơn mưa lớn bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.
Lận Thành Duật lập tức không khỏi nở nụ cười.

Y cẩn thận cầm lấy những thứ Khương Tiêu cho mình, chọn ra một viên kẹo vị đào bỏ vào miệng, vị ngọt thoang thoảng lập tức lan tỏa.
“Giữa hai người chúng ta không cần dùng lời cảm ơn.”
Trong trường cũng có vô số người quen biết y.

Trước khi chuyển trường, y học tại trường quốc tế Hoa Dương, rất nhiều học sinh không ra nước ngoài ở trường đều chọn Đại học liên kết Hoa Nam này.

Quy mô của công ty Vịnh Giang ở Liễu Giang cũng không nhỏ, cộng thêm gương mặt của y thì cũng coi như nổi tiếng trong cái vòng nhỏ hẹp này.
Một cậu ấm như vậy lại leo cầu thang giao hàng cho người khác?
Lận Thành Duật đã không còn để ý đến ánh mắt người khác từ lâu.

Trong mắt y, bọn họ suy đoán gì khi thấy cảnh đó chẳng bằng một sợi tóc của Khương Tiêu.

Có điều trong số họ cũng có người chín chắn hơn chút, như cô gái từng ở cạnh nhà cũ của nhà họ Lận và đôi bên cũng từng hợp tác làm ăn.

Thấy y, cô không dám tin, quan sát một lúc lâu mới dám nhận mặt.
Đối phương cũng biết được chút ít.
“Lại là vì…!ai kia sao?”
“Anh ấy có tên, là Khương Tiêu, không cần phải giấu giếm như vậy.” Lận Thành Duật nhìn thoáng qua cô: “Bạn là Hội trưởng Hội Sinh viên, nhớ quan tâm đến anh ấy nhiều hơn nhé.”
“Mình có thể không quan tâm đến cậu ấy sao?” Cô gái kia thở dài: “Bạn nói xem, cậu ấy làm khổ bản thân như vậy làm gì cơ chứ.

Trời mưa to, mai giao cũng được mà.”
Một chiếc máy sưởi không kiếm được bao nhiêu, chút lợi nhuận này chẳng đáng là gì với nhà họ Lận, kể cả với Khương Tiêu hiện tại thì cũng không quan trọng lắm.
Thế nhưng Lận Thành Duật biết lý do.

Y lắc đầu, không nói chuyện tiếp với đối phương, quay người đi xuống tìm Khương Tiêu.
Mặc dù nói trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, tiền của sinh viên không nhiều lắm, số tiền kiếm được từ bọn họ cũng hữu hạn…!nhưng cốt lại nằm ở thái độ.
Đã nói hôm nay sẽ giao đến tận nơi thì bất kể trời mưa hay không vẫn phải giao đến.

Khách hàng luôn có mắt nhìn, nếu người bán có tâm, thực hiện được hứa hẹn phục vụ mình thì bọn họ sẽ nảy sinh cảm giác tin tưởng.
Lòng tin giữa khách hàng và người bán là thứ tốn bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Hai người ưu tiên giao hàng cho mấy toà không có thang máy trước.

Bước đầu hơi khó khăn nhưng sang mấy tòa có thang máy là nhẹ nhõm hơn chút.

Giao xong hết đã qua buổi trưa, qua giờ cơm ở canteen, Lận Thành Duật kéo Khương Tiêu đến quán nhỏ ăn sủi cảo.
Ngoài trời vẫn đang mưa, Khương Tiêu mời bữa này.

Chủ quán sủi cảo mới ra thêm món mới là sủi cảo nhân trứng gà xao cà chua, đề cử nhiệt liệt.

Khương Tiêu không thể chối từ lòng nhiệt tình này nên chọn một phần, tuy không khó ăn nhưng không hợp khẩu vị của anh lắm, ăn không quen.
Ăn xong một cái, anh khẽ nhíu mày, đôi đũa ngưng tại chỗ, không vươn tới trong bát nữa.
Lận Thành Duật đã nhận ra, duỗi tay đổi phần ăn của hai người.
Phần của y là sủi cảo nhân thịt heo rau cải, vừa được bưng lên, còn chưa bắt đầu động đũa.
“Ăn thôi.” Lận Thành Duật nói: “Hai giờ còn phải đi học.”
Khương Tiêu sững sờ nhìn y một lát, Lận Thành Duật đã bắt đầu động đũa.
Cuối cùng, hai người ăn xong rồi chạy tới trường, giẫm lên tiếng chuông vào lớp.
Giờ giải lao, Lận Thành Duật hỏi Khương Tiêu: “Kinh doanh lâu vậy rồi, anh có tính mở cửa hàng không?”

Khương Tiêu có cửa hàng sẽ tiện hơn nhiều, cứ lấy hàng giao hàng ở ký túc xá thì hơi phiền phức.

Một cửa hàng sẽ là sự lựa chọn thiết yếu về lâu về dài.
“Tôi có nghĩ tới.” Khương Tiêu đáp: “Định mấy bữa nữa mở.”
Anh vẫn đang tính toán về mặt này.
Khương Tiêu kinh doanh nhỏ đã lâu, trước đó làm lưu động, khởi đầu luôn phải vậy để tiết kiệm chi phí, song qua một thời gian dài rồi thì nhất định phải có một cửa hàng thực sự.
Anh trù tính quy hoạch bấy lâu nay, mục tiêu không chỉ dừng ở mỗi đợt buôn bán lãi mấy chục nghìn tệ mà Khương Tiêu muốn tạo ra một thương hiệu thuộc về riêng mình, sau đó đến công ty của chính mình.

Đây mới là sự nghiệp thuộc về riêng anh.
Đời trước Khương Tiêu mở nhà máy nhỏ, nguồn tiêu thụ chính là thứ khiến anh rầu nhất mỗi ngày.

Giờ đây anh thay đổi vai trò, tự mình kinh doanh cửa hàng bách hóa, vô số lần anh có thể đổi vị trí cân nhắc, liếc phát là biết ngay chủ cửa hàng nghĩ gì trong lòng.
Chẳng hạn như với mỹ phẩm, Khương Tiêu không dám giả ngơ lừa gạt, luôn chọn sản phẩm của các thương hiệu lớn.

Còn với các loại đồ dùng sinh hoạt thì hiệu suất chi phí của các nhà máy nhỏ cũng không tệ, ví dụ như các loại văn phòng phẩm anh bán hồi cấp ba, ngoài thương hiệu lớn thì rất nhiều xưởng nhỏ cũng làm khá tốt, đầy đủ tiêu chí an toàn, đảm bảo dây chuyền sản xuất, chất giấy rất ổn.
Với những loại chăn ga trải giường nhà máy mình làm đời trước, Khương Tiêu cũng dám nói bằng lương tâm rằng chất lượng của chúng rất tốt.

Chính vì khi đó anh kiên trì đặt chất lượng lên hàng đầu nên phí tổn ngày một cao, dây chuyền sản xuất lại lạc hậu, tăng giá lên không bán được, nhà máy mới dần dần đi đến bước đường đóng cửa.
Về tới những năm nay, các nhà máy ở Hoa Quốc đang tìm kiếm sự chuyển đổi theo hướng chung.

Sớm muộn gì một số ngành sản xuất cấp thấp cũng bị đào thải.

Rất nhiều nhà máy đang dồn lực cho chất lượng và tính sáng tạo, song có là vàng tốt đến mấy cũng sợ bị mai một.
Giữa mua bán và công thương nghiệp có rất nhiều tâm lý chung.

Vô số hàng hóa tốt và nhà máy có lương tâm mong mình sẽ được người tiêu dùng chú ý đến, xét từ phương diện khác thì người tiêu dùng cũng mong có thể chọn ra sản phẩm với hiệu suất chi phí thật ổn trong thị trường rực rỡ muôn màu.
Khương Tiêu kinh doanh tốt là do anh rất giỏi suy bụng ta ra bụng người.
Bây giờ anh dự định tìm một địa bàn hoạt động cố định cho mình.

Đây chính là một bước đi hướng chính quy không thể thiếu.
Anh đã bắt đầu tìm cửa hàng mặt tiền phù hợp từ mấy ngày trước, phải chọn vị trí đẹp.
Đúng lúc bên phố thương mại dịch vụ của trường có một cửa hàng vừa dời địa điểm, Khương Tiêu muốn thuê chỗ đó nên cùng Trần Lãng đi hỏi giá.

Cửa hàng này xấp xỉ bốn mươi mét vuông, tiền thuê một tháng là mười tám nghìn tệ chưa tính điện nước.
“Mười tám nghìn tệ!” Trần Lãng bộc phát tại chỗ: “Sao anh không đi ăn cướp đi!?”
Tính thế thì cậu ấy mệt bã hơi nửa năm trời mới tạm coi là kiếm đủ tiền thuê ba, bốn tháng.
“Đây chỉ là tiền thuê cửa hàng thôi.” Quản lý bất động sản nói với cậu ấy: “Theo như thường lệ, chúng tôi còn phải thu thêm phí chuyển nhượng, một lần là tám chục nghìn tệ.

Mặt bằng cửa hàng này đang hot lắm, các cậu muốn thì chốt nhanh đi không hai hôm nữa là không còn thuê được đâu.”
Nghe xong những lời này, Khương Tiêu vẫn giữ được bình tĩnh.
Mặt bằng cửa hàng trong trường được xem như nửa độc quyền.

Trước nay phố thương mại dịch vụ vốn không có cửa hàng mặt tiền để trống.

Anh cũng đã hỏi thăm qua giá cả trước, tiền thuê mặt bằng hàng tháng của quán photo diện tích mười mét vuông dưới ký túc xá là tám nghìn tệ, lại phải móc nối quan hệ mới thuê được, tám nghìn đã là giá hữu nghị rồi.

Có điều đối phương còn kiếm được nhiều hơn, chỉ một quán photo nhỏ, Khương Tiêu tính sơ qua, lợi nhuận kếch xù.
Muốn gây dựng sự nghiệp thì phải tiêu tiền vào những chỗ cần tiêu.
Khương Tiêu xem một lượt, đánh giá thử vị trí, về cơ bản đã quyết định thuê.
Căn hộ đã qua sử dụng anh mua lúc trước được trang hoàng xong rồi, anh vẫn có tiền thuê mặt bằng cửa hàng.
Trần Lãng lại bị cái giá này dọa phát khiếp, trên đường về phòng ký túc xá, xiên nướng Khương Tiêu mua cho cũng không ngăn được nỗi khiếp sợ của cậu ấy.

Về đến phòng ký túc, cậu ấy còn không khỏi lẩm bẩm.
“Mười tám nghìn tệ…!trời ạ…!mười tám nghìn tệ.”
“Đừng nhắc mãi nữa nào.” Khương Tiêu nói với cậu ấy: “Chỗ đấy ổn lắm, chủ cũ còn để lại quầy hàng và bàn ghế cho, đều là đồ sẵn có thể sử dụng, vậy là rất hời rồi.”
Lận Thành Duật nghe thấy.

Y chuẩn bị cho Khương Tiêu một cốc sữa bò đã hâm nóng, nói: “Phố thương mại dịch vụ nằm trong khuôn viên trường học, thuộc toàn quyền sở hữu của trường học, quản lý bất động sản cũng do nhà trường mời.

Tiêu Tiêu anh đừng thuê vội, anh là sinh viên trong trường, Nam Liên luôn ủng hộ sinh viên gây dựng sự nghiệp, chúng ta có thể thương lượng thêm về mức giá này.”
Khương Tiêu ngạc nhiên.

Anh quả thực không nghĩ đến phương diện đó.
“Chiều nay để em cùng Tiêu Tiêu đi thương lượng đi, nhà em quen lãnh đạo trường.” Lận Thành Duật nói tiếp: “Anh đừng lo.”
Khi được y dẫn đến văn phòng phó hiệu trưởng ở tòa nhà hành chính, lòng Khương Tiêu vẫn căng thẳng.
“Anh đừng sợ, nhà trường luôn có chính sách cho sinh viên thuê với giá ưu đãi các cửa hàng ẩm thực và quần áo.” Lận Thành Duật nói: “Em kể với thầy ấy trước rồi, thầy ấy có ấn tượng với anh, còn từng khen anh nữa.”
Y nói vậy càng khiến Khương Tiêu căng thẳng hơn.
Tuy nhiên lúc gặp mặt, anh lại thấy đối phương đúng thật là một người tốt.

Thầy Trương phó hiệu trưởng phụ trách phương diện tài vụ của trường.

Thầy cũng là cựu sinh viên của Học viện Quản lý Nam Liên, cười rộ lên rất giống Phật Di Lặc.
“Đúng là nhà trường có chính sách ưu đãi.” Thầy nói: “Thầy cho em một tờ đơn, em viết đơn xin là được, không phải vấn đề gì to tát.”
Sau đó thầy lại cười bổ sung đôi câu: “Bên Quản lý kia lùng ra nhiều nhân tài thật đấy.

Nửa học kỳ này không ít người tới tìm thầy, thầy giới thiệu cho em mấy bạn nhé? Đều là bạn cùng trường, có thể giúp đỡ lẫn nhau thì tốt.”
Khương Tiêu cảm ơn thầy.

Thầy phất tay, nói không cần thiết.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Lận đi.” Thầy nói: “Em ấy sớm đã gặp và trao đổi với thầy rồi.”
Khương Tiêu sửng sốt, có điều anh không hỏi luôn tại đây.
Lận Thành Duật dẫn anh ra.

Y chưa giải thích thêm gì, Khương Tiêu đã kéo y hỏi.
“Cậu biết trước tôi sắp mở cửa hàng à?”
Lận Thành Duật cười khẽ: “Xem hoạch định của anh, đây chẳng phải chuyện sớm muộn sao?”
Ngoài việc trả tiền thuê mặt bằng để mở cửa hàng thì còn phải hoàn thành các thủ tục giấy phép kinh doanh.

Có Lận Thành Duật hỗ trợ, Khương Tiêu bớt được không ít chuyện và đường vòng, thời gian chuẩn bị cũng ngắn gọn hơn anh dự đoán rất nhiều.
Cuối cùng lược bớt được phí chuyển nhượng cửa hàng mặt tiền trong trường kia, giá thuê cũng giảm từ mười tám nghìn xuống mười hai nghìn tệ, tiết kiệm cho Khương Tiêu một khoản tiền lớn.

Mặc dù Từ Lãng vẫn thấy hơi đắt nhưng khi so sánh, cậu ấy cũng biết đây là một cái giá cực kỳ ưu đãi.
Tuần cuối tháng 12, cửa hàng của Khương Tiêu khai trương.
Phương thức liên hệ phó hiệu trưởng Trương cho rất hiệu quả.

Trong số họ có người làm về thiết kế, hiện giờ Khương Tiêu không có nhiều tiền trang trí, chỉ cần trang hoàng gọn gàng sạch sẽ là tốt lắm rồi.

Anh không dán bất kỳ áp phích quảng cáo lộn xộn nào, phong cách khá trong trẻo, rất dễ thấy ở phố thương mại dịch vụ.
Anh chi tiền thuê thiết kế biển hiệu.

Khương Tiêu kinh doanh nhỏ lâu rồi, đây là lần đầu có tên thương hiệu của riêng mình.
Anh gãi đầu suy nghĩ rất nhiều cái tên rồi gạt bỏ lần lượt, cuối cùng quyết định chọn một cái.
—— Vô Hạn Ưu Tuyển.*(vô vàn sự lựa chọn tối ưu)
Logo là một biểu tượng vô cực ∞ đã được design, Khương Tiêu chọn màu chủ đạo cho cửa hàng là màu gừng vàng nhạt*(chữ Khương trong tên Khương Tiêu 姜宵 nghĩa là gừng), tối đến đèn sáng sẽ thành màu vàng ấm.
Ngoài việc trang trí thì còn cần thuê nhân công.

Khương Tiêu phải đi học nữa, không thể ở đây mãi vào ban ngày, đến tối mới sang được, vì vậy anh thuê hai nhân viên bán hàng và một nhân viên thu ngân.

Tổng thể cửa hàng lập tức có vẻ ra dáng ra hình..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.