Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 79: 79: Giao Hàng Tận Nơi



CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..

/.–.-…….- — -.

–.

-….- — -.

–….-.- -.

–..—- —-.

—..
Ngoại trừ mấy chục nghìn tệ trong tay, kết quả thu hoạch lớn nhất của Khương Tiêu lần này chính là hai người bạn cùng phòng.
Muốn kinh doanh, anh luôn cần có người hỗ trợ.

May mà hồi ở Hậu Lâm anh có chú Diệp và Trương Dương, bây giờ ở đây lại có Trần Lãng và Từ Lượng.

Qua vụ làm ăn đầu tiên, anh thấy năng lực của hai người họ rất ổn, cả lực hành động lẫn lực chấp hành đều không tệ.

Có tiền đề lần này, bọn họ rất muốn làm tiếp cùng Khương Tiêu.
“Đừng vội.” Khương Tiêu cười nói: “Tối nay tớ mời các cậu ăn cơm nhé, đúng dịp nghỉ Quốc khánh, mọi người nghỉ ngơi tử tế mấy ngày đã.”
Vừa kiếm xong một món tiền lớn, hai người kia vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, phải bình tĩnh lại.
Thời gian huấn luyện quân sự khá ít ỏi, thiên thời địa lợi nhân hòa, hiếm giai đoạn nào đặc thù vậy, về sau càng phải làm đâu chắc đấy.
Phòng ký túc xá bốn người, Lận Thành Duật cũng ở đây.

Huống hồ y cũng giúp đỡ, bỏ lại người ta thì không ổn nên Khương Tiêu mời tất cả luôn, coi như xây dựng tình đoàn kết trong phòng.
Trần Lãng chọn lựa một lúc, quyết định chọn quán lẩu ở trung tâm thương mại.
Lúc chọn loại nồi, Trần Lãng hỏi, Khương Tiêu vô thức chọn nồi lẩu uyên ương.
Anh vẫn nhớ chuyện Lận Thành Duật không ăn cay.

Trước kia khó được dịp bọn họ ăn chung một nồi, toàn ngăn riêng ra mỗi người một loại.
Song anh không ngờ lần này Lận Thành Duật lại có thể ăn cay chút chút.
Khương Tiêu thích ăn tôm nõn, chẳng mấy chốc bát của anh đã được lấp đầy bởi tôm nõn Lận Thành Duật bóc cho thành một ngọn núi nhỏ.
Rõ ràng là cả phòng ăn với nhau, Từ Lãng lại cảm thấy phong cách của hai người ngồi đối diện mình khang khác.

Lận Thành Duật luôn chú ý tới trạng thái của Khương Tiêu.
“Tiêu Tiêu ăn món này đi.”
“Uống chút nước ô mai đi.”
“Em mua thêm điểm tâm ngọt cho anh nhé? Thạch dừa được không?”
“Câm miệng.” Khương Tiêu trừng y: “Ăn của cậu đi.”
Sau đó Khương Tiêu gắp đại một miếng thịt bò đặt vào bát của y.
Lận Thành Duật lập tức im ru, ngoan ngoãn ăn hết thịt bò, không nhịn được tiếp tục lén nhìn anh.
Bữa lẩu này vẫn tính là yên bình.

Kết thúc đợt huấn luyện quân sự chính là kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn.
Nhân dịp này, Khương Tiêu liên tục đẩy nhanh tốc độ bận rộn chuyện nhà cửa.

Căn hộ đứng tên Hạ Uyển Uyển, khoản vay mua nhà cũng lấy danh nghĩa của bà, có điều thẻ trả tiền vay lại nằm trong tay Khương Tiêu.

Anh sẽ chuyển tiền vào đó mỗi tháng, cách một khoảng thời gian lại qua lo liệu bên căn hộ, trang hoàng tu sửa nhà một chút, ổn ổn rồi là có thể vào ở.
Lận Thành Duật cũng biết chuyện anh mua nhà.

Y rất vui vì anh có thể sống ổn định tại đây.
Lo xong chuyện nhà cửa, Khương Tiêu lại tới chợ một chuyến.

Mấy năm nay các khu chợ lớn đã gần như trở thành ngôi nhà thứ hai của anh.
Bán hàng cho đối tượng học sinh – sinh viên luôn là bước khởi đầu của Khương Tiêu bởi vì anh cũng là một trong số họ, hiểu rất rõ nhu cầu của các học sinh – sinh viên.
Phòng ký túc xá ở một lần tận bốn năm, tiềm năng kinh doanh tại đây cao hơn.
Tuy rằng sinh viên sẽ mang đồ dùng từ nhà lên nhưng chút quần áo chăn màn chưa bao giờ là đủ trong cuộc sống hàng ngày.

Tháng huấn luyện đầu tiên, mọi người sinh hoạt quá qua loa, đợi đến khi đi học chính thức thì thứ cần lo liệu sẽ nhiều lên theo.
Đầu tiên chính là rèm giường.
Ký túc xá ở Đại học liên kết Hoa Nam thường có bố cục phòng bốn người, sử dụng giường tầng.

Bốn người cần có không gian riêng tư, dần dần rất nhiều sinh viên đều mua rèm.
Khương Tiêu đến phố thương mại dịch vụ xem thử.

Dĩ nhiên họ bán cả rèm giường tầng, có điều anh xem qua rồi.

Mặc dù giá rẻ nhưng màu sắc kiểu dáng giống nhau, nhiều nhất chính là loại dây rút cần buộc bằng dây thừng mềm.

Dây thừng sẽ trùng xuống bởi sức nặng của rèm, không có tính thẩm mỹ, kéo cũng dễ rơi và để lộ kẽ hở.

Anh từng nghe sinh viên nữ trong lớp cằn nhằn rằng rèm trường bán vừa xấu vừa kém chất lượng, chọn mãi vẫn không ưng.
Khương Tiêu tìm được bên khu chợ kia loại rèm sử dụng khung ống và mối nối, có thể lắp ráp dễ dàng thành một khung rèm.

Nếu anh mua nhiều còn được đặt riêng kích thước với bên xưởng.
Ngoài ra còn có những vật dụng nhỏ khác như đèn bàn cắm điện sử dụng sau khi ký túc xá tắt đèn.

Do trường hạn chế công suất đồ điện, máy sấy phải sử dụng ít hơn 800W nên rất nhiều sinh viên mang máy sấy từ nhà tới mà không sử dụng được, phải mua cái mới.

Khương Tiêu cũng xem thử loại này, sản phẩm bên siêu thị mini của trường bán có cực ít sự lựa chọn, giá còn đắt, kiểu dáng cũng không đẹp, máy sấy đắt hơn cả ngoài chợ.

Không chỉ vậy, túi đựng đồ dùng xách tay và túi đựng sách vở cũng là loại có thể sử dụng trong đời sống hàng ngày.

Thậm chí Khương Tiêu xem qua cả bát nấu mì và bộ bát đũa.

Có được danh sách hàng chọn cơ bản rồi, anh dẫn Trần Lãng và Từ Lượng đi xem thử.
Đây là nguyên nhân vì sao Khương Tiêu muốn tới tất cả các khu buôn bán đồ dùng sinh hoạt gần trường xem kỹ một lần.
Quán ăn trong trường đa dạng, tuy nhiên loại hình cửa hàng luôn mắc một bệnh chung, đó là trạng thái nửa độc quyền vì đang ở trong trường học.
Vô vàn thứ nhìn giá thì có vẻ không đắt, song so với chất lượng thì hiệu suất chi phí thực sự không cao.

Vả lại ở đây toàn cửa hàng nhỏ, sự lựa chọn của sinh viên rất có hạn, kể cả khi chưa so đến chợ buôn sỉ, chỉ so sánh riêng với các siêu thị lớn khác thôi thì sản phẩm cùng loại trong trường thường cũng đắt hơn khoảng 20%.

Bây giờ tuy đã có mua sắm online nhưng mặt hàng trên mạng còn ít, cộng thêm rất nhiều sinh viên chưa biết sử dụng, chưa thích nghi với mua hàng qua mạng và không tin tưởng nên mua sắm trực tiếp vẫn đang là chủ yếu.

Khương Tiêu nắm bắt chính chỗ trống thị trường này.
Tạm thời anh chưa có cửa hàng mặt tiền, nhân công cũng nhờ người bên cạnh, không chỉ đảm bảo hiệu suất chi phí mà còn đem đến cho các sinh viên nhiều sự lựa chọn.
Hơn nữa, vụ làm ăn trong đợt huấn luyện quân sự đó cũng đã để lại cho Khương Tiêu một nguồn tài nguyên rất lớn —— Cả một nhóm chat QQ của ban cán sự lớp cùng khóa.
Bấy giờ trò chuyện trên QQ đã trở nên rất phổ biến với giới trẻ.

Hầu như bạn học nào trong lớp cũng sử dụng tài khoản QQ.

QQ Skin, Qzone và QQ Pet đã ra mắt, rất nhiều loại điện thoại của năm 2006 có thể đăng nhập.

Nó thành một công cụ liên lạc vô cùng tiện lợi.

Khương Tiêu dự định sử dụng nhóm chat QQ và Qzone của mình.
Đợt đấy lập nhóm QQ để mua bộ sản phẩm chuẩn bị cho huấn luyện quân sự.

Chẳng qua mọi người đều là tân sinh viên, thảo luận đủ thứ chuyện nên nhóm chat luôn vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người còn kể về cuộc sống sinh hoạt trong trường học.

Không ngờ sau đợt huấn luyện quân sự, chủ nhóm chat lại cập nhật nội dung mới.
“Rèm giường, bát đũa, đèn điện, hộp đựng đồ, túi đựng sách và các đồ dùng sinh hoạt khác, tổ chức mua theo nhóm.

Giá rẻ bằng một phần ba siêu thị trong trường, được lựa chọn, mẫu mã cụ thể xem tại Qzone.

Cần gì cứ liên hệ, giao hàng tận nơi.”
Do không phải lần đầu mua hàng tại đây nên chỉ một lát sau đã có người liên hệ với Khương Tiêu.
“Lớp tớ có mấy bạn nữ muốn mua cái rèm màu xanh da trời kia, có thể thương lượng giá cả nữa không?”
Dĩ nhiên là có thể.
Chương trình học ở Đại học nhẹ nhàng hơn cấp ba nhiều.

Hàng ngày ngoài giờ đi học nghiêm túc, Khương Tiêu có thể trích ra rất nhiều thời gian lo cho chuyện kinh doanh.

Về sau nhiều đồ quá cất ở ký túc xá không xuể, Khương Tiêu mang luôn về nhà.

Vì nhà gần trường nên ngày ngày đi đi lại lại cũng không phiền mấy.
Các sản phẩm của anh được đổi mới rất nhanh, quy mô cũng càng ngày càng lớn.

Sau làn sóng trang trí phòng ký túc xá tân sinh viên, anh bắt đầu bán đồ ăn vặt của các nhãn hàng lớn.
Tiêu chí hàng đầu khi Khương Tiêu lựa đồ chính là chất lượng, chưa từng xuất hiện vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm, tuy có vài khách mua về dùng không thích hoặc hối hận muốn hoàn hàng nhưng đều là chuyện nhỏ thôi.
Hơn một tháng sau, trời trở lạnh, Khương Tiêu bắt đầu bán ấm siêu tốc, bình giữ nhiệt, v.v Trần Lãng và Từ Lượng cũng nhanh tay lẹ chân hơn hẳn, số tiền kiếm được ngày một nhiều, hai người cũng điềm tĩnh hơn.
Tháng Mười một, hàng hóa của Khương Tiêu đã có chút danh tiếng trong nhóm sinh viên.
Lận Thành Duật chứng kiến anh tiến lên từng bước.

Đôi khi giúp được thì nhất định y sẽ hỗ trợ, cũng từng lén bỏ tiền riêng của mình mua hàng.
Y kéo các mối làm ăn tới cho Khương Tiêu, đề xuất vô số loại hàng cho anh chọn.

Nhắc tới việc kinh doanh, y tỏ ra rất thông thạo.
Khương Tiêu biết Lận Thành Duật cũng bận rộn rất nhiều việc.
Dường như cậu ta đã thay đổi đôi chút thật.
Đời trước, thuở nghèo túng nhất, Lận Thành Duật được Khương Tiêu nuôi, mười ngón tay chẳng dính nước mùa Xuân, coi như chưa chịu khổ gì.

Hiện tại dù vẫn là cậu ấm nhưng cuối tuần nào y cũng phải chạy tới công trường Thâm Thị.

Khương Tiêu nhớ rõ hồi lớp 9 Lận Thành Duật tranh thủ thời gian chạy từ công trường tới Hậu Lâm tìm anh, đầu gối bị rạch một vết, trên tay chi chít những vết thương nhỏ.

Bây giờ tay y toàn vết chai, trở nên thô ráp hơn rất nhiều.

“Đi từ cái cơ bản nhất chính là vậy.” Lận Thành Duật cười nói với anh: “Em cảm thấy khá ổn.”
Hòa vào nhịp sống này, trái lại y đã thực sự thấu hiểu những vất vả trong hai đời của Khương Tiêu.

Lăn xả gây dựng sự nghiệp từ tầng chót bằng hai bàn tay trắng cực kỳ mệt, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực thiệt thòi mới có thể may mắn đạt được chút cơ hội.
Mấu chốt của sự giao lưu giữa người với người nằm ở thấu hiểu lẫn nhau.

Lận Thành Duật ở bên Khương Tiêu lâu như vậy, y hiếm khi treo lời “quay lại” nơi đầu môi nữa, mối quan hệ với Khương Tiêu đang dần được cải thiện.
Như y mong muốn, có thể làm bạn bè trước đã tốt lắm rồi.
Vào một ngày tháng Mười một, Lệ Thị đổ mưa to.
Mấy hôm trước Khương Tiêu vừa nhập một lô túi sưởi cầm tay sạc điện.

Dạo gần đây trời lạnh, rất nhiều bạn học cần gấp.

Thùng hàng này vừa tới đã được chất tại phòng ký túc xá.
Về việc giao hàng, lớp mua theo tập thể sẽ cử người tới lấy, người không muốn đến anh sẽ giao hàng tận nơi.

Rảnh thì tự đưa cho họ, bận không tiện thì nhờ các sinh viên vừa học vừa làm trong trường, in hóa đơn cho họ tính tiền.
Hôm nay mưa to, túi sưởi cầm tay sạc điện khá nặng, Khương Tiêu lại nhập nhiều loại lông nhung họa tiết hoạt hình xinh xắn, thể tích cũng lớn, không dễ giao lắm, trời thì đang mưa to nên rất nhiều người không muốn tự đến lấy, bảo anh giao tận nơi.
Gần đây thời tiết mưa lạnh, nhiều người đang chờ món hàng này.

Các sinh viên vừa học vừa làm ngại mưa không muốn tới lắm, số còn lại thực sự cũng không giao đi được.
Hôm nay học ít tiết, Khương Tiêu, Trần Lãng và Từ Lượng quyết định cùng đi giao.

Bọn họ lấy áo mưa từ ngăn tủ ra, Khương Tiêu thấy Lận Thành Duật cũng bắt đầu mặc áo mưa.
“Em cũng đi.” Y nói: “Giao nhanh về nhanh.”
Trần Lãng và Từ Lượng lái xe ba bánh tới Học viện Khoa học & Công nghệ, Khương Tiêu và Lận Thành Duật thì giao hàng bên đây.
Mặc dù Học viện Khoa học & Công nghệ xa hơn chút nhưng đi xe ba bánh vẫn được, ký túc xá bên kia có nhiều tầng nên hầu như đều lắp đặt thang máy.

Ký túc xá bên Khương Tiêu có hơn mười tòa nhưng chỉ bảy tầng, không có thang máy, lại nhiều sinh viên nữ nên không khiêng nổi.

Khương Tiêu mang tới dưới ký túc xá thôi vẫn chưa đủ, luôn phải chào hỏi qua với cô quản lý ký túc xá, giúp khiêng lên.
Từ Lượng gầy yếu hơn chút, Trần Lãng lại bị thương trên đùi do đá bóng, giờ chân vẫn chưa lành hẳn.

Lận Thành Duật biết Khương Tiêu nghĩ cho họ, y không ngăn cản.

Thay vào đó, y muốn hỗ trợ anh.
Đây cũng không phải lần đầu y khiêng hàng phụ Khương Tiêu.
Rất nhiều sinh viên nữ quen biết Khương Tiêu.

Lúc anh giao hàng còn có rất đông người xách giúp một ít để anh đỡ vất vả.
Sau mấy chuyến hàng, Khương Tiêu ngồi dưới ký túc xá thở hổn hển, trong túi còn có ít quà vặt và món đồ nhỏ linh tinh một số sinh viên nữ cho anh..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.