Thấy hai thằng bạn của mình chuẩn bị lao vào đấm nhau, mấy người bạn khác vội vàng rót rượu tách người ra, tìm chủ đề bàn tán nói chuyện.
“Cảnh Nghi, lâu lắm rồi cậu mới tụ họp lại với anh em, tự phạt thêm ly nữa đi chứ.”
“Không uống nữa.” Vừa nói vừa lấy giấy ăn trên bàn lau miệng cho Tiêu Dạ Nguyệt, nói với cậu: “Có ngon không? Chỗ này quảng cáo hình ảnh là câu lạc bộ ăn uống, chắc cũng không đến nỗi không nuốt được.”
Tiêu Dạ Nguyệt xúc một thìa cơm có miếng thịt sườn bên trên đưa đến bên miệng Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi đưa tay chỉ vào mình giả bộ không hiểu hỏi, “Cho anh sao?”
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu.
Tống Cảnh Nghi cười một tiếng đẩy thìa cơm về lại bên miệng cậu.
“Anh không đói, em cứ ăn đi.”
Tiêu Dạ Nguyệt bỏ thìa cơm về lại đĩa đưa tay lên làm thủ ngữ.
“Tối nay anh cũng chưa ăn gì, lại còn uống rượu, sẽ không tốt cho dạ dày.
Tiên sinh dạ dày không tốt, anh ăn ít cơm trước đi rồi uống rượu sau.
Nhưng đừng uống nhiều quá.”
Bé con biết hắn bị bệnh dạ dày?
Hắn bị dạ dày cũng từ khi còn nhỏ sống trong cô nhi viện, cuộc sống ở đó không tốt, đồ ăn thì ít mà trẻ thì nhiều.
Mỗi ngày ăn được hai bữa cũng coi như tốt lắm rồi, thậm chí có lúc các cô không để ý còn giành giật đồ ăn với người khác.
Hắn bị bỏ lại cô nhi viện đó từ lúc mới sinh, nghe cô kể lúc ra cổng vất rác thấy hắn vẫn còn đỏ hỏn nằm trong bọc khăn quấn ở viện.
Hắn có thể là một đứa con lai, bởi vì đôi mắt hắn là màu xám bạc, tóc cũng không phải đen hoàn toàn mà hơi nâu.
Nhét trong bọc khăn quấn hắn lại có một tờ giấy ghi một câu tiếng anh, nét bút còn run rẩy, nói xin lỗi và ký bằng một cái tên tiếng anh, vì vậy hắn đoán mẹ hắn là người nước ngoài.
Tưởng chừng như hắn cứ như vậy lớn lên ở cô nhi viện, đủ tuổi thì ra ngoài đi làm, lại bất ngờ có một ngày một ông chủ nhà giàu đến làm từ thiện, và muốn nhận nuôi một đứa trẻ ưu tú nhất.
Hắn không phải đứa trẻ ưu tú nhất ở đó mà so với một người hắn luôn xếp thứ hai.
Nhưng hắn lại dùng bản lĩnh đầy tham vọng của mình mà được ông chủ nhà giàu đó dắt ra ngoài.
Hôm đó, ngày hắn rời khỏi cô nhi viện là một ngày mùa thu nắng đẹp, cây xanh bên đường đều theo cơn gió nhẹ lay động mà rụng lá.
Về sau chỉ cần hắn uống nhiều rượu hoặc bận học, bận làm bỏ bữa thì hắn lại đau dạ dày.
Nhưng hắn cũng chẳng nói cho ai biết, chịu đau một chút đi đến bệnh viện lấy thuốc là được.
Hắn không ngờ cậu lại để ý.
Tống Cảnh Nghi ôm chầm bé con vào lòng, giọng làm nũng, “Vậy bé con đút cho tiên sinh đi.
Chút nữa tiên sinh lại gọi thêm một phần cơm nữa, chúng ta cùng ăn.”
Đám bạn của hắn rỉ tai nhau quay mặt đi không thèm quan tâm đến hắn nữa, bật nhạc, uống rượu ca hát.
Như này không thoải mái hơn sao, sao cứ phải cố tình đi kiếm bát cơm chó làm gì.
Tống Cảnh Nghi cũng chả phải thật sự đến đây chơi, hắn giờ chẳng còn hứng thú với những cuộc vui như này nữa.
Hắn thà rằng dành thời gian đưa bé con đi chơi còn vui hơn.
Nhưng hắn có một cái chấp niệm, vì vậy nên mới kéo cậu cùng đến nơi này.
Ở kiếp trước, hắn cũng vài lần đưa cậu đến đây chơi, cũng là họp mặt chơi bời với đám bạn này của hắn.
Lần đầu tiên hắn đến đây hắn cũng ôm cậu trong lòng như này, nhưng lúc đó những lời hắn nói ra đều là những câu làm tổn thương cậu.
Thật đau khi hắn còn nhớ rõ tất cả những câu nói đó.
“Mày điên sao mà kêu tao yêu nó.
Đã là đàn ông thì thôi đi, lại còn là thứ phế vật vừa câm vừa điếc.”
“Thật ra thì cũng không phải không có tác dụng gì.
Mày nhìn cái nhan sắc này xem, mang về nhà để ngắm mỗi buổi sáng không phải rất có tinh thần sao.”
“Tao mà cần phải nghe nó rên sao? Nhìn mặt nó thôi cũng đủ làm ông đây cứng rồi, rên nữa chắc tao làm hôn quân.”
“Mày cũng muốn chơi sao? Lượn, bố mày còn chưa chơi đủ, mày tí tởn cái gì.”
“Đợi tao chơi đủ sẽ cho chúng mày tùy ý sử dụng.”
Những câu nói đó đều là những câu nói đầy hư vinh lúc bấy giờ, vì hắn đã giữ cậu bên cạnh đến lúc cậu chết cũng không cho ai chạm vào.
Thậm chí hắn còn âm thầm ngáng chân vài vụ làm ăn của mấy đứa bạn đó vì ghen tức.
Sống lại một khiếp, hắn vẫn muốn trả đũa đám bạn này.
Phải cho chúng nó thấy hắn yêu cậu nhiều như nào, hắn đã chẳng cần địa vị danh lợi quyền thế, hắn chẳng cần đám con nhà thế gia này giúp đỡ, đời này hắn chỉ cần có một Tiêu Dạ Nguyệt ở bên cạnh, cùng hắn sống đến bạc đầu răng rụng.
Đợi khi ăn xong hai đĩa cơm sườn, lại ăn hết một đĩa trái cây, hai cốc sữa, Tống Cảnh Nghi thản nhiên ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên rời đi.
Giống như chỉ đến đây ăn và khoe ân ái.
Ăn xong rồi thì phủi mông đi.
Hắn không muốn để bé con ở lại nơi này lâu.
Nếu không phải muốn trả thù đám bạn này.
hắn thậm chí còn không bao giờ muốn bước chân đến đây.
Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn xôn xao giữ hắn lại, hắn chỉ nói muốn về, từ nay sẽ không đi tụ tập như này nữa, còn nếu là ăn uống bao hết thì hắn sẽ đi.
Đám bạn của hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi, cảm thán một câu.
“Vợ quản nghiêm.”
“Hóa ra lấy vợ chính là như vậy.
Tao thà cô độc đến già cơn hơn.”
“Cậu chủ nhỏ của Tiêu gia này cũng giỏi thật, vậy mà mới đấy đã khiến Tống Cảnh Nghi thần hồn điên đảo rồi.”
“Mày nói có phải cậu ta cho Tống Cảnh Nghi uống cái gì không? Hay dùng tà thuật bùa yêu gì đó.
M*, tháng trước Tống Cảnh Nghi còn đi uống với tao, nói rằng sắp tới sẽ kêu Tiêu Dạ Nguyệt nói với cha cậu ta lấy cho hắn ta dự án ở khu trung tâm.
Tao còn đùa hắn ta là đã xơ được miếng nào chưa, hắn còn cười nói rằng, đồ chơi đã về tay thì lúc nào chơi cả được.
Tao,…thật không thể tin được.” Chu Hải vừa cầm một ly rượu lên uống vừa nói.
Một người trong đó kêu phục vụ cho gọi mấy cô gái vào, đáp lại, “Con người ai cũng phải thay đổi, tụi mày không được không có nghĩa người khác cũng không được.
Tao mà có vợ đẹp như Tống Cảnh Nghi tao cũng bỏ làm chủ một vườn hoa.
Bớt nói nhảm, uống tiếp đi.”
Tống Cảnh Nghi sau khi đưa Tiêu Dạ Nguyệt ra ngoài thì đưa cậu đến nhà vệ sinh trước, vừa rồi cậu uống hết hai ly sữa bò.
Tiêu Dạ Nguyệt ngại ngùng nhìn Tống Cảnh Nghi sau đó vào phòng riêng, Tống Cảnh Nghi không có nhu cầu đi nên đứng tựa vào bồn rửa tay đợi.
Lúc này vừa hay có một người mở cửa đi vào.
Người đi vào là một chàng trai trẻ có mái tóc dài đến vai, đôi mắt hơi xếch lên, đuôi mắt còn có nốt ruồi diễm lệ, dáng người cao thon gọn, đúng là một tiêu yêu tinh quyến rũ đúng nghĩa.
Tiếc là Tống Cảnh Nghi nhìn người này xong chỉ thấy rùng mình, ký ức đen tối mà hắn muốn chôn vùi từ kiếp trước lúc này bắt đầu trỗi dậy.
Đây là Ôn Dĩ Hằng, con trai hợp pháp của Ôn Thường Thế.
Một tên bệnh hoạn đúng nghĩa.
Tống Cảnh Nghi nhìn thấy người này xong chỉ muốn nhanh chóng đưa bé con rời khỏi nơi này, chính xác hơn là muốn bé con của hắn tránh xa khỏi tên điên này.
Ôn Dĩ Hằng lại có vẻ như rất hòa đồng mà bắt chuyện, “Không ngờ cũng gặp được Tống tổng ở đây.
A, cũng đúng, nghe nói Tống tổng rất thích những cuộc vui như này.”
Tống Cảnh Nghi ghét chả thèm đáp lại.
Ôn Dĩ Hằng lại chả buông tha.
“Tống tổng cứ đứng đây mãi đừng nói là đứng hít mùi nhé.” Câu gì cũng nói được, bệnh điên hình như càng nặng hơn.
Đúng lúc này Tiêu Dạ Nguyệt lại mở cửa đi ra, vừa ra liền thấy một chàng trai xinh đẹp đứng nói chuyện với tiên sinh, cậu lạch bạch chạy đến kéo tay tiên sinh đến cạnh cậu, ánh mắt cảnh giác nhìn người kia.
Cậu thấy người này hình như có chút quen mắt.
Ôn Dĩ Hằng cũng quay ra nhìn Tiêu Dạ Nguyệt, ánh mắt chẳng hề che dấu mà trắng trợn nhìn từ đầu đến chân cậu vài lần.
Tống Cảnh Nghi âm thầm kéo tay Tiêu Dạ Nguyệt để cậu đứng sau lưng hắn ngăn cản lại ánh mắt của người kia.
Ôn Dĩ Hằng mỉm cười ma mị mà ngó đầu muốn nhìn Tiêu Dạ Nguyệt, “Hình như đây là cậu chủ nhỏ Tiêu gia đúng không.
Dễ thương quá!!!”.