Tống Cảnh Nghi dẫn Tiêu Dạ Nguyệt đến một phòng riêng ở trên lầu ba, vừa mở cửa vào thì tiếng nhạc bên trong cũng im bặt.
Bên trong đã có rất nhiều người, đều là nam, nữ thì đều là phục vụ rót rượu.
Đây chính là đám hồ bằng cẩu hữu của hắn.
Tất cả mọi người đều dừng lại đưa mắt nhìn ra cửa, sau khi thấy người đến là ai, một chàng trai trong đó đứng dậy đi ra, cười hào sảng vỗ vai Tống Cảnh Nghi bôm bốp.
“Cảnh Nghi, tới rồi sao? Tới muộn nhé, tý tự phạt.
A, ai đây?”
Tống Cảnh Nghi đẩy chàng trai đang chắn đường mình ra, dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt đi vào trong, còn tìm chỗ trống trong góc để cậu ngồi xuống, vừa đi vừa trả lời:
“Bà xã nhà tôi.”
“A!” Nhất thời cả phòng bao đều a lên đứng bật dậy.
Tiêu Dạ Nguyệt không quen những người này, cho dù cậu thích náo nhiệt nhưng lúc này vẫn ôm chặt tay Tống Cảnh Nghi nép vào lòng hắn.
Tống Cảnh Nghi bình thản cầm menu ở gần đó lên, vừa xem vừa nói: “Làm cái gì? Muốn dọa bà xã tôi sao? Ngồi xuống hết đi, chắn hết ánh sáng rồi.”
Chàng trai vừa rồi đứng dậy đi ra chào tiện tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống sát Tống Cảnh Nghi.
“Mày nói thật? Mày kết hôn lúc nào?”
“Tao kết hôn mà cũng phải xin phép mày sao?”
“M* thằng chó.
Bạn bè bao nhiêu năm mà mày nói vậy hả.
Nhanh, tự phạt năm ly.” Chàng trai vỗ bốp phát vào lưng Tống Cảnh Nghi, tươi cười lấy một ly sạch trên bàn, cầm chai rượu rót đầy cái ly.
Tống Cảnh Nghi đẩy ly rượu ra, mắt vẫn dán vào quyển menu, hơi nghiêng đầu sang chỉ vào một món trong đó hỏi ý Tiêu Dạ Nguyệt.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn thấy là món cơm thịt sườn, gật đầu cái rụp.
Tống Cảnh Nghi lại gọi thêm cho cậu một đĩa cánh gà chiên nữa.
Dù sao cũng đã nói là đi ăn miễn phí rồi, không thể gọi rau được, sẽ bị cậu nghi ngờ.
Thôi thì để cậu ăn nốt hôm nay.
Tống Cảnh Nghi gọi phục vụ đến gọi mấy món vừa rồi, thêm một ly sữa bò ấm, một đĩa trái cây.
Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ngồi há hốc mồm.
Có cảm giác như hắn đang chăm con vậy.
Dù sao Tiêu Dạ Nguyệt cũng là cậu chủ nhỏ Tiêu gia, tuy chưa từng lộ mặt lên báo nhưng ở tiệc sinh nhật của cậu đã lộ mặt, ở đây lại toàn các thiếu gia nhà giàu cũng đến dự sinh nhật nên cũng nhanh chóng nhận ra cậu là ai.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi đồng loạt đưa mắt nhìn Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi còn đang bận trò chuyện với vợ tương lai.
“Nếu em thấy không thích ở đây thì nói anh.”
Tiêu Dạ Nguyệt lắc đầu, ra thủ ngữ nói với hắn, “Em rất thích.”
Cậu hiểu, cậu không có bạn, nhưng tiên sinh của cậu có rất nhiều bạn.
Cậu không thể chỉ muốn tiên sinh xoay quanh mình được, không thể nhõng nhẽo đòi tiên sinh về mà bỏ bạn của tiên sinh ở lại.
Hơn nữa, cậu rất ít khi ra ngoài chơi, tiên sinh dẫn cậu đến đây vừa được ăn vừa được chơi, còn giới thiệu với bạn của tiên sinh cậu là….bà xã.
Mới không phải bà xã, còn chưa kết hôn.
Tống Cảnh Nghi thấy bé con đột nhiên đỏ mặt, đứa tay chạm lên trán cậu, lo lắng hỏi, “Sao lại đỏ mặt, em thấy nóng sao?”
Mùa hè ở thành phố này ban ngày nắng như đổ lửa, còn nóng muốn điên người, do vậy đến tối cũng chỉ mát hơn một chút nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.
Nhưng Tiêu Dạ Nguyệt cậu luôn ở trong nhà, điều hòa bật suốt nên có lúc phải mặc thêm áo dài tay.
Phòng bao này cũng có điều hòa riêng, Tống Cảnh Nghi nghĩ chắc do nhiều người nên không khí có phần ngột ngạt.
Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng một lần, lạnh lùng nói:
“Ai không phận sự thì ra ngoài đi.”
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn mấy người đàn ông, thấy họ phẩy tay thì đứng dậy đi ra ngoài.
Một cô gái trong đó còn luôn ngoái đầu lại nhìn Tống Cảnh Nghi, chần chừ bước chân.
Tiêu Dạ Nguyệt nép trong lòng Tống Cảnh Nghi vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp được cảnh này, cậu liền trừng mắt với cô nàng.
Cô gái kia cũng chỉ là phụ vụ ở đây, biết người đến đây đều là kẻ có tiền, không thể đắc tội, nhưng luôn ngấm ngầm tia một vài người để bấu víu vào.
Lúc này bị chính thất người ta bắt gặp còn trừng mắt lại, cô liền vội đi ra.
Thấy người đi ra rồi Tiêu Dạ Nguyệt đẩy Tống Cảnh Nghi ra không cho hắn ôm nữa, quay mặt về một bên phồng má tức giận.
Cậu không biết tiên sinh của cậu lại được các cô gái chú ý như vậy.
Tống Cảnh Nghi phút trước còn ôm bạn trai trong lòng, phút sau lại bị bạn trai ghét bỏ đẩy ra thì đơ mặt.
Quay sang ôm cậu nhỏ giọng hỏi:
“Em sao vậy?” Thấy má cậu phồng lên còn đưa tay lên chọc một cái, “Sao lại tức giận rồi?”
Người thân quen của cậu đều biết, mỗi khi cậu tức giận thì cậu sẽ phồng má.
Tiêu Dạ Nguyệt lấy điện thoại ra gõ chữ, [“Chị gái vừa rồi nhìn tiên sinh, nhìn như này nè (kèm icon mặt đỏ).”]
Tống Cảnh Nghi bật cười ôm cậu vào lòng mình, “Dạ Dạ đang ghen sao? Nhưng tiên sinh của em có thèm nhìn cô ấy đâu? Tiên sinh cũng chỉ nhìn và ôm mỗi em thôi mà.”
Tiêu Dạ Nguyệt ngơ ra thấy tiên sinh nói cũng đúng.
Nghĩ lại cậu chỉ vì người ta nhìn tiên sinh một cái đã tức giận, như vậy tiên sinh có cảm thấy cậu nhỏ nhen quá không?
Tiêu Dạ Nguyệt xoắn xuýt một độ mới tiếp tục gõ chữ.
[“Xin lỗi.
Tiên sinh, anh đừng ghét em.
Lần sau em sẽ không như vậy nữa.”]
Tống Cảnh Nghi đọc xong liền ôm cậu ngồi đối diện với mình, đưa tay nâng mặt cậu lên.
“Em nói gì vậy? Anh sao lại ghét em được.
Còn nữa, lần sau em không ghen nữa, vậy là lần sau em hết yêu anh rồi sao? Không chịu, em nhất định phải ghen.
Em không ghen anh liền lăn ra đây khóc, nói mọi người em bắt nạt anh.”
Tiêu Dạ Nguyệt vội giữ hắn lại, bóp bóp mặt hắn, lại lấy điện thoại ra gõ chữ.
[“Anh đừng khóc, rất mất mặt.
Bạn bè anh đều ở đây.”] Cậu mới không muốn tiên sinh bị bạn bè cười nhạo.
Tống Cảnh Nghi cười hôn chụt lên môi cậu.
“Vậy em phải tiếp tục ghen, thấy ai muốn tiếp cận anh nhất định phải túm họ ra.
Anh không muốn ai động vào anh đâu, họ sẽ làm vấy bẩn anh mất.” Tống Cảnh Nghi dùng giọng điệu tủi thân dụi dụi vào lòng cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt gõ chữ in đậm chắc nịnh.
[“SẼ KHÔNG.
EM SẼ KHÔNG ĐỂ AI LẠI GẦN TIÊN SINH.”]
Đám bạn của Tống Cảnh Nghi từ đầu đến cuối, ngoại trừ uống nhiều rượu ra thì cơm chó là thứ họ ăn nhiều nhất.
Tưởng chừng như nếu phục vụ không mang đồ ăn đến, họ sẽ còn phải tiếp tục ngồi như vậy nhìn người ta ân ân ái ái rải từng tô cơm chó đến trước mặt họ.
Tống Cảnh Nghi nhận đồ ăn từ phục vụ để đến trước mặt Tiêu Dạ Nguyệt, dặn cậu cứ từ từ ăn, trong lúc đó hắn lần đầu tiên sau khi bước vào cửa nhìn đến đám bạn của mình.
Một người có nước da hơi ngăm trong đó lên tiếng oán than một tiếng.
“Tống Cảnh Nghi, cậu cũng thật biết hưởng thụ.
Anh em cậu ngồi bên này mỏi mắt đợi cậu, cậu ngồi bên kia múc từng bát cơm chó cho chúng tôi.
Cậu không phải con người.”
Hai, ba người còn lại cũng hưởng ứng vào, rót từng ly rượu đầy đến trước mặt hắn kêu hắn mau mau tạ tội.
“Bớt nói nhảm.
Nói nữa tao đưa vợ về.” Tống Cảnh Nghi sau khi tự lấy một ly rượu lên thì ngả người ra sau, một tay choàng qua ghế chỗ Tiêu Dạ Nguyệt đang ngồi.
Đám bạn bè hắn nghe hắn nói vậy liền đầy một bụng muốn chửi.
Đánh dấu chủ quyền cho ai coi.
Tên bạn vừa ra mở cửa chào hắn lúc này kéo hắn đến nói nhỏ, “Mày thật sự lấy Tiêu Dạ Nguyệt sao?”
“Trông tao giống giỡn mặt với mày không?”
“M*a, mày lấy nó thật sao? A, có phải vì tài sản của nó không? Hôm nay tao nghe thấy cha nó đang bị cảnh sát điều tra, tài sản không cẩn thận sẽ bị tịch thu hết, mày đừng có làm liều.”
Tống Cảnh Nghi quay người đập cái bốp lên đầu hắn.
“Chu Hải, m*a mày, mắt mày bị mù hay não mày bị úng.
À, chắc bị mù, vậy nên mới không nhìn thấy tình yêu màu hồng của tao.” Còn cười ngả ngớn.
“Tống Cảnh Nghi, không phải lúc trước là mày nói vậy sao? Công ty mày cần cha nó giúp, nếu không nó….Nó là đàn ông đó, còn bị câm, mày tính lấy nó về đội lên đầu hay gì?”
“Mày chưa thấy tao đội cậu ấy lên đầu sao? Đợi chút, tý cậu ấy ăn xong tao đội cậu ấy lên đầu cho mày nhìn.”
Chu Hải á khẩu há to miệng..