Hôm đó vừa từ cửa quan về Tô Sầm đã vào thẳng phòng Khúc Linh Nhi.
Lúc này, Khúc Linh Nhi đang chơi trò đánh tay với A Phúc, y ỷ mình linh hoạt hơn, bắt nạt đánh A Phúc sưng cả tay, còn A Phúc thì chưa đụng được y lần nào.
Thấy Tô Sầm vào, A Phúc lập tức lấy cớ đứng lên: “Nhị thiếu gia, cậu về rồi ạ.”
Tô Sầm không đáp lại mà đi thẳng đến trước mặt Khúc Linh Nhi, lạnh lùng nhìn xuống.
Khí thế như núi băng đè x uống này khiến lưng Khúc Linh Nhi lạnh toát, y không dám thở mạnh, cúi đầu nhận lỗi: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cùng lắm tôi cho A Phúc đánh lại là được.”
“Đêm qua cậu đi đâu?”
“Hả?” Khúc Linh Nhi sửng sốt, sau đó quay đi tránh mắt cậu: “Không đi đâu hết, chỉ…ngủ thôi.”
“Canh ba đêm qua tôi nghe tiếng cửa phòng cậu mở, nửa canh giờ sau mới quay lại.” Mắt Tô Sầm lạnh căm: “Nửa canh giờ là đủ đi một vòng ra chợ Đông rồi về, tiện thể giết thêm người nữa đúng không?”
“Giết người?” Khúc Linh Nhi ngẩng phắt lên: “Ai chết vậy?”
“Cậu giết ai còn không rõ à?” Tô Sầm kéo tay Khúc Linh Nhi dậy khỏi giường: “Có gì thì đến Đại Lý Tự rồi nói, đến lúc đó dùng cực hình rồi, tiện hỏi luôn xem ai muốn giết cậu, ai sai cậu đi ám sát Ninh Vương.”
“Tô Sầm, Tô Sầm, Tô huynh!” Khúc Linh Nhi quýnh lên, y vội vàng vùng khỏi tay Tô Sầm: “Tôi nói, tôi nói, đúng là tối qua tôi có ra ngoài, nhưng mà chỉ ra ngoài…uống chút rượu thôi.”
“Uống rượu?” Tô Sầm nhíu mày.
Khúc Linh Nhi nhìn Tô Sầm xin tha: “Không tin huynh hỏi A Phúc xem, bọn tôi đi cùng nhau mà.”
Tô Sầm quay sang nhìn A Phúc.
A Phúc cực kỳ bất mãn với tên được chim bẻ ná, được cá quên nơm này, bèn tố cáo: “Y không chỉ uống rượu thôi đâu, còn ăn một đĩa đậu tằm, ba lạng thịt bò nữa cơ.”
Khúc Linh Nhi cười xòa: “Tại mấy hôm nay tôi toàn ăn cháo trắng nhạt thếch cả mồm, nhưng mà tôi bảo đảm là không có giết ai hết.”
“Đi đâu uống?”
Khúc Linh Nhi vội vàng đáp: “Một quán ngầm ở phường Bình Khang, chợ Đông có luật giới nghiêm, hàng quán đóng cửa sớm rồi, quán đó lén mở vào buổi đêm, vừa uống rượu vừa có cả nghe hát luôn.”
Tô Sầm không đáp lại y mà nhìn sang A Phúc: “Ngươi vẫn luôn ở cùng y à?”
A Phúc gật đầu: “Y có ra ngoài đi nhẹ một lát, cả thảy chỉ tầm một nén hương, không kịp sang chợ Đông.”
Phường Bình Khang chỉ cách chợ Đông một phường khác, nhưng muốn cả đi cả về còn giết thêm một người trong thời gian một nén hương thì không thể.
Nhắc đến đi nhẹ, Khúc Linh Nhi sực nhớ ra: “Người chết không phải con gái đấy chứ?”
Cuối cùng Tô Sầm cũng quay lại: “Sao cậu nói thế?”
“Lúc đi tiểu tôi có nghe người bên cạnh nói phải giết chết con mụ điên gì đó…”
Tô Sầm ngẩng phắt đầu, đôi mắt sáng trong như vì sao duy nhất giữa đêm tối: “Hắn còn nói gì nữa không?”
Khúc Linh Nhi cau mày hồi tưởng: “Còn nói gì mà phá hỏng danh tiếng, ảnh hưởng con đường làm quan gì gì nữa, tôi cũng không để bụng, còn tưởng là nói chơi thôi.”
“Lúc đó là giờ nào?”
“Không phải huynh nói rồi đấy à? Lúc tôi ra ngoài là canh ba, đâu đấy khoảng giờ tý đấy.”
“Giờ tý cổng chợ Đông đã đóng lâu rồi, hắn ta vào kiểu gì?”
Khúc Linh Nhi giật mình, nói: “Đúng rồi, người nói chuyện với hắn nói có thể đưa hắn vào chợ Đông!”
Tô Sầm nghe vậy mới kích động kéo tay áo Khúc Linh Nhi, hỏi: “Hắn là ai, trông thế nào?”
Khúc Linh Nhi nhíu mày: “Lúc đó tôi đang đi tiểu, có buồng ngăn, sao tôi biết hắn ta trông thế nào? Nhưng nghe giọng thì giống như thanh niên, chắc là không quá bốn mươi đâu, hơn nữa hẳn là hắn biết võ công.”
Tô Sầm hỏi: “Thế mà cũng nghe được à?”
“Bước chân của người tập võ nhẹ nhàng mà chắc chắn, người thường không bì được.” Khúc Linh Nhi lấy làm kiêu: “Người học võ từ nhỏ như chúng tôi thì nghe bước chân còn đoán được đại khái là ai.
Ví dụ như tôi học khinh công, bước đi như nước chảy mây trôi, đạp tuyết vô ngân, trên đời này không mấy ai đuổi theo được tôi đâu…”
Tô Sầm khoát tay cắt ngang lời khoe mẽ của ai đó: “Vậy với bản lĩnh cả cậu, cậu có leo lên được tường thành của chợ Đông không?”
“Tất nhiên là được.”
“Thế đưa một người theo thì sao?”
Khúc Linh Nhi líu lưỡi: “Chuyện này…Tô huynh này, không phải tôi kém cỏi gì đâu, nhưng trừ phi có thần tiên xuống đây thì may ra chứ không thì chả ai lên được hết.
Khinh công coi trọng thân thể nhẹ như chim yến, vác thêm người khác thì còn nên cơm nên cháo gì nữa?”
Tô Sầm gật đầu, cậu từng thấy khinh công của Khúc Linh Nhi rồi, nếu Khúc Linh Nhi còn không lên được thì chắc chắn người kia không phải trèo tường vào.
Vậy thì chỉ có thể mua chuộc người canh cổng.
Cậu đã đoán trước rằng có người thứ ba tham gia vào vụ án này, vậy thì kẻ thứ ba mua chuộc lính gác bí ẩn kia chắc chắn là manh mối quan trọng.
Tô Sầm hỏi xong cũng thở phào, hỏi câu cuối cùng: “Sao cậu đi uống rượu lại dẫn A Phúc theo?”
Khúc Linh Nhi ấm ức bĩu môi: “…Tôi không có bạc.”
Tô Sầm lườm sang làm A Phúc giật bắn mình, cuống quýt nói: “Đều dùng tiền tiêu vặt của em hết, không dùng tiền trong nhà đâu.”
“Lần sau y còn giở trò gì nữa thì đuổi ra ngoài.” Tô Sầm lạnh lùng híp mắt: “Ngây ra đó làm gì nữa? Nấu cháo đi, để ta biết y lén trốn ra ngoài uống rượu nữa thì sau này ngươi húp cháo cùng y luôn.”
Vừa ra đến cửa phòng cậu lại ngoảnh vào: “Lát nữa báo tên cửa tiệm kia cho tôi, mai tôi dẫn người qua niêm phong.”
Khúc Linh Nhi: “…”
Sớm hôm sau, Tô Sầm đến chỗ Thành môn lang mượn sổ ghi lịch trực từ sớm, định bụng dẫn người qua bắt từng người về hỏi.
Đến Đại Lý Tự rồi cậu mới phát hiện trong tự vắng tanh, chỉ có Tiểu Tôn đang dẫn tú nương đi ra khỏi tự.
Tô Sầm hỏi: “Mọi người đâu?”
Tiểu Tôn thở dài: “Hôm qua ngài nói đúng rồi, lại có án mạng.”
Tô Sầm sững sờ, vội hỏi có chuyện gì.
Tiểu Tôn chỉ nói sáng sớm nay có người đến báo án, Tống đại nhân chưa kịp đến nha môn đã phải đi thẳng từ nhà ra hiện trường.
Tô Sầm hỏi rõ địa điểm, nhét cuốn sổ trên tay vào lòng Tiểu Tôn rồi vội vàng ra ngoài.
Nhưng vừa đi được vài bước cậu đã ngoái lại, nhìn ả tú nương sau lưng Tiểu Tôn: “Cô ta thì sao, tính làm gì?”
“Làm gì được nữa?” Tiểu Tôn nhún vai: “Một mụ điên, chẳng hỏi được gì cả, nhốt vào cũng chỉ tốn cơm.
Tống đại nhân bảo nếu không phải ả giết thì thả đi.”
Tô Sầm gật đầu, đúng là không có cách nào tốt hơn.
Nhưng vừa quay đi thì cậu đã khựng lại, cảm giác lạnh toát xộc lên tận não.
Đôi mắt giấu sau mái tóc rối bời kia nhìn thẳng vào cậu, bình tĩnh và nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì là ngu dại.
Nhưng ngay sau đó, mụ ta lại cười ngờ nghệch, nhìn sang hướng khác.
“Tô đại nhân?” Tiểu Tôn gọi cậu.
Tô Sầm hoàn hồn, chần chừ một chốc rồi quay người đi ra.
Hiện trường vụ án ở đằng sau cống viện, chính xác thì là một gốc cây “vẹo cổ” phía sau cống viện.
Người treo cổ chết.
Khi Tô Sầm đến nơi thì đã có một toán người vây xung quanh, thi thể cũng đã được gỡ xuống.
Tống Kiến Thành thấy Tô Sầm, hai tròng mắt như lồi ra, gã gào lên: “Ngươi đến đây làm gì? Ai cho ngươi đến?”
“Tất nhiên là đến hỗ trợ điều tra.” Tô Sầm mỉm cười với gã, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể.
Tống Kiến Thành há miệng lại không nói nên lời, thế này đâu chỉ là đớp phải ruồi thôi đâu.
Một bước sa chân hận cả đời là thế nào, không dưng chọc vào cậu ta làm gì?
“Này, đừng đụng…” Lão ngỗ tác gần sáu mươi bên cạnh hô lên, nhưng chưa kịp dứt lời, Tô Sầm đã đụng tay vào.
“Quần áo của người chết lộn xộn, có dấu vết ẩu đả, mặt mày đỏ tía, mắt, miệng mở, lưỡi chèn dưới răng, xương lưỡi đứt.
Trên cổ có vết thương giống hệt như Lữ Lương, nhưng khác ở chỗ là vết thương lần này nằm bên trái, ngoài ra trên người không còn vết thương gì khác.”
“Qua đây giúp đi.” Tô Sầm gọi nha dịch bên cạnh lại, hai người phải hợp sức mới nâng được cái cằm cứng ngắc của thi thể lên.
Tô Sầm nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày.
Hai vết dây thừng.
“Lật lại.” Nhìn đằng trước xong, hai người lại lật thi thể lại kiểm tra phía sau, một vết dây thừng thì vắt sau hai bên tai, vết còn lại thì ở sau gáy.
Ngỗ tác thấy Tô Sầm quen tay hay việc, thầm nghĩ có người đến tranh việc với lão đây mà, lão vội hỏi người bên cạnh: “Người kia ở đâu ra thế?”
Người được hỏi khẽ “hừ” một tiếng: “Tân khoa Trạng Nguyên.”
Tô Sầm không để ý đến giọng điệu khinh thường của người kia, cậu kiểm tra thi thể xong thì cầm sợi dây bên cạnh lên xem, chỉ thấy trên sợi dây thừng ba thước có một nút thắt rất rõ ràng.
“Lúc các ngươi hạ người xuống làm đứt dây à?” Tô Sầm hỏi.
“Sao có chuyện đó được?” Nha dịch đáp: “Vốn đã vậy rồi.”
“Người này bị treo cao bao nhiêu?”
“Cách mặt đất không đến hai thước.”
Bỏ dây thừng xuống, Tô Sầm không để bụng chút nào mà chùi tay lên áo, sau đó đứng dậy hỏi: “Thân phận của người chết thì sao?”
Thư lại nghe vậy bèn đáp: “Người chết là Viên Thiệu Xuân, người Tân Châu, là sĩ tử tham gia thi Hội năm nay, đỗ Đệ nhị giáp Đồng Tiến sĩ xuất thân…”
Nói được nửa chừng thì hắn dừng lại, lén lút nhòm Tống Kiến Thành, thấy mặt gã đã đen như đít nồi, hắn ta lập tức im lặng.
Lại là sĩ tử tham gia khoa cử…!Tô Sầm chau mày, vừa định lên tiếng thì đám đông xung quanh bỗng loạn lên.
“Là ác quỷ! Ác quỷ trong cống viện ra ngoài giết người!” Không biết kẻ nào giữa đám đông gào lên như vậy.
Xung quanh lập tức nổ tung..