Mất bao công sức mới giải tán được đám người sợ đời không loạn vây quanh, mặt Tống Kiến Thành xanh mét, tức giận chỉ vào Tô Sầm: “Ơn ngươi cả đấy, đến lúc đó dân chúng trong Kinh hoang mang hoảng sợ, bị người trên nghe được thì xem ai bảo vệ được ngươi.”
Bảo vệ? Tô Sầm thờ ơ cười, người muốn chèn ép cậu trong thành Trường An này nhiều lắm, ghen ghét với cậu cũng có, thậm chí muốn lấy mạng cậu cũng có luôn, chỉ thiếu mỗi người muốn bảo vệ cậu thôi.
Tô Sầm nghiêm túc nói: “Không phải ma quỷ giết người, e là có kẻ muốn mượn danh ma quỷ để hành hung.”
Dù có không cam lòng thế nào thì quả thật người này cũng có thể phát hiện ra những chi tiết mà người khác không phát hiện được, Tống Kiến Thành hậm hực hỏi: “Tại sao?”
“Ma quỷ có bị thương không?” Tô Sầm hỏi gã.
Tống Kiến Thành sửng sốt.
Tô Sầm cũng không vòng vo, cậu sai người lật thi thể lại, nói: “Trên lưng người chết có một vết máu không thuộc về hắn.”
Quả thật, trên áo người chết có một vết máu bị cọ vào, vì màu áo của hắn ta vốn là màu nâu sẫm nên suýt nữa họ đã bỏ qua chi tiết này.
Tống Kiến Thành cứng đầu nói: “Người chết bị cắt cổ, máu dính lên lưng có gì đâu mà lạ.”
“Nhưng đó là chuyện sau khi người chết bị treo cổ rồi.” Tô Sầm từ tốn giải thích: “Ở miệng vết cắt không có dấu hiệu vùng vẫy, hơn nữa lại nằm bên trái thi thể, thử hỏi xem có ai đối mặt với kẻ muốn cưa cổ mình lại nằm yên hay không? Chỉ có thể là khi ấy hắn ta đã không còn khả năng phản kháng.
Hơn nữa nếu bị cắt cổ khi còn sống thì lượng máu phun ra sẽ rất nhiều, mà rõ ràng số máu trên người nạn nhân không phải vậy.
Chứng tỏ khi bị cắt cổ nạn nhân đã chết hoặc sắp chết rồi.”
Mọi người khựng lại.
“Còn sợi dây thừng bị đứt này nữa.” Tô Sầm dừng một chốc rồi cầm sợi dây treo thi thể lên: “Không ai lại giết người bằng sợi dây đứt cả, vậy tức là nó bị đứt trong quá trình gây án.”
“Tôi đã xem rồi, trên thi thể có hai vết siết đều đã hằn màu xanh tím, chứng tỏ hai vết siết này đều xuất hiện khi người chết còn sống.
Tôi đoán là ban đầu hung thủ đã siết cổ nạn nhân từ phía sau tạo ra vết hằn giao phía sau gáy, chẳng qua hung thủ không ngờ lúc ấy Viên Thiệu Xuân vẫn chưa chết mà chỉ mới ngất xỉu.
Khi hung thủ treo người lên cây thì Viên Thiệu Xuân tỉnh lại và vùng ra làm đứt dây thừng.
Lúc đó hai người đã vật lộn với nhau và hung thủ đã bị thương.
Nhưng cuối cùng Viên Thiệu Xuân vẫn bị khống chế treo lên cây, tạo nên vết hằn thứ hai sau tai.
Mà cũng chính lúc ấy hung thủ đã để máu dính lên lưng nạn nhân.
Có lẽ vì sợ hắn ta lại tiếp tục vùng ra nên hung thủ đã cắt thêm một nhát lên cổ.”
Tống Kiến Thành gật gù, nhận ra mình đang tán thành với ý kiến của người kia, gã lại xị mặt.
Tô Sầm cũng không vạch trần mà nói tiếp: “Ma quỷ giết người chỉ là một cách qua mặt kẻ khác, rất có thể hung thủ chính là người phát tán tin đồn đó.”
Cuối cùng Tống Kiến Thành cũng sáng suốt được một lần, gã sai nha dịch phía sau: “Điều tra người vừa la hét trong đám đông.”
“Còn nữa.” Tô Sầm ngắt lời gã: “Tập trung điều tra sĩ tử thi rớt còn ở lại Kinh thành, hắn ta chuyện chọn người thi đỗ hẳn không phải trùng hợp.
Hung thủ cao chừng bảy thước đến bảy thước rưỡi, hơn nữa…!trên người có vết thương.”
Dặn dò xong, Tô Sầm quay đi tiếp tục nhìn ngắm gốc cây bị treo cổ, cẩn thận kiểm tra vết dây thừng trên cành.
Tống Kiến Thành không khỏi ngây ra nhìn bóng lưng Tô Sầm, một thằng oắt vừa bước vào đời lại có thể chỉ ra vấn đề dứt khoát, bạo dạn đặt nghi vấn, cẩn thận tìm chứng cứ đến vậy.
Một ngỗ tác giàu kinh nghiệm có thể nhìn vào góc độ chém và vị trí treo người để suy đoán thân hình của hung thủ, nhưng Tống Kiến Thành không thể hiểu thằng oắt kia đã nhìn ra bằng cách nào?
Tô Sầm đứng dưới tàng cây lại có suy nghĩ khác.
Vừa rồi cậu còn một câu nữa chưa nói, nhìn vào hiện trường thì có lẽ hung thủ là người yếu ớt hoặc suy nhược, nếu không sẽ không đến nỗi siết cổ một lần không chết phải siết lần thứ hai, cũng không có chuyện để một kẻ vừa mới tỉnh lại làm mình bị thương.
Nhưng đêm qua Khúc Linh Nhi đã nói người mang Lữ Lương vào chợ Đông có công phu, dù bình thường người này không nghiêm túc lắm nhưng trông vẻ thề thốt của y lúc đó cũng không giống đang đùa.
Ai đúng ai sai? Đâu phải đâu trái? Hay là…người đưa Lữ Lương vào chợ Đông và hung thủ không phải cùng một người?
Đợi người của Đại Lý Tự dọn đồ về hết, Tô Sầm mới thong thả đi về, trên đường đi qua góc tường cống viện, cậu bỗng khựng lại.
Hôm đó, cũng chính ở chỗ này, có một đám người đốt vàng mã, nói là tế cho vong linh trong cống viện.
Tô Sầm ngồi xổm xuống nhìn đụn tro ở góc tường, hồi lâu sau cậu mới thò tay ra vê một nhúm tro.
Khô ráo mịn màng.
Mà hai hôm trước vừa mới có cơn mưa!
Cũng tức là dù khoa cử đã trôi qua hơn một tháng rồi nhưng vẫn có người cúng tế ở đây, hơn nữa còn vào ngay hai ngày vừa qua!
Tô Sầm quay phắt lại, nhìn gốc cây nghiêng mình ở phía xa.
Tô Sầm bất giác rùng mình…!Liệu khi người này đốt vàng mã ở đây, Viên Thiệu Xuân có đang treo cổ trên gốc cây kia không?
Vòng từ sau cống viện ra đằng trước, tiệm chè trước cửa vẫn đang mở, còn có không ít người ngồi đó, thiết nghĩ chắc đều mới hóng chuyện ở kia về.
Tô Sầm cũng ngồi vào bàn, chợt nghe có người nói phía sau: “Đúng là ma quỷ giết người thật đấy, tôi đã nói là nên đi cúng tế hôm đó mà.
Các anh xem đi, giờ đã chết hai người rồi đấy.”
Tô Sầm quay lại nhìn mới không khỏi nhướng mày, trùng hợp chưa kìa, đây chính tên béo đốt vàng mã hôm đó.
Chè mới ra lò, Tô Sầm vừa định đi lấy lại nhớ ra mình vừa chạm vào thi thể chưa rửa tay, thế nào cậu hậm hực dừng tay lại, quay sang tập trung nhìn tên béo.
Ba người cùng một bàn chụm đầu vào to nhỏ với nhau, âm lượng vừa hay ở mức ai muốn nghe sẽ nghe được, ai không muốn nghe thì sẽ bỏ qua.
Tô Sầm nhìn quanh một lượt, không chỉ có mình cậu đang dỏng tai nghe chuyện.
Tên béo kia lại nói: “Người chết hôm qua là tam giáp, hôm nay là nhị giáp, anh nói xem tiếp theo không phải là ba người đỗ đầu đấy chứ? Không biết đứa nào xui xẻo đỗ Trạng Nguyên năm nay, phải tôi là trốn luôn trong nhà không ra ngoài nữa đâu.”
Tô Sầm: “…”
Tự nhiên có người sắp xếp luôn hậu sự cho rồi.
Tô Sầm bước lên gõ xuống bàn của ba người kia, cả ba đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.
“Anh hả?” Tên béo cũng tinh lắm, cách hơn một tháng rồi mà vẫn nhận ra cậu ngay lập tức.
Tô Sầm cũng không khách sáo, cậu ngồi ngồi cạnh bàn còn trống, hỏi tên béo: “Anh nói câu nào câu nấy đều nhắc đến ma quỷ gây án, sao, gặp rồi à?”
Tên béo cười ngờ nghệch: “Tôi mà thấy thì còn ở đây được à? Nhưng mà…” Tên béo vẫy tay, mấy người khác lập tức cúi đầu xuống, chỉ riêng Tô Sầm vẫn ngồi yên nhìn tên béo chỉ về phía cống viện, nói nhỏ: “Chỗ này từng có người chết thật.”
Tô Sầm đón nắng mặt trời nhìn về phía cổng viện không xa, mấy chữ mà lão Lâm đề lên rực rỡ dưới nắng vàng, biết bao người đèn sách cả đời chỉ để được vào đây đề danh bảng vàng.
Mới không lâu trước cậu còn miệt mài viết lách trong đó, mà giờ đã người đi trà nguội, cổng viện khép chặt mặc cho người ta dòm ngó săm soi.
“Đừng có không tin.” Tên béo thấy Tô Sầm lơ đãng còn tưởng cậu không để tâm, y giơ tay gọi ông lão bán chè qua, kéo người ra trước mặt mình rồi chỉ vào Tô Sầm: “Nói cho anh ta nghe có phải từng có người chết trong đó không?”
Ông lão ngại ngùng cười trừ, Tô Sầm nghe vậy mới rời mắt khỏi cổng cống viện, cười với ông lão: “Bá biết gì thì nói đó.”
Ông lão thở dài, đáp: “Đúng là mười mấy năm trước có người vào cánh cổng đó xong rồi không ra ngoài nữa.”
“Không ra ngoài nữa?” Tô Sầm nhíu mày: “Chuyện mười mấy năm trước mà bá còn nhớ rõ thế à?”
“Hắn từng ăn chè ở chỗ ta rồi mới vào, lúc trả tiền có đưa thừa bạc, ta cứ đợi hắn ra để trả lại mà đến khi cổng đã đóng rồi vẫn không thấy người đâu hết.”
“Chắc chắn là chết trong đó rồi biến thành quỷ, chuyên chọn người đỗ cao để giết rồi.” Tay phải tên béo bưng bát chè lên toan húp một ngụm, đoạn bỗng chau mày đổi sang tay trái, húp một hơi rồi mới nói tiếp: “Ban đầu bảo anh đốt ít vàng mã đi còn không nghe, nhìn đi, giờ lệ quỷ ra ngoài giết người rồi, không biết tiếp theo đến lượt ai đây?”
“Cánh tay anh bị thương?” Tô Sầm nhanh mắt thấy động tác đổi bát vừa rồi.
“Bệnh cũ thôi, hồi nhỏ tôi ngã cây bị thương, cứ khi nào sắp mưa lại nhức nhối.” Tên béo lơ đễnh xoay cánh tay, cười với Tô Sầm.
Tô Sầm ngẩng đầu nhìn trời, nền trời xanh thẳm, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp mưa.
Cậu không khỏi chau mày, rời mắt hỏi: “Bây giờ các anh còn qua đó đốt tiền nữa không?”
“Giờ còn đốt cái gì nữa? Chúng tôi có đỗ đâu, lệ quỷ không tìm đến chúng tôi đâu.” Một người lên tiếng.
“Không đỗ?” Tô Sầm khẽ nhíu mày: “Nhà các anh ở Kinh thành? Nếu không đỗ sao vẫn ở lại đây?”
“Chốn kinh kỳ phồn hoa.” Một người tặc lưỡi: “Cũng không biết lần sau đến đây là lúc nào, muốn đến một chuyến cũng không dễ gì, ở được thêm bao ngày thì ở.”
“Ba năm sau lại thi Hội, các anh không đến sao?”
Tên béo lắc đầu: “Tôi đỗ Cử nhân cũng chỉ là hạng vớt, cha tôi buôn thịt lợn, nhà không có bao nhiêu tiền, lần này vào Kinh đã dốc hết cho tôi rồi.
Tôi định về quê mở trường học, biết đâu hôm nào mấy lão già bộ Lại nhớ đến còn phân cho cái chức tiên sinh làm văn thư ở nha huyện không chừng.”
Tô Hồi nhớ lại ngày thi Hội tên béo này bị người ta mắng thậm tệ cũng không đáp trả, thiết nghĩ người này đúng là học vấn có hạn, bèn cười với y: “Vậy cũng tốt.”
“Chúng ta cũng coi như có duyên rồi.” Tên béo giơ bát lên nhìn Tô Sầm: “Tại hạ là Cao Miểu, xin hỏi anh họ tên là gì? Ngày sau có duyên gặp lại cũng coi như đã từng kết giao.”
Tô Sầm nhìn tay mình, bất đắc dĩ chùi tay vào áo, nâng bát lên: “Tô Sầm.”
“Tô Sầm?” Ba người ngơ ngác nhìn nhau: “Sao cái tên này nghe hơi quen?”
Tô Sầm day mũi: “Tôi là cái đứa xui xẻo kia đấy.”
Ba người: “…”.