Chiến tranh lạnh giữa Tô Cảnh Dược và Ôn Thất Bạch kéo dài gần một tuần.
Phân cảnh Ôn Thất Bạch trong đoàn làm phim cũng gần như hoàn thành, mỗi lần bị Trương Nghiêu đưa đến phòng làm việc của Tô Cảnh Dược đều dùng gáy đối mặt với Tô Cảnh Dược, hoàn toàn không để ý tới Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược cũng nghẹn lửa, Ôn Thất Bạch bởi vì một người phụ nữ cùng anh chiến tranh lạnh một tuần, bởi vì một người phụ nữ, một người phụ nữ, Tô Cảnh Dược ở trong vòng một tuần này mỗi ngày đều bày ra một khuôn mặt thối.
Toàn bộ lòng người trong trụ sở đều hoảng sợ, không cần bật điều hòa cũng cảm thấy mát mẻ.
Bộ phim vừa quay xong, đêm đó Ôn Thất Bạch liền vỗ mông về nhà, cũng không muốn đến phòng làm việc của Tô Cảnh Dược một lần nữa, một giây cũng không muốn ở lại với Tô Cảnh Dược.
Ánh mặt trời vừa vặn, Ôn Thất Bạch nằm ở cửa nhà phơi nắng, Husky nhà bên vốn là chuẩn bị đi ra ngoài dạo chơi, vừa nhìn thấy Ôn Thất Bạch nằm sấp ở cửa, liền quay đầu trở về nhà, ngậm mâm cơm của mình ra ngoài.
Ôn Thất Bạch:…
Một thời gian Ôn Thất Bạch không để vuốt mèo hoạt động, dấu móng vuốt trên mặt Nhị Cáp đã khỏi, trên mặt sạch sẽ, chỉ là vết kết vảy ở chỗ lông còn chưa mọc hết.
Chẳng qua con chó này tuyệt đối là cơ thể thích bị ngược đãi, nhìn thấy Ôn Thất Bạch liền tiến lại gần, sợ vết thương trên mặt mình không đủ nhiều.
Có một lần nghĩ Ôn Thất Bạch cùng lắm thì trả lại cho nó chút đồ gì bồi thường, liền đem cá khô trong tủ lạnh cho nó, ai ngờ con chó này ngậm hộp cơm không biết mệt, ăn no cũng phải tới, giống như thói quen.
Thằng ngốc, mày cũng chỉ ở với anh được hai tháng nữa thôi, anh liền được giải phóng.
Ôn Thất Bạch nâng móng vuốt lên vô đầu Husky nói lời thấm thía, lúc Husky bất ngờ không kịp đề phòng liền cho một móng vuốt.
Husky:… Thật là một con mèo xấu xa.
“Bước vào vực sâu” đã sắp ra rạp, loại phim hắc ám này doanh thu phòng vé cũng không phải quá cao, nhưng ngay từ đầu thứ Chương Kỳ nhìn trúng không phải phòng vé, mà là huy chương quốc tế, đây cũng là nguyên nhân nhiều diễn viên nổi tiếng tranh nhau muốn làm quần chúng.
Lúc bộ phim được công chiếu, Chương Kỳ cố ý mời Ôn Thất Bạch qua xem.
Ôn Thất Bạch cũng đã nghiên cứu bộ phim này nhiều lần, chỉ là lần này lại không giống như trước kia, bởi vì trong phim chỗ Chương Kỳ không hài lòng duy nhất đã không còn, cả bộ phim đươc nâng lên tầm cao mới.
“Anh Hắc, mày thật là phúc tinh của tao! “Chương Kỳ còn thiếu chút nữa là ôm Ôn Thất Bạch khóc rống lên.
Tô Cảnh Dược ngồi bên cạnh Ôn Thất Bạch, mặt không biểm tình ôm Ôn Thất Bạch vào trong ngự.c, vẻ mặt ghét bỏ nhìn đầu tổ chim của Chương Kỳ.
Chiến tranh lạnh lâu như vậy, Ôn Thất Bạch cũng không tức giận, chính là không chịu cúi đầu, lần này Tô Cảnh Dược hạ mình, Ôn Thất Bạch nhất thời cũng hết giận, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngự.c Tô Cảnh Dược, cũng không làm ầm ĩ.
Buổi tối hôm đó, Tô Cảnh Dược nằm sấp trên sô pha cùng Ôn Thất Bạch đọc sách, Ôn Thất Bạch rụt vào trong ngự.c Tô Cảnh Dược, móng vuốt ấn trang sách, phòng ngừa Tô Cảnh Nhảy lật, anh còn chưa đọc xong, Tô Cảnh Dược mỗi lần đều thừa dịp cậu không chú ý lật trang, lương tâm lệch lạc.
“Em nhìn xem, mỗi lần giận dỗi với anh, cũng bởi vì một cô Viên Y tức giận với anh hai tuần, chẳng lẽ em cũng không đau lòng anh một chút sao?” Tô Cảnh Dược vươn tay gãi cằm Ôn Thất Bạch, tố cáo.
Lại nữa, lại nhắc tới chuyện này, Ôn Thất Bạch không kiên nhẫn đẩy tay Tô Cảnh Dược ra, không đề cập đến chuyện này cậu còn có thể vui vẻ đọc sách, nhắc tới thì hai người lại phải phân giường ra ngủ.
“Anh không phải giận em, anh giận mình không đẹp bằng Viên Y. “Tô Cảnh Dược cúi đầu hôn móng vuốt của Ôn Thất Bạch, vùi đầu vào trong lông mềm trên cổ Ôn Thất Bạch, “Em không quan tâm anh, anh cũng không vui. ”
Ôn Thất Bạch:…
“Chúng ta nói chuyện một lát được không? “Tô Cảnh Dược từ bên cạnh kéo máy tính bảng đặt ở trước mặt Ôn Thất Bạch, “Anh thay em đánh chữ. ”
Ôn Thất Bạch cũng không từ chối, đem hậu quả hành động của Tô Cảnh Dược từng chút một bày ra, lời nói kịch liệt tố cáo, cuối cùng còn không quên thêm một câu “Ngốc nghếch!!! ”
Tô Cảnh Dược buồn bực cười, vuốt lông cho Ôn Thất Bạch, “Anh biết rồi, sau này anh không làm như vậy, em cũng không được giận anh có được hay không. ”
Ôn Thất Bạch: Không tốt.
Tô Cảnh Dược lại nở nụ cười, ôm Ôn Thất Bạch lên hôn cái mũi ướt sũng của Ôn Thất Bạch, “Vậy sau này em tức giận nói cho anh biết nguyên nhân có được hay không. ”
Cái này ngược lại còn có thể suy nghĩ.
Ngày hôm sau Ôn Thất Bạch lại bắt đầu cuộc sống ăn và ngủ, hôm nay Husky bị chủ nhân nhốt ở nhà, không có Husky, Ôn Thất Bạch cả người đều sảng khoái, nằm trên sô pha Tô Cảnh Dược chuẩn bị cho cậu trên bắtđầu phơi nắng, đột nhiên, một giọng hát vịt đực truyền vào trong tai.
“Chợt lóe ~ lóe lên ~ lấp lánh ~ Lý ~ Bạch ~ thích ~ Phạm Băng Băng ~”
sau đó là một giọng vịt đực khác: “Mẹ nhà mày ~ ”
Ôn Thất Bạch:…
Âm thanh từ cửa sổ đối diện truyền đến, Ôn Thất Bạch run lông, từ trên sô pha nhảy xuống, Husky nhà bên ghé vào cửa sổ hướng Ôn Thất Bạch kêu to, lúc thì hướng Ôn Thất Bạch kêu, lúc thì hướng cửa sổ đối diện kêu.
Ôn Thất Bạch đến gần, trên ban công ở cột phơi quần áo có hai con chim ngồi xổm, một con vẹt màu xanh lá cây và một con Myan, con vẹt hát một câu ca khúc gốc, câu sau con Myan (*) liền kèm câu “Mẹ nhà mày”.
(*) Chim Myan: Chim Myna là loài chim thuộc họ Chim sáo. Những loài chim này được đánh giá là thông minh và có ngoại hình ấn tượng. Chúng đã được giới thiệu trên khắp thế giới, bao gồm California, Hawaii, Florida, Úc, New Zealand và Nhật Bản.
Sau khi nhìn thấy Ôn Thất Bạch, trên mặt con vẹt đê tiện kia xuất hiện biểu tình rất hèn mọn, đổi thành một bài hát khác.
“Đầu của mày ~ giống như bóng da ~”
“Fuck you~”
Ôn Thất Bạch thoáng cái liền vọt tới trước cửa sổ dùng một móng vuốt chụp lấy giá phơi quần áo con vẹt ngồi xổm.
Con Myan ngồi xổm trên một móc phơi quần áo khác, cũng không nói “Fuck you~” nữa, há miệng “cạc cạc” nở nụ cười.
Ôn Thất Bạch nhìn thoáng qua Myan, lại đem Myan đang ngồi giá treo khác quật xuống.
Hai con chim ở giữa không trung vỗ cánh nửa ngày, một bên “oa oa” kêu, một bên dùng cánh vỗ đối phương.
Ôn Thất Bạch ngồi xổm trên bệ cửa sổ vừa vui vẻ vừa xem náo nhiệt.
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng hô của một người phụ nữ, “Lý Bạch Đỗ Phủ hai chúng mày lại náo loạn tao liền đem chúng mày đi hầm. ”
Ôn Thất Bạch ngồi xổm cả buổi sáng trên ban công mới phân biệt rõ Lý Bạch và Đỗ Phủ, con vẹt này tên là Đỗ Phủ,
Myan tên là Lý Bạch.
Đỗ Phủ thích ca hát nhất, Lý Bạch thích nhất là nói “Fuck you”.
Lúc Tô Cảnh Nhảy trở về liền nhìn thấy Tiểu Hắc nhà mình ngồi xổm trên bệ cửa sổ của người ta.
Tô Cảnh Dược vươn tay ôm Ôn Thất Bạch lên, lại liếc xéo hai con chim trên bệ cửa sổ, ôm Ôn Thất Bạch về nhà.
Hai con chim bị Tô Cảnh Dược liếc mắt sợ tới mức vùi đầu dưới cánh giả vờ ngủ.
Ôn Thất Bạch vỗ vào mặt Tô Cảnh Dược một cái tát, không có việc gì dọa chúng nó làm gì.
Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm ôm Ôn Thất Bạch, hôn lên miếng đệm thịt của Ôn Thất Bạch, “Bạn mới à? ”
Ôn Thất Bạch suy nghĩ một chút, sau khi Đỗ Phủ nói đầu của cậu giống quả bóng da, nghiêm túc lắc đầu, sớm muộn gì cậu cũng nhổ hết lông Đỗ Phủ.
Husky nhà bên cuối cùng cũng được thả, giống như gió chạy ra, phía sau chủ nhân của nó sụp đổ hô to, “Husky! Mày cắn gãy chân ghế sofa của tao! Mày dừng lại cho tao! ”
Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai Tô Cảnh Dược hứng thú nhìn Husky bị chủ nhân của nó đuổi theo.
Chỉ số thông minh của Husky quá thấp, cho rằng chủ nhân của nó đang chơi đùa với nó, nhanh như chớp chạy ra đầu đường lại thấy chủ nhân của hắn không đuổi theo, liền nhanh như chớp chạy đến bên cạnh chủ nhân, lúc chủ nhân nó lại chuẩn bị bắt, nó lại nhanh như chớp chạy xa, một người một chó ở dưới ánh mặt trời diễn ra một trận truy đuổi vô cùng hài hước.
Đôi mắt mèo xanh biếc vào giữa trưa co lại thành một cây kim, nhìn qua có chút hung ác, Ôn Thất Bạch lại nghĩ đến chuyện Đỗ Phủ mắng cậu giống như bóng da, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này thật sự mập lên?
Tô Cảnh Dược uống một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Ôn Thất Bạch, “Trong khoảng thời gian này anh phải đi xa một chuyến, em có muốn đi cùng anh hay không. ”
“Đi đâu?” Nếu như là Thân thể con người thì Ôn Thất Bạch nhất định sẽ đi.
“Thành phố B. “Tô Cảnh Dược cũng đoán ra vấn đề của Ôn Thất Bạch, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Ôn Thất Bạch, lúc này mới cười tủm tỉm mở miệng.
Thành phố B, không có hứng thú, Ôn Thất Bạch tỏ vẻ không có hứng thú, lười đi.
Lúc Tô Cảnh Dược trước khi đi ôm Ôn Thất Bạch hôn một cái, đem điện thoại di động cùng máy tính chuẩn bị cho Ôn Thất Bạch đặt ở trong phòng khách, lúc này mới lưu luyến đi ra ngoài.
Tô Cảnh Dược có ở đây hay không cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Ôn Thất Bạch, ngoại trừ ăn cơm ra, Trương Nghiêu một ngày ba bữa tới đưa cơm, tuy rằng không ngon bằng Tô Cảnh Dược, nhưng cũng coi như đều có đủ hương vị.
Hôm nay, Ôn Thất Bạch cùng Đỗ Phủ, Lý Bạch ba người ngồi cạnh nhau trên thân cây của vườn nhỏ xem náo nhiệt.
“Mẹ ơi, không phải nói mèo thích ăn chim sao? Tại sao con mèo không ăn chúng nó? “Một cô bé kéo góc áo của mẹ mình vàchỉ vào hai con chim và một con mèo trên cây.
Mẹ của cô gái ngẩng đầu nhìn qua, cũng không trả lời được nguyên nhân, chỉ có thể hàm hồ nói: “Mèo con nhất định là ăn no rồi. ”
Đỗ Phủ cúi đầu nhìn tiểu cô nương một cái, vỗ cánh một cái.
Ôn Thất Bạch biết con chim ti tiện này nhất định rất bất an, một cái tát liền vung qua.
Đỗ Phủ nhanh chóng vỗ cánh bay lên, bắt đầu hát với Ôn Thất Bạch, “Mèo mặt lớn ~ mèo mặt lớn ~ mèo mặt lớn~ thích ăn cá ~” chữ lớn kia cắn đặc biệt nặng.
Cút mẹ mày đi mắt lớn, Ôn Thất Bạch cam đoan tối nay nhất định sẽ đi lắc lồng nó.
Lý Bạch đột nhiên vỗ cánh bay lên, hướng về phía Đỗ Phủ xông thẳng tới, Đỗ Phủ không hề phòng bị, bị Lý Bạch đá nằm lăn lộn trên không trung, quay đầu bay về phía Ôn Thất Bạch.
Con chim hèn hạ này lại muốn khiêu chiến.
Ôn Thất Bạch một phen liền đem Đỗ Phủ đuổi lên trên thân cây, duỗi móng vuốt chuẩn bị túm lấy lông trên cái mông màu xanh của Đỗ Phủ, mày dám gọi bổn đại gia là mẹo mặt to, bản đại gia có thể biến mày thành con chim hói.
“Tiểu Hắc. “Tô Cảnh Dược vừa vặn về nhà, không ở nhà tìm được Ôn Thất Bạch đến tiểu hoa viên tìm, không nghĩ tới vừa đến đã nhìn thấy hiện trường một vụ án giết người.
Ôn Thất Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua Đỗ Phủ, Đỗ Phủ bắt được cứu tinh, lập tức hướng về phía Tô Cảnh Dược kêu to.
Ôn Thất Bạch vươn móng vuốt ra, chụp lại Đỗ Phủ, Đỗ Phủ ở giữa không trung lại bay lên, trong miệng lại bắt đầu hô, “Mèo mặt to ~ mèo mặt to ~”
Tô Cảnh Dược:…
Ôn Thất Bạch vừa chuẩn bị bò xuống dưới tàng cây đã bị cổ họng vịt đực của Đỗ Phủ dọa sợ tới mức ngã từ trên cây, thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống, may mà nắm chặt.
Chậm rãi từ trên cây trượt xuống, Ôn Thất chân trắng vừa rơi xuống đất liền từ trên mặt đất nhặt lên một viên đá nhỏ, nhắm ngay Đỗ Phủ ném qua, không có ném trúng.
Đỗ Phủ vừa ra sức bay, vừa quay đầu vui sướng khi người gặp họa nhìn Ôn Thất Bạch, “Mèo mặt lớn ~ lớn ~ oa…”
Dưới ánh mắt hả hê khi người gặp họa của Ôn Thất Bạch, Đỗ Phủ vinh quang đâm phải cây.
Lý Bạch từ bên cạnh Đỗ Phủ bay qua, quay đầu chính là một câu, “Fuck you~”
NOTE: Lý Bạch và Đỗ Phủ: 2 trong 4 nhà thơ nổi tiếng nhất thời Đường.
HẾT CHƯƠNG 7.