Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

Chương 8



Ôn Thất Bạch nhớ rõ Tô Cảnh Dược nói muốn đi công tác một tuần, tại sao mới ba ngày đã trở về.

Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch từ trên mặt đất lên, đi về phía nhà, “Sống rất vui vẻ nha. ” Ngữ khí chua xót, thằng nhóc này không có anh cũng vui vẻ như vậy, anh vẫn luôn ra sức làm việc chăm chỉ vì muốn về nhà sớm thăm thằng nhóc này, đem công tác một tuần cưỡng ép thành ba ngày, ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ.

Ôn Thất Bạch lắc lắc đuôi, tỏ vẻ tất nhiên, tương đối thoải mái, nhất là không có người nào đó mỗi ngày ở bên tai lải nhải, càng là rất thanh tĩnh.

“Em có nghĩ về anh không?” “Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, tự mình đứng ở bên giường thay quần áo.

Ôn Thất Bạch nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa ăn cơm tối thì ngủ cái gì, hơn nữa anh ngủ còn xách theo tôi làm gì?

“Thế nào? Chủ nhân mỗi ngày ở bên ngoài kiếm cá khô cho em, chẳng lẽ em lại ngại để chủ nhân làm phiền một chút sao? Ví dụ, □□. “Tô Cảnh Dược thay xong áo ngủ liền nhào về phía Ôn Thất Bạch, ấn Ôn Thất Bạch lên ngự.c, lúc này mới nặng nề khép mắt lại.

Quả nhiên, không ôm thằng nhóc này ngủ không ngon.

Ôn Thất Bạch nằm trong ngự.c Tô Cảnh Dược, đầu gối lên cánh tay Tô Cảnh Dược, quả nhiên buổi tối ngủ quá nhiều, hiện tại không hề buồn ngủ.

Tô Cảnh Dược ngủ rất sâu, con mèo trong ngự.c phảng phất như một cái lò sưởi, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên trên, muốn ôm chặt vào trong ngự.c.

Ôn Thất Bạch được Tô Cảnh Dược ôm trong chốc lát, nhiệt độ vừa phải, ấm áp ấm áp, mí mắt cũng dần kéo xuống.

Chờ Ôn Thất Bạch ngủ say, mí mắt Tô Cảnh Dược giật giật, ép buộc mình mở mắt tỉnh lại, mái tóc đen mềm mại rải rác trên gối đầu, hòa làm một thể với bộ lông ngắn màu đen của mèo đen.

Tô Cảnh Dược chống khuỷu tay cúi đầu nhìn Ôn Thất Bạch, mặt mày cong cong, cúi người hôn lên trán Ôn Thất Bạch, “Thật sự là một vật nhỏ vô tâm vô phế. “Chỉ có anh nhớ thương em, em một chút cũng không nhớ thương anh.

Lúc Ôn Thất Bạch tỉnh lại trên giường chỉ còn lại một mình cậu, rèm cửa sổ kéo xuống, nhìn không ra thời gian, nằm sấp trên gối hai móng vuốt duỗi về phía trước, khom người duỗi thắt lưng, lại run rẩy lông.

“Rầm rầm…”

Ôn Thất Bạch mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn gối đầu bị móng vuốt của mình câu rách, yên lặng lật gối đầu, mặt kia cũng rách, hình như là đêm qua bị cậu cào rách.

Đây có vẻ là trước gối thứ 2 được thay trong tuần này.

Xem ra thật sự nên cắt móng, nói đến cắt móng tay Ôn Thất Bạch liền một trăm lần không muốn, sau khi cắt xong chỉ có thể dùng móng vuốt quạt hoa lan cùng Chiến Quốc, một chút uy hiếp cũng không có, huống chi còn mặt hàng Husky nhà bên, hiện tại lại có Lý Bạch cùng Đỗ Phủ, sức chiến đấu không cao căn bản không có biện pháp trấn áp bọn mó, đám ngốc nghếch kia có thể mỗi ngày khuấy đảo cuộc sống an bình của cậu.

Rối rắm năm giây, Ôn Thất Bạch một cái tát đem gối đầu gạt xuống đất, không cắt không cắt, phiền, cùng lắm thìngày mai dùng sô pha mài một cái, cái gì, mấy người nói đến bàn móng vuốt mèo, Ôn Thất Bạch tỏ vẻ mình là người, dính đến chữ mèo cậu cũng không cần, thức ăn cho mèo, cát mèo, ổ mèo vân vân, Tô Cảnh Dược mua một lần cậu ném một lần, thẳng đến khi Tô Cảnh Dược hoàn toàn buông tha mua cho cậu.

Tô Cảnh Dược mở máy tính xử lý tài liệu còn lại trong thư phòng, thấy Ôn Thất Bạch đi vào liền vỗ vỗ bàn bên cạnh mình, ý bảo Ôn Thất Bạch lại đây ngồi.

Ôn Thất Bạch nhảy lên bàn, tìm một khoảng trống chưa bị cào để mài móng vuốt, lúc này mới ngồi xổm đến bên cạnh Tô Cảnh Dược xem nội dung trên máy tính.

Kế hoạch của Tinh Hải. Ôn Thất Bạch nhất thời đến hứng thú, lại gần nhìn, Tinh Hải là một công ty giải trí thuộc tập đoàn Tô thị, không biết có bao nhiêu nghệ sĩ đều tranh nhau muốn đi vào, đáng tiếc nghệ sĩ một năm Của Tinh Hải ký hợp đồng cũng chỉ là mấy người kia, hơn nữa phần lớn trong giới giải trí đều là người mới, lão nhân trong giới giải trí được Tinh Hải coi trọng lại càng ít, đây cũng coi như là một giấc mộng của Ôn Thất Bạch khi còn nhỏ, đáng tiếc giấc mộng bị hiện thực tàn khốc phá vỡ, Ôn Thất Bạch cũng không ôm loại hy vọng xa vời này.

“Thế nào? Em có hứng thú không? “Tô Cảnh Dược nhướng mày nhìn Ôn Thất Bạch, ôm Ôn Thất Bạch lên đùi mình,

nhéo nhéo Ôn Thất Bạch trải thành “bánh mèo”, tự hỏi có phải muốn bắt đầu giảm cân cho Tiểu Hắc hay không, ngay cả con vẹt nhà đối diện cũng nói là mèo mặt lớn.

Ôn Thất Bạch căn bản không có một chút xấu hổ rình mò cơ mật, liền nằm sấp trên đùi Tô Cảnh Dược, từng chữ từng chữ nhìn Tô Cảnh Dược gõ ra kế hoạch Tinh Hải khiến cả giới giải trí sôi trào.

Vừa qua mười giờ, mí mắt trên dưới của Ôn Thất Bạch bắt đầu đánh nhau, tuy rằng rất muốn xem kế hoạch Tinh Hải mà Tô Cảnh Dược đang suy nghĩ, nhưng vẫn không ngăn được buồn ngủ tập kích.

Trên sống mũi Tô Cảnh Dược đeo một cặp kính không gọng, cúi đầu xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, đầu ngón tay bay múa trên bàn phím, từng chút từng chút hoàn thiện toàn bộ kế hoạch.

Lúc Ôn Thất Bạch tỉnh lại lần nữa, Tô Cảnh Dược còn đang đánh chữ, bàn phím phát ra tiếng “răng rắc” rất thấp, nhưng cũng nghe được rõ ràng, Ôn Thất Bạch híp mắt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên tường, ba giờ sáng.

Kỳ thật Tô Cảnh Dược cũng rất vất vả, vì về sớm đem thời gian ngủ siết chặt, trở về cũng bận rộn như vậy, Ôn Thất Bạch vươn móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay Tô Cảnh Dược, coi như an ủi.

Bàn tay Tô Cảnh Dược đang gõ bàn phím lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đây là đang đau lòng anh sao, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này vẫn rất để ý đến mình.

Hôm nay Husky không ngậm đĩa, bởi vì nó vừa mới ngậm đĩa inox đặt ở trước mặt Ôn Thất Bạch, vừa dẩu mông ngồi xuống, đã bị Đỗ Phủ ngậm bay đi.

Đĩa không nhẹ, Đỗ Phủ ngậm cũng bay không cao, tuy rằng không cao, nhưng cũng là ở độ cao Husky nhảy dựng lên cũng không bắt được.

Husky một đường đuổi theo hướng về phía Đỗ Phủ “Gâu Gâu Gâu”, vừa nhảy nhưng cũng không tiếp cận được đĩa cơm của mình.

Ôn Thất Bạch nằm trên sô pha, đầu tựa vào Chiến Quốc, chân giẫm lên Cáo hoa, thích ý nhắm mắt lại, Lý Bạch ngồi xổm dựa vào sô pha, mỗi lần Đỗ Phủ ngậm mâm bay ngang qua, nó luôn hót một câu, “Fuck you~”

Lặp lại hai ba lần, Đỗ Phủ cũng không muốn mắng riêng ai, ngược lại liền mắng, “Oa”

Đĩa cơm inox không gỉ rơi xuống.

Ôn Thất Bạch run rẩy lỗ tai, liền nghe thấy Nhị Hà lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông ngậm đĩa, nhanh chóng nhào về phía Đỗ Phủ.

“Gâu! ”

“Ầm ”

Đĩa lại rơi ra.

Ôn Thất Bạch:… Cậu cảm giác nếu ở cùng một chỗ với đám ngốc này, chỉ số thông minh của cậu sẽ bị kéo xuống.

Husky hết lần này tới lần khác không tự giác, lại ngậm đĩa cơm lên, không đi tìm Đỗ Phủ nữa, ngậm đĩa trở lại trước sô pha, đặt khay cơm xuống, hướng về phía ba con mèo nằm trên sô pha kêumột tiếng.

Chiến Quốc xoay người.

Cáo Hoa xoay người.

Ôn Thất Bạch xoay người.

Husky hoàn toàn bị phớt lờ.

Husky ầm ĩ nhất không phải là tiếng kêu của nó, mà là động tác của nó, một giây sau, Husky liền nhảy vọt, nhào tới sô pha, nhảy tới nhảy lui trên sô pha, tạo ra rung động mạnh.

Ôn Thất Bạch một móng vuốt cào lên, Cáo hoa cùng Chiến Quốc cũng không cam lòng yếu thế, ba con mèo lại vẽ ra một dấu “*” trên mặt Husky.

Husky ở trên sô pha hừ hừ hai tiếng, đĩa cơm lại bị Đỗ Phủ cắp đi.

Một lần lại một lần tuần hoàn nữa làm cho Ôn Thất Bạch ch3t lặng hận không thể đem Đỗ Phủ nhét vào lò nướng, thật sự là quá ầm ĩ, con chim ti tiện này.

Qua buổi trưa, Đỗ Phủ Lý Bạch còn có Husky đều bởi vì tội quấy nhiễu quần chúng mà bị chủ nhân của mình nhốt ởnhà, Ôn Thất Bạch rốt cục cũng bình yên một lát.

Còn hơn một tháng nữa, không biết mình có thể trở về thân thể hay không, nếu như không về thì phải làm gì.

Suy nghĩ nhiều như vậy cũng là mơ, Ôn Thất Bạch run rẩy lỗ tai, một móng vuốt đem đầu Cáo hoa đặt trên cành câu, thằng ngốc này, lúc ông đây đang suy nghĩ dám cắn lỗ tai ông đây.

Cáo hoa “meo” một tiếng, từ dưới móng vuốt Ôn Thất Bạch rút đầu ra, não tàn cho rằng Ôn Thất Bạch đang chơi đùa với nó, lăn qua lăn lại trên cành cây, lăn qua lăn lại liền cùng Ôn Thất Bạch nháo cùng một chỗ.

Chiến Quốc ngồi xổm trên bãi cỏ dưới gốc cây, miệng nhai châu chấu không biết bắt được từ đâu, hai mắt vô thần nhìn bầu trời.

“Meo meo~” một tiếng mèo mềm mại kêu khiến cả ba chú ý.

Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn qua, trên cổ một con mèo Ba Tư trắng tinh khiết đeo nơ đỏ, bước đi mềm mại chậm rãi đi tới, đi tới trước mặt Chiến Quốc, hướng về phía Chiến quốc “Meo” một tiếng, rõ ràng là có cảm tình với Chiến quốc.

Chiến Quốc nhìn thoáng qua Ba Tư, vươn móng vuốt đem châu chấu mình ăn một nửa rơi trên mặt đất quay về trong

ngự.c mình, quay đầu, dùng mông hướng về phía Ba Tư, sợ người ta cướp khẩu phần ăn của nó.

Ôn Thất Bạch nâng móng vuốt lên nhìn một thân da đen của mình, lại nhìn bộ lông trắng mềm mại của Ba Tư người ta, hồi tưởng lại thời gian làm người, thở dài ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Chỉ có Cáo hoa đã bị chủ nhân triệt sản, thành thái giám hưng phấn từ trên cây leo xuống, đi theo sau mông Ba Tư ngửi tới ngửi lui.

“Honey? Honey? Mày đang ở đâu? Quay lại ngay! “Khi chủ nhân Ba Tư chạy tới thì nhìn thấy một con mèo Cáo hoa 5 đồng đến người qua đường cũng chê đang cùng với mèo Ba Tư quý giá của nhà mình ngửi tới ngửi lui.

Honey nhà mình chính là một con mèo cái Ba Tư thuần chủng, làm sao có thể cùng con mèo rẻ tiền này ở bên nhau! Mặt liền lạnh đi, hướng về phía áo hoa liền hô to, “Cút đi! ”

Không nghĩ tới lần này không dọa Cáo hoa, ngược lại dọa Ba Tư nhà mình chạy mất, mèo Ba Tư giậm chân bỏ chạy, chủ nhân giậm chân đuổi theo.

Còn chưa đuổi theo hai bước đã giẫm lên thứ trơn trượt, dưới chân trượt xuống, nặng nề ngã trên bãi cỏ.

Chiến Quốc cúi người lười biếng, ánh sáng trong mắt cá ch3t liếc qua, nhanh chóng lại biến mất, tiếp tục nhai châu chấu của mình.

Nếu Ôn Thất Bạch nhớ không lầm, đây hẳn là Chiến Quốc vừa chôn.

Chiến Quốc tiếp tục nhai nửa con châu chạch còn lại, hướng về phía Ôn Thất Bạch hàm hồ không rõ “Meo” một tiếng,

Ôn Thất Bạch không biếtcon mèo này ngốc thật hay giả ngốc.    


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.