Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, việc đầu tiên Hạ Tử Dụ làm khi vừa tỉnh giấc là kéo màn giường ra.
Y đi chân trần xuống đất rồi nhìn bốn phía xung quanh, Tần Kiến Tự đã đi rồi.
Ngọn nến ở trên bàn đã cháy hết chỉ còn lại phần sáp thừa, chứng tỏ Tần Kiến Tự thực sự ngồi ở đây cả đêm.
Lúc này có lẽ hắn đang chuẩn bị vào triều rồi.
Người sắt chứ không phải người thường.
Hạ Tử Dụ xoa cằm rơi vào trầm tư.
Đêm qua trong lúc quá nóng ruột, y đã đồng ý với Tần Kiến Tự rằng sẽ thăng Sử Thiên Thanh lên làm Hộ bộ thị lang, thế nhưng cái chức Hộ bộ thị lang này là một công việc quá hời, có rất nhiều thứ béo bở để mà ăn chặn.
Nguy cơ trước mắt đã qua đi, nếu mà vẫn cho không vị trí này thì e là không ổn lắm…
Suy cho cùng, chỉ có giữ vững được ngôi vua thì y mới được an toàn.
Nếu cứ mặc kệ đảng phái của Nhiếp chính vương lộng hành trên triều đình, về lâu về dài, người chịu thiệt thòi vẫn là Hạ Tử Dụ.
“Ngươi định thất hứa với Tần Kiến Tự đấy à?” Hoàng đế nhỏ tạm thời ra khỏi ngọc giác, chống đầu hỏi y.
“Ngươi không đòi đoạt xá nữa hả?” Y hỏi vặn lại.
“Lâm triều buổi sáng khổ lắm, ngươi đi thay trẫm đi, để trẫm ngủ thêm một chút, lát nữa đoạt xá vẫn chưa muộn.”
“……”
“Nhưng không thể cho không Tần Kiến Tự cái chức Hộ bộ thị lang ấy được.” Hoàng đế nhỏ hất hàm sai bảo, “Trẫm ra lệnh cho ngươi đi phá rối hắn.”
“Không được manh động, bây giờ vẫn chưa thể chống lại hắn được.”
“Tần Kiến Tự rõ ràng chính là loạn thần tặc tử đầy dã tâm, nếu ngươi không chịu làm, ngày nào trẫm cũng sẽ phá rối ngươi.” Hoàng đế nhỏ chống nạnh nhìn Hạ Tử Dụ.
Một giây sau đó, miếng ngọc giác bị quăng ra xa.
“Dã Quỷ!”
“Biết rồi nói lắm nữa.” Hạ Tử Dụ bất lực phẩy tay.
– —
Đại điện rộng lớn, Hạ Tử Dụ mặc một bộ long bào màu đen, ngồi ngay ngắn trên long ỷ.
Tiên đế để lại năm vị trọng thần, đã bay mất hai người.
Ngoài Tần Kiến Tự ra thì chỉ còn lại thái phó của thái tử – người mà ngày nào cũng dạy học cho y, người còn lại Lục Kiểm – tả tướng nay tuổi tác đã xế chiều.
Hai người này thoạt nhìn không có mấy tác dụng nhưng địa vị lại rất đặc biệt.
Lãnh đạo của phái thanh lưu trong triều, phía sau có rất nhiều môn sinh tử đệ.
Hoàng đế nhỏ bất tài vô dụng mười mấy năm, hai người đó đã mất hy vọng từ lâu.
Nếu bây giờ Hạ Tử Dụ phơi bày phẩm giá thật sự của mình ra, có lẽ hai người đó sẽ ra tay chống lại Tần Kiến Tự, giúp y lấy lại quyền chấp chính.
Tuy rằng giờ phút này, nước miếng của tả tướng Lục Kiểm sắp bắn đầy mặt y.
“Sử đại nhân không có công lao lớn, không thể tự dưng thăng lên vị trí Hộ bộ thị lang được.
Người được Lại bộ chọn vào vị trí Hộ bộ thị lang là Hộ bộ lang trung Tư Mã Tề, sao bệ hạ lại hạ chỉ đồng ý với Nhiếp chính vương mà không thông qua vi thần? Như vậy không hề hợp lý chút nào!”
Hạ Tử Dụ hắng giọng, “Trẫm thấy Sử Thiên Thanh rất…”
“Bẩm bệ hạ, bẩm Nhiếp chính vương, vi thần buộc tội Hộ bộ chủ sự Sử Thiên Thanh…” Ngự sử đứng ra nói: “Nhân phẩm và hành vi đều rất phóng túng, thường xuyên say rượu ăn chơi, sao có thể đảm đương nổi vị trí Hộ bộ thị lang?”
“Ai chẳng biết là Sử đại nhân đã đưa lễ đến Nhiếp chính vương phủ, lần này vương gia hết lòng tiến cử Sử đại nhân lên làm Hộ bộ thị lang, ngài có ý gì đây!”
“Vị thần xin được tiến cử Hộ bộ lang trung Tư Mã Tề thăng chức lên làm Hộ bộ thị lang.”
“Thần có sớ muốn tâu…”
Triều đình dần trở nên hỗn loạn, những người lên tiếng cáo buộc đều là môn sinh của tả tướng.
Hạ Tử Dụ liếc mắt nhìn Tần Kiến Tự, hắn mặc một bộ quan bào màu tím, đang ngồi nghiêm chỉnh bên dưới hoàng vị, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.
Theo lý mà nói, chiếu chỉ này được hạ xuống rất gấp gáp, ngự sử đại phu không có cơ hội để liên minh kết tội như thế này.
Có điều trước khi Hạ Tử Dụ lâm triều, y đã sai đám hoạn quan đi thả tiếng gió trên đường vào triều.
Mượn cơ hội đó, y có thể thông báo tin tức Sử Thiên Thanh sắp được thăng chức làm Hộ bộ thị lang cho các ngự sử.
“Làm rất tốt, rất vừa ý trẫm.” Hoàng đế nhỏ đắc chí khoanh tay.
Bên dưới, người bẩm tâu thì cứ bẩm tâu, người kết tội thì cứ kết tội, chỉ có Hạ Tử Dụ ngồi trên long ỷ là nghiêng đầu tập trung nghịch ngón tay, tỏ ra mọi việc không hề liên quan gì đến mình.
Y vốn dĩ đã mang tiếng bất tài vô dụng rồi, chuyện này lại phức tạp như vậy, sao mà y có thể hiểu được cơ chứ.
“Nếu đã vậy…” Tần Kiến Tự hờ hững cất tiếng, cả triều đình bỗng trở nên tĩnh lặng, “Tạm thời bỏ trống vị trí Hộ bộ thị lang, về tội trạng của Sử Thiên Thanh, cứ giao cho Lại bộ kiểm tra đánh giá lại.”
“Việc này…”
Vài vị ngự sử vẫn còn muốn nói gì đó nhưng thấy Tần Kiến Tự liếc mắt nhìn thì lại cúi đầu không lên tiếng nữa.
Lúc này Hạ Tử Dụ mới thổi ngón tay rồi ngẩng đầu lên, đột nhiên chạm phải ánh nhìn chằm chằm của Tần Kiến Tự.
Đó là ánh mắt của kẻ từng tòng quân giết giặc, khiến người ta cảm nhận được sát khí.
Hạ Tử Dụ sợ tới mức cứng cả người.
“Hắn nhận ra rồi sao?” Trên không trung, hoàng đế nhỏ nhướng mày.
“Không…! không thể nào.” Hạ Tử Dụ nuốt nước miếng đầy khó nhọc, “Lúc nào hắn ta cũng nhìn người khác với ánh mắt đáng sợ như vậy à?”
“Hình như thế.”
Hạ Tử Dụ lại tiếp tục nhìn về phía Tần Kiến Tự, hắn đã thu lại tầm mắt như không hề có chuyện gì xảy ra.
– —
Sau khi bãi triều, Hạ Tử Dụ đứng lên đấm chân mấy cái, sai hoạn quan đi gặp Tần Kiến Tự để an ủi vài câu tượng trưng.
“Cứ nói là hoàng thúc cực khổ cả đêm hôm qua, chiều nay lại còn phải nghị sự trong cung, trẫm để trống một gian thiên điện cho hoàng thúc nghỉ ngơi.”
“À đúng rồi,” Hạ Tử Dụ vẫy tay giữ lại tên hoạn quan định lui xuống, “Lúc truyền lời thì nhớ thay trẫm để ý nét mặt của hắn.”
“Vâng.”
Y phủi tay đứng thẳng lên, chuẩn bị đi ăn sáng rồi tham gia lớp học của thái phó.
Ánh nắng giờ Thìn mờ nhạt chiếu xuyên qua tán lá cây của cái cây bên cạnh rồi rơi xuống những đốm nhỏ vụn vỡ, tia nắng chuyển động mang đến cảm giác mát mẻ trong lành.
Hạ Tử Dụ đi rất thong thả, lúc y về tới cung điện thì hoạn quan nhỏ cũng đã quay về.
“Hoàng thúc nói sao?”
“Vương gia từ chối rồi, có điều…”
“Có điều gì?” Hạ Tử Dụ ngồi xuống bên cạnh bàn, thong thả gắp một chiếc tiểu long bao.
“Có điều vương gia nói là: không cực khổ, đêm nay lại tới.”
“Pạch” một cái, tiểu long bao rơi xuống đất rồi lăn mấy vòng ra bên ngoài, có một nô tỳ lập tức nhặt nó lên.
Hạ Tử Dụ cứng đơ cả người, từ từ ngước mắt lên nhìn, “Trẫm nghe nhầm hay là ngươi truyền lời nhầm?”
“Bẩm bệ hạ, Nhiếp chính vương thực sự nói như vậy.
Có lẽ vương gia cũng lo lắng cho long thể của bệ hạ nên mới tình nguyện trông nom thâu đêm…”
“Dùng cái não lợn của ngươi mà nghĩ đi, Tần Kiến Tự mà lo lắng cho long thể của trẫm?” Hoàng đế nhỏ lại không nhịn được bay ra ngoài, đạp một cước lên hoạn quan nhỏ, tuy rằng hắn chỉ đạp được không khí, “Tên phế vật này, truyền lời thôi mà cũng không xong, lôi xuống đánh mười trượng cho trẫm!”
“Được rồi,” Hạ Tử Dụ nhíu mày, đặt đũa xuống rồi ngồi tựa vào ghế, thấy thế thì cũng chỉ biết lắc đầu cười, “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hoạn quan nhỏ đi rồi, không biết vì sao sau lưng cứ lạnh toát.
Hạ Tử Dụ cũng không rõ Tần Kiến Tự định làm gì, thằng cha ấy có biết chuyện y lén cho người đi thả tiếng gió không nhỉ.
Y rơi vào trầm tư, đành phải gắp lại một chiếc bánh bao chiên rồi cắn một miếng.
Tốt lắm, mùi vị quen thuộc.
“Đồ ăn của dân thường thì có gì ngon?” Hoàng đế nhỏ cười khinh bỉ.
“Ngươi không hiểu đâu,” Hạ Tử Dụ mãn nguyện nhắm hai mắt lại, liếm môi nói: “Vương Hiếu Kế, dặn ngự trù là ngày mai trẫm muốn ăn bánh hấp.”
– —
Song, Hạ Tử Dụ đã quên mất một việc.
Sau khi Tần Kiến Tự về tới vương phủ chưa bao lâu, người của Vương tổng quản đã tới, đem theo một cây san hô cao bằng thân người.
Tần Kiến Tự day lông mày tỏ ra rất mệt mỏi, môi mím thành đường thẳng, chống đầu nhìn cây san hô đặt ở giữa sân.
Nhánh cây tuyệt phẩm, sắc màu rực rỡ lóa mắt, thế nhưng ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Bên cạnh, mấy tên ám vệ thì thầm to nhỏ.
“Mấy ngày trước bệ hạ ép Trịnh hàn lâm ở lại trong cung, sau khi Trịnh hàn lâm xuất cung, ngài ấy tặng một cây san hô.
Đêm qua bệ hạ triệu vương gia vào cung, sáng nay lại cho người đưa một cây san hô đến.”
“Lẽ nào…!bệ hạ coi vương gia là nam s…” Hai chữ nam sủng này chưa kịp nói ra thì tên ám vệ bên cạnh đã vội vã bịt mồm đồng nghiệp của mình lại.
“Tối nay vương gia có tiếp tục vào cung không ạ?” Người hầu hạ đứng bên cạnh Tần Kiến Tự hỏi.
truyện đam mỹ
“Vào chứ, sao lại không vào.” Tần Kiến Tự ung dung nâng tách trà lên nhấp một hớp, “Có một thằng quỷ nhỏ to gan như thế, đương nhiên là bản vương phải vào để mở mang kiến thức.”.