Lúc Tần Kiến Tự nghe được câu nói ấy thì hắn hơi nhướng mày lên.
“Y thật sự nói như vậy?”
“Vâng.”
“Xem ra đúng là ốm nặng hỏng đầu rồi.” Người đứng phía sau cẩn thận đưa tay day huyệt thái dương giúp hắn, Tần Kiến Tự phất tay, người đó vội vàng lùi xuống.
“Vương gia, vậy ngài…”
“Chuẩn bị ngựa, vào cung.”
– —
Lúc này, Hạ Tử Dụ đã tháo phát quan xuống, chỉ mặc mỗi áo ngủ.
Trên má và môi y đều bôi bột gạo, cả gương mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Y xua tay sai người thu dọn đồ, Vương tổng quản vẫn đang bưng miếng ngọc giác đứng ở phía xa, không biết y có mục đích gì.
Một lúc sau, có tiếng thông báo vọng từ bên ngoài vào, đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.
“Bệ hạ, Nhiếp chính vương đã tới rồi.”
“Bảo hắn vào đây.”
Từ phía xa đã có thể cảm nhận được âm khí lạnh lẽo đang đến gần, cảm giác khó chịu do miếng ngọc giác đem tới dần lắng xuống.
Hạ Tử Dụ đoán không sai, nhìn nhận theo một phương diện nào đó thì đúng là Tần Kiến Tự có chức năng trừ tà, tuy rằng Hạ Tử Dụ cũng sẽ chịu ảnh hưởng thế nhưng dù gì y cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, giờ lại còn đang sở hữu cơ thể.
Mà mảnh hồn còn sót lại của hoàng đế nhỏ đang trốn trong ngọc giác, Tần Kiến Tự đã tới đây, chắc chắn hoàng đế nhỏ sẽ bị áp chế hoàn toàn.
Chỉ cần giữ chân Tần Kiến Tự ở lại đây đêm nay, Hạ Tử Dụ có thể tiếp tục triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.
Tần Kiến Tự lại gần, thấy Hạ Tử Dụ đang nằm nghiêng trên long sàng thì hơi đánh giá: “Lúc lâm triều sáng sớm nay, thần thấy bệ hạ đâu có ốm nặng đến mức này.”
“Hoàng thúc, ngài đến rồi à.” Hạ Tử Dụ chống tay ngồi dậy trên long sàng, tỏ ra hơi yếu ớt.
Y bảo Tần Kiến Tự đến gần hơn chút nữa, con mắt lại vô thức nhìn sang miếng ngọc giác ở bên cạnh, “Không giấu gì hoàng thúc, vừa nãy trẫm còn khỏe lắm, chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi một giấc thôi mà cứ như bị bóng đè.”
“Ồ? Chuyện này hình như chưa từng có.”
“Đêm nay chắc là hoàng thúc không có chính vụ gì cần xử lý đâu nhỉ.” Hạ Tử Dụ thăm dò.
“Có.” Mặt Tần Kiến Tự không cảm xúc.
“……” Hạ Tử Dụ thầm siết chặt nắm đấm, nói: “Vương Hiếu Kế, sai người đến vương phủ mang tấu chương đến đây.”
“Rốt cuộc bệ hạ muốn làm gì?” Tần Kiến Tự khoanh tay nhìn y, ánh mắt rất nặng nề.
“Sau khi trẫm tỉnh lại thì cảm thấy cơ thể rất khó chịu, đến cả thái y cũng không tìm ra nguyên nhân,” Hạ Tử Dụ cúi đầu khép lại vạt áo, tóc dài rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp, trên mặt thì vẫn trắng bệch, “Trẫm chỉ nghĩ…!hoàng thúc chinh chiến sa trường bao nhiêu năm, không sợ thần phật ma quỷ.
Nếu hoàng thúc chịu ở cùng trẫm một đêm, có lẽ…ma quỷ bệnh tật gì cũng sẽ tan biến hết.”
“Bệ hạ quá khen.” Tần Kiến Tự cười khẩy, “Bản vương còn tưởng đêm nay bệ hạ bị bệnh nặng, muốn hạ chiếu truyền ngôi, hóa ra chỉ là gặp ác mộng rồi tỉnh giấc, vậy mà cũng làm phiền bản vương phải vào cung.
Xem ra bệ hạ đúng là ăn chơi tối ngày, không có việc gì làm.”
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên rồi ngây ra, thằng cha này vậy mà lại nghĩ rằng y sắp băng hà nên mới vào cung.
Y thấy hắn quay người định đi ra ngoài thì vội kéo lại một góc áo của hắn.
“Chỉ đêm nay thôi, hoàng thúc muốn cái gì cứ đến quốc khố mà lấy, sáng nay hoàng thúc dâng sớ muốn thuyên chuyển Sử Thiên Thanh làm Hộ bộ thị lang đúng không?” Hạ Tử Dụ nghiến răng, “Tả tướng phản đối hoàng thúc, bây giờ trẫm duyệt.”
Lúc này Tần Kiến Tự mới quay người lại cúi đầu nhìn y, hắn trầm tư hồi lâu như là đang cân nhắc lợi và hại.
Một lúc sau, hắn nhếch miệng cười, “Bây giờ bệ hạ thông minh hơn nhiều rồi đấy.”
Bấy giờ Hạ Tử Dụ mới dám thở phào, buông áo hắn ra.
Thấy vạt áo bị mình nắm nhăn nhúm thì y vội vàng phủi mấy cái cho phẳng, ngay sau đó đã bị chộp lấy cổ tay.
“Hoàng thúc…”
Tần Kiến Tự cúi người xuống, gương mặt tuấn tú kia đến gần, Hạ Tử Dụ rụt người vào trong giường theo phản xạ nhưng lại bị tóm chặt.
Tần Kiến Tự ngắm nghía một lúc, đột nhiên đưa tay ra, ngón tay cái quệt thật mạnh lên đống bột gạo trên môi và mặt Hạ Tử Dụ.
“……” Hạ Tử Dụ muốn hất tay hắn ra, mở lời đầy khó khăn: “Trẫm có thể giải thích…”
Tần Kiến Tự buông y ra, đứng thẳng lên rồi vê bột gạo trên đầu ngón tay, vẻ mặt thờ ơ, “Người đâu, vào giúp bệ hạ lau rửa rồi đi ngủ.”
– —
Nô tỳ nối gót nhau đi vào, không dám ngẩng đầu nhìn dấu vết ngón tay trên mặt hoàng đế nhỏ.
Hạ Tử Dụ bật dậy từ trên giường, đi ra chỗ Vương tổng quản để lấy miếng ngọc giác, sau đó lại chạy nhanh về cạnh giường rồi ngồi xuống.
Ngọc giác rất yên tĩnh, xem ra không chỉ có một mình Hạ Tử Dụ sợ Tần Kiến Tự.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên, phát hiện ra Tần Kiến Tự đang nhìn chằm chằm ngọc giác trên tay mình, y vội vàng giấu nó đi.
Nến được dập tắt hết, tẩm cung dần chìm trong bóng đêm, chỉ để lại một ngọn đèn trên án thư.
Màn giường buông xuống, Hạ Tử Dụ nhìn ra bên ngoài bình phong mà lòng tràn đầy kinh ngạc, Tần Kiến Tự cúi người ngồi dựa vào án thư, hắn tiện tay cầm lấy một quyển sách, thật sự không hề có ý định rời đi.
Bọn nô tỳ lại theo nhau lui xuống.
Bất chợt y lại phân hồn ra để đi vào trong ngọc giác.
Không khí lạnh lẽo trong bóng tối dần đến gần, có một bóng dáng thiếu niên nửa trong suốt đang mặc y phục đế vương, lúc này đang nhìn y với vẻ mặt vô cùng bất mãn.
“Hoàng đế nhỏ?” Hạ Tử Dụ dò hỏi.
“Ngươi là linh hồn từ đâu tới, ngang nhiên dám cướp cơ thể của trẫm.” Người đó khoanh tay nhìn y, “Nếu bây giờ trẫm còn sức lực thì trẫm đã khiến ngươi hồn phi phách tán rồi!”
Mà nguyên nhân khiến hoàng đế nhỏ không còn chút sức lực nào là bởi có một ông thần ngồi bên cạnh chong đèn đọc sách giữa đêm khuya.
Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi, đáp lại rất bình tĩnh, “Sổ sách dưới âm phủ đã viết, cơ thể này hiện tại thuộc về ta.
Ngươi đã trốn đi khi âm sai đến bắt phải không? Sau đó lẩn vào trong miếng ngọc giác của Lâm Dung Nhi.”
Vừa nghe Hạ Tử Dụ nhắc đến Lâm Dung Nhi, hoàng đế nhỏ lại phát cáu, “Ngươi còn dám lật thẻ của Lâm Dung Nhi, ai cho ngươi cái gan chó ấy vậy? Nếu ngươi dám động vào phi tử của trẫm, trẫm có chết cũng không tha cho ngươi!”
“Ta không động chạm gì cả.” Hạ Tử Dụ lại gần hắn rồi nói: “Nhưng mà bây giờ cơ thể này thuộc về ta, nếu ngươi đã không chịu vào luân hồi, vậy thì ở lại trong miếng ngọc cũng được.
Nhưng mà ta đã đợi mấy trăm năm mới có cơ hội vào luân hồi, nếu ngươi muốn cướp, ta sẽ đập vỡ ngọc ngay trước mặt Tần Kiến Tự, khiến cho ngươi trở thành cô hồn dã quỷ không chốn nương tựa.”
“Ngươi dám…”
“Sao ta lại không dám,” Hạ Tử Dụ hất cằm khinh thường, “Đối với ta thì ngươi chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.”
Hoàng đế nhỏ tức tối nhào vào định đánh, Hạ Tử Dụ lùi lại bay ra xa.
Bảo sao mà lần nào gặp hoàng đế nhỏ, Tần Kiến Tự cũng mang thái độ ấy.
Có lẽ hắn luôn coi hoàng đế nhỏ là thằng cháu trai nghịch ngợm không nên thân, nhưng vì vướng lời trăng trối của tiên hoàng nên hắn đành phải để mắt trông nom.
Hạ Tử Dụ vừa bay ra xa vừa khiêu khích, hoàng đế nhỏ đuổi theo đánh một lúc lâu, cho đến khi kiệt sức thì ngồi bệt xuống khoảng không.
“Trẫm cứ nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát của ngươi trước mặt Tần Kiến Tự là thấy tức.
Oai nghiêm thiên tử của trẫm, ngươi phải học được bảy tám phần chứ.”
“Oai nghiêm thiên tử…!Ôi trời bệ hạ của ta ơi, ngài đừng quên là ngài đã chết như thế nào đấy.”
“Đó là do trẫm lên cơn suyễn! Vậy mà hắn còn dám dìm đầu trẫm xuống nước, đúng là không biết trời cao đất dày.
Nếu ngươi không đến, hắn sẽ phải gánh tội danh thiên cổ là hành thích vua, ngay cả những trang sách sử cũng sẽ phỉ nhổ hắn.”
“Ngươi còn bị hen suyễn cơ à?” Cuối cùng Hạ Tử Dụ cũng biết nguyên nhân khiến hoàng đế nhỏ qua đời.
Hoàng đế nhỏ khoanh tay, hắng giọng một cái, “Vậy nên ngươi phải chú ý cơ thể trẫm đấy, chăm sóc trẫm cho cẩn thận vào.”
“Thực ra cho dù ngươi có lấy lại được cơ thể…” Hạ Tử Dụ nói: “Thì sổ số mệnh sẽ phát sinh thay đổi, trái lại sẽ dẫn bọn âm sai đến bắt ngươi về.
Ta ở dưới âm phủ mấy trăm năm rồi, ta biết rõ quy tắc lắm.”
“Không thể nào, ngươi sợ trẫm đoạt lại nên bịa chuyện thì có.”
“Đó là bởi vì sau khi ngươi bị âm sai dẫn đi, ta cũng sẽ mất tư cách sở hữu cơ thể này.
Nếu như vậy, cơ thể này sẽ thật sự chết hẳn.” Hạ Tử Dụ bắt đầu ăn nói xàm xí một cách nghiêm túc.
Thực ra y đoán lý do hoàng đế nhỏ muốn quay lại là vì Lâm Dung Nhi, “Chắc là ngươi không muốn cơ thể này chết thật sự trên danh nghĩa đâu nhỉ.”
Trong bóng tối, hoàng đế nhỏ trở nên yên lặng.
Không biết vì sao, Hạ Tử Dụ có thể cảm nhận được lúc này hắn đang thực sự buồn bã.
“Vậy trẫm thật sự không thể quay về sao?” Hoàng đế nhỏ vẫn cố gắng vớt vát hỏi.
“Ngươi cứ thử xem, nhưng mà sau khi thử xong thì chẳng còn cơ hội nữa.” Hạ Tử Dụ đánh cược xem hắn có dám thử hay không.
“……”
Hạ Tử Dụ còn đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài bình phong.
Y lập tức đẩy hoàng đế nhỏ ra rồi bay lên, nhắm mắt quay về cơ thể.
Tần Kiến Tự thò tay vào trong màn giường, nhìn thấy Hạ Tử Dụ đang ngủ rất bình thản trên giường, hơi thở đều đặn.
Hắn nhìn miếng ngọc giác mà Hạ Tử Dụ nắm trong tay, nó đang phát ra ánh sáng màu trắng xám chập chờn.
Sau đó hắn kéo màn giường vào, thong thả quay lại chỗ án thư.
Hạ Tử Dụ lén mở mắt ra rồi hé màn giường.
Cách lớp bình phong mỏng, y nhìn thấy Tần Kiến Tự lại ngồi xuống bên án thư, phê duyệt đống tấu chương mà ám vệ đưa tới.
Ánh nến hắt lên sườn mặt hắn, dáng xương mặt vô cùng đẹp.
Người tuấn tú khôi ngô như vậy, mặt lạnh lùng thì thôi, đây lại còn thêm lòng dạ hiểm ác.
Dìm đầu hoàng đế nhỏ đang lên cơn hen suyễn xuống nước, ấn mạnh xuống vết thương của y để cảnh cáo, từng giây từng phút đều mong y băng hà…!Tên Nhiếp chính vương này nhất định còn tàn ác hơn cả lời đồn đại, đã thế lại còn tham quyền lực.
Nhưng mà sau khi hắn biết mình giả vờ bị ốm thì vẫn chịu ở lại trông nom qua đêm.
Xem ra vị trí Hộ bộ thị lang thực sự rất quan trọng.
Hạ Tử Dụ nhớ tới kế hoạch mà mình đã vạch ra, ngoài việc lấy lòng Tần Kiến Tự thì cũng cần phải tìm một người chống lưng quyền lực có thể chống lại hắn.
Có vậy thì y mới yên tâm kê cao gối ngủ trên ngôi vị hoàng đế.
“Này, còn nữa, “Hoàng đế nhỏ lại lên tiếng đầy bất mãn, “Ngươi cướp cơ thể của trẫm thì thôi, thế nhưng sao lại cướp cả mặt vậy.”
“Gì cơ?” Hạ Tử Dụ ngẩn ra.
“Ngươi trông giống hệt trẫm đấy.”
Linh hồn của Hạ Tử Dụ có dáng vẻ ra sao, chính y cũng không còn nhớ nữa.
Y nhìn khuôn mặt của hoàng đế nhỏ, “Ngươi nói thật đấy à?”
“Phí lời.”
“Vậy thì chắc là bọn âm sai đã phù phép gì đấy rồi,” Hạ Tử Dụ thản nhiên đáp, “Nhắc mới nhớ, ngươi đã làm gì Trịnh Đình Chi vậy, thật sự ngủ rồi à? Ngươi ở trên hay là ở dưới?”
“……Trẫm chưa có ngủ.” Tiếng nghiến răng của hoàng đế nhỏ vọng ra từ trong bóng tối, “Hắn dọa tự sát, trẫm còn biết làm thế nào? Theo trẫm thấy, thằng cha này chắc chắn gian díu với Tần Kiến Tự.”
“Chậc, người tới tay mà còn chưa ngủ được, ngươi chết oan quá.”
“Câm mồm.”
“Ngươi nói xem ta có nên tặng tám mươi tám nam sủng cho Tần Kiến Tự để lấy lòng hắn hay không? Mà hắn có ăn được hết không nhỉ?”
“Không được làm trẫm mất thể diện!”
“Hầy, được rồi được rồi.” Hạ Tử Dụ thở dài.
Bên án thư, Tần Kiến Tự đang đọc tấu chương, khóe miệng lại giương lên thật khẽ.
[Kịch ngắn]
Này, nghe nói từ khi Nhiếp chính vương Tần Kiến Tự còn là Tần Đại thiếu gia của phủ An Khang Hầu thì đã có năng lực trời sinh, từ nhỏ hắn đã có thể nghe thấy tiếng ma quỷ, thậm chí còn nhìn thấy chúng.
Âm sai: Thì bởi thằng chả là Sở Giang Vương chuyển kiếp mà..