Vài ngày sau đó, Hạ Tử Dụ vẫn luôn tĩnh dưỡng cho đến khi hoàn toàn khỏi ốm, thân thể quay về trạng thái bình thường.
Ngự thiện phòng liên tục dâng đủ loại sơn hào hải vị đến tẩm cung, chỉ sợ cơ thể của Hạ Tử Dụ bị suy nhược.
Mà chuyện cứu trợ nạn dân cũng đã thu được kết quả tốt sau vài ngày.
Tần Kiến Tự đã đả kích được phe phái của Tả tướng như hắn mong muốn, Trịnh Đình Chi cũng có công trạng khi giúp đỡ công tác cứu trợ ở ngoại thành, thế là Hạ Tử Dụ nhét hắn vào Lại bộ một cách thuận lợi.
Không biết bách tính đã nghe ngóng tin tức từ đâu rằng tất cả là nhờ có bệ hạ cải trang vi hành rồi ra lệnh chỉnh đốn nên mọi chuyện mới được giải quyết.
Vậy là trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng tăm tốt đẹp vốn dĩ sẽ thuộc về Tần Kiến Tự, nay lại đổi thành dân chúng khắp các phố phường đều ca ngợi vị đế vương trẻ tuổi.
“Bệ hạ mới có mười chín tuổi mà đã hiểu được lòng dân, đợi đến lúc bệ hạ cập quan tự mình chấp chính, vương triều xã tắc của chúng ta sẽ càng vững mạnh hơn.”
“Có một vị vua như thế là phúc của vương triều chúng ta!”
Những lời bàn tán ấy tràn ngập khắp các trà lâu tửu quán, trong đó có một phần không nhỏ là công lao của Lâm tiểu hầu gia.
Khi Tần Kiến Tự nghe được những lời bàn tán ấy thì thầm nghĩ, tiếng tăm tốt ấy thuộc về Hạ Tử Dụ cũng là xứng đáng.
Tuy là vậy, nhưng Hạ Tử Dụ lại không đến gặp hắn nữa.
– —
Mơ đọng lại vị chua mềm cả răng, lá chuối hắt màu xanh vào rèm sa cửa sổ [1].
Ở ngự hoa viên, Hạ Tử Dụ ngồi trong đình viện chống tay lên đầu, ngón tay gõ xuống mặt bàn.
Lâm Ích Thịnh vội vã muốn chứng tỏ bản thân, may mà cũng coi như trung thành, miễn cưỡng có thể sử dụng được.
[1] Nhàn cư sơ hạ ngọ thuỵ khởi kỳ 1 – Dương Vạn Lý.
Sắp bước vào tháng Sáu, tiết trời dần trở nên oi bức.
Bên cạnh đình viện có đặt một chiếc lư đựng đá để hạ nhiệt, bốn phía đều thông gió khá là mát mẻ.
Đương nhiên là Hạ Tử Dụ đã quên béng mất Tần Kiến Tự, bởi vì sau khi y khỏi bệnh thì càng ngày càng đam mê với việc triều chính.
“Tiếp theo ngươi định làm thế nào?” Hoàng đế nhỏ nghiêng người ngồi ở bên cạnh.
“Ta đã phái vài vị quan thanh liêm của Hàn Lâm Viện tới Giang Đông để tìm kiếm các nho sĩ, ẩn sĩ và triết nhân,” Hạ Tử Dụ đùa nghịch chén trà trong tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau khi kỳ thi Hương tháng Tám kết thúc thì sẽ đến Xuân Vi [2].
Bây giờ phe cánh của Tả tướng đang yếu thế, nếu ta tỏ ra ủng hộ Tả tướng thì có thể lèo lái hướng gió trên triều đình cùng chống lại Tần Kiến Tự, sẽ không xảy ra tình trạng một đảng phái nắm quyền hoàn toàn, khiến cho triều đình rối loạn.”
[2] Cử nhân thông qua thi Hương, tháng 3 năm sau tham gia “thi Hội” 会试 và “thi Đình” 殿试 cử hành tại kinh sư.
Thi Hội do Lễ bộ cử hành tại Cống viện 贡院, cũng gọi là “Xuân Vi” 春闱.
Hoàng đế nhỏ lặng lẽ nhìn y, “Ngươi muốn quản chế các đảng phái để họ không thể làm tổn hại đến lợi ích của dân chúng, đồng thời muốn mời nho sĩ vào triều để giúp ngươi lập uy.”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể tự mình chấp chính sau khi cập quan?”
“Không chắc nữa.” Hạ Tử Dụ cúi đầu, sau khi bị ốm thì cơ thể yếu ớt hơn thấy rõ, có lẽ phải bắt đầu tập luyện.
Y khẽ bật cười, “Dù sao thì cũng phải thử mới biết được.”
Hoàng đế nhỏ đứng phía sau nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu rồi quay người chui vào trong ngọc giác.
Như mọi ngày thì hắn thường nằm chình ình trong bóng râm, Hạ Tử Dụ hỏi hắn sao vậy, hoàng đế nhỏ không trả lời.
– —
Lúc mới chết, hắn cảm thấy rất không cam lòng, sau này cảm giác ấy đã dần dần tan biến.
Hắn thấy Dung Nhi vẫn sống tốt ở trong cung; Trịnh Đình Chi trước đây ghét hắn ra mặt, nay lại tình nguyện chạy ngược chạy xuôi; thái phó bằng lòng dốc sức dạy bảo; Vương tổng quản cũng bảo vệ bệ hạ bằng cả tính mạng.
Thậm chí ngay cả thằng cha Tần Kiến Tự cũng đối xử với Dã Quỷ khác hẳn với những người xung quanh.
Hoàng đế nhỏ biết mình không hoàn toàn vô dụng, chỉ là hắn tự hiểu được mình không làm nên trò trống gì cả.
Bao năm qua đã quen với cái tính buông thả, nhưng bây giờ Dã Quỷ tới đây rồi, y thay hắn thực hiện tất cả những việc mà trước kia hắn không làm nổi, đồng ý sẽ thay hắn giữ vững giang sơn của tổ tiên và còn thay hắn tự mình chấp chính.
Có lẽ hoàng đế nhỏ cũng rất để bụng với cái danh hoàng đế bù nhìn của mình.
Nhưng bây giờ dường như hắn không còn thấy tiếc nuối nữa, Dung Nhi vẫn sống tốt ở trong hoàng cung.
“Dã Quỷ.”
“Ừ?”
“Chờ tới ngày ngươi tự mình chấp chính, trẫm định sẽ rời khỏi đây.” Trong ngọc giác, giọng nói hờ hững của hoàng đế nhỏ vọng ra ngoài, “Ở mãi trong hoàng cung chán quá.”
“……” Hạ Tử Dụ cứng đờ mặt, y không ngờ hoàng đế nhỏ lại đột nhiên nói như vậy, “Vừa rồi ta lỡ mồm nói gì à?”
“Không phải tại ngươi, là do trẫm tự muốn như vậy.”
Hạ Tử Dụ co ngón tay lại, nửa năm qua y đã có thói quen bàn bạc mọi chuyện trên đời với hoàng đế nhỏ, lúc ở một mình vẫn có người nói chuyện phiếm giải sầu.
Người ta đều bảo đế vương là mệnh cô độc, thế nhưng vì có tàn hồn làm bạn cho nên y chưa từng cảm thấy như vậy.
Bây giờ hắn tự dưng nói rằng muốn rời đi.
Một lúc lâu sau, Hạ Tử Dụ nắm chặt lấy ngọc giác bên hông, “Ngươi chán Dung Nhi của ngươi rồi à?”
“Nàng ấy còn nhỏ, ngươi bảo Lâm Ích Thịnh đón nàng xuất cung rồi cải giá, đừng làm lỡ cả đời nàng chỉ vì trẫm.”
Cải giá…!Hạ Tử Dụ lặng lẽ cúi đầu, y hơi không đành lòng, “Ngươi đã nói chờ ta trở nên mạnh mẽ, đến lúc ấy sẽ trả thù Tần Kiến Tự thay ngươi cơ mà?”
“Nếu muốn trả thù thật thì ngươi có nỡ lòng xuống tay không?”
“Sao lại không chứ.” Hạ Tử Dụ cãi lại, “Chẳng qua là vì bây giờ triều đình không thể thiếu được Tần Kiến Tự, chứ không thì ta đã ban một bát rượu độc cho hắn ngủm luôn rồi.”
“Phụt.” Hoàng đế nhỏ phì cười, hắn nói Dã Quỷ nhà ngươi đúng là không hiểu được tâm tư của chính mình.
Ở cách đó không xa, Tần Kiến Tự nhìn thấy Hạ Tử Dụ lại đuổi hết người đi như thường lệ rồi ngồi một mình trong đình viện.
Hắn bước đi trên lối nhỏ, nghe thấy câu nói ấy của Hạ Tử Dụ, mặt không có cảm xúc gì, cuối cùng bước vào trong bóng tối.
Hạ Tử Dụ không biết chuyện ấy.
– —
Thái phó lại ra bài tập mới cho Hạ Tử Dụ, bảo y phải lấy được ba xấp tấu chương trong tay Tần Kiến Tự và dùng mực đỏ để phê duyệt chúng.
Thế là sau buổi trưa, Hạ Tử Dụ đành phải đi đến Quân Cơ Các một chuyến.
Sau hôm bị ốm và cả gan đá hắn xuống giường, Hạ Tử Dụ chưa gặp riêng Tần Kiến Tự lần nào, chỉ sợ hắn sẽ tính sổ với mình.
Quân Cơ Các trông rất giản dị, nội thất bên trong không tính là quý hiếm, chủ yếu là làm bằng gỗ đỏ và gỗ vàng.
Hạ Tử Dụ chắp tay sau lưng đi đến ngưỡng cửa rồi thò nửa cái đầu vào, chạm mắt với Tần Kiến Tự đang ngồi phía sau án thư, y chột dạ rụt đầu về.
“Đi vào.”
Nghe vậy, Hạ Tử Dụ rề rà bước vào trong phòng.
Y đi đến trước án thư, nhìn thấy bên cạnh có một bình rượu lâu năm, có lẽ là quan viên nào đó đã dâng lên để lấy lòng hắn.
Có vẻ như Tần Kiến Tự cũng đã nhấp thử nửa chén, nửa chén rượu còn lại vẫn đang tỏa hương thoang thoảng.
Hạ Tử Dụ sờ chóp mũi, cất tiếng nói: “Hoàng thúc làm việc mà vẫn uống rượu à, thật là có nhã hứng…!Đây là rượu gì vậy?”
Tần Kiến Tự không thèm ngẩng đầu lên, “Rượu độc.”
Hạ Tử Dụ á khẩu, nắm tay lại rồi đưa lên miệng mà hắng giọng.
Tần Kiến Tự lại nâng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn nó.
Đáy chén rượu nặng nề đập xuống bàn, dường như hắn đang bực dọc vì chuyện gì đó nhưng không biết trút giận đi đâu.
Hạ Tử Dụ không hiểu gì cả, cúi xuống hỏi Tần Kiến Tự sao thế nhưng hắn không trả lời.
Thế là Hạ Tử Dụ đứng bên cạnh hắn rồi nhìn ngắm xung quanh.
Đáng đời, cho hắn tức chết đi.
Hồi lâu sau, Tần Kiến Tự hỏi y: “Bệ hạ đến đây làm gì?”
“Trẫm…!tự nhiên nhớ tới hoàng thúc, nhớ quá nên đến thăm một lát.”
Tần Kiến Tự bật cười lạnh nhạt, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Hạ Tử Dụ lại hắng giọng vài cái, cảm thấy rất chột dạ.
Bất thình lình, y căn chuẩn thời gian rồi vươn tay ra rút lấy tấu chương bị đè ở dưới tay Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự nhanh tay giữ lại, ngẩng đầu lên nhìn y.
“Hoàng thúc mệt mỏi rồi, để trẫm chia sẻ công việc với ngài.” Hạ Tử Dụ gật đầu, tay rút mạnh hơn.
“Thần không mệt.”
“Trẫm chỉ lấy ba xấp…!Dẫu sao trẫm cũng mười chín rồi, đã là hoàng đế thì không thể nhàn nhã quanh quẩn cả ngày trong hoàng cung được.”
“Lúc trước bệ hạ nói muốn quản chế thần, bây giờ lại muốn xem tấu chương.
Sao thế?” Tần Kiến Tự bỗng dưng buông tay ra, “Muốn tự chấp chính cũng không nhất thiết phải gấp gáp đến vậy đâu.”
“Lộp bộp.” Đống tấu chương mà Hạ Tử Dụ rút mạnh đã bị rơi xuống đất, chính y cũng ngã ngồi phịch xuống.
Long bào trở nên xộc xệch, y đối diện với ánh nhìn trêu tức của Tần Kiến Tự, vội vàng bò dậy rồi xoa chỗ mông bị đau.
Biết ngay là tên này lại muốn trả thù mà.
Hạ Tử Dụ thấy tâm trạng Tần Kiến Tự bỗng dưng tốt hẳn lên, hắn ung dung xếp lại đồ vật tán loạn ở trên bàn, “Rốt cuộc bệ hạ tới đây là có ý đồ gì?”
Hạ Tử Dụ lúng búng, “Trẫm có ý gì, hoàng thúc đã biết từ lâu rồi mà?”
“Chỉ tiếc rằng ý của bệ hạ không phải là ý mà thần muốn.”
“……”
Hạ Tử Dụ thật sự không thể hiểu nổi thằng cha này.
Y dứt khoát tiến đến gần, nằm bò lên đống tấu chương rồi nhìn chằm chằm Tần Kiến Tự.
“Bệ hạ lại muốn gì nữa?” Tần Kiến Tự thản nhiên hỏi.
Hạ Tử Dụ do dự một lát rồi đưa tay cởi nút áo ngoài, cắn răng kéo mạnh ra, để lộ ra bả vai mang đầy những vết tay bầm tím vẫn chưa tan hết.
Y tiếp tục kiễng chân kéo ống quần lên, cho Tần Kiến Tự xem vết thương trên đầu gối.
Nét bút của Tần Kiến Tự dừng lại, hắn cúi đầu nhìn mà không nói gì.
Hạ Tử Dụ thấy vậy thì tiếp tục lại gần, cất tiếng như thể đang ra oai, “Buổi tối hôm ấy, trẫm đau đớn đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Lúc hoàng thúc đè lên trẫm thì có nghĩ đến việc ấy không?”
Người cầm bút khẽ nhíu mày, “Sao nào, bây giờ bệ hạ muốn nghe giải thích?”
“Hoàng thúc có ý gì với trẫm, đến bây giờ trẫm thật sự không hiểu được nữa.
Có lẽ hoàng thúc chưa từng quan tâm đến cảm giác đau đớn của trẫm, vậy mà giờ còn tư cách hỏi trẫm có ý gì sao?” Hạ Tử Dụ ngồi hờ lên mặt bàn rồi cúi xuống.
“Mấy ngày nay trẫm phát sốt mãi không khỏi, khó chịu tới mức ói mửa không biết trời trăng, vậy mà vẫn còn ngóng trông hoàng thúc tới thăm.
Đùi đau đến mức không thể nằm nghiêng, hoàng thúc đã bao giờ quan tâm đến những việc này chưa?”
“Bệ hạ…”
“Trẫm chưa nói xong.
Cơ thể của trẫm khó tan bầm, đến bây giờ mà vẫn còn sót lại rất nhiều dấu vết.
Hoàng thúc đã đối xử tàn nhẫn với trẫm như vậy mà đến cả tấu chương cũng không cho trẫm động vào…”
“Hôm ấy thần đã nói với bệ hạ rồi, thần quá nặng tay, sau này sẽ không làm như vậy nữa.” Tần Kiến Tự chống đầu thở dài, thầm nghĩ có lẽ thằng quỷ con chỉ ồn ào ngoài miệng, trong lòng lại thấy không thoải mái.
“Chắc hẳn trong thâm tâm của hoàng thúc, ngài luôn coi trọng quyền lực hơn là một cấm luyến như trẫm.
Có đúng như vậy không?” Hạ Tử Dụ nóng nảy, “Lúc trên giường thì hoàng thúc dỗ ngon dỗ ngọt, vừa bước xuống giường mặc quần vào là trở mặt ngay.
Rốt cuộc trong lòng hoàng thúc coi thường trẫm đến thế nào, trẫm thật sự…”
“Lấy đi.” Tần Kiến Tự cuối cùng không nhịn nổi nữa, cắt ngang lời kể khổ của Hạ Tử Dụ.
Hắn bực dọc đẩy chồng tấu chương ra, “Buổi tối phê duyệt xong thì đưa về đây.”
“Ò,” Lúc này Hạ Tử Dụ mới ngừng lại, chép miệng nói: “Cảm ơn hoàng thúc.”
Y cài lại nút áo một cách bất mãn, loay hoay bưng ba chồng tấu chương lên.
Đau đớn khó chịu buồn nôn là sự thật, nhưng không quá đáng như lời y kể.
Ai ngờ cuối cùng Tần Kiến Tự lại mềm lòng, chính bản thân y cũng phải kinh ngạc.
Có điều Hạ Tử Dụ lại nhớ về tẩm điện ngày hôm ấy, người gây ra trận ốm cho y dường như đã tỏ ra vô cùng lo lắng.
Người khiến y bị ốm là hắn, tới bôi thuốc cũng là hắn, đúng là người tốt hay kẻ xấu đều do hắn sắm vai cả.
Hạ Tử Dụ vẫn không hiểu nổi tâm tư của Tần Kiến Tự.
Nhưng ngẫm lại thì…!có vẻ như hắn quan tâm đến y nhiều hơn y nghĩ.
– —
Hạ Tử Dụ bưng tấu chương chuẩn bị đi ra ngoài.
Còn Tần Kiến Tự thì cảm thấy rất bực bội với thái độ dùng xong thì vứt của Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ quay lại cúi đầu xuống, hôn lên trán Tần Kiến Tự, “Hoàng thúc đừng giận mà, trẫm thật sự nhớ ngài nên mới tới đây đó.”
Cảm giác mềm mại rơi xuống giữa trán, bầu không khí lạnh lẽo bao phủ xung quanh Tần Kiến Tự bỗng chốc tan biến.
Hắn ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn y, Hạ Tử Dụ biết hắn muốn gì, đành phải cúi xuống hôn thêm một cái nữa lên môi, sau đó dần chủ động xâm nhập vào bên trong một cách vụng về.
Hình như tâm trạng của Tần Kiến Tự đang dần tốt lên.
Tiếng nước khẽ vang lên, Hạ Tử Dụ nhắm mắt hôn sâu hơn.
Trong phút chốc, y không giữ nổi vật trên tay nữa, chồng tấu chương đổ xuống.
Chính y cũng ngã vào trong lòng Tần Kiến Tự.
Giữa những tiếng rên rỉ ngắt quãng, ngón tay của Tần Kiến Tự luồn vào trong tóc y rồi lật lại thế cờ, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
– —
Cho đến khi Hạ Tử Dụ bưng đống tấu chương lên một lần nữa rồi lảo đảo bước ra khỏi phòng, bờ môi hơi sưng lên.
Hạ Tử Dụ giao tấu chương cho Vương tổng quản rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Ánh mắt y lướt qua khung cửa sổ đang mở ở Quân Cơ Các, có thể nhìn thấy được bóng dáng của Tần Kiến Tự, ngay lập tức y nhìn sang chỗ khác.
Không biết tại sao, tâm trạng rất tốt đẹp.
Cuối cùng chỉ còn một mình Tần Kiến Tự đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn Hạ Tử Dụ đi xa.
Ánh mắt hắn như chứa cả một hồ nước mực đang dâng trào.
– —
Phần lớn số tấu chương mà Tần Kiến Tự đưa cho Hạ Tử Dụ có liên quan đến tình hình của Binh bộ.
Phía Tây có Khuyển Nhung, Dư Vô, Cổn Nhung…!Khuyển Nhung lớn mạnh nhờ nuốt gọn Dư Vô, chưa đến nửa năm sau thì bị các bộ tộc phía Tây bao vây diệt trừ, các tộc còn lại cũng đang ngo ngoe rục rịch.
Đến vụ thu hoạch mùa thu, có lẽ phía Tây sẽ lại dấy lên một cuộc chiến.
Thằng quỷ nhỏ này…!Thôi vậy, nếu y đã muốn xử lý việc triều chính, vậy thì để xem y có năng lực ấy hay không.
Tần Kiến Tự nhìn bản đồ trên tường, ánh mắt hơi xao động..