Bên trong ngự thư phòng, sau khi Hạ Tử Dụ nhận ra phần lớn tấu chương mình mang về đều liên quan đến quân sự thì cũng hiểu được phần nào ý định của Tần Kiến Tự.
“Thái phó, vì sao mấy năm nay luôn bùng lên chiến sự ở phía Tây? Theo lý mà nói thì phải có phiên vương hoặc tướng quân trấn thủ biên cương và chống lại ngoại tộc chứ?” Hạ Tử Dụ lật xem những báo cáo trong mấy năm gần đây, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Theo lý mà nói thì đúng là có phiên vương trấn thủ.” Thái phó lật quyển sách ra, “Nhưng bây giờ vị phiên vương ấy không ở Tây Bắc.”
“Nghĩa là sao ạ?” Hạ Tử Dụ ngây ra.
Thái phó nhìn y đầy hàm ý.
Trong thoáng chốc, Hạ Tử Dụ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Năm xưa Tần Kiến Tự đã cứu mạng tiên hoàng, sau đó tiếp tục trấn áp loạn lạc trong nước nên được phong làm thân vương khác họ vua.
Đất phong của hắn chính là ở Tây Bắc.
Cho nên vốn dĩ chiến sự phía Tây Bắc nằm trong phạm vi quản lý của Tần Kiến Tự, thế nhưng bây giờ hắn đã trở thành Nhiếp chính vương trên triều đình.
Phòng tuyến Tây Bắc hiển nhiên là rất yếu, tuy những năm gần đây đã có các tướng quân khác trong triều chịu trách nhiệm trấn thủ, thế nhưng chẳng ai sở hữu phong thái như Tần Kiến Tự.
Quân đội của Tần Kiến Tự hiện giờ đang đóng quân ở Hoàn Liễu Doanh bên ngoài hoàng thành, đó là một trong những nguyên nhân khiến hắn hành sự chẳng nể nang bất cứ người nào.
“Nếu chiến sự nổi lên sau vụ thu hoạch…!Hay là chúng ta hãy mượn cơ hội ấy để điều quân đội của Tần Kiến Tự rời kinh thành và lên Tây Bắc.” Hạ Tử Dụ trầm ngâm.
Thái phó lắc đầu, “Việc hành quân đánh trận không dễ dàng như bệ hạ nói đâu.”
“Xin thái phó chỉ bảo.”
“Ta thường nói: Trước khi xuất quân thì hãy chuẩn bị lương thực.” Lâm tiểu hầu gia đẩy chiếc xe lăn tiến lên, “Nếu có chiến tranh xảy ra thì đương nhiên sẽ có những chuyến lương thực được vận chuyển lên biên quan.
Mấy năm gần đây quốc khố đã trống không, nếu phát động chiến tranh trước thì cũng không nắm chắc được phần thắng.”
Hạ Tử Dụ bừng tỉnh, y đã nghĩ tới chuyện hành quân và lương thực nhưng lại quên mất vấn đề quốc khố thiếu hụt.
“Chi bằng bệ hạ hãy tăng thuế.” Lâm tiểu hầu gia bình thản nói.
“Không được.” Hạ Tử Dụ nhíu mày, chưa bàn tới chuyện mấy năm gần đây luôn có côn trùng phá hoại mùa màng khiến cho người dân không có thu hoạch, ngay cả thương nhân cũng đang phải nộp thuế ở hạn mức rất cao.
Trước đây Tần Kiến Tự đã hạ lệnh tăng mức thuế mấy lần rồi, Hạ Tử Dụ không thể xuống tay với chuyện sưu thuế được nữa.
Thái phó cũng không đồng tình.
Lâm tiểu hầu gia thấy vậy thì cúi đầu nói: “Vậy thì bệ hạ đành phải nghĩ cách khác thôi.”
Hạ Tử Dụ đứng lên khỏi án thư, bây giờ mới hoàn toàn hiểu được lý do mà Tần Kiến Tự giao những tấu chương này cho y.
Rõ ràng là hắn đã thảy cho y một đống rắc rối để y thấy khó mà tự giác xin lui.
Hạ Tử Dụ suy tính, nếu đã không thể thu được tiền từ bách tính chỉ còn nước đổi sang những đối tượng khác, quan viên, thế gia, phú hộ,…!Hơn nữa phải tìm cách để khiến họ giao tiền ra trên tinh thần tình nguyện.
“Hoặc là bệ hạ có thể noi gương người đi trước, mua bán học vị.” Trịnh Đình Chi chắp tay cúi đầu, “Phàm là những người muốn vào Quốc Tử Giám để học tập, không quan trọng xuất thân hay năng lực, chỉ cần nộp tiền học phí…”
“Không thu ngân lượng, chỉ nhận lương thực và ngựa.”
“Khá lắm, đây là việc mà Sùng Nghĩa Đế của tiền triều đã từng làm.
Ngài đã dùng cách này để giải quyết vấn đề lương thực và trang bị cho quân lính biên quan.”
“…..Cách này dùng được, nhưng mà chưa đủ.” Hạ Tử Dụ cúi đầu mân mê ngón tay, bỗng dưng nhớ tới hồ nước đầy hoa sen hồng trong ngự hoa viên.
Trước đây hoàng cung luôn mở tiệc Hà Hoa vào khoảng thời gian này, bây giờ vừa hay có thể lợi dụng, “Trong buổi tiệc Hà Hoa, phải tìm mọi cách để moi được tiền từ các thế gia.”
“Bệ hạ có nắm chắc không?”
Hạ Tử Dụ nhìn Lâm tiểu hầu gia.
Hắn hiểu ra, chắp tay cúi đầu.
– —
Lúc Hạ Tử Dụ đi ra khỏi ngự thư phòng thì trời đã ngả tối.
Bầu trời phía Tây vẫn còn chút tia sáng, nhuộm những tòa lầu các thành một màu hồng vàng.
Y giơ tay lên sai Vương tổng quản trả lại những tấu chương đã phê duyệt cho Tần Kiến Tự, sau đó cho gọi Tả tướng vào cung.
“Bệ hạ, ngài còn chưa ăn tối.”
“Không sao.”
Hạ Tử Dụ cắn miếng bánh trên tay, tạm thời coi như đó là bữa tối.
Y lau vụn bánh trên mép rồi rảo bước đến Nghị Sự Điện.
Vương tổng quản nhìn Hạ Tử Dụ dần đi xa rồi hòa mình vào trong bóng tối, ông thầm nhủ cuối cùng thì hoàng đế nhỏ nóng nảy cũng trưởng thành rồi.
Vương tổng quản khẽ quệt khóe mắt rồi cúi người đi đến Quân Cơ Các.
Còn Hạ Tử Dụ thì vừa đi vừa đoán Tần Kiến Tự sẽ nghĩ như thế nào sau khi nhìn thấy đống tấu chương ấy.
Tần Kiến Tự chắc chắn sẽ đồng ý với chuyện bán học vị, bởi vì chính hắn đã từng kiến nghị chuyện này từ mấy năm trước, có điều đã bị Tả tướng bác bỏ.
Bây giờ Tần Kiến Tự bảo Hạ Tử Dụ xử lý chuyện này, chưa biết chừng là bởi hắn có ý định đề phòng y ngả về phe Tả tướng.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, y khẽ cười thầm nghĩ thằng cha này đúng là tính toán cẩn thận.
Chắc chắn là bên Tả tướng sẽ chẳng chịu kém cạnh, thế nào cũng nghĩ cách để lôi kéo Hạ Tử Dụ đứng về phía mình.
Thái phó nói việc chính trị triều đình cũng giống như trò múa rối, mỗi tay cầm một con rối mới gọi là công bằng.
Về phần y có thể biến Tần Kiến Tự thành con rối trong tay mình hay không…
Hạ Tử Dụ cúi đầu khẽ cất tiếng cười, chơi với lửa có ngày chết cháy mất thôi.
– —
Trong Nghị Sự Điện, nến được thắp sáng trưng, ánh sáng chập chờn chiếu rọi mọi thứ.
Hạ Tử Dụ vén vạt áo ngồi xuống, nhìn Tả tướng chắp tay và quỳ hành lễ với y.
Y thản nhiên giơ tay lên: “Ái khanh miễn lễ.”
Đồng hồ nước đang tính canh giờ, trăng và những ngôi sao đều trôi dần về phía Tây.
Hạ Tử Dụ bảo Sở Phi theo dõi thật sát sao, Tần Kiến Tự bên kia đang ở mãi trong Quân Cơ Các không chịu ra ngoài, chỉ đợi đến khi mặt trăng đi qua đỉnh điểm.
Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy âm thanh trả lời ngắt quãng vang lên trong Nghị Sự Điện, ngoài ra thì không còn bất cứ tiếng động nào.
Hạ Tử Dụ lặng lẽ nhìn Tả tướng lại quỳ xuống hành lễ một lần nữa trong Nghị Sự Điện.
“Bệ hạ làm chuyện này để xoay xở lương thực cho quân đội, lão thần đương nhiên không có lý do gì để phản bác.” Tả tướng đứng lên, “Chỉ có điều…!Nay bệ hạ đã mười chín nhưng lục cung vẫn trống không, bên dưới không có con nối dõi…”
“Ái khanh còn quan tâm đến việc nhà của trẫm cơ à?”
“Việc nhà của bệ hạ chính là việc chung của quốc gia.”
Con cáo già này, Hạ Tử Dụ lười biếng chống đầu rồi bật cười.
Ai chẳng biết năm nay cháu gái của Tả tướng đến tuổi cập kê, ông ta nói vậy là muốn đưa cháu gái vào cung để hạ sinh long tự.
“Trẫm đã chọn được người để lập hậu, Tả tướng không cần nhiều lời.”
“Nghe nói bệ hạ muốn mở tiệc Hà Hoa?”
“Đúng vậy.”
“Lão thần cả gan xin bệ hạ giao việc chuẩn bị yến tiệc cho cháu gái của thần, Cẩm Nhi chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Yến tiệc hoàng cung mà lại do đích nữ của phủ Tể tướng chuẩn bị, đồng nghĩa với việc thông báo cho bách quan rằng đây chính là hoàng hậu tương lai.
Hạ Tử Dụ xoa môi, sự mỉa mai thoáng hiện lên trong ánh mắt.
Nhưng thế thì đã sao? Với năng lực hiện giờ của y thì buộc phải hy sinh một số thứ trước mặt Tần Kiến Tự và Tả tướng.
Một người thèm muốn cơ thể của y, kẻ còn lại thì đang nhắm đến vị trí chủ nhân hậu cung và ngôi vị thái tử trong tương lai.
Cuối cùng y nhướng mày nói: “…Trẫm đồng ý.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Rốt cuộc Tả tướng cũng lui xuống, lúc này trời đã tối mịt.
Hạ Tử Dụ ngồi trên hoàng vị, suy ngẫm về những bước đi tiếp theo.
Ánh nến thoáng động đậy, Sở Phi đi vào trong phòng.
“Hồi bẩm bệ hạ, Nhiếp chính vương đã đến Noãn Các để nghỉ ngơi.”
Thế mà lại đi nghỉ rồi, Hạ Tử Dụ ngẩn người, “Hắn không sai người đi thăm dò tin tức trong Nghị Sự Điện à?”
“Không ạ.”
“Thế sau khi xem tấu chương thì sao, hắn có nói gì không?”
“Vương gia bảo là được, xin bệ hạ tự mình xử lý.”
“…”
Hạ Tử Dụ nhướng mày.
Quái lạ thật, Tần Kiến Tự thế mà lại không lo lắng đến việc y cấu kết với Tả tướng, cũng không quan tâm đến việc y đã đồng ý với yêu cầu của Tả tướng.
Theo như tính cách của thằng cha ấy, kiểu gì cũng phải đe dọa uy hiếp y mấy trận mới vừa lòng.
“Hôm nay còn có chuyện gì xảy ra ở Quân Cơ Các không?”
“Sau khi bệ hạ đi chưa bao lâu thì vương gia gọi đệ tử Lê Viên đến để múa hát, ngoài ra…!không còn gì nữa.”
Hàng lông mày của Hạ Tử Dụ nhăn tít lại, “Quân Cơ Các là nơi để bàn bạc chuyện quan trọng cơ mà?”
“Vâng ạ.”
“Hắn dám gọi người vào trong đó để múa hát?”
“…Vâng.”
Hạ Tử Dụ chậm rãi đứng dậy, càng nghĩ càng thấy bực.
Dường như hắn thật sự muốn ủy quyền cho y làm việc, sau đó tìm bừa một cái cớ để đuổi y đi.
Rõ ràng sáng nay vẫn còn thân mật đến thế, y vừa đi thì hắn lại gọi người đến để múa hát.
“Lẽ nào là vì trẫm lấy tấu chương đi nên bây giờ hắn nhàn rỗi không có việc làm, tìm trò tiêu khiển để bắt đầu hưởng thụ…”
“Bệ hạ…”
Y quay mặt đi, ngón tay gõ xuống mặt bàn, “Bãi giá, đến Quân Cơ Các.”
– —
Đèn lồng tắt hết, đài nến cũng đã lạnh tanh, thỉnh thoảng có tiếng ve sầu buổi chớm hè vang lên.
Hạ Tử Dụ đẩy mạnh cửa khiến nó phát ra tiếng kẽo kẹt.
Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua khung cửa sổ rồi rải xuống mọi thứ trong phòng.
Y lại lặng lẽ đóng cửa điện vào, cố tình đi chậm rãi để không làm ngọc bội trên người phát ra tiếng leng keng.
Vòng qua bình phong nhìn ra phía sau, y thấy Tần Kiến Tự quả nhiên đang xõa tóc nằm trên giường, dường như hắn nhắm mắt ngủ mất rồi.
Hạ Tử Dụ ngồi xuống bên cạnh giường, cúi đầu nhìn hắn.
“Tần Kiến Tự?” Y khẽ gọi, không nghe thấy hắn đáp lời.
Dung mạo khi ngủ của hắn vô cùng tuấn tú, có điều mặt mày lạnh lùng thành thói quen rồi, lúc hắn trừng mắt lên thì cứ như chim ưng hoặc sói dữ đang nhìn chằm chằm, khiến người ta sợ hãi trốn tránh hắn trong vô thức.
Chỉ khi giao hoan với hắn, giữa những chiếc hôn và hơi thở nóng bỏng, vẻ lạnh lùng ấy mới tan ra một chút.
Hạ Tử Dụ thầm đoán rằng có lẽ hai người bọn họ đều đang quan tâm đến nhau, thế nhưng bên trong cảm xúc ấy trộn lẫn quá nhiều thứ: lợi ích, dục vọng,…!khiến cho cả hai không thể phân biệt rõ ràng.
Nhưng y biết một điều rằng: trong hai người, kẻ chìm đắm sâu hơn chính là Tần Kiến Tự.
Bởi vì hắn chỉ có thể khống chế được cơ thể của y.
Nếu như y muốn Tần Kiến Tự trao quyền hoặc là chọc giận hắn, chỉ cần ngủ với nhau một lần là xong.
Trái lại, Tần Kiến Tự chỉ nghe vài câu lấy lòng của y đã vui như được mùa, không giành được sự yêu thích của y thì cứ như muốn phát điên.
Ha.
Hạ Tử Dụ khẽ cười, đưa tay lên vuốt ve mặt mày của Tần Kiến Tự ở một khoảng cách cực kỳ gần.
Hoặc là…!y có thể tiếp tục mập mờ như thế, giống như trò câu cá vậy.
Cổ tay bỗng dưng bị giữ lại, đôi mắt lạnh lẽo ấy đã mở ra rồi nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Dụ.
“…Hoàng thúc.” Hạ Tử Dụ muốn rút tay về nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
“Bệ hạ đến đây có việc gì?”
“Trẫm xử lý xong công việc rồi nên tới đây thăm hoàng thúc.” Hạ Tử Dụ chống tay xuống giường, cúi đầu đối mặt với Tần Kiến Tự, “Hoàng thúc có định tiếp tục ngủ không?”
“Bệ hạ lại muốn điều gì nữa đây?”
Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ, “Hoàng thúc nói vậy là sao.”
“Lần nào bệ hạ tìm thần cũng có mục đích cả.
Bây giờ, ngài lại muốn điều gì?”
“…” Hạ Tử Dụ càng nghe càng thấy không thoải mái, “Trẫm chỉ tới thăm hoàng thúc thôi, như vậy cũng không được hay sao?”
“Ồ?” Trong bóng tối, ánh mắt của Tần Kiến Tự toát lên sự hứng thú, hắn ung dung đánh giá Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ quay đầu đi, cúi xuống khẽ nói: “Chắc là màn múa hát của Lê Viên rất là hay, hoàng thúc nghe xong thì quên cả công việc.
Trẫm chỉ đến đây để nhắc nhở ngài mà thôi.”
“Nhắc nhở điều gì?”
“Hoàng thúc không sợ trẫm ngả theo phe Tả tướng sao?”
“Đây là lần đầu tiên thần thấy bệ hạ lo lắng thay cả phần của thần,” Tần Kiến Tự khẽ bật cười.
Không biết cố tình hay vô ý, hắn vuốt ve ngón tay của Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ thật là có tâm.”
Hạ Tử Dụ đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tần Kiến Tự lập tức kéo mạnh một cái, lôi y vào trong giường.
“Đi đâu?” Trong bóng đêm, Tần Kiến Tự khẽ thì thầm vào tai y, giọng nói rất nhẹ, gần như chỉ là hơi thở.
Dường như bây giờ chủ nhân của giọng nói ấy đang rất vui vẻ vì Hạ Tử Dụ đã đích thân tới đây để hỏi thăm.
Hạ Tử Dụ ấp úng: “Trẫm…!về nghỉ ngơi.”
“Sao bệ hạ không nghỉ ngơi ở đây với thần?”
Hạ Tử Dụ hơi cứng người, cảm nhận được bàn tay to lớn ấy đã luồn vào trong áo, “Muộn lắm rồi, trẫm không muốn quấy rầy hoàng thúc nghỉ ngơi.”
“Nếu bệ hạ đã tới đây, dù muộn thế nào cũng là còn sớm.
Hơn nữa màn ca múa của Lê Viên ấy…” Tần Kiến Tự nâng cằm y lên, hôn lên gò má y, “Nếu bệ hạ có thể nhảy múa cho thần xem, sau này thần sẽ không cần xem người khác múa nữa.”
Hạ Tử Dụ nắm chặt tay lại, trong phút chốc y không thể đoán ra được, liệu có phải ban sáng Tần Kiến Tự đã cố tình gọi người Lê Viên đến nhảy múa hay không.
Hơi nóng dần lan ra, y hơi rụt cổ lại nhưng vẫn đồng ý cho Tần Kiến Tự tiếp tục xâm nhập sâu hơn, tiếng kêu vụn vỡ lọt ra khỏi đôi môi.
Hạ Tử Dụ cảm thấy lòng mình rất bình thản, y chọn đúng lúc này để đến thăm Tần Kiến Tự, có lẽ chính bản thân y cũng có ý định làm chuyện đó.
Vậy thì không cần kháng cự nữa.
Tần Kiến Tự ôm lấy y rồi hôn giống như đang thưởng thức một món cao lương mỹ vị, hắn dịu dàng hơn lần ở đình viện trên hồ nước rất nhiều.
Hạ Tử Dụ ngồi trên giường rồi ngửa cổ lên, áo bị cởi xuống rồi vắt ở cổ tay.
Tần Kiến Tự hỏi y có biết “Quan Âm Tọa Liên” hay không.
Con ngươi của Hạ Tử Dụ co lại, Tần Kiến Tự đã sờ xuống mắt cá chân của y rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Hắn ngẩng đầu lên như lúc trước, chờ Hạ Tử Dụ đến hôn hắn.
“Bệ hạ có thích thần đối xử với ngài như thế này không?”
“…”
“Có thích không?”
Hạ Tử Dụ bỗng dưng phát ra âm thanh rên rỉ, cuối cùng im lặng gật đầu.
Tần Kiến Tự khẽ nói bằng chất giọng trầm khàn, “Nếu bệ hạ thích thì phải nói to lên.”
Hạ Tử Dụ bị hắn sờ soạng lên yết hầu, y khẽ hé môi ra, đuôi mắt đỏ ửng lên, cho đến khi không nhịn được nữa và phát ra vài tiếng kêu nghẹn ngào.
Xung quanh không có ai cả, tiếng kêu dần trở nên rõ ràng hơn.
Khi màn giường được kéo ra, bóng người ngồi quỳ phản chiếu lên bình phong, bóng dáng ấy chập chờn cứ như thể đang cưỡi ngựa.
Tần Kiến Tự đang tận tình chỉ bảo cho vị đế vương cao quý này trải nghiệm cảm giác làm tướng quân rong ruổi trên lưng ngựa.
Trong bóng tối, Tần Kiến Tự nằm xuống rồi gối đầu lên tay, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy biểu cảm và tư thế của người phía trên mình, chẳng có thứ gì giấu giếm được nữa.
Ngay sau đó, một tiếng “bốp” vang lên, âm thanh của tay đánh vào mông.
Người phía trên hắn lại phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, động tác lắc eo trở nên nhanh hơn.
Tần Kiến Tự nhếch miệng, “Bệ hạ, chậm chạp quá.”
Trong hồ hoa sen, mặt nước gợn sóng rồi đập vào thành đá, tiếng ve đầu hè kêu râm ran, đám ám vệ đã lủi đi từ lâu rồi.
Noãn Các tĩnh mịch nhưng không hề tĩnh lặng, rất lâu sau đó, cuối cùng Hạ Tử Dụ cong người lên rồi mềm nhũn tựa vào lòng Tần Kiến Tự.
Hắn chống tay ngồi dậy xoa đầu y, khẽ cất tiếng khen ngợi.
“Tiếng kêu của bệ hạ thật là êm tai.”
Đôi mắt vừa khóc xong của Hạ Tử Dụ cứ như được thanh tẩy, y để mặc cho Tần Kiến Tự xoa đầu mình, cúi xuống dụi vài cái.
Tần Kiến Tự…!có lẽ là thích dáng vẻ này của y..