Thẩm Huyền Quân thấy hắn phản ứng quá nhanh, vừa khớp tiếng cửa mở đã trùm chăn lên kín mít.
Hệt như tiếng động vừa rồi chỉ là tiếng gió, còn hai người đè lên nhau trong đây đã ngủ say không hay biết gì.
Mặt y chuyển từ đỏ chuyển sang xanh mặt, cổ hơi nghèn nghẹn, không dám thở mạnh, sợ nhúc nhích sẽ…!sẽ…
Hắn không động đậy tựa như đã ngủ trên người y, đầu gục bên hõm cổ của không cẩn thận nhìn vào lại tưởng đang hôn.
Hơi thở phả vào làm y thấy vừa nhột vừa nóng, hận không thể kêu hắn đừng thở nữa.
Nhưng không thở nữa thì thành người chết mất.
Còn nữa, ngươi nặng quá rồi lồng ngực ta bị đè đến không hít thở bình thường được rồi.
Thẩm Huyền Quân ấm ức biết thế đã tranh thủ bò lên trên, để hắn chiếm thế thượng phong trước không biết có phải thoải mái quá ngủ luôn rồi không?
Tiếng bước chân tiếng lại gần giường, mùi hương kia thơm ngọt vô cùng, không rõ là hương hoa gì mà ướt át ẩm sương đêm.
Bên giường có chút chấn động giống như bị người ta khiêng hoặc là bên dưới có gì đó trồi lên, Viêm U – binh khí y để dưới đệm giường hơi phát ra khí lạnh khi bắt gặp quỷ khí.
Nghĩ đến thiếu niên này chắc chưa từng trải qua chuyện ma quỷ, Thẩm Huyền Quân muốn an ủi hắn đừng sợ mà không biết nên làm sao.
Thứ tiếng gần bên giường ngày càng u lãnh, lúc Thẩm Huyền Quân muốn triệu hồi Viêm U thì thứ đó như biến thành sương mát lạnh, tiêu tán trong không trung.
Thẩm Huyền Quân theo bản năng đề phòng ngừng hít thở, muốn dặn hắn thì người nọ đã cọ y một cái, chép miệng say mê ngủ.
Y biết ngay mà.
Đến gần sáng Thẩm Huyền Quân vẫn không ngủ được, muốn đi điều tra nhưng sợ bỏ hắn một mình rơi vào kế điệu hổ ly sơn.
Y trằn trọc mà không dám lăn sợ giường yếu ớt kêu cọt kẹt đánh thức hắn cứ thế mà càng bứt rứt khó chịu không biết trút vào đâu được.
“Ca ca, giờ còn chưa chịu ngủ?”
Y vội che giấu tâm tư lo lắng: “Đệ ngủ trước đi.”
“Ca ca đi đường xa vất vả lên đây, không mệt là thế nào? Ngủ thôi ngủ thôi, lỡ bệnh Lan Tường cạo lông ta mất.”
Thẩm Huyền Quân cảm nhận hơi ấm cơ thể hắn hắn bao lấy mình, tung chăn chờ sẵn, chỉ đợi y chui vào sẽ ghém lại kín mít.
“Được rồi.” Y không muốn nói phần lớn là vì ngươi nằm cạnh mà không ngủ được.
Vừa chui vào trong chăn hắn đã tiến sát trong gang tấc gần như trán suýt chạm lên môi y.
Vẫn còn là một thiếu niên chưa biết mùi đời nên thoải mái tự nhiên, Thẩm Huyền Quân chỉ hơi né tránh tự mình trấn an.
Hứng chịu một đợt run rẩy từ lồng ngực bàn tay vô thức nắm lại, hơi nóng rạo rực lan khắp thân.
Y dịch người vào bên trong trốn, hắn lập tức nối đuôi theo miệng than: “Lạnh quá, lạnh quá, về khuya trời càng lạnh.”
Nghe thế y không dám kéo chăn nữa ngoan ngoãn nằm im, dây thần kinh nào đó không ngừng cảnh báo.
Một lọn tóc đổi cây san hô, không ai nợ ai? Sao lòng y vẫn không buông được khoảnh khắc tay chạm tay đó chứ? Một chút âm ấm lại khiến y không nhịn được tò mò tiến sâu tìm hiểu.
Thật ngu ngốc làm sao!
Tưởng Hoàng nâng cao khóe môi thỏa mãn: “Ấm hơn một chút rồi.”
Thẩm Huyền Quân cười gượng, ngược lại giờ y đang thấy nóng dần đây.
Yên lặng một lát bỗng tay hắn thò áp trán y: “Kỳ lạ thật hình như không phải do chăn ấm mà là người đang nóng lên.
Ui bỏng cả tay này.”
Y cười khổ: “Vừa rồi không phải đòi ngủ sao? Đừng có nói chuyện nhảm nữa tới sáng lại bảo ta không cho ngươi ngủ.”
Hắn lại nghiêm túc lạ thường: “Cơ thể người sao lại mẫn cảm thế này vừa rồi căng thẳng một tí đã sốt rồi.
Lẽ nào có chuyện kinh thiên động địa khi ta đang ngủ? Ngủ ngon lắm vừa mềm vừa ấm có thấy gì đáng sợ đâu.”
Kinh thiên động địa? Có chăng là tay y bình thường có thể phá đá lại không nhấc được hắn ra khỏi người mình.
Vừa mềm vừa ấm, mặt y nóng như chín đến nơi cái gì vừa mềm vừa ấm hả? Hắn xem mình như tấm đệm ngủ ngon lành hừ!
“Nóng thật đấy, ca ca chắc là mình điều tức không có sai sót chứ? Hay là đồ ăn trong chùa có vấn đề?”
“Ta đã dùng trâm bạc thử qua rồi.
Nếu có vấn đề chắc là đám sương đó.” Thẩm Huyền Quân sờ trâm bạc trên tóc mình suy tư: “Gần đây đúng là có chút thất thường ta đang tu luyện thuật mới nên có thể chưa thích nghi.”
Hắn bật dậy: “Ca ca nói dè chừng như thế xem ra không đơn giản là không thích nghi.
Có thấy đau ở đâu không?”
Người kia nghe xong thì cũng lấy làm lạ nắm tóc mềm của mình sờ sờ suy ngẫm: “Hơi đau bên ngực trái.”
Hắn hơi nóng nãy: “Nơi đó là tim mà sao ca ca một chút đề phòng cũng không có?”
Bởi vì y ở cạnh hắn đều bất giác nhói đau, dần dần thành quen…
“Ta biết y thuật để ta xem.” Hắn rất nhanh nắm tay y kéo vào lòng ôm chặt, chăm chú nghe tiếng tim đập mặt đầy nghiền ngẫm suy nghĩ rối bời.
Thấy hắn bất động giữ lấy mình chuyên chú, y không vùng ra cũng chẳng biết mình có bệnh hay không, chỉ thấy tâm trí có chút lạc lõng như sa vào bể sâu vạn dặm, khoảng cách gần như vậy cũng xa như vậy.
Nghe tiếng hít thở của đối phương hồi lâu lòng y không biết đã trôi xa đến chốn nào.
“Ca ca?”
Y nghe giọng hắn dè dặt sợ hãi, giật mình tỉnh táo lại: “Sao thế?”
Tưởng Hoàng do dự đắn đo cực độ.
“Nói đi, ta đâu dễ dàng bị dọa sợ như thế?”
Tưởng Hoàng gượng cười như khóc: “Có thể là bị hạ xuân dược rồi.”
Thẩm Huyền Quân “…”
“Ngươi…!ngươi…” Y ấp a ấp úng không biết tìm lời nói như sao, mắt mở trừng trừng trăn trối: “Ngươi…!ngươi nói gì?”
Thẩm Huyền Quân ngày thường có dung mạo mềm mại thuần khiết, lúc này bỗng hỏa khí bừng bừng bối rối muốn thối lui trốn tránh.
Tưởng Hoàng nhanh chống chặn lại ôm vùng eo nhỏ chậm rãi sờ vàng tai y: “Không sao, không sao, sư phụ ta nói đây là cách chữa nhân gian rất hiệu quả.”
Y sợ cử chỉ thân mật này, do bản thân có lòng riêng sợ thêm thuốc bản thân sẽ không thể nào kiềm chế được làm ra chuyện gì đó.
“Thôi, thôi, ta tự ép độc ra.” Thẩm Huyền Quân gượng dậy người như mất sức suýt ngã lại: “Ta tự chữa được.”
“Không sao, không sao, ta chữa nhanh lắm.”
Chừng nửa li trà sau Thẩm Huyền Quân đá hắn xuống giường.
Tưởng Hoàng cười ngất: “Ca ca đừng giận ta chỉ là chọc ca ca chút thôi mà.”
Y không biết mình giận cái gì? Giận hắn lừa y hết hồn hay giận chính mình tâm tư bất chính, đạo hạnh yếu kém dễ dàng bị thiếu niên này lừa gạt thê thảm?
“Ta thấy ca ca căng thẳng không ngủ được nên mới…” Hắn nén cười châm dầu vào lửa: “Không phải ca ca nói không sợ thứ gì sao?”
Thẩm Huyền Quân thẹn quá hóa giận trùm kín chăn một mình, khô khan đáp: “Ngủ đi.”
***
Là mộng sao?
Thẩm Huyền Quân hé mắt thấy cổ họng đang khô khốc, đầu đau rần rần.
Là mộng sao có thể chân thật như vậy? Y như vẫn còn người thấy mùi hoa cùng cảm giác mát lạnh trải dài toàn thân.
Y dùng xương cổ tay xoa huyệt thái dương vẫn cảm thấy mình như mộng mị bước ra.
Hương thơm đỗ quyên buổi sáng thêm rõ ràng, thậm chí có chút nồng tự như được tắm táp chất bổ dưỡng.
Chợt nhớ đến lời nói đùa dùng thi thể chôn bên dưới của hắn hôm qua, hơi bất an.
Ánh mắt y dời sang bên cạnh giường, không thấy hắn đâu.
Lại nhìn quanh quẩn mới thấy hắn co rúm nằm dưới đất, khuất sau bàn trà mà ngủ.
Nhớ lại khi đó đạp hắn xuống giường y liền trốn trong chăn xem như không nghe thấy gì, xem ra hắn không có bò lên lại.
Thẩm Huyền Quân đánh thức kẻ đáng thương kia dậy.
Lúc hai người ra ngoài một vị hòa thượng đang quét rác gần đó hối lỗi: “Hôm qua quên dặn hai vị có nghe tiếng động gì cũng không nên rời khỏi phòng buổi đêm.
Cũng may đêm qua hai người ngủ say quá.”
Vị hòa thượng còn khá trẻ cầm chổi quét lá xanh ở mấy vết nứt nói chuyện rất thản nhiên.
“Có chuyện gì xảy ra vào buổi đêm sao?”
“Ta không biết lúc vừa vào sư phụ đã dặn như thế, có lần ta mộng du đi quanh quẩn như nghe thấy tiếng tụng kinh liên thiên không ngừng.
Khi sáng tỉnh lại đã thấy bản thân nằm tựa giếng trong đầu chỉ nhớ mấy thứ linh tinh.”
Thẩm Huyền Quân hơi mỉm cười.
Tưởng Hoàng cũng cười: “Vườn hoa đỗ quyên bên ngoài tường rất đẹp.”
“Nghe nói là do một cô nương từng tá túc ở đây tặng để cảm ơn.
Đáng ra chùa không định giữ nhưng từ khi có nó khách hành hương tăng lên…!” Hòa thượng kia cười ngốc: “Nói sao cũng rất may mắn.”
Ánh mắt Thẩm Huyền Quân nhìn về mấy đóa hoa đang rung rinh trong gió sớm kia, hoa nở vẫn diễm lệ như cũ, sau một đêm nhiều bông hoa đã nở bung rực rỡ chói mắt.
Tưởng Hoàng gật gù theo họ dùng cơm chay.
Nhân lúc mọi người chuẩn bị tụng kinh mỗi sáng, hai người nhanh chân chạy đến nơi góc tường trồng đầy hoa.
Phía sau bụi hoa là cánh cổng đá vòm tròn bị vài thứ đồ đạc cũ kỹ chặn lại, hai người mon men tiến lại nhìn vào lối đi bên trong mà lạnh cả người.
Cũng chỉ là con đường dài mà u ám, trống huơ trống hoác càng nhìn càng thấy không thoải mái.
“Như là dẫn đến biệt viện cũ.”
Trong ngôi chùa nhỏ tồi tàn này còn có biệt viện sao?
Thẩm Huyền Quân nhấc đồ chặn trước cổng qua một bên nhanh chân lẻn vào, mang đồ chắn lại chỗ cũ.
Động tác nhanh gọn như thế lọt vào mắt Tưởng Hoàng tủm tỉm nói: “Ca ca cũng quen tay quá.”
Y không đếm xỉa tới hắn.
Tưởng Hoàng biết người kia giận tìm mọi cách chọc cho mở miệng, từ sáng đến giờ cả liếc hắn y cũng không thèm.
Con đường này cây cối rậm rạp nên có khí hậu dễ chịu hơn, lá cây không úa tàn mùa thu như bên ngoài, Tưởng Hoàng ngắt một chiếc lá xanh ngửi ngửi: “Nơi này mát mẻ thích hợp ngủ trưa nha, xây biệt viện ở đây không chừng vì mục đích này.”
Câu nói nhảm của hắn không làm người kia ngó ngàng tới, hai người đi một hồi đụng phải con suối trong.
Thẩm Huyền Quân định giẫm lên đá bước qua bỗng thấy mặt nước không phải phản chiếu y mà là một thiếu nữ xinh đẹp đang mỉm cười.
Tưởng Hoàng theo sau không biết y dừng lại ủi người một cái, cả hai chới với ngã ùm xuống dòng nước xiết.
Rõ ràng là một con suối nhưng Thẩm Huyền Quân có cảm giác như thủy thần đòi mạng, đáy nước sâu thẳm cuốn chân ghì xuống.
Trời vào thu miệng thì nói khí hậu mát mẻ, nhưng việc phải nhảy xuống một con suối quái gở lạnh ngắt không phải chuyện vui vẻ gì.
Tưởng Hoàng ướt sũng lạnh run nhìn người đang vận lực cố làm ấm cơ thể kia vô cùng ấm ức, hắn là kéo y dưới đáy nước lên vậy mà chỉ cảm ơn qua loa rồi bí xị với người ta nữa là sao? Đã thế lúc nắm người còn suýt bị Viêm U xiên cho một nhát, đùa sao, chủ ngươi ngươi không tìm cách cứu đâm ta làm cái quỷ gì? Ta mà không vớt lên thì chủ của ngươi thành xác chết trôi rồi đấy.
Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ của rất nhiều năm sau hắn nhớ lại chuyện này tự cười ngốc với mình.
Bởi ngày lúc vớt y hắn có một ý niệm khác…
…
Hắn đứng một bên chịu đựng mấy cơn gió thổi bất chợt đến, run cầm cập.
Đến khi thấy trán y thấm ướt mồ hôi thì hơi hoảng hốt, rõ ràng lúc lên đã lau khô mặt sạch sẽ rồi mà? Muốn gọi lại sợ y đang tu luyện bị phản phệ, hắn ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm lo âu.
Môi Thẩm Huyền Quân tím tái run rẩy một hồi mới bật dậy ho dữ dội, nơi gò má có thêm huyết sắc.
Khi nhìn sang hắn mới nhớ người này cũng đang ướt sũng hứng gió lạnh, hối lỗi vô cùng.
Vậy mà, hai người trở về phòng đắp chăn uống canh gừng nóng, y vẫn không nói thêm với hắn câu nào.
Hôm đó Thẩm Huyền Quân ngủ sớm, trời vừa chiều đã mê man trên giường.
Con đường tu tiên của y sao chông chênh quá, y vẫn u uất trong chấp niệm xa xôi đến mức thành hồi vãng.
Lại mơ thấy giấc mơ cũ lạ lùng mà đến giờ y vẫn không biết mình đóng vai trò gì trong đó.
Mỗi lần nghe tiếng chuông đồng vang dội trên hòn đảo nổi giữa hư không y lại rùng mình, những con người đang chạy nhộn nhạo dưới chân kia nhỏ bé như kiến.
Còn y?
Y đang ở đâu?
Tiếng chuông vang lên ngày càng cấp bách, từng hồi từng hồi vang lên kéo theo đó là mảng không ánh sáng lớn dần, Thẩm Huyền Quân thấy mình đang bị nuốt chửng trong đó, đến khi sắp không chịu được sự thiêu đốt lẫn chói chang của nó, bản thân đã rơi vào khoảng không u tối.
Tâm trí y xoay mòng mòng, nhìn thấy nụ cười tuấn lãng ngây thơ đưa y một bông hoa sen màu đen u ám cháy lên ánh lửa địa ngục.
Ánh mắt đó không che giấu được vui mừng khẽ gọi: “Sư phụ…”
Thẩm Huyền Quân không nhìn thấy rõ ngũ quan người kia hoặc là từ sâu thẳm y biết rõ hắn lại muốn trốn hắn cho nên không ngần ngại phủi bỏ.
Thẩm Huyền Quân luôn cảm thấy người này mang cho mình ấn tượng sâu sắc, còn có thứ gì đó rất kinh hoàng, thế nhưng gương mặt kia rõ ràng như thế y vẫn dối lòng rằng chẳng quen biết, chẳng hình dung nổi ngũ quan.
Hắn cứ xuất hiện trong giấc mơ của y như một bóng ma, ảo ảnh hung tợn và điên cuồng có thể xé tâm can y ra từng mảnh.
Trong lòng ngực lại nhói đau, như có gì đó đang hé nở ra từng chút, từng chút một, mỗi một li tách ra là biết bao nhiêu đau đớn như xẻo thịt?
Thẩm Huyền Quân thấy mình ngập ngụa trong máu tanh tưởi, xương trắng giòi bọ nhúc nhúc, chúng gặm thịt trên thân thể đang phân hủy.
Y hoang mang ở giữa đồng hoang gió lạnh, bầu trời đỏ u ám như nhỏ từng giọt máu tươi ướt đẫm.
Y sợ hãi bỏ chạy không muốn nhìn thấy nữa, từ trong đôi mắt nhỏ ra máu.
Tại sao không buông tha cho y, thân thể y run rẩy liên hồi gào thét trong tuyệt vọng, tâm can như bị ai đó nghiền nát từng chút một.
“Ca ca, ca ca làm sao vậy? Tỉnh dậy, tỉnh dậy.”
Hắn vỗ gương mặt đang nhăn nhúm của y rồi lại giữ chặt tay chân đang múa may loạn xạ, cố tranh đấu với thứ gì đó trong cơn ác mộng của mình..