Vừa bước ra khỏi chung cư, ánh mặt trời gay gắt trùm lên khắp người Shinsuke. Anh lấy tay che mắt, đi bộ về phía ga tàu điện ngầm. Giờ cao điểm buổi sáng đã bắt đầu rồi. Đám bụi nhựa đường bám lấy cơ thể mướt mồ hôi.
Kozuka vẫn còn ở lại căn phòng đó. Ông ta nói muốn điều tra thêm. Shinsuke thì không muốn ở lại thêm một giây nào nữa nên chuồn về trước. Kozuka hỏi anh định đi đâu, anh đáp là về nhà. Cũng chẳng có nơi nào khác để đi.
“Đừng đi xa quá! Tôi sẽ còn liên hệ với cậu.” Kozuka nói với Shinsuke lúc anh xỏ giày bước ra khỏi căn hộ đó.
Dù vậy, Shinsuke vẫn thắc mắc là Kishinaka Reiji làm gì trong căn phòng kỳ lạ ấy. Việc anh ta làm búp bê giống người vợ đã chết thì anh hiểu. Nhưng mà MINA-1 là thứ gì? Theo ghi chép, Kishinaka muốn tạo ra một thứ người nhân tạo giống với con người, thực tế hình như anh ta đã thành công. Nhưng việc đó thật sự là có thể sao? Những hình ảnh còn sót lại trong máy tính bỗng sống dậy trước mắt Shinsuke.
Bức ảnh ghi tên MINA-1 khác với DOLL 1 hay DOLL 2, nhìn sao cũng thấy như chụp một cô gái người thật. Nhưng mà gương mặt lại giống ma nơ canh.
Lẽ nào đó là Ruriko? Nếu vậy, Ruriko là búp bê được Kishinaka tạo ra hay sao? Không thể có chuyện ngu xuẩn như vậy. Cô ta chắc chắn là con người. Đây không phải phim khoa học giả tưởng, làm gì có chuyện búp bê cử động, nói chuyện và làʍ ŧìиɦ giống con người. Nếu vậy, cô ta là thứ gì? Theo Kozuka, Kishinaka Minae không có chị em sinh đôi, cũng không có chị em ruột thịt nào giống cô ta. Anh nhớ lại ghi chép của Kishinaka. Những dòng chữ cuối cùng không thể rời khỏi óc Shinsuke.
“Em đừng đi đâu nữa nhé.” Mình nói.
“Em không đi nữa đâu.” Cô ấy nói.
Kishinaka Reiji thực chất đã nói chuyện với ai?
Anh có cảm giác lâu lắm rồi mới quay lại nhà mình. Mở cửa ra, mùi ẩm mốc xộc lên. Kéo rèm, mở tung cửa sổ. Đám bụi phủ đầy mặt bàn kính rẻ tiền. Shinsuke mở ngăn kéo bàn trang điểm của Narumi ra. Trong đó có cái tuốc nơ vít hình hoa khế cán bằng nhựa.
Cầm tuốc nơ vít trong tay, anh đi đến nhà tắm. Trong đó có tấm gương thô kệch gắn trên tường. Bốn góc gương được cố định bằng ren nhựa. Anh đưa tuốc nơ vít vào rãnh ren, vặn ngược chiều kim đồng hồ. Ren lỏng ra dễ dàng. Rõ ràng là đã bị tháo ra vặn lại vài lần rồi. Anh tháo hết bốn cái ren ra, thận trọng gỡ tấm gương xuống.
Một lỗ hổng lớn hiện ra. Bức tường bị phá tạo thành một lỗ lớn rộng khoảng ba mươi centimet.
Đúng là vậy nhỉ, anh nghĩ.
Anh giấu tiền ở đó. Là một số tiền lớn. Chắc chắn là ba mươi triệu yên. Anh bọc số tiền bằng giấy báo và cất trong này. Anh cũng không nói cho ai biết mình giấu tiền trong đó, kể cả Narumi.
Đầu óc Shinsuke choáng váng. Anh ôm tấm gương, quỳ xuống sàn. Đầu đau như búa bổ. Như hùa theo cơn đau đầu, anh còn thấy nôn nao.
Trong đầu Shinsuke, những ký ức đang tạo thành hình thù, như những mảnh ghép dần khớp lại với nhau. Những thứ trước đó còn mơ hồ đã thành hình với đường nét rõ ràng, những thứ còn lộn xộn xếp lại theo trật tự rõ ràng, những phần còn thiếu dần được bổ sung. Tiếc thay, dù vậy trí nhớ của anh vẫn chưa hoàn chỉnh. Một vài chỗ quan trọng nào đó bị khuyết mất.
Con sóng rút đi rồi, tâm trạng anh nhẹ nhõm hơn đôi chút. Anh từ từ đứng dậy. Cất tấm gương lại chỗ cũ, siết lại ren.
Phải tìm Narumi thôi, anh nghĩ. Chắc chắn cô ta đã ôm theo ba mươi triệu yên rồi bỏ trốn.
Dù cảm giác về thời gian còn lộn xộn nhưng hình như hôm nay là thứ Năm. Quá trưa, Shinsuke gọi điện cho Chizuko.
“Cậu đi đâu vậy? Hôm qua, hôm kia đều nghỉ không xin phép, tôi lo lắm đấy.” Sự khó chịu trong giọng nói hình như không phải chỉ do buồn ngủ.
“Xin lỗi, tôi có việc đột xuất.”
Không thể nói việc bị cô gái bí ẩn giam giữ. Có nói bà ta cũng không tin đâu.
“Việc đột xuất là gì vậy? Ít nhất cũng gọi cho tôi một cuộc điện thoại chứ.”
“Bạn tôi bị tai nạn qua đời. Chẳng có họ hàng thân thích gì, nên từ trông đêm đến chuẩn bị tang lễ tôi phải cáng đáng hết. Thế nào mà quên luôn gọi điện cho bà.”
Ở đầu dây bên kia, Chizuko thở dài.
“Nếu thế thì cũng chẳng còn cách nào, nhưng lần tới nhớ phải gọi điện đàng hoàng đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi rất xin lỗi.”
“Tối nay cậu tới được không?”
“Tôi cũng chưa biết. Có thể là không đi được. Vậy nên bà cứ coi như tôi nghỉ nhé!”
“Hả? Thế sao? Khó cho tôi quá!” Chizuko làu bàu.
“Chẳng còn cách nào. Mai tôi sẽ đến.” Nói rồi, Shinsuke cúp máy.
Đến chiều tối vẫn chưa thấy Kozuka liên hệ. Shinsuke thử gọi điện nhưng không liên lạc được. Nghĩ ngợi một hồi, Shinsuke rời khỏi nhà. Anh bắt taxi, nói với tài xế cho đến Universal Tower ở Nihonbashi.
Đến chung cư siêu cao tầng đó, anh đi vào sảnh chờ thang máy. Bên trái sảnh có một người đàn ông mặc đồng phục màu xám. Khi Shinsuke đến, người đàn ông liền lên tiếng.
“Có việc gì vậy?” Ông ta hỏi. Mái tóc ông ta có những đường chải rất đẹp.
“Tôi là người bên chuyển phát. Cho hỏi phòng 4015 có phải của ông Okabe không?”
“Okabe? Không phải.” Người đàn ông nhìn xuống tay mình. “Tất cả tầng bốn mươi thuộc sở hữu của ông Uehara. Tôi cũng chưa nghe thông tin rằng ông ấy cho người tên Okabe thuê lại.”
“Uehara ư?”
“Giám đốc công ty xây dựng Teito ấy.” Biểu cảm người đàn ông như hối hận vì nói ra điều đó. Chắc nghĩ rằng mình trót nhiều chuyện quá.
“Nói đến công ty xây dựng Teito thì…”
“Thôi, tóm lại, trên phòng 4015 không có ai tên Okabe cả.” Ông ta cáu kỉnh.
Sợ kì kèo hỏi thêm lại bị nghi ngờ, Shinsuke cảm ơn qua loa rồi rời khỏi nơi đó. Anh cũng lo ở đây lâu quá lại bị Ruriko bắt gặp. Lúc rời khỏi chung cư đó, anh lại suy nghĩ. Nhắc đến công ty xây dựng Teito, anh nhớ ra một điều. Đó là công ty Kiuchi Haruhiko làm việc.
Tại sao Ruriko lại tự do sử dụng căn hộ đó? Tại sao Kishinaka lại làm búp bê giống vợ mình trong căn phòng đó?
Trên đường tới ga tàu điện ngầm, Shinsuke dừng chân, lôi điện thoại ra. Anh đứng nguyên ở đó, gọi cho Okabe Yoshiyuki. Hơn cả tưởng tượng của Shinsuke, giọng Okabe vang lên đầy hằn học kiểu như lại bị làm phiền gì rồi.
“Lại là anh à? Lần này có chuyện gì thế?”
“Cậu hãy giới thiệu người quen làm ở Mizu Kagami cho tôi.”
Có cảm giác cậu ta thở dài một tiếng.
“Anh lại muốn tìm hiểu về Kiuchi hả?”
“Ừ, vẫn là việc đó.”
“Cái gã làm ở Mizu Kagami đó chỉ biết những việc tôi nói với anh dạo trước thôi. Anh có gặp cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
“Có ý nghĩa hay không, nếu không hỏi thử thì sao biết được.”
“Tôi cũng đến chịu anh thôi.” Okabe lại thở dài. “Nếu muốn tìm hiểu về Kiuchi đến vậy thì vừa hay có một gã rất phù hợp đây. Anh thử tiếp cận người đó xem sao.”
“Là người nào vậy?”
“Lần trước Kiuchi đến quán tôi đúng không? Anh có nhớ gã đàn ông đi cùng anh ta không?”
“Gã đeo kính, trông giống dân kinh doanh phải không?”
“Đúng vậy. Hắn có vẻ rất thích quán này. Sau hôm đó, hắn có dẫn một em tiếp viên ở đâu tới đây.”
“Không phải đi cùng Kiuchi à?”
“Cả người phụ nữ đi cùng, tất cả có hai người thôi. Lúc ấy, hắn có để lại danh thiếp. Cái danh thiếp đó đang ở trong tay tôi.”
“Người đó tên gì?”
“Kashimoto Mikio. Hình như hắn làm ở công ty phần mềm máy tính. Công ty tên Head Bank.”
“Hắn có quan hệ gì với Kiuchi?”
Okabe khẽ cười.
“Việc đó anh tự hỏi đi!”
“Đúng vậy. Cho tôi địa chỉ liên hệ luôn.”
“Trên danh thiếp in tên công ty và số điện thoại di động. À, còn có cả hòm thư điện tử nữa. Anh muốn biết cái nào?”
“Cho tôi số di động thì tốt.”
“OK. Nhưng đừng nói là nghe từ tôi đấy.”
“Tôi biết mà.”
Shinsuke lấy chìa khóa nhà ra, dùng nó khắc mười một con số Okabe vừa đọc vào lan can bên cạnh. Dập máy rồi, anh lưu mấy số đó vào bộ nhớ điện thoại. Rồi anh gọi điện luôn. Tiếng chuông vang lên năm lần thì bên kia nhấc máy.
“A lô.” Giọng của Kashimoto Mikio khá cao.
Sau khi xin lỗi vì sự thất lễ của mình khi đột ngột gọi điện, Shinsuke giới thiệu về bản thân. Nhưng anh không nói tên thật mà xưng tên là Kozuka.
“Thực ra tôi có chuyện muốn nói.”
“Là việc gì vậy?” Kashimoto cảnh giác. Cũng dễ hiểu thôi.
“Tôi muốn hỏi về anh Kiuchi.”
“Kiuchi? Việc gì của cậu ta?” Kashimoto gọi thẳng tên của Kiuchi, không gọi san.
là hậu tố đi kèm tên người trong tiếng Nhật, dùng để diễn tả sự tôn kính và trang trọng.
“Anh không phải chỉ quen biết với anh ta trong công việc đúng không? Cũng không phải chỉ là quan hệ gặp gỡ nhau bên ngoài?” Shinsuke cố lịch sự hết mức có thể. “Xin lỗi vì làm phiền anh trong lúc bận rộn, nhưng sau khi anh xong việc cũng được.”
“Tôi chưa biết lúc nào mới xong việc.”
“Vậy thì tôi sẽ gọi lại sau. Một tiếng nữa có được không?”
“Từ từ, chờ tôi một chút đã.”
Anh đợi ba phút, chắc anh ta xác nhận lại kế hoạch công việc.
“Tôi hiểu rồi. Khoảng bảy giờ tôi có thời gian. Giờ đó có được không?”
“Được. Vậy gặp ở đâu?”
“Trước cửa công ty tôi có quán cà phê tên Harmony.”
“Harmony à? Tôi hiểu rồi. Vậy hẹn lúc bảy giờ nhé!”
Cúp điện thoại, anh gọi luôn cho Okabe.
“Lần này là gì nữa đây?” Cậu ta nói. Giọng cậu ta nửa tức giận.
“Lúc nãy cậu nói Head Bank nhỉ, cho tôi địa chỉ chỗ làm của Kashimoto.”
Công ty tên Head Bank đó nằm ở phố Kanda Ogawa. Công ty ở tầng ba và tầng bốn của một tòa nhà nhỏ. Quán cà phê tên Harmony nằm phía bên kia con đường, là quán chuyên cà phê đắng. Shinsuke đến quán đó lúc sáu giờ ba mươi phút, gọi cà phê Brazil.
Hơn mười lăm phút trôi qua, lúc anh đang uống cà phê thì người đàn ông đó bước vào quán. Chắc chắn đó là người đến Sirius dạo trước cùng với Kiuchi. Anh ta mặc bộ vét màu xám.
“Anh Kashimoto.” Shinsuke cất tiếng gọi.
Kashimoto tiến lại gần với gương mặt hoài nghi. Mắt anh ta đảo liên tục như để phán đoán điều gì đó. Anh cứ ngỡ rằng anh ta nhớ đã từng gặp anh ở Sirius, nhưng Kashimoto nhìn anh như thể lần đầu tiên gặp.
“Anh là Kozuka à?”
“Đúng vậy, xin lỗi vì làm phiền anh lúc bận rộn.”
Kashimoto ngồi đối diện Shinsuke. Anh ta gọi cà phê Colombia.
“Thực ra tôi là…” Shinsuke chìa ra một tấm danh thiếp. Là danh thiếp của Kozuka. Kashimoto nhìn tấm danh thiếp rồi tròn xoe mắt.
“Anh là cảnh sát sao?”
“Xin phép.” Shinsuke nhanh tay lấy lại tấm danh thiếp trên tay Kashimoto. “Xin lỗi, tôi không thể tùy tiện đưa danh thiếp cho mọi người được.”
“À, vâng.” Mặt Kashimoto cứng đơ lại.
“Anh rất thân thiết với Kiuchi đúng không? Quan hệ của hai người là thế nào?”
Shinsuke đặt câu hỏi luôn để Kashimoto không có thời gian mà nghi ngờ.
“Tôi học cùng trường đại học với cậu ta. Học Khoa học thông tin, trường X.”
“Hèn chi. Hai người có thường xuyên gặp gỡ không?”
“Không thường xuyên lắm… Đại khái tháng một lần, kiểu như cậu ta đột xuất mời tôi đi uống thôi.”
“Và Kiuchi là người trả tiền… Đúng vậy nhỉ?”
Kashimoto làm vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe thấy lời nói đó. Shinsuke nhìn thẳng vào anh ta rồi cười nhạt. Anh mong là trông mình sẽ đáng sợ hết mức.
Cà phê Kashimoto gọi được mang đến. Anh ta uống cà phê đen. Đôi tay hơi run lên.
“Anh Kiuchi làm ở công ty xây dựng Teito nhỉ?”
Nhìn Kashimoto gật đầu, Shinsuke mới tiếp tục. “Anh ta làm việc gì ở công ty đó?”
“Tôi không rõ lắm. Cậu ta hầu như không hé nửa lời về chuyện ở công ty.”
“Theo như tôi điều tra, Kiuchi hình như không đến công ty đều đặn. Thế mà anh ta có cuộc sống xa hoa hết mức. Tôi đang nghi ngờ phải có nguyên do nào đó.”
“Tôi không hiểu, cũng không biết. Thật tình là thỉnh thoảng tôi mới gặp và đi nhậu cùng cậu ta thôi.” Giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương Kashimoto.
“Anh Kashimoto.” Shinsuke khẽ nói. “Nếu được tiếp đãi bằng tiền phi pháp thì người được tiếp đãi cũng bị quy trách nhiệm đấy.”
Lời này vang lên bên tai Shinsuke chẳng có chút hiện thực nào, nhưng dường như lại có sức đe dọa lớn với Kashimoto. Mặt anh ta tái nhợt đi.
“Hãy tin tôi. Thật sự là tôi không biết gì hết. Cậu ta hoàn toàn thay đổi từ sau vụ tai nạn, còn chẳng thèm tâm sự gì với tôi.”
“Tai nạn anh nhắc tới là vụ tai nạn giao thông đó hả? Thay đổi mà anh nói tới là như thế nào?”
“Nói thế nào nhỉ? Trước đây cậu ta là một gã rất lạc quan, từ sau vụ tai nạn thì kiệm lời hẳn, tức là trở nên lầm lì. Mà vì gây ra tai nạn chết người nên tôi nghĩ cũng chẳng có gì là vô lý cả.” Rồi Kashimoto nói thêm. “Có lẽ cũng bị hủy hôn nữa.”
“Hủy hôn ư?” Shinsuke ngạc nhiên. “Là sao cơ?”
Kashimoto chớp mắt, nhìn Shinsuke, biểu hiện kiểu như anh không biết là sao, còn nhuốm màu hối hận vì nói mấy lời thừa.
Shinsuke nhớ lại câu chuyện nghe từ nhân viên bảo vệ chung cư nơi Kiuchi sống. Lúc đầu, ông ta nghe rằng vợ mới cưới sẽ đến sống cùng anh ta, nhưng thực tế chỉ mình Kiuchi chuyển tới thôi.
“Tức là lúc đó Kiuchi đã có đối tượng kết hôn rồi?”
Kashimoto gật đầu trước câu hỏi của Shinsuke. “Đúng vậy.”
“Người phụ nữ đó là ai? Anh có biết tên không?”
“Tôi không biết tên. Nhưng mà, hình như là…”
Không hiểu sao Kashimoto lại có vẻ do dự. Hình như anh ta đang hoảng sợ. Anh ta uống một ngụm cà phê, như để bình tâm lại, sau đó mới nhìn Shinsuke. Giọng anh ta nhỏ hơn.
“Nghe đâu là con gái của Giám đốc…”
“Giám đốc? Nghĩa là…” Shinsuke sốt ruột hỏi.
“Giám đốc công ty xây dựng Teito.” Kashimoto nói. “Thấy bảo khi Kiuchi thắng trong cuộc thi quần vợt do công ty tổ chức, cậu ta quen với ái nữ của giám đốc, rồi sau đấy càng trở nên thân thiết hơn.”
“Giỏi thật!”
Shinsuke định buột miệng nói chuột sa chĩnh gạo mà kịp ngăn lại. Đó không phải lời mà một thanh tra cảnh sát nên nói.
“Nhưng mà hôn ước với tiểu thư đó bị hủy rồi nhỉ?”
“Vâng, Kiuchi không kể chi tiết, nhưng tôi nghĩ vụ tai nạn đó là nguyên nhân.”
“Nghĩa là người ta không thể để con mình kết hôn với kẻ gây tai nạn chết người?”
“Có lẽ vậy. Mà có khi bản thân cô tiểu thư đó không định kết hôn.”
“Nếu vậy, vị giám đốc đó hẳn không muốn Kiuchi xuất hiện trong công ty chứ!”
“Nói là vậy, nhưng không thể ép người ta nghỉ việc. Thế nên mới cho cậu ta làm công việc chẳng có gì quan trọng. Đó là suy luận của tôi.” Kashimoto nói.
Shinsuke gật đầu. Nhưng anh vẫn thấy khó chấp nhận. Sau một hồi lâu nhìn chăm chăm cốc cà phê của mình, anh mới ngẩng mặt lên.
“Anh Kashimoto có biết chung cư Universal Tower không?”
“Chung cư mới xây xong gần đây, ở trên đường Nihonbashi chứ gì?”
“Ừ. Kiuchi có nói gì về chung cư đó không?”
“Nói gì là nói gì?”
“Ví dụ người nào mà anh ta biết sống ở đó…”
“Không.” Kashimoto nghiêng đầu. “Tôi chưa nghe chuyện đó bao giờ.”
“Vậy sao?”
Kashimoto nhìn đồng hồ.
“Còn việc gì nữa không? Thật ra tôi đang làm dở việc, chỉ chuồn ra đây tẹo thôi.”
“Ôi, tôi xin lỗi. Vậy, câu hỏi cuối cùng. Anh Kiuchi có nói gì với anh về vụ tai nạn giao thông không?”
Kashimoto lắc đầu.
“Hầu như là không. Tôi thì khó hỏi, mà cậu ta rõ ràng là muốn tránh chủ đề đó.”
“Ra vậy.” Thì ra là thế, Shinsuke nghĩ.
“Anh có biết người nào khác cũng thân thiết với Kiuchi không?”
“Ai nhỉ? Sau vụ tai nạn, hình như mọi người đều xa lánh cậu ta. Chẳng biết sao mà cậu ta thỉnh thoảng chỉ liên hệ với tôi thôi.” Kashimoto nghiêng đầu mấy lần, rồi vỗ nhẹ vào tay. “A, phải rồi, đám bạn đó, hình như bây giờ vẫn qua lại với cậu ta.”
“Đám bạn đó là sao?”
“Kiuchi có sở thích tàu thuyền. Cậu ta chắc hẳn sở hữu thuyền cùng bạn. Đám đó hay tụ tập ở khu Ebisu.”
“Anh có nhớ tên quán đó là gì không?”
“Tên gì nhỉ? Tôi mới đến đó một lần nên là…” Kashimoto gãi nhẹ đầu.
“Hình như là… Seagull hay sao ấy?”
“Seagull… Là quán gì vậy?”
“À, là quán bar cocktail. Quán có phong cách vui tươi. Nghe kể là chủ quán cũng là một đồng sở hữu thuyền.” Shinsuke gật đầu, lòng thầm nghĩ cũng đáng để gặp đây.