Trong lúc các sư thầy đọc kinh, khách tới viếng lần lượt thắp hương cho người đã khuất. Từ giờ tới khi mọi người thắp hương xong không biết còn bao lâu nữa. Giữa lúc cúi đầu đáp lễ với khách đã thắp hương xong, nhìn hàng người dài dằng dặc, Chisato ngán ngẩm trong lòng. Cô chỉ muốn tổ chức một buổi lễ nhỏ gồm thân quyến. Nhưng những người xung quanh lại phản đối, họ nói làm như vậy sẽ không biết phải ăn nói sao với những người đã giúp đỡ chồng cô bao năm qua, vì thế ngay cả đêm thức canh cũng trở nên phô trương thế này. Lễ tang ngày mai có thể sẽ còn nhiều người hơn nữa. Chỉ nghĩ tới việc phải chào hỏi từng người cũng đủ khiến cô thấy nặng nề rồi.
Liếc qua dãy ghế dành cho họ hàng, ánh mắt cô chạm mắt người phụ nữ trung niên đẫy đà ngồi ở hàng trên cùng. Sau khi lườm Chisato bằng ánh mắt đầy thù hận, chị ta dẩu môi quay mặt đi chỗ khác.
Hóa ra chị ta là chị họ Yoshiro. Hôm nay là lần đầu tiên Chisato gặp chị ta. Là một trong số họ hàng ít ỏi, nhưng khi tới chào hỏi, chị ta thông báo với giọng điệu độc ác: “Cô tôi không đến đâu.” Người cô mà chị ta nói tới có vẻ là mẹ Yoshiro.
“Cô tôi gọi cho tôi, nói bà ấy rất muốn đi rải tro cốt, nhưng nghĩ tới nỗi oan khuất của Yoshiro, bà ấy không muốn tới một đám tang hình thức thế này. Cô tôi thật đáng thương! Bà ấy vừa khóc lóc vừa nói đã luôn lo lắng chuyện này sẽ xảy ra, thế mà mọi chuyện đã xảy ra như bà ấy nghĩ thật.”
Chị ta như muốn nói họ đã biết cả rồi, rằng cái chết của Yoshiro chắc chắn là do cô xếp đặt.
“Thế ư. Thật đáng tiếc. Yoshiro hẳn là đã rất mong mẹ tới đưa tiễn anh ấy.” Khi cô đáp trả nhẹ nhàng như vậy, chị ta lườm cô với vẻ uất hận.
Cả sau khi kết hôn với Yoshiro, Chisato cũng không gặp họ hàng nhà chồng, nhưng cô dễ dàng tưởng tượng ra họ nói sau lưng mình những gì. Nếu cô là họ, hẳn cô cũng sẽ nói như thế. Cưới vì tiền, chẳng qua cô ta đang chờ chồng chết sớm, mà có lẽ cô ta còn đang lập mưu gϊếŧ chồng khi có cơ hội nữa không chừng…
Thích nói gì cứ việc, Chisato nghĩ. Cô kết hôn vì tiền là thật. Yoshiro cũng biết điều đó. “Nếu không vì tiền thì em sẽ chẳng muốn ngủ với một lão già như anh đâu nhỉ.” Ông ta thường vừa cười vừa nói như vậy. Khi Chisato đáp “Đương nhiên là thế rồi”, ông ta còn cười nhiều hơn, “Nhưng mà em chuẩn bị tinh thần đi. Anh khỏe mạnh lắm. Sẽ không chết bất đắc kỳ tử đâu.”
Yoshiro quả thực khỏe mạnh hơn cô tưởng. Ông ta có vẻ sẽ sống lâu. Nhưng Chisato không tính sai. Dù có khỏe mạnh đến đâu, ông ta cũng không sống tới trăm tuổi được. Cùng lắm chỉ sống được hai mươi năm nữa thôi. Chỉ cần đợi chừng đó, mọi tài sản sẽ thuộc về cô. Như vậy là đủ rồi. Đương nhiên nếu ông ta chết sớm thì không còn gì tuyệt hơn. Thực tế cô đã thử tìm hiểu xem có cách nào ra tay êm thấm được không. Cô cũng từng hứng thú với web ngầm. Dù cô chưa từng truy cập thử bao giờ…
Đang lơ đãng nghĩ như thế, cô chợt cảm thấy không khí ở hội trường đám tang đột nhiên thay đổi. Ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ về phía trước bệ thờ. Chisato cũng nhìn về hướng đó.
Một gã đàn ông mảnh khảnh đang đứng đó. Tóc dài tới vai, cặp má hõm lởm chởm râu, cằm nhọn. Trong khoảnh khắc, Chisato cùng lúc nghĩ tới tượng Chúa Jesus và quỷ đói.
Sau khi chằm chằm nhìn di ảnh trên bệ thờ một lúc, gã bắt đầu thắp hương. Trong khi gã làm việc đó, xung quanh không ai nói một lời.
Thắp hương xong, gã bước về phía Chisato. Chisato cúi đầu, nói cảm ơn gã đã tới viếng.
Khi cô dứt lời, người đàn ông thầm thì điều gì đó. Vì không nghe thấy nên Chisato ngẩng mặt lên. “Gì cơ ạ?”
“Là không may ư?” Gã thong thả nói bằng một giọng không ngữ điệu. “Việc hít phải khí sulfur hydro có đơn giản là không may không nhỉ?”
Câu nói có âm hưởng ghê rợn như vọng lên từ đáy địa ngục. Chisato cảm thấy sống lưng ớn lạnh, chỉ trả lời “Vâng.” Trong đầu cô không nảy ra từ nào khác.
“Thế à. Thế thì tội nghiệp anh ấy.” Gã cúi chào một cái rồi đi mất. Bóng lưng gã như vương vất yêu khí, suốt một lúc Chisato không thể rời mắt khỏi bóng lưng ấy.
Sau đêm thức canh, họ chuyển sang một phòng khác. Ở đó có chuẩn bị sẵn đồ ăn. Nhưng đương nhiên chủ tang là Chisato không đụng đũa, cô chỉ chăm chú đi quanh chào hỏi những người liên quan. Gọi là chào hỏi, nhưng quá nửa số đó là người cô gặp lần đầu. Murayama, người đã làm việc dưới quyền Yoshiro trong nhiều năm, đảm nhận việc giới thiệu. Murayama là một người đàn ông nhỏ con đã quá năm mươi, vì nét mặt giống mèo nên nhìn có vẻ gian manh. Nhưng thực chất anh là người nhút nhát và cần mẫn, Yoshiro từng nói vậy.
Tuy nói là những người trong giới làm phim, nhưng có rất nhiều loại người. Không chỉ có nhà sản xuất, biên kịch, diễn viên, còn rất nhiều nghệ sĩ nữa. Ví của Chisato phồng lên vì số danh thiếp cô nhận được.
“Vất vả cho cô rồi. Tôi nghĩ giờ tạm ổn rồi đấy.” Murayama vừa lấy khăn tay lau trán vừa nói.
Chisato nhìn quanh hội trường lần nữa. “Có vẻ người đó không đến nhỉ.”
“Người đó là ai cơ?”
“Người tóc dài và gầy ấy ạ. Cái người mà phong thái có chút kỳ lạ ấy…”
Như thể lập tức hiểu ra, Murayama gật đầu. “Cô nói anh Amakasu hả.”
“Amakasu?”
“Là đạo diễn điện ảnh. Cô không biết à? Tên anh ta viết thế này này.”
Murayama dùng ngón tay viết tên chữ Hán của Amakasu trong lòng bàn tay mình.
“Amakasu Saisei ư?”
“Đúng thế, đúng thế. Vậy là cô có biết.”
“Em chỉ nghe tên thôi ạ. Vì trước đây chồng em hay kể về anh ấy lắm. Những chuyện kiểu như anh ấy là một người rất tài giỏi ấy.”
Amakasu Saisei không phải thiên tài thông thường. Gã là một con quỷ của ngành điện ảnh. Để quay được những cảnh bản thân tâm đắc, thứ gì gã cũng có thể hy sinh. Gã không mảy may bận tâm tới mạng sống của diễn viên. Thế nên tác phẩm của gã có hồn. Không có ai giống như gã. Trên khắp thế giới này, không ở đâu có người như gã cả, Yoshiro đã từng nói vậy.
“Anh ta là kiểu thiên tài mà người ta thường nói tới. Chỉ có điều, mấy năm gần đây anh ta không quay phim nữa. Lâu rồi anh ta không xuất hiện trước công chúng. Đã khá lâu tôi chưa gặp nên lần này có chút kinh ngạc. Trước đây phong thái của anh ta không như vậy.”
“Đã có chuyện gì xảy ra ạ?”
Murayama nhăn mặt.
“Gia đình anh ấy gặp chuyện bất hạnh. Vợ và con anh ấy mất trong một vụ tai nạn. hơn nữa vụ tai nạn ấy…” Nói tới đó, Murayama chợt bặm môi lại. “Xin lỗi. Giờ cô đang đau khổ vì chồng vừa qua đời, phải nghe chuyện không may của người khác chắc khó chịu lắm.”
“Dạ không, không có chuyện đó đâu ạ.”
“Tôi sẽ không nói chuyện đó nữa. Tóm lại, anh Mizuki đánh giá cao anh Amakasu. Mấy bữa trước anh ấy còn nói sắp tới sẽ nhờ “con quỷ đó” quay phim cho mình. Khi tôi hỏi “con quỷ đó” là ai, anh ấy đáp là anh Amakasu Saisei. Chắc hai người họ đã liên lạc trao đổi với nhau. Có lẽ vì thế mà anh ta tới đây phúng viếng.”
Chisato gật đầu, định kể lại câu nói của Amakasu cho Murayama, nhưng cuối cùng lại thôi. Vì cô chợt nghĩ, lời thì thầm rợn người ấy sẽ dẫn tới việc giải trừ phong ấn, thả ra một thứ quỷ ma gì đó.