Ma Nữ Của Laplace

Chương 6



Vừa đi qua cửa soát vé tự động, ông nhìn thấy ngay người mình cần gặp. Anh ta mặc chiếc áo bông màu xanh lá, đầu đội mũ bịt kín vành tai. Hiện trường lạnh đến thế sao, Aoe Shusuke lo lắng nghĩ. Từ lần trước ông tới đây đã vài tuần trôi qua. Giờ đã chính thức sang đông, ngày hôm qua các tỉnh ven Tokyo cũng đón tuyết lớn.

“Chào giáo sư. Giáo sư vất vả rồi!” Isobe ép hai tay vào hông, cúi chào một cách lễ phép quá mức. Anh đeo cặp kính dày cộp, răng cửa hơi hô. Lần đầu gặp ông đã nghĩ anh ta có ngoại hình giống hệt hình tượng người Nhật được vẽ biếm họa trong tranh Âu Mỹ.

“Cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã khiến anh mất công tới đón.”

Trước câu nói của Aoe, Isobe tròn mắt, xua xua tay thật mạnh:

“Dạ không, để giáo sư đích thân từ Tokyo đến đây, chính chúng tôi mới phải xin lỗi chứ ạ.”

“Có gì đâu, đây cũng là một phần công việc mà.”

“Cảm ơn giáo sư vì đã nói như vậy.”

Trước nhà ga có nhiều cửa hàng. Nhưng cửa cuốn của các cửa hàng hầu hết đều đóng kín. Ông nghe nói cách nơi đây một quãng có một trung tâm mua sắm lớn vừa được dựng lên, người dân địa phương đã dần chuyển qua mua sắm ở đó. Tình hình các khu phố ở địa phương nơi nào cũng na ná nhau như thế.

Isobe đậu chiếc xe bán tải truyền động bốn bánh trong bãi đậu xe. Aoe leo lên hàng ghế sau.

“Sau đó mọi chuyện thế nào?” Xe chạy được một lúc, Aoe hỏi. “Trong cuộc điện thoại lần trước, chúng ta kết luận là nó không có tính quy luật, như trước nay vẫn thế.”

Trên ghế lái, Isobe lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Vẫn vậy thôi ạ. Tôi nghĩ khi xem dữ liệu giáo sư sẽ hiểu, mỗi ngày lại một khác. Mọi người đều đau đầu vì không hiểu nổi tại sao lại như vậy.”

“Cũng không thể cấm ra vào trên toàn bộ khu vực được nhỉ.”

“Vâng, đúng như giáo sư nói. Nếu làm vậy, làng của chúng tôi coi như chấm hết. Mọi nguồn thu sẽ biến mất.” Giọng của Isobe chất chứa cảm giác đau buồn.

Aoe thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe nhanh chóng rời khỏi khu phố, chạy giữa khung cảnh điền viên. Chẳng mấy nữa xe sẽ leo lên đường núi. Từ đây tới nơi cần đến còn khoảng bốn mươi phút nữa.

Cuộc gọi từ trụ sở Sở cảnh sát tỉnh D tới viện nghiên cứu của Aoe diễn ra từ cuối năm ngoái. Họ nhờ ông giúp sức điều tra.

Aoe rất bối rối. Điều tra, nghĩa là đã có vụ án nào đó xảy ra. Nhưng ông không nghĩ mình giúp được gì. Aoe chỉ là một học giả đơn thuần.

Nhưng đối phương lại nói không phải một vụ án, mà khả năng cao là một tai nạn, vì thế họ cần ông kiểm chứng giúp họ.

Chuyện đó xảy ra tại làng suối nước nóng Akakuma nằm giữa núi của tỉnh D. Một khách du lịch tới nghỉ trọ trong làng đã đột quỵ trong lúc tham quan quả núi gần đó rồi qua đời luôn. Nghe nói ông ta được xem là bị trúng độc khí độc núi lửa, nhưng chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, họ muốn ông điều tra làm rõ nguyên nhân giúp họ.

Hóa ra là vậy, ông vỡ lẽ. Vài năm trước, một chuyện tương tự đã xảy ra tại một vùng suối nước nóng khác. Khí sulfur hydro tích tụ trong một hang rỗng hình thành dưới lớp tuyết, một gia đình nọ vô tình giẫm trúng và bị trúng độc chết. Khi đó, Aoe đã cộng tác điều tra hiện trường. Vì trước đó ông từng điều tra tình hình phát sinh khí sulfur hydro ở vùng đó. Cảnh sát tỉnh D hẳn cho rằng bi kịch lần này cũng giống như tai nạn đó nên đã nhờ tới ông. Chuyên môn của Aoe là địa hóa học. Ông chủ yếu dạy sinh viên môn hóa học phân tích môi trường.

Bản thân Aoe cũng thấy hứng thú nên đồng ý giúp cảnh sát tỉnh. Ngay sau ngày nhận được điện thoại, ông đã tới hiện trường.

Hiện trường cách khu nhà nghỉ du lịch khoảng vài trăm mét. Ông đi lên con đường dẫn tới đỉnh núi, giữa chừng rẽ vào một đường mòn nhỏ. Không lâu sau ông tới được con suối, nghe nói người đàn ông đã gặp nạn ngay cạnh đó.

Người phát hiện là người đi cùng, đồng thời là vợ ông ta. Rời khỏi nhà nghỉ, hai người cùng tới chỗ đó, nhưng nhận ra mình để quên pin máy ảnh tại nhà nghỉ, người vợ đã một mình quay về lấy. Sau khi lấy được pin và quay lại, người vợ thấy chồng đã ngã ra bất tỉnh ở đó.

Khi nhân viên cấp cứu vội chạy tới, nghe nói quanh hiện trường phảng phất mùi khí sulfur hydro. Nhưng ở những nơi có suối nước nóng, đây không phải là chuyện hiếm hoi. Vì khí núi lửa thoát ra khỏi các lỗ hổng trên mặt đất.

Khí núi lửa đa phần là hơi nước, chỉ chứa vài phần trăm khí sulfur hydro có độc. Nhưng thông thường nó sẽ phát tán ra không khí, nên không thể đạt tới nồng độ gây ra chết người. Thực tế, khi nhân viên cứu thương đo nồng độ khí sulfur hydro tại hiện trường vài lần, chỉ số chỉ khoảng 0,001%. Nồng độ này chỉ vừa đủ để gây kích ứng lên mắt thôi.

Sulfur hydro nặng hơn không khí, dễ đọng lại trong những vết lõm trên mặt đất. Khu vực quanh con suối ở hiện trường quả có thấp hơn vùng xung quanh, có khả năng khí sulfur hydro đọng lại do trạng thái lặng gió kéo dài một thời gian nhất định. Và tình cờ nạn nhân có mặt ở đó. Trường hợp nồng độ khí sulfur hydro cao, chỉ cần mười giây là nạn nhân mất ý thức. Nếu cứ tiếp tục hít khí đó, không lâu sau sẽ chết.

Aoe ở lại địa phương trong một tuần, hợp tác với cảnh sát và đơn vị cứu thương của địa phương để điều tra. Thế nhưng trong thời gian đó, dữ liệu đã không được thu thập đầy đủ. Vì thế ông quyết định sau khi thu thập dữ liệu trong vòng một tháng, họ sẽ thảo luận về đối sách chính thức. Người chịu trách nhiệm thu thập dữ liệu chính là Isobe. Anh làm ở ban bảo vệ môi trường của tỉnh, là người phụ trách khu vực làng nước nóng Akakuma.

Sau khoảng hai mươi phút leo lên con đường núi ngoằn ngoèo, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một ngôi làng nhỏ.

Giữa dãy nhà làm ta liên tưởng tới những bộ phim dã sử, có một tòa nhà bê tông vuông vức. Phòng họp, đồng thời là nơi nghiên cứu giải pháp cho sự cố được đặt ở đây.

Ông xuống khỏi ô tô, bước vào hội trường. Bàn họp đặt giữa phòng, những chiếc ghế sắt gấp nằm quanh. Xung quanh ngồn ngộn các thùng các tông đầy ắp tài liệu giấy tờ.

“Xin lỗi giáo sư, chỗ này bừa bộn quá.” Vừa nói Isobe vừa đặt một tập tài liệu dày cộm lên bàn. “Đây là dữ liệu đo được cho tới ngày hôm nay.”

“Cho tôi xem một chút.” Aoe ngồi xuống ghế, mở tập tài liệu.

Bên trong có nhiều tập giấy ghi dài được gấp lại. Trên giấy vẽ những đường gấp khúc mảnh màu hồng đào. Có tất cả năm tập giấy ghi. Chúng ghi lại nồng độ khí sulfur hydro suốt hai tư giờ tại năm điểm, bao gồm nơi xảy ra sự cố.

Isobe đặt tách trà pha trong xuyến trước Aoe. “Giáo sư thấy thế nào?”

Aoe vừa nhìn tập giấy ghi vừa nhấp trà.

“Có những lúc nồng độ vượt quá 0,002%. Tại điểm A và điểm D.”

Nhưng đó cũng không phải những chỉ số quá cao. Nồng độ sulfur hydro có thể gây ra nhiễm độc cấp tính là khoảng 0,07% cơ.

“Vâng. Nhưng đó không phải là X, hiện trường vụ tai nạn. Tại hiện trường chưa lần nào vượt quá 0,001% cả. Vả lại dù là điểm A hay điểm D thì cũng chỉ có một lần, sau đó đều là ngưỡng thấp cả. Quãng thời gian vượt quá 0,002% cũng chưa tới ba mươi giây, sau đó lập tức tụt xuống ngưỡng an toàn.”

“Nghĩa là vào ngày giờ đó, ngẫu nhiên nồng độ ở điểm X tăng cao đột ngột nhỉ.”

“Vâng, đúng vậy. Thế nên mới rắc rối. Chúng ta có thể cấm ra vào khu vực đó, nhưng rồi mọi người sẽ nghi ngại cả những khu vực khác nữa.” Isobe chau mày.

“Nhìn bản ghi này có thể thấy chỉ số từ sau Tết tới giờ giảm thấp rất nhiều. Có chuyện gì đã xảy ra ư?”

“À, đó là do tuyết. Tuyết rơi một đợt lớn ở khu đó.”

“Ra vậy. Nghĩa là miệng thoát khí núi lửa bị tuyết lấp kín.”

“Vâng. Vì thế những dữ liệu sau đó không đáng tin cậy lắm.”

Aoe bất giác nhăn mặt. Vậy là để kết luận được, phải chờ tới khi tuyết tan đi hay sao. Nhưng vùng phát sinh khí độc núi lửa có nhiệt độ đất cao, tuyết sẽ tan nhanh. Khi nghĩ tới nguy cơ đám khí độc nằm dưới tuyết nhất loạt thoát ra ngoài, quả nhiên cần phải tính cách giải quyết ngay từ giờ.

“Anh có thể cho tôi tới xem hiện trường thêm một lần nữa được không?”

“Đương nhiên là được ạ. Để tôi dẫn giáo sư đi.”

Một lần nữa Isobe lại lái xe chở Aoe hướng về hiện trường. Để chắc ăn, họ quyết định mang theo bình thở ôxy, mặt nạ chống độc, và chiếc máy đo nồng độ cầm tay.

Họ dừng xe ở lối vào đường lên núi, bắt đầu đi bộ từ đó. Ở lối vào có chăng dây thừng, một tấm biển cấm vào được dựng lên.

Vừa nhìn chỉ số trên máy đo nồng độ, họ vừa đi trên con đường tuyết phủ dẫn lên núi. Chỉ số hầu như luôn ở mức 0. Aoe hít thở bằng mũi, nhưng không thấy mùi lưu huỳnh.

Đi được một lúc, họ thấy ven đường có đặt hai cọc tiêu hình chóp màu đỏ. Có vẻ chúng được dùng để chỉ nhánh đường dẫn tới hiện trường vụ tai nạn. Trên nền tuyết có vết chân người.

Đi theo Isobe, Aoe cũng bước vào nhánh đường nhỏ. Lượng tuyết tích lại không dày lắm, nhưng đi lại vẫn khó.

Lần trước khi được đưa tới đây, điều đầu tiên làm ông thấy nghi hoặc là lý do vợ chồng nạn nhân đặt chân tới nơi này. Nghe nói vợ của nạn nhân đã trả lời rằng “Chồng tôi bị nhầm đường.” Họ rời nhà nghỉ để đi xem một thác nước nào đó, nhưng không thấy thác nước, người chồng đi theo cảm giác của mình và lạc vào con đường mòn này. Nhưng thời điểm nhận ra quên pin máy ảnh, họ vẫn không hề nghĩ rằng mình đã đi nhầm đường, vẫn tin phía trước mặt sẽ là thác nước họ muốn tới.

Những sự ngẫu nhiên bất hạnh chồng chéo nhau, và bi kịch đã xảy ra.

Chẳng mấy chốc hai người tới hiện trường. Chiếc thùng nhựa lớn được đặt ở độ cao cách mặt đất khoảng một mét. Bên trong có máy đo nồng độ và máy nhập dữ liệu đo. Chúng được bố trí ở đây sau vụ tai nạn.

Aoe nhìn chiếc máy đo nồng độ cầm tay. Quả nhiên vẫn ở mức 0.

Ông ngẩng mặt, nhìn xung quanh. Do có tuyết, phong cảnh nơi đây đã biến đổi hoàn toàn so với khi ông tới một tháng trước. Nhưng không phải mặt đất thay đổi, dòng suối chảy gần đó cũng không bị tuyết vùi.

Nơi này men theo con suối, thấp hơn xung quanh. Trong môn trượt ván tuyết có một loại hình thi đấu gọi là trượt ván lòng máng, địa hình nơi đây giống hệt nơi thi đấu môn đó. Vì thế có khả năng luồng khí sulfur hydro phát sinh ở nơi nào đó đã bị gió thổi tới đây. Nhưng vấn đề là thời gian nó lưu lại ở đây. Vì địa hình nơi đây gió dễ thổi thông qua, nên dù khí sulfur hydro có được thổi tới, thì ngay sau đó cũng sẽ bị thổi bay.

Khả năng duy nhất là khí độc được đưa tới bởi một cơn gió cực nhẹ, nhưng hướng gió thay đổi, tình cờ khí lưu lại nơi này. Và nạn nhân đã ở đây lúc đó.

“Nghe nói thời điểm xảy ra tai nạn, khí hậu vùng này rất ổn định phải không?”

“Vâng. Tiết trời khi đó khá yên bình.” Isobe đáp.

Aoe phát ra một tiếng rên khẽ, tay vỗ vỗ đầu. “Khó hiểu thật.”

“Không hiểu chuyện gì đã diễn ra nữa.”

“Cuộc họp bàn giải pháp là mười một giờ trưa mai anh nhỉ?”

“Vâng. Nó sẽ được tổ chức tại trụ sở. Chúng tôi định khoanh vừng những khu vực cần cấm vào…” Ánh mắt Isobe như đang dò hỏi.

Trong cuộc họp ngày mai, Aoe sẽ phải đóng góp ý kiến với tư cách một chuyên gia.

“Trước mắt chúng ta về trụ sở thôi. Tôi sẽ suy nghĩ trong lúc xem lại các điểm phát sinh khí độc núi lửa.”

“Vâng.”

Hai người rời hiện trường bằng chính con đường họ tới. Khi trở ra tới đường leo núi, họ nhìn thấy một bóng người. “Ủa, ai thế nhỉ.” Isobe thì thầm.

Khi tới gần, có vẻ đó là một phụ nữ trẻ. Cô mặc một chiếc áo rét có mũ, đầu đội mũ len hồng. Cô không làm gì cả, trông như chỉ đang ngắm cảnh sắc xung quanh.

“Chắc là khách trọ của nhà nghỉ nào đó.” Aoe nói.

“Có lẽ là vậy. Này, cô gái ơi.” Isobe gọi.

Cô gái quay về phía hai người. Nhưng cô không có vẻ gì là ngạc nhiên hay sợ hãi, trông rất điềm nhiên.

Cô trẻ hơn họ tưởng. Có lẽ cô mới mười mấy. Nét mặt cô có vẻ nghiêm nghị.

“Cháu đang làm gì vậy? Nơi này không được đặt chân vào. Cháu không thấy biển cấm à?”

Cô gái không hề dao động, chỉ nhìn Isobe rồi tới Aoe với biểu cảm lạnh lùng, cuối cùng đưa mắt về phía sau họ.

“Vụ tai nạn xảy ra ở phía trước ư?” Cô gái hỏi bằng một giọng có lẫn âm mũi.

Bị bất ngờ, Isobe trả lời chậm mất một nhịp.

“Nếu đã biết về vụ tai nạn, chắc cháu hiểu tại sao khu này bị cấm vào rồi chứ. Thôi, mau ra khỏi đây đi, mau mau.” Isobe xua xua tay.

Nét mặt cô gái như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô không nói gì thêm, quay lưng xuống núi. Nhìn theo bóng lưng cô gái, Aoe bất giác lẩm bẩm, “Không biết cô bé là ai.”

“Bí hiểm thật.” Isobe cũng tỏ ra đăm chiêu.

“Biết về vụ tai nạn và cất công đến tận đây chứng tỏ cô bé không đơn thuần là một kẻ hiếu kỳ. Biết đâu lại là gia quyến của người đã khuất.”

“À, cũng có thể là thế. Nhưng nếu là như vậy mà cô bé thẳng thắn nói ra, thì chúng ta đã đối đãi phù hợp hơn. Như dẫn tới hiện trường chẳng hạn.”

“Có thể có lý do nào đó. Anh Isobe gặp vợ của nạn nhân rồi nhỉ. Còn những người khác trong gia đình thì sao?”

“Tôi chưa gặp.” Isobe lắc đầu. “Tôi mới gặp vợ nạn nhân. Tôi kể với giáo sư chưa nhỉ, cô ấy trẻ và đẹp lắm.”

“Tôi có nghe trước đây rồi. Họ nói có lẽ cô ấy là vợ kế.”

“Vì nạn nhân sáu mươi sáu tuổi rồi mà. Nhưng cô vợ thì nhìn thế nào cũng chưa tới ba mươi. Tôi không tin đây là cuộc hôn nhân đầu của nạn nhân.” Sau khi nói vậy, như thể nhận ra điều gì, Isobe vỗ tay bộp một cái. “Cô bé vừa rồi không chừng là con gái của người vợ đầu cũng nên.”

“À, đúng là có thể tính tới điều đó thật.”

“Nếu là như vậy thì tội nghiệp quá. Hẳn là cô bé muốn nhìn thấy nơi bố mình qua đời lắm.”

“Anh đừng để ý nhiều. Còn chưa chắc cô bé là con gái nạn nhân mà.”

“Ha ha, vâng, cũng phải.”

Isobe bắt đầu đi, nên Aoe cũng tiếp bước. Ông nghĩ chẳng mấy chốc họ sẽ đuổi kịp cô gái lúc nãy, nhưng xuống tới lối vào đường leo núi cũng không thấy bóng dáng cô đâu.

“Không thấy cô bé lúc nãy đâu giáo sư nhỉ.” Dường như cùng chung suy nghĩ với ông, Isobe nói.

“Có thể cô bé đi cùng ai đó. Có lẽ người đó đang đợi trong ô tô.”

“À, ra vậy. Hẳn là như vậy rồi.” Isobe mở khóa xe.

Sau khi trèo lên xe, Aoe nhìn lối vào đường leo núi. Đường thẳng, nhưng xung quanh bị cây cối vây kín. Nếu muốn ẩn mình chắc không tốn sức lắm.

Ông tưởng tượng cảnh cô bé nín thở ẩn mình vào tán cây chờ ông và Isobe đi qua. Nhưng rồi ông không nghĩ thêm nữa. Dù sự thực có như vậy, thì hẳn cô bé cũng có lý do riêng. Vả lại, hiện tại, nơi đây không còn nguy hiểm tới mức cần cấm vào nữa.

Sau khi kiểm tra lại một vài dữ liệu tại phòng họp, Aoe phô tô chúng, rồi thảo luận với Isobe về trình tự cuộc họp ngày mai. Sau đó, chia tay Isobe, Aoe một mình đi về nhà nghỉ đêm đó. Ông đặt phòng tại “Nhà nghỉ Tiên Sơn”, nơi nạn nhân từng nghỉ lại. Trong khu này đó là nhà nghỉ lớn nhất. Lần điều tra trước ông cũng sử dụng nhà nghỉ này.

Khi Aoe đi tới trước nhà nghỉ, ông thấy một nhân viên nam quen mặt đang quét dọn trước cửa. Có vẻ cũng nhận ra ông, anh cúi chào: “Ôi, chào quý khách. Mừng quý khách tới nhà nghỉ của chúng tôi.” Anh còn mở cửa kéo, nói vọng vào bên trong: “Bà chủ ơi, ông Aoe tới rồi.”

Khi Aoe vào tới nhà nghỉ, bà chủ chạy ra với nụ cười tươi tắn. “Chào mừng quý khách.”

“Lại phải làm phiền chị rồi. Lần này tôi chỉ ở đây một đêm thôi.”

“Anh hẳn là bận rộn lắm. Vất vả cho anh rồi.” Bà chủ vòng qua sau quầy tiếp tân, đưa ra phiếu nghỉ trọ.

Trong lúc đến gần quầy tiếp tân, Aoe vô tình nhìn sang ngang, rồi dừng chân. Đó là vì, trên chiếc xô-pha đối diện với ti-vi, cô gái ông gặp lúc nãy đang ngồi. Cô cầm một chiếc điện thoại thông minh.

Cô gái nhìn Aoe, rồi đứng dậy vẻ không thoải mái. Cô nhanh chân bước lên cầu thang bên cạnh.

“Có chuyện gì ư?” Bà chủ hỏi.

“Không có… cô gái trẻ kia đang nghỉ trọ tại đây ạ?”

“Vâng. Cô ấy vừa tới hôm nay.”

“Cô ấy chắc đi cùng ai đó nhỉ. Gia đình chẳng hạn.”

Nghe vậy, bà chủ nhà nghỉ lắc đầu.

“Cô ấy tới một mình thôi. Cô ấy nói mình là sinh viên, đang đi du lịch một mình.”

“Thế ư…”

Nếu là sinh viên đại học thì chắc là năm nhất, năm hai. Trông cô bé không lớn hơn hai mươi tuổi. Dù thế nào, nếu suy đoán từ cách nói của bà chủ, thì cô bé không phải người nhà của nạn nhân.

“Bạn của cô ấy trước đây cũng từng nghỉ lại ở đây đấy.”

“Bạn ư?”

“Một cậu thanh niên trẻ. Cô ấy cho tôi xem ảnh, hỏi có phải cậu ấy từng nghỉ trọ ở nhà nghỉ này không. Tôi còn nhớ mặt cậu ta, nên trả lời rằng quả thực cậu ấy đã từng nghỉ lại. Khi tôi hỏi đó là người quen của cô à, thì cô ấy đáp là bạn của cô ấy.”

Hừm, Aoe khịt mũi, với lấy chiếc bút bi. Vừa điền tên tuổi vào tấm phiếu nghỉ trọ, ông vừa nói với bà chủ: “Nhưng mà, thật khâm phục chị quá. Chị nhớ mặt mọi vị khách đã từng tới đây nghỉ trọ cơ à?”

“Không phải đâu. Làm sao tôi nhớ hết được chứ.” Bà chủ xua tay. “Sở dĩ tôi nhớ mặt cậu thanh niên ấy, là vì có một chuyện về cậu ta khiến tôi lưu tâm.”

“Là chuyện gì ạ?”

“Tuần tiếp theo sau khi cậu ta ở trọ nhà tôi, tôi lại nhìn thấy cậu ấy ở gần con đường leo núi.”

“Hả? Nghĩa là cậu ta tới đây hai tuần liên tiếp à?”

“Vâng. Nhưng lần đó có vẻ cậu ta ở trọ tại một nhà nghỉ khác. Hơn nữa, ngay sau ngày tôi trông thấy cậu ta, vụ tai nạn đó đã xảy ra.”

“Vụ tai nạn khí sulfur hydro ấy ạ?”

“Vâng.” Với vẻ mặt thần bí, bà chủ gật đầu. “Vì có chuyện như thế nên tôi mới có ấn tượng về người khách đó.”

“Ra là vậy.”

Nếu có chuyện đó thì đúng là để lại ấn tượng thật, Aoe đồng tình nghĩ.

Ngày hôm sau ông dậy lúc tám giờ, rồi ra sảnh ăn sáng. So với lần trước tới đây, khách nghỉ trọ có vẻ đông hơn. Lần trước là ngay sau khi vụ tai nạn được đưa tin, nghe nói khách trọ liên tiếp hủy đặt phòng. Từ đó tới nay cũng được một thời gian rồi, có lẽ vì thế mà khách trọ đã trở lại.

Khi Aoe sắp dùng bữa xong, cô gái đó xuất hiện. Cô mặc quần jean và áo nỉ. Có lẽ vì không trang điểm, nên trông cô còn trẻ hơn cả hôm qua.

Cô ngồi chếch trước mặt Aoe. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng Aoe lập tức nhìn sang hướng khác.

Sau bữa ăn, ông làm ấm mình trong bồn tắm nước nóng lớn rồi trở về phòng. Trên bàn toàn tài liệu. Hôm qua ông đã chăm chú đọc tài liệu đến khuya, nhưng rốt cuộc không nảy ra ý nào hay. Trong cuộc họp hôm nay, ông chỉ có thể đưa ra những ý kiến vô thưởng vô phạt. Khuôn mặt thiểu não của Isobe hiện ra trong đầu ông.

Tới mười giờ sáng, ông chuẩn bị rồi ra khỏi phòng. Khi thanh toán trả phòng ở quầy thủ tục tầng một, cô gái đó lại xuất hiện. Cô đeo ba lô, có lẽ định đi đâu đó. Sau khi ngồi xuống đúng chiếc ghế xô-pha mình đã ngồi hôm qua, cô đặt điện thoại lên bàn, hướng mắt về màn hình ti-vi. Cô không nhìn về phía Aoe.

Một nhóm ba người có vẻ là đôi vợ chồng mang theo con nhỏ ngồi ở một chiếc xô-pha khác. Cậu bé có lẽ còn chưa lên tiểu học. Tay phải bé cầm một chai nước.

Bà chủ đưa cho ông hóa đơn nghỉ trọ. Aoe rút thẻ tín dụng từ ví ra, đặt lên quầy. Lúc đó, ông nghe bên cạnh có tiếng kêu “Á” vang lên. Khi quay qua nhìn, ông thấy người phụ nữ có vẻ là mẹ đứa bé đang nhấc chai nhựa lên. Nước trong chai lênh láng trên bàn. Có vẻ cậu bé đã làm đổ chai nước.

Aoe nhìn cô gái. Cô gạt chiếc điện thoại đang đặt trên bàn sang bên, cách chỗ cũ chừng hai mươi xen-ti-mét. Trông cô không có vẻ gì hoảng hốt cả.

Nước loang rộng trên mặt bàn. Nước chảy cả về phía cô gái đang ngồi. Nhưng cô vẫn tiếp tục xem ti-vi với vẻ mặt thản nhiên. Aoe bồn chồn nghĩ, cứ để như vậy không phải chiếc điện thoại sẽ bị ướt mất sao.

Nhưng điện thoại của cô gái không sao. Vì dòng nước chảy tới gần sát chiếc điện thoại rồi dừng lại. Nếu lúc trước nó không được chuyển chỗ thì hẳn đã ướt nhẹp rồi.

“Xin lỗi em nhé.” Người phụ nữ có vẻ là mẹ đứa bé vừa xin lỗi vừa bắt đầu lấy giấy ăn lau khô bàn. Cô nhân viên phục vụ nhà nghỉ cũng vội mang khăn tới lau giúp. Có lẽ nghĩ để đó sẽ vướng người khác lau dọn, nên cô gái đến lúc đó mới nhấc chiếc điện thoại lên.

“Giáo sư ơi.” Bà chủ gọi ông. Trên bàn đặt hóa đơn thẻ.

“À, xin lỗi chị.” Aoe vội vàng ký tên lên đó.

Nhìn đồng hồ, đã mười giờ mười lăm. Từ giờ tới khi cuộc họp bắt đầu lúc mười một giờ, ông hãy còn chút thời gian rảnh rỗi. Vậy ông sẽ đến sớm một chút và bàn với Isobe lần cuối trước buổi họp.

Chào bà chủ xong, ông ra khỏi nhà nghỉ. Trên đường đi tới trụ sở, đầu ông toàn nghĩ về cô gái đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.