Ma Nữ Của Laplace

Chương 7



Mới đầu năm mà ở vùng quản lý của phòng cảnh sát Azabu Kita nơi Nakaoka công tác đã xảy ra một vụ việc phiền phức.

Một cô gái đã bị đâm trên đường ở khu Nishi Azabu, gần chung cư mà cô sống. Dựa vào thông tin của nhân chứng, lệnh truy nã được phát ra trên toàn khu vực phụ cận, không lâu sau một gã thanh niên đã bị bắt. Cô gái không bị nguy hiểm tới tính mạng, đầu óc cũng tỉnh táo.

Thủ phạm từng có mối quan hệ tình cảm với nạn nhân. Cảnh sát cho rằng, vì bị cô gái đề nghị chia tay nên gã đã tức giận dẫn tới hành vi hung bạo.

Vấn đề ở chỗ, khoảng hai tháng trước nạn nhân đã trình báo với phòng cảnh sát Azabu Kita rằng cô có cảm giác các bưu phẩm của mình bị xem trộm. Sau khi từ chối qua lại với gã thanh niên, cô đã chuyển nhà hai lần, nhưng ở căn nhà trước đó cũng xảy ra chuyện tương tự, ngay sau khi cô chuyển nhà, gã đã mò tới tận phòng cô. Có lẽ sau khi theo dõi, tìm được chung cư nơi cô ở, gã đã xem bưu phẩm để tìm thông tin số phòng, cô gái suy luận như vậy.

Người thụ lý lúc đó là một trợ lý thanh tra đảm nhiệm các vụ bám đuôi của ban an toàn cộng đồng. Anh ta đã gọi điện cho gã thanh niên để hỏi về sự việc. Gã thừa nhận việc xem trộm bưu phẩm tại nơi ở cũ của cô gái, nhưng nói gã không biết gì về nơi ở hiện nay của cô và phủ nhận việc bám theo cô. Viên trợ lý thanh tra không cảm thấy sự dối trá trong thái độ của gã, bèn kết luận rằng vụ việc lần này là do cô gái tự hoang tưởng, nên đã không làm gì cả.

Rồi vụ án xảy ra. Gã thanh niên đã nói dối, và viên cảnh sát không nhìn ra được lời nói dối ấy. Giờ dù bị chỉ trích là có mắt không tròng thì cũng chẳng oán trách ai được.

Buổi sáng sau ngày Tokyo có tuyết lớn, Nakaoka và đồng nghiệp đã phải nghe bài giáo huấn của giám đốc sở cảnh sát. “Trường hợp người dân có chuyện bàn bạc với các anh, dù chuyện đó nghe có vẻ nhỏ nhặt tới đâu, các anh cũng không được phép coi thường, giải quyết được tới đâu phải cố gắng giải quyết hết sức tới đó. Để lấy lại niềm tin của người dân vào cảnh sát thì chỉ còn cách đó thôi.”

“Tội nghiệp, nghe nói viên trợ lý thanh tra đó đã bị điều đi nơi khác rồi đấy.” Viên cảnh sát đàn em ngồi cạnh Nakaoka nói.

“Thế à.”

“Vì ngày nay đối phó với những kẻ bám đuôi là công việc chủ yếu của ban an toàn cộng đồng, sánh ngang với việc phòng chống bạo hành gia đình mà. Một khi đánh mất niềm tin sẽ cần nhiều công sức để vãn hồi lắm. Nhưng tôi nghĩ anh ấy còn may đấy. Nếu nạn nhân tử vong, không biết chuyện sẽ ra sao. Nếu anh ấy bị gia đình nạn nhân khởi kiện thì cũng chẳng có gì lạ.”

“Cậu nói phải.”

“Dù rằng nếu là người nhà nạn nhân, thì có thắng ở phiên tòa chắc cũng không vui vẻ gì.”

Lời nói của cậu ta đã chọc trúng vào nỗi niềm vướng mắc trong lòng Nakaoka gần đây.

Đó là chuyện suối nước nóng Akakuma. Mizuki Miyoshi đã đón nhận tai nạn đó như thế hào?

Lòng còn lưỡng lự, nhưng anh vẫn nhấc điện thoại lên gọi. Mizuki Miyoshi không có điện thoại di động. Chắc chắn cuộc gọi sẽ kết nối tới số điện thoại cố định trong phòng.

Nhưng cuộc gọi không được kết nối. Điều làm anh kinh ngạc là lời thông báo của nhà mạng, rằng số anh vừa gọi hiện không được sử dụng. Số điện thoại này anh đã lưu, nên không thể có chuyện bấm nhầm số được. Nhưng anh vẫn lôi bức thư ra, thử gọi lại vào số viết trên đó.

Kết quả vẫn vậy. Cuộc gọi vẫn không thực hiện được.

Vì thế anh tìm số điện thoại đại diện của nhà dưỡng lão và gọi thử. Ngay lập tức có người nhấc máy.

Nakaoka chỉ xưng tên mình, nói muốn được nói chuyện với Mizuki Miyoshi.

“Bà Mizuki ư? Ôi…” Người phụ nữ có vẻ đã đứng tuổi dường như đang bối rối.

“Có chuyện gì ạ?”

“Vâng, chuyện đó…” hơi ngập ngừng một chút, chị nói tiếp. “Bà Mizuki đã qua đời khoảng một tuần trước rồi anh ạ.”

Sau khi đi qua cửa chính nhà dưỡng lão, ngay bên trái có quầy tiếp tân của văn phòng quản lý. Một phụ nữ mặt tròn trịa đứng đó, nên Nakaoka tới gần và xưng danh.

“À, anh là người lúc nãy hả.” Người phụ nữ gật đầu. Bảng tên trên ngực chị đề chữ “Komori”. Là người nghe điện thoại lúc nãy.

“Chị có thể dẫn đường cho tôi không ạ?”

Trước đề nghị của Nakaoka, chị đáp nhỏ “Vâng”, rồi bước ra khỏi quầy tiếp tân. Nakaoka đã nhờ chị cho xem phòng của bà Mizuki Miyoshi.

“Tôi thực sự đã rất ngạc nhiên.” Sánh vai Komori đi trên hành lang, Nakaoka nói. “Không thể ngờ bà ấy lại tự sát.”

“Vâng. Tôi đến làm việc ở đây đã lâu, từng biết một số người ngã bất tỉnh trong phòng và qua đời luôn, nhưng chuyện thế này là trường hợp đầu tiên.”

“Chuyện treo cổ tự vẫn ư?”

“Vâng.” Komori gật đầu. “Chết như vậy quả thật không tốt chút nào.”

Qua cuộc nói chuyện trên điện thoại, Nakaoka biết lúc phát hiện thi thể Komori cũng ở đó. Nakaoka hiểu vẻ ngoài của một xác chết do treo cổ khủng khiếp ra sao. Có lẽ Komori đang nghĩ giá mà chị chưa từng nhìn thấy cảnh đó.

Giống như Mizuki Miyoshi từng nói, đó là một phòng đơn thoải mái và sạch sẽ. Bên cạnh là hành lang có lắp đặt bồn rửa tay, cuối hành lang là phòng ở. Đồ đạc trong phòng như giường chiếu vẫn được giữ nguyên.

Komori mở cánh cửa kéo cỡ lớn. Trước mặt họ là phòng vệ sinh, bên trong có toa lét và buồng tắm.

“Ở đây có lắp máy cảm ứng.” Chị chỉ tay lên trần phòng vệ sinh. “Khi một người đi qua chỗ này, tín hiệu sẽ được ghi lại trên máy chủ ở văn phòng quản lý. Dù người trong phòng không đi ra ngoài mà trên mười tiếng không có tín hiệu thì sẽ coi như có thể đã xảy ra chuyện bất thường, và một người sẽ tới phòng đó để xem tình hình.”

“Bà Mizuki cũng được phát hiện ra theo cách đó đúng không chị?”

Komori gật đầu, tới gần tủ quần áo. Mở cánh cửa gấp ra, chị đặt tay lên phần trên tủ.

“Bà ấy buộc dây và treo cổ mình ở đây.”

“Ra là vậy…”

Mizuki Miyoshi có thân hình nhỏ bé. Chắc hẳn cơ thể bà cũng nhẹ. Bà hoàn toàn có khả năng làm như thế.

“Có di thư không ạ?”

“Có.” Komori chỉ chiếc bàn nhỏ. “Bà ấy đã để nó trên kia.”

“Chị đọc nó rồi chứ?”

“Vâng… Bà ấy viết rằng bà ấy đã chán cuộc sống này rồi.”

Cảm giác như có gì đó rất nặng đang chìm xuống đáy bao tử Nakaoka.

“Cảnh sát đã nói gì hả chị? Ví dụ như có điểm nào đáng ngờ chẳng hạn.”

Chị khẽ lắc đầu.

“Họ nói chắc chắn đây là một vụ tự sát. Vì có di thư, và động cơ của bà ấy cũng dễ dàng đoán được. Anh biết chuyện con trai bà ấy đã qua đời chứ?”

“Vâng, tôi biết.”

“Bà Mizuki có vẻ rất sốc, bà ấy trầm uất một thời gian dài. Tới nỗi người ngoài chúng tôi nhìn cũng thấy đau xót. Mọi người đều lo chuyện này khiến cơ thể bà ấy yếu đi, nhưng không ai ngờ bà ấy lại tự sát. Chúng tôi thật bất cẩn.”

“Bà Mizuki nói gì về cái chết của con trai bà ấy hả chị?”

Trước câu hỏi của Nakaoka, vẻ mặt Komori như thể vừa đưa vào miệng thứ gì đắng ngắt. Có vẻ chị lưỡng lự không muốn nói ra những gì mình nghĩ.

“Bất kể điều gì cũng được. Tôi sẽ không ghi lại thành biên bản đâu, nên chị cứ nói thẳng mọi chuyện cho tôi biết.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, Komori nhìn thẳng khuôn mặt Nakaoka.

“Bà ấy nói với tôi rằng con trai bà ấy bị gϊếŧ. Ngoài tôi ra còn vài nhân viên khác cũng nghe thấy như vậy.”

Tim Nakaoka đập thình thịch.

“Tôi đã nói với bà ấy rằng không thể có chuyện đó được. Trên báo cũng nói đó là một vụ tai nạn. Nhưng hình như bà Mizuki không thể chấp nhận điều đó. Bà ấy nói mình đã tốn công nhờ cậy tới cảnh sát, vậy mà vẫn để cô ả đó ra tay thành công.”

“Cô ả đó là ai vậy?”

“Đương nhiên là…”

Khi Nakaoka hỏi, họ nghe thấy tiếng động từ phía cửa vào. Komori nhìn về hướng đó, gương mặt đột nhiên đông cứng lại.

“A… chào chị.”

Có tiếng bước chân đi trên hành lang, rồi lát sau một cô gái bước vào phòng. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu đen, tay cầm chiếc áo khoác lông màu xám. Có lẽ cô ta chừng trên hai mươi lăm. Nét mặt đậm chất Nhật Bản, lớp trang điểm cũng không dày, nhưng thân thể như được bao quanh bởi một thứ ánh sáng ma mị. Nakaoka ngay lập tức hiểu đây chính là cô con dâu mà bà Mizuki Miyoshi nói tới. Anh nghe bà Mizuki Miyoshi kể tên cô ta là Chisato.

Họ không nghe thấy tiếng mở cửa. Cô ta đã ở đó từ khi nào vậy nhỉ.

“Anh này là…?” Cô hướng đôi mắt dài sắc lẹm về phía Nakaoka.

“À, ờ…” Komori lắp bắp vì không biết nên giải thích thế nào. Nakaoka nhanh chóng rút tấm danh thiếp ra. “Tôi là cảnh sát ở phòng cảnh sát Azabu Kita thuộc Sở cảnh sát Tokyo. Tôi tên là Nakaoka. Xin lỗi cho hỏi, chị có phải là vợ anh Mizuki Yoshiro không?”

Cô nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, không cất nó vào túi xách mà trả lại anh. Cô ta không cần danh thiếp của cảnh sát ư. “Tôi hiểu rồi, nhưng sao cảnh sát các anh lại tới nơi này làm gì?”

Nakaoka nhận lại danh thiếp của mình, nhét vào trong túi.

“Hồi còn sống, bà Mizuki Miyoshi có trao đổi với chúng tôi một chuyện.”

“Trao đổi ư? Nội dung như thế nào ạ?”

“Chuyện đó tôi không thể tiết lộ. Tuy bà ấy đã mất, nhưng chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ đời tư của bà ấy.”

Mizuki Chisato khẽ hất chiếc mũi cao.

“Thế ư. Nếu thế thì đành vậy. Tôi sẽ không hỏi nữa.”

“Xin lỗi, tôi đi được chưa ạ? Tôi còn nhiều việc cần phải làm lắm…” Komori hướng ánh mắt dò hỏi về phía Nakaoka.

“Vâng. Cảm ơn chị. Tôi cũng chuẩn bị về thôi.”

“Vậy tôi xin phép.” Komori nói, đoạn bước đi như chạy trốn khỏi căn phòng.

Nakaoka chuyển ánh mắt sang Chisato. “Hôm nay chị tới đây có việc gì ư?”

Đang treo dở chiếc áo khoác lông lên mắc, Chisato quay đầu lại. “Anh đang thẩm vấn tôi ư?”

“Không dám.” Nakaoka xua xua tay. “Tôi chỉ hỏi thử vậy thôi. Chị không cần trả lời cũng được.”

Khóe miệng Chisato đột nhiên dãn ra.

“Không phải tôi muốn giấu giếm gì. Tôi tới để xử lý đồ đạc ở đây. Vì chúng tôi đã ký kết là nếu người nhà mất, chúng tôi sẽ dọn phòng sạch sẽ trong một khoảng thời gian nhất định.”

“Ra là vậy. Hồi trước tôi có nghe bà Mizuki Miyoshi nói, rằng hệ thống ở đây quy định khi vào ở phải đóng trước mười sáu năm tiền phòng. Trường hợp không ở hết mười sáu năm thì số tiền đó sẽ ra sao?”

“Đương nhiên tiền sẽ được hoàn trả ứng với số năm tháng còn lại, nhưng sao anh hỏi vậy?”

“À không, tôi chỉ chợt nghĩ nếu vậy thì số tiền quả không hề nhỏ thôi. Ôi, tôi hỏi vô duyên quá. Chị đừng để ý. Lần này quả thực vất vả cho chị rồi.” Nakaoka áp hai tay bên sườn, cúi đầu rồi nói tiếp: “Chuyện của chồng chị qua chưa lâu mà đã tới chuyện này, xin chân thành chia buồn cùng chị.” Đoạn anh lại cúi đầu thật thấp lần nữa.

Chisato đáp lại với gương mặt không chút cảm xúc như mặt nạ kịch Nô, ngữ điệu đều đều không lên không xuống: “Cảm ơn anh đã quan tâm tới chúng tôi.”

Nakaoka tới gần ban công. Cửa sổ nhìn xuống sông Tama.

“Góc nhìn thật tuyệt. Phòng ở đẹp, dịch vụ của trung tâm thì đầy đủ. Bà Miyoshi hẳn đã có những ngày tháng rất hạnh phúc.” Anh ngoảnh lại nhìn Chisato. “Cho tới khi con trai bà gặp phải chuyện đó.”

“Vâng, có lẽ là như vậy.” Chisato đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng. “Cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Sức mạnh của thiên nhiên thật đáng sợ. Mỗi khi tới khu suối nước nóng anh cảnh sát cũng nên cẩn thận đấy.”

“Tôi sẽ thật cẩn thận.” Nakaoka gật đầu, hướng ánh mắt về phía chiếc bàn thờ nhỏ bên cạnh. Ông lão trong bức di ảnh có lẽ là chồng của bà Mizuki Miyoshi. Những chiếc bánh bao hạt dẻ được bày trước di ảnh đã khô quắt lại.

“Anh cảnh sát ơi.” Chisato gọi. “Anh có còn việc gì không? Tôi muốn bắt tay vào công việc bây giờ.”

“Tự chị dọn dẹp phòng ư?”

“Tôi sẽ nhờ công ty dịch vụ làm giúp, có chuyện gì sao ạ?”

“À không, không có gì. Vậy tôi xin phép.” Nakaoka nhìn bàn thờ lần nữa. Có lẽ chẳng mấy chốc bàn thờ này cũng sẽ bị dỡ bỏ.

Nakaoka đi giày xong, đặt tay vào tay nắm cửa rồi, Chisato lại gọi anh. Nakaoka quay đầu lại.

“Xin anh hãy cứ điều tra cho đến khi thật hài lòng nhé.” Chisato nở nụ cười lạ lùng. Đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo. “Nếu cảnh sát đã điều tra kỹ lưỡng mà vẫn không tìm thấy gì, thì những lời ong tiếng ve cũng sẽ sớm lắng xuống thôi.”

Hẳn là cô ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mình và Komori, Nakaoka thầm nghĩ.

“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Chisato nở nụ cười tràn đầy tự tin, khẽ gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.