Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa. Đúng lúc Aoe nhìn xuống tập báo cáo của sinh viên cao học. “Xin mời vào,” ông nói với ra, liền sau đó cửa mở và cô trợ giảng Okunishi Tetsuko bước vào. Trên tay cô cầm một phong bì lớn.
“Giáo sư đang bận gì ạ?”
“Không, cũng không đến mức đó. Tôi đang đọc cái này.” Tay ông chỉ vào tập báo cáo nghiên cứu.
“Ồ, của anh ta…” Okunishi Tetsuko nhíu mày. “Giáo sư thấy thế nào?”
“Khá ngạc nhiên đấy. Tôi tự hỏi không biết đã đọc cái này ở đâu rồi. Chắc cô cũng nhận ra đó chính xác là bài báo tôi viết trên tạp chí chuyên ngành một thời gian trước đúng không?”
“Tất nhiên là có thưa giáo sư. Nhưng tôi nghĩ cậu ta cần được giáo sư trực tiếp nhắc nhở thì hơn…”
Aoe thở dài thườn thượt.
“Cậu ta nghĩ gì mà lại làm trò này nhỉ. Ăn trộm nguyên một luận văn của người khác rồi lại đưa cho chính người đó đọc. Chẳng lẽ cậu ta nghĩ không bị lộ hay sao?”
“Tôi đoán là cậu ta không biết chính giáo sư đã viết. Có thể một ai đó đã copy bài luận của giáo sư rồi phát biểu như thể là công trình nghiên cứu của anh ta. Rồi đến lượt nghiên cứu sinh cao học tài năng của chúng ta copy lại mà không mảy may biết nguồn gốc xuất xứ thực của nó.”
“Hả?” Aoe há hốc mồm. Nhưng sau phút chốc suy nghĩ ông đã hiểu tình hình. “… Ra là thế, bài luận văn bị đánh cắp một lần, rồi lại bị đánh cắp hai lần…”
“Giáo sư có thể nhắc nhở cậu ta được chứ?”
“Thôi khỏi.” Aoe phẩy tay. “Chỉ tốn thời gian. Cô hãy nói với cậu ta là lộ rồi, thế thôi.”
“Vâng thưa giáo sư.”
Aoe ném tập báo cáo vào thùng rác bên cạnh. “Thế cô có chuyện gì?”
“Có thư chuyển phát nhanh gửi đến giáo sư.”
“Thư chuyển phát nhanh? Ai gửi vậy?”
Okunishi Tetsuko chìa ra một phong bì lớn. “Người gửi là nhật báo Hokuriku ạ.”
Aoe khẽ gật đầu, rồi nhận phong bì thư. Đúng như ông nghĩ, người gửi là Uchikawa. Aoe vội vàng xé toạc phong bì. “Chắc bên đó gửi tặng báo có đăng bài. Xã giao cả thôi.”
“Giáo sư đã hợp tác điều tra với bên đó. Tôi nghĩ đó cũng là điều đương nhiên thôi.”
“Thế cũng là lẽ thường nhỉ.”
Aoe rút tập giấy trong phong bì. Quả nhiên là báo. Còn kèm một mảnh giấy viết tay. “Nhờ có sự giúp đỡ của giáo sư mà số báo này đã được hoàn thành. Chúng tôi xin gửi tặng giáo sư số báo này. Kính mong được sự hợp tác giúp đỡ của giáo sư trong những lần sau. Xin chân thành cảm ơn giáo sư.”
Có hai tờ báo biếu. Aoe đẩy một tờ về phía Okunishi Tetsuko. “Cô có thể xem qua rồi cho tôi vài lời nhận xét.”
Cô đáp, “Vâng, chắc chắn tôi sẽ đọc” rồi với tay cầm tờ báo.
Bài báo của Aoe ở trang được dán giấy nhớ màu vàng. Ở góc “Tin tức chuyên sâu”, vụ việc tại suối nước nóng Tomate một lần nữa được giới thiệu, sau phần thông tin khái quát có kèm thêm ý kiến của nhà chuyên môn. Ý kiến của Aoe được đăng trong mục này.
“Vùng đất gần khu vực suối nước nóng thường có khả năng phát sinh các hợp chất khí độc sulfur hydro hoặc dioxide carbon. Hiện trường vụ việc lần này là đường đi bộ trên núi gần khu vực suối nước nóng. Chúng ta có thể nghĩ đến khả năng khí sulfur hydro nằm sâu dưới lớp tuyết, vì một nguyên nhân nào đó mà nhất loạt phun trào. Khí sulfur hydro nặng hơn không khí, trong trạng thái không có gió, đặc biệt vào mùa đông mặt đất đóng băng, khí không bay lên cao mà lưu chuyển xuống dưới rồi tích tụ ở các vùng đất thấp hoặc vùng trũng. Hiện trường tai nạn rất đáng tiếc lại là sự kết hợp của những yếu tố không may kể trên. Chúng ta đều biết khí sulfur hydro có mùi ngai ngái như trứng ung, nhưng tuyệt nhiên không phải mùi hăng hay hắc đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên thường chỉ sau một vài phút trong môi trường có lẫn khí là chúng ta sẽ quen với mùi này. Việc người bị nạn xấu số chẳng may hít phải một lượng lớn khí độc dẫn đến tê liệt hệ thần kinh vận động là một khả năng hoàn toàn có thể xảy ra.”
Gấp tờ báo lại, Aoe hỏi trợ lý, “Cô nghĩ sao?”
“Về cơ bản thì tôi thấy không có vấn đề gì cả. Một ý kiến hợp lý.”
“Vậy à. Hợp lý thì hợp lý đấy nhưng quan trọng đây chỉ là một ý kiến chung chung, an toàn, không sợ động chạm điều gì nhạy cảm. Đi cùng đoàn điều tra đến tận hiện trường mà chỉ đưa ra một nhận xét như thế này thì chưa xứng đáng làm một nhà chuyên môn.”
“Giáo sư đâu cần tự trách mình như vậy. Cũng chỉ là một mục trên báo thôi mà.”
“Không, bản thân tôi thấy đây là một sự vô trách nhiệm. Tôi nói thật với mình cô thôi, thực ra vụ việc có nhiều điểm khó hiểu, chưa thể lý giải nguyên nhân.”
Okunishi khẽ nhíu mày, “Ví dụ như điều gì thưa giáo sư?”
“Khí sulfur hydro như chúng ta biết có mùi như trứng ung, nhưng trên thực tế hiện trường vụ tai nạn không hề và cũng chưa từng có mùi như vậy. Nghĩ là hiểu ngay, chẳng ai lại xây đường đi bộ tại khu vực nguy hiểm như vậy cả. Người dân địa phương cũng có nói, khu vực xung quanh đường đi bộ nhiều cây cối tươi tốt, thậm chí còn chưa bao giờ phát hiện có xác chim thú chết. Theo lẽ thường tình, những nơi có nhiễm khí sulfur hydro chắc chắn sẽ có xác động vật chết, thậm chí đến cây cối cũng khó mọc được. Cô không thấy lạ sao?”
Okunishi Tetsuko chỉnh lại kính. “Nếu đúng như giáo sư nói thì sự việc này quả thật khó hiểu. Nhưng không thể phủ nhận rằng môi trường tự nhiên đôi khi cũng có những thay đổi nhanh chóng khó lường. Hoạt động địa chất của núi lửa gần đó cũng có thể có ảnh hưởng ít nhiều.”
“Những điều đó tôi đều có nghĩ đến. Dù thế, tôi vẫn linh cảm đây không phải chỉ là một tai nạn đơn thuần.”
Okunishi Tetsuko nghiêng đầu vẻ khó hiểu, “Nếu không phải tai nạn, vậy theo giáo sư nó là gì?”
“Tức là… Có thể đó là…” Đang tính nói “Có ai đó sắp đặt”, song Aoe đã kịp kìm lại. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói điều đó. “Ý tôi là, đây không phải một tai nạn bình thường. Có thể đăng sau nó còn rất nhiều những yếu tố quan trọng khác nữa…”
“Có thể là như thế ạ. Nhưng tạm thời giáo sư đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong công tác điều tra nên tôi hy vọng giáo sư quay trở lại đúng nghiệp vụ. Bên phòng hành chính vừa mới nhắc nhở về chuyện bản thảo của ban nghiên cứu mà giáo sư làm chủ tịch.” Đôi mắt Okunishi ánh lên sau cặp kính.
“À, cái đó tôi biết rồi. Tôi sẽ viết ngay.”
“Tôi mong giáo sự hãy làm xong trong ngày mai.” Okunishi Tetsuko đến bên bàn, cúi xuống nhặt bản báo cáo mà lúc nãy Aoe vứt vào thùng rác. “Tôi xin phép.” Rồi cô quay gót bước ra cửa. “Chờ chút!” Aoe gọi với theo. “Cô có biết diễn viên Nasuno Goro không?”
Okunishi chạm tay vào kính, “Nasuno?”
“Goro. Nasuno Goro. Là diễn viên qua đời trong tai nạn tại suối nước nóng Tomate.”
Cô lắc đầu. “Tôi không biết, thưa giáo sư. Mà tôi cũng chưa nghe đến người đó bao giờ.”
“Ừ thôi. Được rồi. Bỏ qua đi.”
“Có chuyện gì thế giáo sư?”
“Không có gì. Tôi tưởng cô biết. Thôi cô quay lại làm việc đi.”
Khuôn mặt Okunishi càng hiện rõ vẻ hoài nghi. Cô chào rồi bước ra ngoài.
Nhìn trân trối cánh cửa vừa được khép lại trước mặt, Aoe thở hắt ra. Bắt tréo chân rồi ngả mình ra lưng ghế, ông vẫn chưa cảm thấy muốn quay trở lại công việc viết bản thảo cho hội đồng nghiên cứu mà Okunishi vừa hối thúc. Có quá nhiều việc ngổn ngang trong đầu ông lúc này.
Akakuma và Tomate, hai tai nạn xảy ra ở hai khu du lịch suối nước nóng, liệu có phải chỉ kết luận cả hai nạn nhân bị ngộ độc là xong? Đương nhiên ông đã đưa ra ý kiến lý giải nguyên nhân từ cương vị một nhà chuyên môn, nhưng đồng thời lòng ông cứ canh cánh một nỗi bất an, liệu mình có phạm phải sai lầm to lớn nào không.
Có một vài lý do. Điều Okunishi Tetsuko nói cũng là một trong số đó. Tuy nhiên hơn tất cả là sự có mặt của Uhara Madoka. Từ ngày đầu tiên gặp gỡ cô, cứ như thể tất cả mọi thứ xung quanh ông đều thay đổi.
Rốt cuộc thì cô bé là ai? Cậu thanh niên mà cô bé đang tìm kiếm là ai? Tại sao cô bé lại định tìm kiếm người thanh niên đó tại khu vực xảy ra tai nạn? Cả hai người đó có liên quan thế nào tới vụ tai nạn này? Nếu thực sự có chuyện đó, vậy thì vụ tai nạn này sẽ không chỉ đơn thuần là một tai nạn nữa.
Điểm chung của hai vụ tai nạn này là, nạn nhân đều là những người trong ngành điện ảnh. Một nhà sản xuất phim gặp tai nạn tại Akakuma, và một diễn viên tại Tomate. Ông từng cho rằng đó chỉ là tình cờ, nhưng chính bởi Uhara Madoka nên ông không thể bỏ qua chi tiết này nữa.
Aoe mở laptop, truy cập Internet và tìm kiếm “Nasuno Goro”. Tuy nhiên cũng không có thông tin gì nhiều hơn lần trước ông thử tìm kiếm trên điện thoại. Cách đây mấy năm, anh ta đã từng sắm vai phụ cho một bộ phim truyền hình hai tiếng trên sóng nên cũng là một gương mặt thường thấy trên ti-vi, nhưng sau đó thì không rõ lắm. Từng đóng phim điện ảnh, nhưng bộ phim đó cũng cách đây cả chục năm. Tháp chuông phế tích, Aoe còn chưa từng nghe đến cái tên đó bao giờ.
Ông sực nghĩ đến một điều và bắt đầu tìm kiếm thông tin về bộ phim. Có khả năng tay sản xuất phim gặp nạn tại suối nước nóng Akakuma có liên quan gì đến bộ phim này hay không.
Người đó tên là Mizuki Yoshiro nhỉ?
Thông tin về bộ phim ngay lập tức hiện lên trên màn hình. Chẳng hề có tên của nhân vật ông đang tìm kiếm trong danh sách đoàn làm phim, chứ chưa nói đến dàn diễn viên. Tiện thể ông đọc qua về câu chuyện trong phim. Nội dung về một cô gái bị mất ký ức về tuổi thơ, trở về thăm lại mảnh đất cô sinh ra và lớn lên. Bộ phim cũng đặt ra một câu hỏi đao to búa lớn về nhân phẩm của con người. Dù vậy điều này không làm cho Aoe muốn xem phim một chút nào.
Lần này ông tìm kiếm thông tin bằng từ khóa “Mizuki Yoshiro”. Lập tức vô vàn thông tin về ông ta hiện ra. Ngay cả từ điển bách khoa toàn thư miễn phí trên mạng Internet cũng có đăng thông tin của ông ta. Aoe bắt đầu cuộc tìm kiếm từ kho tàng thông tin khổng lồ này.
Khác hẳn với Nasuno Goro, những gì được viết trong đó thực sự rất lẫy lừng. Không chỉ dừng lại ở điện ảnh hay truyền hình, Mizuki Yoshiro còn hoạt động trong lĩnh vực sân khấu, lưu diễn hòa nhạc, thậm chí tổ chức những buổi diễn hóa trang. Từng cộng tác với ông ta cũng toàn là những nghệ sĩ có tiếng tăm. Tuy vậy, quá trình hoạt động nghệ thuật sôi nổi đã là chuyện của mười năm trước, những thông tin gần đây có vẻ nghèo nàn, điều này giống với Nasuno Goro.
Nghĩ tìm kiếm những thông tin này cũng không có ích gì nên ông đang định đóng màn hình máy tính thì bỗng khựng lại. Vì trong danh sách những bộ phim mà Mizuki Yoshiro tham gia sản xuất, có một bộ phim mang tên Bờ môi băng giá.
Aoe đã từng xem bộ phim này. Khoảng hai mươi năm trước. Bộ phim từng giành giải tại một liên hoan phim quốc tế và trở thành đề tài bình luận sôi nổi. Câu chuyện về một thanh niên trẻ tuổi sinh ra trong một gia đình danh giá và giàu có, sau cuộc gặp gỡ định mệnh với một cô gái điếm xinh đẹp, bề ngoài anh vẫn đóng vai người con ưu tú của gia đình, nhưng dần dần anh chìm vào ma túy và những cuộc hoan lạc. Kịch bản có chút quá khích nhưng nhiều ẩn dụ, cùng những góc quay tuyệt đẹp làm một người không chuyên như Aoe cũng phải cảm thấy trầm trồ thán phục.
Aoe lại tiếp tục tìm hiểu về bộ phim đó qua từ điển bách khoa. Tên của Mizuki Yoshiro được ghi trong mục nhà sản xuất.
Ông ta đã sản xuất bộ phim đó ư?
Aoe chợt thấy thiện cảm. Vì ông từng nghĩ bộ phim đó hẳn phải lọt vào top ba phim hay nhất mà ông từng xem.
Ông cũng cẩn thận dò lại từng tên trong danh sách dàn diễn viên xem Nasuno Goro có đóng một vai phụ nào đó không. Đáng tiếc là không có tên nào như vậy.
Một lần nữa, Aoe nhìn bâng quơ một lượt qua danh sách đoàn làm phim. Đạo diễn và biên kịch là một nhân vật tên Amakasu Saisei. Ông đã từng nghe đến cái tên này. Một người không quá am hiểu về điện ảnh như Aoe mà còn biết đến tên thì chắc chắn đây là một đạo diễn có tiếng.
Trong lúc nhìn chăm chăm cái tên này, ông bỗng thấy có điều gì lấn cấn. Hình như ông đã thấy cái tên này ở đâu đó. Hơn nữa, chỉ vừa mới đây thôi.
Ông thử một lần nữa mở lại trang thông tin về bộ phim Tháp chuông phế tích. Quả nhiên đúng như ông linh tính, đạo diễn của bộ phim này cũng chính là Amakasu Saisei.
Aoe vòng hai tay ra sau đầu, nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính một hồi rất lâu.
Chuyện này là sao? Liệu đây có đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Không có sự tương quan nào giữa Mizuki Yoshiro và Nasuno Goro, nhưng nếu thông qua nhân vật thứ ba là Amakasu Saisei thì giữa hai người đã có một mối liên quan.
Ông tiếp tục tìm kiếm thông tin về nhân vật này. Ông gõ tên nhân vật vào hộp thoại tìm kiếm của từ điển bách khoa rồi nhấn phím Enter. Những bài viết về Amakasu Saisei hiện lên ngay sau đó. Tiểu sử của ông ta cũng vô cùng rực rỡ, hoàn toàn không thua kém Mizuki Yoshiro. Năm ba mươi tuổi ông ta ra mắt công chúng trong vai trò đạo diễn một phim phát hành dưới dạng video. Một năm sau đó ông ta đạo diễn một phim thời lượng dài chiếu rạp, tác phẩm ngay lập tức được đánh giá cao trong liên hoan phim quốc tế. Thời gian sau đó, những tác phẩm ông ta sản xuất đều trở thành các tác phẩm hit rất được chú ý. Năm ba mươi sáu tuổi, bộ phim Bờ môi băng giáđánh dấu một mốc son trong sự nghiệp của ông ta với rất nhiều giải thưởng danh giá. Bằng những tác phẩm có chất lượng cả về tính giải trí lẫn nghệ thuật, ông ta đã từng được kỳ vọng sẽ là một nhân vật có thể gánh vác tương lai của nền điện ảnh nước nhà.
Đọc đến đây, Aoe nghiêng đầu. “Đã từng”… Thì quá khứ… có nghĩa là sự kỳ vọng đó đã bị phản bội? Vừa nghĩ Aoe vừa đưa mắt lướt qua danh sách phim. Quả thật, mười năm trở lại đây ông ta không quay bộ phim nào cả. Bộ phim cuối cùng ông ta quay chính là Tháp chuông phế tích.
Dòng suy nghĩ của Aoe bị ngắt đoạn bởi mẩu tin dưới:
“Tai nạn khí sulfur hydro xảy ra tại nhà riêng khi ông bốn mươi bảy tuổi làm ông mất đi gia đình. Vì cú sốc này, ông tuyên bố tạm thời chưa thể nghĩ đến việc quay trở lại sản xuất phim (theo blog cá nhân của ông).”