Ma Nữ Của Laplace

Chương 12



“Vâng!” Một giọng nói cau có phát ra từ loa điện thoại nội bộ khi anh bấm chuông.

“Tôi là người bên chính quyền. Anh Yaguchi, anh có thể mở cửa ra được không?” Nakaoka cố nói bằng giọng dễ nghe.

“Chính quyền? Có việc gì? Tôi đang bận…”

“Tôi sẽ không làm phiền anh lâu đâu. Chỉ dăm ba phút thôi. Mong anh hiểu cho.”

Có tiếng chép miệng. Nhưng có vẻ như cuối cùng anh ta cũng đồng ý mở cửa. Nakaoka cố nhếch miệng lên cười, chờ cửa mở. Vì trên cánh cửa có một lỗ nhòm.

Tiếng mở khóa lách cách, rồi cánh cửa cũng mở ra. Người đàn ông mặc một bộ nỉ, dáng người gầy thò đầu ra với bộ mặt cau có. Tuổi anh ta trên dưới ba mươi.

“Thế cuối cùng là có việc gì?” Anh ta cau mày xẵng giọng.

“Anh có phải là Yaguchi Naoya không ạ?”

“Tôi đây.”

Nakaoka khẽ cúi đầu chào rồi rút ra huy hiệu cảnh sát. “Cảm ơn vì anh đã mở cửa.”

Khuôn mặt Yaguchi bỗng biến sắc. “Cảnh sát?”

“Đúng thế, anh Yaguchi. Cảnh sát chúng tôi cũng là người của chính quyền mà.”

“Tôi không làm gì cả.” Hai má anh ta hóp lại.

“Tôi biết. Chỉ là có vài điều tôi muốn xác minh lại với anh. Chúng ta có thể vào nhà được không nhỉ?”

“Cái này thì…” Yaguchi có vẻ bối rối, dường như không muốn cho ai thấy bên trong căn phòng của mình.

Đúng lúc đó, “Này, anh đang làm gì thế?”, tiếng một cô gái nghe mệt mỏi. “Cứ để cửa mở vậy gió lùa vào trong lạnh lắm.”

“Làu bàu gì. Có im đi không.” Yaguchi nói với vào trong.

Nakaoka cười e ngại. “Ra là nhà có khách. Thế thì hơi phiền đấy nhỉ.”

“Anh thông cảm. Anh xem có thể đi chỗ khác giải quyết được không?”

“Được chứ, tất nhiên rồi.”

Khoảng mười lăm phút sau trong một quán cà phê gần đó, Nakaoka và Yaguchi ngồi đối diện nhau.

“Anh biết Mizuki Chisato, nghệ danh Reika không?”

“Tôi có biết.” Yaguchi lộ rõ vẻ mặt cảnh giác.

“Có vẻ hai người đã biết nhau khá lâu rồi nhỉ? Tôi nghe nói ngoài việc làm cùng nhau tại quán bar “Red” ở Ginza trong hơn năm năm thì sau khi quán đóng cửa, hai người vẫn thường xuyên đi uống với nhau, phải không?”

Yaguchi vội vàng xua tay.

“Không phải là mối quan hệ sâu sắc gì đâu. Chúng tôi đơn thuần là người cùng xuất thân từ tỉnh Niigata nên nói chuyện hợp nhau thôi. Ngay cả những lúc đi uống rượu cũng không phải đi riêng. Tôi mà qua lại với gái trong quán thì họ sẽ sa thải tôi ngay.”

“Vậy sao? Thế thì hơi lạ nhỉ. Tôi lại nghe có người nói họ thấy anh và cô ta đi chơi với nhau vào ngày nghỉ cơ đấy…”

Miệng Yaguchi há ra như sắp rơi hàm, mắt hấp háy liên tục.

“Chỉ một lần thôi. Cô ta bảo tôi đi mua sắm cùng. Cô ta muốn mua quà tặng ông khách. Một cái cà vạt. Chỉ vậy thôi.”

“Chỉ vậy thôi sao. Anh nói thế thì tôi biết thế…”

“Tôi không nói dối anh đâu. Đời nào cô Reika đó lại qua lại với một thằng bồi bàn nghèo mạt hạng như tôi.” Yaguchi dẩu môi lên.

“Thôi được. Tôi tin anh. Có thể anh và cô ta không có mối quan hệ đặc biệt nào, nhưng chắc chắn anh và cô ta rất thân thiết. Nếu không thì hai người đã không đi mua đồ với nhau. Ngay cả sau khi cô ta kết hôn, hai người thỉnh thoảng vẫn gặp nhau phải không? Tôi nghe một cô gái từng làm ở bar “Red” đến cuối năm ngoái kể lại như vậy đấy.”

“Đâu nhiều đến mức đó đâu. Gần đây tôi cũng không hề gặp cô ta. Gửi tin nhắn cũng không nữa là…”

“Lần cuối hai người gặp nhau là khi nào?”

“Ừm… Khi nào nhỉ…” Yaguchi nghiêng đầu. “Có lẽ là thời gian này, một năm trước.”

“Anh mở lời rủ cô ta đi phải không?”

“Không phải, là do cô ta nói muốn gặp tôi. Nhưng chỉ là gặp thôi. Chúng tôi cũng không đi ăn với nhau.”

“Vậy sao… Khi đó hai người đã nói chuyện gì với nhau?”

Yaguchi đảo mắt một lúc rồi thì thào, “Tôi làm sao mà nhớ được…”

“Chẳng lẽ cô Reika đó không có việc gì cũng gặp anh sao? Rồi đến một bữa cơm cũng không ăn cùng nhau?” Nakaoka nhìn chằm chằm đối phương đang cúi gằm mặt im lặng. Anh nói tiếp, “Yaguchi, anh nghe đây. Một khi cảnh sát đã nói với anh những chuyện này tức là họ đã phải có bằng chứng nào đó nắm thóp anh. Chẳng phải tôi đã nói với anh rằng tôi nghe được chuyện về anh từ một cô gái làm cùng anh hay sao. Tất cả những gì anh cần làm chỉ là thuật lại những chuyện đã kể với cô bạn ấy thôi, anh hiểu không?”

Yaguchi ngẩng mặt lên: “Cô ấy hỏi tôi vài chuyện.”

“Tôi đang nói anh hãy kể lại nội dung câu hỏi là gì rồi mà. Anh không cần vội, cứ từ từ nhớ ra rồi kể lại cho tôi. Thời gian còn nhiều. Anh uống cà phê đi kẻo nguội mất.” Nakaoka vừa nói vừa nhấc cốc cà phê của mình lên.

Yaguchi uống một ngụm cà phê rồi nói bằng giọng pha chút dè dặt. “Cô ấy hỏi tôi về địa chỉ ngầm.”

“Địa chỉ ngầm là gì?”

“Địa chỉ trang web ngầm.”

“Ra là thế.”

Yaguchi khẽ gật đầu rồi lấy mu bàn tay chùi mép. “Trước đây đã có lần tôi nói chuyện với cô ta về những trang web ngầm này. Đa phần trong số đó là những trang web vớ vẩn, nhưng có một địa chỉ có thể tin tưởng được. Hình như cô ấy nhớ điều này.”

“Cô ta không nói lý do tìm đến địa chỉ ngầm này phải không?”

“Cô ta nói vì chồng nhờ.”

“Chồng cô ta?”

“Chồng cô ta làm trong ngành điện ảnh. Ông ta muốn quay một bộ phim gì đó có liên quan đến những trang web ngầm này nên muốn tìm hiểu về chúng. Cô ta hỏi tôi có biết không.”

“Thế nên anh đã vẽ đường cho cô ta phải không?”

“Vâng.” Yaguchi khẽ gật đầu.

“Bây giờ anh có địa chỉ của trang web đó không?”

Yaguchi lấy di động từ trong túi ra, bấm bấm vài cái rồi quay màn hình về phía Nakaoka. Nakaoka ghi lại vào sổ tay địa chỉ trang web.

“Anh có tin chuyện đó không? Chuyện chồng cô ta muốn tìm hiểu về trang web ngầm này ấy.”

“Tôi thấy không đáng tin lắm. Nhưng tôi nghĩ không nên đào sâu chuyện này nên tôi không hỏi gì thêm.”

“Vậy anh nghĩ đâu mới là lý do thực sự?”

Yaguchi nghiêng đầu đáp, “Tôi chịu.”

“Trên trang web đó, chủ yếu người ta nhờ vả và nhận làm những việc gì?”

“Ai mà biết…” Yaguchi vẫn cố tỏ ra ngu ngơ.

Nakaoka chộp lấy bàn tay Yaguchi đang với tới cốc cà phê. Anh vặn mạnh ngón tay khiến mặt Yaguchi méo xệch. “Đau…”

“Đừng vờ vịt với tôi. Anh biết rõ trang web này đúng không? Anh vừa nói là có một địa chỉ có thể tin tưởng được cơ mà.” Nói đoạn, Nakaoka bỏ tay ra.

Yaguchi ôm bàn tay rồi xuýt xoa, “Công việc khủng khiếp lắm. Trên đó có vô số kẻ đầu trâu mặt ngựa sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì tiền.”

“Cả việc gϊếŧ người à?”

Yaguchi liếm môi chột dạ, “Nó không viết rõ. Nhưng cũng có vài đơn hàng kiểu như thế.”

“Ra là vậy.” Nakaoka xì xụp uống một ngụm cà phê. “Anh biết việc Mizuki Yoshiro… chồng cô ta qua đời rồi chứ?”

Yaguchi hất cằm rồi gật đầu. “Tôi có nghe tin đồn đại. Nghe nói ông ta chết ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.”

“Anh nghĩ gì khi nghe chuyện đó?”

“Nghĩ gì ư…”

“Anh cứ thành thật đi. Quanh đây không ai nghe chuyện của chúng ta đâu. Không cần lo lắng. Tôi cũng không đem chuyện này đi nói với cái cô Reika đó đâu.”

“Thế thì…” Yaguchi vuốt tóc. “Cô ta giải quyết cũng khéo léo đấy.”

“Khéo léo? Ý anh là…?”

“Chẳng phải là cô ta sẽ được một đống tài sản sau vụ này sao? Ngay từ đầu cô ta đã nhắm đến mớ gia tài của ông ta rồi mà. Mà… tôi cũng nghe họ đồn đại vậy thôi chứ sự thật ra sao thì tôi không dám chắc.”

Nakaoka hừ mũi rồi uống hết cốc cà phê.

“Vậy là dạo gần đây anh và cô ta không liên lạc với nhau nữa?”

“Vâng, đúng như vậy.”

“Sau này thì sao?”

“Không. Tôi nghĩ là không.”

“Vậy à.” Nakaoka gật đầu rồi cầm tờ hóa đơn trên bàn. Trước khi đứng dây, Nakaoka hỏi Yaguchi.

“Tại sao anh lại nói đây là địa chỉ có thể tin cậy?”

“Gì cơ?”

“Trang web ngầm đó. Đa số đều là những trang web vớ vẩn, nhưng địa chỉ này thì có thể tin tưởng được. Tại sao anh biết điều đó? Đừng nói dối tôi bằng mấy câu trắng trợn kiểu nghe người ta đồn đại này kia. Nói dối nữa là anh sẽ gặp thêm nhiều phiền phức đấy anh hiểu không? Hãy trả lời thành thật đi.”

Hai bên thái dương Yaguchi giật giật.

“Anh đã có lần sử dụng nó rồi chứ gì?”

Yaguchi trả lời, “Chỉ đúng một lần thôi.”

“Anh yêu cầu hay làm theo yêu cầu?”

“Tôi làm theo yêu cầu.”

“Khi nào?”

“Khoảng hai năm trước. Lúc đó tôi cần tiền gấp.”

“Anh làm gì? Gϊếŧ người?”

“Làm gì có!” Yaguchi trợn mắt. “Tôi chỉ vận chuyển đồ thôi. Tôi nhận đồ ở Kasai rồi lái xe đến Nagoya. Ở Nagoya đã có người đợi sẵn, tôi lấy tiền rồi giao hàng cho anh ta.”

“Thứ hàng anh vận chuyển là gì?”

“Hai thùng các tông.”

“Bên trong là gì?”

“Tôi không biết. Họ nói tuyệt đối không được xem.”

“Kích cỡ ra sao? Nặng khoảng bao nhiêu?”

“Cỡ bằng chừng này.” Yaguchi dang hai tay ra khoảng một mét. “Mỗi thùng chắc cũng phải trên hai mươi ki lô gam.”

“Rồi anh nhận được bao nhiêu?”

“100 nghìn yên.”

“Hừm…”

Nakaoka tưởng tượng, phải chăng trong thùng các tông là xác chết đã được chặt ra. Có lẽ là xác của nạn nhân một vụ gϊếŧ người. Nếu giao việc tiêu hủy cái xác cho vài tên đầu gấu trên web ngầm thì ngay cả khi bị cảnh sát phát hiện, việc tìm ra manh mối về tên sát nhân cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

“Lái xe lượt đi lượt về Tokyo – Nagoya mà kiếm được 100 nghìn yên thì cũng là một món hời đấy. Có điều anh đã vi phạm quy định của bộ luật vận chuyển hàng hóa bằng xe ô tô ngành giao thông vận tải.”

“Tôi xin lỗi!” Yaguchi rúm ró.

“Thôi được rồi, anh hãy quên việc gặp tôi ngày hôm nay đi. Tôi cũng sẽ coi như không có chuyện này.” Nakaoka đứng dậy, vỗ vai Yaguchi. “Anh đồng ý chứ?”

“Vâng, tất nhiên rồi. Cảm ơn anh!”

Bỏ lại Yaguchi đang cúi đầu lia lịa sau lưng, Nakaoka đi về phía quầy thu ngân.

Ra khỏi quán, anh nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy. Đằng sau việc vận chuyển trái phép của Yaguchi có thể là một vụ gϊếŧ người. Có điều, lần theo manh mối một thùng các tông của hai năm trước là một việc bất khả thi. Thêm nữa, vụ việc này thuộc quyền quản lý của sở cảnh sát vùng khác, không liên quan đến anh.

Mizuki Chisato mới là vấn đề anh cần quan tâm. Vì mục đích gì mà ả lại muốn biết về trang web ngầm?

Điện thoại trong túi rung lên một hồi cắt ngang dòng suy nghĩ của Nakaoka. Nhìn số gọi đến, anh khẽ nhếch môi rồi bấm nút nhận cuộc gọi, “Vâng.”

“Cậu lại đang la cà ở đâu thế hả?” Chủ nhiệm ban Narita hỏi bằng giọng khó chịu.

“Em đang truy tìm manh mối về vụ ở suối nước nóng Akakuma đây.”

Việc điều tra nội tình về Mizuki Chisato, chính chủ nhiệm Narita cũng đã cho phép anh.

“Cậu vẫn còn luẩn quẩn vụ đó sao?”

“Vẫn còn là sao ạ? Việc điều tra chỉ mới bắt đầu thôi mà chủ nhiệm?”

“Chẳng phải ông giáo sư ở trường đại học cũng nói đây không có khả năng là vụ gϊếŧ người đó sao? Cậu có thể hạn chế điều tra thêm về vụ này được không?”

“Em vẫn làm những công việc khác đấy thôi.”

“Thế thì tốt. Lại có thêm việc cho chúng ta đây. Ẩu đả tại quán karaoke ở Roppongi. Kẻ bị đánh thì trọng thương còn kẻ ra tay thì chạy mất. Thiếu lực lượng. Cậu đến chi viện cho tôi.”

“Rõ.”

Anh hỏi vị trí chi tiết rồi tắt máy thì vừa hay một chiếc taxi đi đến. Nakaoka giơ tay lên. Trên đường đến hiện trường vụ ẩu đả, đầu óc anh vẫn không phút nào dứt ra khỏi vụ án tại suối nước nóng Akakuma. Càng đi sâu điều tra càng thấy đó không thể đơn thuần chỉ là một vụ tai nạn.

Mizuki Yoshiro quá cố sinh ra hong một gia đình danh giá ở tỉnh Chiba, bố ông ta nắm trong tay vài cơ nghiệp lớn. Một trong số đó là một công ty truyền thông quảng cáo lớn, mà sau khi tốt nghiệp Mizuki đã vào làm việc. Tại công ty của bố mình, Mizuki đã có những bước khởi đầu bằng việc sản xuất những đoạn phim quảng cáo, là tiền thân cho những dự án điện ảnh chính thống của ông ta sau này. Năm ba mươi tuổi ông ta ra làm riêng và đã thực hiện nhiều dự án phim. Một vài trong số đó có doanh thu bán vé liên tiếp đứng trong top. Ngoài ra ông ta còn sản xuất những kịch bản hoặc những nhân vật điện ảnh thành công, nguồn thu từ ấn bản phát hành và sạn phẩm ăn theo cũng đem lại món tiền khổng lồ cho ông ta. Cụ thể ra sao không biết, nhưng chỉ tính sơ qua thì tổng tài sản của ông ta chắc chắn không dưới 500 triệu yên.

Đúng như những gì bà Mizuki Miyoshi viết trong thư, ông ta đã trải qua hai lần kết hôn, lần nào cũng không kéo dài được quá một năm. Ông ta không có con, cách đây hai năm, trước lần kết hôn thứ ba, ông sống một mình trong biệt thự rộng lớn.

Không có một cuộc sống gia đình hạnh phúc nhưng bù vào đó, ông ta là người có danh vọng và địa vị trong giới điện ảnh.

Ông ta có con mắt nhìn rất sắc sảo. Khả năng làm việc vô cùng năng suất và hiệu quả. Đó là ý kiến chung của những người quen biết Mizuki Yoshiro.

Nếu Mizuki nhận thấy có tài năng thì dù là những đạo diễn trẻ vô danh ông ta cũng sẵn sàng tích cực giao phó công việc. Ngược lại, bất kể tên tuổi có nổi như cồn hay đã giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ mà bản thân ông ta cảm thấy không có sức hút mới mẻ thì cũng sẵn sàng cắt hợp đồng. Vì vậy, có khá nhiều người không ưa ông ta, nhưng bản thân ông ta lại không mảy may để ý.

Những đề tài trong điện ảnh đối với ông ta phải là sự tuyển chọn kỹ càng, không dễ dãi, không thỏa hiệp. Ông ta không ngại lên tiếng chê bai những tác phẩm chạy theo trào lưu. Xào xáo lại những đề tài cũ thì càng không phải bàn, thậm chí có lần ông ta đã nổi đóa với nhân viên vì họ đưa ra ý kiến đó trước mặt mình.

Tai họa cho tính cách đó là gần mười năm nay ông ta không có một tác phẩm lớn nào. Nhưng Nakaoka có nghe từ vài người trong giới điện ảnh một chuyện mà anh thấy hứng thú.

Họ nói rằng chỉ mới gần đây, ông ta đã tuyên bố “Sẽ quay một bộ phim khiến người đời phải há miệng sửng sốt.” Nội dung cụ thể ra sao thì chưa ai nghe nói, nhưng một vị đạo diễn đã nhận xét Mizuki không phải là người thích khoe mẽ hay kiêu ngạo để nói chơi những vấn đề đó. Một khi tuyên bố thì chắc chắn ông ta cũng đã có một kế hoạch hoàn hảo.

Ai mà ngờ một Mizuki như thế lại say Chisato như điếu đổ. Ông ta còn kiêu ngạo nói với xung quanh là sẽ bằng mọi giá có được người đàn bà này trong tay. Thực tế là ông ta đã có được cô ả. Nhưng ông ta có vẻ như cũng nhận ra rằng mình không có được trái tim của người đàn bà này. “Cô ta chỉ mê cái ví của tôi thôi. Cũng kiểu như tôi mua cô ta vậy mà.” Ông ta đã tự nói như vậy về cuộc hôn nhân của mình. Điểm này cũng đồng nhất với những gì được viết trong bức thư của Mizuki Miyoshi.

Ả Mizuki Chisato nhiều góc khuất này xuất thân ở tỉnh Niigata, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã bỏ quê lên thủ đô. Ban đầu cô ta làm tại quán bar ở Roppongi nhưng ngay sau đó đã chuyển sang quán Red ở Ginza. Dù vậy, cô ta vẫn tiếp tục sử dụng cái tên Reika.

Về lý do tại sao lại chuyển sang quán bar ở Ginza, nghe nói cô ta có tâm sự với một nữ tiếp viên thân thiết rằng vì muốn làm quen với những ông già giàu có. Đương nhiên ở Roppongi cũng có những đại gia kếch xù, nhưng mặt bằng chung ở độ tuổi khá trẻ. Cô ta nói họ không phải mục tiêu của mình.

“Nếu những đại gia kia tầm tuổi như mình, sau này khi họ già, mình cũng sẽ già. Hai ông bà già chăm nhau chẳng phải sẽ rất khó khăn sao. Đằng nào cũng một công làm hộ lý thì thà làm khi mình đang còn trẻ. Sau khi ông ta chết thì mình vẫn còn có thể vui thú cuộc đời. Tài sản kếch xù được thừa hưởng đủ để sống giàu sang cả quãng đời còn lại. Thế chẳng phải là vô cùng tuyệt vời hay sao?”

Ngay cả cô gái tiếp khách trong quán bar, người mà Nakaoka đã gặp cũng phải thừa nhận cô ta cảm thấy lý do của Chisato khá có lý.

Không ai biết vì sao Chisato lại xây dựng cho mình một hoạch định tương lai cực đoan đến thế, nhưng trên thực tế, mỗi khi thấy có một lão đại gia độc thân nhiều tiền nào đó đến quán là ả lại tấn công mạnh mẽ. Có điều, cách làm của ả cũng vô cùng tinh vi khéo léo, không lộ liễu bặm trợn mà nhẹ nhàng tinh tế, và nhất là vẫn đủ rõ ràng để các lão đại gia nhận thấy ý tứ và sự khéo léo của mình.

Sau vài người như vậy thì ả gặp được Mizuki Yoshiro. Ngay từ lần đầu tiên đến quán, Mizuki đã để ý và thích thú với Chisato, kể từ đó ông ta thường xuyên lui tới quán hơn. Về phía Chisato, cô ả cũng âm thầm kiểm tra số tài khoản kếch xù của Mizuki và chắc mẩm đây chính là lão đại gia mà mình tìm kiếm bấy lâu.

Gặp nhau được mấy tháng thì hai người kết hôn. Điều này quả thật đã làm cho mọi người xung quanh phải ngạc nhiên. Dù vậy, quyết tâm chinh phục của Chisato đã làm cho mọi nhân viên của Red phải thán phục ả.

Đây không phải là chuyện hiếm có. Việc một phụ nữ trẻ tuổi kết hôn với một người đàn ông trung niên lớn hơn cô ta thậm chí vài chục tuổi để nhắm vào khối tài sản cũng là chuyện thường trong xã hội. Chồng già rồi sẽ chết trước. Ví thử mờ mắt vì tiền mà kết hôn đi chăng nữa thì những cô vợ trẻ cũng chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng vài năm là xong. Gϊếŧ người quả thật có quá nhiều rủi ro.

Tuy nhiên, trong trường hợp của Mizuki Chisato, có một vài chi tiết không thể bỏ qua. Đúng như những gì bà Mizuki Miyoshi nói, khoảng ba tháng trước khi xảy ra vụ việc, Mizuki Yoshiro đột nhiên mua một vài món bảo hiểm nhân thọ trị giá lớn. Người phụ trách của công ty bảo hiểm nọ kể rằng “Ban đầu ông Mizuki cũng không thực sự muốn mua cho lắm, nhưng ông nói rủi sau này có chuyện gì với mình thì người vợ trẻ thật đáng thương nên mới quyết định ký hợp đồng.”

Tổng giá trị tiền bảo hiểm lên đến hơn 300 triệu yên, một con số khá lớn nhưng cho đến thời điểm này chưa có một công ty bảo hiểm nào nghi ngờ về vụ tai nạn.

Càng điều tra càng thấy nhiều điểm nghi vấn, nhưng đồng thời anh cũng băn khoăn, không lẽ cô ta lại manh động và lộ liễu như vậy? Như thể cô ta muốn nói, hãy nghi ngờ tôi đi.

Nakaoka cũng đã đến làng suối nước nóng Akakuma. Cảnh sát địa phương đã xác định đó là một vụ tai nạn. Isobe, nhân viên phòng bảo vệ môi trường của tỉnh có vẻ cũng đang điên đầu lo nghĩ cách phòng ngừa những tai nạn tương tự tái diễn.

Thế nhưng Nakaoka đã nghe được một chuyện rất đáng lưu ý từ bà chủ nhà trọ mà vợ chồng Mizuki từng nghỉ lại.

Bà ta bảo rằng chuyến du lịch ấy là do cô vợ Chisato đề xuất, Mizuki Yoshiro trước đó không hề biết về suối nước nóng Akakuma.

Nakaoka vẫn thận trọng tìm manh mối về khả năng của vụ gϊếŧ người. Tuy nhiên rõ ràng việc dự đoán chính xác vị trí và thời điểm nồng độ khí sulfur hydro núi lửa tăng cao đột ngột là không thể, điều này ngay cả một kẻ ngoài ngành địa hóa học như Nakaoka cũng có thể hiểu được. Đến đây, có thể đặt ra một vấn đề, giả sử lượng khí lưu huỳnh tăng đột ngột đó là kế hoạch đã được sắp xếp từ trước. Có điều, khả năng mà anh đưa ra đã bị giáo sư Aoe trường đại học Taiho phẩy tay đánh trượt không thương tiếc. Nhưng Nakaoka vẫn không bỏ cuộc.

Anh không thể quên ngày anh gặp Chisato ở nhà dưỡng lão thành phố Chofu.

“Xin anh hãy cứ điều tra cho đến khi thật hài lòng nhé.” Cô ta nói, cùng điệu cười tự tin.

Đó không phải là bộ mặt của người vô tội. Nakaoka có thể chắc chắn điều đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.