Trời nắng đẹp, không khí khá trong lành so với Tokyo mọi khi. Nhưng hẳn là không có chuyện nắng đẹp trên toàn quốc được. Những lúc thế này, vùng phía Bắc đa phần sẽ có tuyết. Hơi nước nóng bốc lên từ biển Nhật Bản bị khí lạnh trong lục địa hạ nhiệt, trở thành tuyết và rơi xuống. Vì thế thật oái oăm, năm nào nắng nóng càng kéo dài thì năm đó tuyết lại càng nhiều. Bởi nhiệt độ nước biển không giảm bớt.
Aoe đứng cạnh cửa sổ phòng nghiên cứu, lơ đãng ngắm bầu trời bên ngoài. Không, không phải là lơ đãng. Từng ngóc ngách nhỏ trong đầu ông đều đang nghĩ tới câu chuyện của Nakaoka bốn hôm trước.
Vụ ở suối nước nóng Akakuma không phải là tự sát, cũng không phải tai nạn – anh ta đã ngầm nói như vậy. Nghĩa là có người ra tay hạ sát. Anh ta còn đang nghi ngờ người vợ nạn nhân có liên quan tới vụ án.
Thật ngu xuẩn. Lần đầu tiên nghe chuyện ông đã nghĩ thế. Không thể có khả năng đó được.
Nhưng thời gian trôi qua, và ông dần cảm thấy mình đã hơi vội vàng khi cho rằng suy luận của anh ta là vô căn cứ.
Tuy ông đã nói vì là ngoài trời nên cần phải làm phát sinh một lượng lớn sulfur hydro, nhưng nghĩ kỹ thì không phải vậy. Theo như cách Nakaoka nói, nếu đã khiến nạn nhân ngủ say thì chỉ cần chụp một túi ni lông lên đầu nạn nhân là xong. Sau đó sẽ tạo ra khí sulfur hydro bên trong túi. Vấn đề nằm ở nồng độ, nên chỉ cần một lượng nhỏ là đủ nhiễm độc chết rồi. Sau khi xác nhận nạn nhân đã tử vong, thủ phạm sẽ gói kín dung dịch tạo ra sulfur hydro và bình chứa bằng túi ni lông rồi mang đi xử lý nơi khác. Đương nhiên trong chuỗi hành động này cần phải đeo mặt nạ chống khí độc, nhưng nếu làm cách này thì không cần tới bộ đồ bảo vệ chống chất hóa học độc hại.
Lý do Aoe suy nghĩ theo hướng này, là vì những chuyện không thể hiểu nổi trong vụ tai nạn ở Akakuma cứ vướng mắc lại trong đầu ông.
Quả thực hiện trường là vùng thường xuyên có khí sulfur hydro phun trào. Nhưng như ông đã nói với Nakaoka, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra có những “ngẫu nhiên bất hạnh” dẫn tới sự cố chết người được.
Còn một điểm nữa làm ông nghi hoặc. Ông không sao lý giải được tại sao nạn nhân và vợ lại bước vào một nơi như thế. Người vợ nói họ không nhận ra mình đã đi sai đường, nhưng chẳng lẽ họ không thấy lạ khi đi vào con đường mòn do muông thú tạo ra đó sao. Ông cũng không hiểu nổi chuyện một mình người vợ quay về nhà nghỉ để lấy cục pin máy ảnh bỏ quên. Nếu Aoe là nạn nhân, ít nhất ông cũng sẽ cùng vợ ra tới lối vào đường leo núi.
Điểm này, nếu cho rằng tất cả là do người vợ dàn dựng thì mọi chuyện đã thông suốt.
Nhưng trong suy luận này cũng có điểm không hợp lý. Tuy Nakaoka nghi ngờ thủ phạm đã gây mê nạn nhân, nhưng liệu nạn nhân có say ngủ đúng nơi thuận tiện cho hung thủ như thế không?
Quả nhiên ông đã nghĩ quá lên chăng? Suy nghĩ của ông vì thế lại quay về điểm xuất phát.
“Thưa giáo sư.” Tiếng gọi vang lên phía sau lưng. Ông giật mình quay lại. Okunishi Tetsuko đang đứng với vẻ mặt khó chịu. Mắt kính của cô như vừa sáng quắc lên.
“Có chuyện gì vậy? Tự nhiên cô gọi to làm tôi hết cả hồn đây này.”
“Tôi có tự nhiên gọi to đâu. Nãy giờ tôi gọi thầy bao nhiêu tiếng rồi.”
“Hả, thế à. Xin lỗi cô. Tôi không nghe thấy.”
“Không phải thầy không nghe thấy, mà là thầy không có ý định nghe, đúng chứ? Cứ mỗi lần nói tới đề thi là thầy lại như đang trên mây ấy.” Okunishi Tetsuko lườm ông. Vì cô gầy nên có nhiều nếp nhăn hơn so với tuổi. Đặc biệt nếp nhăn giữa đôi lông mày cô rất sâu, khiến cô lúc nào cũng có vẻ hơi cáu giận.
“Không phải thế, mà là tôi đã tin tưởng phó thác cho cô rồi.”
“Nói vậy thì tôi cũng không thể tự ý giao nộp chúng được. Tôi biết việc này rất nhàm chán, nhưng giáo sư phải làm cùng tôi mới được.”
“Ờ thôi được rồi.”
Okunishi Tetsuko nhìn xuống tập tài liệu đang cầm trên tay.
“Hãy viết ký hiệu hóa học của tất cả các thành phần trong bầu khí quyển của trái đất. Trong đó, thành phần nào tạo ra hiệu ứng nhà kính? Ngoài ra, thành phần nào có nồng độ cao nhất?… Giáo sư thấy sao ạ?”
“Ừm, nghe hay đấy.” Aoe gãi ngang lông mày. “Một câu hỏi mẹo hay. Mấy cậu sinh viên dấm dớ thế nào cũng điền CO2 cho mà xem.”
CO2 là thành phần ảnh hưởng lớn nhất tới sự nóng lên của trái đất, nhưng thành phần có nồng độ cao áp đảo lại là H2O, nghĩa là hơi nước. Thực ra hơi nước cũng gây hiệu ứng nhà kính.
“Vậy tới câu tiếp theo. Cho 0,15 gram chất toluene vào một ống nhỏ đường kính 1,6 mm, chiều dài 50 mm gắn với ống khuếch tán. Đưa ống khuếch tán này vào một bình ổn nhiệt 35 độ, và đưa vào phòng đặt ống khuếch tán đó 0,5…”
Khi Okunishi Tetsuko đọc tới đó, điện thoại trên bàn reo vang. Cô thở dài, với tay lấy ống nghe.
“A lô… Vâng, đúng vậy… Gì cơ ạ?”
Cô chau mày nhìn Aoe.
“Vâng, giáo sư có ở đây ạ… Vâng. Xin hãy đợi một chút.”
“Có chuyện gì thế?” Aoe nhỏ giọng hỏi.
Okunishi Tetsuko lấy tay che ống nói, hướng gương mặt nghiêm trọng vẻ phía ông.
“Tòa soạn báo gọi đến. Họ nói có chuyện muốn bàn bạc với giáo sư ạ.”
“Tòa soạn báo ư? Báo nào cơ?”
“Nhật báo Hokuriku ạ.”
Một tờ báo địa phương. Một dự cảm khó chịu lặng lẽ xâm chiếm lồng ngực Aoe.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chuyện là…” Nói tới đây, Okunishi Tetsuko liếm môi.
“Họ nói lại vừa xảy ra một tai nạn do sulfur hydro nữa. Ở suối nước nóng Tomate tỉnh L ạ.”
Người đợi ông ở nhà ga Tomate là một phụ nữ nhỏ bé. Tuổi cô chừng ngoài bốn mươi. Mái tóc cắt ngắn, mắt đeo kính. Cô toát ra vẻ một bà dì tốt bụng. Ngoài cô ra, xung quanh không ai có vẻ như thế, nên chắc chắn cô là nhà báo tên Uchikawa rồi.
Tuy không phải chỉ mình Aoe bước ra khỏi cửa soát vé, nhưng có vẻ đối phương cũng nhận ra ông ngay, cô chạy đến. “Giáo sư Aoe đúng không ạ?”
Sau khi ông xác nhận, cô cúi gập đầu rất thấp chào ông.
“Cảm ơn giáo sư không quản ngại đường sá xa xôi tới tận đây giúp chúng tôi. Tôi là Uchikawa, nhân viên tòa soạn báo Hokuriku ạ.”
Cô chìa danh thiếp ra, nên Aoe cũng đưa cho cô danh thiếp của mình.
“Trước tiên chúng ta làm gì nhỉ? Giáo sư đặt phòng rồi đúng không? Giáo sư có muốn đi nhận phòng trước không ạ?”
“Không, đầu tiên tôi muốn tới xem hiện trường đã. Lúc này cũng vừa hay rất gần với thời điểm xảy ra tai nạn nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã chuẩn bị xe ở bên ngoài, xin hãy đi theo tôi.”
Ra khỏi nhà ga nhỏ, giữa khung cảnh đầy tuyết, có một vòng xuyến nhỏ xíu. Chiếc taxi đậu ở góc đường bắt đầu chuyển động, và dừng bánh trước mặt hai người. Biển xe đề “Đã thuê trọn gói”.
Bị Uchikawa giục, Aoe bước lên xe.
Uchikawa lên xe từ phía sau, nói với tài xế: “Bác chạy theo lộ trình lúc nãy tôi nói nhé.” Có vẻ cô cũng đoán ra Aoe sẽ nóng ruột muốn đến hiện trường đầu tiên.
“Theo như trên báo thì hiện trường không phải khu vực cấm vào đúng không cô?”
Xe lăn bánh chưa lâu thì Aoe vào đề.
“Vâng. Tôi đã hỏi chuyện người phụ trách phòng phát triển du lịch, họ cũng không hề ngờ đến chuyện này ạ.”
“Họ đã từng đo nồng độ sulfur hydro bao giờ chưa cô?”
“Nghe nói họ đo định kỳ. Có điều họ chủ yếu chỉ chú ý tới các phòng ốc dễ tồn đọng khí độc, còn ngoài trời thì họ hầu như chưa tính tới.”
“Ra là vậy.”
Aoe hướng ánh nhìn ra cửa sổ. Ven đường có một bức tường tuyết trắng. Bên kia bức tường có thể thấy thấp thoáng nhà dân.
Vụ tai nạn nhiễm độc ở suối nước nóng Tomate diễn ra hai ngày trước. Nghe nói vị khách du lịch đến từ Tokyo đã không may gặp nạn. Chuyện đó hôm qua Aoe đã nghe Uchikawa nói qua điện thoại. Khi thu thập tài liệu về vụ tai nạn, Uchikawa biết tới Aoe qua bài báo về suối nước nóng Akakuma, vì thế cô đã gọi điện cho ông.
Công việc của cô là tìm hiểu xem nguyên nhân sự cố lần này là gì. Đối với câu hỏi đó Aoe nói chưa thể đưa ra kết luận gì. Ông chưa từng tới suối nước nóng Tomate, cũng chưa nhìn thấy tình trạng hiện trường, sao có thể đưa ra nhận xét được.
Nhưng Uchikawa không dễ dàng bỏ cuộc. Cô nói sẽ gửi ảnh hiện trường qua mail, hoặc nếu có tài liệu gì cần thiết nhất định sẽ tìm cách thu được tài liệu đó. Giọng nói rõ là đã có tuổi, nhưng sự thúc ép mạnh mẽ trong đó đúng là của một phóng viên báo.
Aoe nói nếu chỉ nhìn những thứ đó thì không thể phán đoán gì được. Nhưng không phải ông không có hứng thú với bản thân vụ tai nạn. Thực ra là ngược lại, ông rất muốn tận mắt xem xét. Vì thế ông đã nói như sau. “Nếu tòa soạn chi trả phí đi lại thì tôi sẽ đích thân tới đó.”
Ông nghĩ hẳn là không được chấp nhận, nhưng không ngờ Uchikawa lại hùa theo. “Thật chứ ạ?” Rồi cô nói với giọng đầy phấn chấn: “Vậy giáo sư quá bộ tới giúp cho, tôi sẽ dẫn đường cho giáo sư.”
Aoe có hứng thú đương nhiên là bởi vụ việc ở Akakuma vẫn còn lấn cấn trong đầu ông. Nếu phân tích nguyên nhân sự cố lần này, không phải nó cũng sẽ có ích cho việc tìm ra cách giải quyết ở sự cố kia sao?
Dù vậy, một sự cố hiếm khi xảy ra lại đã xảy ra liên tiếp hai lần trong hai tháng… Khi nhận được điện thoại của Uchikawa, đó là điều đầu tiên ông nghĩ đến. Từ nay về sau hẳn là các khu suối nước nóng trên toàn Nhật Bản sẽ phải đau đầu tìm cách ứng phó rồi.
Taxi tiến vào một con đường tuyết nhỏ. Chẳng mấy chốc xe tới gần một ngã ba, nhưng con đường đi về bên trái đã bị cấm lưu thông. Một cảnh sát mặc áo chống rét đang đứng đó.
“Bác cho dừng xe đi.” Uchikawa nói. Tài xế lui xe vào mép đường và dừng lại.
Uchikawa xuống xe, lại gần viên cảnh sát. Cô cho anh ta xem danh thiếp và thứ gì đó giống như tài liệu, đoạn nói gì đó với anh ta. Viên cảnh sát cổ quấn khăn, liếc nhìn về phía này.
Uchikawa trở lại xe.
“Tôi đã nói chuyện với anh ta. Từ đoạn này chúng ta phải đi bộ ạ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Aoe xuống xe, cùng Uchikawa đi trên con đường tuyết. Vì đã dự đoán trước chuyện này nên ông mang sẵn giày đi tuyết. Đôi giày ông mua cho cuộc điều tra sự cố ở Akakuma, nhưng không ngờ nó lại được sử dụng ở một nơi khác nữa.
Con đường nhỏ như cắt ngang dốc núi. Từ khoảng trống giữa các cây bị tuyết bao phủ, có thể thấy vài ngôi nhà ở phía dưới bên phải. Khi hỏi Uchikawa, cô cho biết đó là làng suối nước nóng.
“Nếu đi theo nhánh đường bên phải lúc nãy thì chúng ta sẽ đến được làng suối nước nóng đó ạ.”
“Thế con đường này thì dẫn tới đâu?”
“Từ khoảng tháng Ba tới tháng Mười một, đi đường này có thể ra tới phía bên kia núi. Nhưng hiện tại do tuyết rơi nhiều nên đường đang không lưu thông được ạ.”
“Thế nếu cứ đi tiếp thì sẽ vào đường cụt à cô?”
“Không, phía trước đường vẫn có nhánh, nếu đi theo đường chưa bị tuyết phủ thì có thể tới được làng suối nước nóng. Tùy từng nơi muốn tới mà đôi khi đi đường này lại nhanh hơn ạ.”
Trước mặt họ có vài bóng người. Khi cả hai tới gần, người đàn ông đội mũ bảo hiểm ở gần họ nhất ngoảnh mặt lại.
“Hai người là người của tòa soạn ạ?”
“Vâng, sáng nay tôi đã gọi điện thông báo với anh đó.”
Người đàn ông gật đầu.
“Vâng, tôi có nghe chuyện rồi.”
“Mọi chuyện thế nào rồi ạ?”
“Thế nào ư… cũng không thay đổi gì mấy chị ạ.”
“Cái đó là máy đo nồng độ anh nhỉ?” Aoe nói, mắt nhìn chiếc máy đo mà người đàn ông đang cầm trên tay. “Chỉ số thế nào anh?”
“Hầu như bằng 0…” Người đàn ông trả lời với vẻ mặt nghi hoặc.
“À, vị này là giáo sư Aoe của trường đại học Taiho. Tôi dẫn ông ấy tới đây để kiểm chứng giúp sự cố lần này ạ.” Uchikawa giải thích.
Người đàn ông không giấu nét mặt bối rối, chỉ hừ mũi, gật đầu mơ hồ. “Vậy thì nhờ giáo sư giúp cho.”
Có vẻ ông không cần đưa danh thiếp. Aoe nhìn quanh, hỏi: “Hiện trường ở đâu vậy?”
“Ở phía trước ạ.” Uchikawa nói, rồi hỏi lại người đàn ông: “Chúng tôi được phép vào xem chứ?”
“Được, nhưng chỉ tới chỗ lối vào thôi nhé.”
“Tôi biết. Chúng ta đi thôi, giáo sư Aoe.”
“Lối vào là chỗ nào?”
“Đi rồi sẽ biết ạ.”
Đi được một đoạn ông thấy đám đàn ông đang lúi húi gì đó ở phía bên phải. Hình như họ định lắp một tấm biển cấm vào. Ngay cạnh đó, có lối vào một con đường nhỏ đổ xuống triền núi.
“Đây là đường đi bộ ạ.” Uchikawa nói. “Nếu đi xuống con đường này, có thể ra tới ngôi làng suối nước nóng. Nghĩa là, nó là đường tắt ạ.”
“Ồ… Khoảng cách tới làng suối nước nóng là bao nhiêu?”
“Chắc là khoảng một ki-lô-mét ạ.”
“Cũng khá xa nhỉ.” Aoe hướng mắt nhìn sâu bên trong lối vào. Tuyết rơi ngập đường, có vẻ khó mà bước đi được. “Chẳng lẽ nạn nhân đã đi vào con đường này à cô?”
“Đúng vậy. Anh ta gặp nạn ở khoảng ba trăm mét phía trước ạ.”
Uchikawa lôi chiếc máy tính bảng từ túi xách đeo bên hông, thao tác trên đó với vẻ thành thạo. Cô hướng màn hình về phía Aoe, nói: “Hiện trường đây ạ.”
Trên màn hình hiện lên con đường nhỏ bị cây cối bao quanh. Uchikawa dùng ngón tay lướt trên màn hình, mở ra một vài bức ảnh nữa. Những bức ảnh khá giống nhau, nhưng đã giúp ông nắm được đại khái tình hình. Con đường tuyết rộng khoảng hai đến ba mét, hơi ngoằn ngoèo một chút. Do tuyết chất lên, nên xung quanh cao tới gần một mét. Một băng ghế nhỏ màu đỏ đặt chỏng chơ ở đó. Chân ghế vùi trong tuyết.
“Một người đi bộ tới từ phía đối diện đã phát hiện ra thi thể nằm cạnh ghế băng này ạ. Người đó là người vùng này, nghe nói tuần đi qua đây mấy lần. Nếu người đó không đi qua đây thì việc phát hiện tử thi có lẽ sẽ còn muộn hơn nhiều.”
“Sao lại như vậy?”
“Nghe nói con đường đi bộ này chỉ được sử dụng chủ yếu vào mùa hè và mùa thu, còn khoảng thời gian này không có mấy người qua lại. Cũng bởi xỏ giày bình thường thì rất khó đi. Nên thật không hiểu vì sao nạn nhân lại đi vào con đường này. Còn đi một mình nữa.”
“Việc nạn nhân đi từ phía này vào có chắc chắn không cô?”
“Chắc chắn. Vì lúc đó là ngay sau khi tuyết rơi, và có dấu chân để lại ạ.”
“Dấu chân à…”
Trong đầu ông hiện lên quang cảnh con đường tuyết điểm dấu chân người. Và rồi một ý nghĩ kỳ lạ chợt xẹt qua.
“Xin lỗi vì hỏi điều này hơi kỳ cục, nhưng có phải chỉ có dấu chân của một người không cô?”
“Gì cơ ạ?”
“À thì, tôi đang nghĩ không biết hôm đó ngoài nạn nhân còn có ai bước vào con đường này nữa không ấy mà.”
“À à.” Uchikawa gật gù. “Thật may là không có ai ạ. Vì ngoài ra không có thêm dấu chân của ai cả.”
“Thế à.”
Uchikawa hẳn đã hiểu nhầm ý của Aoe thành: nếu như hôm đó còn có người khác bước vào con đường này thì con số nạn nhân sẽ tăng lên thêm. Nhưng ông hỏi lại số dấu chân để xác nhận một khả năng hoàn toàn khác. Đó là có người đi cùng nạn nhân, người đó đã dùng cách nào đó để hạ độc nạn nhân với khí sulfur hydro. Ông suy nghĩ một cách kỳ lạ như thế cũng bởi đã nghe câu chuyện của Nakaoka. Nhưng sau khi nghe nói không còn dấu chân nào khác, ông vuốt ngực yên tâm. Từ giờ ông sẽ không phải nghĩ tới những điều kỳ lạ nữa.
“Giáo sư thấy sao ạ?” Uchikawa hỏi ý ông.
“Căn cứ theo những bức ảnh hiện trường, khu vực này có cây và tuyết bao phủ, nếu gần đó có phát sinh khí sulfur hydro, thì khả năng khí độc tồn đọng lại là hoàn toàn có thể. Trước đây chưa từng có tai nạn nào tương tự thế này xảy ra à cô?”
“Điều này tôi cũng đã hỏi người dân địa phương, nghe nói là chưa từng có. Tới cả mùi lưu huỳnh cũng chưa từng vất vưởng ở con đường này ạ.”
“Chưa từng thấy mùi? Thế thì lạ thật.”
“Thế nên chúng tôi mới muốn nhờ tới kiến thức và trí tuệ của giáo sư ạ.” Uchikawa bắt đầu nhìn ông bằng ánh mắt coi thường. Trông cô như muốn nói, chuyên gia mà cũng vò đầu bứt tai như dân nghiệp dư thế thì làm ăn được gì.
“Cô có tài liệu cho thấy rõ địa hình vùng này không? Tôi muốn biết sự phân bố của các dòng suối nữa. Ngoài ra, cũng cần xác nhận lại vị trí tương quan của nó với làng suối nước nóng. Vì cũng có khả năng khí sulfur hydro thoát ra từ bồn tắm của nhà nghỉ, theo gió bay tới. À phải rồi. Tôi muốn biết thời tiết của hôm đó nữa. Nếu biết hướng gió và tốc độ gió thì sẽ tham khảo được nhiều đấy.” Aoe tạm thời nói tất cả những điều ông vừa nghĩ ra.
“Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ tài liệu sẽ đầy đủ trước đêm nay, tôi sẽ mang đến nhà nghỉ cho giáo sư.” Nói rồi Uchikawa lôi sổ tay ra, ghi chép lại thật nhanh.
Sau đó họ xem qua xung quanh một chút rồi leo lên taxi, hướng tới khu làng suối nước nóng.
“Người mất là đàn ông cô nhỉ. Khoảng bao nhiêu tuổi hả cô?” Aoe hỏi khi ở trong xe.
“Tôi nhớ là…” Uchikawa nói, mở cuốn sổ tay lúc nãy ra. “Anh ta ba mươi chín tuổi ạ.”
“Trẻ đến vậy cơ à? Một mình tới nghỉ ở khu suối nước nóng như thế, tôi tưởng phải nhiều tuổi hơn cơ.”
“Có nhiều kiểu người lắm. Vả lại nạn nhân hình như không đặt phòng nghỉ ạ.”
“Hả, thế à?”
“Tôi đã tới tất cả chỗ trọ, nhưng anh ta không đặt phòng ở nơi nào cả. Có lẽ anh ta chỉ vô tình ghé vào khi đang đi một mình thôi.”
“Vô tình… ư.”
Aoe quay lại đằng sau.
“Vậy anh ta đã đi tới lối vào đường đi bộ bằng gì nhỉ? Bắt taxi từ ga à?”
“Tôi nghĩ là vậy. Có vẻ như không có ô tô.”
“Vậy anh ta có leo lên taxi, nhưng không tới làng suối nước nóng mà lại cất công băng qua đường đi bộ à… Có nhiều người làm như vậy không bác tài?”
“Không, tôi chưa từng chở khách nào như vậy cả.” Người tài xế nghiêng đầu nói. “Vào mùa này thì chỉ có người dân trong vùng mới đi lại ở chỗ như vậy thôi.”
“Thế tại sao nạn nhân lại tới chỗ như vậy?” Aoe hỏi Uchikawa.
Uchikawa nghiêng đầu đáp: “Tôi không biết.”
“Gia đình anh ta nói gì?” Aoe hỏi.
“Việc này thì… hiện tại vẫn chưa liên lạc được với gia đình anh ấy.”
“Ủa, thế à. Vậy thi thể nạn nhân hiện giờ đang ở đâu?”
“Có lẽ họ để thi thể ở bệnh viện đại học của tỉnh. Tử thi được chuyển tới để giải phẫu, rồi để luôn ở đó. Không liên lạc được với người nhà thì cảnh sát cũng rất khó xử, có vẻ như họ đang tìm người tới nhận xác ạ.”
“Chắc anh ta sống một mình. Vậy thì cũng chỉ còn cách điều tra các mối quan hệ về mặt công việc thôi. Anh ta làm nghề gì vậy?”
“Việc này thì…” Uchikawa đột nhiên ngập ngừng. “Tôi cũng không rõ lắm. Theo danh thiếp của anh ta, thì có vẻ anh ta là diễn viên.”
“Ồ, là diễn viên à.” Một đáp án Aoe hoàn toàn không ngờ tới.
“Thế nhưng tôi chưa từng nghe nói tới nghệ danh của anh ta, và tiếc là có vẻ anh ta không nổi tiếng lắm. Tôi nghĩ đó chỉ là nghề tay trái của anh ta thôi.”
“Vậy nghệ danh của anh ta là gì?”
Uchikawa lại nhìn vào sổ tay, và cho biết nghệ danh của nạn nhân là Nasuno Goro. Đó quả là cái tên Aoe chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe qua. Nghe nói tên thật của nạn nhân là Morimoto Goro.
Aoe lấy điện thoại ra và thử tìm kiếm. Tuy tìm ra một vài thông tin, nhưng chúng đều là thông tin cũ.
Do có ảnh chụp gương mặt, nên Aoe cho Uchikawa xem hình và hỏi:
“Là người này à?”
“A, đúng rồi. Tôi cũng đã tìm hiểu qua, nhưng chưa nhìn thấy anh ta bao giờ.”
Tấm hình là hình cũ. Tuy nạn nhân có gương mặt khắc khổ, nhưng có thể thấy được vẻ nghệ sĩ của anh ta.
“Tôi cũng không thường xem phim. Nên anh ta như người ở thế giới khác vậy.”
Vừa nói, Aoe vừa nhét điện thoại vào túi, chợt có gì đó lóe lên trong đầu ông. Người của thế giới khác, giới phim ảnh – gần đây ông nhớ đã có ấn tượng như thế với ai đó.
Thoáng chốc, ông sực nhớ ra. Ông đã từng nghe viên cảnh sát Nakaoka cho biết, nạn nhân trong vụ suối nước nóng Akakuma là nhà sản xuất phim tên Mizuki Yoshiro.
Chỉ trong vòng hai tháng mà hai người trong giới phim ảnh đã liên tiếp tử vong. Hơn nữa, cả hai đều hít phải sulfur hydro ở khu suối nước nóng. Điều này thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao.
Suy nghĩ một chút, Aoe khẽ lắc đầu. Hẳn chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Tuy đối với bản thân ông, những nạn nhân là người của thế giới khác, nhưng giới phim ảnh có lẽ còn rộng lớn hơn ông tưởng tượng nhiều. Người cùng giới đó gặp phải những sự cố tương tự nhau thì cũng đâu có gì lạ.
Taxi tiến vào thị trấn suối nước nóng. Những ngôi nhà nghỉ san sát ven đường. Do là ngày thường nên con phố không nhộn nhịp, nhưng đó đây vẫn có thể thấy dáng hình của những người cao tuổi có vẻ là khách du lịch tới chơi.
Thốt nhiên Aoe bật ra một tiếng “A”, vì từ nhà nghỉ ngay bên cạnh xuất hiện một người mà ông biết.
“Xin cho xe dừng lại một chút.” Ông vội nói với tài xế.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Uchikawa tò mò hỏi.
“À, thì…” Aoe vừa lúng túng trả lời, vừa nghi hoặc nhìn người đó.
Quả nhiên, ông không nhầm. Chính là cô gái đó. Cô gái trẻ đã nghỉ tại cùng nhà trọ ở suối nước nóng Akakuma. Giống như khi đó, cô mặc áo ấm có mũ trùm đầu và đội mũ len hồng.
“Có chuyện gì vậy?” Uchikawa hỏi lại. “Giáo sư gặp người quen ạ?”
“À, không, chưa đến mức gọi là người quen…”
Aoe dõi mắt theo bóng dáng cô gái. Cô tiến vào nhà trọ bên cạnh.
“À, nhà trọ tôi nghỉ lại ở chỗ nào vậy nhỉ?”
“Ở ngày đằng kia thôi.” Tài xế chỉ tay về phía trước. “Nhìn kìa, ở phía kia đó. Chính là chỗ có biển hiệu.”
Aoe cũng nhìn thấy biển hiệu đó. Ông gật đầu nhìn Uchikawa.
“Tôi xuống ở đây nhé. Sau đó tôi tự đi bộ được.”
“Cũng được… Vậy khi nào thu thập đủ tài liệu,
tôi sẽ gọi cho ông.”
“Tôi hiểu rồi. Nhờ cô cả nhé.”
Sau khi chắc rằng chiếc taxi chở Uchikawa đã đi khuất, Aoe hướng mắt về nhà trọ mà cô gái đã đi vào. Cô gái nghỉ lại trong này sao?
Đột nhiên cô gái xuất hiện ở hiên. Cô đi ra với gương mặt ủ rũ, nhưng khi nhìn thấy Aoe thì thoáng giật mình đứng sững lại. Có vẻ như cô cũng nhớ ra Aoe.
Bỗng nhiên không nghĩ ra nên nói gì, Aoe đành cất tiếng chào.
“Chào bác.” Cô gái đáp lại với ánh mắt cảnh giác.
“Cháu, ừm… cháu cũng đã ở suối nước nóng Akakuma nhỉ. Cháu tự ý đi vào khu vực cấm, rồi bị một chú mắng.”
“A, ra bác là người lúc đó… Thảo nào cháu thấy quen quen.”
“Chúng ta hay gặp nhau nhỉ.”
“Vâng.” Cô gái đáp cụt lủn rồi bước tiếp.
“Cháu làm gì ở đây vậy?”
“Tản bộ thôi.”
“Không phải vậy, ý bác là cháu tới nơi này làm gì?”
“Cháu không thể đến suối nước nóng à?”
“Nhưng tại sao lại là suối nước nóng này? Cháu biết về vụ tai nạn à?”
Cô gái dừng bước. Nhưng không nhìn Aoe.
“Quả nhiên là cháu có biết.”
Nghe vậy, cô gái nhìn ông chằm chằm.
“Tại sao bác lại hỏi việc đó?”
“Vì bác thắc mắc. Người đã ở suối nước nóng Akakuma, nơi xảy ra tai nạn trúng độc sulfur hydro lại tới thị trấn này, nơi xảy ra tai nạn tương tự. Bác không nghĩ chuyện này là ngẫu nhiên. Việc thắc mắc lý do là bình thường mà.”
Cô gái hếch chiếc mũi đẹp lên.
“Vậy cháu hỏi nhé. Tại sao bác lại ở thị trấn này? Bác đã ở suối nước nóng Akakuma, rồi cũng có mặt ở thị trấn này nữa. Cả hai chúng ta đều như thế mà.”
“Bác được nhờ điều tra những việc liên quan tới vụ tai nạn nên mới tới đây.”
Cô gái cau mày.
“Điều tra?”
Aoe rút ra danh thiếp từ túi ngực, nói: “Đây là danh thiếp của bác.”
“Ồ, ra là giảng viên đại học.”
Cô gái đội mũ len chỉ liếc nhìn tấm danh thiếp nhưng không có vẻ gì là sẽ nhận lấy nó cả. “Bác đã xem hiện trường vụ án ở đây chưa?”
“Bác đã đến gần đó. Còn hiện trường thì mới chỉ xem qua ảnh.”
“Địa điểm là ở đâu vậy? Cháu biết là ở trong đường đi bộ, nhưng cụ thể là khu nào?”
Lần này tới lượt Aoe cau mày.
“Cháu cũng đang điều tra vụ án à?”
“Nếu cháu nói phải thì bác sẽ cho cháu biết chứ?”
“Cháu điều tra để làm gì vậy? Nhìn cháu không giống sinh viên của khoa núi lửa hay hóa học môi trường.”
“Vì cháu có hứng thú. Thế không được ạ?”
“Sao cháu lại có hứng thú? Bác không nghĩ đây là đề tài mà các nữ sinh trẻ tuổi sẽ hứng thú đâu.”
“Đó là tự do của mỗi người chứ. Mà thôi bác cho cháu biết địa điểm cụ thể đi.”
“Biết rồi cháu tính làm gì?”
“Chuyện không liên quan đến bác. Làm ơn nói cho cháu đi.”
“Như cháu đã nói, hiện trường nằm trong đường đi bộ ấy.”
“Cháu nói là cháu muốn biết thông tin chi tiết hơn.” Cô gái bắt đầu nói với giọng sốt ruột.
Aoe nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cứng cỏi không chịu thua cuộc của cô. Cô gái đáp trả lại ánh nhìn đó, không hề đảo mắt đi nơi khác.
“Nếu cháu muốn người khác cho biết điều gì, thì theo lẽ thường cháu phải tự giới thiệu bản thân đã. Cháu là ai?”
Cô gái phì mũi, thở ra một làn hơi trắng.
“Cháu hiểu rồi. Thôi cháu không hỏi nữa.” Cô đưa một tay lên, bước đi.
Aoe nói với theo bóng lưng cô gái, “Bác ở nhà nghỉ Suzuya phía trước. Nếu cháu đổi ý thì hãy liên lạc với bác. Chiều mai bác về Tokyo rồi.”
Hẳn cô gái đã nghe thấy, nhưng cô không dừng bước, cũng không đưa tay ra dấu đã nghe. Aoe thở dài, đi về hướng ngược lại.
Nhà nghỉ Suzuya là một ngôi nhà nghỉ nhỏ nhắn kiểu Nhật điển hình. Khi làm thủ tục nhận phòng, ông chợt nghĩ ra một việc.
“Hôm nay có cô gái trẻ nào tới đây không cậu? Cô gái đội mũ len hồng ấy?”
Cậu nhân viên đeo kính chớp mắt. “Có phải cái cô tóc dài…”
“Đúng, đúng là cô bé đó. Cô gái mắt hơi xếch và gương mặt cứng cỏi ấy.”
Nam nhân viên mỉm cười gật đầu. “Vâng, cô ấy có đến ạ.”
“Biết ngay mà.”
Quả như ông nghĩ. Khi ông ngồi trong taxi nhìn thấy cô gái, cô vừa bước ra khỏi một nhà nghỉ, và lập tức ghé vào nhà nghỉ bên cạnh. Hẳn là cô đang tới tìm thông tin ở từng nhà nghỉ một trong khu làng này.
“Cô bé ấy có hỏi gì cậu không?”
“Có ạ. Cô ấy đưa cháu xem tấm ảnh một cậu chàng còn trẻ, hỏi gần đây cậu ta có tới đây không. Cháu chưa từng trông thấy cậu ta nên đã trả lời cô ấy y như vậy.”
Giống như khi ở suối nước nóng Akakuma. Cô gái đã hỏi bà chủ nhà nghỉ nơi nạn nhân trọ lại câu hỏi tương tự.
Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ. Chuyện này có liên hệ gì với các vụ tai nạn không?
Khi vào tới phòng nghỉ, ông thay bộ yukata đã được chuẩn bị sẵn, rồi ngâm mình trong bồn tắm lớn. Ông ngửi thấy mùi đặc trưng của suối nước nóng. Xưa kia từng có vị khách ngâm mình quá lâu nên bị nhiễm độc, nhưng gần đây việc thông gió và thoát khí đã trở thành nghĩa vụ bắt buộc, không cần lo ngại nữa.
Ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi. “Tôi sẽ tới suối nước nóng, ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi.” – nếu nói với Okunishi Tetsuko như vậy, chắc chắn sẽ bị cô ấy nhìn với ánh mắt coi thường, rằng ở đâu ra công việc làm thêm sang chảnh đến thế. Đương nhiên ông cũng không hề có ý định kể hết với cô.
Khi về phòng, ông nhận được điện thoại của Uchikawa. Cô nói tài liệu đã đầy đủ, muốn mang tới cho ông bây giờ. Ông đồng ý rồi ngắt máy.
Bữa cơm tối bắt đầu từ bảy giờ, trước lúc đó ông gặp Uchikawa ở hành lang. Phần lớn phong bì ông nhận được từ cô là bản đồ địa hình khu vực quanh suối nước nóng, bản đồ ghi vị trí suối nguồn, ảnh hiện trường vụ tai nạn và khu xung quanh, dữ liệu khí tượng của ngày hôm đó, và nồng độ sulfur hydro ở các nơi trong ngày hôm nay. Ông thán phục vì trong thời gian ngắn như thế mà cô đã thu thập được đầy đủ tài liệu.
“Cảm ơn cô. Tôi sẽ tham khảo tư liệu cô đưa.”
“Tất cả nhờ cậy giáo sư ạ.”
Cúi thấp đầu chào xong, Uchikawa ra về.
Ông cứ thế tới sảnh đặt bữa tối, ăn tối rồi về phòng. Chăn nệm đã được trải, nhưng ông gấp lại và đẩy nó sát vào tường, rồi chuyển chiếc bàn ra giữa phòng. Ông trải rộng tài liệu do Uchikawa đưa cho lên đó.
Đầu tiên ông mở bản đồ địa hình, điều tra về tình hình gió ngày hôm đó. Khí sulfur hydro vốn nặng hơn không khí sẽ di chuyển về vùng đất thấp hơn, và dễ dàng đọng lại. Nhưng nếu gió mạnh, tình thế sẽ thay đổi. Khi nhìn dữ liệu khí tượng, ông thấy hôm đó hầu như không có gió.
Nếu vậy, khả năng khí sulfur hydro thoát ra từ làng suối nước nóng bị gió thổi tới khu vực hiện trường vụ tai nạn là không cao. Ông cũng đã xem thử vị trí các suối nguồn, nhưng nguồn suối nào cũng xa hiện trường cả.
Aoe nhìn chằm chằm bản đồ địa hình, khoanh tay. Không có nguồn suối nào gần đường đi bộ. Nhưng khí độc núi lửa không biết xuất hiện từ nơi nào. Nếu nói một cách tiêu cực, thì nó đến từ tất cả mọi nơi. Vì mặt đất chỉ đơn giản là đất, không thể ngăn cản các chất thể khí hoàn toàn được. Có thể điểm có khả năng phun trào lượng lớn khí sulfur hydro ở cạnh con đường đi bộ. Vậy làm thế nào để tìm được điểm đó bây giờ?
Aoe nghĩ, tạo mô hình là cách dễ nhất. Ông sẽ tạo một mô hình siêu nhỏ tái hiện một cách trung thực địa hình xung quanh hiện trường. Rồi ông đưa nó vào bể nước, dùng một chất nhuộm có trọng lượng nặng hơn nước thay cho sulfur hydro, để xem nó phát tán theo cách nào. Chỉ cần biết điều kiện để khí tồn đọng lại hiện trường vụ tai nạn, có thể ông sẽ suy ra điểm phát sinh khí độc cũng nên.
Chỉ có điều, lại một nghi vấn khác nảy sinh. Mặt đất hiện tại bị tuyết bao phủ. Không phải lớp tuyết bao phủ đó sẽ ngăn cản không cho khí độc phun trào ra sao?
Ông định uống chút bia để thay đổi tâm trạng, vừa vươn tay lấy chiếc điện thoại bàn trong phòng thì nó đổ chuông, ông nhấc ống nghe, trả lời “A lô.”
“Xin lỗi đã gọi lúc bác nghỉ ngơi thế này. Cháu gọi đến từ quầy lễ tân ạ.” Giọng nói của nam giới. Chắc là cậu nhân viên trực quầy lúc ông làm thủ tục nhận phòng.
“Có chuyện gì à cậu?”
“Dạ vâng. Thực ra, cô gái đó vừa tới và nói muốn gặp bác Aoe ạ. Cháu cho cô ấy số phòng bác được không?” Cậu nhân viên hạ giọng.
“Cô gái đó… là cô gái đội mũ len hồng ấy à?”
“Dạ vâng, đúng vậy ạ.”
Ông kinh ngạc. Tuy ông có nói cho cô gái nhà nghỉ của mình, nhưng ông không ngờ cô tìm đến thật.
“Được, cậu bảo cô bé ấy tới phòng giúp bác nhé.”
Cậu nhân viên nói vâng rồi ngắt máy.
Aoe vội thay bộ yukata và áo choàng bông ra, mặc đồ tây vào. Ông đã nói với cô gái là mình đến để điều tra. Nếu để cô nghĩ ông đang tận hưởng thời gian nghỉ dưỡng ở suối nước nóng thì không hay.
Ông vừa vo tròn bộ yukata và nhét vào tủ áo thì có tiếng gõ cửa. Khi Aoe mở cửa, cô gái đã đứng đó. Gương mặt cô hầu như không biểu cảm. Cô không đội mũ. Chắc cô đã nhét nó vào túi chiếc áo khoác chống rét.
“Chào cháu.” Aoe nói.
Cô gái nhòm vào phòng hỏi: “Bác có một mình à?”
“Đương nhiên rồi. Mời cháu vào.”
Cô gái bước vào, cởi đôi bốt ra. Sau khi vào phòng, cô nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh bàn. Có vẻ cô đã để ý tới đám tài liệu.
“Ồ ồ, bác không thể cho cháu xem khi mà không có điều kiện trao đổi gì được.” Aoe vội vàng thu dọn chỗ tài liệu.
Cô gái trừng mắt với Aoe, nhưng rồi ánh mắt cô nhanh chóng dịu đi. “Cháu có chuyện muốn nhờ bác.”
“Hẳn là thế rồi. Nếu không thì cháu đâu có tới đây. Nhưng trước khi nhờ vả, cháu hãy tự giới thiệu một chút về mình đi.”
Nghe vậy, cô gái lấy từ túi ra một mảnh giấy, và nói với giọng đều đều: “Chúng ta trao đổi danh thiếp đi.”
“Không phải lúc nãy cháu từ chối nhận sao?”
“Cháu đổi ý rồi.”
“Cháu tùy ý thật đấy.”
Aoe đưa cho cô gái danh thiếp của mình. Mảnh giấy ông nhận lại có dòng chữ viết tay Uhara Madoka. Có cả chữ phiên âm cách đọc tên cô nữa. Bên dưới có ghi số điện thoại.
“Đây là tên thật của cháu chứ?”
Cô gái rút tấm thẻ trong ví ra, cho Aoe xem. Đó là thẻ tín dụng, trên đó quả thực in chữ “MADOKA UHARA”. Có vẻ không phải là tên giả.
“Thôi được, bác biết tên cháu rồi. Nhưng chỉ có vậy thì chưa coi là giới thiệu bản thân được. Giới thiệu bản thân nghĩa là phải trình bày mình đang ở đâu, làm gì cơ. Cháu làm công việc gì? Sinh viên à? Nếu thế thì là sinh viên trường nào?”
Uhara Madoka lắc đầu. “Cháu không phải sinh viên.”
“Thế cháu làm nghề gì? Đừng nói cháu không có công việc. Người thất nghiệp không đủ điều kiện để được cấp thẻ tín dụng.”
“Cháu không có công việc.”
“Bác đã nói…”
“Cháu không nói dối. Thẻ này là thẻ con từ tài khoản của bố cháu.”
Ra là thế à, Aoe chợt muốn chặc lưỡi một cái.
“Thế công việc của bố cháu là gì?”
“Bác sĩ.”
“Tên ông là gì? Làm ở bệnh viện nào?”
Mặt Uhara Madoka đanh lại trước câu hỏi đó.
“Chẳng lẽ lúc giới thiệu bản thân nhất định phải giới thiệu cả về bố mình hay sao ạ?”
Aoe sững lại, không tìm ra lời lẽ để phản biện.
Nét mặt Uhara Madoka hơi dãn ra.
“Bác muốn biết cháu đang làm gì ở đâu đúng không. Cháu có thể trả lời câu hỏi này. Cháu đang tìm người. Để tìm được người, cháu đang đến rất nhiều nơi.”
“Là một cậu thanh niên hả?”
Lông mày cô gái khẽ giật. “Bác biết à?”
“Bác có nghe bà chủ nhà nghỉ ở Akakuma kể. Cả chỗ lễ tân ở đây cũng vậy. Theo lời bà chủ nhà nghỉ thì cậu ta là bạn của cháu.”
Cô gái lấy điện thoại thông minh ra, sau khi lướt nhanh ngón tay trên đó, cô quay màn hình về phía Aoe. Một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi. Nụ cười của cậu thật thanh tú.
“Một người bạn rất quan trọng. Cháu phải tìm ra cậu ấy bằng mọi giá.”
“Sao vậy? Cậu ta đang mất tích à?”
“Vâng, cũng gần như vậy. Vì thế cháu muốn nhờ bác giúp đỡ.” Ánh mắt Uhara Madoka nghiêm túc. Trong câu nói đó của cô có ẩn chứa cảm xúc – điều mà ít khi cô lộ ra. Aoe cảm thấy đó không phải là lời nói dối cho qua chuyện.
“Bác nên giúp cháu như thế nào? Cháu muốn nhờ bác việc gì?” Ông quyết định trước mắt cứ hỏi cho biết đã.
“Giáo sư đang điều tra vụ tai nạn đó đúng không? Nếu thế giáo sư có thể vào xem hiện trường nhỉ.”
Đột nhiên bị gọi là giáo sư, Aoe hơi lúng túng. “Hiện trường ư…”
“Hiện trường vụ tai nạn ấy. Bác vào rồi đúng không?”
“Không, bác chưa tới tận hiện trường. Mới chỉ tới lối vào thôi. Vì chỗ đó bị phong tỏa rồi.”
“Nhưng người ta nhờ bác điều tra, thế nào cũng sẽ…”
Aoe giơ tay ngăn cô gái nói tiếp, lắc đầu.
“Bên nhờ bác điều tra không phải phía cảnh sát hay ủy ban gì, mà là tòa soạn báo. Thế nên bác không có được đặc quyền gì, đương nhiên cũng không được phép ra vào khu đã bị phong tỏa.”
“… Hóa ra là thế.” Uhara Madoka để lộ nét mặt thất vọng.
“Nếu bác vào được thì cháu định làm gì?”
“Đương nhiên là cháu định nhờ bác mang cháu vào cùng rồi. Bác là giáo sư đại học, có dẫn theo trợ giảng hay sinh viên đi cùng cũng đâu có gì lạ.”
Aoe nhìn lom lom gương mặt nhỏ của cô gái.
“Để làm gì? Mục đích của cháu là tìm ra người bạn đang mất tích cơ mà? Chuyện đó có liên quan gì tới các vụ tai nạn khí sulfur hydro vậy?”
Uhara Madoka méo xệch miệng, thở phì ra bằng mũi. “Xin lỗi, chuyện này cháu không nói được.”
“Tại sao?”
“Cháu đã bảo không nói được rồi mà. Vả lại không liên quan gì tới giáo sư cả. Hoàn toàn không liên quan.”
Sau khi nói với giọng điệu khó chịu, cô chỉ tay vào đống phong bì chứa tài liệu, “Cho cháu xem.”
Aoe vơ lấy đám phong bì. “Nếu cháu nói rõ sự tình thì bác mới cho xem.”
“Bác có hỏi chuyện đó cũng không được lợi gì đâu.”
“Không, ít nhất trí tò mò của bác sẽ được thỏa mãn, như vậy là lợi ích rất lớn rồi.”
Uhara Madoka thở dài một hơi vẻ rất phiền phức, ngước nhìn lên chiếc đồng hồ. Aoe cũng nhìn lên theo. Đồng hồ đang chỉ chín giờ rưỡi.
“Bác có ảnh nhỉ.” Cô gái nói cụt ngủn.
“Ảnh?”
“Là ảnh hiện trường ấy. Bức ảnh có cái ghế băng. Ghế băng đỏ ấy.”
“Cái đó có vấn đề gì?”
Nhưng Uhara Madoka không trả lời mà đứng lên. Trông cô có vẻ định cứ thế bước ra, nên Aoe vội đuổi theo, túm lấy cánh tay cô. “Chờ chút đã.”
“Bác làm cháu đau. Buông cháu ra.”
Aoe buông tay. “Cháu định làm gì thế?”
Cô gái xoa xoa chỗ tay vừa bị túm lấy. “Cháu đâu có nghĩa vụ phải trả lời.”
“Chẳng lẽ bây giờ cháu tính tới hiện trường?”
Cô gái im lặng. Aoe tin chắc là ông đã đoán đứng. Cô gái định đi vào đường đi bộ để tìm băng ghế đỏ. Chắc hẳn khi nhìn đồng hồ, cô đã phán đoán giờ này hẳn không còn ai canh chừng khu đó nữa.
“Đừng làm thế. Nơi đó bị cấm vào. Vả lại tuy nói là đường đi bộ, nhưng đi buổi đêm nguy hiểm lắm.”
“Kệ cháu. Hay là bác định báo cảnh sát?”
“Bác sẽ không làm thế, nhưng mà…”
Uhara Madoka nói cảm ơn và bắt đầu xỏ đôi bốt vào chân. Aoe luống cuống. Không thể để cô đi như thế này được. Một phần vì như vậy sẽ nguy hiểm cho cô gái. Nhưng hơn thế, ông vô cùng lo lắng rằng nếu chia tay thế này sẽ không còn dịp gặp lại cô gái nữa. Và nếu không thể gặp lại, thì sự tò mò đang phình lên điên cuồng trong ông sẽ mãi mãi không được giải tỏa mất.
“Chờ đã. Chờ bác đã!”
Cô gái đã đi bốt xong, ngoảnh lại một cách ngờ vực.
“Thôi được. Bác sẽ cho cháu xem tài liệu. Bác muốn biết cặn kẽ sự tình, nhưng hôm nay bác sẽ kiềm chế. Thế nên hãy quay trở lại phòng đi cháu.”
Trước mắt, hôm nay việc khiến cô gái mang ơn mình quan trọng hơn.
Nhưng Uhara Madoka trả lời nhẹ bẫng: “Cháu không cần nữa. Dù sao cháu cũng đi giày vào rồi. Tạm biệt bác.” Cô với tay tới nắm đấm cửa.
“Chờ đã. Chờ đã nào.” Aoe lấy tay chặn cửa lại.
Cô gái chau mày. “Lần này bác lại muốn gì?”
“Bác đi… bác cũng sẽ đi cùng. Con gái đi một mình nguy hiểm lắm. Nếu cháu không đồng ý, bác sẽ báo cảnh sát. Cháu tính sao?”
Gương mặt Uhara Madoka pha trộn giữa khó xử và lưỡng lự. Nhưng Aoe cảm thấy thật may mắn vì cô gái không có vẻ khó chịu.
Cuối cùng môi cô cũng mấp máy. “Bác chuẩn bị nhanh lên.”
Trên lối vào đường đi bộ ở phía làng suối nước nóng cũng có tấm biển với hàng chữ Cấm vào to oạch. Dây thừng được chăng xung quanh.
Aoe soi đường đi bằng chiếc đèn pin, nói khẽ: “Không hay rồi.”
Uhara Madoka hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Cháu thấy tuyết rơi suốt cho tới lúc nãy không? Nó cũng phủ lên trên đường đi bộ nữa. Nếu chúng ta đi bộ ở chỗ này, dấu chân của chúng ta sẽ lưu lại rõ mồn một đấy.”
“Thế thì có sao đâu. Họ cũng đâu có biết đó là dấu chân của chúng ta.”
“Nhưng có thể mọi người sẽ ầm ĩ lên khi biết đã có ai đó bước vào đây.”
“Không sao đâu bác.” Uhara Madoka đi tiếp trên đường đi bộ với vẻ hoàn toàn không bận tâm. Dấu vết đôi bốt của cô gái lưu lại rõ nét. Tuy không yên tâm, nhưng Aoe cũng theo sau.
Trời không gió, con đường đi bộ im lìm. Thứ duy nhất lọt vào tai chỉ là tiếng bước chân họ giẫm trên tuyết. Và thứ lọt vào mắt họ chỉ là hàng cây bị tuyết phủ. Xung quanh trắng toát, nên ánh sáng từ chiếc đèn pin lan rộng và xa hơn ông tưởng. Tuyết nổi lên trên nền đêm đen thực là một cảnh tượng huyền ảo.
“Xa ra trò nhỉ.” Sau khi đi được chừng hai mươi phút, Aoe nói.
“Vâng. Nhưng người đã mất cũng đã đi trên con đường này mà bác.”
“Không, nghe nói nạn nhân đi bộ tới từ hướng đối diện. Lúc đó cũng là ngay sau khi tuyết rơi, chỉ có dấu chân nạn nhân để lại.”
“Hướng đối diện? Nạn nhân làm thế nào để tới được chỗ đó? Có xe buýt hay gì chạy qua sao bác?”
“Không có phương tiện nào như vậy. Chỉ có thể đoán rằng anh ta đi taxi tới, nhưng bác tài xế chở bác tới đây cũng thấy ngạc nhiên vì chẳng có vị khách nào lại xuống xe ở nơi kỳ cục như vậy cả.”
Kể lại cho Uhara Madoka xong, chính Aoe cũng lại thấy nghi hoặc thêm lần nữa. Tại sao nạn nhân lại làm như vậy? Việc anh ta đi vào đường đi bộ từ hướng đối diện có ý nghĩa gì?
Nhưng dù có thế, thì điều làm ông bận tâm hơn vẫn là người bạn của Uhara Madoka. Cậu ta có liên quan gì tới các tai nạn khí sulfur hydro?
Một ý nghĩ xẹt qua đầu ông, rằng liệu có phải người bạn đó đã gây ra các vụ tai nạn này không? Nếu thế thì có thể giải thích cho việc cô gái đến điều tra những nơi xảy ra sự cố. Nhưng rồi tri thức của Aoe lập tức phủ định suy nghĩ này. Không thể có chuyện đó được. Vì đây không phải sự cố mà con người có thể tạo ra. Với vụ tai nạn ở Akakuma, nếu dùng biện pháp cưỡng ép như viên cảnh sát Nakaoka nói thì còn có khả năng. Nhưng lần này thì không thể. Nạn nhân chỉ có một mình. Chỉ có dấu chân của một người. Đây không phải tiểu thuyết trinh thám, ông không nghĩ có cách nào để đi lại trên tuyết mà không lưu lại dấu chân cả.
Khi ông đang mải nghĩ thì Uhara Madoka nói: “Phải cái đó không nhỉ?” rồi soi đèn pin của mình về phía trước. Aoe cũng nhìn theo, nhưng không thấy thứ gì giống băng ghế cả. “Ở đâu cơ?” Ông hỏi.
“Ở đằng kia kìa, đó.” Cô gái bước nhanh hơn. Aoe cũng đi theo.
Con đường ngoặt sang một bên, góc đường có một khối tuyết vuông vắn. Khi dừng bước trước nó, Uhara Madoka lấy đôi tay đã đeo găng phủi phủi tuyết. Thứ hiện ra bên dưới là mặt ngồi của hàng ghế. Lưng ghế cũng dần lộ ra.
“Đúng thật. Nó bám đầy tuyết thế này mà cháu cũng nhận ra, giỏi quá.”
Aoe nghĩ nếu là mình thì đã bỏ sót rồi.
“Cũng không có gì ghê gớm. Vì cháu đã tưởng tượng tới trạng thái của nó lúc này nên nhận ra thôi.” Nói đoạn, Uhara Madoka dùng đèn pin soi vài lượt xung quanh, cuối cùng hướng ánh sáng về con dốc phía trên.
“Cháu đang làm gì thế?” Aoe hỏi.
“Ừm… cháu đang tìm hiểu xem khí độc có thể bay tới từ chỗ nào.”
“Chắc chắn là từ phía trên. Khí sulfur hydro nặng hơn không khí mà. Nếu giờ là mùa hè thì dù khí độc có phun trào từ mặt đất lên, nó cũng sẽ phát tán ra xung quanh.”
“Vì sẽ phát sinh luồng khí bay lên do nhiệt độ mặt đất đúng không ạ.”
Aoe nhìn khuôn mặt quay nghiêng vừa trả lời nhẹ bẫng của Uhara Madoka.
“Cháu biết rõ nhỉ. Đúng thế. Ngược lại vào mùa đông mặt đất lạnh lẽo, những ngày không có gió không khí hầu như không chuyển động. Vì thế khí độc chỉ di chuyển tới nơi thấp hơn, và đọng lại tại các hốc lõm.”
Cô gái nói nhỏ với khuôn mặt u ám: “Thế nên họ mới nhắm vào tiết trời này.”
“Nhắm vào? Ý cháu là sao?”
“Không có gì.” Cô gái nhăn mặt, gãi gãi đầu qua chiếc mũ len. “Mà giáo sư có nghe gì về nạn nhân không?”
“Nghe gì là chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được. Địa chỉ hoặc tên, hoặc nghề nghiệp gì đó.”
“À, bác có biết tên và nghề nghiệp của anh ta. Có vẻ anh ta là một diễn viên không tên tuổi lắm.”
“Diễn viên?” Đôi mắt Uhara Madoka như sáng lên. “Tên anh ấy là gì?”
“Ừm, bác nhớ là Nasuno Goro thì phải.”
Sau khi lẩm nhẩm nhắc lại cái tên trong miệng, cô gái hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Bác chỉ nghe có thế. Ngoài ra thì còn chuyện cảnh sát mãi không tìm được người nhận xác và họ đang rất khó xử thôi.”
“Thế sao.” Vẻ mặt cô gái sa sầm xuống khi đáp lại.
“Sao cháu lại quan tâm tới nạn nhân? Người đó có quan hệ gì với người bạn đang mất tích của cháu?”
Nghe xong cô gái hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía ông. “Bác đã nói sẽ kiềm chế cơ mà.”
“Ơ…”
“Bác nói muốn biết cặn kẽ sự tình, nhưng hôm nay bác sẽ kiềm chế. Lời nói đó của bác là nói dối à?”
“À, không, bác không nói dối.”
“Thế thì bác đừng hỏi.” Uhara Madoka quay gót, nói “Chúng ta về thôi” rồi bắt đầu bước.
Họ đi ngược lại trên con đường vừa tới trong thinh lặng. Đầu óc Aoe hỗn loạn
với vô vàn nghi vấn, nhưng ông không thể nói ra miệng. Một phần vì ông đã hứa sẽ không hỏi, nhưng một phần vì có một năng lượng vô hình tỏa ra từ bóng lưng của Uhara Madoka không cho phép ông làm điều đó.
Chẳng bao lâu họ đã trở lại chỗ lối vào. Aoe ngoảnh nhìn lại con đường đi bộ, thở dài. Vì dấu chân của hai người đang hiện lên rõ mồn một trên nền tuyết.
“Sáng mai thể nào cũng có một đám người làm ầm ĩ lên khi nhìn thấy cái này cho mà xem.”
Nhưng Uhara Madoka nói sẽ không có chuyện gì. “Vì tuyết sẽ rơi ngay thôi.”
Aoe nhìn lên bầu trời. Ông tìm thấy một điểm phát sáng. “Có sao kìa cháu.”
“Chỉ bây giờ thôi.” Cô gái quả quyết. “Tuyết sẽ rơi sau mười hai giờ đêm một chút.”
“Sao cháu biết?”
Nhưng cô gái không trả lời, bắt đầu rảo bước về phía làng suối nước nóng.
Ông chia tay với Uhara Madoka trước cửa nhà nghỉ Suzuya. Aoe đề nghị đưa cô gái về nhà nghỉ cô đang ở, nhưng bị từ chối thẳng thừng. Sợ bị nghĩ là mình có ý đồ, nên ông không đề nghị thêm nữa.
Ông trở lại phòng nghỉ, thay ra bộ yukata, rồi lại xem chỗ tài liệu. Nhờ đã tới hiện trường nên ông dễ dàng nắm được ý nghĩa của các loại chỉ số hơn hẳn. Nhưng chuyện về Uhara Madoka cứ vương vấn trong đầu, khiến ông không thể tập trung suy luận được.
Tình cờ hướng ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, ông thấy tuyết đang bắt đầu rơi. Aoe nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ đang chỉ mười hai giờ năm phút.