Vừa xuống khỏi xe, toàn thân Kusanagi đã run lên. Qua lễ hội búp bê rồi mà nhiệt độ vẫn như thể đang ở giữa mùa đông.
“Gr… Lạnh quá. Sao mà năm nay… cứ lạnh mãi thế này nhỉ. Tôi nhớ những mùa đông ấm áp quá.” Kusanagi rụt cổ, vừa đi vừa nói.
“Anh mà nói thế sẽ bị tiên sinh Yukawa phê bình đấy.” Utsumi Kaoru, cô gái đang bước song song với Kusanagi nhắc đến tên người bạn thân của anh. “Anh ấy thực tâm lo lắng về sự nóng lên của trái đất.”
“Hứ, tạo ra nguyên nhân của hiện tượng ấy chẳng phải là đám khoa học gia ấy à.”
“Hình như anh ấy cũng thừa nhận điều này. Còn nói vì thế mà các nhà khoa học nên ân hận.”
“Ồ, thật hiếm thấy!”
“Dù có sản sinh ra kỹ thuật khoa học tuyệt vời đến mấy, mà người sử dụng ngu ngốc thì thế giói cũng sẽ tan nát. Nhất định phải khắc cốt ghi tâm điều này, dạo trước anh ấy đã nói thế.”
“Ờ, nghe đúng kiểu của hắn đấy.”
Khu chung cư họ cần đến nằm ở Mukoujima. Cửa ra vào có vài viên cảnh sát túc trực, kiểm tra người đi ra đi vào. Đối với cư dân ở đây thì việc này hẳn rất phiền phức.
“Chung cư cũ à. Cửa cũng không phải tự động luôn này.” Kusanagi ngước nhìn tòa nhà với bức tường màu xám tro đầy những vết nứt, lời anh nói nghe như lẫn tiếng thở dài.
“Có vẻ không nên hy vọng gì vào camera an ninh rồi.” Utsumi Kaoru nói luôn điều Kusanagi còn đang thầm nghĩ.
Hiện trường nằm trong một căn phòng trên tầng ba. Do phần việc chính của đội giám định về cơ bản đã kết thúc nên nhóm Kusanagi đi thẳng vào phòng. Thi thể đã được chuyển đi.
“Anh vất vả quá.” Cậu cảnh sát trẻ Kishitani đã đến trước liền vội vã cúi đầu chào anh.
“Phòng rộng đấy nhỉ.” Kusanagi đảo mắt nhìn bên trong căn phòng và nói.
Ấy là kiểu căn hộ một phòng ngủ, trong đấy quá nửa phòng khách được dùng làm văn phòng. Chiếc giá bằng thép đóng trên tường xếp các tập tài liệu và giấy tờ. Mặt bàn làm việc chất đầy sách vở tài liệu, ngoại trừ phần trước mặt máy tính. Dưới chân bàn cũng chất thành đống những thứ tương tự. Trên lưng ghế tựa vắt một chiếc áo vest cùng một chiếc sơ mi trắng nhàu nhĩ.
Chiếc bàn ăn kê ở góc phòng nhỏ chỉ đủ cho hai người sử dụng, trên đó có chai trà Ô long và cốc bằng giấy.
Kishitani cho hay, nạn nhân là người đàn ông mang tên Nagaoka Osamu, 38 tuổi.
“Anh ta mặc áo thun và quần jean. Ví vẫn còn, bên trong có giấy phép lái xe. Chúng tôi cũng tìm thấy cả ví đựng danh thiếp, có vẻ anh ta đang làm công việc viết lách tự do.”
“Ai phát hiện thi thể?”
“Người phụ nữ đang hẹn hò với nạn nhân. Từ hai ngày trước đó không thấy người yêu liên lạc gì, gửi tin nhắn cũng không có hồi âm nên cô ta lo lắng, đến nơi thì phát hiện nạn nhân đang nằm trên sàn. Hình như cô ta có chìa khóa dự phòng.”
“Hừm,” Kusanagi nhìn xuống sàn nhà, nơi dây thừng được sắp đặt tạo thành một hình người. “Giờ người phụ nữ đó đang ở đâu?”
“Bệnh viện. Cô ấy sốc quá, e rằng không thể hỏi gì được.”
“Có lẽ vậy,” anh đồng tình. “Chắc phải cố gắng lắm mới báo được cho cảnh sát.”
“Thấy bảo sau khi gọi được đến số 110 là cô ấy khóc suốt thôi, còn không nói nổi địa chỉ.”
“Thế sao ta đến được đây?”
“Cũng may mà cô ta gọi bằng điện thoại cố định của phòng này nên ta mới xác định được địa điểm. Cảnh sát từ đồn gần nhất đã lập tức chạy tới và nắm được tình hình.”
“Ra là vậy.” Kusanagi nhìn sang bên cạnh chiếc bàn. Trên chiếc tủ cỡ nhỏ có đặt máy fax. Có lẽ do tính chất công việc nên nạn nhân cũng cần cả điện thoại cố định. “Nguyên nhân tử vong?”
“Hình như là bị thắt cổ. Có dấu vết cho thấy nạn nhân bị thắt cổ từ phía sau.”
“Hung khí thì sao?”
“Chưa tìm thấy. Theo lời nhân viên giám định, đó có thể là miếng vải có khổ rộng như cà vạt.”
“Tức là thủ phạm mang đi rồi à?”
“Có lẽ vậy.”
“Còn dấu vân tay?”
“Có phát hiện vài dấu vết không phải của nạn nhân. Có điều, dường như tên hung thủ đã dùng thứ gì đó như miếng vải để lau chùi chỗ này chỗ kia. Như trên mặt bàn chẳng hạn.”
Kusanagi nhăn nhó, phía trên mũi anh hằn nếp nhăn. Có vẻ không thể xác định thủ phạm từ dấu vân tay rồi.
“Thế còn di động? Điện thoại thông minh hay máy tính bảng gì đó?”
“Ở thời điểm hiện tại thì chưa tìm thấy thứ nào cả. Có lẽ, thủ phạm cũng đã mang chúng đi rồi.”
Thế thì chịu rồi, Kusanagi gật đầu. Ví tiền vẫn còn nên có lẽ thủ phạm là người quen. Mà đã thế thì hẳn trước đó họ từng trao đổi qua tin nhắn hoặc điện thoại, vậy nên hắn mới cố xóa hết những vết tích đó.
Utsumi Kaoru đang đứng nói gì đó với một nhân viên giám định trẻ tuổi trước chiếc máy tính cá nhân. Trong tay cô có một thẻ nhớ cỡ nhỏ.
“Cái gì thế?” Kusanagi hỏi.
“Tôi thấy nó ở bên cạnh máy tính cá nhân. Có thể nhờ giám định viên xác nhận nội dung bên trong không ạ?”
“Cậu xem giùm đi.”
Kusanagi vừa dứt lời, giám định viên trẻ tuổi liền lắp chiếc thẻ nhớ nhận từ Utsumi Kaoru vào máy tính rồi thao tác trên bàn phím một cách thuần thục. Phút chốc, trên màn hình tinh thể hiện ra một hình ảnh kỳ lạ.
“Cái gì đây… “Kusanagi bất giác lẩm bẩm.
Màn hình rất mờ. Hình ảnh hiện lên là một kiến trúc trông như nhà kho. Có một bức tường màu xám và không thấy bóng người.
“Ở đây đề hơn 1 giờ sáng ngày 21 tháng Hai… nửa đêm à. Địa điểm ở đâu được nhỉ?”
“Ừm,” Kusanagi đáp lại hờ hững trước nghi vấn của Utsumi Kaoru. Đúng lúc ấy, chính giữa màn hình đột nhiên trắng xóa. Khói đang bốc lên.
“Cái gì vậy?” Kusanagi ghé sát mặt vào màn hình.
Làn khói nhanh chóng tan dần. Tòa nhà vừa lờ mờ hiện ra thì Utsumi Kaoru khẽ bật lên một tiếng “A!”
Trên bức tường tòa nhà xuất hiện một lỗ hổng.
Tổ điều tra chuyên án được lập tại đồn cảnh sát Mukoujima. Rõ ràng đây là một vụ án mạng. Cửa phòng bị khóa nhưng không tìm thấy chìa ở bên trong. Có lẽ thủ phạm sau khi gϊếŧ hại nạn nhân đã khóa cửa lại hòng kéo dài thời gian phát hiện thi thể.
Nguyên nhân tử vong là do ngạt thở. Thời điểm tử vong được cho là vào khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tiếng trước khi thi thể được phát hiện. Từ dấu vết tơ sợi, quả nhiên rất có khả năng hung khí là một chiếc cà vạt.
“Bị thắt cổ từ phía sau ở trong phòng, lại không thấy dấu hiệu xô xát, vậy chắc là bị tấn công bất ngờ. Có khi đúng là người quen đã ra tay.” Mamiya, cấp trên của Kusanagi khoanh đôi cánh tay to mập lại. Trước khi cuộc họp của tổ điều tra bắt đầu, ông tập trung cấp dưới do mình quản lý trực tiếp lại, có lẽ là để xác định trước phương hướng tổng thể. Mamiya sẽ giữ vai trò điều hành cuộc họp.
“Liệu hung thủ có lên kế hoạch trước không nhỉ?” Kusanagi hỏi.
“Ừm, có không nhỉ?”
“Tôi có cảm giác đây chỉ là hành vi phạm tội mang tính bộc phát.”
“Ồ. Căn cứ là?”
“Áo vest và sơ mi trắng được vắt trên lưng ghế tựa. Nhưng lại không thấy cà vạt. Áo sơ mi thì đã đành, nhưng chắc không có chuyện vứt áo vest đấy mà cà vạt lại cất riêng đi đâu. Tôi nghĩ, phải chăng thủ phạm đã mang nó đi sau khi sử dụng để gây án? Tóm lại, thủ phạm không chuẩn bị sẵn hung khí từ trước.”
Mamiya nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kusanagi. “Rất sắc bén đấy.”
“Tuy là chưa thể khẳng định.”
“Không, tôi bỏ một phiếu cho giả thuyết đó. Vấn đề là động cơ. Người quen đến mức gặp nhau trong phòng thì sẽ bộc phát gϊếŧ người trong trường hợp nào được nhỉ?”
“Có thể là khi người kia nói một điều gì đó không ngờ tới. Những lời đe dọa chẳng hạn.”
“Cậu muốn nói là nạn nhân đe dọa thủ phạm?”
“Tôi đang giả định thôi,” Kusanagi đáp. “Chẳng phải người viết lách tự do như thế sẽ có cơ hội biết bí mật của nhiều người khác à?”
“Hợp lý. Trước hết phải làm rõ xem gần đây nạn nhân theo đuổi chủ đề gì đã.” Mamiya cố gắng nhổ sợi lông mũi. Có vẻ không thành công nên ông nhăn nhó vì đau.
“Thử tìm hiểu những người có quan hệ qua lại xem sao. Biên tập viên hay nhà báo chẳng hạn. Còn nữa, trước mắt ta đã chuyển đống tài liệu của nạn nhân đi rồi. Chắc cũng nên tìm hiểu từng phần trong đó. Nhưng nhiều đấy, có khi phải chia nhau ra làm.”
“Đành phải thế thôi. Rồi còn phải lấy lời khai quanh khu vực hiện trường, kiểm tra camera an ninh, tìm hiểu kỹ các mối quan hệ nữa.”
“Có lẽ vậy. Tuy không tìm được điện thoại di động nhưng theo như hóa đon thanh toán, thì chắc đó là điện thoại thông minh. Ta đã nhờ công ty điện thoại xác định vị trí thông qua GPS nhưng tôi nghĩ thủ phạm không phải loại ngu ngốc. Chắc không thể hy vọng gì nhiều. Tôi đã đề nghị họ cung cấp lịch sử cuộc gọi.”
“Còn cái đó thì sao?” Kusanagi vừa nói xong thì Utsumi Kaoru ở bên cạnh hỏi.
“Cái đó?”
“Thẻ nhớ trong phòng nạn nhân. Trong đấy chẳng phải có một đoạn phim kỳ lạ quay lại cảnh bức tường của một tòa nhà đột nhiên bị thủng đấy sao.”
“Cái đó liệu có liên quan không?” Kusanagi hỏi.
“Tôi nghĩ cũng không thể khẳng định là không.”
“Chuyện gì thế?”
Mamiya hỏi nên Kusanagi trình bày với ông.
Vị sếp với khuôn mặt dữ dằn im lặng suy nghĩ khoảng mươi giây rồi nói:
“Tôi sẽ không nói việc này trong buổi họp. Giao nó cho các cậu vậy.”
“Tôi hiểu rồi ạ,” miệng nói nhưng trong thâm tâm anh thầm than, lại thêm vụ đó nữa. Hễ có chuyện rắc rối là luôn bắt mình xử lý.
Một lát sau, đội phó điều tra và trưởng đồn xuất hiện cuộc họp chuyên án đầu tiên được tiến hành. Là người điều hành, Mamiya trình bày khái quát về vụ án, đôi lúc phát biểu thêm những ý kiến của mình, không quên khẳng định đó chỉ là suy nghĩ cá nhân. Trong số đó có cả chi tiết cho rằng nạn nhân không thể vứt áo vest ở đó mà cất riêng cà vạt đi, Kusanagi suýt nữa thì rớt khỏi ghế.