Trên bàn vẫn còn đầy thức ăn thừa. Rượu của bữa buffet cũng còn đầy. Nhưng chẳng còn ai buồn động đũa hay rót đầy những ly rỗng nữa.
“Mọi người no hết rồi à. Sắp cập bến rồi đấy. Để khỏi phải hối tiếc điều gì, mọi người ăn thêm, uống thêm đi nhé. Không thì lãng phí quá.” Nhân viên chịu trách nhiệm tổ chức bữa tiệc, đã làm ở công ty được ba năm, lên tiếng hô hào.
“Không, quả thực là tôi không ăn được nữa.” Nhân viên đàn anh nói, anh ta duỗi cả hai chân trên chiếc chiếu tatami. Mặt anh ta đỏ bừng, có vẻ đã uống khá nhiều. “Món tempura đã phát huy tác dụng. Ngon thật đấy, nhưng tôi không ngờ lại nhiều đến thế.”
“Chuẩn, chuẩn!” Nữ nhân viên bên cạnh anh ta đồng ý.
“Tôi đang muốn giảm cân, mà sau đợt ăn uống cuối năm này lại tăng cân mất thôi. Cậu định thế nào đây?”
“Ha ha ha,” một nhân viên khác cười.
“Nói thì nói thế, chứ cô chẳng kể là vẫn tham gia mấy buổi liên hoan đầu năm với lại tiệc tùng của hội chị em suốt còn gì.”
“Những lần đó thì nói làm gì. Chúng tôi luôn cân nhắc xem đi quán nào, và chỉ ăn những món trong thực đơn ăn kiêng hoặc lẩu collagen thôi. Nhưng hôm nay lại toàn những món nhiều calo.”
“Ồ ồ bị ý kiến rồi kìa. Chủ trì ơi, nói gì đi chứ.”
Nhân viên trẻ chịu trách nhiệm tổ chức bèn gãi đầu.
“Đành chịu thôi. Thế này là tôi cũng đã chọn những món có chất lượng rồi đấy. Mà thôi, nếu mọi người ăn uống no đủ rồi thì giờ thưởng thức phong cảnh đi. Mọi người đã ngắm kỹ chưa ạ? Sắp cập bến rồi đấy.”
Nghe anh ta giục, tất cả mười tám con người đồng loạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Họ đang ở trên chiếc du thuyền xuôi theo dòng sông Sumida. Đêm nay là tiệc mừng năm mới của cơ quan, cậu nhân viên trẻ được chỉ định làm người chịu trách nhiệm tổ chức đã chiều ý mọi người, sắp xếp chuyến du thuyền này.
Quang cảnh sông Sumida về đêm lấp lánh với nào đèn trang trí rồi ánh đèn hắt ra từ các tòa nhà lúc tàu xuất phát quãng 8 giờ 30 phút, nay cũng sắp phải nhường chỗ cho màn đêm khi đồng hồ đã điểm 11 giờ. Thật đúng lúc để kết thúc bữa tiệc.
“Mong sao năm nay sẽ là một năm tốt đẹp.” Trưởng phòng vừa ngắm cảnh bên ngoài vừa xúc động nói.
“Sẽ thế nào nhỉ,” nhân viên kỳ cựu trầm ngâm.
“Thủ tướng có nói trên ti vi đấy, rằng năm nay sẽ thực sự tập trung vào các đối sách kinh tế.”
“Năm trước lão ấy cũng nói y hệt mà. Khác nào câu chúc đầu năm, Chúc mừng năm mới đâu.”
“Tóm lại là năm nay cũng chẳng có gì mới hả?”
“Chứ gì nữa. Chà, tóm lại là đừng quá kỳ vọng, chúng ta cứ cố gắng hết sức thôi.”
Cuộc trò chuyện này cũng lại thật phù hợp để kết thúc bữa tiệc.
“Hay trưởng phòng nói đôi lời để chúng ta bế mạc luôn cuộc vui hôm nay ạ?” Người nhân viên trẻ chịu trách nhiệm tổ chức ngỏ lời.
“Ờ… cũng được. Tôi biết rồi.”
Tất cả nhân viên ngồi ngay ngắn lại.
Trưởng phòng hắng giọng rồi nhìn khắp một lượt.
“Ừm… Tuy năm trước có nhiều chuyện xảy ra nhưng phòng chúng ta đã nỗ lực hoàn thành chỉ tiêu và cũng đạt được kết quả tương xứng. Tuy không biết năm tới sẽ là một năm thế nào, nhưng tất cả chúng ta hãy hợp sức, khó khăn…”
Trưởng phòng nói chưa dứt lời, thì bỗng một âm thanh như thể thứ gì đó vừa nổ rất mạnh vang lên. Âm thanh ấy phát ra từ phía buồng lái. Ngay sau đó là tiếng người huyên náo.
Nhân viên tổ chức bữa tiệc liền chạy đi xem có chuyện gì thì suýt chút nữa là đâm sầm phải mấy nhân viên du thuyền mặt mày đang biến sắc.
Cậu nhân viên nhìn về phía trước và nín thở. Buồng lái đang bị khói bao trùm.