Giang Khoát cảm thấy mình phải cảm ơn ông trời đã không cho sinh nhật Đoàn Phi Phàm rơi vào ngày cuối tuần. Hôm nay không những không phải là cuối tuần, mà tiết học còn kín mít.
Điện thoại của Đoàn Phi Phàm từ sáng sớm đã bắt đầu liên tục có tin nhắn tới, bạn học ở nơi khác gọi điện chúc mừng thì còn hiểu được, nhưng người ở đây vậy mà ngay từ trưa cũng đã bắt đầu tới phòng tiệc đã đặt trước, nếu như không phải do hôm nay có tiết kín mít thì Đoàn Phi Phàm có lẽ ngay buổi chiều đã bị lôi đi luôn rồi.
“Chơi hăng vậy cơ à?” Giang Khoát hỏi.
“Trước đây học cấp 3 còn đỡ, vì dù sao cũng còn có người quản lý,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ thì ai cũng lớn hết rồi, chơi không tới bến không về.”
“Bạn cấp 3 của cậu đi làm hết rồi à?” Giang Khoát hỏi.
“Không phải toàn bộ, cũng có đứa học lên, nhưng nhiều đứa đi làm rồi, tự mình kinh doanh hoặc làm công ăn lương, đều có cả,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, hạ giọng nói khẽ, “Hôm nay kiểu gì cũng chơi tới khuya, nếu cậu thấy chán thì…”
“Nói rồi, đừng bận tâm đến tôi,” Giang Khoát nói, “Sinh nhật cậu, cậu là to nhất, sao cứ lo cho tôi thế hả?”
“Tôi sợ cậu không quen,” Đoàn Phi Phàm cười, “Đám bạn của tôi, không phải ai cũng như bọn Đinh Triết đâu, cũng có rất nhiều người…”
“Thì như mấy người ở chợ chứ gì,” Giang Khoát nói, “Tôi cảm thấy vẫn ổn, trượng nghĩa, bụng dạ cũng tốt.”
“Tôi chỉ chuẩn bị tâm lý cho cậu trước thôi, có nhiều người thật sự cậu cả đời chưa từng gặp bao giờ đâu…” Đoàn Phi Phàm xoa xoa đùi Giang Khoát.
Đang giờ học! Lại còn là không phải ngồi hàng cuối!
Động tác này của Đoàn Phi Phàm làm Giang Khoát giật mình, cậu tự nhiên ngồi thẳng lên, trợn mắt nhìn giáo viên phía trước. Vừa đúng lúc đó, ánh mắt giáo viên lại nhìn trúng Giang Khoát, có lẽ là do cử động của cậu quá rõ, trông dáng vẻ vô cùng hiếu học, vậy nên giáo viên nhìn cậu gật đầu: “Em có gì thắc mắc, cứ nói đi.”
Đây lại đang là giờ Thực vật học!
Thắc mắc? Em thắc mắc toàn bộ, được không, sao mà em chẳng nhớ nổi tí gì hết!
Nhưng chính vì chẳng nhớ được gì nên cũng chẳng có thắc mắc gì để đưa ra cả.
Xét thấy bản thân bấy lâu nay lên lớp toàn nằm bò ra bàn, trước đây lại còn bị giáo viên mắng ngay trên lớp, bây giờ nếu lại im lặng giả ngu thì Giang Khoát có khi sẽ bị giáo viên trừ luôn 20 điểm thật. Nhưng thực sự lúc này, cậu không sao đưa ra được thắc mắc nào đáng để có phản ứng ngồi nhỏm dậy rõ ràng như vậy.
Đoàn Phi Phàm vội lục trong sách với trong đầu cùng một lúc, nghĩ xem có cần tìm giúp Giang Khoát một câu hỏi phù hợp không. Nhưng Giang Khoát lại phản ứng khá nhanh, không hề xuất hiện khoảng im lặng đầy ngượng nghịu nào cả.
“A! Em hiểu rồi,” Giang Khoát gật gù, “Hiểu rồi hiểu rồi, thật xin lỗi cô, vừa rồi em nghĩ chưa ra.”
Giáo viên ngẩn người, sau đó gật đầu: “Được, chúng ta tiếp tục.”
Giang Khoát dựa lưng ra sau, khẽ thở ra một hơi.
Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cậu: “Cậu nên thi vào khoa diễn xuất đi, cậu mà không thở ra một cái vừa rồi, tôi lại còn tưởng là thật đấy.”
“Cậu còn mặt mũi nào mà nói hả?” Giang Khoát liếc nhìn Đoàn Phi Phàm, hạ giọng nói khẽ, “Đang giờ học, sờ mó lung tung cái gì?”
“Lỗi tại tôi.” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Đấy là hành động trong vô thức.”
“Cứ nhìn thấy tôi là muốn sờ hả?” Giang Khoát nói.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cũng ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn về phía hành lang, có một bóng người thoáng qua bên cửa sổ, “Thấy Lư Hạo Ba thì muốn đấm.”
Đây đã là tiết cuối, chắc Lư Hạo Ba qua đây đón bạn gái đi ăn.
“Nhìn bọn Đường Lực kìa.” Giang Khoát lấy tay huých Đoàn Phi Phàm, khẽ nói.
Hồi Trung thu năm ngoái, lúc biết Nghiêm Hội Ngữ đã có bạn trai, bạn trai lại còn là Lư Hạo Ba, phản ứng của Đường Lực với Lý Tử Nhuệ khá là đau khổ.
Sau một thời gian dài thế này, việc theo đuổi sự nghiệp ăn uống và ngủ ngáy của Lý Tử Nhuệ đã dần dần làm phai nhạt tình cảm của cậu ta với Nghiêm Hội Ngữ, nhưng Đường Lực thì vẫn luôn khá để tâm.
Có điều, con trai lớp này nhiều người thích Nghiêm Hội Ngữ, con gái vốn đã ít, Nghiêm Hội Ngữ lại khá xinh, nhưng trong số những nam sinh thích Nghiêm Hội Ngữ, Đường Lực chắc là đau khổ nhất. Ít ra thì phòng ký túc người khác, Lư Hạo Ba cũng chỉ kiểm tra bình thường, chỉ có 911 là liên tục bị Lư Hạo Ba chĩa mũi dùi.
Nói tóm lại là hành hạ gấp đôi.
*
Cũng may là giờ học nhanh chóng kết thúc, mọi người lũ lượt đứng dậy rời lớp.
“Đi ăn cơm đi.” Đoàn Phi Phàm vươn vai.
“Cậu đi trước đi,” Giang Khoát nói, “Tôi có chuyển phát nhanh phải đi nhận trước đã.”
“Ăn xong rồi cùng đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không được,” Giang Khoát nói, “Tôi tự đi lấy.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, một lát sau thì nhoẻn cười: “Quà hả?”
“Bớt hỏi,” Giang Khoát trợn mắt nhìn cậu, “Gọi giúp tôi một phần cơm thịt kho tàu, lâu rồi không ăn, thèm quá.”
Thịt kho tàu, ba chữ này làm tim Đoàn Phi Phàm nhảy lên một cái, cậu nhớ tới lúc sếp Giang khen món thịt này, thật không hổ là cha con.
Đoàn Phi Phàm gật đầu: “Được, còn gì nữa?”
“Nhiều rau xanh một chút đi,” Giang Khoát nói, “Mấy món khác khỏi cần, ăn không nổi.”
“OK.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy.
Vừa đi ra phía cửa lớp được mấy bước thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo, sau đó có tiếng người la hét giận dữ.
“Sao vậy?” Giang Khoát nhìn ra bên ngoài.
Ở cửa vẫn còn khá nhiều sinh viên chưa đi ra, hình như chỗ đó bị chắn đường, nhưng không nhìn thấy bên ngoài có việc gì.
“Để tôi đi xem,” Tinh thần hóng chuyện của Đoàn Phi Phàm lập tức dâng cao, cậu không thèm đi ra phía cửa mà bước luôn mấy bước về phía cửa sổ, chống bệ cửa nhảy lên một cái, thò nửa người ra ngoài cửa sổ nhìn thử, sau đó quay đầu lại nói, “Là Đường Lực.”
Tiếp đó Giang Khoát liền nghe thấy tiếng Đường Lực: “Đụng phải cậu thì sao nào?”
“Với Lư Hạo Ba?” Giang Khoát vội hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu rồi nhảy xuống.
“Giáo viên đâu?” Giang Khoát vội chen ra ngoài cửa lớp.
“Chắc là đi hết rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cãi nhau thôi, không việc gì.”
Cùng lúc với câu nói này, tiếng ồn ào bên ngoài đột nhiên lớn hẳn lên, lẫn với tiếng la hét hỗn loạn.
Lư Hạo Ba kiếp trước chắc có nợ máu thâm thù với phòng 911, nếu không thì cũng từng có ái tình bi thảm triền miên gì đó, vậy nên kiếp này khó khăn lắm mới gặp lại nhau ở trường thì chắc chắn phải có đủ kiểu rắc rối với nhau.
Vốn dĩ ngôi trường này ngoại trừ vị trí trường hạng ba hơi kém hoàn hảo một chút ra thì bạn học với giáo viên đều ổn, đời sống sinh hoạt trong trường tuy buồn tẻ mà yên bình. Nhưng chỉ một mình Lư Hạo Ba đã đủ làm cho đời sống trong trường của Giang Khoát phong phú hẳn lên.
Khi Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm chen ra được ngoài cửa thì bên ngoài đã loạn xì ngầu, xem chừng huyên náo ra trò.
Vòng bên trong đám đông là Đường Lực với Lư Hạo Ba đang ghì lấy nhau, cực kỳ mãnh liệt, thoạt nhìn còn không biết là hai người đang ôm nhau hay là đánh nhau, bên cạnh còn có Lý Tử Nhuệ với Mã Tiếu.
Vòng bên ngoài là đám con trai lớp họ, người thì vào can, người thì thừa cơ đánh lén. Lúc Giang Khoát túm lấy Đường Lực định kéo ra thì từ lầu trên, sinh viên năm hai hết tiết đi xuống. Lư Hạo Ba tuy rất đáng ghét nhưng ít nhiều cũng có bạn, còn như Giang Khoát, học nửa học kỳ mà không biết quá 10 người trong lớp thì chỉ là thiểu số.
Sau khi mấy người năm hai nhào vô, tình hình cuộc chiến lập tức hỗn loạn gấp mấy lần.
Lư Hạo Ba bị Đường Lực ôm chặt, ăn mấy đấm vào mặt nên chẳng còn nhìn rõ ai, được mọi người túm lấy lôi ra, Lư Hạo Ba cuối cùng cũng cử động được cánh tay, liền vung bừa một đấm.
Giang Khoát đang kéo Đường Lực lùi lại, thậm chí còn không nhìn sang phía Lư Hạo Ba, vậy mà cú đấm kia lại nện thẳng vào đuôi mắt cậu.
Giang Khoát đột nhiên thấy trước mắt tóe lên một vùng hoa cà hoa cải.
Mã Tiếu hét lên một tiếng, tung một nắm đấm về phía kia.
Nhưng cú đấm không thành, nửa chừng bị ai đó ngáng lại.
“Cái ông chú mày.”
Nãy giờ đứng ở đằng sau không tiến lên trước vì cảm thấy cái trò không khác gì trẻ con vật nhau hồi bé này sẽ chẳng có gì mà ầm ĩ, lúc này, Đoàn Phi Phàm chộp lấy vai Mã Tiếu lấy đà nhảy lên, phi tới trước một cước.
Lư Hạo Ba bị đạp bay vào đám đông.
Do cú đá lấy đà khá mạnh, mấy người đằng sau đều không đỡ kịp, Lư Hạo Ba ngã bệt ra đất.
Lư Hạo Ba chật vật túm lấy quần áo người xung quanh mà đứng dậy, một tay ôm ngực, một tay chỉ Đoàn Phi Phàm. Hắn đang định nói gì đó thì Dương Tiêu Thanh xông tới giữa hai người, dang tay ra: “Được rồi! Giải tán đi! Không được đánh nhau! Bên quản lý tới là sẽ bị xử lý hết, ai còn ở đây đều chạy không thoát đâu, tôi nhớ hết rồi!”
Lư Hạo Ba đương nhiên không chịu nể mặt Dương Tiêu Thanh, vẫn định xông lên, nhưng nhân vật trung tâm của vụ việc là Đường Lực, và người qua đường bị tai bay vạ gió là Giang Khoát, đều đã bị lôi vào trong lớp, khí thế của Lư Hạo Ba đột nhiên rơi rụng, dở dở ương ương lơ lửng giữa không trung.
Đây tựa như một khoảng nghỉ giữa trận hiệp, khiến cho nhiều người đang thành tâm hóng chuyện đột nhiên bị cơn đói đánh bại, vội kéo nhau xuống lầu.
Dương Tiêu Thanh cố tình đứng chắn ở giữa, đợi cho mọi người xung quanh đều đã tản đi hết, cậu ta mới quay về lớp.
“Không sao rồi,” Dương Tiêu Thanh hạ giọng bảo, “Có chuyện gì vậy? Đường Lực! Cậu bị làm sao vậy?”
“Lát tôi giải thích với cậu sau.” Đường Lực lẳng lặng nói.
“Sao rồi?” Đoàn Phi Phàm mặc kệ mấy người kia, chỉ chăm chăm nhìn mặt Giang Khoát.
Đuôi mắt bị xước một vệt nhỏ, hơi đỏ lên, ngoài ra không có vết thương nào khác.
“Không đánh trúng con ngươi,” Giang Khoát nhíu mày, giọng hơi trầm xuống, “Chắc không sao.”
Giang Khoát biết Lư Hạo Ba chắc hẳn không có ý đấm cậu, lúc đó loạn xạ như vậy, Lư Hạo Ba chỉ vung tay đấm bừa mấy cú, nhưng cậu thực sự vẫn phải hết sức nén giận. Nếu như không phải do Đoàn Phi Phàm vừa mới ra tay thì Giang Khoát cũng không định cứ thế cho qua như thế này.
Cậu biết Đoàn Phi Phàm không muốn có xung đột gì với Lư Hạo Ba, huống hồ là động chạm thân thể, bởi sự cố “Bảo vệ trường” trước đây vẫn khá là tế nhị.
Vậy mà bây giờ, trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu ấy lại đạp cho Lư Hạo Ba một cú, mọi việc khá là rắc rối rồi đây.
Lư Hạo Ba bước tới trước cửa lớp, tay vẫn ôm ngực. Trước tiên, hắn ta chỉ Đường Lực: “Chuyện hai ta vẫn chưa xong đâu đấy.”
Đường Lực không nói gì, chỉ trừng trừng nhìn hắn. Dương Tiêu Thanh lại nhanh chóng đứng chắn ở giữa. Lư Hạo Ba bước vào trong, chỉ Đoàn Phi Phàm: “Giờ tao đi bệnh viện đây, nếu bị thương thì tao không để mày yên đâu.”
“Mau đi đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cần tao gọi 120 giúp mày không?”
“Càng hay,” Giang Khoát cũng ôm mắt, “Đi cùng luôn.”
Lư Hạo Ba nhìn Giang Khoát, có lẽ vụ này hắn cũng đuối lý nên không đáp, lại quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm tiếp: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện cho xương tao không bị làm sao, không là tao cho cả nhà mày mất trắng một năm bán thịt bò đấy!”
Cái ông chú mày!
Giang Khoát thực sự nhịn không nổi, nhướng mày lên nói: “Yên tâm, gãy xương toàn thân cũng không vấn đề, mày dám ra giá nào, tao đền giá ấy. Nếu mày cảm thấy gãy một hai cái xương chưa đủ thì bây giờ từ đây nhảy xuống đi. Chỉ cần mày không chết, tao sẽ bao hết.”
Vẻ hung hãn chợt cứng lại trên mặt Lư Hạo Ba.
Sững người mất mấy giây, hắn đổi sang cười nhạt, giãn nét mặt rồi quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đoàn Phi Phàm, mày biết chọn nơi nương tựa đấy.”
“Tao đệt…” Đoàn Phi Phàm đang đứng dựa bàn, lúc này liền nhảy dựng lên định bước tới.
Giang Khoát vội ngăn cậu lại, Đường Lực với mấy bạn học cũng túm lấy Đoàn Phi Phàm.
“Chuyện này là do tôi gây ra, tất cả là do tôi,” Đường Lực đẩy Đoàn Phi Phàm ra sau, “Phi Phàm, Phi Phàm, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới mấy cậu, tôi sẽ đi giải quyết với cậu ta, là lỗi của tôi…”
Câu nói này của Lư Hạo Ba khiến máu Giang Khoát bốc lên tận đỉnh đầu.
Con mợ nó chứ hôm nay lại còn là sinh nhật của Đoàn Phi Phàm!
Nhưng Đường Lực nói không sai, việc này vốn dĩ không liên quan gì đến hai người, không thể vì vụ việc bản chất chỉ là can đánh nhau này lại nảy sinh những hậu quả không thể cứu vãn.
Giang Khoát túm chặt cánh tay Đoàn Phi Phàm, sau mấy lần liền giằng không ra, Đoàn Phi Phàm dừng lại, đưa mắt nhìn Giang Khoát rồi chầm chậm thở ra một hơi: “Không việc gì đâu.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm rồi buông tay ra, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay Đoàn Phi Phàm mấy cái.
Đoàn Phi Phàm trước nay vẫn luôn khá bình tĩnh, mỗi lúc gặp chuyện phiền phức, cậu ấy đều giải quyết bằng những cách thức tránh tối đa mọi xung đột.
Nhưng hôm nay, cậu ấy thậm chí kiềm chế cảm xúc còn không bằng Giang Khoát.
Lý do rất đơn giản.
Tất cả là vì Giang Khoát, cậu bị đấm một cú, Đoàn Phi Phàm liền đạp Lư Hạo Ba. Rồi lại vì mấy câu nói của Giang Khoát mà cậu ấy bị Lư Hạo Ba sỉ nhục.
Giang Khoát cảm thấy mình không sao nhìn thẳng vào mắt Đoàn Phi Phàm được nữa.
Trong lớp đã không còn ai, chỉ có mấy người phòng 119, cộng thêm Dương Tiêu Thanh và mấy cán bộ lớp.
“Tôi…” Đường Lực lên tiếng.
“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm cắt lời, vỗ vỗ vai Đường Lực rồi đi ra khỏi lớp.
Giang Khoát đi theo.
“Tôi đưa cậu ra phòng y tế xem vết thương trước đã,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Chỗ bị đấm này gần con ngươi quá.”
Giang Khoát định nói mình không sao, nhưng do dự một thoáng rồi gật đầu: “Ừ.”
Hai người im lặng xuống lầu, bên ngoài tòa nhà đã không còn ai, Giang Khoát cảm thấy nhẹ cả người.
*
Trên đường đi tới phòng y tế, Đoàn Phi Phàm không nói gì thêm, Giang Khoát cũng không biết nói gì cho thích hợp, vậy nên cậu liên tục chớp chớp mắt để kiểm tra xem thị lực mình có vấn đề gì không.
Sau khi đi được vài phút, Giang Khoát thực sự không thể giữ im lặng thêm nữa, cậu quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
Vừa đúng lúc Đoàn Phi Phàm cũng quay sang nhìn cậu.
“Sao?” Giang Khoát vội hỏi.
“Cậu muốn nói gì hả?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Tôi chuẩn bị nói nhảm thôi,” Giang Khoát nói, “Cậu định nói gì?”
“Câu hồi nãy cậu nói…” Đoàn Phi Phàm nói.
Nghe tới câu này, Giang Khoát thấy tim mình đột nhiên thót lại.
“Nghe hả dạ thật đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Vậy sao?” Giang Khoát sửng sốt.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Kỹ năng đá xoáy độc nhất vô nhị của Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia, lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu như vậy, nói năng như vậy, kiêu ngạo như vậy.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Hả dạ lắm.” Đoàn Phi Phàm nói.
Hả dạ sao?
Nếu như không có câu nói tiếp sau đó của Lư Hạo Ba thì cũng có thể khá là hả dạ.
Nhưng thực tế là Lư Hạo Ba đã nói ra câu đó.
“Tôi biết cậu muốn nói gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không thể nói là tôi không giận, lúc đó tôi chỉ muốn quăng nó luôn xuống lầu cho nó hưởng trọn gói đền bù của chú Khoát.”
Câu nói này làm Giang Khoát phải phì cười.
“Nhưng giận xong thì thấy cũng chẳng sao. Thế nào cũng có người nghĩ như vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cho nó cơ hội, biết đâu nó sẽ sớm…”
“Nó không thể có cơ hội kiểu đó được.” Giang Khoát vội nói.
Đoàn Phi Phàm bật cười, đưa tay khoác vai Giang Khoát khe khẽ lắc lư:
“Đừng nghĩ chuyện này nữa.”
“Cái đó khó kiểm soát lắm.” Giang Khoát nhíu mày thở dài.
“Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nói như vậy mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ai mà không muốn nói ra câu đó chứ?”
“Sao lại thành ra cậu an ủi tôi vậy nhỉ?” Giang Khoát nói.
“Vậy cậu an ủi tôi đi.” Đoàn Phi Phàm cười.
Thành thật mà nói, mức độ thành thạo kỹ năng “an ủi người khác” của Giang Khoát có lẽ còn không bằng một đứa nhóc bất kỳ ở trường mẫu giáo. Cậu không biết phải an ủi Đoàn Phi Phàm thế nào, phải nói ra sao thì mới có thể khiến Đoàn Phi Phàm không thấy khó chịu vì câu nói kia của Lư Hạo Ba.
“Là tôi theo đuổi cậu mà.” Giang Khoát nói.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt, sau đó thì bật cười thành tiếng, ôm xiết lấy vai cậu mà nói, “An ủi hơi bị siêu luôn.”
“Ầy.” Giang Khoát cũng cười.
*
Lúc bác sĩ ở phòng y tế đang khám mắt cho Giang Khoát thì Đổng Côn đột nhiên bước vào.
“Đậu,” Đổng Côn nhìn Giang Khoát, “Nghiêm trọng không?”
“Sao mày lại đến đây?” Đoàn Phi Phàm hơi ngạc nhiên.
“Mợ nó chứ tao từ bên sân tập nhìn thấy hai đứa mày,” Đổng Côn nói, “Thế là đuổi theo suốt dọc đường qua tận đây.”
“Có chuyện gì không?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Tao phải hỏi mày ấy! Có chuyện gì vậy?” Đổng Côn hỏi.
Đoàn Phi Phàm cùng Đổng Côn đi tránh ra một chỗ: “Lư Hạo Ba có làm ầm lên không?”
“Không,” Đổng Côn nói, “Tao vừa nghe có nó dính vào là nhờ Vu Kính đi kiếm nó rồi.”
Vu Kính là sinh viên năm ba, trưởng ban kỷ luật của Hội sinh viên, Đổng Côn rất tin tưởng người này và đã lập tức nghĩ tới việc nhờ Vu Kính đi phủ đầu Lư Hạo Ba.
“Chuyện này vốn dĩ là nó với Đường Lực gây lộn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giang Khoát vào can thì bị đánh, tao chỉ…”
“Hiểu rồi,” Đổng Côn giơ tay, “Mày nói vậy là tao đủ hiểu sau đó tình hình thế nào rồi. Mày bảo Giang Khoát ấy, dù không sao thì cũng cứ đi bệnh viện kiểm tra đi, lấy giấy khám của bác sĩ, tao sẽ đưa cho Vu Kính.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
*
Vốn dĩ Giang Khoát còn định trước tiên đi lấy đồ Giang Liễu Liễu gửi, mang về phòng, sau đó mới đi ăn. Bây giờ ầm ĩ một trận xong, cậu chẳng còn tâm trạng gì, cũng chẳng muốn để người ta thấy Đoàn Phi Phàm một mình tới căng tin.
Mặc dù cậu thử nhớ lại thì lúc Lư Hạo Ba nói câu đó thì bên trong bên ngoài lớp tổng cộng cũng chỉ có vài người, nhưng dù chỉ có một người thì cậu cũng không đành lòng.
“Cậu không đi lấy chuyển phát nhanh à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đói gần chết rồi,” Giang Khoát nói, “Ăn xong rồi đi.”
Lúc vào căng tin, hai người thấy Lý Tử Nhuệ giơ tay vẫy, ngồi cùng bàn với Lý Tử Nhuệ là mấy người hồi nãy ở lại trong lớp sau cùng. Đoàn Phi Phàm đi tới: “Sao vậy?”
“Ngồi đi,” Dương Tiêu Thanh nói, “Đường Lực mời. Cậu ta định mời mọi người ra ngoài ăn, tôi bảo không cần, vừa ầm ĩ xong mà cả đám bọn mình ra ngoài ăn thì không hợp lắm.”
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, Giang Khoát cũng nhìn cậu. Cuối cùng, hai người cùng ngồi xuống.
Đường Lực đi gọi mấy món thức ăn, tình cờ cũng gọi cả món thịt kho tàu mà Giang Khoát đang rất muốn ăn.
“Rút cuộc là tại sao lại đánh nhau thế?” Lý Tử Nhuệ nói đầy vẻ thắc mắc, “Tôi ở ngay đằng sau cậu mà cũng chẳng kịp nhìn ra có việc gì.”
“Lúc đi ra, tôi đụng phải cậu ta,” Đường Lực nói, “Cậu ta nhào vô chửi luôn.”
“Có phải cậu cố ý không đó?” Lý Tử Nhuệ hỏi, “Cậu biết nó tới đón Nghiêm Hội Ngữ phải không?”
“Nghiêm Hội Ngữ đâu rồi?” Dương Tiêu Thanh đột nhiên lạc đề.
“Vừa đánh nhau một cái đã bị đám con gái kéo đi rồi.” Lý Tử Nhuệ nói.
“Tôi đụng cậu ta không phải cố ý,” Đường Lực quay lại chủ đề chính, “Nhưng sau đó thì là tôi đánh cậu ta trước.”
Giang Khoát thở dài.
Đường Lực trước giờ luôn cẩn trọng, vậy mà lại có thể hành động như vậy, đúng là chỉ có thể cảm khái một câu rằng tuổi trẻ đúng là tràn đầy sinh lực.
“Nếu Hội sinh viên đến gặp cậu hỏi tình hình,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đừng có nhận trách nhiệm về mình, cứ có sao nói vậy là được, cũng không cần phải xin lỗi nó, hiểu chưa hả?”
“Ừ.” Đường Lực gật đầu, nhìn Đoàn Phi Phàm rồi lại nhìn Giang Khoát, “Xin…”
“Và cũng đừng có xin lỗi nữa.” Giang Khoát nói.
“Chuyện này cũng không ai lường trước được cả.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Bưu phẩm không phải gửi theo kiểu chuyển phát nhanh, mà là Giang Liễu Liễu nhờ người gửi qua xe khách, sau đó lại gọi một người chạy vặt khác mang tới điểm nhận chuyển phát nhanh của trường.
Giang Khoát nhận bưu phẩm xong, để Đoàn Phi Phàm không nhìn thấy nội dung, cậu liền mang về 119.
“Gói xong thì mang qua kiếm tôi hả?” Đoàn Phi Phàm đứng dựa bên cửa 107, cười hỏi Giang Khoát.
“Cậu đợi đó.” Giang Khoát chỉ chỉ Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cười, bước vào phòng mình.
*
Giang Khoát ngồi xếp bằng trên giường mình, từ trong chỗ mẫu in mà Giang Liễu Liễu gửi tới, cậu chọn ra một tờ giấy in logo, hai chiếc túi giấy một lớn một nhỏ.
Cậu cho món quà chính thức định tặng Đoàn Phi Phàm vào chiếc túi giấy lớn, khá là hợp.
Chiếc túi giấy nhỏ kia cũng không thể bỏ phí được.
Giang Khoát lấy ra một tấm thiệp đã viết xong, bên trên là mấy chữ “Cục cưng Phi Phàm, sinh nhật vui vẻ”, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy thế này hơi đơn giản.
Giang Khoát xuống khỏi giường, định lấy tấm thiệp mới viết thêm mấy câu, sau đó bọc trong tờ giấy có logo rồi cho vào chiếc túi giấy nhỏ.
Như vậy là vô cùng hoàn hảo.
Giang Khoát ngồi vào bàn, lấy ra một tấm thiệp mới.
Phi Phàm bé cưng.
Sinh nhật vui vẻ.
Đây là câu chúc đầu tiên trong số 88…
Vốn dĩ cậu định viết 100, nhưng nghĩ tới việc hai người sắp mở tiệm online, Giang Khoát quyết định học theo sếp Giang, đổi số lấy may.
Đây là câu chúc đầu tiên trong số 88 câu chúc sinh nhật vui vẻ mà tôi sẽ dành cho cậu.
[HẾT CHƯƠNG 91]
– —–oOo——