Tam Phục

Chương 92



Việc tặng quà sinh nhật cho Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát không cho mấy người cùng phòng biết. Đoàn Phi Phàm quan hệ với mọi người trên lớp cũng rất tốt, nhưng dịp sinh nhật này chủ yếu đều là mời bạn bè bên ngoài với bạn học cấp 3 của cậu ấy, bạn đại học chỉ có nhóm Hình mẫu với Giang Khoát.

Giang Khoát biết vì sao Đoàn Phi Phàm không mời bạn đại học, đó chính là do độ nổi của Đoàn Phi Phàm. Bình thường quan hệ với ai xem ra cũng khá tốt, nhưng chỉ cần mời một bạn đại học ngoài nhóm Hình mẫu thì coi như sẽ phải mời tất cả mọi người.

Sau giờ học buổi chiều, Đoàn Phi Phàm đi thẳng tới nhà hàng, dặn Giang Khoát với Đổng Côn lát nữa cùng nhau tới sau.

“Gần tới giờ ăn, hai người đến là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ tụi nó lại đánh bài với làm loạn lên, vẫn chưa xong đâu, qua đó chán phèo.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

Đoàn Phi Phàm vẫn luôn lo Giang Khoát sẽ không quen, hay nói chính xác hơn một chút, Đoàn Phi Phàm cảm thấy cậu sẽ không thích những dịp thế này, sẽ không thích bạn học cấp 3 của Đoàn Phi Phàm hay mấy thanh niên ở chợ.

Chuyện này Giang Khoát có thể hiểu được, cậu có thể tưởng tượng ra những người đó sẽ hơi khác với nhóm Đổng Côn, Đinh Triết, nhưng dù sao thì nhóm người ở chợ đó, cậu cũng đã từng gặp rồi, tuy tiếp xúc rất ít nhưng chắc hẳn cũng chẳng có gì là ghê gớm.

Ngay cả đám “bạn bè” trước đây của Giang Khoát, mỗi lúc tụ tập tiệc tùng cũng sẽ la hét náo loạn, rượu vào là cũng sẽ làm mấy trò con bò chẳng khác gì. Lần nào như vậy, Giang Khoát cũng phải kiếm một góc để được yên thân đó thôi.

*

Mấy người nhóm Hình mẫu đều đã chuẩn bị quà cho Đoàn Phi Phàm rồi đem hết qua 107 để. Giang Khoát cũng mang quà của mình theo. Ví lý do an toàn, món quà chính thức, cậu khóa trong tủ ở phòng mình, còn món quà cầm sang để ở 107 cùng với mọi người là một phiên bản tình bạn thông thường mà cậu đã chuẩn bị thêm. Phòng khi buổi tối ăn uống xong, đám người này lại đòi kéo về ký túc bóc quà thì bọn họ sẽ chỉ có thể bóc ra một chiếc bịt mắt sạc điện mà cậu tặng, một món đồ chạy điện có thể tỏa nhiệt, giúp mắt bạn tóe tia lửa điện long lanh có hồn gì gì đó.

Lời chúc cậu cũng đã nghĩ sẵn rồi, lại già thêm một tuổi, sắp nhăn nheo hết rồi.

Giờ ăn tối đã định là 6h, lúc 5h, Đổng Côn gọi một cái xe dịch vụ 7 chỗ tới.

“Gọi taxi bình thường là được rồi, không đủ chỗ thì qua xe tôi.” Giang Khoát nói.

“Cái xe kia của cậu thôi khỏi đi, mấy dịp thế này đừng lái qua đó, phô trương quá.” Đinh Triết nói.

“… Ồ.” Giang Khoát đáp.

“Tại vì… trường cấp 3 trước đây của bọn tôi cũng chẳng phải trường tốt cho lắm, kiểu người nào cũng có.” Đổng Côn giải thích cho cậu.

Giang Khoát gật đầu. Cậu cảm thấy bọn họ còn thận trọng hơn cả Đoàn Phi Phàm.

*

Mấy người lên xe tới nhà hàng, vừa tới cổng đã thấy một cô gái mập mạp hét về phía họ: “Bạn của Đoàn Phi Phàm phải không? Bạn đại học?”

“Đúng rồi.” Tôn Quý đáp.

“Lầu hai nha, hội trường ngay đầu ấy,” Cô gái giọng rất to, âm sắc khá là dữ dằn, y như một chị đại, “Lên đi.”

“Cảm ơn.” Lưu Bàn nói, “Bạn là bạn học cấp 3 hả?”

“Phải,” Chị đại chỉ Đinh Triết, “Tớ trông ấy quen quen, có phải từng qua trường bọn tớ đánh nhau không đó?”

Đinh Triết giật nảy mình, lắc đầu quầy quậy: “Không có không có không có…”

“Chắc chắn là từng đánh nhau rồi,” Chị đại nói, “Ấy tên gì?”

“Cảm ơn nha, bọn tôi lên lầu trước đây.” Đổng Côn vội nói.

Mấy người mải mốt chạy lên cầu thang.

“Cậu từng qua trường đó chưa?” Giang Khoát hỏi Đinh Triết.

“Đậu!” Đinh Triết trừng mắt với cậu, “Tôi mà là loại người đó hả?”

“Vậy mày là loại người nào?” Lưu Bàn hỏi.

“Tao mà là loại người dám qua trường người khác đánh nhau sao?” Đinh Triết nói.

Cả đám phá lên cười.

Lầu hai toàn là phòng riêng, lúc này vẫn chưa kín chỗ, ít nhất vẫn còn trống một nửa, nhưng âm thanh đã rất huyên náo. Đi được nửa đường thì Giang Khoát hiểu ra, âm thanh huyên náo này không liên quan gì đến các phòng bao khác, tất cả đều phát ra từ cái hội trường cửa khép hờ ở cuối hành lang đằng kia.

Giang Khoát đột nhiên cảm thấy đầu mình hơi căng lên.

“Từ chỗ ngã tư đi vào nha! Có chị gái đang canh cửa đó, bọn mày vào một cái là chị gái ấy thấy ngay…” Một thanh niên vừa gọi điện vừa đi ra khỏi hội trường, lúc cửa mở ra, tiếng cười nói ầm ĩ bên trong trào ra như thủy triều.

“Đậu,” Đổng Côn kinh ngạc, “Hoành tráng vậy, có phải thằng này năm ngoái bị đâm nên sinh nhật im ắng quá nên năm nay nó bù lại không đó?”

“Tới rồi hả?” Người gọi điện kia nhìn thấy bọn họ, vội cất tiếng chào.

“A, tới rồi tới rồi.” Mấy người kia cùng đáp lại, có vẻ rất thân quen, Đinh Triết còn thêm một câu, “Mọi người tới đủ rồi chứ?”

“Gần đủ rồi, còn mấy đứa sắp tới,” Người kia nói, “Nhanh, vào ngồi trước đi!”

*

Giang Khoát bị Đổng Côn kéo vào hội trường. Lúc trước nói 3 bàn, giờ đã biến thành 4 bàn. Mọi người vốn đã rất huyên náo, vừa thấy có người mới tới, bất kể quen hay không, tất cả đều hét lên chào đón.

Bạn bè của Đoàn Phi Phàm dù thế nào cũng cảm thấy có một điểm giống nhau, đó là ai nấy cũng đều rất tự nhiên, tựa như toàn bộ những người bị bệnh cuồng giao tiếp trong thành phố đều tụ tập ở đây.

Giang Khoát cảm giác trước mắt toàn người là người, bên tai toàn là tiếng nói chuyện, trong hội trường lại còn bật nhạc rất to, nhìn cách sắp xếp bên phía cái loa thì thấy trước đó, chắc còn có người đã hát rồi.

“Này bên kia.” Lúc tiếng Đoàn Phi Phàm vọng tới tai Giang Khoát, cảm giác không khác gì tiếng gió trời.

Giang Khoát quay lại, nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, cậu không kìm được, bất giác mỉm cười.

Đoàn Phi Phàm cũng nheo mắt trái mà cười với cậu.  

Mợ nó chứ, đây là nháy mắt phải không?

Đoàn Phi Phàm vậy mà lại có thể nháy mắt một cách thiện nghệ thế này sao?

Giang Khoát suýt nữa đã đi định đi tới ôm lấy Đoàn Phi Phàm mà hôn một cái.

“Qua bên bàn chú tôi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên đó yên tĩnh hơn chút.”

“Bọn tao được ưu ái vậy sao?” Lưu Bàn nói, “Nếu đây là đám cưới thì đó là bàn chủ hôn còn gì?”

“Ngài đúng là biết so sánh.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tới lúc đó cho nó một chỗ ở bàn chủ hôn đi.” Tôn Quý chỉ Lưu Bàn.

“Tất cả bàn chủ hôn hết.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát đưa mắt nhìn, Đoàn Phi Phàm mỉm cười, đưa tay sang dẫn đường cho cậu, bàn tay xoa xoa trên lưng cậu mấy cái.

Tuy áo khoác ngoài vẫn chưa cởi ra, nhưng Giang Khoát vẫn có thể cảm nhận được bàn tay Đoàn Phi Phàm trên lưng mình.

Nãy giờ Giang Khoát hơi hoảng trước cái hội trường náo động tới mức có thể sánh với khu chợ hôm mở cửa, lúc này, cảm giác đó đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

*

Bàn của nhà chú khá được, kê ngay bên cạnh cửa sổ, lại toàn là người quen.

Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng rót trà cho cậu, “Trà này là bạn học làm ngành trà của Đoàn Phi Phàm mang tới đó, có vẻ được lắm.”

“Cảm ơn chị Lăng.” Giang Khoát cầm tách trà uống một ngụm. Trà đương nhiên không thể sánh với trà của sếp Giang, nhưng đúng là cũng khá ngon. Có điều không có người biết pha trà, toàn ném vào ấm trà rồi cho nước sôi vào hãm, phí hết cả hương vị.

“Em chưa chứng kiến cuộc chiến này bao giờ phải không?” Đoàn Lăng hỏi.

“… Chưa ạ.” Giang Khoát nói.

Đúng là chưa bao giờ. Mấy cuộc tụ tập bình thường của cậu sẽ không thể đông người đến thế này. Trong số những hoạt động mà Giang Khoát từng tham gia cũng có tiệc sinh nhật mà sếp Giang tổ chức cho cậu với Giang Liễu Liễu vài năm trước, nhưng do khách đến đa phần là người lớn nên bề ngoài vẫn phải thận trọng giữ ý.

“Sinh nhật nó từ nhỏ tới lớn đều thế này,” Đoàn Lăng nói, “Đông bạn bè.”

“Dạ.” Giang Khoát cười rồi quay sang nhìn sang phía đằng kia, có hai bàn chắc là bạn học, còn một bàn là bạn bè trong chợ. Ghế ở mỗi bàn đều kê chật ních, nếu như không phải vì hội trường không còn chỗ kê bàn thì san bớt mỗi bàn mấy người cũng đủ để thêm một bàn nữa.

Sinh nhật này của Đoàn Phi Phàm, bản thân Đoàn Phi Phàm cũng chẳng cần phải lo gì nhiều. Đã có mấy bạn học đón tiếp rồi sắp xếp chỗ cho khách, xem ra rất thành thục, Đoàn Phi Phàm chỉ bị bàn này bàn kia lôi qua kéo lại để nói chuyện.

Cuối cùng, Chị đại hồi nãy bước vào, giơ tay vỗ bồm bộp lên đầu mấy cái: “Khách tới đủ rồi! Khai tiệc thôi!”

Mọi người rần rần ngồi vào chỗ, lúc này Đoàn Phi Phàm cuối cùng mới quay về bàn nhà chú.

Đổng Côn vốn đang ngồi cạnh Giang Khoát, lúc Đoàn Phi Phàm đi tới, Đổng Côn liền đẩy đám Đinh Triết qua một bên để lấy chỗ ngồi, nhường vị trí kia cho Đoàn Phi Phàm.

Cửa phòng mở ra, mấy nhân viên phục vụ bắt đầu cho đồ ăn lên. Chẳng mấy chốc, trên bàn đã đầy ắp đồ ăn.

“Đoàn Phi Phàm, nói mấy câu đi.” Có ai đó hét lên.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn, Giang Khoát cảm thấy hơi mắc cỡ, nếu là cậu thì chắc đã đứng dậy bỏ đi ra ngoài luôn.

Nhưng Đoàn Phi Phàm thì đứng dậy rót một ly rượu: “Mọi người ai cũng bận mải, hôm nay lại không phải ngày nghỉ, vậy mà vẫn nể mặt tôi đến đông đủ thế này. Bất kể thế nào, tình bạn chúng ta sẽ mãi bền lâu.”

“Tình bạn bền lâuuuuu…..” Trong phòng ồ lên một tràng hú hét, “Sinh nhật vui vẻeeeee….”

“Ăn đi, rót rượu hết ra,” Đoàn Phi Phàm uống một ngụm rượu, rồi lại gọi ra mấy cái tên, “Mấy cậu giúp tôi tiếp mọi người nhé!”

“Chúng ta mà còn phải tiếp nữa sao!” Có người hét lên.

Đoàn Phi Phàm ngồi xuống, nhìn mọi người trong bàn rồi nâng ly: “Mấy người nhà chúng ta, khỏi cần nói nhiều nữa nhé.”

“Em trai thân yêu, sinh nhật vui vẻ.” Đoàn Lăng nâng ly.

Mọi người cùng cụng ly, chú uống một ngụm rồi nhìm Đoàn Phi Phàm: “Cháu không ổn thì đừng có uống nhiều quá.”

“Cháu có uống mấy đâu, chỉ nhấp đầu lưỡi chút thôi.” Đoàn Phi Phàm cười bảo.

Bắt đầu vào tiệc là huyên náo hẳn lên, có rượu bia trợ lực, xem ra mọi người lại nhanh chóng hưng phấn thêm một bậc.

“Hơi ồn phải không?” Đoàn Phi Phàm khẽ hỏi Giang Khoát.

“Ừ,” Giang Khoát cười gật đầu, “Sao lại thêm một bàn thế?”

“Tôi tính nhầm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ không còn là trẻ con nữa, có nhiều người dẫn theo file đính kèm nên tăng thêm một bàn.”

“Đoàn Phi Phàm!” Có người hét, “Mau tới đây!”

“Mợ nó chứ để tôi ăn mấy miếng đã!” Đoàn Phi Phàm nói.

Đúng là sau khi Đoàn Phi Phàm ăn được mấy miếng thì từ bàn kia đã có hai người tới lôi cậu đi.

Giang Khoát đúng là đã từng tưởng tượng bữa tiệc sinh nhật này sẽ như thế nào, Đoàn Phi Phàm cũng liên tục phổ biến trước cho cậu rồi, nhưng cảnh tượng này vẫn vượt ngoài mong đợi của cậu.

Sau khi cho vài ly vào bụng, kỹ năng giao tiếp xã hội của rất nhiều người dường như đột ngột tăng trình, những người không quen biết nhau ở mấy bàn kia cũng bắt đầu trò chuyện rôm rả hẳn lên.

Bàn bên này vốn toàn người Giang Khoát quen biết, nhưng chẳng mấy chốc bỗng nhiên trở nên đông đúc, mọi người kéo qua hỏi thăm chú thím, khá nhiều người còn chen vào ngồi cùng.

Giang Khoát vốn muốn đứng dậy đi, nhưng chưa kịp động đậy thì đã bị giữ lại.

“Cậu là em trai Đoàn Phi Phàm hả?”

“Chưa gặp bao giờ nha.”

“Ở nước ngoài về hả?”

“Bạn cấp 3 à? Hay bạn đại học? Trông không giống bạn học của nó lắm…”

“Tới luôn, người anh em, làm một ly!”

“Định không nể mặt tôi hả người anh em?”

Mới đầu, Đổng Côn ngồi bên cạnh cậu nên còn đỡ giúp cậu được mấy phen, sau đó thì cậu ta cũng chuyển sang giai đoạn bung lụa. Yên lặng nhất là Đoàn Lăng, từ đầu đến cuối toàn nói chuyện với chú thím, do mấy người kia đã biết họ là ai nên sau khi mấy người kia chào hỏi xong thì cũng không bu lại tiếp nữa.  

Giang Khoát thì chốc chốc lại bị túm lấy hỏi một câu cậu là ai, bạn học hả, chưa gặp bao giờ… Sau mấy vòng như vậy, cậu đã thấy hơi chống đỡ không nổi và có chút khó chịu.

Trước đây, gặp bối cảnh không quen, Giang Khoát chỉ cần kiếm một góc mà ngồi là đã có được một đêm yên ổn, trừ việc rót thêm rượu với đổi địa điểm thì sẽ không có ai tới làm phiền cậu cả.

Nhưng những người này thì lại khác. Giang Khoát có thể cảm thấy được họ thực ra đều khá nhiệt tình thân thiện, dù sao thì cũng đều là những người làm bạn được với Đoàn Phi Phàm, nhưng kiểu nhiệt tình hơi quá mức đó khiến cậu có chút chịu không nổi.

Vỗ lưng kéo tay khoác vai, chốc chốc lại huơ ly rượu lên.

Ở nơi khác đến hả? Ở đâu vậy? Nhà cậu làm gì?

Mấy câu tiện miệng hỏi thăm này kỳ thực cũng chẳng có ý gì, chỉ là cậu thấy không quen.

Đoàn Phi Phàm cứ luôn nhấn mạnh rằng sợ cậu sẽ “không quen”, cho đến lúc này, Giang Khoát mới bắt đầu hiểu ra.

“Là bạn đại học phải không?” Lại có một người đi tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát, “Cậu với mấy cậu kia đều là bạn đại học của Đoàn Phi Phàm hả?”

Giang Khoát đã không muốn đáp nữa rồi, chỉ gật đầu cho xong.

“Tới luôn, cụng ly nào,” Người này cụng vào ly cậu một cái, phát hiện ra ly đã cạn, vậy là lập tức quay ra gọi, “Rượu đâu! Bên đó còn không? Lấy một chai qua đây!”

Lập tức có người đưa rượu qua.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn sang bên này, Giang Khoát khẽ mỉm cười.

Tối nay, tâm trạng Đoàn Phi Phàm rất vui, bạn bè lâu lắm rồi mới gặp, biết bao kỷ niệm chung thời xưa cũ, cảm giác thật dễ cười, dễ xúc động.

Bất kể người khác thấy thế nào đi nữa thì tụ tập được thế này cũng là chuyện rất hiếm có, càng lớn sẽ càng khó.

Giang Khoát rất mong Đoàn Phi Phàm sẽ qua đây, ngồi bên cạnh cậu đừng đi đâu nữa, nhưng hôm nay chắc chắn là không thể được rồi.

Giang Khoát vốn đã tưởng rằng cả ngày hôm nay đã ở trên lớp rồi, đến tối mới coi như là có thời gian ăn sinh nhật, dù cho lúc ăn tiệc cứ coi như ồn ào một chút đi nữa thì lúc hát hò hay chơi trò gì đó, cậu sẽ có cơ hội ở riêng một mình với Đoàn Phi Phàm.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì e là không thể nữa rồi.

Sinh nhật đầu tiên mà cậu với Đoàn Phi Phàm cùng trải qua sau khi hai người trở thành bạn trai của nhau, thực sự đang diễn ra một cách hơi hỗn loạn, đã thế xem ra lại còn trôi qua rất từ từ trong sự hỗn loạn đó.

“Tôi sang chỗ thành phố cậu rồi,” Người bên cạnh rót rượu cho Giang Khoát, “Trước đây công ty bọn tôi làm nghiên cứu thị trường, tôi có đi công tác ở đó vài ngày, khá là được đó. Chỗ tôi qua là bên khu mới, nhà cậu ở khu nào? Cách xa không?”

Giang Khoát không nói gì, cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Người kia hơi ngượng, lại thêm vừa uống rượu xong nên đột nhiên nói với vẻ không khách khí gì nữa: “Sao hả, đều là bạn bè với nhau, cậu không nể mặt tôi được một chút à?”

“Tôi uống không nổi nữa rồi.” Giang Khoát nói.

“Cậu đừng bảo thằng bé này uống nữa,” Đoàn Lăng ngồi xích tới, vỗ vỗ vai Giang Khoát, nói với người kia, “Nó uống nhiều rồi, thằng bé chưa uống với người khác thế này bao giờ. Mà sao cậu không kính chị một ly hả, chị có phải chị hai của mấy đứa không hả?”

Giang Khoát vội nhân cơ hội này đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Đoàn Lăng rồi quay người đi ra ngoài.

“Chị đâu có cần phải nói giúp cậu ta!” Người kia đúng là đã quá chén, nói líu cả lưỡi, “Em đâu có đáng để người ta nể mặt đâu, chả sao cả! Em biết mà!”

“Nói gì vậy cha!” Đoàn Lăng nói, “Rồi uống hay không đây?”

*

Giang Khoát đi ra khỏi hội trường, lúc cửa đóng lại sau lưng, âm thanh bên tai lập tức nhỏ hẳn đi, cậu có cảm giác dễ thở hơn hẳn.

Giang Khoát định tìm một chỗ vắng người ngồi đợi một lát cho giải tỏa đầu óc, nhưng mấy phòng riêng xung quanh cũng đã kín chỗ, phòng nào cũng tràn ngập tiếng cười nói, có phòng còn đột nhiên từ đó lao ra một đứa trẻ con.

Cánh cửa sau lưng lại mở ra, sau đó lại đóng lại, tiếng ồn bên trong thoắt to thoắt nhỏ theo nhịp mở rồi đóng cửa.

Có người rảo bước đi tới phía sau cậu, Giang Khoát đang thầm nghĩ làm ơn làm phước đừng là một tên cuồng giao tiếp nào đó ra ngoài hút thuốc, thì giọng Đoàn Phi Phàm đã vang lên sau lưng cậu: “Lối này.”

Giang Khoát đột nhiên thấy cả người thật dễ chịu, bước chân cũng nhẹ bỗng hẳn đi.

Cậu quay lại.

Đoàn Phi Phàm bước tới ôm vai cậu: “Đằng trước có một cái sảnh nhỏ, có cửa sổ mở ra ngoài đường.”

“Sao cậu lại ra đây?” Giang Khoát hỏi.

“Tôi thấy cậu đi ra,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đừng bận tâm tên kia, nó vậy chứ tốt tính lắm, trước đây nó ở cách chợ không xa, nửa đêm thím tôi lên cơn sốt, kiếm không ra xe, nó qua cõng luôn thím chạy tới bệnh viện đấy, nhưng rượu vào một tí là nó thành ra như vậy…”

“Tôi không sao.” Giang Khoát nói.

“Gì vậy,” Đoàn Phi Phàm cười, “Học theo tôi hả?”

“Hử?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Rõ ràng là có sao mà cứ nói không sao.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy là cậu thừa nhận bấy lâu nay, cậu cũng có sao mà cứ nói không sao hả?” Giang Khoát vội hỏi.

“Định vặn vẹo tôi ở đây luôn hả?” Đoàn Phi Phàm cười nói.

Lầu hai có một sảnh nhỏ, đi tới sẽ có một cái ban công cứu hỏa, Đoàn Phi Phàm dẫn Giang Khoát ra chỗ ban công: “Ra đây cho thoáng.”

Giang Khoát nhắm mắt, ngửa mặt lên hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

“Nếu ở đây không thoải mái,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cứ về đi, lát tôi ăn sau rồi về liền, mấy trò tăng hai tăng ba tôi không…”

“Không cần,” Giang Khoát nói, “Có phải ngày nào cậu cũng sinh nhật, ngày nào cũng tiệc tùng thế này đâu.”

“Tôi sợ cậu khó chịu, tôi thấy cậu chẳng động đũa mấy, chỉ toàn ngồi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hử?” Giang Khoát đưa mắt liếc Đoàn Phi Phàm, “Cậu nhìn tôi hả?”

“Còn phải nói sao,” Đoàn Phi Phàm búng nhẹ lên mũi Giang Khoát, “Tôi cứ nhìn cậu suốt, trước đó thấy tụi nó qua nói chuyện với cậu mấy câu rồi đi nên cũng không nghĩ gì nhiều.”

“Vậy tôi thật sự không sao rồi.” Giang Khoát bật cười.

“Là sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không có gì.” Giang Khoát tủm tỉm.

“Có phải cậu tưởng tôi không thèm để ý đến cậu không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao có thể chứ, cả tối nay, tôi soi cậu muốn lé cả mắt, hai mắt tôi lúc nào cũng nhằm thẳng cậu mà chiếu.”

Giang Khoát bật cười thành tiếng: “Nghe hơi đáng sợ đó.”

“Hôm nay tôi thành thiên thần mắt lé luôn rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát cười một thôi một hồi, sau đó xoa xoa mặt: “Đúng là tôi không quen mấy, tôi thấy không hiểu lắm…”

“Không hiểu gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Sao cậu lại không hề giống bọn họ?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi thấy bọn họ chắc hẳn đều là người tốt, nhưng cậu không hề giống với bọn họ một chút nào, làm thế nào mà như thế được?”

“Liệu có phải tôi là đứa con trai llưu lạc của sếp Giang không ta?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đệt,” Giang Khoát cười phát sặc, “Vậy đâu có được! Tuyệt đối không được! Đoàn Phi Phàm, cậu biết điều thì ngoan ngoãn làm con trai của lão Hai Đoàn đi!”

Đoàn Phi Phàm cười, ôm lấy Giang Khoát, khe khẽ thở dài: “Tôi với bọn họ thực ra có rất nhiều điểm giống nhau, điểm khác biệt có lẽ là ở chỗ tôi không muốn mình như vậy.”

“Ừ.” Giang Khoát khẽ gật đầu.

“Nhưng một mặt tôi không muốn trở thành người như vậy, sống cuộc sống như vậy, mặt khác, tôi lại thường chỉ thấy an toàn trong môi trường như thế,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy nên nhiều khi, tôi vẫn cứ duy trì những mối quan hệ này.”

“Tôi không hiểu lắm,” Giang Khoát nói, “Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, tôi thấy cũng gần như hiểu rồi.”

“Uống chưa bao nhiêu mà nói năng đã rối mù rồi hả?” Đoàn Phi Phàm cười nói.

“Hôm nay tôi chắc chắn là thấy không quen,” Giang Khoát khe khẽ vỗ lưng Đoàn Phi Phàm, “Tôi cũng không định quen, tôi biết đây là một phần cuộc sống của cậu, những người này là bạn học của cậu, vậy thì tốt thôi, chẳng vấn đề gì cả.”

“Thật sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thật, nhưng tôi có một yêu cầu.” Giang Khoát nói.

“Yêu cầu? Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Giang Khoát của chúng ta phải nói ra hai chữ yêu cầu thế này,” Đoàn Phi Phàm hơi ngả người ra sau, nhìn Giang Khoát, giọng đầy vẻ nghiêm trang trịnh trọng, lại còn nhíu mày, “Để tôi quỳ xuống rồi nghe thử…”

“Đệt,” Giang Khoát mới đầu sửng sốt, sau đó thì bật cười, “Cậu bị gì vậy, làm tôi giật cả mình.”

“Nói đi, yêu cầu gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Sinh nhật năm sau chỉ có hai bọn mình thôi được không?” Giang Khoát hỏi.

“Được,” Đoàn Phi Phàm vội gật đầu ngay, “Chỉ hai ta thôi.”

*

Lúc quay về phòng tiệc, Giang Khoát không đi cùng Đoàn Phi Phàm, Đoàn Phi Phàm vào trước, Giang Khoát đứng ngoài ban công thêm một lúc rồi mới quay vào.

Trong phòng tiệc đã yên tĩnh hơn trước một chút, có cảm giác mọi người đã uống mệt rồi.

Giang Khoát quay về ngồi xuống chỗ của mình, Đinh Triết bèn ngồi xích tới: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Giang Khoát nói.

“Tôi vừa chửi thằng ranh kia rồi,” Đinh Triết nói, “Tên đó tôi đã gặp vài lần, rượu vào một tí là lại như thế.”

“Không sao thật mà.” Giang Khoát thấy hơi ngại.

“Ăn chút gì không?” Đinh Triết nói, “Thấy cậu chẳng ăn uống gì, bát trống trơn này.”

“Tôi vừa ăn hai cái gỏi cuốn, no rồi.” Giang Khoát nói.

“Ăn rồi là được rồi.” Đinh Triết gật đầu.

Vậy là mình lạc lõng rõ quá rồi, Giang Khoát thầm thở dài trong lòng, hèn gì mà bạn học của Đoàn Phi Phàm dường như ai cũng qua hỏi một câu xem cậu là ai, Đinh Triết cả buổi tối ngồi chén chú chén anh lu bù với mọi người mà vẫn còn nhận thấy Giang Khoát không ăn nhập gì với khung cảnh bữa tiệc này.

Cũng may bữa tiệc cuối cùng cũng đi tới hồi kết, Đoàn Phi Phàm bàn bạc với Chị đại một lúc xong, Chị đại khoát tay đầy phong thái lãnh đạo: “Đổi mặt trận nào!”

Sau đó lập tức sắp xếp ai chung xe với ai, ai phụ trách nhóm nào, mấy người đang ngồi không muốn nhúc nhích cũng bị Chị đại xách từng người từng người dậy mà đuổi ra.

Một phòng ba bốn chục người phút chốc đã nhảy vào hành trình tới mặt trận tiếp theo.

“Quá đỉnh nha.” Đổng Côn nói.

“Phải thế thôi,” Chị đại vênh mặt, “Trên phường, bọn tôi hay lo mấy vụ tương tự với người dân, không xốc vác lăn xả một tí là không được.”

Chị đại dẫn mấy người cuối cùng xuống lầu, Đoàn Phi Phàm cũng đưa nhà chú xuống.

“Còn bọn mình?” Giang Khoát ngẩn người.

“Đợi chút.” Lưu Bàn cười bảo, “Cậu ấy thanh toán.”

Mấy phút sau, Đoàn Phi Phàm quay lại, giơ tay vẫy: “Đi nào.”

“Đi đâu?” Đổng Côn hỏi.

“107.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đậu,” Đinh Triết bật cười, “Lát nữa bọn nó phát hiện ra mày trốn là chửi mày chết luôn.”

“Phát hiện sao được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người bên phường đã lên chương trình ổn thỏa cho bọn nó rồi, mày xem, có ai nhớ ra tao nữa đâu.”

“Đi đi đi,” Tôn Quý cũng vẫy tay, “Bọn tao cũng lên chương trình rồi, đi.”

Chương trình của nhóm Hình mẫu, Giang Khoát cũng biết. Bọn họ góp tiền đặt cho Đoàn Phi Phàm một cái bánh kem thật to, để trong tủ mát của căng tin.

Sau khi gọi xe về trường, sắp vào đến ký túc, Đổng Côn nhắn tin cho Giang Khoát.

[Mày thử chỉ một lần nữa xem] Bọn tôi đi lấy bánh kem, cậu giữ chân nó, nghe thấy tín hiệu thì tắt đèn nha

[JK921] OK

“Đi vệ sinh rồi tập trung tại 107 nhá.” Đinh Triết nói.

“… Khỏi cần nói chi tiết thế!” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.

*

Sau khi về tới 107, Đoàn Phi Phàm vừa đóng cửa, Giang Khoát đã xông ngay tới.

Đoàn Phi Phàm bị Giang Khoát xô ngã xuống ghế bố, chiếc ghế kêu lên đánh rắc một tiếng.

Hai người cùng dừng lại.

“Hỏng ghế rồi?” Giang Khoát không dám nhúc nhích.

“Chắc vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Liệu có bung ra không?” Giang Khoát hỏi.

“Tạm thời… có lẽ không đâu.” Đoàn Phi Phàm không chắc lắm.

“Vậy kệ đi.” Giang Khoát nắm lấy cằm Đoàn Phi Phàm, cúi xuống hôn.

Lúc chiếc ghế bố kêu rắc tiếng thứ hai, Giang Khoát ngẩng lên nhìn Đoàn Phi Phàm: “Nhân lúc bọn họ chưa tới, xem quà trước không?”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Hai người hết sức cẩn thận rón rén từ từ rời khỏi chiếc ghế, chiếc ghế xem ra vẫn không có gì thay đổi.

“Là cái túi này sao?” Đoàn Phi Phàm lấy từ đống quà ra một chiếc túi giấy.

“Ừ, hai món bên dưới là quà thật, còn bên trên là quà giả.” Giang Khoát nói.

“Vậy tôi xem quà thật trước.” Đoàn Phi Phàm thò tay vào trong cái túi, lấy từ bên dưới ra một cái túi khác.

Đó là chiếc túi giấy nhỏ mà Giang Khoát đã bỏ tấm thiệp chúc mừng vào bên trong.

Nhìn thấy chiếc túi, Đoàn Phi Phàm sửng sốt, cậu không mở ra ngay, chỉ sững người nhìn chiếc túi.

“Sao hả?” Giang Khoát hỏi.

“Cái này làm lúc nào vậy?” Đoàn Phi Phàm ngước mắt nhìn Giang Khoát.

“Mấy hôm trước.” Giang Khoát cười, “Thế nào, trông cũng ra gì và này nọ phải không?”

“Cực kỳ ra gì và này nọ, đích xác là rất này nọ luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

Mắt Đoàn Phi Phàm đột nhiên đỏ lên, rất rõ, Giang Khoát có thể nhận ra, cậu vội vàng bổ sung phần giải thích: “Không phải tôi thiết kế đâu, là Giang Liễu Liễu đấy.”

“Tôi cũng không cảm thấy là do cậu làm.” Đoàn Phi Phàm nói rồi bước tới, ôm xiết lấy Giang Khoát.

“Chẳng phải đã thống nhất là sẽ thiết kế mấy món này rồi sao?” Giang Khoát cũng ôm xiết lấy Đoàn Phi Phàm, cười hỏi, “Sao lại phản ứng cồng kềnh thế này?”

“Không biết.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ngoan nào,” Giang Khoát xoa xoa sau gáy Đoàn Phi Phàm, “Đừng khóc mà, lát nữa bọn họ tới lại tưởng tôi đánh cậu.”

Đoàn Phi Phàm bật cười, tiếng cười hơi nghèn nghẹt giọng mũi.

Giang Khoát đang định nói thì cảm thấy cửa phòng hình như lắc lư. Cậu còn đang nghĩ thử xem có phải mình uống nhiều chóng mặt hay không thì trên cửa đột nhiên phát ra tiếng gõ rất nhỏ.

Là tín hiệu tắt đèn.

Giang Khoát giật nảy mình, vội đẩy Đoàn Phi Phàm qua một bên, phi tới tắt đèn trong phòng.

“Gì vậy?” Đoàn Phi Phàm cũng giật nảy mình.

[HẾT CHƯƠNG 92]

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.