A Nguyên mặc dù không thích dòm ngó tới việc riêng của người ta, nhưng nàng cũng không khỏi kinh hãi và hiếu kỳ.
Nàng đánh giá ý trong lời nói của hắn, hỏi: ” Ác nhân này……là người ngươi quen biết à?”
Cảnh Tri Vãn thần sắc hờ hững, thanh âm nhạt nhẽo không nghe được ra là *hỉ nộ hay ái ố, “Quen biết, tất nhiên là quen biết……”
(*hỉ nộ ái ố: vui, giận, yêu, ghét)
A Nguyên thật bất ngờ, chợt nhớ tới Chu Hội Phi đường đường là bằng hữu của hắn, bí mật đùa giỡn *ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thích thú nói: “Đó chính là ngươi nhìn người không rõ, giao hảo không chú ý, mới có thể tự chuốc lấy cực khổ như vậy!”
(*ngưu tầm ngưu mã tầm mã:
-Nghĩa đen: trâu tìm tới trâu, ngựa tìm tới ngựa
-Nghĩa bóng: Câu này áng chỉ những người bạn có chung chí hướng, mục đích sẽ tìm đến nhau để kết bạn cho dù mục đích đó là tốt hay xấu. Còn điều ngược lại không xảy ra vì lý do rất đơn giản, những người không hợp nhau sẽ không thể kết bạn và chơi với nhau được.)
“Nhìn người không rõ……”
Cảnh Tri Vãn buông mắt xuống, khóe môi có chút vui vẻ giống như dao động, lại đắng chát như *Hoàng liên. Như có một đám mây mù bay lên khiến khuôn mặt hắn thêm vài phần mờ ảo.
(*Hoàng liên: một vị thuốc rất đắng.)
A Nguyên dừng một chút….rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Cảnh Tri Vãn cả kinh, lúc này mới chú ý tới áo bào của hắn khoác lên hong khô đã lâu không lật đi lật lại, hơn nữa khoảng cách rất gần đống lửa, cuối cùng bị lửa cháy bén lên. Hắn vội đập lửa, nhưng ở dưới nách áo đã bị cháy đen thành một cái lỗ.
Hắn liền nhìn về phía A Nguyên, đáy mắt mang ý tứ hàm xúc khó hiểu.
A Nguyên đang nghiêng thân về phía trước, thò ra nửa người. Tuy biết chính mình còn mặc quần áo trong, huống chi theo như lời của Cảnh Tri Vãn thì nàng cũng không có gì đẹp mắt, nhưng nàng vẫn không nhịn được cả mặt nóng lên, vội vàng rụt lại sau áo tơi, hết sức chuyên chú mà hong khô quần áo của mình.
Cảnh Tri Vãn hỏi: ” Ngươi biết may vá xiêm y không?”
A Nguyên nhớ tới bức giang sơn đồ nàng đã từng thêu, cười khổ nói: “Nghe nói lúc trước tay nghề thêu thùa của ta rất cao minh, may vá xiêm y đại khái lại càng không thành vấn đề. Chẳng qua là hiện tại ta không hề thích cầm kim thêu hoa, thà rằng mang ra ngoài nhờ người may vá sửa giúp.”
Cảnh Tri Vãn nói: “Ồ, có thể thấy được tài thêu thùa của ngươi trước đây, kỳ thật cũng không phải xuất phát từ thâm tâm.”
A Nguyên giật mình, “Không biết. Ta nói, ta không nhớ nổi sự tình lúc trước.”
Cảnh Tri Vãn không có dây dưa việc này, xuất thần một lát, hỏi: “Nếu có người cứu một bé gái nhỏ, mang nàng về quê nhà, dạy nàng học văn, tập võ, yêu nàng hơn cả tính mạng, coi nàng như minh châu bảo bối. Nhưng khi nàng lớn lên, nàng rút kiếm, cắt đứt gân chân của hắn, vứt bỏ hắn ở nơi hoang dã, làm hại tính mạng hắn, vậy phải xử lí như thế nào?”
A Nguyên liền nhịn không được lại nhô đầu ra dò xét hắn, “Ngươi nói, hẳn là vị kia đã hại ngươi? Là tiểu cô nương ngươi nuôi lớn ư?”
Nhìn hắn là người rất cao ngạo và khôn khéo, chẳng lẽ sẽ bị tiểu cô nương hắn tự tay nuôi lớn làm hại cả tính mạng?
Cảnh Tri Vãn nhìn nàng, ” Ngươi cảm thấy nên chê cười? Ta cũng hiểu được đó là một điều đáng chê cười.”
Ánh mắt của hắn vẫn muốn ăn đòn như cũ, nhưng A Nguyên rốt cuộc cũng không đành lòng chê cười hắn.
Lặng im một lát, nàng nói: “Ngươi không phải đáng chê cười, cô nương kia mới như thế. Ngươi đã không có chuyện gì, nhất định phải báo thù cho chính mình đấy? À, vong ân phụ nghĩa như vậy, chết cũng không có gì đáng tiếc!”
“Chết cũng không có gì đáng tiếc……” Hắn vỗ tay, lại thở dài, “Nhưng ta không muốn nàng chết.”
“Nàng kia……”
A Nguyên hiếu kì, rốt cuộc hắn sẽ xử trí với tiểu cô nương kia như thế nào, Cảnh Tri Vãn đã cắt ngang nàng: “Ở gần đây có chùa miếu nào hay không? Hoặc là, nhà phú quý tu hành?”
– — đề lời nói với người xa lạ-— (của tác giả)
Nếu các tiểu muội muội yêu thích, nhớ rõ. Lưu trữ truyện nha! Uống tách cà phê, để lại bình luận, vân vân, càng hoan nghênh!
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
Chương 72:
A Nguyên liền biết hắn đang suy đoán về lai lịch của miếng hắc đàn phật châu kia, lắc đầu nói: “Nơi đây hoang vắng, ta cũng là mới đến gần đây. Cần chờ ngày mai nghe xong mới biết được.”
Hắc đàn rất quý, phật châu chạm trổ tinh xảo, sử dụng tua cờ chất lượng cũng tốt, hoàn toàn chính xác nên ở trên người xuất gia hoặc tu hành cư sĩ tại gia.
Sát thủ kia sớm không động thủ, muộn không động thủ, lại đúng vào lúc nàng tìm được phật châu này, rất có thể cũng là bởi vì phật châu tiết lộ quá nhiều tin tức.
Nàng đem bản án từ đầu tới đuôi nghĩ lại một lần, nói ra: “Đúng rồi, bản án này kỳ thật vẫn là chúng ta lúc ban đầu suy nghĩ ; à trò hề huynh đệ tranh đoạt gia sản. Chu Kế Phi cố ý ẩn dấu hai viên Linh hạc tủy giả ở dưới gối chính mình, trước hết để cho mình bị nghi ngờ, sau đó lại để cho Chu Hội Phi tại đó xuất hiện điểm đáng ngờ càng lớn, lại thêm căn cứ chính xác từ Phó Mạn Khanh, Linh U chết, Chu Hội Phi càng khó thoát hiềm nghi. Chu Kế Phi không nghiên cứu luyện dược, nhưng kết giao hiểu được người luyện dược, hơn nữa……Ngay tại vùng phụ cận Hàm Thu sơn!”
Cảnh Tri Vãn thản nhiên nói: “Nếu như ngươi hiện tại mới nghĩ đến, cũng thật sự là……đủ ngu xuẩn!”
A Nguyên hít vào, lại hít vào, sau đó hướng hắn tự nhiên cười nói, “Ta hiểu được cô nương ngươi nuôi lớn kia vì sao lại muốn hại ngươi rồi!”
Cảnh Tri Vãn đáy mắt có ánh sáng sắc bén hiện lên, ngước mắt chằm chằm nhìn nàng.
A Nguyên lắc lắc nửa mái tóc dài, mặt mày không mấy ôn nhu, “Độc miệng như vậy, bị ngươi tổn hại từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ nằm mơ cũng muốn giết chết ngươi! Tiểu cô nương kia nhịn ngươi một hai chục năm cũng không dễ dàng!”
Cảnh Tri Vãn cũng hít vào, một hơi đem rượu còn lại trong bầu rượu uống cạn, dùng bàn tay thon dài đẹp mắt của hắn run run cầm áo bào đã hong khô, khoác lên người.
A Nguyên nhiều lần bị hắn tổn hại còn chưa xong, khó được dịp có thể nói lời cay nghiệt một hồi với hắn, đồng thời trào phúng hắn không phản bác được lời nào, lập tức tinh thần của nàng cảm thấy thật sướng. Nàng cười hì hì lấy chiếc áo ngoại bào vừa khô của chính mình mặc vào, rút lui về không gian sau chiếc áo tơi che giữa hai người, chậm rãi ung dung mà chải mái tóc dài đen như mực của nàng.
Ước chừng uống xong rượu, gốc Phụng Tiên cũng phát huy dược tính, nàng mặc dù còn choáng váng đầu không còn chút sức lực nào, cánh tay trái đã hơi dần dần khôi phục tri giác, đã có thể nắm chặt tóc, bới một búi tóc xinh đẹp cho chính mình.
Một đêm này tuy mạo hiểm, may mà mạng nhỏ còn có thể giữ được.
Chú chim ưng Tiểu Hoài lại là lần đầu trải qua sinh tử kiếp như vậy, nó một mực đi theo sau lưng A Nguyên, hoảng sợ nhìn chung quanh. Cho đến khi A Nguyên trầm tĩnh lại, vừa rồi an tâm hơn nên muốn chợp mắt một chút.
A Nguyên sờ sờ đầu Tiểu Hoài, thêm củi vào bếp lò, để nguyên áo nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Căn nhà gỗ này dù sao cũng chỉ nơi ở do thôn dân xây tạm, mặc dù có thể che tránh chút ít mưa gió, trên mặt đất vẫn rất lạnh. Nhưng so với bóng đêm tối như mực lúc bị rắn độc cắn, bị sát thủ chém, vô luận như thế nào cũng cảm thấy quá tốt rồi. A Nguyên thấy mãn nguyện, nhắm mắt lại, thậm chí vui sướng cười cười.
Đại khái là vì Cảnh Tri Vãn là công tử thế gia cao ngạo thanh tú như vậy, chỗ nách áo bào thủng một lỗ lớn, hắn lại ngồi trước một cái bếp lò thô sơ để sưởi ấm, thoạt nhìn quả thực thú vị.
Chẳng qua là tư thái hắn ngồi thật yên tĩnh, nhìn qua như thể cực kì cô đơn, khiến nàng không hiểu sao có chút tâm thần bất định.
Đầu óc nàng còn hơi choáng váng, huống chi nàng thực sự rất mệt mỏi, vốn nên ngủ rất nhanh. Cũng không biết vì sao, cảm giác xáo động tinh thần này cứ mãi không thể nào mất đi.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)