Y phục của Cảnh Tri Vãn, cùng với hình ảnh trên mặt đất, thỉnh thoảng ở trước mắt nàng lắc lư, sau đó ý thức của nàng dần dần mơ hồ, hóa thành một bộ y phục sạch sẽ.
Đó là một bộ y phục màu tố thanh, vải vóc đẹp đẽ, quý giá, nhưng chế tác lại cực kì bình thường, đang mặc ở trên người một nam tử cao gầy thanh tú.
Hắn đi ra khỏi phòng, đang thanh thanh đạm đạm phân phó tiểu đồng: “Đem đồ vật nàng ấy vừa vứt bỏ, đem vứt đi rồi chuẩn bị đồ lại đây!”
Có nữ tử đến gần, cúi đầu nhìn ngón tay bị châm đầy lỗ kim của mình, nói không nên lời là vui mừng hay kinh ngạc, lắc lắc vạt áo hỏi: “Huynh đã ghét bỏ y phục ta thêu đường may thô lậu, lại còn mặc làm gì? Huynh…..Huynh tìm những vật này làm gì?”
Tiểu đồng xếp lên trên bàn những vật như thư hương, lại mang tới một chút *tú hoa châm, một cái chén sứ trắng.
(* đồ nghề thêu thùa của nữ tử)
Nam tử đi qua, đổ đầy nước vào chén, ung dung nói: “Thay muội cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo tay.”
“Ơ?”
“Ta không muốn sau này đều phải mặc y phục may hỏng ra ngoài.”
Hắn giơ tay áo lên, liền thấy dưới nách có một mảng lớn chỉ bị bung, toạc ra một cái lỗ lớn.
Rõ ràng chẳng qua là đường may bị bung ra, nhưng cái lỗ kia rõ ràng là vết cháy, rõ ràng bị lửa cháy xém vào.
Bộ y phục kia cũng biến mất, không còn là áo tơ lụa mới trắng tinh, mà là y phục bị mưa ướt, bị bùn đất làm bẩn.
Bên trong là vết cháy đen như mực, dần dần có ngọn lửa rực rỡ dao động, chậm rãi chuyển thành ngọn lửa lớn, hình dạng thay đổi vô cùng kì lạ, khiến mảng áo đó cháy càng to hơn, dường như có thể bùng cháy, đột nhiên xoáy sâu thành một cái miệng lớn toàn máu, bỗng dưng hướng nàng quay đầu nuốt tới.
A Nguyên dường như bị ngọn lửa bao lấy, trong lúc ngủ mơ cũng không cảm thấy bị bỏng đau đớn, chẳng qua là nóng đến thở không nổi, rốt cuộc chịu không nổi, hô nhỏ một tiếng, ngồi bật dậy.
Bên tai nàng có ai đang rên rỉ trầm thấp, mang theo ẩn nhẫn đau đớn, cũng vì nàng giật mình ngồi dậy mà tiếng rên rỉ im bặt.
Nàng nặng nề thở hắt ra, toàn thân đổ mồ hôi, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Tình cảnh trong mơ vẫn như cũ lượn đi lượn lại trước mắt, tiếng người đối thoại trong mơ vẫn quanh quẩn bên tai. Nàng thậm chí có thể biết nam tử kia trong mơ lạnh lùng như vậy, nhưng thật ra phía sau những lời nói lạnh lùng ấy là một trái tim ấm áp, ôn hòa.
Càng kì quái là, rõ ràng người ở trong mơ gần như vậy, nhưng nàng lại không thấy rõ khuôn mặt của họ.
Nàng không rõ, rốt cuộc bọn họ cho nàng cảm giác xa xôi hay là thân cận?
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, vô ý thức nhìn về áo ngoài của Cảnh Tri Vãn.
Hắn im lặng bó gối ngồi đối diện nàng, cái lỗ bị lửa xém trên áo hắn vẫn còn nhưng đống lửa đã sắp tắt, u ám mờ nhạt, chứ đừng nói là có thể phun ra lửa nuốt chửng nàng.
Như thế không giống với cảnh trong mơ, chỉ sợ Cảnh Tri Vãn không quên độc miệng, nói lời cay nghiệt nàng vài câu.
A Nguyên đứng dậy thêm củi, xem ngọn lửa bùng lên, bên trong nhà gỗ dần dần ấm lên, rồi nàng yên tâm ngồi vào bên cạnh sưởi ấm.
Trên mặt đất lạnh, lại đổ một trận mồ hôi, nếu như bây giờ lại tiếp tục bị lạnh, độc tổn thương trong cơ thể chỉ sợ sẽ khiến nàng bệnh nặng thêm. Nàng không phải đại tiểu thư được nuông chiều bên trong khuê phòng, ngã bệnh nếu muốn tìm đại phu tốt chỉ sợ rất khó, vẫn là chăm sóc tốt cho bản thân mình vẫn quan trọng hơn.
Cảnh Tri Vãn vẫn khoanh chân ngồi ở đó, A Nguyên bình ổn tinh thần, mới phát hiện tư thế của hắn có chút lạ thường.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
Chương 74:
Bộ dạng của hắn giống như đang chịu đựng, thần sắc giống như không có gì bất thường, nhưng trên trán cùng chóp mũi, nếu nhìn kĩ có thể thấy mồ hôi chảy ra.
Hai tay của hắn rõ ràng giữ chặt mắt cá chân, hai tay ở trong áo rõ ràng run rẩy.
A Nguyên nhớ lại lúc nàng tỉnh dậy có nghe tiếng rên rỉ nhẹ, nàng liền vội đi qua, hỏi: “Cảnh……Tri Vãn, ngài không thoải mái phải không?”
Cảnh Tri Vãn không để ý tới nàng, phát giác ra A Nguyên một mực nghiêng đầu dò xét hắn, mới mở mắt ra, không kiên nhẫn nhìn nàng, “Không có gì. Vết thương của cô còn chưa tốt lên. Còn không nằm xuống đi!”
A Nguyên nói: “Vừa rồi ta nằm mơ, đổ mồ hôi, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Ác mộng à?”
“Không tính là ác mộng.”
A Nguyên hồi tưởng lại tình hình trong mộng, nàng thấy kia nam tử kia mặc y phục mới, đường may thô lậu, rõ ràng trông hắn rất vui mừng và ngọt ngào, như thế nào cũng không tính là ác mộng. Cuối cùng ngọn lửa làm nàng tỉnh lại, nhưng lại liên tưởng đến y phục của Cảnh Tri Vãn. Như thế xem ra, chỉ có Cảnh Tri Vãn là ác mộng của nàng.
Nàng đánh giá giấc mộng đó một chút, đi đến bên cạnh, đem áo tơi đã hong khô phủ lên, thò tay kéo Cảnh Tri Vãn.
Cảnh Tri Vãn sắc mặt trầm xuống, thanh âm thấp mà lạnh xuống, “Cô muốn làm cái gì?”
A Nguyên cười cười, nói: “Đừng cậy mạnh nữa, ta đỡ ngài qua bên kia ngủ một chút. Đừng sợ, ta mặc dù háo sắc, cũng không đến mức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn……”
Cảnh Tri Vãn nói, “Cô không biết xấu hổ à?”
A Nguyên mặc kệ, cũng không vội vàng chạy tới, không sợ khí thế ép nàng không thể nhúc nhích của hắn, càng tính chặn ngang ôm lấy hắn, kéo dài tới bên trên áo tơi nằm xuống, hì hì cười nói: “Không đâu! Có một người tao nhã như Cảnh Điển sử làm bạn, ta còn cần mặt mũi làm gì.”
Đôi mắt Cảnh Tri Vãn sâu kín, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của nàng, lại nắm tay……
A Nguyên cúi xuống tai hắn, khẽ cười nói: “Sự tình không biết xấu hổ càng phải đợi tới lúc Cảnh Điển sử khỏe lại mới có thể làm. Hôm nay……Ngài an tâm ngủ một giấc nha!”
Cảnh Tri Vãn như đang nuốt sống một con ruồi, rốt cuộc nghẹn ứ một chữ cũng không nói ra được, quay sang hướng khác, không để ý tới nàng.
Cái người gọi là không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Nguyên đại tiểu thư vốn phong lưu. Phàm là nam tử tuấn tú trong thiên hạ, hận không thể lập tức mang về nhà. Da mặt A Nguyên ngày càng dày, ngẫu nhiên thử một hồi, quả nhiên là toàn thắng.
Cảnh Tri Vãn dù cay nghiệt thế nào, hắn mở miệng lời nói như đao, nhưng lại đụng vào chiêu mặt dày của nàng, đao thương cũng không làm gì được. Nếu không phải hai chân của hắn không tiện, chỉ sợ đã xử lí nàng tơi bời, khiến nàng chạy trối chết.
A Nguyên rất đắc ý.
Nàng cảm thấy mỹ mãn dựa vào góc tường ẩm ướt, cởi giày của Cảnh Tri Vãn ra, chà xát hai tay mình cho nóng lên, sau đó vân vê mắt cá chân của hắn.
Mắt cá chân cùng gót chân của hắn có vết thương dữ tợn do đao cắt cùng với vết sẹo do bị cắt gân chân. Nếu như là người bình thường, phải chịu lưỡi đao ngoan độc như vậy, dù có không chết, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể đứng lên.
A Nguyên nhất thời cũng không nghĩ ra, tiểu cô nương một tay hắn nuôi lớn vì sao lại ác như vậy, sao có thể hạ độc thủ với hắn.
Càng suy nghĩ kỹ càng, bệnh của hắn hôm nay phát tác, kỳ thực cũng có liên quan đến nàng.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)