Đến cuối ngày, Tiêu Tụng bên kia gởi thư…hắn tự mình đi Sài phủ xác nhận qua, Văn Hỉ Huyện chủ không có ở bên trong phủ! Hơn nữa theo lời của người trong Sài phủ, đã hai ngày nay không nhìn thấy Văn Hỉ Huyện chủ. Bởi vì chuyện ăn uống của Văn Hỉ Huyện chủ luôn do nàng ta tự phụ trách, cho nên cũng không có người phát hiện ra nàng đã không còn trong phủ nữa.
Mới đầu Nhiễm Nhan cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, nhưng nghĩ lại thì liền minh bạch, theo lời đồn, Văn Hỉ Huyện chủ trời sinh có tính cảnh giác cao, thích ở một chỗ, bên trong phủ có vài phó tì thậm chí còn chưa bao giờ gặp qua nàng ta. Một nữ tử thời thời khắc khắc đều phòng bị như nàng ta, tự mình lo chuyện ăn uống cho mình cũng là điều dễ hiểu.
Như vậy người hôm nay bắt được đây, mười thì có tám chín phần chính là Văn Hỉ Huyện chủ Lý Uyển Thuận rồi!
Nhiễm Nhan rất kích động, lại đến sương phòng lần nữa.
Vừa bước vào phòng, tâm tình kích động của Nhiễm Nhan hoàn toàn chuyển thành kinh ngạc, một màn trước mắt làm nàng sợ ngây người! Lý Uyển Thuận vậy mà đã tỉnh lại, hơn nữa còn đang dùng răng cắn xé dây thừng trên tay, không biết là lợi bị đổ máu, hay là môi hay đầu lưỡi bị cào rách, mà miệng đầy máu tươi, đầu tóc được chải gọn lại bị làm cho rối bù.
Nàng ta nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan đầy vẻ đề phòng.
Ánh mắt hung ác của Lý Uyển Thuận làm Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, nàng chậm rãi đi đến đứng ở nơi có thể đối diện với Lý Uyển Thuận, vì sợ tạo áp lực cho Lý Uyển Thuận, nên không tới gần, “Ngươi tên là gì?” Nhiễm Nhan nhẹ nhàng hỏi.
“Uông Nương?” ánh mắt nàng ta thoáng nhu hòa trong chớp mắt, nhưng ngay lập tức lại bắt đầu phòng bị.
Uông Nương là tiểu tự của Lý Uyển Thuận, Nhiễm Nhan nghe nàng ta nói ra một câu nghi vấn, lại có phản ứng như vậy, trong lòng bắt đầu suy xét, nàng ta đây là thấy mình nhìn rất giống Lý Uyển Thuận, cho nên nhất thời nhận sai người, vì thế nhẹ giọng hỏi lại một lần, “Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Trong lòng Nhiễm Nhan đã hơi nắm chắc, Lý Uyển Thuận đúng là bị tâm thần phân liệt, đây rất có khả năng chính là nhân cách thứ hai của nàng ta, chỉ là căn cứ quan sát hiện giờ, Nhiễm Nhan có chút lo lắng, nhân cách thứ hai này giống như không có trí tuệ của người bình thường, cứ như một con dã thú, mặc kệ dò hỏi ra sao, nàng ta chỉ có đề phòng, không nói một câu, cũng không có biểu tình thay đổi gì của con người.
Nếu mềm không được, cũng chỉ có thể cứng rắn!
Nhiễm Nhan từ trong tóc rút ra một cây ngân châm, đi đến trước giường, “Ngươi không nói? Vậy ngươi có hiểu hay không, nếu ta dùng cây ngân châm này cắm vào huyệt Thái Dương của ngươi, ngươi sẽ chết…chết đó…ngươi hiểu không?”
Nhiễm Nhan để cây ngân châm ngay huyệt Thái Dương của nàng ta, hơi dùng sức đâm thủng làn da. Kỳ thật nếu nắm chắc, đâm trúng huyệt Thái Dương cũng sẽ không gây tử vong, nhưng đây là một huyệt vị nguy hiểm, tay chỉ cần run một cái thì có khả năng gây chết người.
“Ta hỏi lại một lần cuối cùng…” Nhiễm Nhan nói được một nửa, lại bị một thanh âm rõ ràng cắt ngang, “Lý Uyển Bình.”
Trong lòng Nhiễm Nhan hơi kinh hãi, bởi vì người trước mắt này, có khí chất hoàn toàn bất đồng với vừa rồi, không còn hung ác nữa, mà là cơ trí, một đôi mắt sáng như sao trời, lộng lẫy mà thanh minh, có vẻ ướt át như thu thủy, toàn thân lãnh đạm như tuyết vừa tan thành nước. Hơn nữa cái tên nàng vừa nói ra, là “Lý Uyển Bình”! Tỷ tỷ đồng bào bị thất lạc của Lý Uyển Thuận!
Nói như vậy, nữ tử trước mắt này, là Lý Uyển Bình có nhân cách phân liệt, hoặc chính là Văn Hỉ Huyện chủ Lý Uyển Thuận có mấy nhân cách phân liệt cùng lúc!
“Ngươi như thế nào lại xuất hiện ở trên đường cái?” Nhiễm Nhan dùng khăn đem châm lau sạch sẽ, cất đi.
Lý Uyển Bình cong khóe môi, “Ta là người không nhà để về, ở trên phố kiếm ăn thì rất kỳ quái à?”
Có thể nói chuyện là tốt rồi! Nhiễm Nhan tình nguyện đối mặt một nữ tử thông minh như vậy, còn hơn là một nhân cách thú tính như vừa rồi.
Tức khắc tâm tình Nhiễm Nhan cũng hòa hoãn xuống, chậm rì rì nói: “Thể xác này của ngươi, đến tột cùng là đang chứa đựng bao nhiêu linh hồn chứ?”
Nhiễm Nhan đang thử, thử xem nàng ta có biết bản thân có nhân cách phân liệt hay không, hoặc là thử xem nhân cách này đến tột cùng có vai trò gì trong đám nhân cách kia của nàng ta.
Sắc mặt Lý Uyển Bình hơi đổi, rồi sảng khoái thừa nhận, “Chưa từng có ai phát hiện ra bí mật này, không nghĩ tới ngươi thế nhưng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra.
“Ngươi nhận thức ta sao? Hoặc là nói, gặp qua ta sao?” Nhiễm Nhan cố nén hưng phấn trong lòng, thanh âm vững vàng hỏi.
Lý Uyển Bình đánh giá Nhiễm Nhan một chút, trầm mặc một lát, đột nhiên cười ha hả, mắt nàng ta như có sóng nước gợn lên, sắc mặt lại đột nhiên nghiêm túc, lạnh lùng thốt lên: “Ta không biết ngươi muốn thử cái gì, nhưng là, ngươi nếu minh bạch chúng ta đều ở trong cùng một thể xác, thì tốt nhất nên thả ta ra, Uyển Thuận không phải là một huyện chủ bị người quên lãng, ít nhất Lý Thế Dân tuyệt đối sẽ không quên.”
Nhiễm Nhan tâm than, quả nhiên là một nhân cách rất thông minh! Bất quá, “Những lời này của ngươi đã nói cho ta thứ ta muốn biết. Ngươi cũng không cần uy hiếp ta, ta nếu dám đem ngươi mang về, thì chứng tỏ, mặc dù ta giờ này khắc này đem ngươi đi phanh thây, cũng sẽ không có ai phát hiện, ta dám đánh cuộc, không biết các ngươi có dám đánh cuộc hay không?”
Đây là trận giao phong giữa hai nữ nhân trí tuệ và quyết đoán, mà hiển nhiên là Nhiễm Nhan đang nắm giữ quyền chủ động thắng một bậc, trên mặt nàng lẳng lặng tràn ra một nụ cười, “Lý Uyển Bình, ta có đủ thời gian, hy vọng ngươi cũng có.”
“Nói cho ta biết ngươi là ai?” Lý Uyển Bình không chút hoảng loạn, chỉ dùng ngữ điệu bình tĩnh nói chuyện.
Nhiễm Nhan rũ mắt, sau hai giây mới nói: “Mẫu thân ta cùng với lệnh từ là đường tỷ muội ở bổn gia, bất quá đã sớm không liên hệ nữa, coi như là người lạ đi, còn vì sao ta làm khó dễ ngươi, nếu ngươi đã từng gặp qua ta, thì nghĩ sẽ biết, nếu là chưa thấy qua, không ngại hỏi Văn Hỉ Huyện chủ một chút.”
“Không cần hỏi, bởi vì người lúc ấy gặp ngươi, chính là ta.” Lý Uyển Bình nhàn nhạt nói.
Nhiễm Nhan hiểu rõ gật gật đầu, bởi vì ngày hôm ấy, nàng xác định là không hề nhìn ra bộ dáng khiếp nhược như trong truyền thuyết của Văn Hỉ Huyện chủ.
Nói xong hết thảy, trong lòng Nhiễm Nhan hơi hối hận, nàng vừa rồi quá hưng phấn, chỉ lo xác nhận Văn Hỉ Huyện chủ có phải có nhân cách phân liệt hay không, lại quên mất, nếu nhân cách “Lý Uyển Bình” này, một khi xác nhận mình đối với nàng ta không có uy hiếp gì nên không xuất hiện nữa thì nên làm cái gì bây giờ?
Trở về phòng ngủ của mình, Nhiễm Nhan liền cẩn thận phân tích nhân cách của Văn Hỉ Huyện chủ, hiện tại có ba cái đã xuất hiện, một cái nhân cách chủ, cũng chính là bản thân Văn Hỉ Huyện chủ, còn có một cái là tỷ tỷ “Lý Uyển Bình” này, một cái nhân cách khác nữa tựa hồ chỉ là dã thú mà không có trí tuệ của người bình thường. Nhân cách “Lý Uyển Bình” này không thể nghi ngờ là đầu não của cả ba nhân cách, mà nhân cách dã thú kia tuy rằng không có trí tuệ, nhưng sức lực cực kỳ lớn, hơn nữa còn biết một chút võ công…các nàng cùng nhau bảo hộ Văn Hỉ Huyện chủ tính cách yếu ớt.
Truyền thuyết Văn Hỉ Huyện chủ là một tài nữ, có khả năng xem qua là nhớ, nếu nói như vậy, có phân liệt ra thành “Lý Uyển Bình” cùng với một nhân cách khác cũng không có gì kỳ quái. Đầu óc ám thị, cường đại đến vượt khỏi tưởng tượng của người bình thường, khi một người tin tưởng không chút nghi ngờ đối với thứ mình tạo ra, có đôi khi sẽ thật sự thay đổi hoàn toàn sức lực cùng với tính cách của một người.
Chỉ là, không biết ngoại trừ hai nhân cách kia ra, còn có nhân cách phân liệt nào khác hay không…