Vốn dĩ nhân cách phân liệt đã hiếm thấy, Văn Hỉ Huyện chủ lại còn là đa nhân cách phân liệt, nên càng phức tạp. Bởi vì mỗi nhân cách đều độc lập, hoàn chỉnh, có suy nghĩ và hành động riêng, giữa mỗi nhân cách có liên hệ hay không, trong một chốc một lát căn bản không thể nhận rõ, muốn kiểm tra một người như vậy có năng lực và điều kiện để giết người hay không, thật sự là một chuyện rất khó khăn, hơn nữa ở Đại Đường muốn lấy được bằng chứng cũng không dễ.
Nhiễm Nhan suy đoán, khi Văn Hỉ Huyện chủ phân liệt ra nhân cách “Lý Uyển Bình” này, rất có khả năng là trong tình huống liên tục bị giám thị và tràn ngập nguy cơ, ảo tưởng là tỷ tỷ của nàng ta chưa từng mất tích, vẫn còn ở bên cạnh nàng ta, có thể làm một người mạnh mẽ để bảo hộ nàng ta, nhưng bởi vì sức lực của hai người vẫn còn thiếu, cho nên lại tưởng tượng ra một nhân cách khác không có trí tuệ nhưng sức lực cực lớn, để làm nô bộc trung thành của hai chị em…Nhưng mà nô bộc như vậy có thể có một cái, thì có thể có hai cái, tỷ như, Văn Hỉ Huyện chủ có thể có một nhân cách “Sát thủ” tồn tại hay không?
Căn cứ trên cuộc sống xưa nay của Văn Hỉ Huyện chủ mà phân tích, nàng ta không có khả năng có thời gian đi tập võ, như vậy cái gọi là công phu kia, rất có thể là bởi vì nàng ta đọc nhiều sách vở, lại có sức lĩnh ngộ cực cao nên mới diễn thành như vậy, vậy thì nàng ta có thể có một nhân cách ‘y sinh’ có thể hiểu y lý hay không?
Nếu thật sự là vậy…thì đây đúng là một chuyện rất khó giải quyết!
Với tình trạng hiện tại của Văn Hỉ Huyện chủ, trong các nhân cách phân liệt, có tồn tại một “Lý Uyển Bình” có trí tuệ cùng can đảm, có tồn tại một nhân cách mang sức mạnh, thì hoàn toàn có thể suy đoán là nàng ta có năng lực giết người. Chẳng qua, chỉ là có khả năng này mà thôi, căn bản không có chứng cứ gì, cũng không có nhân chứng, cũng không có động cơ.
Trằn trọc một đêm, sáng sớm hôm sau, Nhiễm Nhan dùng xong đồ ăn sáng rồi vội vàng tới sương phòng.
Mở cửa phòng ra, thấy cái người cả tiếng mở cửa cũng bị làm cho hoảng sợ kia, Nhiễm Nhan đã biết, chuyện mình lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra.
“Lý Uyển Bình” là một nhân cách thông minh lại quyết đoán, nàng ta một khi xác nhận là không có uy hiếp nữa, thì sẽ bỏ mặc, giằng co ngày hôm qua, nhìn bên ngoài thì có vẻ như Nhiễm Nhan chiếm thượng phong, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ có thể xem như ngang tay mà thôi. Nhiễm Nhan đã thử và biết được thứ mình muốn biết, mà “Lý Uyển Bình” cũng vậy.
“Văn Hỉ Huyện chủ?” Nhiễm Nhan nhẹ giọng thử gọi.
Trên giường người nọ sợ hãi mở to mắt, sau khi thấy Nhiễm Nhan, nao nao, chợt giãy giụa nhào về phía Nhiễm Nhan, “A tỷ!”
Nàng ta phát hiện bản thân bị trói ở trên giường, khóc như hoa lê dính hạt mưa, “A tỷ cứu ta!”
Văn Hỉ Huyện chủ lúc này vô cùng hoảng loạn, bởi vậy vừa thấy Nhiễm Nhan có năm sáu phần giống nàng ta, khí chất trầm tĩnh lại có chút giống với “Lý Uyển Bình”, cho nên đã ngộ nhận.
Nhiễm Nhan đi đến bên cạnh nàng ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, quan sát một lúc, mới duỗi tay cởi dây trói cho nàng ta.
Văn Hỉ Huyện chủ sau khi được mở trói, lập tức nhào vào lòng Nhiễm Nhan, khóc lớn, “A tỷ, ta sợ quá! Ta sợ quá!”
Nhiễm Nhan trong lòng vừa động, biết nhân cách chủ hiện tại của Văn Hỉ không quen biết nàng, hơn nữa, cũng hoàn toàn không biết cuộc nói chuyện giữa “Lý Uyển Bình” và nàng, bèn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ta, dùng thanh âm nhu hòa nhất hỏi, “Nói ta nghe, ngươi sợ cái gì?”
“Bọn họ đều là kẻ điên! Đều là kẻ điên…” thanh âm Văn Hỉ Huyện từ run rẩy sợ hãi, rồi dần dần yếu xuống, chỉ lặp đi lại lại mà nỉ non mỗi câu này.
“Bọn họ là những ai?” Nhiễm Nhan biết, Văn Hỉ Huyện chủ tuy nhu nhược, nhưng không phải người không có chủ kiến, chẳng qua là vừa mới tỉnh lại hoảng sợ thấy mình bị trói, sau đó vừa lúc lại thấy nàng cùng với “Lý Uyển Bình” khá tương tự, cho nên mới hoang mang như thế.
Cảm giác được người trong ngực đang run lẩy bẩy, Nhiễm Nhan cũng không khỏi cảm thấy thương hại, nàng ta vốn dĩ là viên minh châu được cha mẹ nâng niu trong tay, vốn dĩ là công chúa tôn quý nhất của Đại Đường, đáng tiếc…Ẩn Thái Tử Lý Kiến Thành cũng coi như một đời anh hùng, nhưng từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, mặc dù là thân huynh đệ, hậu nhân của hắn cũng không thoát khỏi vận mệnh bi thảm.
Tiếng khóc của Văn Hỉ Huyện chủ dần dần biến thành sụt sịt, thật lâu sau, mới dần dần yên lặng, nàng ta đã khôi phục lý trí, đồng thời cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nàng ta biết tỷ tỷ vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ mình, nhưng trước nay chưa bao giờ có thể cảm nhận được cái ôm của tỷ tỷ như vậy, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương bội lan nhàn nhạt trên người nàng.
“Ngươi…” Văn Hỉ Huyện chủ đẩy Nhiễm Nhan ra, nhanh chóng rúc vào góc giường, co mình lại như con tôm bị bóc vỏ, chỉ lộ ra một đôi mắt, vừa tìm tòi nghiên cứu vừa khẩn trương mà đánh giá Nhiễm Nhan, càng nhìn sắc mặt nàng ta càng trắng bệch, thanh âm cũng ngăn không được phát run, “Ngươi là ai, ngươi là ai?”
Rốt cuộc, Nhiễm Nhan cùng “Lý Uyển Bình” vẫn không giống nhau, đều có tính cách trầm ổn, nhưng “Lý Uyển Bình” có cảm giác sang sảng, hơn nữa biểu tình cũng phong phú như người bình thường, không giống như Nhiễm Nhan, lúc nào cũng mang biểu tình nghiêm túc, biến hóa nếu có cũng rất nhỏ. Hơn nữa, bề ngoài của Nhiễm Nhan căn bản không đúng tuổi.
“Ngươi có biết tại sao mình lại ở chỗ này hay không?” Nhiễm Nhan tiếp tục ôn nhu dò hỏi.
Văn Hỉ Huyện chủ chỉ vùi đầu vào đầu gối, nín thinh không chịu lên tiếng.
Nhiễm Nhan lại thử lần nữa: “Ta không quen biết ngươi, chỉ là thấy ngươi ngã trên đường, muốn cứu ngươi trở về, kết quả ngươi lại cắn thị vệ của ta một ngụm, cho nên mới trói ngươi lại.”
Nhiễm Nhan nói dối, nàng muốn biết giữa những nhân cách phân liệt của Văn Hỉ Huyện chủ này liên hệ nhau như thế nào.
Một lúc lâu sau, Văn Hỉ Huyện chủ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn vừa tìm tòi nghiên cứu vừa đề phòng như vậy, thanh âm yếu ớt hỏi: “Thật sao?”
Chỉ một câu này, Nhiễm Nhan đã có thể đoán ra, nhân cách chủ của Văn Hỉ Huyện chủ tương đối độc lập, nàng ta biết có hai nhân cách khác tồn tại, nhưng không biết ký ức của họ. Hơn nữa Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đã từng đến Sài phủ, ngày hôm qua “Lý Uyển Bình” có nói, người gặp bọn họ lúc ấy là nàng ta, nhưng Văn Hỉ Huyện chủ lại không nhận ra Nhiễm Nhan, điều này càng thêm xác minh suy đoán của Nhiễm Nhan.
“Đương nhiên là thật, nếu không ta vô duyên vô cớ trói ngươi làm cái gì? Thêm nữa, khi ta thấy ngươi sợ hãi, không phải đã thả ngươi ra sao?” Nhiễm Nhan tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ của Văn Hỉ Huyện chủ. Văn Hỉ Huyện chủ là một nữ tử thông tuệ, Nhiễm Nhan không trông cậy vào bản lĩnh nói dối vụng về của mình để lừa nàng ta, nhưng nếu có chút ảnh hưởng, dẫn dắt tâm lý một người, vẫn là có thể dùng được.
Nhiễm Nhan thấy biểu tình nàng ta hơi buông lỏng, liền tiếp tục cố gắng, “Tối hôm qua thị tỳ của ta còn nói, ta cùng với ngươi có duyên phận. Ta ở trên đường cái vô tình cứu được ngươi, không nghĩ tới ngươi lại có năm sáu phần tương tự với ta, nói như vậy đây là vận mệnh chú định đi.”
Đây cũng là một câu thử, Nhiễm Nhan coi cái này như thí nghiệm tâm lý, bởi vậy cũng không có cảm giác tội lỗi về chuyện nói dối bao nhiêu. Nàng nhìn biểu tình càng thêm buông lỏng của Văn Hỉ Huyện chủ, tiếp tục nói: “Tới, nói cho ta ngươi là ai, ta đưa ngươi về nhà.”
Văn Hỉ Huyện chủ có tính cảnh giác cao, trời sinh đã rất nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, lại thêm nàng ta khá thông tuệ, tâm phòng bị còn rất mạnh, ngoại trừ đối với những nhân cách khác, rất khó để nàng ta bỏ đi phòng bị đối với người ngoài, trong tình huống này, Nhiễm Nhan cũng không quá nắm chắc có thể lấy được tin tức hữu dụng gì từ nàng ta. Còn không bằng làm chuyện tốt, tự mình đưa nàng ta về.
“Ta nếu đã cứu ngươi, thì sẽ không hại ngươi, nếu ngươi không phải là một nữ tử, ta cũng sẽ thả cho ngươi tự mình trở về nhà.” Nhiễm Nhan nói tiếp.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, có lẽ do diện mạo của Nhiễm Nhan thật sự cùng nàng ta tương tự, cũng xúc động nàng ta, nàng ta gật gật đầu, nói giọng như muỗi kêu, “Phu quân ta họ Sài…”
Nàng nhỏ giọng nói ra địa chỉ, Nhiễm Nhan gật đầu nói: “Ta sai phó tì đi chuẩn bị xe ngựa, ngươi có muốn ăn sáng xong rồi đi không?”
Lời tác giả: Hai chương này không biết mọi người đọc tới hồ đồ chưa? Chủ yếu là chuyện nhân cách phân liệt vốn đã rất phức tạp rồi, Tụ tử chỉ có thể tận lực dùng phương thức đơn giản nhất để diễn đạt, để mọi người không bị làm cho hôn mê, thì Lý Uyển Thuận là Văn Hỉ Huyện chủ, mà một trong các nhân cách là ‘Lý Uyển Bình’, một nhân cách khác thì không có tên, chỉ có đặc điểm là rất hoang dã dữ dằn
Lời editor: [góc dành cho hủ] nếu có hứng thú thì các chú các thím có thể coi thử ‘Nhị phân chi nhất giáo chủ’, bộ này không hẳn là nhân cách phân liệt nhưng tình tiết tương tự, khá thú vị: thụ ở hiện đại chỉ xuyên về ban đêm, còn ban ngày thì vẫn là công, hai thằng lúc đầu không biết sự tồn tại của nhau, confused khỏi nói ha ha ha, đọc cũng ổn…