Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 300: Hồng nam lục nữ



Hình Nương lại nhịn không được nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương tử trong thiên hạ đều lấy Văn Đức Trưởng Tôn Hoàng Hậu làm tấm gương, đều đọc ‘Nữ tắc’, hành vi cử chỉ của nương tử vẫn chưa đúng mực, trở về phải hảo hảo học lại ‘Nữ tắc’ mới được.”

‘Nữ tắc’ là do Trưởng Tôn hoàng hậu viết ra để nhắc nhở bản thân mình như thế nào làm một bậc mẫu nghi thiên hạ hiền đức Hoàng Hậu, dù có chú trọng nhưng không phải trói buộc tư tưởng của nữ tử, nhưng vì nội dung có đề cập đến hậu cung tham gia vào chính sự không khác gì gà mái gáy sáng linh tinh, đến triều Đại Chu sau này ‘Nữ tắc’ bị ghẻ lạnh. Có điều vào những năm Trinh Quán đức hạnh của Trưởng Tôn hoàng hậu rất được tôn sùng, bởi vậy cũng là tiêu chuẩn đầu tiên để dạy dỗ nữ tử đương thời, ‘Nữ tắc’ do bà viết ra đương nhiên cũng trở thành thư tịch nữ tử phải đọc.

Nhiễm Nhan không định chơi chính trị, cũng không cảm thấy nữ tử nào cũng phải giống như Trưởng Tôn Hoàng Hậu, nên chỉ có lệ mà ứng tiếng.

Ở bên ngoài, Hình Nương cũng không khuyên nhiều, chỉ thở dài, cùng nàng vào Cẩm Tú trang.

“Là Nhiễm thị Thập Thất Nương?” một chân vừa mới bước vào ngạch cửa, lập tức có tiểu nhị ra đón.

Vãn Lục nói: “Đúng vậy.”

Nhiễm Nhan cũng đánh giá trong phòng, quả nhiên không hổ là nơi các phu nhân yêu cao cấp tiêu phí, kệ gỗ đàn tốt nhất, bên trên treo rất nhiều lăng la tơ lụa lưu hành một thời, nhìn qua đều có giá trị xa xỉ, trên vách tường trắng như tuyết bên cạnh treo một bức ‘Đông Tuyết Dạ Chước đồ’, rất có khí thế thanh lưu siêu thoát trần thế.

Tiểu nhị tuy chỉ mới mười tám mười chín tuổi, lại rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy ánh mắt Nhiễm Nhan dừng lại trên bức tranh kia lâu hơn trên tơ lụa, liền bắt lấy thời cơ nói: “Nương tử thật có mắt, bức họa kia chính là họa tác của Tang Tùy Viễn Tang tiên sinh, Ngu bí giam đề thơ.”

Ngu bí giam chính là Ngu Thế Nam, một đại gia văn học yêu mến Tang Thần như thế, là bởi vì hắn tài hoa hơn người, cũng là phúc phận của hắn, nếu không phải có một đám đại nho này giữ gìn, tính tình ra nước bùn mà không nhiễm kia của Tang Thần, đã sớm chết 180 lần rồi.

“Nhiễm nương tử, hôm qua trong phủ có dặn qua, trên lầu đã sớm chuẩn bị nhã gian.” Tiểu nhị thấy Nhiễm Nhan vẫn luôn mặt vô biểu tình, đáy lòng không khỏi lo sợ, bởi vì trước đó hắn có chút khinh thường vị tân tấn phu nhân này, thực tế là hắn che dấu rất khá, nhưng tóm lại vẫn có chút chột dạ.

Nhiễm Nhan vẫn mặt vô biểu tình mà gật đầu, đi theo tiểu nhị lên lầu hai.

Tiểu nhị kia gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, trước đó khinh thường thì khinh thường, tất cả đều là vì hắn tiếp xúc qua nhiều quý nhân rồi dần dần dưỡng ra thói kiêu ngạo tự mãn, nhưng hắn cũng là một người thông minh, Nhiễm Nhan sắp trở thành đích Tam phu nhân của Tiêu thị, vạn lần không phải hắn một giới thảo dân có thể đắc tội. Vì thế lúc này nhìn gương mặt không chút biểu tình của Nhiễm Nhan, trong lòng ngờ vực đủ loại, hoài nghi mình đã khi nào vô ý chọc nàng bất mãn.

Vào trong nhã gian, rất nhanh đã có thị tỳ dâng nước trà điểm tâm, tiểu nhị càng thêm kính cẩn hơn vài lần so với trước đó, khom người nói: “Nhiễm nương tử, hôm qua trong phủ nói sẽ có người đến đây lựa chọn với nương tử, không biết ngài muốn chờ một lát, hay là xem nguyên liệu trước?”

“Chờ chút đi.” Thanh âm của Nhiễm Nhan vẫn luôn có chút lạnh lẽo.

Tiểu nhị vội vàng cười làm lành nói: “Không bằng tiểu nhân trước tiên lấy vài hoa văn tới, nương tử nhìn thử xem?”

“Ừm.” Nhiễm Nhan lên tiếng.

Tiểu nhị cong người rồi lập tức xoay người ra cửa, hắn cảm thấy, vị Nhiễm Thập Thất Nương này quả thực cùng Trường An Quỷ Kiến Sầu đúng là một đôi do trời đất tạo nên, gương mặt than kia, tuyệt đối không phải cố ý làm cao. Cho nên mới nói, cần phải lấy sát khắc sát mới được đi…

Tiểu nhị lúc này đã nghĩ thông suốt ngọn nguồn, liền suy nghĩ có nên đi sòng bạc hạ cược, tiền đặt cọc ngầm ở đó đã đạt tới tỉ lệ 1 bồi 7, cược xem Nhiễm Thập Thất Nương có thể sống quá ba ngày hay không, bởi vì mọi người đều tin tưởng vững chắc là Trường An Quỷ Kiến Sầu có sát khí quá nặng, cho nên trên cơ bản đều đặt vào sống không quá ba ngày.

Chủng loại hoa văn của Cẩm Tú phường vô cùng đa dạng, nghe nói cả mẫu của mấy trăm năm trước cũng có thể dệt ra, bọn họ làm không chỉ có thêu thùa, còn có dệt tơ lụa, may áo v.v. Thậm chí còn cung cấp vải địch y cho mệnh phụ, vải vóc sử dụng trong cung, mặc kệ là chất liệu hay kiểu dáng đều cực kỳ tiêu chuẩn, cũng rất nặng lễ chế, đây là nguyên nhân căn bản cho việc váy áo của nó tuy không sáng tạo xinh đẹp bằng bên Ỷ La Ký, nhưng vẫn vững vàng bá chiếm vị trí Trường An đệ nhất tú trang.

Qua thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, La thị dẫn theo Nhiễm Vận chạy tới.

Tiểu nhị vội vàng sai người đem toàn bộ hàng mẫu giá y đến nhã gian, chưa được bao lâu, nhã gian đã bày tràn đầy. Nhiễm Nhan tính sơ qua một chút, ít nhất cũng có bảy tám chục loại.

Hôn phục Đường triều là thoa điền lễ y, màu sắc của thoa điền lễ y không chỉ có một, hôn lễ bình thường đều dùng màu xanh lục, theo thể chế hôn lễ thời Đường là nam phục đỏ tươi, nữ phục xanh lục, đây gọi là hồng nam lục nữ. Mà thoa điền lễ y là tiền đề cho kiểu dáng ‘Thập Nhị Đan y’* của Nhật Bản đời sau.

*Thập Nhị Đan, tiếng Nhật là Junihitoe, là khởi đầu của Kimono, là tên chung dùng cho y phục và trang sức được mặc chung với nhau, nói chung là có rất nhiều lớp, cộng lại cũng cỡ 20kg…(T.T)

Tiểu nhị nói: “Mấy thứ này chỉ là một phần, mấy vị phu nhân, nương tử cứ chọn những gì vừa ý đặt qua một bên trước, sau đó chúng ta lại đổi qua nhóm khác, cuối cùng đem những gì chọn trúng đặt cùng nhau rồi chọn tiếp, bảo đảm có thể chọn được đến vừa lòng.”

Đây đều là áo cưới thành phẩm, được các thị tỳ nâng lên mở ra, như vậy thì có thể thấy rõ chất liệu và kiểu dáng của y phục.

Tốc độ chọn của Nhiễm Nhan rất nhanh, hầu như y phục vừa được mở ra, nàng đã quyết định nó đi hay ở, bởi vậy chuyện nương tử bình thường phải mất hơn nửa canh giờ, nàng chỉ cần nửa nén hương đã chọn xong.

Nhóm đầu tiên gồm 80 kiện y phục, Nhiễm Nhan chỉ lấy ra hai kiện, nhóm thứ hai cũng 80 kiện, chỉ lấy ra một kiện, nhóm thứ ba cũng 80 kiện, dứt khoát một kiện cũng không nhìn, nhóm thứ tư lấy ra năm kiện.

Tám kiện cuối cùng được mở ra cùng lúc, Nhiễm Nhan nghĩ cũng không thèm nghĩ chỉ luôn vào một kiện, trong lòng tiểu nhị cũng toát mồ hôi, nghĩ thầm ngài đến tột cùng là có nghiêm túc mà nhìn không?

Hình Nương cùng La thị cũng có chung hoài nghi, nhưng bất đắc dĩ là 8 kiện mà Nhiễm Nhan lưu lại cuối cùng, xác thật rất đại khí ung dung, nghĩ cẩn thận, hình như mấy kiện này thật sự tốt hơn số còn lại. Bất quá vì nguyên nhân tâm lý, Nhiễm Nhan bị Hình Nương và La thị ép phải đích thân thử hết 8 kiện đó, cuối cùng vẫn chọn kiện mà Nhiễm Nhan đã chọn trúng kia, nhưng trong lòng hai người đã thoải mái hơn nhiều.

Vốn tưởng rằng như vậy đã xong để còn chạy lấy người, ai ngờ y phục vừa mới dọn đi, thì chất liệu lại được đưa lên. Tiểu nhị giải thích, những giá y kia đều là hợp lễ chế, kiểu dáng không thể thay đổi, nếu muốn độc đáo hơn, có thể tốn công phu ở phần chi tiết, tỷ như chất liệu vải, hoa văn, chi tiết trang trí, v.v.

Nhiễm Nhan lại lần nữa phát huy tác phong nhanh chuẩn của nàng, cầm vải lên, lần này có thể phức tạp hơn nhiều so với chọn kiểu dáng, Cẩm Tú trang có thể làm giá y xanh lục phối với điêu, đoạn, tiêu, sa, lăng, la, ti, cẩm* màu đỏ tổng cộng cũng có ít nhất hơn 1500 loại có thể hợp để làm giá y.

*tên các loại tơ-lụa-gấm

Nhiễm Nhan tuy nhanh, lại không có thiên phú gì trong phương diện phối màu sắc, hoa văn, Hình Nương cùng La thị lại thảo luận quá tỉ mỉ, cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhan nghĩ ra biện pháp, nàng trước tiên lấy hết những món mình thích ra, rồi để cho bọn họ thảo luận.

Tuy là như thế, cũng thẳng đến lúc chạng vạng mới khó khăn mà định được kiểu dáng và chất liệu vải.

“Ngày mai lại đến chọn mẫu thêu và phụ kiện cho y phục, ngày mốt lại đến chọn thoa điền.” La thị nhấp miếng nước rồi nói.

Nhiễm Nhan tức khắc cảm thấy kế hoạch của mình ngày hôm qua là quá ngây thơ rồi, vậy mà còn tính toán bớt chút thời giờ đi xem cửa hàng hồi môn của mình, kết quả là có thể non nửa tháng tiếp theo đều chỉ phải dùng trên một kiện hôn phục.

Lời tác giả:

Về chuyện phục trang kết hôn của nữ tử thời Đường có màu xanh lục, không phải ai cũng có thể tiếp thu, nhưng căn cứ vào nghiên cứu, xác thực là như vậy, Tụ tui đã tốn khá nhiều thời gian để khảo chứng. Theo tư liệu lịch sử, màu sắc của Thoa điền lễ y không chỉ có một, nhưng có rất nhiều tư liệu đã nói rõ, phục trang của tân nương trong hôn lễ theo thể chế thời Đường là Thoa điền lễ y màu xanh lục, mà nam tử thì vô luận là bình dân hay sĩ tộc, trong ngày kết hôn đều có thể mặc công phục màu đỏ.

Chuyện này nếu tui không biết thì thôi, nhưng nếu đã biết, mà vẫn viết là màu đỏ truyền thống như mọi người vẫn quen thuộc, thì trong lòng Tụ tui thấy không thoải mái. Mọi người cứ xem như là phổ cập một chút đi. Cũng giống như thời Tần Hán chuộng màu đen, lễ phục kết hôn của bọn họ cũng là màu đen hoa văn đỏ, cho nên Đường triều dùng màu xanh trên lông chim, các bạn học nếu có hứng thú thì có thể lên Baike tra ‘Thoa điền lễ phục’ hoặc ‘Thoa điền lễ y’, hoặc là ‘thập nhị đan y’ của Nhật Bản, tuy đã trải qua nhiều phát triển biến hóa, hình thái cơ bản vẫn còn tồn tại.

Ngoài ra, Quyển Hai ‘Đế Kinh Phú’ đến đây là kết thúc rồi, Quyển tiếp theo ‘Quy Gia Tụng’…

Nội dung của Quyển Ba là kết hợp giữa đấu đá hoàng quyền và án kiện, phần tình cảm và sinh hoạt thường ngày không coi là nhiều, đều có dính dáng đến triều đấu và vụ án, cho nên kỳ thật Quyển Hai khá là tình cảm.

Lời editor: Quyển 2 bắt đầu từ chap 152 nha độc giả thân ái, ‘xoi lỉn’ vì những bản raw lão dùng nó quá tùm lum, bản thì mất đoạn này, bản thì mất đoạn khác, chưa kể còn 1 đống lỗi chính tả, chắc đồ free nó zị…

…Tiêu Tiêu thủ thân như ngọc mót cưới vợ quá rồi, cute không? Chuẩn bị được ăn thịch rồi nha, bữa thì thịch kho hột zịch bữa thì beefsteak quá lửa… =]]]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.