Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 299: Lông dê nhổ từ trên mình dê



Vãn Lục vừa nghe liền xù lông, lảnh lót rống lớn lên, nhưng chợt nhớ ra đây là ở trong phủ người khác, khó khăn hạ giọng, nghẹn đỏ mặt nói: “Cao thị khinh người quá đáng! Sao có thể như vậy? Cho dù Nhiễm gia không cho của hồi môn, vậy hồi môn của phu nhân đâu? Bà ta đều nuốt hết à? Làm chuyện đoạn tử tuyệt tôn như vậy, cũng không sợ sau này sinh không ra nhi tử!”

Hình Nương hợp lại tay áo nặng nề nói: “Lần này thì ngươi lại oan uổng Cao thị, bà ta phải làm sao, cũng không phải là phụ nhân chính trong viện? Dám dậy sóng với các tộc lão sao?”

Mỗi tộc lão trong lòng đều rất rõ ràng, cần thiết phải giữ chặt lấy Nhiễm Nhan, Tiêu thị muốn leo là leo sao? Cơ hội chỉ có lần này thôi, bọn họ lại không cho rằng trong tộc Nhiễm thị còn có vị nương tử nào có bản lĩnh câu lấy con cháu môn phiệt.

“Ngươi đây là nói a gia không muốn.” Nhiễm Nhan không dùng câu nghi vấn, nàng ngay từ đầu đã biết vị phụ thân Đường triều này có ánh mắt thiển cận lại ích kỷ, nhưng có thể thiển cận đến nước này, thật đúng là một loại cảnh giới có thể làm người cúng bái.

Chuyện lần này, Nhiễm Nhan nghĩ sơ qua một chút là có thể xâu chuỗi từ đầu tới cuối, Ngũ tính Thất gia luôn thông hôn cùng vòng, nhưng trải qua đại loạn cuối thời Tùy, tới đầu thời Đường trong mấy đại tộc này có rất nhiều chi phòng chỉ còn lại cái vỏ rỗng, sĩ tộc Sơn Đông dĩ vãng lừng lẫy vô cùng phần lớn không thể chịu được nghèo hèn, bọn họ dù gì cũng là đại tộc danh vọng có mấy trăm năm lịch sử, đối với nhiều sĩ tộc, phối hôn giữa các sĩ tộc là con đường duy nhất để khoe khoang huyết thống cao quý này. Đồng thời, các sĩ tộc vì muốn khoe khoang dòng dõi, cho nên bọn họ cả chuyện gả thấp quý nữ cũng thu của hồi môn cao ngất ngưởng, dần dần hình thành phong tục “Bán hôn”.

Nhiễm thị là dưới tình hình này mà dùng tiền tài cưới được nữ nhi của Huỳnh Dương Trịnh thị, Nhiễm thị đưa ra sính lễ, so với của hồi môn Trịnh thị đưa qua không chỉ nhiều gấp trăm lần. Nhiễm Văn vốn là đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng, hiện giờ còn muốn người ánh mắt thiển cận như hắn lại cho nữ nhi Trịnh thị một mớ của hồi môn, hắn đương nhiên không chịu, cho dù đây cũng là nữ nhi của hắn.

“A Lang sẽ thỏa hiệp, dù gì Tiêu lang quân coi trọng nương tử như vậy, sính lễ tất nhiên không ít, A Lang tuy thấy không rõ những chuyện này, nhưng các tộc lão vẫn sẽ nhìn thể diện của nương tử và toàn bộ Nhiễm thị.” Hình Nương thấy Nhiễm Nhan rũ mắt không nói gì, còn cho rằng trong lòng nàng buồn bã, vội vàng mở miệng an ủi.

Khóe môi Nhiễm Nhan cong lên, cười châm chọc, “Chỉ sợ các tộc lão thỏa hiệp cuối cùng cũng chỉ là một phần cực nhỏ, nếu không thì sẽ không có danh sách này của tam thúc. Dù sao lông dê xuất phát từ trên mình dê, chung quy là muốn mượn lần này ngoạm của tam thúc một đống lớn.”

Mặc dù Nhiễm thị đồng ý cho đồ xuất giá, mấy tộc lão vẫn luyến tiếc lấy quỹ chung, cuối cũng vẫn muốn đòi tiền từ Nhiễm Bình Dụ, nếu đã như vậy, Nhiễm Nhan sau này cũng biết rõ tột cùng ở đâu mới là nhà mẹ đẻ.

“Hửm?” Hình Nương duỗi tay cầm lấy danh sách của hồi môn, mặt đầy vui mừng nói: “Ở đây có hồi môn của phu nhân!”

“Cái nào?” Nhiễm Nhan hỏi.

Hình Nương chỉ vào mấy hàng ngoài cùng bên trái, “Đây là thôn trang và tòa nhà hồi môn của phu nhân, tuy không nhiều lắm, nhưng ở nơi tất đất tất vàng như Trường An bực này thực sự không tồi.”

Năm đó khi Trịnh thị mất, Nhiễm Nhan còn rất nhỏ, cho nên hồi môn của Trịnh thị chỉ có thể gửi tạm trong tay Nhiễm Văn, mấy năm nay lọt vào tay ai thì chưa biết, những bất động sản này là hồi môn của Trịnh thị, Nhiễm thị không thể cũng không dám bán lấy tiền, trong tộc Nhiễm thị nhiều năm qua cũng không có ai làm quan trên kinh, bởi vậy mấy thôn trang, dinh thự này đều để không cho đến bây giờ.

“Ta còn tưởng rằng đây là của tam thúc lấy ra chứ.” So với tiền tài, vẫn là mẫy chỗ này hợp ý Nhiễm Nhan hơn.

Ở đời sau, nhà ở so với nam nhân thì cho nữ nhân nhiều cảm giác an toàn hơn, Nhiễm Nhan đương nhiên không ngoại lệ. Cho nên mới nói đa phần nữ nhân đều thích tích góp bất động sản, không phải không có đạo lý.

Nhiễm Nhan cong ngón tay búng vào tờ danh sách hồi môn, “Vậy mà ở chợ phía đông còn có một gian hàng mặt tiền…ngày mai lúc đi chọn áo cưới, thuận tiện ghé qua xem.”

Có thể đoán trước, vị trí cửa hiệu này sẽ không quá đẹp, nhưng có chút ít còn hơn không.

Sáng sớm hôm sau, tiếng trống canh còn chưa dứt, Nhiễm Nhan liền sai người đi nói một tiếng với Đỗ thị, rồi dẫn Vãn Lục và Hình Nương xuất phủ đi về hướng chợ đông.

Hôm qua đã hẹn ở chỗ tú phường lớn nhất Trường An là Cẩm Tú trang. Cá nhân Nhiễm Nhan thì thích phong cách không quá rập khuôn của Từ Văn Xương bên Ỷ La Ký hơn, nhưng vì tính trang trọng, lần này dành phải chọn Cẩm Tú trang.

Nắng sớm nhu hòa trải lên dãy cửa hàng san sát nối tiếp nhau, kế mương nước hai bên đường trồng rất nhiều liễu, đã mọc lên mầm non, người đi trên đường không nhiều, nhiều cửa hàng tiểu nhị còn đang vẩy nước quét nhà trước cửa. Chợ đông vẫn ồn ào náo nhiệt bừng bừng sức sống như trước, Nhiễm Nhan nhìn ra bên ngoài, bất giác nhớ tới đêm trừ tịch khi đó dạo phố với Tiêu Tụng, trong lòng có một thứ gì đó tràn đầy, rồi lại có chút vắng vẻ. Bất tri bất giác, đã hơn một tháng chưa gặp lại hắn.

Xe ngựa ngừng lại, xa phu nói: “Nhan nương tử, đã đến Cẩm Tú phường.”

Nhiễm Nhan lúc trước có đi ngang qua Cẩm Tú phường, mái cong uốn lượn, hai chữ ‘Cẩm Tú’ trên bảng hiệu ở cửa như rồng bay, vô cùng khí phái.

Vãn Lục nhảy xuống xe trước, Nhiễm Nhan mới vừa động đậy, liền nghe một tiếng la ở bên ngoài, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không…không có việc gì.” Bên ngoài truyền đến thanh âm Vãn Lục còn chưa hoàn hồn.

Nhiễm Nhan nghi hoặc vén mành lên, lập tức đối diện gương mặt anh tuấn mang nụ cười nghịch ngợm. Hắn vẫn mặc bộ thường phục viên lãnh tay rộng màu tím đen, tóc đen cột cao, tinh thần sáng láng như xưa.

“Thất thần cái gì, mau xuống đi.” Thanh âm thuần hậu mang ý cười của Tiêu Tụng vang lên.

Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, được hắn đỡ xuống xe, “Ngươi hôm nay không thượng triều sao?”

“Hôm nay thánh thượng thân thể không khoẻ, chỉ báo danh rồi tan triều.” Tiêu Tụng sâu kín thở dài nói: “Có phải trời cũng thương ta hay không?”

“Tiêu Thị lang.” Hình Nương vừa xuống xe, đã rất có kỹ xảo mà đẩy hắn ra, “Mấy chuyện nhỏ nhặt này, vẫn là để cho lão nô tới làm đi.”

Tiêu Tụng cũng không thể chen trở lại, chỉ đành phải cách một Hình Nương mà “nhìn xa” Nhiễm Nhan.

“Ngươi vẫn nên về công sở đi, ngươi chạy ra lúc đang làm việc công, coi chừng bị đám người Ngự Sử Đài nhân cơ hội thượng một quyển!” Nhiễm Nhan thấy hắn cũng rất vui vẻ, nhưng nàng cũng đã từng nghe Nhiễm Bình Dụ nói qua, Hình Bộ Thượng Thư Trương Lượng sắp được điều động, chỗ trống bên trên, có khả năng là Tiêu Tụng leo lên, tuy rằng loại khả năng này cũng không quá lớn, nhưng ngay thời điểm mấu chốt như vậy mà bị Ngự Sử Đài tham tấu một quyển cũng làm người bực bội. Huống chi, hắn nâng niu Nhiễm Nhan trên đầu quả tim như vậy, bị những người có tâm địa khác biết được, đối với Nhiễm Nhan cũng không có ích lợi gì.

Tiêu Tụng cân nhắc, cảm thấy dù sao hai tháng nữa sẽ cưới về nhà, đến lúc đó muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn bấy nhiêu, ai cũng không thể ngăn đón, cho nên không kiên trì nữa, gật đầu nói: “Ta đây quay trở về.”

“Ừm.” Nhiễm Nhan nói.

Bọn họ từ biệt trước giờ luôn dứt khoát như vậy, chỉ là lần này thời điểm Nhiễm Nhan bước lên thềm, dừng chân liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, lại thấy Tiêu Tụng cũng đang ngồi trên ngựa quay đầu lại, cười rạng rỡ với Nhiễm Nhan, vó ngựa tung bụi mù, tay áo rộng phất phơ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

“Nương tử! Người đã không thấy bóng dáng!” Vãn Lục trêu đùa.

Nhiễm Nhan duỗi tay cốc nhẹ lên đầu nàng, “Lá gan càng ngày càng mập.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.