Nhiễm Nhan vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu dùng dầu trơn xoa bóp cho thái phu nhân.
Kỳ thật cái gọi là dầu trơn, chính là thứ Nhiễm Nhan dùng mấy vị dược trộn với dầu thực vật, dùng để thư giãn thể xác và tinh thần, tác dụng lớn nhất khi cạo gió là không làm cho da vì quá khô mà bị tổn thương.
Bản tử dùng để cạo gió, là cái lược bằng sừng trâu Nhiễm Nhan sáng nay thuận tay quơ xuống từ bàn trang điểm, phần sống lược mịn mượt, giống như tấm điện cực dùng để cạo gió, điều kiện gian khổ, có thể tận dụng được thì tận dụng, Nhiễm Nhan làm lơ ánh mắt khác thường của Tề phu nhân bên cạnh, bắt đầu cạo gió.
Cạo phần lưng từ trên xuống dưới, bình thường thì cạo hai bên xương sống trước, sau đó lại cạo nghiêng nghiêng hai bên xương sườn. Để tránh làm tổn thương cột sống, Nhiễm Nhan thay đổi thủ pháp một chút, khi cạo phần sống lưng thì thủ pháp nhẹ nhàng, đến hai bên sườn thì Nhiễm Nhan căn cứ thể chất và bệnh tình của thái phu nhân mà lựa chọn lực đạo vừa phải, vừa cạo vừa ấn huyệt.
Phần lưng Thái phu nhân chậm rãi hiện lên chấm đỏ tin mịn như hạt cát, trên làn da trắng nõn nhìn có chút ghê người, Tề phu nhân vội vàng nói: “Vì sao lại bị thương rồi?”
“Đây không phải là bị thương, cái này gọi là ‘xuất sa’, là biểu hiện bài độc.” Nhiễm Nhan cạo xong phần lưng, quay đầu hỏi hai phó tì thiếp thân của thái phu nhân, “Thái phu nhân dùng bữa sáng khi nào?”
Phó tì lớn tuổi hơn đáp: “Do vẫn luôn ói đến lợi hại, cuối giờ mẹo có dùng nửa chén cháo, nửa canh giờ trước thì uống dược, chưa có ăn gì thêm.”
Nhiễm Nhan gật đầu, không cạo gió nữa, mà chuyển qua dùng ngón tay theo thứ tự xoa ấn mấy huyệt vị cưu vĩ, kinh trung quản, quan nguyên, khúc cốt…, khoảng hai khắc trôi qua, trị liệu mới kết thúc.
“Dùng khăn nóng giúp thái phu nhân chà lau thân mình, thay quần áo khô thoáng, trong vòng sáu canh giờ không được tắm gội, không được ra gió lạnh, trong phòng chú ý thông gió, bảo đảm thoáng khí.” Nhiễm Nhan dặn dò xong, đang chuẩn bị đứng dậy, tay bỗng nhiên bị thái phu nhân cầm.
Tất cả mọi người trong phòng có chút kinh ngạc, thái phu nhân bị nôn mửa lâu như vậy, ngày thường cả mí mắt cũng không có sức mở lên, vừa mới qua trị liệu, lại có thể giơ tay! Thầm nghĩ, Nhiễm Thập Thất Nương này thật không phải hư danh.
Tề phu nhân ý thức được điểm này, trong lòng càng thêm bài xích Nhiễm Nhan.
“Ngươi là Nhiễm Thập Thất Nương?” thái phu nhân thanh âm tuy suy yếu, từng chữ lại rất rõ ràng.
Người bên ngoài mành cũng nghe thấy, tức khắc mừng như điên, bệnh này tra tấn thái phu nhân một tháng, cũng tra tấn bọn họ một tháng, vốn dĩ khi Lư Hoằng Triều tính toán thỉnh Nhiễm Nhan trị liệu cho thái phu nhân, bọn họ cũng không phản đối, trong lòng lại ôm thái độ ‘ngựa chết coi như ngựa sống’, không nghĩ tới lại thật sự hiệu quả.
“Đúng vậy.” Nhiễm Nhan đáp.
Thái phu nhân mở to mắt, thở ra một hơi, đánh giá kỹ Nhiễm Nhan, thở dài: “Bộ dạng đẹp, y thuật cũng tốt.”
Nhiễm Nhan không biết Thôi lão phu nhân lời này có thâm ý gì, chỉ coi như khen ngợi bình thường mà nghe, bèn đáp: “Thái phu nhân quá khen.” Ngược lại nói: “Ngài dạ dày suy yếu, sở thích ăn uống nên sửa lại một chút, kỳ thật đồ ăn phía nam cũng không tồi.”
Thanh Hà Thôi thị ở phương bắc, Nhiễm Nhan đoán vị thái phu nhân này ăn không quen món Tô Châu thanh đạm nhạt nhẽo, cho nên vẫn bảo trì thói quen ăn uống trước kia, chỉ là hiện tại tuổi lớn, dạ dày tiêu hóa không được.
Thái phu nhân bất đắc dĩ nói: “Canh suông nhạt nhẽo, không có khẩu vị”
Nhiễm Nhan trong lòng hơi động, có thể giao hảo được với Lư thị thái phu nhân đối với nàng mà nói chỉ có lợi không có hại, hiện tại đúng là thời cơ rất tốt, sao không tận dụng! Vì thế nàng nói: “Chờ ngài lành bệnh, ta viết vài công thức món ăn cho nhà bếp trong phủ, bảo đảm hợp khẩu vị ngài, cũng sẽ không phải chịu tội như lúc này.”
Thái phu nhân có chút kinh ngạc, trong lòng cũng không quá trông mong, thời đại này, nương tử quí tộc biết xuống bếp rất ít ỏi, mặc dù biết nấu ăn, cũng không phải lúc nào cũng ở nhà bếp, chỉ đạm đạm cười, “Vậy làm phiền ngươi.”
Nhiễm Nhan thấy bà bắt đầu mệt mỏi, liền đứng dậy cáo lui. Phó tì lúc này mới giở chăn mỏng lên giúp thái phu nhân chà lau thân mình, thay quần áo khô thoáng, rồi sau đó mở cửa sổ thông gió.
Không khí trong phòng được lưu thông, tuy có khí nóng của mùa hè tràn vào, nhưng cảm giác lại thoáng đãng hơn rất nhiều, thái phu nhân ở trên giường thoải mái mà ngủ. Tề phu nhân thấy thế, cũng lui ra ngoài.
Nhiễm thị thế lực cao hơn Lư thị rất nhiều, hơn nữa Nhiễm Bình Dụ lại là nhà giàu số một Tô Châu, dùng tiền bạc để trả cho Nhiễm Nhan thật sự có chút mất thể diện cả hai nhà, cho nên Lư Hoằng Triều từ sáng sớm đã chuẩn bị tốt hai món lễ vật thích hợp, Nhiễm Nhan vừa bước ra, liền sai người giao vào tay nàng.
Bệnh thái phu nhân thuyên giảm, thần sắc Lư Hoằng Triều nhẹ nhàng hẳn đi, “Đa tạ Thập Thất Nương lần này có thể chẩn trị cho mẫu thân ta, hai món đồ này là tâm ý của Lư thị nhất tộc, mong Thập Thất Nương đừng ghét bỏ.”
Hai kiện lễ vật đều đựng trong những cái hộp tinh xảo, một cái là hình vuông, hơi dẹt, nhìn bề ngoài có thể đoán ra bên trong là một hai quyển sách. Mà cái hộp khác thì hình thon dài, cao khoảng một thước, mùi vị nhân sâm như có như không thoảng qua chóp mũi Nhiễm Nhan.
Hẳn là sâm núi cực phẩm, Nhiễm Nhan thuận tay đem nó đẩy trở về, “Lễ vật này quá nặng, A Nhan hổ thẹn, thỉnh Lư bá phụ thu hồi nhân sâm, quyển sách này ta lấy về coi mấy ngày, chắc chắn trả lại.”
Động tác ngửi sơ của Nhiễm Nhan rất tự nhiên lại bí mật, nàng không phải cố ý khoe khoang, trước mặt người khác mà đi nhìn kỹ đồ bên trong sẽ làm người ta cảm thấy nàng chưa hiểu việc đời, sẽ cố kỵ chuyện lui tới sau này, nhưng lễ vật quá quí trọng cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà thu.
Mọi người trong lòng đều rất kinh ngạc, không khỏi đánh giá khuôn mặt giấu sau mịch li thêm mấy lần, đặc biệt là mấy nam tử đời cháu chưa lập gia đình, mới vừa rồi thái phu nhân một câu “Bộ dạng đẹp, y thuật cũng tốt”, người ngoài xem ra bất quá chỉ là câu khen ngợi bình thường, nhưng bọn hắn biết, thái phu nhân đây là vừa mắt Nhiễm Thập Thất Nương, không chừng nàng tương lai sẽ là thê tử của mình, bởi vậy cũng rất để ý.
Thế gia đại tộc liên hôn, rất khó nói chuyện tình cảm, chỉ cần nhìn hợp mắt, tính tình tạm được, cũng đều có thể qua loa đại khái mà tới luôn, nhưng Nhiễm Nhan gần đây chính là đề tài nóng nhất thành Tô Châu, nghe nói bộ dạng cùng Tề Lục nương bất phân cao thấp, chưa nói tới cảm tình, dung mạo mỹ lệ một chút cũng đã quá tốt rồi.
Lư Hoằng Triều nói: “Thập Thất Nương trị hết bệnh cho mẫu thân, trong lòng mỗ vui bất tận, đưa chút lễ vật cũng là phải đạo, Thập Thất Nương đừng chối từ.”
“Một khi đã như vậy, ta đây từ chối thì bất kính.” Nhiễm Nhan cũng không làm ra vẻ, nhận lấy quyển sách kia, đem hộp nhân sâm thả lại trên bàn, “Sách ta nhận lấy, gốc sâm này của ngài là cực phẩm, chỉ sợ trên đời cũng không còn nhiều, trên thị trường dù ra giá cũng không có người bán, thái phu nhân thân mình hư, gốc sâm này xem như ta hiếu kính thái phu nhân, thỉnh Lư bá phụ đừng chối từ.”
Một quyển y thư đã có giá trị xa xỉ, nếu là bản đơn lẻ, càng là thứ vạn kim cũng khó cầu, Nhiễm Nhan cảm thấy mình bất quá là trị một chứng viêm ruột nhỏ nhoi, mặc dù tình huống thái phu nhân nghiêm trọng, nhưng trả chẩn kim quý trọng như vậy cũng làm nàng thấy hổ thẹn. Nếu là giao dịch thì phải công bằng, mặc dù không công bằng, cũng không thể chênh lệch quá lợi hại, đây là nguyên tắc xử sự nhất quán của nàng.
Lư Hoằng Triều thầm khen Nhiễm Nhan hiểu chuyện, hai bên lại khách khí vài câu, Nhiễm Nhan dặn dò kỹ càng tỉ mỉ những việc cần chú ý, cùng với phương pháp sắc thuốc xong, liền đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đến Trương phủ gần chợ đông.
Editor: Tiêu Tiêu nha, thả vài chữ gây thương nhớ xong lặn luôn nha, bảo bối bị hết người này tới người khác nhớ thương kìa!!
Tiêu Tiêu mặt ủy khuất: bận quá mà!!