Cộng thêm thời gian đi đường cùng hàn huyên đủ thứ chuyện, khi Nhiễm Nhan ra khỏi Trương phủ, trời đã sắp trưa, nàng lập tức mã bất đình đề mà chạy đến Thiên Hương Lâu.
Nhiễm Vân Sinh đang đọc sách trong nhã gian trên lầu, ngón tay thon dài cầm quyển sách ố vàng, một gã sai vặt quỳ ngồi ở bên cạnh.
Nhiễm Vân Sinh nghe được tiếng bước chân, liền buông sách, thấy Nhiễm Nhan đang vội vàng được một tiểu nhị dẫn vào, ngẩng đầu mỉm cười sủng nịnh: “Gấp cái gì, ta cũng không có việc gì, chờ thêm một lát cũng không sao.”
“Lãng phí thời gian của người khác là hành vi đáng xấu hổ.” Nhiễm Nhan quỳ ngồi lên một bên tịch. Ở trước mặt Nhiễm Vân Sinh nàng luôn bất tri bất giác mà thả lỏng, cảm giác Nhiễm Vân Sinh cho người ta chính là hình tượng ca ca nhà bên thân thiết ôn nhu, tuy rằng vị ca ca này có chút yêu nghiệt.
Nhiễm Vân Sinh thấy trên cái trán trắng nõn và chóp mũi của Nhiễm Nhan rỉ ra mồ hôi, móc khăn từ trong tay áo ra lau cho nàng.
Nhiễm Nhan cả người cứng đờ, vội vàng cầm lấy khăn cúi đầu tự lau, nàng cảm thấy động tác thân mật như vậy chỉ có thể xuất hiện giữa người yêu với nhau, bởi vậy cả người có chút không được tự nhiên. Trong lòng cũng âm thầm cảm thấy chính mình càng ngày càng hết thuốc chữa, đều do con thỏ chết tiệt Tang Thần kia, đã nói gần mực thì đen, khẳng định là mình bị hắn lây bệnh.
Ánh mắt Nhiễm Vân Sinh dừng trên vành tai đỏ ửng trong suốt của Nhiễm Nhan, dần dần có chút thất thần, từ khi nào, cái tiểu cô nương luôn sợ hãi chạy theo sau lưng mình đã lớn lên thành một hồng nhan khuynh quốc khuynh thành, chỉ không gặp nhau hai năm, nàng đã không còn ỷ lại hắn như trước nữa, không biết nói sao, đáy lòng Nhiễm Vân Sinh có một tia mất mát.
Trong nhã gian không khí nhất thời lâm vào trầm mặc, tiếng gõ cửa của tiểu nhị kéo hai người ra khỏi trầm tư, “Đồ ăn lang quân chọn đã chuẩn bị xong, khi nào bưng lên ạ?”
Nhiễm Vân Sinh hồi thần, nói: “Bưng lên đi.”
“Hai năm không gặp, không biết khẩu vị A Nhan có biến hóa gì không, ta chỉ dựa theo sở thích trước kia của ngươi mà chọn vài món.” Nhiễm Vân Sinh dựa lên bệ cửa sổ, gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười nhu hòa, ánh nắng sáng ngời len qua kẽ hở màn trúc dừng trên đường cong hàm dưới duyên dáng của hắn, tựa như mỹ ngọc sáng trong.
Tiểu nhị đưa đồ ăn tiến vào nhất thời nhìn đến ngây người.
Xét về ngũ quan, Nhiễm Nhan cùng Nhiễm Vân Sinh không phân cao thấp, chỉ là khí chất trên người Nhiễm Nhan quá mức trầm lãnh, người khác ánh mắt đầu tiên sẽ không chú ý tới nàng.
Nhiễm Vân Sinh hơi nhíu mày, gã sai vặt bên cạnh vừa định mở miệng nhắc nhở tiểu nhị, dưới lầu bỗng dưng nổi lên một trận ồn ào.
Tiểu nhị đột nhiên hồi hồn, cung kính mà buông đồ ăn xuống, nhanh chóng lui ra ngoài.
Nhiễm Vân Sinh đi đến bên cửa sổ, đẩy ra màn trúc nhìn xuống đại đường dưới lầu.
Nhiễm Nhan nghe thấy dưới lầu có tiếng khóc la, tiếng mắng chửi, tiếng đồ sứ rơi vỡ, tiếng bàn ghế nện trên mặt đất, còn có một đám người nghị luận sôi nổi, phảng phất như ở chợ bán thức ăn vào sáng sớm, thật náo nhiệt, cũng tò mò mà bước qua nhìn xuống.
Xuyên qua khe nhỏ của màn trúc được đẩy ra, chỉ thấy trong đại đường một phụ nhân trung niên mặc áo ngoài bằng sa la màu khói, một tay chống eo, một chân dẫm đè lên người một nam tử nhỏ gầy nằm trên đất, “Ngươi nói đi, lão nương làm ngươi bị thương chỗ nào hả? Thằng nhãi ranh này, muốn hố tiền của lão nương! Đầu óc ngươi bị heo ủi, hay là mắt chó của ngươi mọc ở trên bàn chân hả?”
Bởi vì phụ nhân đưa lưng về phía Nhiễm Nhan, chỉ có thể thấy trang phục và dáng người cao lớn mà gọn gàng của nàng ta. Nam tử nhỏ gầy bị nàng đạp dưới chân kia khóc lóc đến mắt mũi tèm lem, cả người run rẩy lên án, “Mới vừa rồi ở cửa tiệm, ngươi một chân đá ta xuống bậc thềm, ta eo mông giờ đang còn đau, ta bất quá chỉ đòi vài đồng tiền đi kiểm tra, không cho cũng không cần phải đem người đánh gần chết mới thôi đi, nhà ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, nếu ta chết rồi, con ta cùng mẹ ta phải làm sao?”
Nói xong tê tâm liệt phế mà gào lên.
Đám người chung quanh nghị luận sôi nổi, vừa rồi khi phụ nhân đuổi theo nam tử kia xông vào đây, vẻ tàn nhẫn hiển lộ khiến mọi người ở đây hiện tại trong lòng còn sợ hãi, cho nên rất nhiều người tin lời nam tử nói.
Phụ nhân mày liễu dựng ngược, cong lưng túm lấy lưng quần nam nhân, quần chúng vây xem còn chưa phản ứng, đã nghe vài tiếng “xoẹt” “xoẹt”, toàn bộ quần của nam tử thấp bé từ trong ra ngoài bị xé tan tành, lộ ra hai cánh mông trơn bóng không hề có vết thương nào.
Đại đường lặng im một giây, rồi tiếng cười nổ ra, mọi người xung quanh bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cặp mông trống trơn kia, có mấy người còn huýt sáo. Lúc này ai cũng biết được người này là muốn đòi tiền, nữ tử phía nam phần lớn đều hàm súc dịu dàng, bị loại người này quấn lấy, cũng không dám làm gì, chỉ có thể yên lặng chi tiền, chỉ là người này vận khí kém, gặp phải tay khó chơi.
Phụ nhân trung niên âm âm trắc trắc hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa! Lão nương kiểm tra kỹ càng cho ngươi?”
Nam tử nhỏ gầy kia xanh cả mặt, giãy giụa muốn chạy trốn, lại bị phụ nhân dùng chân gắt gao đè xuống, không làm gì được.
Nhiễm Nhan nhìn vị phụ nhân đanh đá kia, hơi mỉm cười, đang định lui về, lại nghe trong đại đường ‘choang’ một tiếng, một cái chén sứ bị quăng vỡ nát trước mặt một nam tử trung niên, rượu bắn ra đầy đất, “Nhìn cái gì mà nhìn? Về nhà mà nhìn lão mẹ của ngươi!”
Người nọ ánh mắt từ đầu đến cuối đều xấu xa mà lượn qua lượn lại giữa bộ ngực đầy đặn và cặp mông của nàng, phụ nhân lửa giận ngập trời, bắt đầu lộ ra phỉ khí*.
*phỉ trong từ ‘thổ phỉ’
Nam tử trung niên nghe thấy mấy lời tổn hại mặt mũi như vậy, tức khắc sát khí hừng hực mà đứng lên.
Giằng co với một đại hán bảy thước, phụ nhân trung niên không chút sợ hãi, ‘keng’ một tiếng từ trong tay áo rút ra hai thanh đao dài một thước, cắm phập xuống cái bàn trước mặt đại hán, tiếng ồn trong đại đường nháy mắt ngưng bặt, không khí căng thẳng, như thể chạm vào là nổ tung.
Đao của Đường triều có hình dạng giống như kiếm, tinh tế, thẳng tắp, mũi đao sắc bén, cực kỳ giống đao của võ sĩ Nhật Bản.
Nam tử trung niên nhìn thanh đao còn run run trên bàn, sắc mặt đại biến.
Những năm Trinh Quán vẫn còn chuộng võ, ra đường có thể mang kiếm, sĩ tộc hoặc quí tộc vì biểu hiện thân phận hoặc thể hiện phong tư, ngẫu nhiên sẽ đeo trường kiếm, mà đao thì chỉ có người trong công môn mới có thể dùng.
“Thư nương!!”
Lúc không khí đang căng thẳng tới cực điểm, một gã sai vặt áo xám vọt vào cửa, theo sau là bảy tám vị tráng hán mang đồng phục, mỗi người hông đeo trường kiếm, sát khí nghiêm nghị.
Gã sai vặt thấy cả phòng hỗn độn, trên bàn còn cắm hai thanh đao, một tay móc khăn ra lau mồ hôi chảy đầy đầu, một tay vươn ra kéo áo phụ nhân, “Thư nương, nên về thôi!”
Thư nương gạt tay hắn ra, tức tối nói: “Đừng có túm, để ta thiến cái tên ăn gan hùm mật gấu dám nhìn trộm lão nương kia! Lão nương năm đó lúc còn chơi đao ở Ngõa Cương trại, hắn vẫn còn làm ổ trong ngực mẹ hắn đòi bú, lúc lão nương giết người hắn còn mài đũng quần chơi trứng! Dám chiếm tiện nghi trên người lão nương, không thiến hắn, thực xin lỗi lão nương một đời thanh danh!”
Ngõa Cương trại…nam tử trung niên kia ngơ ngác đứng, không hề xin lỗi, Thư nương còn cho là hắn khiêu khích, không nghĩ tới người ta đã bị dọa cho choáng váng.
“Đi thôi! Tiểu nhân cầu ngài! Lang quân đang tìm ngài đó!” gã sai vặt vừa năn nỉ, vừa dùng sức lực cả người mà lôi kéo, vừa kéo vừa đẩy Thư nương ra ngoài cửa.
Thư nương nghe thấy hai chữ “lang quân”, thần sắc khẽ buông lỏng, phảng phất như hơi sợ vị “Lang quân” kia, tuy có chút không tình nguyện, vẫn đi theo gã sai vặt ra cửa, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hắn hiện tại đều hai mươi mấy rồi, lại không cần bú sữa, cả ngày tìm ta làm cái chi…”
😊
Gã sai vặt đen mặt, khẩn trương nói: “Tội lỗi, tội lỗi, lời này ngài sau này đừng có nói trước mặt lang quân, tiểu nhân cái gì cũng không nghe thấy, một chữ cũng không nghe thấy!”
Nhiễm Nhan thì nghe được không sót một chữ, phụt một tiếng bật cười, Thư nương này, thật là quá thú vị.
“Xem tuổi nàng bất quá ba mươi mấy, từ Tùy triều đến Đường triều khai cơ, lại đến năm Trinh Quán , ít nhất cũng hai sáu hai bảy năm, thật sự là Ngõa Cương trại” Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Nhan không trả lời, vị Thư nương này thân thể bảo dưỡng rất khá, nhìn không ra đến tột cùng là bao nhiêu tuổi, nhưng cánh tay nàng linh hoạt hữu lực, có thể là ngày thường quen dùng song đao mà luyện tập. Trong nháy mắt huy đao kia, toàn bộ sát khí phát ra làm cho người ta sợ hãi, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt, Nhiễm Nhan lại có ảo giác như ngửi được huyết tinh.
Bảy tám đại hán theo gã sai vặt tới đang trật tự mà bận bịu trong sảnh đường, cần thu đao thì thu đao, cần bồi tiền thì bồi tiền, rõ ràng là thường xuyên làm chuyện giải quyết hậu quả này, rất thuận tay.
Nhiễm Vân Sinh thấy Nhiễm Nhan lộ ra lúm đồng tiền như hoa, tâm tình trở nên sáng sủa, vừa mới thu tay buông xuống màn trúc, cửa liền bị người gõ vang.
Nhiễm Vân Sinh ra hiệu cho gã sai vặt đi mở cửa, rồi sau đó cùng Nhiễm Nhan quỳ ngồi trở lại chỗ cũ.
Cửa nhã gian vừa mở ra, một nam tử tuấn lãng mặc hoa phục màu lam nhạt, bước một bước dài vọt tới trước mặt Nhiễm Nhan, gấp gáp hỏi: “Thập Thất Nương, ngươi thật sự muốn từ hôn?”
Nhiễm Nhan thình lình mà bị hoảng sợ, định thần lại nhìn kỹ, thì ra là Tần Tứ lang, hắn thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều so với mấy ngày trước, cả người toàn mùi rượu, lại không còn vẻ tuấn mỹ thanh nhã, chỉ có một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nàng, ẩn lộ lệ khí, phảng phất như chỉ cần Nhiễm Nhan nói “đúng” một cái, hắn liền lập tức cùng nàng đồng quy vu tận.
“Ngươi là người phương nào?” Nhiễm Vân Sinh sắc mặt lạnh lùng, hơi giơ tay ra hiệu, bốn tráng hán không biết từ chỗ nào bên ngoài lập tức phóng vào, khí thế một chút cũng không thua đám người vừa rồi của Thư nương.
Tần Mộ Sinh quay qua Nhiễm Vân Sinh, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia , đầu tiên hơi sửng sốt, sau nổi giận đùng đùng chất vấn: “Ngươi chỉ vì một tên yêu nghiệt không ra nam nữ như vậy mà muốn lui hôn sự của chúng ta?”
Nhiễm Nhan bực bội, lạnh lùng nói: “Thỉnh ngươi nói chuyện đàng hoàng chút! Thập ca của ta không ra nam nữ chỗ nào? Yêu nghiệt chỗ nào? Tần Tứ lang, phiền ngươi khi nói chuyện thì dùng đầu óc chút đi!”
Nhiễm Vân Sinh trong miệng thì đắng, nhưng trong lòng vừa chua ngọt vừa ấm áp, trước kia cũng có người nói ngay trước mặt hắn những lời như vậy, hắn đều lựa chọn bịt tai không nghe thấy, hôm nay muội muội luôn được hắn bảo hộ dưới cánh này lại ra mặt bảo vệ hắn.
“Nhiễm Thập Lang?” Tần Mộ Sinh nao nao, cảm giác say nhanh chóng bay sạch, cảm giác được ánh mắt bất thiện của Nhiễm Nhan, vội vàng nói: “Thực xin lỗi! Ta…ta vừa rồi là bị ghen ghét làm cho u mê, nhất thời nói lỡ, A Nhan, ta thật không phải cố ý.”
Tần Mộ Sinh có cái tính tình gì, toàn thành Tô Châu đều biết, tính cách hắn tuy rằng táo bạo, nhưng đối với mỹ nữ luôn khoan dung không giới hạn, hắn có thể bất chấp mọi giá mà đi lấy lòng mỹ nhân, lúc trước vì theo đuổi Tề Lục nương, có thể vung tiền như rác, cũng có thể đem tôn nghiêm thả dưới lòng bàn chân, nhóm quý nữ trêu ghẹo cỡ nào, hắn cũng tuyệt không tức giận.
Nhiễm Nhan tổng kết nguyên tắc làm người của hắn, đó chính là: Chỉ cần là mỹ nữ, hết thảy đều có thể tha thứ.
Nhiễm Nhan vốn bài xích hắn, nhưng trước đây là vì có hôn ước ràng buộc, không thể không lưu lại đường sống, mà hiện tại có vẻ Nhiễm phủ đã từ hôn, nàng còn không mau mau phủi sạch quan hệ thì đúng là ngốc tử.
“Hôn sự là a gia ta định, ta không có phản đối, hiện tại lui hôn cũng là hắn lui, ta như cũ sẽ không phản đối.” Nhiễm Nhan nói rất rõ, có chuyện gì thì ngươi đi mà tìm Nhiễm Văn, cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có.
Những lời này, cũng giúp Nhiễm Vân Sinh hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, hắn trong lòng nhen nhóm tức giận, Tần Tứ lang từ mười bốn mười lăm tuổi đã thích dạo kỹ quán, lúc trước nữ tử đàng hoàng bị hắn tán tỉnh cũng không ít, không chừng hiện tại còn có con rơi nuôi bên ngoài, lấy Nhiễm gia thân phận, Thập Thất Nương tài mạo, phối với nhi tử tốt nhà ai không phối, lại đi để cho cái tên như vậy đạp hư, không cần phải hỏi, đây khẳng định lại là chủ ý của Cao thị kia.
“Tần Tứ lang, nếu đại bá ta đã lui hôn, ngươi cũng đừng dây dưa với A Nhan nữa, đừng để đến mức người khác coi khinh đi!” Thanh âm luôn luôn ôn hòa của Nhiễm Vân Sinh cũng có chút lãnh ngạnh.
Tần Mộ Sinh cười nhạo một tiếng, lệ khí đầy người, “Coi khinh? Hiện tại thành Tô Châu có ai không coi khinh ta, nếu không phải A gia còn nhậm chức thượng tá, bọn họ chỉ sợ đã dẫm lên đầu ta! Đều do Ân phủ chết tiệt kia hãm hại, Ân Miểu Miểu nàng hận ta, nhất định là nàng làm!”
Tần Mộ Sinh hoàn toàn đem chuyện hắn bị khinh miệt quy tội cho việc hãm hại, nhìn bề ngoài, thì có vẻ như bắt đầu từ cái chết của Hàn Sơn, người khác thấy hắn liền tránh như rắn rết, nhưng hắn không nghĩ tới, mọi người sớm đã từ tận đáy lòng mà khinh bỉ hắn, đều là do chính bản thân hắn làm bậy.
Nhiễm Nhan chỉ để ý câu cuối cùng, nhíu mày, “Miểu Miểu hận ngươi? Tại sao?”
Lời editor: ca ca quốc dân a!!! mà tiểu khả ái nào đã bị Thư nương cai sữa rồi mà còn lèo nhèo đây hả?