Lăng Độ Vũ

Chương 54: Bao vây bốn bề



Sáng sớm ngày hôm sau, Sói Trắng thống lĩnh người trong bộ tộc hướng về phía thánh địa Mecca hành lễ rồi bắt đầu xuất phát.

Đến quá trưa thì đoàn người cuối cũng cũng ra khỏi thế giới của những cồn cát nhấp nhô, những con lạc đà cũng trở nên hưng phấn hơn, tốc độ dần được gia tăng.

Tuy trước mắt vẫn là cát vàng trải dài mênh mông vô tận, nhưng bọn họ cũng cảm thấy mình trở nên vĩ đại lên không ít.

Lăng Độ Vũ ngồi trên lưng lạc đà, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều Mokim nói tối hôm trước.

Mokim cố ý mượn cớ tránh xa hắn, lùi lại tít tận phía sau, sắc mặt âm trầm, thầm hối hận vì đã đem bí mật chôn sâu tận đáy lòng hơn trăm năm nay nói hết cho một người lạ mặt.

Tuy Lăng Độ Vũ là một kẻ rất hiếu kỳ, nhưng mong muốn rời khỏi sa mạc quái quỷ này của hắn cũng rất mãnh liệt, khiến cho hắn không thể không nghĩ ra đủ thứ lý do để tối nay cự tuyệt đề nghị của Mokim.

Khi hắn đang liên tưởng tảng đá thần trong câu chuyện của Mokim với truyền thuyết Nữ Oa luyện đá vá trời của Trung Quốc, băn khoăn không biết có phải đó là tảng đá do Nữ Oa luyện nên hay không, thì một thanh âm kỳ dị vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của sa mạc.

Thanh âm phát ra từ phía Nam, lúc đầu thì rất nhỏ, nhỏ đến độ khó mà nghe được, nhưng một hồi sau thì trở thành những tiếng động rõ rệt.

Lũ lạc đà kinh hãi nhảy dựng lên.

Những chiến sĩ người Dulua lần lượt nhảy xuống, kềm chế và dỗ dành lũ lạc đà đang trong cơn sợ hãi.

Lăng Độ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, từ phía nam một điểm đen từ từ hiện ra, to dần, to dần.

Máy bay trực thăng.

Hắn nhất thời ngẩn người ra, ở trong sa mạc mười mấy ngày trời, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một phương tiện giao thông hiện đại như vậy.

Trong lòng Lăng Độ Vũ bất giác có một ham muốn mãnh liệt, giả dụ chiếc trực thăng kia có thể mang hắn đi, hắn tình nguyện trả giá vé đắt nhất có thể.

Sói Trắng cao giọng hô:

– Tản ra!

Các chiến sĩ tộc Dulua lập tức tản ra bốn phía như bầy ong vỡ tổ.

Lăng Độ Vũ không quên nhìn về phía Sói Trắng, chỉ thấy phía sau gã ta có mấy chiến sĩ Dulua đang dắt một con lạc đà cao lớn, trên lưng lạc đà quả nhiên có một chiếc hòm gỗ dài chừng hai mét.

Chính là chiếc hòm này.

Lúc này máy bay trực thăng đã bay đến trên đầu đoàn người, lượn tròn xung quanh.

Chiếc trực thăng bay rất thấp, có thể nhìn thấy trên đó có ba bốn người đàn ông đang dùng ống nhòm quan sát bọn Sói Trắng, trong số đó còn có người đang cầm súng máy chĩa xuống.

Trên trực thăng không có bất kỳ tiêu chí nào.

Lăng Độ Vũ thoáng giật mình, đang đỉnh nhảy xuống khỏi lưng lạc đà thì chiếc trực thăng đột nhiên bay cao, chẳng mấy chốc đã biến thành một chấm đen nhỏ trên bầu trời.

Cả đoàn chiến sĩ tộc Dulua và bọn Lăng Độ Vũ, Mokim đều kinh nghi bất định.

Nửa tiếng sau đoàn người mới tổ chức lại được đội ngũ, tiếp tục lên đường, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Sắc mặt Sói Trắng trở nên âm trầm, đây là lần đầu tiên gã gặp chuyện như vậy.

Mấy vệ sĩ bên cạnh gã đã có người lấy hỏa tiễn đất đối không đeo trên vai ra.

Lăng Độ Vũ như bị che phủ bởi một lớp mây mờ, chuyện này tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra vấn đề xuất phát từ đâu?

Buổi hoàng hôn, đoàn người đến được cao nguyên Tibesti, dừng chân bên cạnh một loạt những đồi đá hoa cương thấp, cát dưới mặt đất đã được thay thế bằng những tảng sa thạch cứng rắn phi thường, xa xa là những rặng núi nhấp nhô.

Tuy vẫn là hoang mạc không một cành cây ngọn cỏ, nhưng cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, không còn cái vẻ đơn điệu của những bãi cát trải dài vô tận nữa.

Sói Trắng phát lệnh cắm trại sớm hơn mọi ngày.

Gã ta dường như có chút sợ hãi rặng núi trước mặt, cố ý ra lệnh hạ trại sớm, bỏ qua thời gian mát mẻ trước khi mặt trời xuống núi.

Hạ trại nghỉ ngơi là một công việc hết sức bận rộn.

Những người Dulua gỡ các đồ vật chất trên lưng lạc đà xuống, sau đó để chúng nằm nghỉ ngơi, đồng thời cũng không quên dùng dây thừng trói chặt chân chúng lại, khiến chúng không thể chạy trốn.

Những công việc này ít nhất cũng phải tốn hai giờ đồng hồ.

Trong lúc những người Dulua đang bận rộn với công việc hạ trại thì dị biến đột nhiên xảy ra.

Sáu chiếc trực thăng chia thành hai tổ từ hướng Nam bay tới.

Sói Trắng nhanh chóng đưa ra quyết định, cao giọng hét lớn:

– Chuẩn bị tác chiến!

Những người Dulua quả không hổ là một bộ tộc hùng bá của vùng sa mạc mênh mông, mặc dù bị bất ngờ những vẫn lập tức tản ra, nấp sau những tảng đá lớn, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.

Lăng Độ Vũ tràn đầy hoài nghi, nếu kẻ địch muốn tấn công, vậy thì chúng nên lựa chọn chỗ nào trống trải như trong sa mạc mới là thượng sách, tại sao lại chọn vùng đồi núi như thế này?

Sáu chiếc trực thăng tản ra, hình thành thế bao vây bốn mặt.

Tiếng súng máy vang lên, những làn đạn bắt đầu bắn như mưa vào đám người Dulua chưa kịp tìm chỗ ẩn nấp. Từng người, từng người một lần lượt ngã xuống.

Lăng Độ Vũ không thấy Mokim đâu.

Những người Dulua liều chết chống cự.

Máy bay trực thăng không ngừng đảo lộn trên không, triển khai đồ sát không thương tiếc, chưa đầy năm mươi giây, ít nhất đã có hơn chục người ngã xuống trong vũng máu.

Máu tươi bắn tung toé, cát đá bay mù mịt.

Lăng Độ Vũ tức giận đầy ngực, cúi người nhặt một cây súng trường hạng nhẹ, tung mình nấp sau lưng một tảng đá.

Vừa hay một chiếc trực thăng lao bổ xuống, hai họng súng ở hai bên sườn không ngừng nhả đạn, mấy người Dulua đang định lao tới nấp sau lưng tảng đá toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, ngã gục xuống nền đá.

Lăng Độ Vũ nâng súng lên, thầm tính toán cự ly giữa hắn và máy bay, đồng thời cũng dự đoán đường bay tiếp theo của gã phi công.

Trực thăng vẫn tiếp tục bổ xuống, khi nó còn cách mặt đất chừng hơn mười mét thì lại bắt đầu bay lên, lúc này, Lăng Độ Vũ mới bóp cò súng.

Cửa kính phía trước của trực thăng lập tức vỡ nát, máu bắt đầu chảy ra từ đầu gã phi công.

Chiếc trực thăng lao qua đầu Lăng Độ Vũ, đâm thẳng vào một ngọn đồi nhỏ, nổ tung thành từng mảnh vụn.

Đám người Dulua reo hò vang dội.

Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn sang trái, chỉ thấy Sói Trắng đang vẫy vẫy chiếc hỏa tiễn cầm tay về phía hắn biểu thị ý tán thưởng.

Hắn lùi lại nấp sau một tảng đá, luồn lách lẩn trốn những làn đạn trả thù của kẻ địch.

Năm chiếc trực thăng còn lại không ngừng bắn lựu đạn khói xuống, khiến chiến trường trở nên mờ mịt.

Lăng Độ Vũ hoàn toàn không thể nắm được bọn chúng đang sử dụng chiến lược gì.

Một chiếc trực thăng khác chợt nổ tung giữa không trung, thì ra đã bị hỏa tiễn của Sói Trắng bắn trúng.

Trong làn khói mờ mờ, đột nhiên Lăng Độ Vũ trông thấy hai người đanh đánh nhau, bất giác giật mình đánh thót, trong lòng thầm nhủ: “Lẽ nào kẻ địch đã trà trộn vào hàng ngũ của đám người Dulua này rồi?”.

Nghĩ đoạn, hắn lập tức bổ người lao tới.

Chỉ thấy Mokim đang đánh tay đôi với một gã người Dulua, xem tình hình thì có lẽ như sắp thua đến nơi.

Lăng Độ Vũ vội xông tới dùng bang súng đánh ngất gã Dulua, quát hỏi:

– Ông làm gì vậy?

Mokim thở hổn hển, kéo tay hắn nói:

– Chạy mau!

Lăng Độ Vũ không tự chủ chạy theo lão ta ra sau một tảng đá.

Mokim kéo ra hai con lạc đà bị dây thừng buộc vào nhau, con phía sau chở một chiếc rương lớn, chính là chiếc rương đựng tảng đá thần mà lão ta nói tới.

Lăng Độ Vũ chợt bừng tỉnh.

Mokim phát cáu lên nói:

– Đồ ngốc! Còn không mau nhảy lên!

Bọn họ đi cả một đêm, đến hoàng hôn ngày hôm sau thì đã vào sâu trong cao nguyên Tibesti, chầm chậm lê bước dưới chân ngọn núi Koussi cao ba ngàn bốn trăm mười lăm mét.

Hai người bụôc phải dừng lại hạ trại ở một khe núi.

Mokim gỡ chiếc hòm gỗ xuống, mở nó ra xem.

Tảng thiên thạch đó toàn một màu xám đen, ánh lên một vẻ sáng bóng như sắt thép, cứng rắn phi thường, ngoài ra thì không có gì đặc biệt cả.

Mokim hưng phấn đến nỗi không ngừng cười vang, đưa tay vuốt ve tảng đá một cách âu yếm.

Lăng Độ Vũ ngược lại lộ vẻ ưu tư, lặng lẽ ngồi xuống một góc.

Mokim dốc bầu nước lên uống ừng ực, cuối cùng cũng phát giác thái độ không vui của Lăng Độ Vũ, bước đến bên hỏi:

– Cậu làm sao vậy? Không vui à? Vừa trốn khỏi tay Sói Trắng, lại vừa có nẫng được bảo bối này, có gì mà không vui chứ?

Lăng Độ Vũ lạnh lùng đáp:

– Ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Những kẻ tấn công hôm nay tựa hồ như đang cố

ý giúp chúng ta vậy?

Mokim nói:

– Có gì kỳ lạ đâu, người Dulua đâu đâu cũng có kẻ thù, tự nhiên là sẽ có người đến giáo huấn bọn chúng!

Lăng Độ Vũ nói:

– Trực thăng lần này cũng bay thẳng một mạch tới đây, như vậy có nghĩa là bọn chúng biết rất rõ vị trí của chúng ta.

Mokim ngây người, cúi đầu trầm tư.

Lăng Độ Vũ lại nói tiếp:

– Hơn nữa, tại sao bọn chúng không tấn công trong sa mạc mà lại tấn công trong khu đồi đá? Lại phóng ra rất nhiều lựu đạn khói? Tất cả những điều ấy không phải là để tạo cơ hội cho chúng ta chạy trốn hay sao?

Mokim nhảy dựng lên nói:

– Làm sao như vậy được, kẻ dựng nên chuyện này nhất định có ý đồ khác!

Lăng Độ Vũ thở dài nói:

– Ông đúng là không hiểu gì về Nico rồi, con người này vô cùng lợi hại, có lẽ ông đã trúng phải kế của hắn ta rồi!

Mokim nói:

– Tôi chưa từng nói gì với hắn ta mà!

Lăng Độ Vũ nói:

– Ông có đấy!

Mokim kiên quyết nói:

– Tôi không có. Tôi có thể thề trước thánh Ala.

Lăng Độ Vũ bật cười nói:

– Ông còn tin thánh Ala sao? Kinh nghiệm lần trước không làm ông dao động chút nào à?

Mokim ngồi xuống lắc đầu nói:

– Không! Tôi không tin! Tôi đã nhìn thấy thần nhân chân chính! Nhưng đích thực không hề nói cho Nico biết bất cứ chuyện gì.

Lăng Độ Vũ nói:

– Nói cho tôi biết, có phải trước khi ông bị ép lên máy bay đã ngất đi một thời gian đúng không?

Mokim biến sắc ngạc nhiên nói:

– Làm sao mà cậu biết được? Hôm ấy có mấy tên lính Cuba bước vào phòng tôi, sau đó không hiểu sao tôi bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì đã đến sân bay rồi. Nico nói hắn ta sẽ giao tôi cho bọn không tặc rồi ép tôi lên chiếc máy bay đó, bằng không thì bọn yêu nữ kia giết người đâu có liên quan gì đến tôi mà tôi phải ra mặt.

Lăng Độ Vũ thở dài nói:

– Đích thực là ông đã đánh giá thấp Nico rồi, hắn ta nhất định dã dùng phương pháp bức cung đặc biệt, dùng thuốc mê và thuật thôi miên, khiến ông nói hết những bí mật trong đầu ra, rồi lại gắn máy theo dõi lên người ông, khiến cho ông có cánh cũng khó mà thoát được khỏi bàn tay hắn. Khi ông tìm được Ngự Thần Khí, bọn chúng sẽ hiện thân đoạt lấy…

Mokim lập tức đưa tay sờ soạng khắp người nói:

– Máy theo dõi đó ở đâu? Mau giúp tôi gỡ nó ra!

Lăng Độ Vũ lắc đầu nói:

– Không cần tìm nữa! Tôi đã quá biết thủ đoạn của Nico rồi! Hắn ta thích nhất là giấu máy theo dõi bên trong cơ thể người, có thể chiếc máy đó đã được xử lý đặc biệt để dính chặt vào màng dạ dày của ông. Ông thử nói xem, bây giờ làm sao mà lấy ra được?

Mokim sắc mặt đại biến, lộ vẻ lo lắng nói:

– Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ đời tôi đến đây là hết rồi sao? Dù có muốn trốn cũng không biết phải trốn đi đâu nữa!

Lăng Độ Vũ nói:

– Ban đầu tôi vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng sự việc đã đến mức này khiến cho tôi không thể không quản được nữa rồi, bằng không nếu để Ngự

Thần Khí và tảng đá thần này lọt vào tay Nico, e rằng thế giới này sẽ loạn mất.

Mokim nhìn gã nói như đang cầu xin:

– Mau mau nghĩ cách đi! Đầu tiên, phải lấy thứ quái quỷ ở trong bụng tôi ra trước đã!

Lăng Độ Vũ nói:

– Trước mắt chúng ta đang là mục tiêu truy đuổi của tất cả các bên. Nếu tôi đoán không lầm thì giữa ông và Thánh Nữ có một thứ cảm ứng đặc biệt nào đó, vì thế cho dù

ông có chạy tới chân trời góc biển nào đi nữa thì cô ta cũng có thể tìm ra được.

Mokim nói:

– Từ lâu tôi cũng đã hoài nghi chuyện này rồi. Có thể nó cố ý thả tôi ra để buông dây dài, câu cá lớn! Thật là con yêu phụ đáng ghét!

Lăng Độ Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện:

– Ông thử nói xem, giả dụ nếu ông bị bức ép nói ra vị trí của Ngự Thần Khí, ông sẽ nói thế nào?

Mokim trở nên do dự, định nói gì nhưng rồi lại thôi.

Lăng Độ Vũ thành khẩn nói:

– Ông nhất định phải tin tưởng tôi.

Mokim nói:

– Không hiểu vì sao, tuy rằng cậu nói dối còn giỏi hơn tôi, nhưng tôi lại vẫn tin tưởng cậu mới lạ.

Lăng Độ Vũ nói:

– Ông nói đi!

Mokim gật đầu đáp:

– Nơi đó là một tòa thành hoang phế dưới chân núi lửa Mắt Ma ở sa mạc Mozook, tôi phải tới đó mới nhận ra được, ở đây thì không biết nói thế nào nữa.

Lăng Độ Vũ liền nói:

– Như vậy thì đúng rồi, chính vì Nico không thể hỏi được vị trí chính xác của Ngự

Thần Khí nên mới thả hổ về rừng, để cho con dê nhỏ tưởng mình là hổ như ông lấy Ngự

Thần Khí hai tay dâng cho hắn.

Mokim trợn mắt há hốc mồm, đến giờ lão ta mới thực sự bị Lăng Độ Vũ thuyết phục.

***

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Lăng Độ Vũ tỉnh dậy thì Mokim vẫn còn ôm đầu say ngủ.

Hắn lấy làm kỳ quái, thông thường lão già tràn đầy sức sống này chỉ cần ngủ hai ba giờ đồng hồ là tinh lực đã khôi phục hoàn toàn, vậy mà hôm nay trời đã gần sáng mà lão vẫn chưa dậy, thật là chuyện hết sức lạ lùng.

Lăng Độ Vũ lay lão tỉnh dậy.

Mokim vươn vai, dụi mắt nhìn trời nói:

– Ồ, đã muộn vậy rồi à?

Lăng Độ Vũ nói:

– Mau khởi hành thôi!

Mười sáu ngày sau đó, bọn họ không ngừng di chuyển lắt léo trong khu núi, trên đường đi cũng không cưỡi lạc đà mà chỉ lê từng bước chậm như rùa.

Ngày thứ mười tám, bọn họ mới rời khỏi vùng núi, hướng về phía nam sa mạc Lybia thẳng tiến. Theo lời Mokim, đi thêm chừng hai mươi ngày nữa, có thể đến sa mạc Mozook, nơi lão ta cất giấu Ngự Thần Khí.

Lăng Độ Vũ vốn phản đối chuyện đi vào sa mạc, hắn muốn đi vòng theo đường núi, nhưng giờ hai người đã đến gian đoạn lương thực nước ngọt cạn kiệt, vì tính mạng, hắn buộc phải rời khỏi lộ tuyến yêu thích, hướng về phía ốc đảo Dendin trong sa mạc Lybia.

Nơi đó có một thị trấn nhỏ của người dân sống trong sa mạc.

Trong lãnh thổ Lybia, cho dù là Sói Trắng hay là Thánh Nữ cũng không thể công nhiên làm bậy.

Trưa ngày hôm ấy, dưới ánh nắng chói chan của mặt trời Châu Phi, cuối cùng họ cũng rời khỏi cao nguyên Tibesti, đặt chân lên sa mạc Lybia.

Những cồn cát dài vô tận lại hiện ra trước mắt hắn và Mokim, nhưng bởi ở đây địa hình nhấp nhô không đều, nên đường chân trời không thẳng tắp mà lại làm thành một hình vòng cung.

Mặt trời chiếu xuống những tia sáng nóng bỏng, cái nóng len lỏi vào tận trong từng sợi dây thần kinh, khiến cho cả hai cảm thấy toàn thân mệt mỏi như bị ai dần, vội kéo quần áo che kín hết toàn thân, không để lộ ra một phân một thốn nào, ngay cả mặt cũng kéo khăn che kín mít, để tránh những tia nắng bỏng rát chiếu phải.

Bốn bề im lặng như ờ, dường như mọi hoạt động của sự sống ở đây đã ngưng lại vậy.

Trong biển cát mênh mông, con người trở nên tứ cố vô thân, không biết bấu víu vào đâu.

Không có bất kỳ ranh giới và hạn định nào cả, khái niệm về không gian và thời gian dường như không thuộc về cái thế giới đơn điệu này.

Điều làm người ta mệt mỏi nhất chính là vô luận đi tới đâu, đi bao xa, đi bao lâu, cảnh vật cũng không hề thay đổi, khiến cho kẻ lữ hành có cảm giác như mình đang dẫm chân tại chỗ vậy. Hai người bọn Lăng Độ Vũ và Mokim cứ lầm lũi bước đi.

Cổ họng Lăng Độ Vũ khô rát như lửa đốt.

Thực phẩm và nước uống chỉ đủ cho lộ trình ba ngày, mà mỗi ngày, hắn chỉ được uống bốn ngụm nước.

Tình trạng thiếu nước khiến cho thần trí hắn cũng không được tỉnh táo, thường hay nhìn thấy những ánh sáng kỳ lạ và ảo giác.

Nhân lúc không khí mát trước lúc mặt trời tắt hẳn nắng, bọn họ cố gắng hết sức để đi với tốc độ nhanh nhất có thể, bởi đây là thời khắc hoàng kim cho những kẻ đi trên sa mạc.

Đến tận nửa đêm, khi sức người không còn trụ được nữa, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi, đốt lửa cắm trại qua đêm.

Mokim sắc mặt trắng xanh, chỉ trong mấy ngày đã già đi hơn chục tuổi.

Lăng Độ Vũ bất giác có cảm giác bất tường, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh lão.

Mokim trầm mặc một hồi, rồi chợt lên tiếng:

– Cậu nhìn đi!

Dưới ánh lửa bập bùng, trên mặt cát hiện ra vô số những đường vạch đan xen vào nhau.

Mokim nói:

– Nơi đây là địa điểm tôi cất giấu Ngự Thần Khí, cậu phải nhớ cho kỹ.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Tại sao lại nói cho tôi biết?

Mokim nói:

– Nếu tôi gặp phải điều gì bất trắc, cậu cũng có thể thay tôi hoàn thành công việc này, hoặc là đem Ngự Thần Khí giao lại cho… giao lại cho Maren.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Không phải ông rất hận cô ta sao?

Hai mắt Mokim chợt xạ ra những tia sáng trước giờ chưa từng thấy, ánh mắt ấy tràn đầy ôn nhu, hối hận, bi thương và hồi tưởng. Lão trầm giọng nói:

– Tôi đã sống được hơn một trăm năm mươi năm, sinh lão bệnh tử đều đã nhìn thấu cả rồi. Nói cho cậu biết, đó tuyệt đối không phải là một chuyện thú vị gì đâu, phải nhìn thời đại và những người thân quen của mình không ngừng xa khuất…

Tiếng nói của lão bất chợt nhỏ dần, nhỏ dần rồi không còn nghe thấy nữa.

Lăng Độ Vũ trầm ngâm không nói.

Sống là một gánh nặng, được xây dựng trên sự vô tri và giới hạn. Sự vô tri đối với sinh và tử, giới hạn giữa hiện thực và mộng tưởng.

Mokim lại nói tiếp:

– Tôi hận Maren hơn trăm năm nay, hận nó trộm mất Ngự Thần Khí và đá thần.

Tôi là chồng của nó, đáng lẽ ra nó phải nghe theo lệnh của tôi mới đúng. Thế nhưng sau nhiều năm lưu lạc khắp thế giới, cuối cùng tôi cũng nhận thức được rằng sinh mạng là bình đẳng, mỗi một sinh mạng đều bình đẳng với nhau. Giờ thì tôi đã hiểu được lý do Maren làm vậy. Tôi là một giáo đồ Hồi giáo, tuyệt đối tôi sẽ không để cho nó được hưởng dụng cùng một thứ với mình.

Lăng Độ Vũ cảm nhận được trạng thái lạ lùng trong tâm trạng của Mokim, nhưng hắn không thể nào nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ thầm bất an trong dạ.

Mokim nói:

– Ngày hôm đó, khi tôi đặt chân lên máy bay, nhìn thấy khí chất và vẻ đẹp của nó, quả thật là không thể nào thở được, nó… nó thật giống hết như vị nữ thần mà tôi đã nhìn thấy thông qua Ngự Thần Khí. Lúc đó, tôi cảm thấy mình không còn hận nữa. Maren nói rất đúng, đây là ngọn nguồn của mọi nỗi khổ.

Lăng Độ Vũ trầm tư không nói gì, lời nói của Mokim vừa làm loé lên một tia sáng trong đầu hắn, chỉ đáng tiếc là tia sáng ấy chỉ loé lên rồi lại tắt phụt, không chiếu sáng được thứ gì.

Mokim nói:

– Khi trực thăng tấn công, tôi thừa cơ lấy trộm đá thần của người Dulua, bị chúng phát hiện, cậu đã giải vây cho tôi, có còn nhớ chuyện này không?

Lăng Độ Vũ nói:

– Đương nhiên là nhớ, chuyện ấy như là vừa xảy ra hôm qua vậy.

Mokim nâng hai tay lên, cẩn thận quan sát kỹ càng rồi chìa ra nói:

– Hồi trước, cho dù ba bốn người đàn ông khỏe mạnh cũng không làm gì được tôi, vậy mà hôm ấy chỉ có một người đã khiến tôi không thể chạy thoát được, sức mạnh mà Ngự Thần Khí ban cho đã dần dần rời khỏi tôi, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi của tử thần đang đến gần rồi.

Cách dùng từ của lão hết sức cổ quái, Lăng Độ Vũ rất muốn cười, nhưng không thể nào cười nổi.

Mokim lại lẩm bẩm nói tiếp:

– Cậu biết không, mười năm trước khi tôi mới hơn một trăm bốn chục tuổi, tướng mạo của tôi trông chẳng khác gì người bốn mươi tuổi là mấy. Lúc đó, tôi đang mở nông trường ở Panama, có ba mươi cô bạn gái hai mươi tuổi, chẳng ngờ mới có mười năm ngắn ngủi mà đã trở nên già lão, biến thành dáng vẻ của ngày hôm nay. Mấy ngày này, tôi càng lúc càng cảm thấy mình không khỏe, mới đi có hơn chục ngày đường mà đã mệt lắm rồi. Đây là lần đầu tiên trong hơn một trăm năm nay tôi cảm thấy điều này đó.

Lăng Độ Vũ hiểu ra:

– Đây là nguyên nhân ba năm trước ông bất chấp mạo hiểm quay lại sa mạc tìm Ngự Thần Khí có đúng không? Bởi ông cũng giống như Thánh Nữ vậy, cần phải có được một sức mạnh mới!

Mokim nói:

– Cậu đích thực không phải là thằng ngốc, bây giờ hãy chú ý nghe tôi nói.

Lăng Độ Vũ chăm chú nhìn bức vẽ trên cát, chăm chú nghe Mokim giải thích.

***

Hoàng hôn của ba hôm sau, cuối cùng bọn họ cũng đến được Dendin.

Dendin hiện lên giữa sa mạc mênh mông giống như một con thuyền lườn màu xanh trên biển cả mênh mông. Đến sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ với bước vào phạm vi của ốc đảo.

Các kiến trúc ở đây tụ lại một chỗ, khói bếp bay lên lững lờ, khiến hai kẻ lữ hành đã lâu không thấy hơi người bất giác sinh một cảm giác ấm áp khó có thể hình dung.

Đó là một cảm giác hạnh phúc mơ hồ, khiến con người quên đi hết mọi những gian nan nhọc nhằn cũng những điều bất hạnh.

Hai người lê tấm thân đói khát bước qua tấm biển có đề hai chữ Dendin bằng tiếng Arab, tiến vào thị trấn nhỏ.

Thị trấn này có khoảng ba bốn chục tòa kiến trúc to nhỏ khác nhau, đa phần là theo phong cách Pháp, có lẽ là tàn tích từ thời thuộc địa lưu lại.

Ở đây không có đường phố rõ rệt, bốn phía đều là những chiếc lều vải, những đội vận chuyển hàng hóa tản ra các góc của ốc đảo, tiếng rao hàng huyên náo, người qua kẻ lại nhộn nhịp vô cùng, so với vẻ tĩnh lặng ghê người của sa mạc, thật chẳng khác gì thiên đường với địa ngục.

Những đứa trẻ con ở trần chạy vòng quanh Lăng Độ Vũ, tò mò ngắm nhìn vị khách lạ mặt.

Những nếp nhăn trên khuôn mặt già cỗi của Mokim trở thành đối tượng cho chúng chỉ trỏ, thì thầm nhỏ to, từng đàn sơn dương thản nhiên đi qua đi lại trước mặt hai người tựa hồ như chẳng hề quan tâm vậy.

Hai người dẫn lạc đà đến bên một hồ nước, đợi chừng hơn một giờ mới tới lượt, họ đổ đầy nước vào các bao da dê mang theo người đồng thời cũng uống no nê một bụng nước.

Sau đó cả hai mới tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, đem số thức ăn còn lại ra ăn.

Lạc đà nhàn nhã gặm cỏ.

Cuộc sống trở nên đầy ý nghĩa.

Lăng Độ Vũ cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước nay hắn chưa từng có.

Mokim cũng khôi phục lại không ít sinh khí.

Lăng Độ Vũ vui vẻ nói:

– Ồ! Ông bạn già! Ông đã nghĩ đến một vấn đề thực tế chưa?

Mokim lắc đầu hỏi:

– Vấn đề gì?

Lăng Độ Vũ nói:

– Trên người ông còn bao nhiêu tiền?

Mokim lắc đầu nói:

– Đều đã bị mấy tên người Dulua vét sạch cả rồi, làm gì còn tiền nữa chứ?

Lăng Độ Vũ cười khổ nói:

– Chúng ta cùng một cảnh ngộ, trên người không xu dính túi, làm sao mua được lương thực và nước uống để đến Mozook bây giờ?

Mokim bật cười vỗ ngực chắn chắn nói:

– Anh bạn trẻ! Cậu có biết rằng trong sa mạc có ba thứ nhất định sẽ bán được hay không? Đó chính là đàn bà, lạc đà và súng. Đưa khẩu súng tự động đó của cậu cho tôi, đảm bảo muốn gì là được đó, thậm chí đổi một người đàn bà về cũng có thể được nữa!

Lăng Độ Vũ cũng bật cười, cao hứng nhìn Mokim khôi phục lại vẻ khôi hài trước đây của lão.

Đoạn, hắn liền đưa khẩu súng cho Mokim đi đổi lấy thức ăn và nước uống.

Một giờ sau, lão ta quay lại nói:

– Mọi việc đều đã làm xong, đi với tôi, sau khi mua nước sạch và thức ăn, chúng ta sẽ lập tức lên đường, tôi cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta!

Lăng Độ Vũ cũng gật đầu đồng ý với lão.

Hai người đến một căn tiệm tường thấp lè tè sơn màu xám, một gã trung niên người Arab bước tới mời chào đon đả:

– Xin mời! Xin mời! Nhà của tôi cũng là nhà của các ngài! Mong cho thánh Ala phù hộ các ngài!

Mokim nói:

– Lương thực đâu?

Gã trung niên cúi người nói:

– Đã để hết trước nhà, toàn bộ đều là loại tốt cả!

Mokim chau mày nói:

– Không phải tôi đã nói anh mang ra ngoài trước rồi hay sao!

Gã trung niên nói:

– Vợ tôi nói như vậy thật là vô lễ. Đối với khách hàng khẳng khái như ngài đây, nhất định phải mời vào nhà uống chén trà chào hỏi. Hãy dắt lạc đà vào trong đi, tôi sẽ cho người an bài thỏa đáng mọi chuyện.

Mokim nghĩ ngợi giây lát, cảm thấy chuyện này cũng không tốn thời gian là mấy, liền theo gã trung niên bước vào trong nhà.

Lăng Độ Vũ nhún nhún vai đi theo lão.

Trà ngọt Arab, đích thực là thứ linh dược làm tỉnh táo thần trí con người.

Trong nhà khá rộng rãi, chất đầy đủ thứ hàng hóa khác nhau, cả muối cũng có tới hơn hai chục bao, bốc lên những thứ mùi nồng nồng xộc vào mũi.

Giữa đám hàng hóa là một khoảng trống nhỏ, một người phụ nữ đang ngồi đun trà.

Hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Đối diện với cửa ra vào là một cánh cửa nhỏ, có rèm che, có lẽ bên trong là phòng ngủ của chủ nhân.

Gã trung nhiên hưng phấn vung tay múa chân nói như máy, dường như rất vui mừng vì có được vũ khí.

Dưới cái gọi là “phúc lành của thánh Ala” ba người uống cạn từng cốc từng cốc trà lớn.

Người đàn bà béo mập đứng dậy, cúi thấp người bước vào cánh cửa được che tấm vải.

Lăng Độ Vũ cảm thấy không tiện ở lâu, bèn đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Gã trung niên liền kêu lên:

– Hãy ngồi thêm lát nữa, ngồi thêm lát nữa, tôi có một chút quà nhỏ tặng các ngài làm kỷ niệm.

Nói đoạn cười hì hì bước vào cánh cửa lúc nãy theo người đàn bà kia.

Mokim lắc đầu cười cười nói:

– Người Arab là một dân tộc rất kỳ quái, khi thì tham lam vô tận, một sợi lông cũng không bỏ qua, lúc lại thoải mái vô cùng, coi tiền bạc như cỏ rác.

Bên ngoài vang lên tiếng lạc đà kêu.

Lăng Độ Vũ đang định lên tiếng đáp lời lão, trong lòng chợt nảy lên cảm giác nguy cơ sắp đến gần.

Hắn quay đầu về phía sau, chợt thấy bóng đen hiện ra, mấy tên chiến sĩ Dulua tay cầm vũ khí xông vào từ cửa trước.

Cùng lúc đó, tấm vải che cánh cửa buồng trong bị giật xuống, lại có mấy tên khác nhảy ra.

Trong chớp mắt đã hình thành thế lưỡng đầu thọ địch.

Lăng Độ Vũ hít sâu vào một hơi, cả người lăn tròn dưới đất như một quả cầu tuyết, đến dưới chân mấy gã ở cửa chính.

Mấy tên người Dulua chỉ thấy Lăng Độ Vũ thoắt biến mất, chớp mắt đã hiện ra dưới chân chúng, tốc độ nhanh tới mức chúng căn bản không kịp phản ứng gì.

Lăng Độ Vũ lưng áp xuống đất, khẽ vặn eo, cả hai chân liền bắn lên như đạn, đá trúng vào mặt hai gã người Dulua.

Máu tươi lập tức bắn tung toé, hai gã kia liên tục thoái lui bốn năm bước liền, vừa hay lại đụng ngay phải ba gã khác đang xông vào trong.

Đây chính là điều Lăng Độ Vũ mong muốn.

Cùng lúc đó, Mokim cũng hất mạnh bếp lò trên bàn, lửa và tro lập tức bắn tung toé về phía mấy tên Dulua đang xông ra từ trong phòng.

Mấy tên này thấy lửa và tro bụi bay tới, lập tức lùi lại phía sau.

Lăng Độ Vũ nhảy vụt lên, cúi thấp người lao thẳng vào giữa mấy gã chiến sĩ Dulua đang đứng nhốn nháo trước cửa, làm cho bọn chúng ngã dúi dụi vào nhau.

Thủ pháp của gã vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, góc độ lại chuẩn xác vô cùng, chuyên đánh vào huyệt đạo của đối phương, kẻ địch đã mất tiên cơ, tự nhiên là không thể đỡ nổi.

Lăng Độ Vũ vươn tay cướp lấy hai khẩu súng máy, rồi quay người vung tay ném về phía Mokim một khẩu.

Hắn hét lớn:

– Xông ra!

Nói đoạn, lao vọt ra khỏi cửa chính.

Mokim theo sát phía sau.

Bên ngoài, hai con lạc đà đang nhàn nhã đứng nghỉ, chiếc rương vẫn ở yên trên lưng không hề suy tổn.

Lăng Độ Vũ cảm thấy có điều bất ổn, song giờ hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa, nhảy lên tay cầm giật dây cương quát:

– Chạy!

Chợt nghe tiếng Sói Trắng gầm lên:

– Chạy làm sao được?

Bốn bề vang lên tiếng cách cách! Cách cách!

Từ sau bức tường thấp xuất hiện hơn trăm người, trong tay ai cũng cầm vũ khí chĩa vào hắn và Mokim.

Lăng Độ Vũ liếc nhìn gương mặt đầy những nếp nhăn của Mokim, thở dài nói:

– Ông cứ nói bọn chúng không dám hành động trắng trợn ở đây nữa đi, hơn một trăm người cầm vũ khí cùng chĩa vào chúng ta như vậy có gọi là trắng trợn táo bạo không?

Mokim cũng thở dài nói:

– Tôi già quá rồi! Thời nay không còn giống như xưa nữa!

Nói rồi quay sang hắn chớp chớp mắt nói:

– Tôi nói là chuyện của hơn một trăm năm trước.

Lăng Độ Vũ ném vũ khí xuống đất:

– Sói Trắng! Ông thắng rồi! Cần bao nhiêu tiền bồi thường vậy?

Sói Trắng sắc mặt âm trầm bước ra khỏi căn nhà, chậm rãi đi đến trước mặt hai người. Ánh mắt lạnh băng di động trên thân Lăng Độ Vũ rồi dừng lại.

Mokim lạnh lùng nói:

– Chúng tôi đâu phải đàn bà, có gì mà nhìn mãi vậy?

Sói Trắng ngửa mặt cười dài nói:

– Được! Được lắm! Dũng cảm lắm! Coi như hôm đó ta mù mắt, bị các ngươi lừa một lần!

Lăng Độ Vũ nói:

– Tấm chi phiếu đó có đổi được hay không?

Sói Trắng cười lạnh:

– Đổi được!

Lăng Độ Vũ đưa tay ra nói:

– Vậy tôi lừa ông cái gì nào?

Sói Trắng thoáng ngẩn người, tròng mắt chuyển động chỉ tay vào chiếc rương gỗ nói:

– Đây là thứ ta lấy được từ đám người Telajiakante, ngày hôm ấy, bọn chúng cẩn trọng dùng lạc đà chở tảng đá quái dị này, trong lúc cùng Thánh Nữ của bọn chúng chạy trốn đã để ta cướp được. Các ngươi đã lấy tảng đá này đi, nhất định là cũng biết giá trị của nó, mau nói ra cho ta, bằng không đừng trách ta tuyệt tình!

Lăng Độ Vũ và Mokim đưa mắt nhìn nhau, bây giờ mới hiểu được tại sao Đá Thần lại rơi vào tay Sói Trắng.

Mokim ung dung nói:

– Nói thật lòng, chúng tôi không hề biết gì về tảng đá này cả.

Sói Trắng đanh mặt lại, trong mắt lộ ra sát ý:

– Lão già thử nói lại một lần nữa xem!

Lăng Độ Vũ sợ rằng gã ta sẽ giết Mokim, vội chen miệng vào nói:

– Hôm đó chúng tôi chạy trốn, thấy lạc đà là liền cướp lấy, đâu biết là cướp được con lạc đà này. Lúc đầu còn định vứt cả chiếc rương này lại, nhưng lại sợ bên trong có đồ quý gì, vứt đi thì tiếc nên mới chở đến tận đây.

Sắc mặt Sói Trắng thay đổi không ngừng, cũng không biết lời của hai kẻ này có đáng tin hay không.

Gã nghĩ ngợi giây lát rồi lên tiếng hỏi tiếp:

– Máy bay trực thăng hôm đó là chuyện như thế nào?

Lăng Độ Vũ nhún mỉm cười nói:

– Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ?

Sói Trắng lại hỏi:

– Sao hôm đó ngươi lại chạy trốn?

Lăng Độ Vũ đang định lên tiếng đáp thì Mokim đã cướp lời:

– Đều là do tôi không tốt, đã lôi kéo anh ta chạy trốn, vì tôi sợ không nhận được tiền thù lao.

Lăng Độ Vũ thầm khen lão một tiếng: “Lão hồ ly!”.

Sói Trắng trầm ngâm không nói tiếng nào.

Lăng Độ Vũ liền nhân cơ hội này nói:

– Thế nào? Để bày tỏ sự xin lỗi, tối sẽ cho ông thêm năm mươi ngàn đô-la, nhưng không thể nhiều hơn được nữa, đó đã là tất cả số tiền tôi kiếm được nhờ viết cuốn sách trước rồi.

Hai mắt Sói Trắng sáng lên, gật đầu nói:

– Được lắm! Một lời đã định! Có điều để đề phòng hai người chạy trốn nữa, tôi sẽ nhốt hai người lại!

Lăng Độ Vũ cả mừng, hắn là chuyên gia đào tẩu, đâu sợ bị người khác nhốt lại, có điều muốn lấy lại Đá thần, e rằng còn khó hơn cả lên trời.

Trong một căn hầm dưới đất, hai người chân tay bị trói chặt, dựa lưng vào tường.

Mokim thở dài nói:

– Trải qua biết bao nhiêu trắc trở, không ngờ lại có kết cục thế này.

Lăng Độ Vũ nhìn ra ô cửa sổ nhỏ trên trần, ánh mặt trời từ đó chiếu vào nhà lao, trong bóng tối âm u của lao ngục, ánh mặt trời tạo thành một cột sáng xiên xiên.

Mokim hỏi hắn:

– Tại sao cậu không lên tiếng?

Lăng Độ Vũ đưa tay lên nói:

– Vì cái này!

Mokim suýt nữa thì hoan hô lên:

– Làm sao cậu làm được thế? Bọn chúng đã thắt nút liên hoàn ba lần liền, càng giãy càng chặt mà.

Lăng Độ Vũ cởi nốt dây trói ở chân, đoạn nói:

– Tôi là đại gia trong việc cởi trói và mở khóa, làm sao mà không đối phó được mấy trò trẻ con này chứ?

Hai mắt Mokim sáng lên, nhìn vào chiếc khóa lớn trên cánh cửa gỗ:

– Mở khóa?

Lăng Độ Vũ nói:

– Vấn đề là làm sao lấy lại được Đá Thần, rồi rời khỏi đây mà không bị Sói Trắng và hơn hai trăm người của hắn truy sát!

Mokim giống như một quả bóng bị xì hơi, chán nản nói:

– Tôi còn quên chưa nói cho cậu biết, nếu cần thiết, bất kỳ lúc nào Sói Trắng cũng có thể triệu tập gần mười ngàn quân tinh nhuệ, hy vọng là hắn ta không coi trọng chúng ta đến vậy.

Lăng Độ Vũ chợt làm ra vẻ đang lắng nghe gì đó.

Từ trên ô cửa nhỏ truyền vào tiếng lạc đà và tiếng người.

Mokim cũng nghiêng tai lắng nghe, sau đó như tỉnh ra nói:

– Lạc đà bị sợ mà chạy toán loạn, những người trông gia súc đang lo đuổi bắt, đây là một chuyện hết sức bình thường!

“Đoàng! Cách!”.

Bên ngoài vang lên tiếng đồ vật bị vỡ.

Lăng Độ Vũ thoáng biến sắc mặt, lập tức quấn dây thừng vào tay chân như cũ, dựa lưng vào góc tường.

Tiếng khóa cửa lách cách.

Một gã lùn nhảy vọt vào, trên tay cầm một thanh đao dài, máu nhỏ xuống lõng tõng.

Duma!

Duma lao đến trước mặt Lăng Độ Vũ, cười khanh khách nói:

– Thằng nhóc! Đã lâu không gặp! Bây giờ ta đến cứu ngươi đây!

Nói đoạn đưa mắt nhìn dây trói trên tay và chân hắn.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Các anh có bao nhiêu người đến đây?

Duma đáp:

– Tất cả đều đến!

Duma vừa quay đầu lại phía sau quan sát vừa nói tiếp:

– Chủ lực của Sói Trắng đã bị người của tộc ta dẫn dụ đi xa rồi, nên nơi này phòng vệ hết sức lơ là.

Lăng Độ Vũ thầm cảm thấy quái lạ, tại sao tên Duma này lại trở nên vui vẻ hòa nhã với hắn như vậy?

Chợt có người từ bên ngoài thò đầu vào nói:

– Duma! Nhanh lên!

Duma gật đầu một cái, đoạn quay lại nhìn Lăng Độ Vũ nói:

– Để ta cắt dây trói cho ngươi!

Lăng Độ Vũ đang định nói cho gã biết mình đã cởi trói được từ lâu, nhưng chợt phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng, độc ác của Duma, đồng thời gã ta cũng từ từ giơ cao thanh đao lên chứ không đưa tới một cách bình thường.

Ý nghĩ Duma muốn giết mình vừa loé lên trong đầu Lăng Độ Vũ thì ánh đao đã loé lên, đâm thẳng vào tim hắn.

Lăng Độ Vũ lật nhanh hai tay, rút ra khỏi đống dây thừng, chộp ngay lấy tay phải cầm đao của Duma.

Duma kinh hãi vô cùng, sự tình quả thực hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của gã.

Lăng Độ Vũ kéo, rồi lại đẩy, đâm mạnh lưỡi đao vào bụng Duma, lút tới tận cán.

Gã ta rút lên một tiếng, mềm nhũn người, lảo đảo như muốn ngã gục xuống mà không được. Thanh đao trong tay Lăng Độ Vũ vẫn cắm vào bụng gã.

Lăng Độ Vũ nhìn thẳng vào mắt gã nói:

– Tại sao lại ba lần bốn lượt muốn giết tôi?

Duma mồ hôi ròng ròng, nghiến răng nói:

– Ta phải giết ngươi, bởi vì Thánh Nữ chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn một người đàn ông, vì vậy ta phải giết ngươi, ta sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào có được Thánh Nữ.

Nói dứt lời, ánh mắt gã trở nên tối sầm, đầu gục xuống một bên, tựa như một con chim vừa bị cắt tiết, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng. Gã lùn này vô cùng khỏe mạnh, trong nhất thời cũng khó mà chết nổi.

Lăng Độ Vũ buông tay, để cho gã đổ vật xuống nền đất.

Hắn nghiêng đầu sang nhìn Mokim, lão già chỉ nhún nhún vai không nói gì, trong ánh mắt lộ ra biểu tình phức tạp phi thường. Từ trước đến giờ, Mokim luôn tưởng rằng lão là người đặc biệt trong mắt Thánh Nữ, giờ đây Duma nói vậy, khiến lão cảm thấy hơi có chút bất ngờ.

Lăng Độ Vũ nhanh chóng mở trói cho Mokim, đoạn tháo khẩu súng tiểu liên và đạn dược ra khỏi người Duma.

Hai người xông ra ngoài cửa.

Trên cầu thang ra ngoài có hai gã canh cửa đang nằm trong vũng máu.

Một người đứng ở đầu cầu thang vẫy tay gọi:

– Còn không nhanh lên!

Lăng Độ Vũ phóng lên như một mũi tên.

Ba người Telajiakante đang đứng ở cửa, tay cầm vũ khí hướng ra ngoài, dáng vẻ như đang lâm đại địch vậy.

Một trong ba người quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bọn Lăng Độ Vũ hai người liền ngạc nhiên hỏi:

– Duma đâu?

Lăng Độ Vũ mỉm cười đáp:

– Trên trời!

Một loạt tiếng súng vang lên.

Ba người dù có chuẩn bị kỹ càng cũng khó mà tránh khỏi họng súng lợi hại của Lăng Độ Vũ, huồng hồ lại không hề phòng bị, nên lập tức ngã nhào.

Mokim nhặt vũ khí lên:

– Bây giờ phải tìm Đá Thần đã!

Lăng Độ Vũ nói lớn:

– Đi theo tôi!

Nói rồi tung mình nhảy qua tường rào, chạy như bay về phía phải, một hồi sau thì đến nơi khói bốc lên nhiều nhất thị trấn, chỉ thấy người qua kẻ lại nhộn nhịp, náo nhiệt vô cùng.

Tất cả đều yên bình phẳng lặng, không hề có dấu vết của một trận long tranh hổ đấu.

Mokim nói:

– Trước tiên phải tìm ra Sói Trắng đã…

Lăng Độ Vũ lắc đầu:

– Không cần tìm nữa! Hắn ta đang đi về phía chúng ta!

Mokim ngạc nhiên nhìn quanh quất, liền nhìn thấy Sói Trắng đang dẫn theo một đám người tiền hô hậu ủng tiến về phía hai người họ.

Khi lão nhìn thấy Sói Trắng, gã ta cũng vừa hay nhìn về phía lão.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều rất ngạc nhiên. Sói Trắng biến sắc mặt, hét lớn một tiếng.

Thủ hạ của gã lập tức giương súng lên.

Đường phố lập tức toán loạn.

Lăng Độ Vũ kéo tay Mokim, chạy vào một ngõ nhỏ.

Tiếng súng vang lên sát rạt sau lưng họ, Sói Trắng đã thực sự tức giận, giờ thì e rằng không thể thương lượng được như lần trước.

Mokim vừa chạy vừa thở hổn hển:

– Chàng trai trẻ! Cậu đừng chạy nhanh quá!

Lăng Độ Vũ quay đầu lại hét lên:

– Câu này ông nên nói với mấy tên thủ hạ của Sói Trắng thì hơn!

Hai người xông vào nơi hạ trại của một thương đội làm mấy con lạc đà sợ hãi nhảy dựng lên.

Những người Arab trong thương đội tức giận mắng chửi, có người còn rút đao ra, nhưng vừa thấy súng tiểu liên trong tay Lăng Độ Vũ và Mokim thìđều lập tức sợ hãi lùi lại.

Bọn người Sói Trắng các lúc càng đuổi đến gần, cũng may là nơi đây có nhiều người, khiến bọn chúng ném chuột sợ vỡ đồ, không dám tùy ý nổ súng.

Có điều bọn chúng người đông thế mạnh, càng đuổi lại càng thấy nhiều người hơn, Mokim và Lăng Độ Vũ lại không thể chạy vào sa mạc với hai bàn tay trắng, kết cục thúc thủ chịu trói dường như là không thể tránh khỏi.

Hai người xuyên qua doanh trại, đến cái chợ duy nhất của thị trấn này.

Trong chợ chỉ thấy người đông như nêm, tụ tập thành từng đám một mua mua bán bán, quang cảnh nhộn nhịp phi thường.

Lăng Độ Vũ chợt nghĩ ra điều gì đó, định quay lại nói cho Mokim biết thì liền phát hiện ra sắc mặt lão ta đã xanh mét như người sắp chết, bước chân run run, muốn tiếp tục chạy nhưng lực bất tòng tâm.

Đừng nói đào tẩu, ngay cả đứng yên một chỗ e rằng cũng là vấn đề lớn đối với lão.

Khẩu súng rơi xuống đất kêu đến “cách” một tiếng. Lăng Độ Vũ không để ý đến những ánh mắt kỳ dị của mọi người xung quanh, cúi người cõng Mokim lên vai, tiếp tục chạy như bay.

Đây đã là lần thứ hai hắn làm lạc đà cho Mokim, kinh nghiệm cũng phong phút hơn ít nhiều.

Lần trước là Mokim giả bị trúng thuốc mê, còn lần này thì đích thực là hàng thật giá thật, Mokim hầu như đã hoàn toàn không thể lê bước được nữa.

Lăng Độ Vũ đang định chạy xuyên qua khu chợ thì chợt thấy một đám người Dulua đang lao đến như hổ đói từ chính hướng đó.

Hắn thầm thốt lên:

– Trời hại ta rồi!

Nghĩ đoạn đổi hướng chạy về phía Nam khu chợ.

Tiếng của những kẻ truy đuổi vang lên khắp bốn phía, dù là không có gánh nhặng Mokim trên vai, hắn cũng khó mà thoát khỏi được, huồng hồ là trong tình hình này…

Chạy được hơn trăm bước thì một đội người cưỡi lạc đà đi ngang qua trước mặt hắn, chặn ngay đường đi.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn, Sói Trằng đang một mình một ngựa cùng với mười gã vệ sĩ hung hãn lao tới, càng lúc càng gần.

Hắn nghiến răng, liều mình xông qua đội lạc đà.

Đội lạc đà đột nhiên nhích ra một khoảng cho hắn lọt qua.

Lăng Độ Vũ cả mừng, lướt qua như một cơn gió.

Khe hở lập tức khép lại, đoàn lạc đà lại chầm chậm tiến bước.

Lăng Độ Vũ vừa nhìn ra phía trước đã thầm kêu khổ, sa mạc mênh mông vô tận lại hiện ra trước mắt hắn.

Hắn đã đến nơi giáp ranh giữa ốc đảo và sa mạc.

Từ trong đội lạc đà có hai người phi tới.

Một trong hai kỵ sĩ toàn thân mặc đồ đen tuyền, người còn lại thì to cao lực lưỡng, mặt trùm khăn kín mít, khi họ tới gần Lăng Độ Vũ mới nhận ra người này chính là Liao.

Lăng Độ Vũ như muốn reo lên sung sướng.

Liao nói:

– Đưa Mokim cho tôi!

Con lạc đà quỳ xuống.

Lăng Độ Vũ đặt Mokim vào phía sau Liao.

Liao nói:

– Anh cưỡi con kia! Nhanh lên! Chúng tôi không cản được bọn chúng nữa đâu!

Một loạt tiếng súng vang lên, đội lạc đà lập tức trở nên tán loạn.

Lăng Độ Vũ tung mình một cái đến bên một con lạc đà không người cưỡi, nhảy phốc lên, mượn lực nhảy sang ngồi sau lưng một kỵ sĩ khác.

Người kia không nói tiếng nào, vung tay ra roi thúc lạc đà chạy nhanh hơn, con lạc đà kêu lên một tiếng, tung bốn vó chạy như bay đuổi theo hướng Liao.

Lúc con lạc đà lao đi, Lăng Độ Vũ vẫn còn chưa ngồi vững, suýt nữa thì ngã lăn xuống nên mới hoảng loạn ôm chặt lấy eo lưng ngừơi kỵ sĩ nọ.

Chợt cảm thấy chỗ mình chạm tay vào hết sức mềm mại, nhỏ nhắn.

Kỵ sĩ chỉ kêu lên một tiếng êm tai, nhưng không ngăn cản hắn lại.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Thánh Nữ? Là cô sao?

Thánh Nữ không quay đầu lại, nhẹ giọng nói:

– Đây là lần thứ hai tôi cứu anh! Chúng ta hòa nhau rồi nhé!

Lăng Độ Vũ quay đầu lại nhìn Dendin, bọn người Sói Trắng giờ đã biến thành một chấm đen nhỏ… Hình như gã đang phẫn nộ như điên cuồng, bắn vãi đạn lên bầu trời.

Lăng Độ Vũ quay đầu lại, bầu trời sa mạc không một gợn mây, thuần khiết không chút tạp chất.

Thân thể Thánh Nữ toát ra một mùi u hương dịu nhẹ.

Lăng Độ Vũ không cầm lòng, vươn tay ôm chặt hơn.

Thánh Nữ dịu dàng dựa lưng về phía sau, chốc chốc lại cố trườn người về phía trước, cố rời khỏi vòng tay của hắn nhưng không được. Chuyện này xảy ra với Thánh Nữ trước giờ vẫn lạnh lùng như sương tuyết, thật khiến người khoài khó mà tin cho nổi.

Lăng Độ Vũ thở dài một tiếng, hắn chưa từng nghĩ đến trong sa mạc cũng có những giờ phút tuyệt diệu như vậy.

Sau khi vượt qua bao gian nan vất vả, cuối cùng hắn cũng cảm thấy sa mạc có chỗ đáng yêu.

Lần đầu tiên hắn thấy thích vùng đất kỳ diệu này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.