Lăng Độ Vũ

Chương 55: Thế giới chư thần



Thánh Nữ có ẩn tàng môt loại năng lượng kỳ dị.

Tựa hồ như mỗi một cm vuông trên làn da nàng, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào của nàng đều tràn trề sinh lực và tuổi xuân.

Đó là một vẻ đẹp toàn mỹ đến tuyệt đối.

Lăng Độ Vũ và nàng cùng cưỡi chung một lạc đà, tâm thần bất giác như say như dại.

Thánh Nữ đã cởi mạng che xuống, dưới ánh mặt trời chói chan, gương mặt thanh tú của nàng càng thêm hồng nhuận đáng yêu.

Liao cưỡi lạc đà chạy phía trước dẫn đường, tiến thẳng về hướng Đông Nam.

Những chiếc bóng của họ trải dài về phía sau.

Thánh Nữ không nói gì, lặng lẽ điều khiển dây cương, khiến người ta khó mà đoán biết được nàng đang nghĩ gì.

Con lạc đà từ từ giảm dần tốc độ.

Dendin dần khuất xa sau đường chân trời.

Những hạt cát vàng óng lấp lánh dưới ánh mặt trời nóng bỏng, khiến những kẻ lữ hành không thể mở to mắt.

Lăng Độ Vũ có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Thánh Nữ, nhưng thần tình lạnh lùng cao ngạo đến độ không thể xâm phạm của nàng làm gã ngập ngừng không dám thốt lên thành lời những suy nghĩ trong lòng.

Phía trước dường như có vật thể kỳ lạ gì đó xuất hiện.

Đó là một đường dài màu đen đang chuyển động.

Thánh Nữ quát lên một tiếng, lạc đà đột nhiên gia tăng tốc độ, đuổi theo Liao, chạy song song với gã.

Những người đến đều là các chiến sĩ của tộc Telajiakante, ước chừng phải tới gần hai ngàn người.

Các chiến sĩ đến trước mặt Thánh Nữ đều giơ cao vũ khí, hoan hô vang trời.

Tiếng hoan hô của gần hai ngàn con người, phá nát sự tĩnh lặng của sa mạc, làm máu nóng trong người Lăng Độ Vũ sôi lên sung sục.

Thánh Nữ đợi cho mọi người bình tĩnh lại rồi mới nói:

– Thánh Ala đang đứng về phía chúng ta, bộ tộc của chúng ta sẽ mãi mãi lưu truyền, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!

Các chiến sẽ lại hoan hô vang dội.

Tiếng tù và cất lên một hồi dài.

Hai ngàn người chia thành mười đội, tiến về những hướng khác nhau.

Cuối cùng chỉ còn lại khoảng hơn hai trăm chiến sĩ.

Những đội khác đều đã đi xa dần.

Tiếng tù và lại nổi lên, hơn hai trăm người còn lại thay đổi phương hướng, tiến về phía Tây Nam.

Lăng Độ Vũ chuyển sang cưỡi một con lạc đà khác, đi theo đại đội này.

Mokim cũng tự cưỡi một con lạc đà, đi song song với hắn ở giữa đại đội chiến sĩ

Telajiakante.

Thánh Nữ ở tít tận phía sau.

Lăng Độ Vũ nhìn Mokim quan tâm hỏi:

– Ông bạn già! Có sao không?

Mokim không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói:

– Cô ta… cô ta đích thực là rất hấp dẫn. Tôi đã đi rất nhiều nơi, mà chưa từng nhìn thấy ai đẹp như vậy, thật giống hệt như nữ thần mà tôi nhìn thấy đêm hôm đó…

Lăng Độ Vũ biết lão đang nói đến thế giới kỳ lạ mà lão đã nhìn thấy trong sa mạc hơn một trăm năm về trước, đây đã là lần thứ hai lão ta nói về chuyện này. Trong đầu hắn chợt loé lên một ý nghĩ, nhưng lại không thể nào nói ra một cách cụ thể cho được.

Mokim im lặng hồi lâu rồi chợt hỏi:

– Bọn họ đang làm gì vậy?

Lăng Độ Vũ nhìn lão ngạc nhiên hỏi:

– Ông hỏi tôi à? Ông giảo hoạt như vậy đáng lẽ phải đoán ra lý do họ làm vậy từ lâu rồi chứ?

Mokim buồn bã nói:

– Ôi! Chẳng những thể lực của tôi suy giảm, mà trí não cũng không còn được như trước nữa. Trong đầu tôi giờ đây trống rỗng, e rằng thời gian của tôi không còn được mấy ngày nữa…

Lăng Độ Vũ cảm thấy hơi khó chịu, trầm mặc một hồi lâu, rồi mới lên tiếng nói:

– Bọn họ cố ý phân tán đại đội nhân mã, mục đích là để Sói Trắng không biết đâu mà truy tìm.

Liao ở phía sau lên tiếng bổ sung:

– Còn nữa! Khi Sói Trắng rời khỏi Dendin, người của chúng tôi sẽ cướp lại Đá Thần!

Lăng Độ Vũ giật mình khen hay, từ lúc cướp máy bay đến giờ, mỗi chiến lược của Thánh Nữ đều hết sức chu đáo, khiến cho nàng mỗi lần đều có thể xoay chuyển cục thế, phản bại thành thắng.

Nghĩ đến đây, Lăng Độ Vũ nói:

– Liao! Nói cho tôi biết! Tảng đá thần đó có phải các anh đã ăn cắp từ một phòng thiên văn ở Mỹ về không?

Liao trợn mắt há miệng ngạc nhiên, thất thanh thốt lên:

– Anh là thần tiên à? Làm sao mà anh biết được?

Lăng Độ Vũ mỉm cười nói:

– Đây là tin tức nổi cộm nhất trong thời gian gần đây, cho dù không phải là thần tiên cũng không thể nào không biết được!

Liao thở dài nói:

– Đó là thứ Thánh Ala đã ban tặng cho chúng tôi, không hiểu tại sao lại rơi vào tay của người dị giáo, mang đi khỏi quê hương của chúng tôi, đem đến cái phòng trưng bày khốn kiếp đó. Cũng may trong lúc Thánh Nữ đi tìm kiếm Mokim đã được Thánh Ala an bài cho bắt gặp Đá Thần, vì thế có thể thấy thánh Ala vĩnh viễn đứng ở phía chúng tôi, chúng tôi nhất định có thể đánh bại người Dulua.

Lăng Độ Vũ giờ mới hiểu được khúc chiết bên trong của sự việc, thuận miệng hỏi tiếp:

– Giả sử các anh đánh bại được người Dulua, các anh sẽ làm gì? Đuổi bọn họ ra khỏi sa mạc à?

Liao lắc đầu nói:

– Không! Thánh Nữ nói sa mạc không thuộc về bất kỳ bộ tộc nào, chỉ cần người Dulua không áp bức chúng tôi, mọi người có thể cùng tồn tại một cánh bình đẳng trong hòa bình.

Lăng Độ Vũ ồ lên một tiếng, hắn căn bản không ngờ Thánh Nữ lại rộng lượng như vậy, chỉ cần dựa vào điểm này, hắn đã thấy cần phải giúp nàng một tay rồi.

Một vầng mây đen lướt qua đầu hắn.

Lăng Độ Vũ nghĩ đến chiếc máy theo dõi trong bụng Mokim, nghĩ đến con chim sẻ sau lưng ve sầu và bọ ngựa – Nico.

Tối ngày hôm đó, họ dừng chân hạ trại ở một lòng sông khô cạn.

Mokim tỏ ra vô cùng mệt mỏi nên đã đi ngủ từ sớm.

Lăng Độ Vũ bị bao nhiêu suy tính trong đầu làm mất ngủ, bèn đứng dậy bước ra ngoài tản bộ.

Chòm sao Thợ Săn tráng lệ tỏa sáng lấp lánh ở phía Đông Nam, bên phải nó là Sao Thiên Lang, trông như một viên bảo thạch trên bầu trời đêm.

Đa số các chiến binh đều chưa đi nghỉ, họ ngồi quay lại với nhau bên đống lửa, uống trà, trò chuyện.

Một số người khác thì nằm phủ phục xuống cát, hướng về phía Thánh Địa Mecca cầu nguyện.

Lăng Độ Vũ chậm rãi tản bộ.

Bên ngoài có khoảng hơn chục người đang canh gác, nhưng không ai cản trở hành động của hắn, Một người đến bên cạnh hắn, cung kính nói:

– Thánh Nữ mời ngài vào lều nói chuyện?

Bên trong lều, Thánh Nữ đã thay một bộ áo dài trắng như tuyết, khăn che mặt cũng đã cởi ra, ánh mắt lại lạnh lùng như trước.

Lăng Độ Vũ ngồi xuống đối diện với nàng, nghĩ lại lời nói của Duma, bất giác tim hắn đập mạnh hẳn lên, như bên trong đang có một con khỉ tinh nghịch đang nhảy nhót vậy.

Thánh Nữ chậm rãi nói:

– Mokim càng lúc càng yếu hơn, tôi thấy ông ta không thể tiếp tục được nữa! Ôi!

Con người luôn không tin tưởng lẫn nhau khiến cho chúng ta mất đi một cơ hội thay đổi văn minh nhân loại! Hy vọng lần này có thể lấy về những gì đã mất đó!

Lăng Độ Vũ nghi hoặc hỏi:

– Tôi không hiểu cô đang nói gì?

Thánh Nữ u uất nói:

– Có quá nhiều chuyện chúng ta không hiểu được đúng không? Mokim nói cho tôi là anh đã biết nơi cất giấu Ngự Thần Khí, chỉ cần đến được thành cổ hoang phế ở Mozook là anh có thể tìm được, điều này có đúng không?

Lăng Độ Vũ gật đầu nói:

– Đúng vậy! Ông ấy đã nói cho tôi biết! Có phải Mokim đã dùng hết năng lượng mà Ngự Thần Khí ban cho rồi không?

Thánh Nữ nói:

– Không phải ban cho, mà là khai mở. Ngự Thần Khí là thần vật có thể mở ra tiềm năng của con người.

Lăng Độ Vũ hiểu ra nói:

– Tôi biết rồi! Cô muốn nói Ngự Thần Khí đã mở ra tiềm năng trong người Mokim, bây giờ số năng lượng đó đã dùng hết rồi đúng không?

Thánh Nữ lắc đầu nói:

– Tiềm lực sẽ không bao giờ hết được, ít nhất là trong vài trăm năm ngắn ngủi, chỉ vì Mokim không thể tiếp thụ được sức mạnh to lớn của Ngự Thần Khí mà thôi, thêm vào đó, thời gian khi ấy quá ngắn khiến cho ông ta chỉ có thể khởi động được một phần nhỏ tiềm lực của mình, vì vậy mà mới có hiện tượng thoái hóa như bây giờ. Kỳ thực, mỗi người chúng ta đều có tiềm năng vô hạn, chỉ là không biết cách vận dụng nó thôi, cũng giống như một triệu phú trong tay có hàng triệu đô-la, nhưng lại quên mất số tài khoản ngân hàng của mình, đến nỗi biến thành một kẻ nghèo kiết xác vậy. Sinh lão bệnh tử, đó là bi kịch của loài người.

Lăng Độ Vũ nghĩ đến những ánh mắt ngây thơ hiếu động của lũ trẻ, khi lớn lên lại biến thành vẩn đục nhơ nhớp, về già thì ánh mắt ấy lại hôn ám vô thần, đúng là mất dần sức sống như lời Thánh Nữ nói.

Lăng Độ Vũ nói:

– Ngự Thần Khí rốt cục là thứ gì?

Thánh Nữ đáp:

– Ngự Thần Khí là kết tinh tinh thần của các vị thần.

Lăng Độ Vũ hoang mang hỏi:

– Tôi không hiểu?

Thánh Nữ chậm rãi giải thích:

– Con người không phải là sinh vật duy nhất trên địa cầu này biết kiến tạo văn minh. Từ rất lâu rất lâu về trước, văn minh được kiến lập rồi lại tàn lụi, điều này đại biểu cho các thực nghiệm của chân thần. Mỗi một hình thức của sự sống, từ một con cá nhỏ đến một con người, đều là những thực nghiệm để tìm kiếm sự hoàn mỹ!

Lăng Độ Vũ nhíu mày:

– Chân thần?

Thánh Nữ nhẹ giọng nói:

– Chân thần! Đó là toàn bộ của sự sống!

Lăng Độ Vũ toàn thân chấn động, chợt nghĩ đến vụ câu đố của Thượng Đế.

Ánh mắt Thánh Nữ nhìn về nơi xa xăm, thờ dài một tiếng nói:

– Trong điển tích của Ấn Độ cổ đại đã ghi chép một số tình tiết vụn vặt về sự sống và tiến hóa của văn minh. Mỗi một sự tiến hóa đều cần một thời gian kéo dài hàng trăm triệu năm. Sách cổ đó nói, tổng cộng có thể phân thành bốn thời kỳ tiến hóa, chính là thời đại vàng, thời đại bạc, thời đại đồng và thời đại sắt.

Lăng Độ Vũ cũng nói:

– Tôi đã nghe qua thuyết này. Bọn họ nói bây giờ đang là thời đại sắt, thời đại vàng là huy hoàng sáng lạn nhất, kế đó là đến thời đại bạc, thời đại đồng. Thời điểm hiện nay đang là lúc mà thời đại sắt đen tối nhất, tinh thần của con người chìm ngập trong dục vọng và lầm lạc, vạn kiếp bất phục. Nhưng đây chỉ là tỷ dụ của tôn giáo mà thôi.

Trong mắt Thánh Nữ lấp lánh ánh hào quang trí tuệ, nói với một giọng rầu rầu:

– Thời đại sắt chính là nói thời đại cơ khí hiện nay, nhân loại đã vứt bỏ năng lực vô hạn của mình, trầm mê trong biển khổ của những dục vọng và những thứ máy móc đó!

Lăng Độ Vũ nói:

– Chuyện này thì tôi không biết, nhưng nó thì có liên quan gì đến Ngự Thần Khí chứ?

Thánh Nữ trầm mặc một hồi, nhìn chăm chú vào mắt Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ cảm thấy hơi khẩn trương, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Thánh Nữ.

Thánh Nữ thở dài một tiếng nói:

– Anh là một người rất đặc biệt, đã nhiều năm nay không có ai có thể khiến tôi quay đầu lại nhìn lấy một lần, thậm chí có nhiều lúc tôi còn không cầm được lòng mà khinh khi sự ngu muội của loài người, nhưng chỉ có anh lại có thể khiến tôi động lòng.

Lăng Độ Vũ thoáng đỏ mặt nói:

– Tôi cũng không thể không nói thật, ở trong sa mạc bao năm nay, những giấc mộng mà tôi nhớ được đều có cô ở trong đó.

Thánh Nữ cúi đầu nói:

– Đáng tiếc tôi không giống như những người đàn bà bình thường, được hưởng tình yêu bình thường của con người.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên:

– Tại sao?

Thánh Nữ trở lại vẻ bình tĩnh như lúc đầu đáp:

– Bởi vì tôi đã tiếp xúc với Ngự Thần Khí, cảm nhận được sự siêu việt và vĩ đại của bản thân.

Lăng Độ Vũ kêu lên:

– Nói cho tôi biết, Ngự Thần Khí rốt cuộc là thứ quái qủy gì?

Thánh Nữ bất chợt nhoẻn miệng nở một nụ cười hiếm hoi, tựa như một mạch nước ngầm trong sa mạc vậy.

Lăng Độ Vũ nhìn đến ngây ngẩn tâm thần.

Chỉ nghe nàng thấp giọng nói:

– Ngự Thần Khí không phải thứ quái qủy gì cả, nói một cách dễ hiểu, nó là vật đến từ thời đại vàng, đến từ nền văn minh của thời đại ấy, đó cũng là thế kỷ mà chư thần tồn tại.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Làm sao mà cô biết?

Thánh Nữ mỉm cười đáp:

– Sau khi anh và Ngự Thần Khí tiếp xúc một thời gian, anh sẽ có thể nghe được những điều nó nói với anh, biết được mọi thứ.

Lăng Độ Vũ nói:

– Thật sự có thần thánh sao?

Thánh Nữ nói:

– Đương nhiên là có! Chúng ta cũng có thể trở thành thần thánh, chỉ cần anh có thể nhận thức được bản thân mình, nhận thức được tất cả những gì mình sở hữu… Người Trung Quốc các anh không phải có truyền thuyết tu tiên đó hay sao?

Lăng Độ Vũ lắc đầu phản đối nói:

– Nhưng tảng đá thần và Ngự Thần Khí đó rõ ràng đến từ ngoài vũ trụ, giả dụ nó là vật từ một nền văn minh đã bị hủy diệt từ hàng trăm triệu năm về trước, hoặc là kết tinh của thần thánh như lời cô nói, vậy thì nó phải ở dưới lòng đất mới đúng!

Thánh Nữ mỉm cười:

– Ở thời đại đó, sự sống đã phát huy đến mức cực hạn, con người đã hóa thành thần thánh. Bọn họ không cần dùng dến những thứ công cụ như chúng ta mà vẫn có thể đi đến bất kỳ nơi đâu trong vũ trụ này.

Lăng Độ Vũ cảm khái nói:

– Cuối cùng thì họ vẫn bị hủy diệt, xem ra mọi thứ đều có cực hạn.

Thánh Nữ nói:

– Sự sống không ngừng tìm kiếm những hình thức tồn tại mới lý tưởng hơn, bọn họ bất quá cũng chỉ là một thực nghiệm của sự sống mà thôi, chúng ta cũng là một thực nghiệm khác, bọn họ đã thất bại, giờ thì đến lượt chúng ta!

Lăng Độ Vũ nói:

– Nhưng cô vẫn chưa trả lời tôi Ngự Thần Khí rốt cuộc là thứ gì?

Thánh Nữ mỉm cười:

– Ở thế giới chư thần đó đã phát sinh ra một biến hóa mang tính hủy diệt, khi bọn họ phát hiện ra thì đã không còn đường để quay lại nữa, duy chỉ có diệt vong mà thôi.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Lẽ nào là chiến tranh?

Thánh Nữ lắc đầu:

– Đó là một chuyện còn đáng sợ hơn cả chiến tranh nữa. Văn minh của chư thần là một nền văn minh hoàn toàn dựa vào sức mạnh tinh thần mà kiến lập, mà bỏ qua sự phát triển về vật chất. Đáng tiếc sự sống lại cần cả sự phát triển của cả vật chất và tin thần song song với nhau, chỉ chú trọng bất kỳ bên nào cũng sẽ dẫn đến con đường diệt vong. Chư thần chính là như vậy, khi tinh thần càng lúc càng mạnh mẽ, đến độ họ có thể đến bất kỳ nơi nào trong vũ trụ hay suy nghĩ những vấn đề thâm ảo nhất chỉ mất thời gian một cái nháy mắt, nhưng thân thể họ lại không ngừng già cỗi, yếu ớt, trải qua mấy ngàn năm phần đấu, cuối cùng họ cũng không thắng được định luật của tự nhiên, cái chết của nhục thể trở thành một sự thực không thể thay đổi. Nhục thể chết, tinh thần không có chỗ để tồn tại, đương nhiên cũng đồng quy ư tận.

Lăng Độ Vũ không hiểu hỏi lại:

– Lẽ nào họ không thể dùng tinh thần thay đổi vật chất?

Thánh Nữ nói:

– Vào buổi ban đầu thì có thể làm vậy, nhưng khi sức mạnh tinh thần biến thành bao la như biển lớn thì một chiếc ly nhỏ như nhục thể của con người làm sao chứa nổi, hoặc giả như chúng ta đây, một người làm sao có thể gánh một gánh nặng mười tấn cho được? Tiến hóa của sự sống phải chịu sự hạn chế của quy luật tự nhiên, nhất định phải tuần tự, vì vậy khi bọn họ phát hiện ra vấn đề thì cũng là lúc họ diệt vong.

Lăng Độ Vũ nói:

– Tôi không thật sự hiểu lắm, nhưng xem ra cũng không còn mơ hồ như trước. Có phải vì thế mà sự sống trong thời đại của chúng ta phát triển văn minh theo hướng vật chất hay không?

Ánh mắt Thánh Nữ lộ vẻ tán thưởng, nói:

– Anh thật là người có trí tuệ!

Nói đoạn hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói tiếp:

– Chính vào thời điểm đứng trước vực thẳm diệt vong đó, chư thần tụ tập hết sức mạnh tinh thần của mình, dồn hết trí tuệ vĩ đại của họ lại, dùng sức mạnh tinh thần đúc thanh một ống tròn, đó chính là Ngự Thần Khí. Vì vậy, có thể nói, Ngự Thần Khí chính là thứ bao hàm cả một nền văn minh đó. Sau đó, họ lại dùng hết sức mạnh còn lại của mình nhét Ngự Thần Khí vào một tảng đá, ném nó vào vũ trụ vô tận, hy vọng một nền văn minh khác ngoài vũ trụ có thể có cơ hội tiếp xúc với một nền văn minh phát triển cao độ đã từng tồn tại ở địa cầu.

Lăng Độ Vũ vỗ tay nói:

– Tôi hiểu ra rồi, đây chính là nguyên nhân cô nói: “Nó đã trở về!”.

Thánh Nữ gật đầu:

– Đúng vậy! Nó trở về rồi! Hơn một trăm năm trước, tôi và Mokim đã ở đúng vào điểm rơi của nó! Thế nhưng, tại sao nó lại trở về?

Ánh sáng mặt trời len lỏi qua tấm vải che cửa lều, thì ra hai người đã nói chuyện cả một đêm.

Đã đến lúc phải khởi hành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.