Lăng Độ Vũ

Chương 66: Thuận lưu nghịch lưu



Lăng Độ Vũ kéo cửa máy bay trực thăng, hỏi Tôn Bách Thân phía sau: “Ai làm phi công?”

Tôn Bách Thân cười nói: “Đương nhiên là chuyện của người trẻ tuổi.” Ngày hôm đó vì ông ta gọi Lăng Độ Vũ là người trẻ tuổi, khiến cho đối phương bất mãn.

Lăng Độ Vũ cũng cười ngồi lên ghế phi công, Tôn Bách Thân ngồi bên cạnh hắn, nói: “Hình như Tình Ti rất có hứng thú với anh.”

Lăng Độ Vũ cười khổ trong lòng, nếu đây không phải là loại người như Tình Ti không đợi được đi sa mạc nóng bỏng, mà đi những đại đô thị phồn hoa như Paris, New York, Tokyo, Đài Bắc, Hong Kong, vậy thì rất khó chạy thoát khỏi sự bám víu của bà.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn phát đau, lại nhớ tới cảnh tượng lúc Phiêu Vân chết, cô chỉ giống như một nữ thần đang ngủ, bây giờ hắn chỉ mượn máy bay trực thăng của Tôn Bách Thân tới chở thi thể cô về, nhưng Tôn Bách Thân lại hưng phấn bừng bừng đòi đi theo.

Hắn không thể không nói cả sự việc cho Tôn Bách Thân, đồng thời xin ông ta giữ kín bí mật, bất quá chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin, Tôn Bách Thân vẫn đang bán tín bán nghi.

Lăng Độ Vũ khởi động máy, cánh quạt trực thăng xoay chuyển, phát ra tiếng động điếc tai.

Lăng Độ Vũ nói: “Tước sĩ, lúc đầu tôi đoán ông sẽ bỏ phiếu phản đối.”

Tôn Bách Thân hơi bối rối nói: “Trước hội nghị tôi cũng cho rằng mình sẽ phản đối, nhưng anh đề xuất ra thuyết trục trái đất thay đổi, lại giải đáp một vấn đề đang tắc nghẽn ngay ngực.”

Lăng Độ Vũ ngẩn ra: “Vấn đề gì?”

Tôn Bách Thân nói: “Có nhớ cánh cửa mà Ban Bố phát hiện ra, không phải có hai câu: “Khi vĩnh hằng biến mất trong vĩnh hằng, mặt trời mọc lên ở hướng tây” khiến người ta nghĩ nát óc không hiểu sao? Chỉ khi trục trái đất thay đổi, trái đất mới có khả năng chuyển phương đông thành phương tây, thế là tạo thành hiện tượng mặt trời mọc ở hướng tây, cho nên tôi mới động lòng với cách nhìn của anh.”

Lăng Độ Vũ cười nói: “Thì ra là vậy!”

Trực thăng bắt đầu bay cao.

Lăng Độ Vũ hỏi: “Vụ khai quật này đã trở thành đại sự được cả thế giới chú tâm, chính phủ Ai Cập có đồng ý tiếp tục khai quật không?”

Tôn Bách Thân nói: “Chính vì cả thế giới chú ý, lại có liên quan tới vụ mưu sát tập thể kinh người, cho nên chính phủ Ai Cập mới không thể không đồng ý, nếu không chính phủ Ai Cập sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi, ai dám nói chắc Ai Cập không phải là kẻ giết người?”

Lăng Độ Vũ hỏi: “Vậy ai tới chủ trì lần khai quật này?”

Tôn Bách Thân cười khổ: “Chính là tôi đây, đây là điều kiện của phía Ai Cập, đồng thời chúng tôi cũng phải trả tất cả chi phí cho đội đặc chủng của Ai Cập phụ trách an toàn.”

Trực thăng bay về phía trước.

Sa mạc mênh mông lui ra sau như thủy triều.

Lăng Độ Vũ nói: “Tôi từng cùng một người bạn tên là Thẩm Linh, ở Ấn Độ dùng cách đào giếng dầu đào xuống đất, rất nhanh nhẹn hữu hiệu.”

Tôn Bách Thân gật đầu: “Đây là một cách đáng để tham khảo, muốn ngồi máy khoan giếng trở lại cũng không phải chuyện khó, tôi tuyệt không muốn phí hai năm trên sa mạc như Ban Bố.”

Lăng Độ Vũ nói: “Nếu dùng thiết bị tiên tiến nhất, lại không hề e ngại đào thẳng xuống 120…(1), tôi nghĩ tối đa một tháng là đủ rồi.”

Tôn Bách Thân kêu lên: “Anh xem!”

Chiếc trực thăng chiến đấu của Libya mà Lăng Độ Vũ vứt lại xuất hiện ngay đằng trước, giống như con bò cạp đang ngủ đông trong cát mịn như sóng biển.

Quả tim Lăng Độ Vũ co rút mạnh một cái, một cảm giác đau khổ do mất đi vật quý lấp đầy trong ngực.

Trực thăng từ từ đáp xuống.

Lăng Độ Vũ tắt máy, nhưng lại không mở cửa.

Tôn Bách Thân rất già dặn, biết Lăng Độ Vũ không muốn nhìn thấy cảnh tàn khốc một lần nữa, im lặng chờ đợi.

Cát bụi do cánh quạt cuốn lên từ từ rơi xuống, chiếc trực thăng mang di hài Phiêu Vân từ mơ hồ không rõ ràng trở nên rõ ràng thấy được.

Lăng Độ Vũ hít một hơi nói: “Để một mình tôi qua đó.”

Tôn Bách Thân gật đầu thông cảm.

Lăng Độ Vũ mở cửa trực thăng, nhảy xuống, sải bước đi tới chiếc trực thăng chiến đấu.

Tôn Bách Thân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chuyện xảy ra trong mấy ngày nay li kì quái đản tới mức khiến ông ta khó chấp nhận, nhưng quen biết với kì nhân giống như Lăng Độ Vũ, lại là một chuyện vui lớn.

Ông ta bỗng có cảm giác, mở bừng mắt ra.

Lăng Độ Vũ đang chạy về.

Tôn Bách Thân la lên: “Chuyện gì?”

Lăng Độ Vũ thần sắc cổ quái nói: “Thi thể biến mất rồi!”

o0o

Ba tuần sau.

Lăng Độ Vũ từ mĩ bay về Cairo, trở lại hiện trường khai quật.

Khi trực thăng bay ngang qua sa mạc, kí ức hắn không tự chủ được nhớ lại từng giây từng phút khi cùng với nữ chiến sĩ đến từ thời không xa xôi.

Cô có chết thật không?

Sau khi thi thể cô biến mất, hắn từng tìm khắp sa mạc xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy tông tích, tới cuối cùng hắn mới bất lực bỏ qua, lại chờ trong sa mạc ba ngày, mới bay về New York làm một việc gấp.

Lúc này hắn lại trở về.

Trực thăng đáp xuống quảng trường trong căn cứ.

Tôn Bách Thân hưng phấn ra đón, từ xa lắc đã la lên: “Người trẻ tuổi, chào anh!”

Lăng Độ Vũ tuyệt ít thấy bộ dạng như vậy của ông già bảo thủ tự phụ này, giống như đã thoải mái mười mấy năm, cũng biết sự tình phát triển hết sức thuận lợi.

Trong căn cứ vắng tanh, nhưng từ phía hiện trường khai quật truyền lại tiếng người, tiếng máy móc vận hành và tiếng xe tải lớn chạy. Lúc này là khoảng chín giờ sáng, nhưng ánh mặt trời nóng bỏng đã vô tình chiếu khắp sa mạc mênh mông, bốc lên hơi nóng hừng hực.

Lăng Độ Vũ một tay đẩy gọng kính râm trên sống mũi, tay còn lại giữ chiếc mũ, nhảy xuống khỏi trực thăng, không có hai bảo bối này, rất dễ bị trúng nắng và bị chứng “mù sa mạc”.

Tôn Bách Thân chạy tới nhiệt liệt bắt tay hắn: “Sự tình tiến triển hết sức thuận lợi, anh tới vừa khéo.”

Lăng Độ Vũ nhìn bộ dạng của ông, trong lòng dở khóc dở cười, ngày hôm đó chính ông nghiêm khắc quở trách Ban Bố tìm Atlantis, nhưng hôm nay lại hưng phấn bừng bừng chủ trì đại kế hoạch khai quật nền văn minh bị thất lạc này.

Lăng Độ Vũ cười nói: “Đừng câu giờ nữa, mau nói ra để tôi còn chia chác.”

Tôn Bách Thân nói: “Máy khoan đất đã khoan ra hang động sâu hơn hố số 48 sâu nhất mà lần đó Ban Bố khai quật, dưới hố chúng tôi phát hiện bậc cấp bằng đá hướng nghiêng nghiêng xuống dưới, vụ nổ tuy phá hủy phần đầu của bậc cấp, nhưng máy thăm dò phát hiện đại bộ phận thông đạo vẫn hoàn chỉnh, chỉ là có một đoạn bị đất cát và đá vụn sụp xuống lấp đầy, tôi đã mời thêm người thanh lý, ước tính chậm nhất là hoàng hôn hôm nay có thể khai thông thông đạo thần bí này.”

Lăng Độ Vũ ngẩn ra nói: “Lại có chuyện lạ vậy à, xem ra ngày đó Ban Bố phát hiện cánh cửa thần bí trong hố số 48, chính là cửa vào thông đạo đi xuống dưới này, bên dưới sẽ là thứ gì?”

Tôn Bách Thân nói: “Bất kể là gì, nói chung là một nguồn có thể phát ra năng lượng kì dị, anh xem.”

Ông ta giơ đồng hồ đeo tay lên, kim đã dừng lại, là 2 giờ 47 phút, ngày là ngày hôm qua.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, giơ đồng hồ lên, đồng hồ cũng đã dừng lại, nhưng là mới dừng.

Tôn Bách Thân nói: “Kể từ 2 giờ 47 phút hôm qua khi chúng tôi khai thông bậc đá, tất cả công cụ tính thời gian đều ngừng lại, rất nhiều máy móc cũng bị quấy nhiễu, thỉnh thoảng mất tác dụng, trì hoãn tiến độ công tác rất nhiều, nếu không bây giờ chúng ta đã có thể tiến vào xem thử là cái gì rồi.”

Lăng Độ Vũ hỏi: “Có tin tức gì của Mã Khách Lâm không?”

Tôn Bách Thân nói: “Tôi đã thông tri cho cảnh sát hình sự quốc tế truy tìm tông tích của hắn, đừng lo, trừ phi hắn suất lĩnh máy bay chiến đấu và xe tăng tới tiến công, nếu không bộ đội đặc chủng tinh nhuệ của Ai Cập sẽ hung hăng giáo huấn hắn một trận.”

Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy những chỗ cao trong căn cứ đều bố trí vọng gác, bắc súng máy, bộ dạng như lâm đại địch, nhưng cho dù vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.

Tôn Bách Thân nói: “Tới đây! Xem tiến độ của chúng tôi.”

Hai người ngồi chiếc xe jeep đầy cát bụi, chạy về phía cái giếng dầu cỡ lớn sừng sững giữa sa mạc mênh mông, gần ba trăm nhân viên công tác gánh chịu sự nóng bức, bận bịu làm việc.

Thùng treo được máy kéo thả xuống, lúc kéo lên lại đã mang theo một đống đất đá thật nặng, do nhân viên khảo cổ có kinh nghiệm kiểm tra, sau khi xác định là không có văn vật cổ quý giá, mới đổ ra xa.

Tôn Bách Thân buông bỏ Lăng Độ Vũ, nắm lấy trọng trách tổng chỉ huy, Lăng Độ Vũ trái lại thành kẻ bàng quan.

Đáng tiếc tới hoàng hôn, từ sa mạc nổi lên gió cát lớn, Tôn Bách Thân vạn phần bất lực hạ lệnh rút quân, tất cả mọi người đều trở về căn cứ.

Trong nhà ăn căn cứ ồn ào náo nhiệt, hơn hai trăm người chia nhau ngồi ở ba mươi mấy chiếc bàn tròn, vừa ăn, vừa hứng thú bàn tán về công trình khai quật, có người cá rằng cuối bậc thang đá là luyện ngục được nói đến trong Kinh Thánh, đương nhiên cũng có người cho rằng là kho tàng của vua Solomon.

Lăng Độ Vũ và Tôn Bách Thân ngồi ở cái bàn dựa tường.

Tôn Bách Thân hung hăng nói: “Thật khiến người ta ấm ức, chúng tôi xém chút nữa đã tiếp xúc được với bộ phận chưa bị phá hoại, nếu không phải trận gió cát này, bây giờ tôi và anh đã chậm bước đi xuống trên bậc cấp bằng đá đó rồi.”

Lăng Độ Vũ nói: “Sáng sớm mai cũng là thời khắc tốt mà.”

Tôn Bách Thân cười, thay đổi đề tài: “Theo tính toán sơ bộ của tôi, hoa văn và hình thức của bậc cấp đá đều thuộc phong cách của người Sumerian, cho nên bậc thang bằng đá này sớm nhất cũng chỉ được xây dựng vào 4000 năm trước công nguyên, thật sự không có liên quan gì với Atlantis biến mất một vạn năm trước.”

Lăng Độ Vũ trầm ngâm cả buổi, hỏi: “Ông có nhớ chữ khắc trên miếng đá huyền vũ mà Ban Bố tìm được không?”

Tôn Bách Thân niệm: “Thần điện của vĩnh hằng, vì thần vật của vĩnh hằng mà đứng thẳng trên mặt đất một lần nữa, bộc nhân được thần tuyển chọn, vì chờ đợi sự giáng lâm của vĩnh hằng, trăm ngàn đời bỏ ra lòng kiên nhẫn tôn quý.”

Lăng Độ Vũ nói: “Nội dung mấy câu này khiến người ta không hiểu được, nhưng ý tứ của mặt chữ lại hết sức rõ ràng minh bạch.”

Tôn Bách Thân đồng ý: “Điều này nói lên rằng người Sumerian vì một thứ mà bọn họ gọi là “Thần vật của vĩnh hằng” gì đó, xây dựng một tòa thần điện, “bộc nhân được thần tuyển chọn” hẳn là chỉ chính bọn họ, nhưng bọn họ hết đời này tới đời khác chờ đợi sự giáng lâm của “vĩnh hằng”.”

Lăng Độ Vũ nói: “Tôi nghĩ “thần vật của vĩnh hằng” hoặc “vĩnh hằng” đều chỉ một vật kì quái, vật này hẳn đã từng có được, nhưng sau này lại mất đi, chỉ lưu lại một tòa thần điện trống rỗng, chỉ không biết dưới chân chúng ta có phải là tòa thần điện đó không.”

Tôn Bách Thân nói: “Nếu như vậy, đó chỉ là vật của người Sumerian, có dính dáng gì tới Atlantis?”

Trong mắt Lăng Độ Vũ lóe lên dị quang, nói: “Tôi có một giả thiết lớn gan, ví dụ như người Sumerian là hậu duệ của người Atlantis, sau khi Atlantis bị hủy diệt khoảng năm, sáu ngàn năm, bọn họ tản ra khắp nơi ở châu Âu, nhưng kí ức liên quan tới nền văn minh gốc vẫn được truyền miệng trồng sâu vào kí ức bọn họ, khiến bọn họ không ngừng tìm kiếm Atlantis.

Mà ấn tượng sâu sắc nhất của họ, là “thần vật của vĩnh hằng” lúc đó được cung phụng trong một thần điện ở Atlantis, hơn bốn ngàn năm trước công nguyên, bọn họ cuối cùng tìm được thần điện dưới sa mạc này, nhưng bên trong thần điện đã trống rỗng, thế là bọn họ xây nên một bậc cấp bằng đá, dẫn tới thần điện, lại xây dựng thành phố ở trên, sau đó thành thị bị hủy diệt vì nguyên nhân nào đó, bậc cấp bằng đá dẫn xuống đất này cũng bị quên sạch, nhưng chuyện này được ghi lại trên phiến đá huyền vũ, sau cùng rơi vào tay Ban Bố.”

Tôn Bách Thân chăm chăm nhìn Lăng Độ Vũ, hẳn một lúc sau mới than thở: “Vì sao lời anh luôn có sức thuyết phục như vậy, phải biết lúc đầu tôi chẳng có mấy hảo cảm với anh.”

Lăng Độ Vũ cười nói: “Cũng vậy cả thôi.”

Mặt Tôn Bách Thân đầy nụ cười, nếu bậc cấp bằng đá quả thật thông tới thần điện của Atlantis, vậy câu đố liên quan tới nền văn minh thiên cổ bị thất lạc này có thể giải quyết dễ dàng. Chính ông ta cũng sẽ trở thành lịch sử.

Tôn Bách Thân hỏi: “Vì sao anh biết Mã Khách Lâm có vấn đề? Chẳng lẽ chỉ vì hắn mang găng tay?”

Lăng Độ Vũ nói: “Từ đầu tôi đã hoài nghi trong hội khảo cổ học quốc tế có vấn đề bên trong, nếu không làm sao mà biết Ban Bố muốn phát biểu tin tức liên quan tới Atlantis, thêm nữa vụ Kì Liên chết thảm, cũng vì Kì Liên muốn báo cáo tư liệu có liên quan tới Atlantis trong hội nghị hoa học hàng năm nên mới bị hại, thử hỏi không có liên quan tới người của hội khảo cổ học quốc tế sao?”

Tôn Bách Thân nói: “Đừng nói chuyện này nữa, để tôi mời anh một chén, cầu chúc ngày mai thành công thuận lợi.”

Lăng Độ Vũ nhìn cốc nước trong ông ta đang giơ lên cười nói: “Đó tịnh không phải là một chén rượu.”

Tôn Bách Thân nghiêm túc nói: “Trong sa mạc nước còn quý hơn rượu, nước này đều do không quân Ai Cập vận chuyển từng thùng tới, công trình to lớn cực điểm.”

Lăng Độ Vũ cụng li với ông ta, uống một hơi cạn sạch, dòng nước mát mẻ chảy trong cổ họng, không biết sao, hắn cảm thấy hơi có vị đắng chát, có thể là do vấn đề cất giữ trong thùng.

Hai người rời phòng ăn, đi về nhà ở phía tây.

Đi trên hành lang gặp nhân viên công tác, đều hưng phấn chào hỏi bọn họ, mọi người đều nóng lòng chờ gió cát lặng, ngày mai đến.

Đến trước phòng hai người ở, Tôn Bách Thân lắc lư một cái, đưa tay chống tường.

Lăng Độ Vũ giật mình, đưa tay đỡ ông ta hỏi: “Sao rồi?”

Tôn Bách Thân đứng thẳng dậy, nói: “Không có gì, lớn tuổi rồi, làm việc dưới nắng nóng rất khiến người ta mệt nhọc, bây giờ chỉ muốn nằm trên giường, ngủ ngon một đêm, lúc mở mắt ra đã là ngày mai.”

Lăng Độ Vũ đỡ ông ta lên giường, chẳng bao lâu Tôn Bách Thân đã phát ra tiếng ngáy nặng nề, ngủ say như chết.

Đây là gian phòng hai người, trừ hai cái giường và một tủ quần áo ra, còn có một cái bàn và ghế, ở sa mạc xa xôi này cũng tính là không tệ rồi, Ban Bố quả thật đã tốn một phen tâm huyết ở đây.

Đáng tiếc Ban Bố và Phiêu Vân trước sau đều hi sinh tính mạng. Nghịch lưu rốt cuộc là loại người gì? Vì sao bọn họ trăm phương ngàn kế ngăn cản người khác khai quật Atlantis?

Phiêu Vân nói nhân số bọn họ không quá năm mươi người, một đám người không có đường sinh mệnh này, phải chăng đều dùng những thân phận giả che giấu như Mã Khách Lâm, tiềm phục trong thời đại đối với bọn họ là quá khứ này?

Thần vật của vĩnh hằng lại là vật gì?

Người của nghịch lưu liệu có dễ dàng buông tay?

Nghĩ tới đây, một trận mệt mỏi dâng lên đầu, hắn không nhịn được ngáp một cái.

Lăng Độ Vũ nghĩ, đây đã là lúc phải ngủ rồi.

Một ý niệm khác khiến hắn giật mình, một cơn lạnh tuôn vào trong lòng.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Với mức tu dưỡng tinh thần của hắn, mỗi ngày ngồi thiền hai giờ là đủ, sao còn cảm thấy buồn ngủ?

Bên ngoài yên tĩnh lặng lẽ.

Hắn thậm chí không nghe thấy tiếng người đi qua.

Lăng Độ Vũ lao lên giường, lay mạnh Tôn Bách Thân: “Tước sĩ! Tước sĩ!”

Đối phương không hề có chút phản ứng nào.

Lăng Độ Vũ lao ra khỏi cửa, tình cảnh đập vào mắt khiến hắn nhảy dựng.

Trên hành lang đầy người ngủ ngã nghiêng ngã ngửa.

Có người bỏ thuốc mê vào nước, cũng may hắn có sức kháng cự với thuốc, khiến hắn may mắn thoát nạn, người của nghịch lưu quả nhiên thần thông quảng đại.

Hắn từ hành lang đầy người ngủ đi tới nhà ăn đầy người ngủ, đến bộ đội đặc chủng của Ai Cập phái tới cũng ngủ hết toàn bộ.

Phòng ăn rộng lớn chỉ còn mình hắn đi lại.

Hắn đã không còn thời gian nghiên cứu đối phương bỏ thuốc thế nào, cách duy nhất trước mắt là phát tín hiệu cầu cứu.

Phòng tin tức ở một kiến trúc khác bên ngoài căn cứ, muốn tới đó, phải rời khỏi quần thể kiến trúc chính mà hắn đang ở, xuyên qua quảng trường mới tới được.

Sự việc không thể chậm trễ, hắn lao ra cửa chính, bên ngoài là quảng trường.

Còn chưa tới cửa, tiếng cánh quạt trực thăng “tạch tạch” đã nhanh chóng từ xa lại gần.

Lăng Độ Vũ kêu lên không hay, thay đổi ý nghĩ chạy tới phòng thông tin, dựa vào trí nhớ xoay trái xoay phải trong khu nhà, chẳng mấy chốc đã tới cầu thang lên sân thượng, chạy lên trên.

Tiếng trực thăng đã lấp đầy khoảng không trên quảng trường, mấy luồng sáng mạnh mẽ quét khắp nơi, tìm kiếm người chưa hôn mê, tình huống nhất thời khẩn trương vạn phần, khiến người ta có cảm giác đại họa lâm đầu.

Lăng Độ Vũ nấp sau cửa lên sân thượng, vị trí này vừa khéo nhìn thấy vọng gác đặt trên sân thượng để giám thị bốn bên, súng máy hạng nặng vẫn như cũ chĩa vào sa mạc xa xôi, nhưng đáng tiếc những người vận dụng nó đã hôn mê cả rồi.

Hắn không nhìn thấy trực thăng, nhưng nhìn thấy cột sáng do trực thăng chiếu xuống quét qua vọng gác, cho thấy đối phương hết sức cẩn thận.

Gió cát đã ngừng lại, bầu trời đầy sao, gắn chi chít trên nền trời đen kịt, giống như trước giờ chưa từng dính phải gió cát.

Mấy chiếc trực thăng trước sau chầm chậm đáp xuống.

Lăng Độ Vũ lách ra, đầu tiên vào trong vọng gác, chọn lấy một khẩu súng máy hạng nặng, lấy mấy băng đạn đầy ắp khoác từ vai tới eo, lại lấy bốn quả lưu đạn cầm tay, một khẩu súng lục nhét vào eo, vũ trang toàn diện.

Trên quảng trường đậu bốn chiếc trực thăng, đại hán võ trang tận răng nhanh chóng từ trên trực thăng nhảy xuống, hành động nhanh chóng có lực, mỗi người nhảy xuống đều chạy nhanh về những góc khác nhau của căn cứ, chứng tỏ bọn họ là người được huấn luyện kĩ lưỡng.

Số lượng địch nhân khoảng ba mươi tới bốn mươi người.

Phiêu Vân nói không sai, số lượng người của nghịch lưu không vượt quá năm mươi.

Một người trong đó dùng một thứ ngôn ngữ trước giờ chưa từng nghe chỉ huy, Lăng Độ Vũ tuy nghe không hiểu, nhưng nhìn những người đó hành động, cho rằng đang kiểm tra có người còn tỉnh hay không, đối với đám hung thủ này mà nói, tuyệt đối sẽ không do dự động dụng hỏa lực trên tay, nhưng lại không nhận ra Mã Khách Lâm.

Lăng Độ Vũ động đậy trong lòng, lui khỏi sân thượng, chạy xuống dưới.

Cơ hồ vừa quẹo khỏi khúc quanh, bóng người chớp lên, một đại hán võ trang của nghịch lưu vừa khéo chạy lên.

Lăng Độ Vũ vung báng súng một cái, người đó đến thời gian kêu lên cũng không có đã ngã lăn ra bất tỉnh, Lăng Độ Vũ kéo hắn vào một góc, để hắn ngã xoay người, lấy vũ khí của hắn, khiến hắn thoạt nhìn giống như những người đang hôn mê kia.

Lăng Độ Vũ lách vào trong tòa nhà, cảnh giác lách khỏi mấy người nghịch lưu tuần tra, từ một cửa hông lẻn vào quảng trường.

Lăng Độ Vũ thừa lúc chúng không chú ý, lách tới góc tối cạnh nơi trực thăng đậu.

Nếu bây giờ đột nhiên gây rối, hắn tin tưởng có thể tiêu diệt ít nhất một phần ba địch nhân, nhưng hai phần ba còn lại đã đủ để đối phó với hắn.

Hắn có kế hoạch cay độc hơn.

Đối phó với người ác tuyệt không thể nương tay.

Đội người nghịch lưu từ trong kiến trúc trở lại, ngồi vào trong trực thăng.

Mục tiêu tiếp theo của bọn họ khỏi nói cũng biết chính là hiện trường khai quật, lần này nổ sẽ triệt để hơn.

Cánh quạt của bốn chiếc trực thăng chuyển động.

Một chiếc đã rời khỏi mặt đất.

Nhưng một chiếc trong đó bỗng dừng lại, từ trên nhảy xuống ba người, chạy lại vào trong tòa kiến trúc.

Lăng Độ Vũ biết rõ, đối phương quay lại tìm đồng bọn mất tích, người đó bị mình đánh ngất, giấu trong góc cầu thang.

Hai chiếc trực thăng khác bắt đầu bay lên, thổi lên gió bụi đầy trời khiến người ta khó mở mắt, dưới cái lạnh của sa mạc, làm người ta cảm thấy hoang lạnh khôn xiết.

Lăng Độ Vũ không gây một chút tiếng động, từ bóng tối xông ra, hai tay cùng quăng, hai quả lựu đạn như ác mộng bay qua không gian quảng trường, một quả hướng về chiếc trực thăng đang ngừng để đợi, một quả khác hướng về một chiếc trực thăng vừa bay lên.

Người bình thường tự nhiên sẽ thuận tay phải hoặc tay trái, nhưng cao thủ được huấn luyện yoga khổ hạnh nghiêm khắc như Lăng Độ Vũ, sức lực và sự linh hoạt của hai tay đều như nhau.

Lực tay hắn đã mạnh, lại bách phát bách trúng, khi người nghịch lưu trong hai chiếc trực thăng có cảm giác thì đã không kịp phản ứng.

Lăng Độ Vũ không chờ lựu đạn nổ, mượn thế xông tới trước lăn xuống đất, đầu tiên hắn dùng bả vai phải tiếp đất, cả người lăn trên cát, khi mặt xoay lên trời lại, vừa khéo đối mặt với đáy hai chiếc trực thăng một cao một thấp đang rời khỏi mặt đất, đèn đỏ sau đuôi trực thăng chớp nháy không ngừng.

Khẩu súng xung kích tự động hạng nặng của Mĩ trên lưng hắn đã thè lưỡi lửa, đạn bắn với tốc độ 88 phát một phút, như mưa trút về chiếc trực thăng cao nhất.

Hắn chọn ngay vị trí thùng dầu của đối phương.

Hai chiếc trực thăng cơ hồ đồng thời bị lựu đạn ném trúng, nổ tung. “Ầm đùng ầm đùng!”

Không khí nóng bỏng tuôn nhanh, theo vụ nổ kinh khủng, tràn ra như sóng, Lăng Độ Vũ thậm chí không thấy rõ được chiếc trực thăng bay cao nhất có trúng đạn không đã không tự chủ được văng sang một bên.

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, chiếc trực thăng chưa bay đã thành một đống lửa, mà trực thăng bay dưới thấp đã hóa thành một trời quả cầu lửa lớn nhỏ không đều, ập xuống như mưa, nhuộm cả quảng trường và kiến trúc xung quanh thành màu đỏ máu.

“Ầm!”

Trực thăng bay cao nhất cũng bị nổ mạnh, Lăng Độ Vũ đã một kích thành công.

Lăng Độ Vũ cố chịu cơn đau do hơi nóng táp vào người, lăn tới một bên né lửa rồi dùng lực eo búng dậy.

Còn một chiếc trực thăng nữa.

Lăng Độ Vũ đang muốn giơ súng lên bắn, sau lưng đã đau đớn bỏng rát, với sự kiên nghị trác tuyệt của hắn cũng không chịu được rên lên một tiếng, ngã xuống đất, hắn bị mảnh vỡ trực thăng bị nổ đánh trúng.

Hắn mất cơ hội ngàn năm có một để bắn trực thăng, tiếp theo nó sẽ quay lại đối phó với mình, hắn thậm chí không có cả thời gian để tránh né.

Một âm thanh kì quái từ trên trời vọng xuống.

Lăng Độ Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc trực thăng còn lại như con diều đứt dây bay đập xuống giữa quảng trường, cánh quạt đã đứt một góc.

Là chiếc trực thăng phát nổ trên cao đã bẻ gãy công cụ duy nhất để bay của nó.

“Ầm ầm ầm!”

Trong khoảnh khắc khi chiếc trực thăng va vào cát đã nổ tung như một thứ đồ chơi, mấy người nghịch lưu toàn thân bốc lửa như hỏa cầu lăn ra, bổ nhào trên cát mặc cho thân thể bốc cháy sạch.

Tiếng vũ khí tự động vang lên.

Bức tường sau lưng Lăng Độ Vũ cát đá bắn tung tóe.

Ba tên nghịch lưu từ trong nhà kinh hoàng thất thố chen chúc xông ra, chạy vào không gian đắm trong ánh đỏ này.

Lăng Độ Vũ cố chịu cơn đau trên lưng, mũi súng lóe ánh lửa, ba đại hán không vật che đậy tuôn máu gục xuống.

Hắn đứng lên, cảm thấy một cơn suy yếu.

Hắn đưa tay ra sau lưng, dùng sức nhổ mạnh, một khúc kim loại bén nhọn rời khỏi cơ thể, hắn lại xé áo, buộc kín vết thương đang tuôn máu như trút.

Đám người không có đường sinh mệnh này đã theo cái chết biến mất trên đời, biến mất trong thời không quá khứ này.

Lăng Độ Vũ không hề ngừng lại, nhảy lên một chiếc xe jeep, chạy nhanh theo con đường tới hiện trường khai quật.

Bầu trời vẫn tráng lệ động lòng như vậy, một vầng trăng non vừa khéo ló ra ở chân trời phía đông, tỏa xuống ánh sáng màu xanh, đêm xa mờ mịt, không hề biến sắc vì cuộc giết chóc thảm liệt, coi thường người đời ngu ngốc tàn hại nhau.

Gió lạnh đêm sa mạc rét buốt xương ập vào mặt dưới tốc độ cao.

Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, thở phào một hơi, ở hiện trường khai quật không có chiếc trực thăng thứ năm, cũng không có động tĩnh nào của con người.

Hắn ngừng chiếc xe jeep cạnh giàn khoan đất, bám vào tay vịn leo lên thang, dưới sự cảnh giác cao độ, cẩn thận dè dặt leo lên.

Trên đài vắng lặng, không một bóng người.

Lăng Độ Vũ thở phào một hơi, cơn đau đớn sau lưng bỗng trở nên khó mà chịu nổi.

Hắn hạ mũi súng xuống, tuy hắn là chuyên gia trong chuyên gia về vũ khí, nhưng trong thâm tâm lại thống hận tất cả lợi khí được chế tạo để giết người, thế nhưng hắn có lựa chọn khác sao?

Hắn đi về phía miệng hang sâu mới đào, hệ thống lên xuống vẫn y như hồi chiều, treo cái thùng hàng để vận tải người lên xuống.

Bỗng trong lòng nhảy lên cảnh báo, nhưng tất cả đã quá muộn.

“Đừng động đậy!”

Mấy vũ khí tự động từ trên thùng thò ra, lạnh lùng chĩa vào hắn.

Lăng Độ Vũ không kịp phòng bị, sắp thành lại bại, bị người ta khống chế.

Mã Khách Lâm và ba đại hán từ trong thùng nhảy ra, tản ra thành hình quạt bao vây lấy hắn.

Mã Khách Lâm nhìn hắn, vẫn bộ dạng không chút biểu tình đó, dường như không chút thương tiếc về đám đồng bạn đã chết.

Mã Khách Lâm há miệng, phát ra thứ ngôn ngữ kì dị đó.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, liền đó hiểu ra rằng Mã Khách Lâm đang hoài nghi hắn là thời không chiến sĩ từ thời đại đó đến.

Mã Khách Lâm thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng, trái lại giống như bỏ xuống được tảng đá nặng trong lòng, thở ra một hơi nói: “Thì ra ngươi không phải là người bọn chúng phái tới, bất quá vô luận thế nào, lúc này chính là đại hạn của ngươi, nhưng ta cũng thừa nhận ngươi là người kiệt xuất nhất thời đại này.”

Lăng Độ Vũ đang muốn lên tiếng để hắn phân tâm, tranh thủ phản kháng trước khi chết, một cảm giác kì quái đã chảy qua thần kinh hắn.

Đó là một loại cảm giác kì quái, mỗi khi gặp lúc Phiêu Vân muốn phát thời không lưu năng, hắn đều có loại cảm ứng đó.

Mã Khách Lâm vừa khéo quát lên: “Bỏ vũ khí trong tay ngươi xuống, nhưng tay không được giơ lên chút nào.”

Lăng Độ Vũ động đậy trong lòng, cố làm ra vẻ bất lực nói lớn: “Chỉ cần các ngươi phân tâm trong một phần mười giây, ta có thể đưa các ngươi về với ông bà rồi.”

Mã Khách Lâm cười khành khạch, đang muốn châm chọc vài câu…

Một tiếng thét của phụ nữ vang lên phía sau bên phải Mã Khách Lâm.

Bốn người Mã Khách Lâm đồng loạt ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lăng Độ Vũ cần chính là chút thời gian trì hoãn này.

Súng tự động trong tay hất lên, đồng thời lăn xuống đài, tay trái đồng thời móc súng lục trong eo ra, hai tay cùng bắn chéo ra.

Vũ khí tự động của đối phương cũng vang lên, phá tan sự im lặng của sa mạc, nhưng đã chậm một bước.

Bốn người Mã Khách Lâm tóe máu ngã xuống, cái chết cơ hồ lập tức rơi lên người chúng.

Lăng Độ Vũ nhảy lên, la lớn: “Phiêu Vân!”

Một thân hình xinh đẹp vừa khéo từ một bên đài chạy tới, xông vào lòng hắn như chim én về tổ.

Lăng Độ Vũ ôm chặt cô, ngửi mùi hương thiên nhiên phát ra từ tóc cô, gió lạnh vù vù, nhưng trong lòng hắn như có lửa nóng cháy bừng bừng.

Phiêu Vân trong lòng hắn nói: “Tôi lo lắng vô cùng, vừa muốn liều chết phát ra thời không lưu năng, vừa may anh nhắc nhở tôi, nếu không tôi không có năng lượng để hoàn thành nhiệm vụ lần này.”

Lăng Độ Vũ không hiểu hỏi: “Cô đang nói gì vậy?”

Phiêu Vân nói: “Thời không lưu năng có hạn lượng nhất định, lần trước tôi trút lưu năng vào trong trực thăng khiến lưu năng gần cạn kiệt, nên ngất đi, may mà bọn họ sử dụng năng nguyên dự phòng, tôi mới sống lại.”

Lăng Độ Vũ hỏi: “Nhưng vì sao cô không trở lại tìm tôi? Chẳng lẽ cô không biết tôi đang tìm cô?”

Phiêu Vân nói: “Xin lỗi! Năng nguyên dự phòng chỉ đủ cho tôi hoạt động một thời gian ngắn ngủi, bất đắc dĩ tôi phải tìm một đồi cát gần đó chôn mình vào trong, mãi tới khi lưu năng dự phòng hoàn toàn đưa vào năng lượng thể tôi đây, mới đi về hiện trường khai quật, vừa khéo thấy nghịch lưu bạn đảng đến, thế là tôi mới nấp một bên, lưu năng dự trữ của tôi bây giờ chỉ có thể vận dụng một lần nữa, dùng hết rồi, tôi không còn sức để hoàn thành nhiệm vụ.”

Lăng Độ Vũ cảm động trong lòng, Phiêu Vân vì cứu hắn, đã trước sau hai lần không để ý tới bản thân, đây là hành vi vĩ đại cỡ nào.

Hắn hỏi: “Cô phải giải đáp nghi vấn trong lòng tôi, rốt cuộc cô tới đây có nhiệm vụ gì?”

Phiêu Vân bỗng chấn động toàn thân một cái, kêu lên: “Xuống mau, chậm nữa là không kịp, “thiết bị vĩnh hằng” đã trên đường trở về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.