Lăng Độ Vũ

Chương 67: Mê thất đích vĩnh hằng (vĩnh hằng bị lạc đường)



Lăng Độ Vũ mang mặt nạ oxy, kính hồng ngoại nhìn ban đêm, cùng Phiêu Vân ngồi trong thùng lên xuống, từ từ xuống dưới, những thiết bị này đều để trong một thùng sắt trên đài, hắn tự nhiên không khách khí.

Phiêu Vân dưới sự bảo vệ của thời không lưu năng, năng lượng trong cơ thể tự cấp tự túc, tịnh không cần thiết bị hô hấp, thậm chí không cần chiếu sáng, cô cũng có thể thấy trong bóng tối.

Lăng Độ Vũ hỏi bên tai cô: “Thiết bị vĩnh hằng là gì vậy?”

Phiêu Vân nói: “Chuyện này phải nói từ sáu vạn năm trước. Ờ! Không! Đó hẳn phải là khoảng 30 vạn năm sau nền văn minh hiện tại này của anh.”

Trong lòng Lăng Độ Vũ chớp lên một loại cảm giác kì quái, mĩ nữ dựa sát bên mình lại là nhân loại không biết đời thứ bao nhiêu đến từ thời không xa xôi cách ba mươi mấy vạn năm, bất quá so với tuổi tác lâu đời tính hàng ngàn ức của vũ trụ, ba mươi mấy vạn năm chỉ là một bước nhảy không đáng kể.

Giọng Phiêu Vân vang vọng trong hang động sâu dài: “Loài người đã khắc phục cái chết, phá vỡ tốc độ ánh sáng, lập nên nền văn mình giữa các vì sao gần như hoàn mĩ, không cần phải bôn ba vì cuộc sống nữa, chuyện còn lại chính là phải tìm ra cực hạn của vũ trụ, tuy đó vẫn là giấc mơ xa không với tới, chúng tôi chỉ tới những phần đã biết không tới một phần hai vạn ức của vũ trụ, nhưng đã dùng tới thời gian hơn mười vạn năm của chúng tôi.”

“Lắc cắc!”

Thùng lên xuống ngừng lại.

Hai người leo ra khỏi thùng, một bậc cấp bằng đá trước mặt họ quanh co uốn éo dẫn xuống, trên bậc cấp đầy cát đất đá vụn, nhưng vẫn có thể đi qua.

Hai người đi xuống bên dưới.

Vách đá hai bên bậc cấp và trên đầu khắc đầy những bức vẽ hoa văn xen lẫn với nhân vật, chỉ nội con đường đá này, đã là một thu hoạch khảo cổ quý giá vô cùng.

Chân tường đặt từng cây đèn chiếu sáng nối tiếp nhau, Lăng Độ Vũ bật công tắc, ánh sáng lập tức tràn ra, tắm cả bậc cấp bằng đá thần bí dẫn xuống lòng đất vô tận trong ánh sáng màu vàng trắng, những bức vẽ trên tường càng sống động như thật.

Sau khi xuống khoảng trăm…(1), trước mắt bị cát đá chặn mất đường đi, Lăng Độ Vũ biết còn thiếu chút nữa, bậc cấp sẽ được khai thông, hắn ngăn cản Phiêu Vân lao động, nhanh chóng di chuyển cát đá sang một bên.

Phiêu Vân ngồi trên bậc đá hơi cao, im lặng không nói, lặng lẽ nhìn Lăng Độ Vũ bận bịu.

Phiêu Vân nhẹ nháng nói: “Vết thương của anh rướm máu rồi.” Trong giọng nói mang vẻ thương tiếc vô cùng.

Lăng Độ Vũ đáp: “Đừng lo, kể tiếp chuyện của cô đi!”

Phiêu Vân nói: “Trong quá trình thăm dò, chúng tôi phát hiện ở giữa tinh vân tiên nữ có một trường lực kì quái, ở đó thời gian vặn vẹo theo một phương thức kì quái. Thế là bọn tôi phái phi thuyền vũ trụ ra, tìm kiếm một thứ vật kì dị ở giữa hai mặt trời siêu cấp nơi đó.”

Lăng Độ Vũ ngừng tay, quay đầu nhìn Phiêu Vân trên bậc cấp, cô dưới ngọn đèn toàn thân giống như phát sáng, đẹp tới mức khiến hắn nhất thời ngẩn ra, quên mất câu hỏi.

Phiêu Vân đã biết tâm ý của hắn, gật đầu nói: “Đúng vậy! Đó chính là thiết bị vĩnh hằng, nó giống như cái đồng hồ cát của các anh vậy, toàn bộ đều tạo thành từ vật chất trong suốt không biết tên, hai đầu rộng, ở giữa hẹp, một loại vật chất màu vàng kim kì quái không ngừng chảy từ đầu này tới đầu kia, nhưng khiến người ta kì quái là hai đầu không hề tăng lên chút nào hay giảm xuống chút nào, giống như trôi qua và vĩnh hằng, tương lai và hiện tại, có thể đồng thời tồn tại vậy, cho nên gọi nó là thiết bị vĩnh hằng.”

Lăng Độ Vũ nghe tới mức ngẩn ra, dưới sự thúc giục của Phiêu Vân, mới tiếp tục công tác, hắn nhớ lại kí hiệu đồng hồ cát trên mảnh đá huyền vũ, thì ra là chỉ thiết bị vĩnh hằng này, chẳng trách sau khi Ban Bố có được phiến đá, liền biết đã tìm được thứ ông ta muốn tìm.

Phiêu Vân nói: “Nó được mang tới địa cầu, chúng tôi xây dựng cho nó một thần miếu, bắt đầu triển khai nghiên cứu toàn lực với nó, phát giác nó có thể sinh ra năng lượng kì dị, ra vào trong thời gian và không gian, mang tới cuộc cách mạng thời không cho cả nền văn hóa chúng tôi, tiến vào cái gọi là “thời đại thời đại đỉnh cao về tinh thần và thời gian không gian”.”

Lăng Độ Vũ kì quái hỏi: “Vì sao lại có liên quan tới tinh thần?”

Phiêu Vân nói: “Bởi vì thiết bị vĩnh hằng chỉ sinh ra phản ứng đối với tinh thần của loài người, tinh thần của con người không chỉ có thể tăng tốc độ chảy từ đầu này tới đầu kia, thậm chí có thể từ đầu này chảy ngược về đầu kia, mỗi khi nó phát sinh, sẽ sinh ra trường lực mà tới bây giờ chúng tôi cũng không hiểu được, trường lực đó có thể thay đổi thời gian.”

“Nhưng thiết bị vĩnh hằng có một hiện tượng hết sức kì quái, đó là cứ cách một đoạn thời gian, nó sẽ biến mất, đến một thời gian nào đó, mới xuất hiện ở thời không khác, có khi tới tương lai, có khi trở về quá khứ, bây giờ chúng tôi đã có thể nắm bắt chuẩn xác chu kì này, cái này được gọi là “hiện tượng thay đổi thời gian không gian theo chu kì”, bất kể thế nào, nghiên cứu đối với thiết bị vĩnh hằng mang tới tri về thời không hoàn toàn mới, khiến chúng tôi có thể lợi dụng năng lượng vũ trụ kết hợp với tinh thần, phát triển ra thời không lưu năng có thể xuyên việt thời không, nếu không bây giờ tôi cũng không thể ở đây nói chuyện với anh.”

Lăng Độ Vũ hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì mà đến nông nỗi này?”

Phiêu Vân yếu ớt thở ra một hơi, nói: “Nó có liên quan tới hai quan niệm đối với thời gian, thời gian rốt cuộc từ quá khứ tới tương lai, hay là từ tương lai tới quá khứ.”

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Điều này không phải rõ ràng dễ thấy hay sao?”

Phiêu Vân nói: “Đó chỉ là anh không hiểu thời gian thôi, dòng chảy thuận và dòng chảy nghịch của thiết bị vĩnh hằng, dường như có thể sinh ra biến dị như vậy, thế là chúng tôi phân thành hai phái, một phái chủ trương phải thay đổi thiết bị vĩnh hằng từ thuận lưu thành nghịch lưu, như vậy chúng tôi có thể dựa vào thiết bị vĩnh hằng mà vượt qua thời gian và không gian, tiến vào cảnh giới vĩnh hằng chân chính, thậm chí phá vỡ vĩnh hằng, biến thành thần sống.”

Lăng Độ Vũ cười khổ: “Cái này thật lộn xộn, rốt cuộc ai đúng ai sai?”

Phiêu Vân nghiêm túc nói: “Đúng sai tạm thời không kể, nhưng nếu như tình hình nghịch thời không xuất hiện, một lượng lớn người sẽ không chịu nổi sự biến dị đó mà chết, đó là chuyện mà ủy ban tối cao phải ngăn cản, chỉ khi mỗi người có đủ huấn luyện và thời không lưu năng bảo vệ, chúng tôi mới có thể bắt đầu cho thiết bị vĩnh hắng chảy ngược.”

Lăng Độ Vũ nghĩ tới một vấn đề khác, hỏi: “Nếu người ta có thể tự do vào ra thời không, vậy không phải có vô hạn “mình” tồn tại sao? Ví dụ như “mình” ba mươi tuổi chẳng phải có thể quay lại mười năm trước nhìn ngó “mình” lúc hai mươi tuổi sao?”

Phiêu Vân nói: “Tôi từng nói thời gian là một thứ hết sức kì quái, vượt xa ngoài giác quan của con người, con người vì cực hạn của bản thân, biến thành nô lệ của giác quan, ví dụ như mắt thấy bảy màu, lưỡi nếm bốn vị, nhưng màu thứ tám và vị thứ năm là gì? Chẳng ai biết cả. Chính như chúng ta không thể đồng thời kinh nghiệm được cả quá khứ hiện tại và tương lai, chỉ có thể như con ếch bị nhốt trong giếng, ngẩng đầu chỉ thấy “hiện tại” hạn hẹp ngoài miệng giếng, nhưng thật ra quá khứ hiện tại và tương lai, giống như thế giới vô hạn bên ngoài giếng, đồng thời tồn tại.”

Lăng Độ Vũ vừa cần cù vận chuyển cát đá, trong lòng lại mơ hồ hiểu được ý tứ của Phiêu Vân, thời gian tuy không ngừng trôi qua, con ếch lại vẫn chính là con ếch đó, cho dù bản thân nó cũng đang già đi, sinh lão bệnh tử, phải chăng thiết bị vĩnh hằng có thể nâng chúng ta ra khỏi miệng giếng, nhìn thấy bộ mặt thật của thời gian?

Phiêu Vân nói: “Chủ trương nghịch lưu có khoảng năm mươi thời không chiến sĩ, trong một lần tạo phản chiếm cứ thần điện, lấy lực lượng tập thể, làm thiết bị vĩnh hằng bắt đầu hiện tượng nghịch lưu, sự việc khủng khiếp xảy ra, cư dân trên địa cầu chết một lượng lớn, mà thiết bị vĩnh hằng và bọn phản bội cũng biến mất không thấy đâu, sau này khi chúng tôi đã triển khai điều tra lâu dài tốn thời gian, phát hiện thiết bị vĩnh hằng đi ngược thời không, trở về quá khứ cách thời đại các anh hơn một vạn năm, thế là chúng tôi phái ra Ban Bố, mang trọng trách tìm kiếm thiết bị vĩnh hằng, những chuyện khác anh còn rõ hơn tôi.”

Lăng Độ Vũ gật đầu nói: “Xem ra đại khái là vậy! Thiết bị vĩnh hằng xuất hiện trên lãnh thổ Atlantis, mà bọn phản bội nghịch lưu cũng đi theo thiết bị vĩnh hằng xuyên việt thời không, tới đó, người Atlantis vì thiết bị vĩnh hằng mà xây nên thánh điện, trong đó có thể có bọn phản bội nghịch lưu tham dự, sự nghịch lưu của thiết bị vĩnh hằng khiến bọn họ mất đi đường sinh mệnh, biến thành dị vật sống mãi, đáng tiếc thân thể bọn họ vẫn hết sức yếu ớt, không có loại lưu năng kì dị như cô, nếu không cũng sẽ không ngăn không nổi uy lực của súng ống.”

Phiêu Vân nói: “Càng khiến bọn họ không ngờ là trục trái đất xảy ra biến động, thế là bọn họ mất đi thiết bị vĩnh hằng, sau này người Atlantis tìm thấy thánh điện hiện tại ở dưới chân chúng ta đây, nhưng bên trong đó đã trống rỗng, thiết bị vĩnh hằng đã vì hiện tượng thay đổi theo chu kì, đi tới một thời không khác.”

Lăng Độ Vũ hỏi: “Nhưng vì sao chúng tôi lại thăm dò được bên dưới có năng lượng kì dị?”

Phiêu Vân nhắm đôi mắt đẹp, từ từ nói: “Bây giờ tôi cũng cảm giác được năng lượng đó, đó là dấu ấn thời không của thiết bị vĩnh hằng, giúp nó mỗi lần đều có thể xuất hiện tại điểm đó, bọn phản bội nghịch lưu trăm phương ngàn kế ngăn cản người ta tìm tới nó, cái chúng sợ không phải các anh, mà là bọn tôi, sợ bọn tôi ngăn cản thiết bị vĩnh hằng nghịch lưu, như vậy bọn họ sẽ không có hi vọng vượt qua thời không, tiến vào vĩnh hằng nữa.”

“Tạch tạch tạch!”

Cát đá đổ xuống, lộ ra bậc cấp bằng đá dẫn xuống dưới sâu.

Cuối cùng cũng khai thông rồi.

Phiêu Vân nhảy lên, nói: “Nhanh! Thiết bị vĩnh hằng sắp về rồi, tôi đã cảm giác được.”

Lăng Độ Vũ cũng cảm thấy năng lượng kì dị cuộn lên, dẫn đầu bước theo bậc cấp đi xuống dưới.

Chẳng mấy chốc, một cái cửa lớn cao tới hai mươi…(2) xuất hiện trước mắt, cửa xây dựng bằng gỗ dày, nhưng đã mục nát không chịu nổi, ở giữa vỡ ra một lỗ hổng lớn.

Lăng Độ Vũ thấp thỏm thận trọng bước vào.

Hình ảnh đập vào mắt liền khiến hắn trợn mắt há miệng.

Phiêu Vân đứng sau lưng hắn, dùng sức ôm eo hắn, kề môi vào tai hắn nói: “Chờ khi thiết bị vĩnh hằng xuất hiện, anh phải lập tức đi, bởi vì khi thiết bị vĩnh hằng từ nghịch lưu chuyển lại thuận lưu sẽ phóng ra năng lượng kinh người, sẽ hòa tan hoàn toàn cả thần điện và bậc thang đá này, mà trường lực do nó sinh ra sẽ khiến anh hình thần câu diệt.”

Lăng Độ Vũ ngẩn ngơ nhìn tất cả trước mắt, giống như không nghe thấy lời của Phiêu Vân.

Đây là một gian điện rộng lớn vô cùng.

Cả gian điện không thấy một cây trụ, là hình hộp do những tảng đá lớn ba màu đỏ, trắng, đen xây thành, bất quá cái hộp này cao gần trăm…(3), hai người bọn hắn nhìn như người ở nước người tí hon, lầm đường đi vào điện thờ ở nước người khổng lồ.

Phiêu Vân hỏi: “Anh có nghe không?”

Thân hình Lăng Độ Vũ chấn động một cái hỏi: “Vậy cô phải làm sao?”

Phiêu Vân nói: “Anh còn không rõ sao? Thời đại của chúng tôi còn chưa đủ thời không lưu năng để tôi đi ngược trong thời không, cho nên từ đầu tôi đã không có dự tính còn sống trở về, khi thời không lưu năng hao hết, cũng là lúc tôi chết, tình nhân tôi chân thành yêu, anh còn không rõ sao?”

Lăng Độ Vũ trầm giọng nói: “Làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô đi chết?”

Phiêu Vân dựa sát vào hắn, nước mắt từ khóe mắt nối nhau tuôn xuống, nữ chiến sĩ thời không kiên cường này có thể không cau mày khi đao kiếm đâm vào người, nhưng lại vì tình yêu khó bỏ khó cắt của đời người mà chảy nước mắt.

Chỉ mong khoảnh khắc này ngưng kết lại vĩnh hằng.

Phiêu Vân cảm thấy sự bi thương chuyển động trong máu thịt của Lăng Độ Vũ, dịu dàng nói: “Nếu tôi có thể đưa thiết bị vĩnh hằng trở lại thời đại của tôi, vào một ngày nào đó loài người có thể hiểu hết bí ẩn của thời gian, một lần nữa nắm giữ vận mệnh của mình, đây là đấu tranh của con người với vận mệnh, tôi dù chết cũng không tiếc.”

Lăng Độ Vũ cười khổ nói: “Thật sự không có biện pháp nào khác sao?”

Phiêu Vân trầm giọng nói: “Chỉ có một đường sống là khi nhục thể hủy diệt, tinh thần kết hợp với thiết bị vĩnh hằng, còn như vậy sẽ có hậu quả gì, không ai biết, bởi vì trước nay chưa có ai làm vậy, cho nên khi tôi đang nghĩ cách làm thiết bị vĩnh hằng trở lại thuận lưu, anh nhất định phải lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ phân tâm vì anh, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

Lăng Độ Vũ đang muốn nói.

Dị biến đã xảy ra.

Tiếng không khí ma sát kịch liệt vang lên trong hư không ngay chính giữa điện, lúc đầu còn nhỏ không nghe rõ, thoáng chốc đã biến thành tiếng động lớn lấp đầy cả không gian.

Đại điện bỗng rơi vào bóng tối xòe tay không thấy năm ngón.

Bóng tối tuyệt đối.

Lăng Độ Vũ nhìn qua kính nhìn ban đêm, vẫn chỉ nhìn thấy bóng tối.

Một tia chớp nổ ra như lưới nhện trên không trung.

Theo ánh sáng mạnh tới mức khiến người ta khó mở mắt bỗng xuất hiện như mặt trời trong điện, ở chính giữa chỗ sáng mạnh, một vật thể trong suốt kì quái, hai đầu rộng chính giữa hẹp, đang từ từ xoay chuyển.

Thiết bị vĩnh hằng cuối cùng cũng xuất hiện lại ở nhân gian, sau khi biến mất một vạn hai ngàn năm.

Nó rốt cuộc là vật gì?

Là một phát minh đỉnh cao của sinh vật trí tuệ nào đó?

Hay vào khởi thủy của thời gian nó đã tồn tại?

Có lẽ bản thân đã có sinh mạng vĩnh hằng.

Một loại linh năng và trí tuệ mà con người không thể hiểu được.

Hay nó chính là thần?

Bên trong thiết bị vĩnh hằng chứa đựng vật thể hình dạng như hạt cát rực rỡ ánh sáng màu vàng kim, không ngừng từ đầu dưới chảy ngược lên đầu trên.

Nhưng số lượng vật chất màu vàng kim ở hai đầu đều không tăng giảm chút nào.

Lăng Độ Vũ cảm thấy Phiêu Vân rời khỏi hắn.

Phiêu Vân tắm trong ánh sáng mãnh liệt màu xanh lam, từ từ bay khỏi mặt đất, bay về phía thiết bi vĩnh hằng.

Sau khi ánh sáng màu lam của cô tiếp xúc với ánh sáng mạnh như mặt trời của thiết bị vĩnh hằng, biến hóa kì dị lập tức xuất hiện.

Cả trời đất đang biến động.

Trong sát na, Lăng Độ Vũ hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, đại điện biến mất một cách kì dị, hắn thấy hư không sâu vô tận, hư không bên ngoài hư không; vũ trụ vô cùng tận, vũ trụ bên ngoài vũ trụ.

Dòng sông thời gian kéo dài vô hạn, bắt đầu từ vô thủy, chảy tới vô chung.

Hắn cảm thấy chỗ xa vô hạn bên ngoài chỗ xa vô hạn.

Khoảnh khắc tiếp theo hắn lại trở về trong đại điện.

Phiêu Vân bỗng biến thành một đám sáng màu lam chói mắt, cùng chiếu rọi với ánh sáng mạnh của thiết bị vĩnh hằng.

Áp lực cường đại lan tràn tăng lên trong đại điện, cả đại điện lung lay.

Sự lưu động của vật chất màu vàng kim ngừng trong sát na, sau đó bắt đầu từ nghịch lưu chuyển thành thuận lưu, từ chậm thành nhanh.

Phiêu Vân đã thành công.

Đại điện chấn động càng dữ hơn.

Lăng Độ Vũ cắn răng, xoay đầu chạy đi, rời khỏi đại điện, leo lên bậc cấp bằng đá, liều mạng chạy lên.

Cát đá đập xuống như cuồng phong bạo vũ.

Lăng Độ Vũ chạy một hơi hơn trăm bậc, nhảy lên thùng lên xuống, ấn công tắc.

Thùng lên xuống từ từ đi lên, dài như cả thế kỷ.

Bên dưới truyền tới từng trận chấn động mỗi lúc một kịch liệt hơn, mặt đất lắc lư và gào thét.

“Ầm đùng đùng!”

Thùng lên xuống vừa khéo lên tới mặt đất.

Lăng Độ Vũ lăn lên trên đài.

“Đùng!”

Sau khi bên dưới chấn động mạnh một cái, mặt đất bỗng đình chỉ tất cả thanh âm, đột ngột như khi thiết bị vĩnh hằng giáng lâm.

Chỉ có gió đêm sa mạc thổi vù vù vĩnh viễn không ngừng.

Lăng Độ Vũ sức cùng lực kiệt nằm trên đài.

Đối mặt với không gian không có tận cùng.

Mặt trăng non đã leo lên tới chính giữa trời.

Thiết bị của vĩnh hằng có phải đang ở một nơi sâu thẳm nào đó trong hư không?

Phiêu Vân có phải đã vĩnh viễn biến mất trong vĩnh hằng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.