Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Cụ thể vẫn phải hỏi bản thân Lâm Tiến.
Lúc Lưu Hà Dương đi theo Giang Bạn tiến vào phòng thẩm vấn, Lâm Tiến ngẩng đầu hỏi: “Làm sao các người biết tôi sẽ ra tay ở chỗ đó?”
Anh ta đã đặc biệt xác định thời gian Thẩm Vĩ đi lại mới tìm cơ hội, hơn nữa mục tiêu mà cảnh sát chú ý hiện tại đã bị Trương Dương hấp dẫn, không nghĩ tới có người ở nơi đó ôm cây đợi thỏ.
Sau khi tiến vào toilet anh ta rõ ràng đã chắc chắn phía sau không có người.
Vậy mà tên cảnh sát kia đã đi vào đó trước.
Nhưng tại sao bọn họ lại biết anh ta sẽ động thủ ở chỗ đó chứ?
Lâm Tiến chuẩn bị ra tay với Thẩm Vĩ nhưng chưa xác định được địa điểm, Thẩm Vĩ một mình đi vào toilet, đúng lúc anh ta cảm thấy thời cơ đã tới nên liền xuống tay.
Kết quả lại bị tóm gọn, cái gì cũng chưa kịp nói.
Lưu Hà Dương rất muốn nói cho anh ta biết có muốn làm gì cũng vô ích, cố vấn của đội chúng tôi chính là thần toán, tính được nước đi này của anh chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng vụ án này kết thúc, anh đối với Thẩm Nguyên Gia lại càng thêm khâm phục.
Thảo nào đội trưởng nhà mình dù thế nào cũng muốn chiêu mộ Thẩm Nguyên Gia vào đội, với sự giúp sức này ai mà biết cũng sẽ ghen tỵ.
Lâm Tiến cũng không ngạc nhiên khi vấn đề này không có được câu trả lời, dù sao đây chính là cục cảnh sát, đối phương làm sao có thể giải đáp nghi ngờ của một hung thủ như anh ta chứ.
Cho nên lúc Lưu Hà Dương thẩm vấn, Lâm Tiến mở miệng: “Bọn họ làm điều sai trái, phạm vào giáo lý.”
“Cơ Đốc giáo?” Giang Bạn cười lạnh, “Cũng thật ngoan đạo.”
Lâm Tiến hơi hơi mỉm cười không nhiều lời, nhưng đối với đáp án này cũng xem như ngầm thừa nhận.
Dù sao chỉ cần tra một chút sẽ biết Bảy tội ác này là của Cơ Đốc giáo, anh ta có muốn phủ nhận cũng vô dụng.
Lưu Hà Dương nhịn không được nói: “Vậy thì anh dựa vào cái gì mà làm như vậy với bọn họ?”
Lưu Huy, Trương Dương và Thẩm Vĩ, ba người này cho dù có phạm sai lầm hay có khuyết điểm thì cũng không tới lượt người khác có thể phán quyết, đây là chuyện vượt phép nước.
Lâm Tiến trả lời rất bình tĩnh: “Lưu Huy phạm vào tội tham lam, Trương Dương phạm tội tham ăn, đây là sự miệt thị Chúa, những hành vi xấu xa này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ xã hội, không nên tồn tại trên thế giới này.”
Đến bây giờ anh ta vẫn hoàn toàn không có ý hối cải.
Trong lòng Lưu Hà Dương run lên một chút.
Cho nên anh ghét nhất là nói chuyện với những người cực đoan như thế này, chỉ một giáo lý đã hấp dẫn người ta như vậy, bộ dáng Lâm Tiến giống như bị tẩy não.
Lâm Tiến còn đang thao thao bất tuyệt: “Nói một cách đơn giản thì Lưu Huy đã từng ở trong công ty chiếm lợi từ người khác, tất cả đều xuất phát từ chính lòng tham của hắn ta, nếu không có tham lam thì sẽ không phát sinh hành vi phạm tội như vậy. Mà Trương Dương cũng như thế, bởi vì quá tham ăn nên đã để xảy ra chuyện bị khiếu nại.”
Lưu Hà Dương nói: “Nói cho cùng, anh làm vậy vẫn là vì đồ ăn của mình bị người ta ăn xén?”
Lâm Tiến im lặng một lúc, “Không phải như vậy, tôi là vì Chúa mà trừng phạt đám người phạm tội này.”
“Được, anh lợi hại như vậy, tại sao không thay trời hành đạo chứ.” Lưu Hà Dương trợn trắng mắt, “Chính anh giết người lung tung, xứng đáng ngồi tù.”
Cái loại người ra vẻ đạo mạo này chính là thứ ghê tởm nhất.
Giang Bạn gõ gõ mặt bàn, “Tại sao anh muốn giết Thẩm Vĩ?”
Lâm Tiến nhìn hắn, “Hắn phạm vào tội dâm dục.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Giang Bạn thản nhiên, thuận miệng nói: “Chứ không phải vì cậu ta cướp bạn gái của anh sao?”
Lưu Hà Dương bên cạnh trong lòng khiếp sợ, vậy mà đội trưởng cũng tra ra được chuyện này, bọn họ còn hoàn toàn không biết gì cả.
Sắc mặt Lâm Tiến trở nên khó coi.
Giang Bạn giống như đang kể một câu chuyện xưa, giọng điệu bình thản: “Một tháng trước, Thẩm Vĩ thông qua một người bạn quen biết bạn gái của anh, vài ngày sau thì bạn gái nói lời chia tay với anh.”
Có thể điều tra ra được chuyện này ít nhiều cũng nhờ vào đồng nghiệp của Lâm Tiến trong công ty.
Tuy rằng trong bản ghi chép không nhắc đến nhưng sau đó khi đi dò hỏi thì có một đồng nghiệp nữ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này.
Giang Bạn ghi nhớ rồi sau đó tiến hành điều tra, quả nhiên là sự thật.
Phòng thẩm vấn yên tĩnh một lúc lâu, Lâm Tiến rốt cuộc mở miệng lần thứ hai: “Nếu Thẩm Vĩ không phạm vào dâm dục, sẽ không ra tay với cô ấy.”
Lưu Hà Dương thiếu chút nữa bật cười: “Đến lúc này còn tin giáo lý.”
Đơn giản một chút không tốt sao, cứ thẳng thắng thừa nhận bởi vì bạn gái của mình bị người khác cướp mất cho nên quá tức giận mới nghĩ tới việc xử lý Thẩm Vĩ không được sao.
Thông qua những việc này, anh cũng đã hiểu được tính cách của Lâm Tiến.
Có thù tất báo.
Chuyện của Lưu Huy hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta, bởi vì chướng mắt nên liền ra tay, còn Trương Dương, chỉ sợ nguyên nhân chủ yếu là do cơm hộp của mình bị cậu ta ăn vụng.
Mà Thẩm Vĩ lại muốn tìm đường chết, đi cướp bạn gái của người ta, với tính cách này của Lâm Tiến có thể buông tha được sao, không chỉ đe dọa mà còn muốn động thủ kia kìa.
Cho nên lúc nhìn thấy chiếc kéo lớn kia, anh hơi run một chút.
Không ngại hoá trang mình thành phụ nữ, chỉ nghĩ đến muốn thiến Thẩm Vĩ, thật sự quá đáng sợ, chỉ cần cây kéo kia hạ xuống thì có thần tiên cũng không cứu được.
Lưu Hà Dương líu lưỡi, thật là tàn nhẫn.
Trước khi buổi Thẩm vấn kết thúc, Lâm Tiến đột nhiên hỏi: “Các người có tin vào đạo không?”
Giang Bạn mặt không đổi sắc: “Không tin.”
Lưu Hà Dương nói: “Tôi tin vào khoa học, kỹ thuật của khoa học công nghệ rất tốt.”
***
Mười mấy tiếng đồng hồ sau, Thẩm Nguyên Gia tới nơi.
Lưu Lị đã đưa lịch trình cho Lộc Nguyệt nhưng vẫn tự mình dặn dò cô: “Trước tiên em hãy nghỉ ngơi một ngày, sau đó ngày mai đi thử trang phục, đến lúc đó còn có tập luyện và diễn tập.”
Lần diễn tập này hoàn toàn khác biệt so với lần trước.
Là một người mẫu chuyên nghiệp thì nhất định phải nắm rõ sân khấu, lối ra và đường đi, còn có quan trọng nhất là người mẫu trước và sau mình là ai, bọn họ phải mặc lễ phục, cần tránh không để cho người khác đụng chạm, dẫm phải hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Show thời trang với quy mô lớn đương nhiên công tác cũng rườm rà, trong quá trình diễn tập nếu một người mắc lỗi thì toàn bộ nhân viên đều phải làm lại thêm một lần, vì vậy rất dễ đắc tội với những người khác.
Lưu Lị nghĩ, nói thì nghe tương đối dễ nhưng không thể không chú ý, “Chu Lộ và em là hai người Trung Quốc duy nhất lần này, trong giới người mẫu kì thị chủng tộc vẫn có, đến lúc đó em chú ý đi theo cô ấy là được.”
Người trong nước đối với giới thời trang cũng có thành kiến, đương nhiên trong show thời trang như thế này cũng sẽ có, thậm chí làm chút chuyện mờ ám cũng có.
Lưu Lị vỗ vỗ vai cô.
“Ngày mai sau khi thử trang phục xong, thời gian nhàn rỗi tiếp theo em nên suy nghĩ xem thể hiện như thế nào cho thích hợp, cử chỉ tay và tư thế là chìa khóa mấu chốt để thu hút sự chú ý.”
Thẩm Nguyên Gia nghiêm túc gật đầu.
Thật ra những chuyện này cô đều biết, nhưng vẫn nghe thêm lần nữa để tránh mắc sai lầm.
Lưu Lị cười nói: “Được rồi, bây giờ chị không quấy rầy em nữa, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh một chút, ngày mai phải lao tới chiến trường rồi.”
“Cảm ơn chị Lị.”
Người đi rồi, Thẩm Nguyên Gia rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Khách sạn rất sang trọng, tất cả các dịch vụ đều có, cô ở một phòng, Lộc Nguyệt và Lưu Lị ở chung trong một phòng khác, khoảng cách rất gần.
Cô rửa mặt một phen, sau đó mở điện thoại.
Trong WeChat có một bức ảnh được Nhậm Lộ Lộ gửi tới, sau đó chính là những dấu chấm than mang theo lời nói khiếp sợ, nói với cô rằng hung thủ đã bị bắt.
Không thể không nói, giá trị nhan sắc của Giang Bạn cũng cao đó chứ.
Cô suy nghĩ, sau đó trả lời tin nhắn.
Chỉ còn vài ngày nữa Lư Long sẽ được thả ra, đến lúc đó chỉ cần bắt lấy tên phóng hỏa giết người kia thì tất cả sẽ tra ra được manh mối.
Mặc kệ người đó có kín miệng như thế nào, Thẩm Nguyên Gia tin tưởng Giang Bạn bên kia có cách làm cho hắn mở miệng.
……
Một giấc này ngủ thật sự thoải mái.
Nói Thẩm Nguyên Gia trong lòng không khẩn trương là không có khả năng, nhưng đối với show thời trang kế tiếp kia lại tràn ngập tin tưởng, cô tin mình nỗ lực lâu như vậy sẽ nhận được hồi báo.
Nơi thử trang phục nằm ở một tòa cao ốc.
Buổi sáng cô ở cùng Chu Lộ, Chu Lộ hoàn toàn không lo lắng bất cứ vấn đề gì, nhìn qua còn nhẹ nhàng hơn cô rất nhiều.
Lúc xuống xe, Chu Lộ đột nhiên mở miệng: “Đến lúc đó nếu em nghe không quen thì xem như gió thoảng bên tai là được, không cần để ý.”
Thẩm Nguyên Gia cười nói: “Cảm ơn chị Chu Lộ.”
Dù sao thì bên cạnh có đồng bọn vẫn tốt hơn là lẻ loi một mình.
Các cô tới vẫn chưa muộn nhưng đã có người mẫu tới rồi, những người muốn thử lễ phục đều ở đó, sau khi thử đồ sẽ tiến hành điều chỉnh, nếu kích cỡ không vừa với người mẫu trước khi lên sân khấu thì có thể phải lỡ mất cơ hội lần này.
Bởi vì khi đó trong vài phút không có khả năng ở dưới sân khấu chỉnh sửa lại kích cỡ.
Ở đây 1m78 không tính là cao, Thẩm Nguyên Gia có lẽ là người ăn mặc kín đáo nhất, nhìn dáng người của những người mẫu khác, cô xem đến hoa cả mắt.
Xem một hồi, thật sự là một lần hưởng thụ.
Đã có người mẫu thử lễ phục, trong đó một người mẫu da đen đang yêu cầu nhân viên công tác cho cô ấy thử giày, nhìn qua dường như toàn bộ đều hết sức bình thường.
Chu Lộ nhìn thoáng qua, thu hồi tầm mắt: “Giày của cô ấy quá nhỏ.”
Thẩm Nguyên Gia nhìn qua, không nói gì, chỉ là trong lòng cũng hiểu được.
Nếu giày nhỏ, tìm được kích cỡ phù hợp vậy thì không thành vấn đề. Nếu vận khí không tốt, có khả năng phải mang đôi giày này chịu đựng một khoảng thời gian.
Chờ cho tất cả chuẩn bị xong đã mấy tiếng đồng hồ sau.
Chu Lộ đã đi vào trong thử đồ, Thẩm Nguyên Gia cũng đi vào, lúc nhìn thấy lễ phục vẫn nhịn không được xúc động một chút.
Thật xinh đẹp.
Nhưng rất nhanh thôi cô sẽ mặc nó lên sàn diễn, đến lúc đó cả thế giới đều sẽ nhìn thấy.
Trang phục rất vừa người, không có bất kì vấn đề gì, làm cho Thẩm Nguyên Gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì một khi không vừa, có khả năng rất lớn sẽ phải đổi người.
Nhiều người mẫu như vậy, nếu thiếu thì rất nhanh có thể tìm được người mới.
Có nhân viên công tác cho cô thử giày.
Mắt cá chân của Thẩm Nguyên Gia vô cùng xinh đẹp, trắng nõn dị thường, nhân viên công tác đã gặp qua nhiều người mẫu như vậy cũng không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa.
Mang giày cao gót vào, cả người lập tức cao hơn một đoạn.
Bên này có gương, Chu Lộ đứng bên cạnh cô khen: “Rất hợp, không chọn sai người, xem ra Hoa Nghệ lại đầu tư đúng rồi.”
Cô ấy hoàn toàn không biết chuyện của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm, cho nên còn tưởng rằng Hoa Nghệ mạo hiểm đầu tư.
Thẩm Nguyên Gia mỉm cười, “Cũng là nhờ chị Chu Lộ lúc trước đã chỉ dạy.”
Chu Lộ xua xua tay, “Chị cũng không dạy em cái gì, nhưng thời gian sắp tới cố gắng đừng hành động một mình, như vậy không an toàn.”
Cô ấy nói tới đó thì nhừng, Thẩm Nguyên Gia đương nhiên hiểu.
Sau khi kết thúc buổi thử đồ, Chu Lộ muốn đi mua đồ cho nên hai người rời đi.
Thẩm Nguyên Gia tới đây cũng không thể nửa tháng tiếp theo đều làm tổ trong khách sạn, cho nên dẫn Lộc Nguyệt đi ra ngoài ăn chút gì đó.
Họ nhanh chóng tới một quán cà phê.
Quán cà phê không có quá nhiều người, bầu không khí vô cùng thoải mái, có vài mỹ nữ, Thẩm Nguyên Gia ở bên cạnh nhìn sang một chút, một cô gái đang đứng trước gương nghiêm túc trang điểm.
Một lúc sau Thẩm Nguyên Gia mới phát hiện cô ấy đang vẽ lên mặt mình.
Chưa nói đến những chuyện khác, trong một quán cà phê trên phố ở nước ngoài nhìn thấy một mỹ nữ ngoại quốc trang điểm theo phong cách Kinh kịch, cái cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.
Chúc mọi người có một ngày Quốc Khánh vui vẻ ^^!