Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Đối phương trang điểm vô cùng xinh đẹp, đứng nhìn gương hết sức nghiêm túc vẽ từng nét bút một, nếu không phải do màu tóc thì nhất thời cô vẫn chưa nhận ra.
Thẩm Nguyên Gia gọi một ly cà phê rồi cùng Lộc Nguyệt tìm một vị trí ngồi dựa cửa sổ.
Không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, Anna ném đồ đạc đi.
Cô định bụng lên mạng tìm video hướng dẫn để xem, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện một vị mỹ nhân Châu Á ngồi ở bàn đối diện với mình.
Anna đi tới, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hỏi: “Cô, cô là người Trung Quốc phải không?”
Thẩm Nguyên Gia vừa đưa mắt nhìn liền cảm thấy cô ấy là người mẫu.
Sợ đối phương nghe không hiểu mình đang nói gì nên Anna chuyển sang tiếng Anh: “Cô là người mẫu tham gia show thời trang lần này phải không?”
Thật ra cô ấy nói tiếng Trung khá ổn, mặc dù ngữ điệu có chút kỳ lạ nhưng cách đặt câu hỏi không có vấn đề gì cũng đã tương đối khá lắm rồi, dù sao thì tiếng Trung cũng được xem như là một trong những ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới.
“Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Tôi là Anna.” Anna vẫy tay gọi một tách cà phê, xúc động nói: “Cô chắc cũng đang tham dự tuần lễ thời trang nhỉ, ở đây muốn nhìn thấy người Trung Quốc thật sự không dễ chút nào.”
Thẩm Nguyên Gia hơi mỉm cười.
Trên mặt cô ấy mới chỉ vẽ được một nửa, nhìn qua có chút khôi hài.
Anna nói chuyện một lát, rốt cuộc nghĩ tới việc của mình, “Tôi đang trang điểm theo phong cách kinh kịch nhưng vẽ tới đây hình như có vấn đề, cô có thể xem giúp tôi được không?”
Cô rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, khi còn nhỏ cũng đã từng sống ở Trung Quốc vài tháng, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hoài niệm khoảng thời gian đó vô cùng.
Gần đây cô có xem một bộ phim tài liệu rồi bị cuốn hút bởi kinh kịch, cho nên sau khi buổi thử trang phục kết thúc liền mang đồ đạc tới đây, chuẩn bị tự mình ra tay vẽ thử xem.
Không ngờ giữa chừng lại xảy ra vấn đề.
Anna nói tên của bộ phim tài liệu kia, vừa hay Thẩm Nguyên Gia cũng có xem qua, chẳng qua là cô cùng với Tôn Ngải xem khi còn học đại học.
Đối với việc xem hiểu thể loại này, đương nhiên tốt hơn so với người nước ngoài.
Sau khi được cô giải thích một số thuật ngữ đặc biệt, Anna cuối cùng cũng phát hiện ra mình sai ở đâu, vô cùng vui vẻ nói lời cảm ơn cô.
Anna trở về vị trí ban đầu của mình, một lúc lâu sau rốt cuộc mới trưng ra vẻ mặt vừa lòng.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Thẩm Nguyên Gia chào tạm biệt cô ấy.
Anna nâng mặt, viết cho cô một dãy số: “Đây là thông tin liên lạc của tôi, hy vọng còn có thể gặp lại cô.”
Thẩm Nguyên Gia vốn dĩ không định xin số của cô ấy.
Dù sao cũng chỉ là vô tình gặp được trên đường, ai biết nhân phẩm như thế nào, nhưng hiện tại người ta đã chủ động, cô cũng chỉ có thể lưu lại phương thức liên lạc mà thôi.
Sau khi về tới khách sạn, Lưu Lị dẫn theo cô và Chu Lộ cùng đi ăn cơm.
Sau đó trên đường trở về phòng, hai người nói chuyện phiếm một lát, cô thuận miệng nói ra chuyện ở quán cà phê, Chu Lộ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là cái cô Anna đó?”
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc, “Chị quen cô ấy à?”
Chu Lộ lắc đầu, “Không tính là quen, nhưng cũng có biết chút ít.”
Đây là một người mẫu có danh tiếng không nhỏ, mặc dù không đứng đầu ở nước ngoài nhưng lại có rất nhiều người hâm mộ, hơn nữa cũng đã tham gia rất nhiều show diễn.
Thuộc về dạng người có hào quang.
“Em gặp được cô ấy cũng không tệ.” Chu Lộ thuận miệng nói: “Cô ấy thích Trung Quốc, còn đăng ký Weibo và thường xuyên tương tác bằng tiếng Trung nữa.”
Thẩm Nguyên Gia vẫn chưa từng chú ý đến chuyện này.
Lần trước cũng có một siêu mẫu đăng ký Weibo, chẳng qua người đó rất nổi tiếng, còn vì vậy mà lên hot search, bình luận của bài đăng Weibo đầu tiên vượt qua cả người đang nổi lúc đó.
Chu Lộ nói cho cô nghe một số người mẫu đang hoạt động trên Weibo.
Sau khi về phòng, Thẩm Nguyên Gia tùy ý tìm một chút thì thấy được Weibo của Anna.
Weibo của cô ấy có cả ngàn bài viết, bài đăng mới nhất là vào ngày hôm qua, nói về kinh kịch và phim tài liệu, hai ngày sau sẽ đăng thành phẩm của mình lên.
Thẩm Nguyên Gia tải lại trang Weibo một lần nữa thì thấy một bài viết mới vừa được cập nhật.
Anna đăng video, bối cảnh chính là quán cà phê cô vừa rời khỏi ban nãy, cô ấy dùng tiếng Trung giới thiệu với mọi người, còn nhắc tới cô.
Cô ấy nhớ lại: “…… Thật sự là một người tốt, người mẫu Trung Quốc xinh đẹp …… Nhưng mà tôi lại không biết cô ấy tên gì……”
Bình luận bên dưới đều khen cô ấy trang điểm đẹp.
Đối với một người nghiêm túc chăm chỉ học tập kiến thức về nước mình như vậy, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy mình thật không sánh được với sự nhiệt tình của Anna.
***
Tuần lễ thời trang xuân hè vẫn chưa bắt đầu, nhưng phóng viên trong nước đã xuất ngoại bắt đầu chụp ảnh.
Ảnh chụp người mẫu trên phố được gửi về nước nhanh chóng lên hot search, đương nhiên, Thẩm Nguyên Gia và người đồng hành Chu Lộ cũng bị lọt vào ống kính.
“Đây là chị gái xinh đẹp lần trước phải không?”
“Từ buổi diễn trước trực tiếp nhảy đến tuần lễ thời trang, chắc chắn không có vấn đề gì chứ? Trực tiếp trình diễn lỡ như xảy ra trục trặc gì thì chính là làm mất thể diện quốc gia.”
“Tôi cứ có cảm thấy cô ấy chẳng có gì đặc biệt cả……”
“Dù sao thì, hy vọng các chị gái xinh đẹp cố lên!”
Phần bình luận có đủ mọi loại khen chê nhưng tóm lại, tốt chiếm đa số, Thẩm Nguyên Gia thỉnh thoảng lướt thấy vài bình luận tiêu cực nhưng phần lớn cô đều trực tiếp làm lơ.
Cho dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa thì đến cuối cùng người bước lên sàn trình diễn vẫn là cô, không cần phải tức giận hay đi tranh luận gì cả.
Cô đặt điện thoại xuống, bỗng nhiên nhìn về phía Lộc Nguyệt bên kia, giả vờ không để ý hỏi: “Lộc Nguyệt, em thật sự không dùng Weibo sao?”
Lộc Nguyệt xoay người, “Không ạ.”
“Bây giờ người trẻ tuổi không dùng Weibo thật sự rất ít.” Thẩm Nguyên Gia cảm thán một lát, phát hiện vẻ mặt cô ấy vẫn không thay đổi.
Nếu Lộc Nguyệt có Weibo thì tốt rồi, đáng tiếc lại nhận được đáp án phủ định.
Bởi vì trang phục vẫn đang được sửa lại, mấy ngày nay bọn họ làm quen với sân khấu, thời gian còn lại tương đối tự do.
Tô Vân phụ trách《Phi Thượng》cũng đặc biệt cử một nữ phóng viên đến đây, chuẩn bị tiến hành phỏng vấn cô trên phố.
Phóng viên trước khi đến còn đang rối rắm xem mình phải phỏng vấn cái gì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Cô được chỉ định đi đến đây vì tiếng Anh tốt hơn những người khác, có thể phỏng vấn những người mẫu nước ngoài khác, thậm chí còn có khả năng sẽ gặp phải một ít minh tinh cũng không chừng.
Thẩm Nguyên Gia trước đây đã từng chụp trang bìa cho《Phi Thượng》nên chuyện phỏng vấn hoàn toàn không thành vấn đề.
Vấn đề nằm ở chỗ làm sao để hấp dẫn người khác.
Vào ngày phỏng vấn, phóng viên chọn một con phố khá xinh đẹp, đối diện ống kính hỏi Thẩm Nguyên Gia: “Tuần lễ thời trang vẫn chưa bắt đầu, vậy cô có dự định gì không?”
Thẩm Nguyên Gia vừa đi vài bước vừa trả lời: “Làm quen với sân khấu, vì vài ngày nữa sẽ phải diễn tập rồi.”
Phóng viên tiến đến gần cô hơn, hỏi vài câu không mặn không nhạt, cuối cùng chuyển tới đề tài Weibo trong nước, “Gần đây trong nước có nhắc tới show thời trang, đối với chuyện cô lần đầu tiên đi trình diễn quốc tế có chút lo lắng, cô có muốn nói gì không?”
Hai người cùng đi trên phố, giống như đang tản bộ.
Thẩm Nguyên Gia chỉ nói một câu: “Đến ngày đó mọi người sẽ thấy được kết quả.”
Bây giờ có nói nhiều thì người khác cũng sẽ không hiểu cô, còn nếu cô nói mình tự tin có thể làm được, chỉ sợ người khác thậm chí cho rằng cô kiêu căng ngạo mạn.
Không bằng tự mình cố hết sức làm thật tốt.
Chờ cho đến khi tuần lễ thời trang bắt đầu, mọi kết quả đều hiện ra thôi.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, hai người cùng nhau ăn bữa cơm rồi sau đó Thẩm Nguyên Gia cùng Lộc Nguyệt trở về khách sạn, trong lòng vẫn luôn lo lắng.
Hôm nay là chiều ngày 19, nhưng ở Trung Quốc đã là ngày 20 rồi.
Thẩm Nguyên Gia cả đêm không ngủ được.
Cô đang chờ hồi âm từ Giang Bạn.
Hiện tại ở Đế Đô vẫn đang là ban ngày, bên cô cũng đã tối rồi, cho nên hầu như là cả đêm không chợp mắt, chỉ chờ tin tức.
Mãi cho đến ngày hôm sau, WeChat cuối cùng cũng có tin tức.
Có lẽ biết Thẩm Nguyên Gia muốn nhìn thấy gì nhất nên Giang Bạn đã gửi đến một tấm ảnh mà anh chụp tại hiện trường vụ án, chụp người kia và Lư Long.
Đó là nơi xuất hiện trong video tử vong của Lư Long.
Cả hai người đều còn sống, bị bắt sống.
Tinh thần căng thẳng của Thẩm Nguyên Gia trong nháy mắt được thả lỏng, chỉ còn chờ Giang Bạn hỏi ra được đáp án, chẳng qua cô cảm thấy quá trình này hẳn là sẽ tương đối dài.
Dù sao thì đối phương cũng đã tính toán hạ độc thủ, không có khả năng chỉ đơn giản liền khai ra.
……
Lưu Hà Dương sờ sờ trong quần áo của người đàn ông lấy ra một cái bật lửa, đưa cho Giang Bạn: “Đã tìm thấy chiếc bật lửa.”
Ngay sau đó, một vị cảnh sát cũng xách theo một thùng chất lỏng từ trong phòng đi ra, “Bên trong là xăng.”
Lưu Hà Dương đem bật lửa chạm vào mặt Lư Long một chút, cười nói: “Bật lửa cùng xăng, tuyệt phối nha. Lư Long, cái mạng nhỏ này của anh xém chút nữa đã không còn rồi.”
Sáng hôm nay bọn họ thả Lư Long ra, sau đó liền theo dõi bám sát hắn.
Cuộc sống hằng ngày của Lư Long rất bình thường, bình thường đến không thể tưởng tượng được, thiếu chút nữa bọn họ đã cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng bởi vì Giang Bạn đã căn dặn, cùng với đạo đức nghề nghiệp nên bọn họ vẫn theo sát.
Mãi cho đến tối, Lư Long nhận được điện thoại.
Bọn họ đã cài máy nghe lén và định vị ở trên người Lư Long, chính hắn ta cũng không biết cuộc nói chuyện và vị trí của hắn vẫn luôn nằm trong tay của cảnh sát.
Lư Long đang nói chuyện cùng một người đàn ông.
Nội dung cuộc nói chuyện đương nhiên là về chuyện của Thẩm Nguyên Gia.
Chẳng qua hai người nói cũng không quá rõ ràng, lại còn là những chuyện bọn họ đã biết, nửa ngày cũng không nghe ra được tin tức gì mới.
Nửa tiếng sau, Lư Long ra khỏi nhà.
Bọn họ đi theo hắn vào một nơi, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, sau khi Lư Long đi vào có lẽ là do bất cẩn nên không đóng chặt cửa.
Sau khi ánh đèn sáng lên không lâu, bọn họ liền nghe được bên trong có âm thanh đánh nhau, vội vàng vọt vào bên trong can ngăn hai người.
Trên người Lư Long đã xuất hiện vết thương.
Người động thủ chính là người đàn ông mặc vest, nhìn thấy cảnh sát thì đờ ra, sau khi kịp phản ứng thì biết ngay là do Lư Long không cẩn thận tiết lộ hành tung.
Lúc Lư Long được cứu ra, trong lòng cảm thấy thật may mắn.
Nếu muộn một chút nữa thôi, hắn ta chỉ sợ là đã bị trực tiếp giải quyết.
Lúc cảnh sát lục soát ra được chiếc bật lửa, Lư Long vẫn chưa có cảm giác gì, chờ đến khi cảnh sát xách theo thùng xăng kia ra tới, sau lưng hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh.
Những lời của cô gái kia lúc ở phòng thẩm vấn trong nháy mắt nhảy lên trong đầu hắn.
Hắn sẽ bị thiêu sống.
Bật lửa và xăng, dùng để thiêu người thì không còn gì tốt hơn.
Lư Long tuy là đàn ông nhưng cũng phải rùng mình, đang sống sờ sờ lại bị thiêu chết trong phim hắn đã xem qua không ít, không có chỗ nào không tàn nhẫn đáng sợ.
Giang Bạn quét mắt nhìn hai người một cái, chụp một tấm ảnh sau đó mới cất điện thoại đi, “Giải đi.”
Lưu Hà Dương đoán được động tác của anh, cười hì hì.
Bởi vì Lư Long bị thương nên được xe cứu thương chở đến bệnh viện, người đàn ông mặc vest thì trực tiếp bị áp giải đến cục cảnh sát, tiếp nhận thẩm vấn.