Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 141: "Tất nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm"



Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Cảm giác mưa gió bão bùng sắp ập đến.

Thẩm Nguyên Gia đã sớm biết sẽ có một ngày thân phận của mình bị bại lộ, nhưng không ngờ lại dưới tình huống như thế này.

Phần bình luận của Weibo hiện tại đang nháo nhào cả lên.

“Á đuuuuu, cô người mẫu này làm gì mà ra vô cục cảnh sát như cơm bữa thế? Không lẽ cô này thường ăn cắp ăn trộm, hay làm chuyện gì xấu?”

“Trong nhà có họ hàng thân thích làm trong cục cảnh sát nên cô mới hay đến đó phải không?”

“Chời máaaaaa, trong hình có một anh cảnh sát đẹp trai quá mấy mẹ ơi.”

“Ủa giờ người mẫu cũng có thể tự do ra vô cục cảnh sát thường xuyên luôn hả? Hay có bạn trai làm cảnh sát nên mới làm vậy được?”

“Chắc là có quan hệ với ai ở đây rồi, nhìn một phát là biết ngay thôi mà, bằng không sao có thể có thể đi theo phá án.”

Đa số các suy đoán đều có lý, nhưng cũng có vài anh hùng cào phím chuyên gây chuyện cho rằng cô và bên kia đang làm một số chuyện không muốn người khác biết.

“Này là có chống lưng rồi, nếu không làm sao mấy vị ảnh đế ảnh hậu khác đều theo dõi cô ấy, giờ còn thường xuyên xuất hiện ở cục cảnh sát, chắc chắn chống lưng phải thuộc hàng khủng lắm.”

“Ta nói biết ngay mà, sao mà cô này thường xuyên lên hot search tới vậy, giờ rõ rồi nhỉ.”

“Chẳng trách một người mẫu không tên tuôi lại có thể tham dự tuần lễ thời trang, đáp án đây nè.”

“Đúng là người chơi hệ nhiều tiền.”

Thẩm Nguyên Gia đã hoàn toàn miễn dịch với những bình luận như thế này.

Những người này không nói xấu ai ngày nào là thấy khó chịu trong người ngày đó, như ăn vào máu rồi, không có nó sống không nổi.

Sau khi xem xong cô gửi một tin nhắn cho Lưu Lị: “Chị Lị, chị cứ yên tâm không có việc gì đâu ạ, chuyện này không có gì to tát cả, tới lúc thì chân tướng sẽ hiện ra thôi.”

Cô đến cục cảnh sát làm việc nghiêm túc đứng đắn, muốn vả mặt những người này chỉ là chuyện nhỏ.

Thẩm Nguyên Gia không phải quả hồng mềm mặc người nhào nặn, đã có người đưa mặt tới, cô ngại gì không đưa tay làm vài đường quyền.

Hơn nữa chuyện cố vấn này do Giang Bạn làm ra, chắc chắn phải do anh phụ trách.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên Gia gọi điện thoại cho Giang Bạn.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, “Thẩm tiểu thư?”

“Sao không gọi tôi là cố vấn?” Thẩm Nguyên Gia nói, ngả lưng dựa vào sô pha, “Trên mạng có mấy tin đồn liên quan tới tôi, anh đã đọc chưa?”

“Thường xuyên ra vào cục cảnh sát? Có quan hệ nam nữ với ai đó? Gia đình có bối cảnh, có chống lưng?” Giang Bạn liên tiếp kể ra ba bốn bình luận.

Thẩm Nguyên Gia im lặng một chút.

Vừa định mở miệng, Giang Bạn phía bên kia lại nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị làm rõ mọi chuyện, cô không cần làm gì cả.”

Thẩm Nguyên Gia nói: “Vậy thì tốt.”

Giang Bạn nói: “Là người của đội điều tra hình sự, tất nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Anh dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe nói ra những lời này, như thể đang hứa hẹn điều gì đó, khiến tâm trí cô như bị cuốn theo.

Thẩm Nguyên Gia hoàn hồn, “Vậy hai ngày nữa tôi lại đến.”

Hôm nay trên Weibo đều đang bàn tán chuyện này, cô mà ra ngoài chắc chắn sẽ bị cánh phóng viên chú ý, chi bằng ở nhà vài ngày.

Sau khi cúp máy, Thẩm Nguyên Gia lại vào Weibo.

Dạo quanh hot search một vòng, Giang Bạn gửi tin nhắn qua WeChat: “Đã làm rõ mọi chuyện.”

Anh còn gửi kèm một bức ảnh, là thông báo làm rõ sự việc trên Weibo chính thức của cục.

Thẩm Nguyên Gia vội vàng vào Weibo chính thức của cục cảnh sát, quả nhiên thấy ngay bài viết mới nhất nằm ở vị trí đầu tiên, đúng là những gì trong bức hình Giang Bạn vừa gửi.

“Gần đây, trên mạng đang lan truyền thông tin cô Thẩm Nguyên Gia và người nào đó thuộc Đội điều tra hình sự quận Giang Hải có quan hệ bí mật, chúng tôi xin xác nhận rằng lời đồn này hoàn toàn vô căn cứ. Cô Thẩm Nguyên Gia hiện đang công tác tại cục với cương vị cố vấn điều tra tội phạm, luôn tích cực tham gia hỗ trợ điều tra các vụ án hình sự nghiêm trọng của đội……”

Cô có thể nhìn thấy, những người chú ý chuyện này đương nhiên cũng sẽ thấy.

Chỉ là không ai để tâm vào phần sau của bài viết nữa, mọi con mắt đều đổ dồn vào mấy chữ phía trước.

Quần chúng vây xem: Cố vấn điều tra tội phạm???

Mọi người vào Weibo này xem, phát hiện đúng là cục cảnh sát, vài vụ án hình sự trước đây đều do Weibo chính thức này đưa ra kết quả cuối cùng.

Phía cơ quan nhà nước đã thừa nhận thì làm sao có thể là tin giả.

Huống hồ phía dưới còn đính kèm đơn nhậm chức, có đóng dấu của cấp trên, còn có cả chữ ký và lý do đầy đủ.

Nói cách khác, Thẩm Nguyên Gia một cô người mẫu nhỏ, thật sự là cố vấn của đội điều tra hình sự.

Các blogger vì sợ bản thân xảy ra chuyện, nhanh chóng đăng bài đính chính mới, trong khoảng thời gian ngắn hai cụm từ khóa Thẩm Nguyên Gia và cố vấn điều tra tội phạm lại lên hot search.

Có thân phận như vậy, số người gây chuyện ngày càng ít đi.

Thẩm Nguyên Gia khá hài lòng với tốc độ của Giang Bạn, sau khi suy nghĩ, gửi cho anh một phong bao lì xì 6.66 tệ, vốn dĩ muốn gửi 666 nhưng lỡ bị người ta nói là đút lót thì toi.

Không nghĩ tới, Giang Bạn bên kia lại nhận bao lì xì WeChat này.

Thẩm Nguyên Gia bĩu môi, đối phương lại gửi một tin nhắn tới: “Tới cục, có chút việc.”

Chuyện không tiện nói qua WeChat, Thẩm Nguyên Gia sợ có liên quan tới mình, vội thay quần áo rồi gọi taxi đến cục.

Hiện tại đã gần tới giờ tan tầm nên rất đông người, kẹt xe trên mọi nẻo đường.

Sắc trời dần tối Thẩm Nguyên Gia mới đến nơi, Nhậm Lộ Lộ đang chờ ở bên ngoài vội kéo cô vào trong, “Chờ cô lâu lắm rồi đấy, hôm nay lên Weibo xuất sắc quá.”

“Do người ta rảnh rỗi không có việc gì làm.” Thẩm Nguyên Gia lầm bầm: “Lại đi chú ý tới một người mẫu nhỏ nhoi như tôi.”

“Bởi vì có hâm mộ cũng sẽ có ghen ghét.” Nhậm Lộ Lộ nói: “Đội trưởng đang ở trong văn phòng, tôi không làm phiền mọi người nữa.”

Thẩm Nguyên Gia vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy giọng của Lý Thần: “Tìm được rồi!”

Cô hỏi: “Tìm được gì thế?”

Giang Bạn nói: “Thi thể bạn gái Lâm Kính Tùng.”

Thẩm Nguyên Gia lúc này mới nhớ ra trước đó mình và Giang Bạn có nhắc tới chuyện này, không ngờ mới mấy ngày đã tìm được thi thể.

Lý Thần cười với cô, “Lưu Hà Dương vừa mới gửi thông tin cho tôi, trời sắp tối rồi, chúng ta mau chóng qua đó đi.”

Giang Bạn gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyên Gia, “Cô cũng đi luôn đi.”

Thẩm Nguyên Gia dừng một chút, “Tôi cũng phải đi luôn á?”

Giang Bạn suy nghĩ một chút, “Không đi cũng được.”

Chuyện có liên quan tới Lâm Kính Tùng tự mình đi vẫn tốt hơn, Thẩm Nguyên Gia nói: “Vậy thì đi.”

Thông tin về bạn gái Lâm Kính Tùng cũng mau chóng tới tay cô.

Cô gái này tên Lưu Hiểu Tuyết, không phải người gốc Đế Đô mà là người miền Nam, sau khi tốt nghiệp đến đây làm việc, do đó mới quen biết Lâm Kính Tùng.

Nửa năm trước, theo lời của người khác, Lưu Hiểu Tuyết về quê kết hôn.

Nhưng cha mẹ Lưu Hiểu Tuyết ở quê lại cho rằng cô ấy vẫn còn đang làm việc ở thành phố, thậm chí còn đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với vì cô ấy không chịu liên lạc với gia đình.

Quan hệ giữa Lưu Hiểu Tuyết và người nhà không tốt, trước kia cô ấy mười ngày nửa tháng mới gửi tiền về, cho nên người nhà cũng không nghĩ tới chuyện khác.

Xe ngừng lại.

Nơi đây là góc gần công viên nhất, lúc này đã có không ít người vây quanh, Thẩm Nguyên Gia đi bên cạnh Giang Bạn bước qua rào chắn.

Lưu Hà Dương vội vàng tiến lên nói: “Vừa mới được đào ra, đã không còn nguyên vẹn, pháp y một lát nữa mới đến.”

Trên mặt đất có một cái hố to, tỏa ra một mùi hương kỳ dị.

Cách một lớp khẩu trang mà Thẩm Nguyên Gia vẫn có thể ngửi được rõ ràng.

“Chúng tôi đã đi hỏi thăm xung quanh, người nhà nạn nhân trọng nam khinh nữ, sau khi tốt nghiệp cấp 2 Lưu Hiểu Tuyết đã đi ra ngoài làm việc nuôi em trai đi học, mối quan hệ với người nhà rất tệ.”

Giang Bạn nhìn vào trong sau đó quay sang đám người bên cạnh, “Trước tiên giải tán nhóm người đang vây x……”

Chưa kịp dứt lời, ánh mắt anh chợt dừng lại nhìn chằm chằm về phía trước, vươn tay kéo Thẩm Nguyên Gia đang đứng bên mình ra phía sau.

Thẩm Nguyên Gia hơi bất ngờ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó cô đã hiểu tại sao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.