Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 142: "Quay không tệ"



Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Vừa rồi sự chú ý của Thẩm Nguyên Gia đều dồn vào thi thể thối rữa nên mới không nhìn thấy món đồ trên tay người kia.

Chụp ảnh là chuyện bình thường, chỉ cần có chuyện gì đó xảy ra là đám đông vây xem sẽ chụp ảnh quay phim đăng lên vòng bạn bè, sau đó cảm thán hai câu.

Thế nhưng máy ảnh của người này lại hướng vào cô.

Thấy Giang Bạn và cô nhìn qua, người đàn ông vờ như không có việc gì cất điện thoại đi, từ từ lẩn vào đám đông, lui về phía sau.

Giang Bạn bước hai ba bước đi tới, bắt lấy cổ tay đối phương.

Điện thoại theo đó rơi xuống, bị Giang Bạn một tay chụp được.

Người đàn ông lập tức vùng vẫy, “Này này anh làm gì đó, trả lại điện thoại cho tôi, không là tôi la lên đó, bớ người ta cảnh sát đánh người!”

Đám đông bị tiếng la của ông ta thu hút quay sang đây.

Nhưng hầu hết mọi người vẫn tin tưởng cảnh sát hơn, dù sao khuôn mặt của người đàn ông này thoạt nhìn rất bỉ ổi, lại còn có vẻ đang chột dạ.

Thẩm Nguyên Gia bước tới chỗ ông ta, “Ông ta vừa mới chụp lén phải không?”

“Ừm.” Giang Bạn đáp lại, quay đầu hỏi: “Mật khẩu là gì?”

Sắc mặt ông ta nặng nề, vô cùng tức tối.

Đương nhiên ông ta sẽ không nói ra, mặt gian xảo nhìn xung quanh, chuẩn bị giật lại điện thoại rồi bỏ chạy, không ngờ thoát không kịp.

Hầu hết các dòng điện thoại hiện nay đều có mở khóa bằng vân tay.

Giang Bạn cũng không hỏi nữa, trực tiếp lấy ngón tay của ông ta đặt vào nút home, sau hai lần thử, màn hình điện thoại bật sáng.

Nào ngờ không phải chụp ảnh hay quay clip, mà là livestream.

Sau khi mở điện thoại, màn hình hướng xuống đất, người xem trong đó đang không hiểu chuyện gì xảy ra, một số khác thì tặng quà nhắn lại.

“Sao màn hình đột nhiên tối đen vậy?”

“Tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cho xin số điện thoại và WeChat của anh mặc cảnh phục vớiiii!”

“Cô gái này là ai sao nhìn thấy quen quen thế nhỉ?”

“Từ chỗ này tới chút nữa là chỗ tôi hay lái tàu chở khách định kỳ nè!”

Giang Bạn nhớ kỹ ID livestream này sau đó thoát phát sóng, mặc kệ nhóm người đang hỗn loạn trên đó, tắt máy, phía sau lập tức có cảnh sát bước tới đem người đàn ông bên cạnh đi.

Nhưng vừa đi được vài bước đã bị chặn lại.

Giang Bạn tiến lên, lục tìm trên người ông ta sau đó lấy ra một chiếc thẻ giống như thẻ công tác, nhìn vài lần rồi ném cho Thẩm Nguyên Gia.

Thẩm Nguyên Gia vừa cúi đầu nhìn thì biết ngay người này là paparazzi.

Vốn nghĩ là người thường, không nghĩ tới còn có thân phận như vậy, xem ra đã có chuẩn bị từ trước.

Paparazzi vốn đã mặt dày, hơn nữa cũng chỉ mới livestream được một chút, căn bản sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, Thẩm Nguyên Gia cũng hiểu nhưng nhất định không thể cứ vậy mà cho qua.

Lưu Lị chắc chắn sẽ có cách xử lý những chuyện như thế này nên cô lập tức nói chuyện này cho Lưu Lị.

Có chuyện này làm gương, quần chúng vây xem cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Xương cốt trong hố đã được vớt lên, trong nháy mắt một mùi lạ khiến người ta buồn nôn tràn ngập trong không khí, ngay lập tức khiến hơn phân nửa số người ở đây rời khỏi.

Thẩm Nguyên Gia cũng thiếu chút nữa chịu không nổi.

Nhóm bác sĩ pháp y thì tương đối bình thường, động tác vô cùng nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ sau đó chuyển lên xe đưa về khám nghiệm, sau đó sẽ gửi báo cáo khám nghiệm tử thi cho bọn họ.

Chủ yếu là thời gian tử vong đã quá lâu.

Sau khi mọi người giải tán, xung quanh cũng yên tĩnh hơn, Giang Bạn cởi găng tay, cũng không quay đầu lại mà nói: “Trong khoảng thời gian này cô không cần tới cục.”

Thẩm Nguyên Gia đứng ở phía sau, “Ồ.”

“Về phần chuyện trên mạng……” Nói tới đây, Giang Bạn xoay người, nhìn một phần sống mũi và đôi mắt lộ ra ngoài của cô, “Cô đừng lo.”

Thẩm Nguyên Gia hoàn toàn không quan tâm chuyện này, “Tôi không lo.”

Đây cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì nên cô không lo lắng, cho dù bên đây không giải thích thì chỗ Lưu Lị cũng sẽ xử lý tốt.

Giang Bạn mím môi, xoay người tiếp tục xem xét hiện trường.

Việc nghiệm thi cũng không mất quá nhiều thời gian, ngày hôm sau đã xác định được thân phận của người chết. Không nghi ngờ gì nữa, phần thông tin thu thập được hoàn toàn trùng khớp với thi thể.

Là kẻ bị tình nghi, Lâm Kính Tùng có muốn chối cãi cũng không được, huống chi hắn vốn đã bị nghi ngờ, sớm muộn gì cũng tìm được chứng cứ.

Lúc trước khi Thẩm Nguyên Gia nói hắn đã từng giết người, hắn cũng biết mình sẽ bị phát hiện.

Cho nên khi bị thẩm vấn lần thứ hai, Lâm Kính Tùng trực tiếp thừa nhận: “Lưu Hiểu Tuyết đúng là do tôi giết.”

Giang Bạn không chút cau mày, “Nguyên nhân?”

Lâm Kính Tùng lại cười, “Ai bảo cô ta dám phản bội tôi.”

Dùng từ phản bội còn dễ nghe, nói huỵch toẹt ra là hắn bị đội nón xanh, hơn nữa cái nón xanh này là cố ý bị người ta đội lên.

Gia cảnh Lâm Kính Tùng rất bình thường nhưng đem so với Lưu Hiểu Tuyết thì tốt hơn một chút, hai người làm việc chung không bao lâu thì yêu nhau, tình yêu cuồng nhiệt tới nỗi cả công ty đều biết.

Sau đó thì bắt đầu ở chung, mọi người đều thấy nhưng cũng không lấy làm bất ngờ.

Nhưng vào một đêm nọ, Lâm Kính Tùng nửa đêm thức giấc đi vệ sinh nhìn thấy điện thoại của Lưu Hiểu Tuyết nhấp nháy, sau khi nhìn thấy lại phát hiện đây là một cái tên khiến hắn nhớ mãi không quên.

Chính tên này đã dùng tiền và quan hệ chiếm mất vị trí của hắn.

Ngày trước, trước khi tốt nghiệp đại học có một công ty tốt đến tuyển người, yêu cầu khoa đề cử.

Vốn dĩ danh sách đã chọn Lâm Kính Tùng, nhưng đến ngày công bố Lâm Kính Tùng lại nhìn thấy tên bạn cùng phòng của mình trên đó, trực tiếp thế chỗ hắn.

Thành tích và biểu hiện ngày thường của người bạn cùng phòng này đều không tốt bằng hắn, càng đừng nói tới tiền thưởng và giấy chứng nhận, vậy mà lại có được vị trí đó.

Sau khi tốt nghiệp hắn cũng không để ý đối phương, không ngờ lại nhìn thấy trong điện thoại của bạn gái mình.

Sau khi bắt máy Lâm Kính Tùng im lặng không nói chuyện, đầu dây bên kia lại gấp không chờ nổi, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt tuôn ra, một chút cũng không hàm hồ.

Thông qua dăm ba câu nói kia, Lâm Kính Tùng biết ngay Lưu Hiểu Tuyết cắm sừng hắn.

Nhìn Lưu Hiểu Tuyết ngủ say trên giường, trong lòng nảy sinh ác tâm, càng ngày càng tức giận, cuối cùng cúp điện thoại, dùng tay cô ta mở khóa.

Rất nhiều tin nhắn bí mật hiển thị rõ ràng trong điện thoại.

Hai người bọn họ đã sớm thông đồng với nhau từ lâu, Lưu Hiểu Tuyết còn biết đối phương là bạn cùng phòng của Lâm Kính Tùng nhưng vẫn lén lút qua lại với nhau.

Ngày hôm sau Lâm Kính Tùng vẫn cư xử như bình thường.

Nhưng hắn đã định ra một kế hoạch, bởi vì ngày hôm sau là sinh nhật của Lưu Hiểu Tuyết nên hắn chuẩn bị một bữa tối tuyệt vời dưới ánh nến.

Lưu Hiểu Tuyết vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, cho tới khi bị Lâm Kính Tùng giết, trước khi chết vẫn không thể tin con người có vẻ mặt vặn vẹo kia lại là bạn trai của mình.

Sau khi giết người xong cả người thật nhẹ nhõm.

Lâm Kính Tùng hết sức cảnh giác đồng thời nửa đêm đem thi thể Lưu Hiểu Tuyết kéo tới một góc công viên, sau đó đào hố chôn xác.

Đối với người ngoài hắn lấy đại một lý do chính đáng nào đó, Lưu Hiểu Tuyết không có bạn thân, căn bản là sẽ không có ai đi hỏi những chuyện riêng tư này.

Sau đó, Lâm Kính Tùng đổi công ty.

Chuyện này vẫn luôn nằm sâu trong đáy lòng của Lâm Kính Tùng mãi cho đến khi bị người ta lôi ra.

Giang Bạn để Lý Thần mang hắn đến xác nhận hiện trường đầu tiên của vụ án, cũng xác định được hung khí giết người, hắn trốn không thoát tội.

Hôm sau Thẩm Nguyên Gia vẫn tới cục, muốn biết một số chuyện từ chỗ Lâm Kính Tùng.

Vẫn là Nhậm Lộ Lộ dẫn cô tới, “Nguyên Gia, cô có thể vào rồi.”

Lâm Kính Tùng đang ngồi bên trong, nhìn thấy Thẩm Nguyên Gia tới cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Thẩm Nguyên Gia ngồi xuống, nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: “Anh vẫn không chịu nói cho tôi biết đối phương là ai sao?”

Lâm Kính Tùng không nói lời nào.

“Còn nhớ rõ lần trước tôi nói anh đã từng giết người chứ.” Thẩm Nguyên Gia không chút để ý nói, nhìn hắn một cái, “Anh có tin hay không nếu tôi nói, tháng sau anh sẽ chết.”

Lời này khiến Lâm Kính Tùng ngẩng đầu lên, chẳng qua trong mắt hắn ta rõ ràng hiện lên vẻ không tin.

Nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, những kết quả mà Weibo dự đoán không có khả năng bị thay đổi.

Người duy nhất biết chuyện là Thẩm Nguyên Gia cũng không có khả năng cứu hắn ta, Lâm Kính Tùng chỉ có thể như kết quả dự đoán của Weibo, chết trong tay người phụ nữ kia.

……

Thẩm Nguyên Gia ra ngoài, bình tĩnh, lại cùng Nhậm Lộ Lộ đến văn phòng của Giang Bạn.

“Tên Lâm Kính Tùng này thật sự không biết hối cải mà.” Nhậm Lộ Lộ lẩm bẩm: “Tới bây giờ vẫn cảm thấy mình làm đúng.”

Thẩm Nguyên Gia nói: “Rất nhiều kẻ giết người đều như vậy.”

Nhậm Lộ Lộ nói: “Lưu Hiểu Tuyết cũng thật là, không biết rõ tính cách của bạn trai mình sao còn làm như vậy, kích động đối phương, xong đời.”

Tới trước cửa văn phòng Giang Bạn, Nhậm Lộ Lộ không nói thêm gì nữa.

Thẩm Nguyên Gia gõ cửa, bên trong có tiếng trả lời, cô đẩy cửa bước vào, thấy Giang Bạn đang tập trung tinh thần nhìn máy tính, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng tò mò.

Cô đi ra phía sau, “Anh đang xem gì vậy?”

Thẩm Nguyên Gia vốn dĩ không có thói quen xem máy tính của người khác, nhưng Giang Bạn lại nhập tâm xem như vậy khiến cho cô khá tò mò, đi ra phía sau lưng anh.

Trên màn hình máy tính là một đoạn video livestream.

Thẩm Nguyên Gia đã xem qua không ít livestream, dù sao thì một vài minh tinh khi rảnh rỗi sẽ livestream giao lưu tương tác với fan.

Mà đoạn clip này lại đúng là cảnh chạng vạng ngày hôm qua cô đứng bên cạnh Giang Bạn.

“Cái này có gì đẹp đâu?” Thẩm Nguyên Gia sau khi nói xong lại nghĩ đến, “Không phải livestream sao, sao bây giờ vẫn xem được thế?”

Giang Bạn nói: “Trên mạng lưu lại rồi truyền nhau.”

Thẩm Nguyên Gia lập tức vào Weibo tìm kiếm một chút, quả nhiên phát hiện đã có một số blogger đăng đoạn video này lên, lượt share không nhỏ.

Chẳng qua là, đại đa số bình luận đều nói về Giang Bạn.

Trước đây thường xuyên có một số bức ảnh chụp lén cảnh sát lên hot search, những lúc như vậy dưới phần bình luận toàn là các chị em đòi cưới.

Mà với gương mặt này của Giang Bạn, tất nhiên không cần nhiều lời.

Còn có bình luận nói rằng cô không nên làm người mẫu, nên làm việc ở cục cảnh sát mới đúng, để nâng giá trị nhan sắc lên một chút, giống như người đàn ông đứng bên cạnh vậy.

Thẩm Nguyên Gia nhìn một lát thì tắt điện thoại, hỏi: “Đoạn video này có manh mối gì sao mà anh xem đến tận bây giờ luôn vậy?”

Giang Bạn nói: “Không có.”

Thẩm Nguyên Gia gật đầu, đang định hỏi sẽ xử lý Lâm Kính Tùng như thế nào, chợt nghe anh thuận miệng nói một câu: “Người này quay cũng không tệ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.