*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để đảm bảo hành tung của tôi không bị Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành phát hiện, trước khi bước vào phòng tiêu bản, tôi liền áp sát tai mình vào bên trên cánh cửa, nhằm để nghe ngóng tình hình ở bên trong.
Phía trong phòng tiêu bản vọng ra tiếng xì xào to nhỏ, tôi dám chắc đây chính là giọng của hai người bọn họ đang bàn chuyện với nhau.
Chờ cho tiếng nói bên trong im hẳn đi, tôi mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang còn khép hờ ra, chầm chậm chầm chậm bước vào trong một cách thận trọng nhất có thể.
Ở bên trong đây không có bật đèn, tuy nhiên do từ nãy tới giờ tôi ở trong bóng tối nên đôi mắt đã thích ứng, có thể nhìn thấy mọi vật một cách mờ mờ.
Càng đi sâu vào, mùi thuốc ướp xác càng ngày càng nồng nặc hơn, tôi buộc phải kéo vạt áo khoác của mình lên che mũi lại, chứ cứ hít cái mùi vị kinh dị này một hồi, chắc chắn tôi sẽ ói ra mật xanh mật tím mất.
Không gian xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ, lại cộng thêm cái sự lạnh lẽo kỳ lạ cứ lan tỏa khắp nơi, tôi từng nghe đàn anh khóa trên nhắc nhở rằng, nơi âm khí nhất trường đại học y Dạ Nguyệt chính là phòng tiêu bản vào ban đêm, đúng thiệt không sai, cái cảm giác hiện tại khiến cho tôi nổi hết da gà da vịt, trong lòng liên tục cũng cảm thấy bất an, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Đang cố gắng lắng nghe tiếng bước chân của Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành, nhằm xác định được vị trí của hai người bọn họ hiện giờ đang ở đâu mà có thể theo dấu.
“Cạch cạch…. cạch cạch”.
Nhưng đột nhiên ở phía sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân của đó, âm thanh đang bước vội về phía của tôi.
Tôi không phải lần đầu tiên tới phong tiêu bản, nên hiển nhiên biết một điều rằng, chỉ có duy nhất một lối để ra vô, có nghĩa là nếu bước vào trong thì nhất định rằng phải quay ngược trở lại mới có thể đứng ở ngoài cửa được. Vì vậy tôi có thể chắc chắn, tiếng bước chân kia không phải là của Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành.
Vậy là của ai?
Vừa nghĩ tới đây, tôi liền giựt mình một cái mạnh, còn chưa kịp quay về phía sau coi thử rốt cuộc người đó là ai, thì có một bàn tay lành lạnh từ trong bóng tối vươn ra bụm lấy miệng của tôi, đồng thời kéo tôi sang một bên.
“Im lặng, là tôi đây”.
Một âm thanh quen thuộc khe khẽ vang lên ở bên tai, tôi ngay lập tức nhận ra giọng nói này không ai khác chính là của Trần Phi Võ.
“Cạch cạch… cạch cạch…”.
Âm thanh của tiếng bước chân khi nãy lại vang lên một lần nữa, nó vô tình làm cho dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang.
Tôi đưa mắt nhìn ra hướng cánh cửa phòng tiêu bản, lúc này liền trông thấy ánh sáng của đèn pin đang chiếu sáng, tiếp theo đó là một người đàn ông bự con mặc đồ bảo vệ xuất hiện.
Ông ta rọi đèn pin khắp xung quanh một lượt, khi không nhận thấy có gì khả nghi, liền mau lẹ xoay người bước ra bên ngoài, có vẻ như ông ta sợ hãi cái gì đó ở bên trong phòng tiêu bản thì phải.
“Cạch”.
Tiếng cánh cửa phòng đóng lại vang vọng vào bên trong.
Chờ cho căn phòng trở lại với sự tĩnh lặng u ám của lúc mới bước vào, tôi mới vội vội vàng vàng tháo cánh tay của Trần Phi Võ đang bụm miệng mình ra, nhíu mày hỏi “Phi Võ, sao anh lại ở đây?”
Trần Phi Võ “hừ” một tiếng, hướng về phía tôi, nói “Câu hỏi này phải để tôi hỏi cậu mới đúng, tôi đã cảnh báo cậu là không được điều tra rồi mà, nếu như lúc nãy không phải là tôi mà là hung thủ, thì chắc chắn nạn nhân tiếp theo của vụ án mạng liên hoàn này chính là cậu rồi đó”.
“Lần này…”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, bày ra vẻ mặt vô tội, dịu giọng lên tiếng trả lời “Lần này tôi đâu phải là đi điều tra vụ án mạng liên hoàn đâu, mọi chuyện là do hai người bạn cùng phòng của tôi hết, nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ đột nhiên bước ra ngoài, hành động thì cực kỳ cực kỳ đáng nghi luôn, tôi lo sợ có chuyện gì không hay sẽ xảy ra, nên vội vàng bám theo coi sao, ai dè lại bị mất dấu của bọn họ ở trong phòng tiêu bản này rồi”.
Trần Phi Võ nhìn chằm chằm vào tôi một cái thật sâu, trầm giọng hỏi “Có thiệt là như vậy không?”
“Thiệt, dĩ nhiên là thiệt, tôi còn dám thề nữa nè”.
Vừa nói tôi vừa đưa ba ngón tay chỉ lên trời, cố gắng làm ra bộ dạng giống hệt như mấy cảnh thề thốt trong phim.
Trần Phi Võ không hỏi nữa, anh ta chỉ im lặng quan sát tôi một hồi, rồi sau đó thở dài “Được rồi, tôi tin cậu”.
“Nhưng mà”.
Tôi nắm lấy thời cơ, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, khẽ hỏi “Nhưng mà tại sao anh lại ở đây? Đừng có nói là trùng hợp đi dạo, cái vô trong này thấy tôi đó nha?”
“Không hẳn là như vậy”.
Anh ta nhún vai, bình thản đáp “Buổi tối hôm nay, trong lúc tôi đang tuần tra xung quanh đây, vô tình trông thấy cậu lén la lén lút bước vào trong căn phòng tiêu bản, làm cho tôi cứ tưởng rằng cậu đang muốn điều tra về vụ án mạng liên hoàn, nên vội vàng bước vô trong ngăn cản, đúng lúc phát hiện ra có bảo vệ kiểm tra phòng ở phía sau, vì vậy mới đành phải kéo cậu nấp vô chỗ này, chứ thiệt tình tôi chẳng biết phải giải thích như thế nào với người bảo vệ kia nữa”.
Vẻ mặt của anh ta trong rất bất đắc dĩ, lời nói cũng vô cùng hợp lí, cho nên tôi chỉ có thể “ờ” một tiếng tin tưởng anh ta mà thôi.