*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu như cậu đã mất dấu bạn của mình rồi, thì hãy về phòng ngay đi”.
Lời của Trần Phi Võ vừa dứt, anh ta liền kéo tôi đứng dậy.
Do tôi không tìm ra lý do ở lại, nên bắt buộc phải làm theo ý của anh ta.
Tụi tôi bước ra khỏi phòng tiêu bản, đang chậm rãi đóng cánh cửa phòng lại, chợt ở phía bên trong phả ra một cơn gió lạnh, nó lạnh tới mức tôi bất giác rùng mình một cái.
Ở bên trong phòng, bỗng dưng truyền ra một tiếng hát của nam giới, tuy không nghe rõ lời, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy âm thanh này rất thê lương và ma mị.
“Duy Phúc, cậu làm sao vậy?”
Trần Phi Võ vừa lay động người tôi vừa vang lên tiếng hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng.
Tôi nhìn sang anh ta, dưới ánh sáng mờ mờ tối tối của dãy hành lang, khe khẽ trả lời “Tôi nghe thấy ở bên trong có một giọng hát của nam giới, âm thanh khiến cho tôi cảm thấy rất sợ hãi”.
Nghe thấy giọng của tôi mang theo vẻ không chắc chắn, đôi chân mày của Trần Phi Võ nhíu lại, anh ta ngạc nhiên nhìn vào tôi một thoáng, rồi kế đó mới lên tiếng “Giọng hát nào? Tôi đâu có nghe thấy đâu? Có khi nào cậu nghe lộn rồi không?”.
“Không thể nào”.
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói “Tôi hoàn toàn không nghe lộn đâu, bên trong phòng tiêu bản rõ ràng có tiếng hát khi mà”.
Nghe tôi nói vậy, nét mặt của Trần Phi Võ hiện lên hoài nghi, anh ta đưa mắt nhìn vào bên trong phòng tiêu bản, như thể đang thăm dò thực hư, một hồi sau, anh ta quay lại nhìn tôi, nhún vai, bày ra vẻ không hề có gì hết.
Tôi không bỏ cuộc, dùng tay kéo anh ta đối diện song song với mình, trầm giọng nói “Tôi thiệt sự không nghe lộn, bên trong có giọng hát, nhưng mà giọng hát kia hình như hổng phải là của người sống”.
Trần Phi Võ trông thấy bộ dạng của tôi hiện tại liền thở dài, hết cách đành ngỏ ý “Được rồi, nếu cậu cứ khăng khăng thì chúng ta sẽ vô bên trong coi thử rốt cuộc có giọng hát hay không vậy”.
Nghe anh ta nói vậy, tôi liền gật đầu đồng ý.
Tụi tôi bước trở vào phòng tiêu bản, trong lòng tôi hiện giờ thật sự đang muốn kiểm chứng giọng hát thê lương ma mị kia là do thứ gì phát ra, tôi đoán có lẽ nó chính là thứ mà Từ Dĩ An và Tống Nhựt Thành tới đây để tìm kiếm.
Trong phòng vẫn tối tăm, lạnh lẽo và nồng nặc mùi thuốc ướp xác, nhưng mà hiện giờ có Trần Phi Võ ở bên cạnh, nên tôi không còn cảm thấy sợ hãi như lần trước nữa.
Bước chân của tụi tôi rất nhẹ nhàng trên sàn gạch bông, cũng bởi vì một mặt không muốn gây ra tiếng động để bị người khác phát giác, mặt khác làm như vậy sẽ có thể nghe rõ ràng động tĩnh xung quanh hơn, nhằm có thể kịp thời phản ứng.
Bất chợt lúc này ở bên ngoài tạnh mưa, ánh sáng của mặt trăng nhanh chóng rọi vào bên trong, làm cho không gian không còn tối tăm nữa. Chỉ có điều, thứ ánh sáng này lại mờ mờ ảo ảo, vô tình tạo ra cảm giác mọi thứ có chút kinh dị.
Khi di chuyển qua những mẫu vật được xếp ngay ngắn trên kệ, tôi có cảm giác chúng hoàn toàn khác biệt so với những gì buổi sáng mà tôi nhìn thấy. Chúng tựa như những hũ đựng bộ phận động vật còn sống, như đang cự động vậy.
Càng đi vào sâu hơn, mọi thứ càng trở nên xa lạ với tôi hơn. Nhưng giọng hát lại càng trở nên lớn hơn.
Trần Phi Võ quan sát xung phía trước một lượt, rồi bất ngờ kéo tôi đứng lại, đối diện tôi mà nghi hoặc hỏi “Cậu có chắc tiếng hát cậu nghe thấy ở phía trước hay không?”
“Tôi chắc chắn”.
Tiếng trả lời của tôi vang lên giữa không gian yên tĩnh, âm thanh nghe rõ mồn một.
Trần Phi Võ hít một hơi lạnh, nói “Nhưng mà, cậu nhìn đi, phía trước chính là bức tường rồi, làm sao mà có lối đi nữa, thứ giọng hát mà cậu nghe thấy, tôi dám chắc chắn đó chính là ảo giác”.
“Không phải ảo giác”.
Tôi ngay lập tức phản bác lại “Phi Võ, anh phải tin tôi, phía trước thiệt sự có giọng hát vọng ra mà”.
Giờ phút này, tôi không biết tại sao bản thân mình lại có thể nói ra những lời nói mà ngay cả tôi còn không dám tin là thật nữa, hình như có một thứ gì đó vô hình đang liên tục thúc giục tôi phải đi tìm cho bằng được giọng hát thê lương ma mị kia, nó khiến cho tôi không cách nào cưỡng lại được.
Trần Phi Võ im lặng nhìn sâu vào tôi, như thể đang phán đoán vậy, anh ta chậm rãi đưa tay lên, định nắm lấy vai của tôi. Nhưng mà không ngờ tới, tôi lại vụt chạy mất.
Đôi chân của tôi không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa, nó chạy nhanh tới chỗ bức tường.
Khi cả người của tôi sấp đụng vào tường, thì có một tiếng động nho nhỏ vang lên, đồng thời ở bên trên bức tường lúc này đột nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng sắt.
Tôi tông vào nó, khiến cho nó ngay lập tức mở tung ra, theo hoán tính, tôi tức khắc té xuống dưới đất một cái trời giáng.
“Duy Phúc”.
Trần Phi Võ ở phía sau kêu khẽ lên một tiếng, rồi vội vội vàng vàng chạy tới đỡ tôi ngồi dậy.
Anh ta thấp giọng hỏi “Cậu có bị thương ở đâu không?”
Tôi lắc đầu, đáp “Không sao, chỉ là…”.
Lời của tôi còn chưa nói xong, thì ở trong tầm mắt liền xuất hiện một cái xác người chết đang treo lửng lẳng ở cách đó không xa.