Dịch: Nguyễn Hạ Lan
‘CHO ANH XEM THÌ KHỎI CẦN MẶC ĐI!’
***
Kiều Mộ điều chỉnh tốc độ dịch truyền, cô ngồi lại bên Tiêu Trì, thản nhiên nắm lấy bàn tay to lớn nóng ran đến kinh người của anh.
Lòng bàn tay anh thô ráp, những vết chai lồi lên cọ vào tay cô mang chút cảm giác nhoi nhói đau, kèm theo thoáng ngưa ngứa không dễ nhận thấy, len vào tận đáy tim.
Cô mím môi nhìn bàn tay anh nửa ngày mới ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với đôi mắt ngập tràn lửa giận của Trương Lương Nghiệp, lạnh nhạt đáp: “Tổng giám đốc Trương biết ý tôi nói ở đây là gì mà.”
Trương Nghiệp nghiến răng, nện một đấm lên bàn, im lặng thật lâu.
Kiều Mộ chăm chú nhìn thẳng vào lão, đáy mắt không hề xao động.
Trương Dương là điểm yếu của lão, cũng chính là tất cả hi vọng và nguồn sống của lão.
Sự thăm dò tối qua của Kiều Mộ, kì thực đã cho ra một đáp án vô cùng rõ ràng, nếu Trương Lương Nghiệp tàn nhẫn hơn, với sự từng trải của lão, đừng nói mặt biến sắc, e là nhịp thở cũng vẫn ổn định như thường.
“Bác sĩ Kiều không đi làm cảnh sát đúng là đáng tiếc.” Trương Lương Nghiệp nửa thật nửa giả khen cô, đoạn lão đứng dậy ra ngoài, tiện thể khóa cửa vào.
Cửa phòng này là loại cửa sắt đã lâu năm, lão khóa bên ngoài, cô ở trong đó không có dụng cụ thì đừng hòng mở được.
Phòng có cửa sổ, nhưng bên ngoài đều dùng khung thép hàn chết, cũng chẳng thể ra nổi.
“Lão đi rồi à?” Tiêu Trì mơ màng mở mắt, khẽ hất hất cằm về phía cái bàn đằng kia, khàn giọng: “Anh đói quá, đem cháo lão mua đến đây cho anh với!”
Kiều Mộ phủ tay lên trán anh, vẫn nóng khủng khiếp. Cô chau mày, đi mang cháo tới.
Trong phòng có ấm đun nước và cốc dùng một lần, xem ra Trương Lương Nghiệp cũng không mong Tiêu Trì chết. Chí ít không phải hiện tại, đợi lão gặp Trương Dương, rốt cuộc lựa chọn thế nào thì không ai biết cả.
Kiều Mộ rót một cốc nước sôi cho Tiêu Trì. Ngồi xuống mép giường nom vẻ nhếch nhác của anh, đáy mắt cô không nén nổi ý cười: “Nghẹn hỏng rồi hả?”
“Phương diện nào cơ?” Tiêu Trì uống hớp cháo. Khuôn mặt bởi sốt cao nên đỏ bừng của anh hiện lên nụ cười xấu xa, “Nói rõ anh mới trả lời em được chứ.”
“Mọi mặt.” Kiều Mộ đáp với giọng điệu mát mẻ, cô duỗi ngón trỏ chọt chọt vào tim anh, ấn mạnh xuống: “Thế nào mà bị lão tóm được vậy?”
Tiêu Trì nuốt miếng cháo trong miệng, day day huyệt thái dương, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn sự việc cho cô nghe.
Quách Bằng Hải vô cùng xảo quyệt. Hành động đêm đó, gã đã sắp xếp một kẻ có bộ dạng giống mình, đóng giả gã ngồi đọc báo nhằm ‘lu mờ’ tầm nhìn của họ, sau đó nhân cơ hội lái xe chạy trốn.
Phát hiện tình hình không đúng, Tiêu Trì lập tức xem kiểm tra camera của tiểu khu, thông báo cho các đội khác chặn đường vây bắt.
Cuối cùng, Quách Bằng Hải và đàn em bị họ chặn tại đầu cầu lớn Hán Phổ, đôi bên giao tranh kịch liệt bằng súng. Bắn hết đạn trong tay, gã ta vứt súng toan nhảy cầu.
“Anh kéo gã ta lại, còn mình thì rơi xuống, căn bản không nghĩ tới Trương Lương Nghiệp đã bố trí người bên dưới đón lõng?” Kiều Mộ thở phù một hơi, dịch ngón tay xuống gần chỗ vết thương của anh: “Lúc tỉnh dậy, cảm giác phức tạp lắm đúng không?”
Trương Lương Nghiệp muốn cứu Quách Bằng Hải, lại tóm được Tiêu Trì, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn. Nói thực, dưới tình huống đã trở mặt, lão ta còn sắp xếp người tùy cơ ứng cứu. Nghĩ cái gì không biết.
Có khả năng xuất phát từ nghĩa khí anh em, cũng không ngoại trừ sự xếp đặt của lão thực ra mang tính toán khác, cứu Quách Bằng Hải là giả, tiễn gã ta xuống suối vàng mới là thật. Mưa bão lớn như vậy, gió bên sông to hơn gió trong nội đô rất nhiều, căn không chuẩn xác, đừng nói cứu người, chính mình cũng khó bảo vệ bản thân ấy chứ.
Ăn hết cháo, Tiêu Trì tiện tay đặt bát lên chiếc ghế bên cạnh, ôm Kiều Mộ từ phía sau, giọng nói khàn khàn lộ ra tình ý quyến luyến: “Mở mắt ra có thể trông thấy em, những cái khác đều chẳng quan trọng.”
“Buồn nôn.” Kiều Mộ gối lên vai anh, cô híp mắt, như cười như không ngắm anh một lúc, rồi bảo anh uống nước.
Tiêu Trì nóng sốt đến khó chịu, cổ họng như có lửa đốt. Buông cô ra, đón lấy cốc nước, anh cúi đầu thổi vài cái, chậm rãi uống sạch.
Uống xong, Kiều Mộ lại đi rót thêm cốc nữa để trên ghế. Cô nghiêng mình ghé sát, mặt mày pha nét cười: “Không nghẹn thật à?”
“Nghẹn chết rồi đây này!” Tiêu Trì duỗi một cánh tay, vòng qua vai Kiều Mộ, ôm lấy cô, cúi đầu đặt xuống môi cô một nụ hôn: “Ghi nợ trước đã! Về tính sổ một thể.”
Kiều Mộ nhướng mày, cố tình hôn lên yết hầu anh: “Tính thế nào?”
Tiêu Trì ngẩn ra, tiếp đó anh khẽ cười thành tiếng, lần nữa ôm cô vào lòng, trong mắt ngập tràn xúc động.
Tính thế nào cũng không thành vấn đề, đời này anh cứ quấn lấy cô thôi.
Cũng mỗi cô biết rõ có nguy hiểm vẫn ung dung tiến lên, ví thử đổi lại là người khác, anh không dám nghĩ tình hình sẽ thế nào.
Lúc bố anh quen mẹ anh cũng đã là đội trưởng đại đội hình cảnh. Mẹ anh non gan, mới đầu không biết cụ thể về công việc của bố anh, sau khi sinh anh bị người ta đe dọa trả thù tới nỗi sinh ra trầm cảm.
Căn bệnh này dày vò bà cả đời, có điều bà chưa bao giờ để cho bố anh biết, dù ông về muộn tới đâu, bà cũng không tức giận, không ca thán.
Song, bệnh tình của bà ngày một xấu đi, cuối cùng đến hồi không thể cứu vãn nổi.
Ngày mẹ anh qua đời, người cha đã thăng chức lên cục trưởng của anh quỳ xuống trước giường, nắm chặt tay bà không buông. Con người sắt đá chưa từng than một câu khổ hay mệt mỏi ấy cứ ôm riết người vợ đã nhắm mắt xuôi tay, òa khóc đau đớn.
Ông nói, ông không đủ tư cách làm chồng, cũng không đủ tư cách người cha, gặp được mẹ anh chính là may mắn của ông.
Đối với người vợ này, ông yêu bà sâu đậm, nhưng lại ngập tràn áy náy, dẫu bà nhát gan vẫn cắn răng cùng ông đi qua vô số mưa gió cuộc đời.
Kiều Mộ khác hẳn với mẹ anh, cô cũng sợ hãi, tuy nhiên cô càng bình tĩnh càng kiên cường dẻo dai, biết làm sao để tự bảo vệ mình.
Mặc kệ người ngoài nhìn cô như thế nào, trong mắt anh, cô là dòng nước mềm mại, cũng là núi cao trầm tĩnh, có thể cùng anh chia sẻ niềm vui, cũng sẵn sàng cùng anh băng qua giông bão.
So với bố, anh quả tình may mắn hơn ông rất nhiều.
“Đi đánh răng rửa mặt!” Ấp trong lồng ngực Tiêu Trì, Kiều Mộ nhíu mày, duỗi tay đẩy anh: “Hôi!”
“Nghe lời em!” Tiêu Trì buông cô, xoay xoay cổ, vịn thành giường từ từ đứng lên.
Thời điểm khâu vết thương không tiêm thuốc tê, tổng cổng 4 mũi khâu, giờ cơn đau dâng lên tưởng chừng chết mất. Kiều Mộ gỡ bịch truyền xuống, đi cùng Tiêu Trì, tiện thể xách theo bàn chải và kem đánh răng mới đã chuẩn bị cho anh.
Căn phòng này có một gian vệ sinh rất nhỏ. Trương Lương Nghiệp trốn ở đây suốt một thời gian nên trái lại dọn dẹp khá sạch sẽ.
Đánh răng xong, Tiêu Trì dùng một tay vốc nước lên rửa mặt, rồi nhận lấy khăn mặt cô đưa cho lau sạch. Tiếp đó, anh duỗi cánh tay ôm cô lại, cúi xuống môi kề môi.
Ông Trời không bạc đãi anh, sống gần nửa đời người, một lần suýt phạm sai lầm, một lần suýt mất mạng, luôn có cô ở bên.
Hôn một hồi, trên người bắt đầu toát mồ hôi, từng giọt từng giọt như hạt đậu từ chân tóc, dọc theo gò má không ngừng rỏ xuống.
Kiều Mộ cắn đôi môi đã hơi sưng, nụ cười đong đầy trong mắt: “Đáng đời!”
“Về xử lý em tử tế!” Tiêu Trì cũng cười theo. Anh ôm bả vai cô đi ra, mệt phờ nằm xuống giường.
“Trước tiên dưỡng thương cho lành đã! Súng anh ở trong tay lão ta, hiện tại không thể làm bừa.” Kiều Mộ cầm khăn mặt lau sạch mồ hôi cho anh, dáng vẻ trở nên nghiêm túc: “Em sẽ dẫn Trương Dương tới! Lí do cũng đã nghĩ được rồi, nhưng không phải lúc này.”
“Tính cách con người không chịu nổi thử thách, qua một thời gian dài chắc chắn lão ta sẽ không ngồi yên nổi.” Tiêu Trì nhắm mắt, cau chặt lông mày, nhỏ giọng hơn: “Dẫu thế nào cũng đừng mạo hiểm. Trả phí điều trị cho em rồi, không được bỏ khám giữa chừng đâu đấy!”
Kiều Mộ nhướng mày, cúi xuống hôn môi anh một cái, trêu chọc: “Không tin em à?”
“Là sợ mất em.” Tiêu Trì mở mắt, giữ lấy cổ cô, lại nồng nàn hôn sâu.
Khoảng nửa tiếng sau, Trương Lượng Nghiệp vác bộ mặt xầm xì trở vào, quẳng đồ ăn nhanh lên mặt bàn xong, lão ra khỏi phòng, lần nữa khóa cửa lại.
Kiều Mộ còn chưa ăn trưa, đứng dậy bước tới mở ra xem, cô không nhịn nổi cười: “Lão ta rõ thật chu đáo ghê!”
“Anh là con bài cuối cùng sót lại, đương nhiên lão phải cẩn thận rồi. Nhỡ đâu anh ngỏm, kế hoạch của lão có thể sẽ chết yểu ấy.” Tiêu Trì dựa vào thành giường thở phì phò, mồ hôi liên tục vã ra như tắm.
“Con bài anh đây quả thực lớn gớm!” Kiều Mộ thoáng lườm anh, rồi bưng đồ ăn, ngồi xuống cúi đầu chậm rãi xơi.
Tiêu Trì vừa ăn cháo, giờ vẫn chưa có khẩu vị, anh lim dim mắt ngắm cô.
Kiều Mộ ăn uống rất từ tốn, dù tức giận hay vui vẻ đều chậm rãi, dáng vẻ luôn luôn nhàn nhã.
Nhìn cô ăn, trái tim cũng bình lặng hẳn, thư thái cực kỳ.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, Kiều Mộ ngẩng lên, khóe môi lộ ra nét cười đùa bỡn: “Kết quả tìm kiếm đại khái sẽ có vào ngày mai hoặc ngày kia, chú Lương nhất định sẽ dựng mộ chôn di vật cho anh đó. Anh bảo em mặc váy đen hay váy cưới thì đẹp?”
“Khụ…” Tiêu Trì ho khan mấy tiếng. Anh nhổm dậy, thấp đầu ghé sát tai cô cười gian: “Cho anh xem thì khỏi cần mặc gì hết!”
Kiều Mộ liếc xéo anh, lại ăn cơm tiếp.
Tiêu Trì nhướng môi, để ý thấy tai cô dường như thoáng sắc hồng nhàn nhạt, anh hấp háy mắt, cố tình sán tới hôn cô: “Xấu hổ à?”
Kiều Mộ phớt lờ anh nhưng sau lưng cô đã rịn mồ hôi.
Gã này… Họ đang bị giam lỏng đấy, không phải đang kỳ nghỉ đi du lịch đâu, chẳng đứng đắn tẹo nào.
Hiếm khi bắt gặp bộ dạng lúc xấu hổ của Kiều Mộ, Tiêu Trì không nén nổi, đang tính trêu cô thì di động của cô đột nhiên có cuộc gọi.
Ngước mặt, cùng anh trao đổi một ánh mắt, Kiều Mộ lấy điện thoại trong túi ra. Nhìn dãy số, cô gạt phím nghe: “Trương Dương à, Hoàng Viện có việc gì hả em?”
“Chú Tiêu đã xảy ra chuyện phải không chị?” Trương Dương hỏi thẳng, trong giọng nói cậu ấy xen lẫn âm mũi nồng đậm: “Chú ấy mất tích có liên quan đến bố em đúng không bác sĩ Kiều? Chị nói thật với em đi ạ!”
“Quả thực anh ấy đã gặp chuyện, có điều không liên quan đến bố em! Em đừng nghĩ lung tung! Ngoan!” Kiều Mộ đưa di động ra xa, lặng lẽ nói với Tiêu Trì: “Trương Dương.”
Phỏng chừng cậu ấy đã xem tin tức, cho nên mới kích động thế này.
Tiêu Trì gật đầu ra hiệu cho cô bật loa ngoài.
Kiều Mộ nhấp môi. Lúc mở loa ngoài, cô đưa mắt về phía cánh cửa đóng im ỉm. Vừa rồi, hình như có tiếng bước chân tới gần, chẳng biết có phải Trương Lương Nghiệp không.
“Chị Kiều, chị sẽ không lừa em chứ ạ?” Trương Dương thấp giọng, ngăn mình không khóc thành tiếng: “Bố em không phải người xấu đâu, em tin ông ấy! Cho dù ông ấy thực sự đã làm chuyện sai trái, chị cũng đừng giấu diếm, cứ cho em biết chị nhé!”
Kiều Mộ thoáng khép mi, cô dịu giọng, khẽ bảo: “Sao chị phải giấu em! Em tin chị, bố em không hề liên quan tới việc anh ấy gặp chuyện. Em yên tâm ở viện điều dưỡng nghiên cứu flycam của mình! Mấy hôm nữa chị qua đón em về Lâm Châu.”
Trương Dương trầm lặng, lâu sau cậu ấy mới ‘vâng’ một tiếng rồi cúp máy.
Ngoài cửa, bàn tay cầm súng của Trương Lương Nghiệp run rẩy. Lão ta ngước nhìn bầu Trời xanh ngắt trên cao, trong lòng đủ những cảm xúc đan xen.
Con trai bản tính lương thiện, trước nay không biết những gì lão đã làm. Đúng như lời Kiều Mộ nói, từ tận đáy lòng, Trương Dương tôn thờ lão như một anh hùng.
Nếu nó biết… Nghĩ tới đây, Trương Lương Nghiệp thở dài thườn thườn, từ từ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước cửa, móc di động, soạn một tin nhắn: Theo kế hoạch đã sắp xếp.
Gửi xong tin nhắn, lão quay đầu liếc vào căn phòng, sau đó lão nheo mắt, đôi con ngươi chỉ có một màu đen sâu hun hút.
(Tác giả: có một người đẹp bảo không thấy tác giả nói gì, thực ra Tam Tố không biết nói gì, viết tới đây về cơ bản đã gần đi tới đoạn cuối rồi, thật sự rất cảm ơn sự yêu thích của các bạn.)