Trận chiến đầu tiên này binh phân ba đường, Tây đại quân do Tào Mãnh đứng đầu bất lực trở về, Tiền tướng quân hãm chân Mạc Nam Vương tổn thương nghiêm trọng, một vạn tinh binh tổn thất quá nửa, hai vị Tả, Hữu tướng quân đơn giản đối đầu với Mạc Bắc Vương Vương Đình thu hoạch dồi dào, dẹp tan ngàn người quân Mông.
Nhưng tổng thể mà nói thì vẫn tổn hại rất nhiều.
Trận chiến đầu tiên chuẩn bị mấy tháng trời, kết quả như vậy không hề tính là tốt, không bắt được Mạc Bắc Vương còn thương vong không ít, chủ soái Tào Mãnh dẫn binh trận đầu cũng không dễ dàng công đạo với Hoàng đế.
Hơn nữa còn có vị thiếu gia đặc biệt được Bệ hạ sắp xếp tới quân doanh, không nghe quân lệnh tự mình truy đuổi Mạc Bắc Vương, bây giờ trời đã tờ mờ sáng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Thua cả trận tinh kỵ mà cũng không chiếm được lợi ích gì, chỉ cần thoáng nghĩ tới bên cạnh Thiệu Kinh Vũ chỉ có trăm người chật vật là Tào Mãnh lại đau đầu, phần nhiều là vị thiếu gia này và mấy trăm tinh binh chắc sẽ không trở về được.
Trận đầu đánh không tính là đẹp. Tào Mãnh đã phát sầu rồi lại còn phải viết tấu dâng lên Bệ hạ, lo cho binh sĩ sau trận chiến. Người chết rồi thì có huynh đệ ngày ngày bên nhau khóc thương, còn người bị thương không có gì đáng ngại thì cầu xin ông trời phù hộ cho sống thêm mấy năm. Thời gian còn lại khó tránh khỏi nhắc lại trận chiến đầu tiên này.
Binh sĩ dưới trướng hai vị Tả, Hữu tướng quân lần này được chém gϊếŧ thống khoái, mặt mày hớn hở, trong khi bên phía Tiền tướng quân lại hậm hực âu sầu, cuối cùng đồng loạt nhắc tới vị Thiệu tướng quân lỗ mãng kia đều thở dài một hơi.
Tuy nói lúc trước mọi người đều không quen nhìn thiếu gia Kinh Thành tới quân doanh giày vò người khác, nhưng bây giờ thật sự có đi mà không có về, nghĩ tới phong thái ngày ấy của Thiệu Kinh Vũ, ai nấy đều cảm thấy tiếc nuối.
Tiếc cho Tướng quân, lại càng tiếc cho bảy trăm tướng sĩ ngày đó đi theo hắn ta.
Vị Bách hộ có quan hệ tốt với Nhan Nhất Minh không biết đã nghe ngóng được bao nhiêu tin tức, đã nhắc nhở từ sớm là đừng đi theo hắn ta rồi nhưng lại cứ không nghe, công lao có nhiều đến đâu cũng làm sao quan trọng bằng tính mạng.
Ngày hôm sau lại tới chạng vạng, vẫn không thấy bọn họ quay về, dường như không có ai cho rằng đoàn người Thiệu Kinh Vũ có thể trở về được nữa. Nhưng khi mặt trở ngả về phía tây, một đoàn người chậm rãi đi từ phía ánh hoàng hôn tới.
Vị Tướng quân mất tích cả ngày cùng hai ba trăm người còn sót lại phía sau, dẫn theo tù binh mênh mông cuồn cuộn đi tới, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Bóng dáng Thiệu Kinh Vũ cưỡi trên lưng ngựa ngày càng gần, một ngày một đêm không hề chợp mắt đã rất mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sáng đến kỳ lạ, trên khuôn mặt trẻ trung này là vẻ ngạo nghễ vốn có của lứa tuổi này cùng với sự tự đắc nói: “May mà không mất mạng, toàn quân Mạc Bắc Vương Vương Đình đã bị tiêu diệt.”
Tào Mãnh nghe tin Thiệu Kinh Vũ trở về, suýt chút nữa cảm động đến mức rơi lệ, đích thân ra khỏi doanh trướng đón người, lúc này mới nhìn thấy tù binh phía sau Thiệu Kinh Vũ.
Một chiếc khăn vải quấn đầu bị ném xuống đất, khăn vải tản ra, vẻ mặt Mạc Bắc Vương vẫn đang kinh hồn không rõ chuyện gì.
Tào Mãnh và các vị Tướng quân tới đón người đồng loạt ngây ngẩn ngay tại trận, bọn họ nhìn chằm chằm cái đầu một hồi lâu, sau đó từ từ nhìn tới khuôn mặt Thiệu Kinh Vũ.
Không ngờ hắn lại đuổi kịp rồi!
Chỉ dựa vào bảy trăm kỵ binh, đuổi theo Mạc Bắc Vương chạy trốn suốt đêm, còn bắt được hơn hai ngàn người của Mạc Bắc Vương chạy trốn.
Chuyện này…
Chuyện này, chuyện này…
Tào Mãnh sửng sốt một lát cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, ngửa mặt lên trời cười lớn hô vang: “Tuyệt!”
Không phải Tào Mãnh vui mừng thay cho Thiệu Kinh Vũ đến vậy, mà là bởi vì Thiệu Kinh Vũ lấy được đầu Mạc Bắc Vương, cuối cùng hắn ta cũng có thể thông báo với Bệ hạ ở Kinh Thành xa xôi rồi!
Tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Kinh Vũ không thể sống sót trở về, nhưng hắn không những trở về mà còn là công thần có công lớn nhất trong trận chiến này.
Các Tướng quân sau này cũng không dám coi thường thiếu niên mới lên chiến trường này nữa, đám binh sĩ kinh ngạc cảm thán một hồi lâu mới bắt đầu ngưỡng mộ những người ngày hôm đó đi theo Thiệu Kinh Vũ.
Nghe nói bảy trăm người chỉ có hai trăm người sống sót trở về, nhưng hai trăm người này lại cùng Thiệu tướng quân vào sinh ra tử. Nghe nói Tướng quân đã trọng thưởng cho Thiệu tướng quân và những binh sĩ lần này truy đuổi Mạc Bắc Vương, từ đó trở thành cận binh bên cạnh Thiệu tướng quân.
Sao có thể không khiến người khác ngưỡng mộ cho được.
Đặc biệt là tên mặt trắng ngày hôm đó xung phong đi theo Thiệu tướng quân đầu tiên, nghe nói lần này gϊếŧ vô số địch, còn cứu Thiệu tướng quân một mạng, được Tướng quân đích thân đề bạt tới bên cạnh.
Bách hộ lúc trước khuyên bảo Nhan Nhất Minh nghe vậy hoảng hốt hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Có lẽ là hắn ta nhìn nhầm rồi, Thiệu tướng quân căn bản không phải bao rơm của Kinh Thành.
Ánh mắt của vị tiểu huynh đệ này của hắn quả nhiên tốt hơn hắn nhiều.
Bảy trăm người tử trận mất quá nửa, nhưng hơn hai trăm người sống sót còn lại, không thể nghi ngờ sẽ đường hoàng trở thành cận vệ của Thiệu Kinh Vũ. Thiệu Kinh Vũ đã nhận diện được đa số khuôn mặt, có điều cái tên khiến hắn nhớ nhất lại là Nhan Nhất Minh.
Thiệu Kinh Vũ nhớ rõ một đao kinh hồn kia, nếu không phải tên đó cứu hắn một mạng thì bây giờ chắc đã là vong hồn dưới mũi đao rồi.
Ngày ấy trên đường hồi doanh, mọi người được dịp nghỉ ngơi trên thảo nguyên, phó tướng bên cạnh Thiệu Kinh Vũ trêu chọc nàng, nói nàng nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu, gϊếŧ địch lại không chịu thua ai chút nào.
Thiệu Kinh Vũ gật đầu cười, hỏi nàng tên là gì.
Nhan Nhất Minh thoáng dừng lại, nàng vô thức muốn nói mình tên Nhan Nhất Minh, nhưng đột nhiên nhớ tới vị Thái tử phi vừa mới qua đời cũng là tên này, vậy là bèn nói: “Tướng quân cứ gọi ta là A Minh đi.”
Có lẽ là sau một hồi chiến đấu vào sinh ra tử, Thiệu Kinh Vũ đã cảm thấy Nhan Nhất Minh rất thân thiết, lúc này tâm trạng lại tốt, trong miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó vui vẻ nói: “Nhìn trông giống nữ tử mà tên cũng giống nữ tử. A Minh nghe không hay, ta thấy ngươi nhỏ hơn ta một chút, gọi ngươi là Tiểu Minh đi.”
Nhan Nhất Minh: “…”
Ai muốn cái tên phổ biến khắp nơi này chứ!
Thiệu Kinh Vũ dựa vào lưng phó tướng, đôi chân dài giãn ra, ánh mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt kháng cự của nàng lại cảm thấy vui vẻ: “Sao hả, không thích à? Ngươi không nói cho ta tên thật của ngươi, ta chỉ có thể gọi ngươi như vậy thôi, tên của ngươi có gì phải kỵ húy chắc?”
Thật đúng là thẳng thắn đến kỳ cục.
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, chậm rãi nói: “Cũng không tính là kỵ húy gì, ta họ Nhan tên Nhất Minh, Nhất Minh trong Nhất Minh kinh nhân.”
Nhan Nhất Minh? Thiệu Kinh Vũ nghe quen tai, nghĩ một lúc lâu mới đột nhiên nhớ tới, đây không phải là vị tiểu thư của phủ Định quốc công sao, cũng chính là Thái tử phi vừa qua đời không lâu.
Chẳng trách hắn không muốn nói, Thiệu Kinh Vũ nhổ ngọn cỏ đuôi chó trong miệng ra, nhanh nhẹn đứng lên: “Dù có như vậy thì sau này ta vẫn gọi ngươi là Nhất Minh đi.”
Nhan Nhất Minh ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn hắn cười.
“Đa tạ Tướng quân.”
Thiệu Kinh Vũ đột nhiên ngẩn người, tiện đà xoay người rời đi, phó tướng vẫn luôn đảm nhiệm đệm hình người cũng đứng lên, trước khi đi lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua Nhan Nhất Minh.
Nam sinh nữ tướng, tên ẻo lả mặt trắng này cười lên đúng là cực kỳ xinh đẹp.
Qua trận chiến đầu này, tuy bên phía Hoàng đế vẫn chưa nhận được chiến báo và phong thưởng, nhưng Thiệu Kinh Vũ đã nhanh chóng lập được quân uy trong quân doanh. Đoàn tướng sĩ đi cùng Thiệu Kinh Vũ ngày đó suýt chút nữa tung hắn lên tận trời cao, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ trong thời gian ngắn, Thiệu Kinh Vũ đã có uy tín trong quân đã lớn hơn cả Đại tướng quân Tào Mãnh.
Lời Thiệu Kinh Vũ đồng ý với Nhan Nhất Minh lúc trước không hề thất tín, ngày hôm sau đích thân đề bạt nàng tới bên cạnh. Ngay lập tức, Nhan Nhất Minh đã có thể sát vai với phó tướng bên cạnh Thiệu Kinh Vũ, có thể tùy ý ra vào chủ trướng của Thiệu Kinh Vũ.
Nhan Nhất Minh khập khiễng tiến tới gần chủ trướng, Thiệu Kinh Vũ tinh mắt nhìn thấy, đặt bút trong tay xuống hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, trẹo chân thôi.” Nhan Nhất Minh nói: “Tào tướng quân mời ngài qua đó một chuyến.”
Thiệu Kinh Vũ hơi nhíu mày, nhưng dù sao cũng có chuyện quan trọng nên chỉ đành rời đi trước, đợi tới khi trở về không thấy bóng dáng Nhan Nhất Minh đâu nữa, thuận miệng hỏi tiểu phó tướng bên cạnh: “Nhất Minh đâu?”
Phó tướng đó là thân tín Thiệu Kinh Vũ đưa từ Kinh Thành tới, so với Nhan Nhất Minh cùng lắm lớn hơn một hai tuổi, đã hay trốn việc còn nói nhiều, luôn bắt nạt Nhan Nhất Minh giống tiểu bạch kiểm có má nữ nhân.
Nhan Nhất Minh vốn dĩ là một cô nương trợn mắt lườm hắn, không thèm để ý tới hắn nữa nghênh ngang rời đi.
Tiểu phó tướng phía sau hỏi nàng đi đâu, cả người Nhan Nhất Minh hơi khựng lại một chút mới đơn giản nói ra hai chữ: “Bờ sông.”
Lại nghĩ tới gì đó mà bổ sung thêm một câu: “Ngươi đừng có qua đó.”
Tiểu phó tướng đang chuẩn bị theo sau lập tức dừng chân lại, nuốt xuống câu “tới bờ sông làm gì” bên miệng. Lúc này Thiệu Kinh Vũ hỏi tới Nhan Nhất Minh đi đâu, tiểu phó tướng chép miệng ấm ức: “Nói là tới bờ sông, đều là đàn ông con trai với nhau, cùng đi thì sao đâu chứ? Ta nói hắn trông giống nữ nhân ngay cả tính tình cũng giống một nữ nhân.”
Thiệu Kinh Vũ khẽ chọc cây thương xách theo trên tay vào người hắn: “Cả ngày lải nhà lải nhải không ngớt mới giống nữ nhân.”
Tiểu phó tướng: “… Thiếu gia, ngài đi đâu vậy?”
“Bờ sông.” Thiệu Kinh Vũ nói, đi được hai bước lại giống như nhớ tới gì đó: “Đừng có đi theo.”
Lời nói cũng giống nhau, tiểu phó tướng thương tâm nghĩ, từ sau khi Nhan Nhất Minh tới, thiếu gia không dẫn hắn ta đi chơi nữa, không phải chỉ là dễ nhìn hơn hắn ta một chút thôi sao, đàn ông con trai trông dễ nhìn như vậy để làm gì chứ.
Thiệu Kinh Vũ không phải muốn tắm cùng Nhan Nhất Minh như tiểu phó tướng mà là nhớ tới dáng vẻ đi khập khiễng của Nhan Nhất Minh, vừa rồi tới doanh trướng của Nhan Nhất Minh phát hiện mấy mảnh vải thấm máu, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lúc này Nhan Nhất Minh đang kéo ống quần cãi cọ với Quả Táo, không biết Quả Táo đã quay đầu nhìn lại bao nhiêu lần, thật sự không chắc chắn hỏi: “Ngài chắc chắn Thiệu Kinh Vũ sẽ tới à?”
“Chín mươi phần trăm sẽ tới, Thiệu Kinh Vũ chu đáo hơn ngươi tưởng nhiều.” Nhan Nhất Minh nói, xốc quần lên, chỗ ngày đó bị một thương đâm trúng bây giờ vẫn còn đầm đìa máu, tuy là vì Quả Táo nên không có gì đau đớn nhưng nhìn qua trông vẫn rất đáng sợ.
“Có đủ dọa người chưa?” Nhan Nhất Minh đánh giá vết thương trên chân nói: “Có phải sẽ khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy thương xót và đau lòng không thôi không?”
Quả Táo che lại đôi mắt yếu ớt: “Ta không nhìn, ta sợ máu.”
“Không có tiền đồ.” Nhan Nhất Minh liếc mắt nhìn nó, lúc đó nàng vì lừa Giản Ngọc Diễn mà cào rách cả mặt, Quả Táo còn hưng phấn vỗ tay nói tuyệt vời, lúc đó nào có thấy nó sợ máu gì đâu.
Đột nhiên hai người yên lặng, tiếng bước chân vang lên, Quả Táo bay lên liếc mắt xem xét vui vẻ nói: “Tới rồi tới rồi.”
Nhan Nhất Minh lập tức thu lại vẻ nhẹ nhàng và ý cười trên mặt, ra vẻ tràn đầy nhẫn nhịn đau đớn. Khi Thiệu Kinh Vũ tới, từ xa đã thấy Nhan Nhất Minh ngồi bên bờ sông, lúc tới gần nghe thấy tiếng nàng hít sâu, lúc này cúi đầu mới nhìn thấy vết máu trên mặt đất, hoảng hốt vội vàng muốn bịt miệng vết thương lại.
Thiệu Kinh Vũ tiến lên hai bước ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cánh tay đang che miệng vết thương không nỡ nhìn của nàng, đột nhiên lạnh giọng nói: “Bị thương sao lại giấu!”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi xong thế giới này sẽ không kết thúc ngay mà còn có một hồi nữa, mọi người cứ yên tâm đọc, nói không chừng sẽ có cả Tu La Tràng* đấy.
(*: Ý là các anh tranh nhau giành giật A Minh:p)