Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 62: Nào biết được ta là nữ hay nam (5)



Một quân nhân, một trận chiến, bị thương luôn là điều khó tránh khỏi, lần này sau trận chiến đầu tiên, cánh tay Thiệu Kinh Vũ cũng bị thương nhẹ, nhưng miệng vết thương này của Nhan Nhất Minh khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bị đâm thẳng vào máu thịt, sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương máu tươi đầm đìa.

Rõ ràng là đã từng gϊếŧ người từng đổ máu, nhưng không biết có phải miệng vết thương quá mức chói mắt hay không hay là lần đầu nhìn quá rõ ràng, trong lòng Thiệu Kinh Vũ đột nhiên căng thẳng, sau đó lại dâng lên chút không đành lòng.

Nhan Nhất Minh ngước mắt một cái là có thể nhìn thấy Thiệu Kinh Vũ nhíu mày lại, nàng cụp mắt xuống khẽ cười nói: “Vết thương nhỏ thôi, qua vài ngày là khỏi rồi.”

Đôi mày anh tuấn của Thiệu Kinh Vũ nhíu lại càng sâu hơn: “Vết thương nhỏ?” Thiệu Kinh Vũ hỏi ngược lại, một tay mạnh mẽ cố định cẳng chân của Nhan Nhất Minh: “Nếu như xử lý như ngươi, cái chân này nhất định phải phế đi, đừng có cử động.”

“Tướng quân ngài làm cái gì thế!”

Dáng vẻ Nhan Nhất Minh thụ sủng nhược kinh nhưng vẫn nghe lời không dám cử động chân, rõ ràng không cảm thấy đau chút nào, nhưng lại ra sức hít sâu vài hơi đúng lúc, diễn xuất vô cùng sinh động.

Cánh tay Thiệu Kinh Vũ đang giữ lấy nàng để phòng nàng chạy mất chợt khựng lại: “Đau sao?”

“Không đau.” Nhan Nhất Minh lắc đầu khẽ nói: “Chỉ là tôn ti khác biệt, ta có thể tự mình xử lý…”

“Lên chiến trường sống chết có nhau thì chính là huynh đệ, huống hồ ngươi cứu ta một mạng, làm gì có cái gọi là tôn ti.” Thiệu Kinh Vũ thẳng thừng nói, nói xong câu này lại cười khẩy một tiếng: “Ngươi tự mình xử lý? Xử lý thế này sao? Sau này định làm một tên què à?”

Nhưng rồi động tác trên tay lại càng thêm dịu dàng, dùng vải đã xé sẵn quấn từng chút từng chút lên miệng vết thương: “Trở về ta lệnh quân y tới đây một chuyến, mấy ngày này ngươi ở trong doanh trướng đừng tùy ý cử động lung tung.”

Mảnh vải quấn từng vòng lên, Thiệu Kinh Vũ cẩn thận nắm lấy cổ chân gầy gò của Nhan Nhất Minh, cẳng chân của thiếu niên trước mắt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn tinh tươm, không hề giống với dáng vẻ thô kệch của nam nhân bình thường.

Thiệu Kinh Vũ theo bản năng nhìn thoáng qua dáng người nhỏ nhắn thấp hơn mình nửa cái đầu và ngũ quan tinh xảo không giống với những nam nhân khác của nàng, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu không phải từng thấy dáng vẻ Nhan Nhất Minh cầm đao anh dũng gϊếŧ địch trên chiến trường của Nhan Nhất Minh, hắn cũng sẽ giống như Vân Hiểu nói Nhan Nhất Minh quá giống nữ tử.

Lắc đầu đầu xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đỡ người đứng lên: “Có đi được nữa không? Nếu không đi được thì ta cõng ngươi…”

“Không cần!”

Nhan Nhất Minh vội vàng từ chối, Thiệu Kinh Vũ bỗng thấy có chút bất mãn, hắn có lòng tốt, lại còn hạ mình như vậy, cuối cùng nhận được dáng vẻ ghét bỏ thế này sao? Khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, khoanh tay trơ mắt nhìn nàng đi được không quá hai bước lại lảo đảo.

Hai hàng lông mày của Thiệu Kinh Vũ nhíu lại, nhanh chóng đi tới đỡ lấy: “Ta cõng ngươi.”

Khi Nhan Nhất Minh còn chưa kịp lên tiếng từ chối, Thiệu Kinh Vũ đã cõng người lên nhanh chóng đi đi về phía doanh trướng. Nhan Nhất Minh trước sau như một duy trì sự cao lãnh ngày thường, còn Thiệu Kinh Vũ thì lại không hề cảm thấy làm Tướng quân nên lạnh lùng lạnh lùng cao ngạo một chút, cõng nàng đi được mấy bước lại không nhịn được mà than vãn: “Cứng đờ ra như vậy làm gì? Sợ ta à?”

Người phía sau lưng không lên tiếng.

“Gϊếŧ người không chớp mắt chút nào, ta có làm gì đâu mà sợ.”

Người phía sau lưng tiếp tục im lặng.

Thiệu Kinh Vũ không còn chút dáng vẻ ngạo nghễ trên chiến trường, giống hệt những thiếu niên trẻ tuổi vừa năng động lại vừa nói nhiều. Thiệu Kinh Vũ đột nhiên nhớ tới cảnh tượng từng cõng Ngọc Nhi chơi đùa, Nhan Nhất Minh quá nhẹ, quả thật rất giống với nữ tử như Ngọc Nhi.

“Sao ngươi lại nhẹ thế? Vân Hiểu còn nặng hơn ngươi nhiều.”

Người sau lưng cuối cùng cũng lên tiếng: “Tướng quân từng cõng Vân phó tướng rồi sao?”

Vân Hiểu chính là tiểu phó tướng ở bên cạnh Thiệu Kinh Vũ ngày ngày cười nhạo dáng vẻ nàng giống nữ nhân.

Thiệu Kinh Vũ nói một mình một lúc cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng lên tiếng, vừa lên tiếng lại lập tức khiến hắn nghẹn họng, không hiểu sao cứ cảm thấy câu này kỳ lạ, đàn ông con trai như hắn biết một người đàn ông khác nặng bao nhiêu hình như không phù hợp cho lắm, vậy là không khỏi ho khan một tiếng: “Chỉ là ngày thường cùng luyện võ với Vân Hiểu nên đương nhiên biết thôi.”

“À.” Nhan Nhất Minh gật đầu: “Quan hệ của Tướng quân và Vân phó tướng tốt thật đấy.”

“Thật ra Vân Hiểu là con trai của nhũ mẫu ta, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, quan hệ đương nhiên thân thiết…”

Thiệu Kinh Vũ nói với nàng rất nhiều chuyện xưa ở Kinh Thành, Nhan Nhất Minh nghe ra sự vui sướng trong giọng nói của Thiệu Kinh Vũ, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt ba người nàng từng công lược.

Nam Cung Huyền thân phận tôn quý, chỉ là trong cung có nhiều u ám uất ức, từ nhỏ đã đeo trên lưng hy vọng sống của biết bao người. Giản Ngọc Diễn từ nhỏ đã mang trọng trách che giấu bí mật kinh thiên động địa, nhìn có vẻ không chút âu lo nhưng thật ra lại rất đáng thương; Giang Dật thân thế bất hạnh, từ nhỏ đã quen với tình người lạnh lẽo, cũng là một người đáng thương.

Chỉ có Thiệu Kinh Vũ, thân phận hắn tôn quý lại sống vô ưu vô lo, người ngoài tôn sùng người nhà sủng ái, chính vì như vậy mới có tính cách rộng rãi lại tự tin như hiện giờ, giống như ánh nắng chói chang, khiến người ta không thấy chút mây mù nào.

Khoảng cách tới doanh trướng còn chưa tới một trăm mét, Nhan Nhất Minh kiên quyết muốn tự mình đi, Thiệu Kinh Vũ cũng không ngăn nàng, từ phía xa nhìn thiếu niên dáng người thấp bé mảnh khảnh khập khiễng đi về phía doanh trướng.

Quân sư từ phía xa nhìn thấy hắn liền nịnh nọt hỏi hắn đi đâu, Thiệu Kinh Vũ nhàn nhạt đáp đi dạo một chút.

Trong quân ai mà không muốn được hắn thiên vị giúp đỡ, mà Nhan Nhất Minh lại như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.

Sao lại cố gắng nhẫn nhịn như thế chứ.

Trở về doanh trướng sai người mời quân y tới, Vân Hiểu đi từ bên ngoài vào: “Mời quân y làm gì vậy? Người bị thương sao?”

“Không phải ta.” Thiệu Kinh Vũ dựa lưng trên ghế thở dài: “Là Nhất Minh… ngươi qua đó xem hắn thế nào đi.”

Lời còn chưa dứt, Vân Hiểu đã chạy như bay ra ngoài, cánh tay vươn ra của Thiệu Kinh Vũ còn chưa kịp thu về.

“Tên này…” Thiệu Kinh Vũ thầm mắng một tiếng, sao hắn lại có chút hối hận khi bảo Vân Hiểu qua đó thăm Nhan Nhất Minh chứ.

Vết thương trên chân Nhan Nhất Minh quả nhiên rất nghiêm trọng, lúc Vân Hiểu trở về dáng vẻ tức giận hận sắt không thành thép nói: “Ngài biết không, thương đâm tới xương cốt rồi mà còn nói không đau, ta nhìn thôi mà còn thấy đau…”

Vân Hiểu miêu tả máu chảy đầm đìa, Thiệu Kinh Vũ lập tức nhớ tới vết thương trên làn da trắng nõn kia, bất thình lình rùng mình một cái.

“Ai cũng ca tụng quan nhị gia có tài rút xương chữa bệnh, ta thấy hắn không kém chút nào đâu.” Vân Hiểu nói xong còn kết lại một câu: “Sau này ta không dám gọi hắn là tiểu bạch kiểm nữa, hắn đúng là hán tử!”

Con người không thể trông mặt mà bắt hình dong, lời này quả nhiên không sai chút nào. Thiệu Kinh Vũ tán đồng gật đầu, sau đó lệnh cho quân y chữa trị vết thương của Nhan Nhất Minh cho tốt, nhìn vết thương mỗi ngày dần đóng vảy rồi lành lại, đã là chuyện của một tháng sau.

Thúc ngựa cấp báo cuối cùng cũng gửi chiến báo tới Kinh Thành, một trận đại thắng, trực tiếp chém được Mạc Bắc Vương có địa vị cao nhất trong quân Mông, Hoàng đế đương nhiên là vui mừng ra mặt.

Trong lòng Tào Mãnh biết trong trận chiến này biểu hiện của mình rất bình thường, nên công lao của mọi người đương nhiên phải tìm cách ôm một chút, nhưng lại không dám tranh giành công lao với Thiệu Kinh Vũ.

Tào gia dù hiển hách cũng không so được với Thiệu gia, đặc biệt là Bệ hạ còn vô cùng yêu thích Thiệu Kinh Vũ, nếu không thì sẽ không đặc biệt dặn dò hắn ta chăm sóc tốt cho Thiệu Kinh Vũ.

Nếu đã không đoạt được công lao, trong tấu chương Tào Mãnh hết lời khen ngợi biểu hiện của Thiệu Kinh Vũ, thậm chí còn giấu nhẹm đi chuyện Thiệu Kinh Vũ tự ý hành động, viết toàn bộ chuyện bảy trăm người anh dũng truy đuổi Mạc Bắc Vương cuối cùng lấy được đầu Mạc Bắc Vương vào tấu chương.

Ngay cả Hoàng đế lúc trước cũng chỉ nghĩ Thiệu Kinh Vũ tới phía Bắc chẳng qua chỉ là dạo chơi mà thôi, nhưng lúc này công thần lớn nhất của đại thắng lần này lại là thiếu niên lang mà tất cả mọi người đều không ngờ tới, ngay lập tức cả triều đình ai nấy đều bất ngờ.

Hoàng đế vốn dĩ đã rất thích tình tình Thiệu Kinh Vũ, sau khi nghe tin lại càng thêm thích, hôm đó phong thưởng cho Thiệu thị, Quý phi trong hậu cung lại càng được sủng ái thêm, còn trực tiếp phong Thiệu Kinh Vũ làm Phiêu Kỵ tướng quân, có thể lãnh hai vạn tinh binh.

Thiệu Kinh Vũ rốt cuộc là may mắn hay là tướng tài trời sinh, Hoàng đế vẫn phải xác nhận một lần nữa.

Mà bên phía Bắc, vết thương của Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng khỏi, tuy rằng vết sẹo vẫn khó nhìn như cũ nhưng cử động đã không có gì đáng ngại, Thiệu Kinh Vũ đang muốn kéo nàng ra ngoài đua ngựa một trận.

Tình thế lại đột nhiên thay đổi, quân Mông sau khi tan tác cuối cùng cũng khởi xướng phản công.

Một trận chém gϊếŧ không thương tiếc lại một lần nữa ập tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.