Chỉ là… lúc Nam Nhiễm sắp sửa bỏ đi lại bị Túc Bạch giữ lại.
Túc Bạch lạnh nhạt nói: “Cột anh vào đây, còn bản thân muốn bỏ đi?”
Nam Nhiễm vuốt bàn tay lạnh như băng của hắn, có hơi luyến tiếc.
Cuối cùng cô đổi thành trói chặt hai tay hắn, đầu dây xích còn lại thì nắm chặt trong tay.
Túc Bạch không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn dáng vẻ ngây ngô của Nam Nhiễm khi đùa nghịch sợi xích trong tay.
Bất quá hành vi này của hai người bọn họ ở trong mắt người khác lại mang theo ý vị khác.
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt hai tay, đứng từ xa nhìn Nam Nhiễm dùng dây xích trói Túc Bạch lại.
Vẻ mặt cô ta lo lắng, thời điểm nhìn Nam Nhiễm, hai mắt hiện lên tia oán hận.
Rốt cuộc Hàm Linh Phi muốn làm gì Túc Bạch.
Tại sao Túc Bạch không phản kháng?
Trong lúc đăm chiêu suy nghĩ thì hai người kia đã ngồi lên xe jeep.
Cô ta có hơi không yên tâm, sợ Nam Nhiễm có ý đồ xấu với Túc Bạch.
Cuối cùng không nhịn được đứng dậy chạy về phía xe jeep.
Cô ta vừa đi tới, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Túc Bạch: “Không định bỏ bàn tay đang sờ loạn trên người anh xuống?”
Nam Nhiễm trả lời một cách thản nhiên: “Không muốn.”
Lúc nói chuyện, tay của Nam Nhiễm lại vuốt nhẹ một cái lên ngực Túc Bạch.
Túc Bạch rũ mắt, liếc nhìn cô gái trước mặt: “Mục đích em trói anh lại chính là vì cái này?”
“Ban đầu thì không có nhưng vừa thấy anh thì lại nghĩ đến.”
Nam Nhiễm nói một hồi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Nam Tiểu Nhiễm ở bên ngoài cửa sổ.
Cô ta trợn tròn mắt nhìn Nam Nhiễm, dáng vẻ như không thể tin được. Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ lại hiện lên vẻ chán ghét.
Nam Nhiễm cau mày.
Có phải gần đây số lần hai người bọn họ gặp mặt có hơi nhiều rồi không?
Sao lúc nào cô ta cũng xuất hiện dưới mắt cô thế?
Nam Tiểu Nhiễm chuyển dời tầm mắt lên người Túc Bạch, ánh mắt mang theo vẻ quyết liệt và tình yêu nồng nàn. Không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy cô ta nắm chặt hai tay, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Nam Nhiễm luôn không để người khác vào trong mắt, hiện tại cũng phát giác có gì đó không bình thường.
Ánh mắt của Nam Tiểu Nhiễm khi nhìn dạ minh châu… sao cứ khiến cô có cảm giác cô ta muốn chiếm hắn làm của riêng thế nhỉ?
Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, cuối cùng cô cũng phát hiện.]
Nam Nhiễm không chút để ý: “Cái gì gọi là cuối cùng?”
[ký chủ, không lẽ cô không phát hiện Nam Tiểu Nhiễm thích Túc Bạch đại nhân sao?]
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật: “Hả?”
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ, ai bảo cô không chịu để ý làm chi, Túc Bạch đại nhân ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người nhớ thương ngài ấy.]
Nam Nhiễm nghe hệ thống giải thích, hiếm khi cảm thấy hệ thống có ích.
Đúng là từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Hệ thống thấy ký chủ trầm mặc, nhỏ giọng nói: [ký chủ có phải hiện tại cô đang rất lo lắng không?]
“Lo lắng cái gì?”
[đương nhiên lo lắng Túc Bạch đại nhân sẽ bị người khác cướp mất. Dù sao Nam Tiểu Nhiễm có khuôn mặt giống cô, có giọng nói giống cô, ngay cả tên cũng là tên của cô. Hơn nữa, cô ấy còn ôn nhu yếu ớt, sẽ không vừa động một cái đã muốn đánh người…]
Nam Nhiễm nghe xong, tiếp tục trầm mặc.
Hệ thống thấy ký chủ không phản bác, có chút khẩn trương.
Có khi nào ký chủ bị nó đả kích đến tự ti không?
[ký chủ, cô cũng rất ưu tú. Cũng có thể,… á… dạ minh châu thích kiểu người kiêu ngạo như cô.]
Hệ thống vốn muốn an ủi ký chủ, kết quả càng an ủi giọng nói càng nhỏ.
Nam Nhiễm chậm rì rì: “Lão tử đương nhiên rất ưu tú.”
[hả?]
Nam Nhiễm lẩm bẩm: “Dạ minh châu đã ở trong tay ta, tuyệt đối không có khả năng bị người khác cướp mất. Ai dám cướp ta sẽ chơi chết kẻ đó.”